Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1997
Chương 1997: Người đàn bà thần bí
Quan Minh Vũ đi đến phía trước bức tường, khẽ nhấn vào một hoa văn khảm gạch xanh, bức tường đột nhiên chuyển động, một chiếc két ngầm bất ngờ nhô ra.
Quan Minh Vũ ôm một đống tài liệu mang qua. Ánh mắt của Chiến Quốc Việt có chút tối tăm. Nói với vẻ không tin lắm: “Những thứ này… đều là tư liệu của những người phụ nữ bên ngoài của ông nội cháu sao?”
Quan Minh Vũ đặt tài liệu lên bàn, vỗ vỗ chồng tư liệu cao như ngọn núi, nói: “Đây chỉ là những tư liệu của người phụ nữ bên ngoài thứ hai trong nhà họ Chiến. Về phần ông nội lớn và ông nội ba, bọn họ cũng không thua kém gì ông nội hai của cậu”
Sắc mặt Quốc Việt trở nên rất khó coi. Bực mình lẩm bẩm: “Nửa thân mình đã chôn dưới nấm mồ, nhưng vẫn còn ham thích vui đùa với đàn bà như vậy, cũng không sợ chết vì kiệt sức.”
Sau đó, lật ra thông tin của bà Vân từ chồng tài liệu cao ngất, nhanh chóng lia mắt đọc như một cơn gió.
Chiến Quốc Việt sửng sốt: “Tô Tâm?”
Quan Minh Vũ gật đầu.
Quốc Việt nói: “Bà Vân này tác phong hành sự xảo.
quyệt khó lường. Thật sự khiến người ta không đoán ra được. Xem ra, cháu cần phải gặp bà Vân này”
Quan Minh Vũ nói: “Cháu nhất định phải cẩn thận. bà Vân này có gắn vài vụ án mạng tại thân, nhưng vì không đủ bằng chứng nên nên bà ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chú đã xem những vụ án đó, luôn cảm thấy rằng bà ta có quan hệ rất khăng khít với người chết.
Tuy nhiên, trạng thái chết của nạn nhân lại vô cùng vi diệu, hình như không phải do người gây ra, mà là do dã thú gây ra. Tổng giám đốc, cháu nhất định phải cẩn thận hơn”
Quốc Việt nói: “Thần bí như vậy? Vậy cháu lại càng muốn gặp bà ta.”
“Vậy chú sẽ phái vài người theo bảo vệ cháu.”
Quốc Việt nghĩ một chút: “Người nhiều càng dễ bứt dây động rừng dễ làm phiền. Cháu đi một mình vẫn hơn.”
Quan Minh Vũ thực sự rất lo lắng: “Tổng giám đốc…”
“Cháu sẽ cẩn thận.” Chiến Quốc Việt nói xong liền xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, Chiến Quốc Việt lặng lẽ đến sân sau hợp viên rộng lớn của người vợ thứ- nơi bà Vân đang ở.
Hợp viện Yến Tuân là một sân trong có năm lối vào được xây dựng trên sự tham khảo kiến trúc cung điện của hoàng đế. Sân trong phía trước là một chiếc sân lớn lộng lẫy đường hoàng, chạm khắc theo phong vị cổ xưa. Còn sân sau hẻo lánh, chỉ có một tầng sân thấp, xung quanh là những cây cổ thụ cao ngất trời, trông có vẻ đặc biệt u ám.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng trèo lên một cây cổ thụ ở góc sân sau với thiết bị hỗ trợ leo trèo. Những chiếc lá rậm rạp che lấy thân hình cậu.
Chiến Quốc Việt có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của khoảng sân này.
Sân trong cổ kính và đơn sơ càng khiến Quốc Việt há hốc mồm một lần nữa.
Bà Vân này đã quản lý công việc làm ăn trong nhà vô cùng trật tự và hiệu quả, theo lý mà nói, hoàn toàn có thể giành công, khiến Chiến Đình Lê cho bà ta ăn sung mặc sướng.
Thế nhưng, bà ta lại gửi con gái của mình đến nhà họ Chiến làm người hầu, chính mình cũng sống trong một sân nhà tồi tàn như vậy, lẽ nào bà ta thực sự coi thường vinh hoa phú quý có như vậy sao?
Quả nhiên là một người đàn bà thần bí.
Ánh mắt Quốc Việt tìm kiếm bóng dáng bà Vân trong sân, cuối cùng, trong căn phòng ở sân bắc, cậu đã nhìn thấy bà Vân.
Khe cửa sổ hé ra rất nhỏ, cậu thấy bà Vân đang cúi đầu loay hoay nghịch tay áo của mình. Đột nhiên bà Vân bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quốc Việt vô cùng kinh ngạc, rõ ràng cậu nấp rất kỹ, nhưng ánh mắt của bà Vân dường như đã phát hiện ra cậu?
Quan Minh Vũ đi đến phía trước bức tường, khẽ nhấn vào một hoa văn khảm gạch xanh, bức tường đột nhiên chuyển động, một chiếc két ngầm bất ngờ nhô ra.
Quan Minh Vũ ôm một đống tài liệu mang qua. Ánh mắt của Chiến Quốc Việt có chút tối tăm. Nói với vẻ không tin lắm: “Những thứ này… đều là tư liệu của những người phụ nữ bên ngoài của ông nội cháu sao?”
Quan Minh Vũ đặt tài liệu lên bàn, vỗ vỗ chồng tư liệu cao như ngọn núi, nói: “Đây chỉ là những tư liệu của người phụ nữ bên ngoài thứ hai trong nhà họ Chiến. Về phần ông nội lớn và ông nội ba, bọn họ cũng không thua kém gì ông nội hai của cậu”
Sắc mặt Quốc Việt trở nên rất khó coi. Bực mình lẩm bẩm: “Nửa thân mình đã chôn dưới nấm mồ, nhưng vẫn còn ham thích vui đùa với đàn bà như vậy, cũng không sợ chết vì kiệt sức.”
Sau đó, lật ra thông tin của bà Vân từ chồng tài liệu cao ngất, nhanh chóng lia mắt đọc như một cơn gió.
Chiến Quốc Việt sửng sốt: “Tô Tâm?”
Quan Minh Vũ gật đầu.
Quốc Việt nói: “Bà Vân này tác phong hành sự xảo.
quyệt khó lường. Thật sự khiến người ta không đoán ra được. Xem ra, cháu cần phải gặp bà Vân này”
Quan Minh Vũ nói: “Cháu nhất định phải cẩn thận. bà Vân này có gắn vài vụ án mạng tại thân, nhưng vì không đủ bằng chứng nên nên bà ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chú đã xem những vụ án đó, luôn cảm thấy rằng bà ta có quan hệ rất khăng khít với người chết.
Tuy nhiên, trạng thái chết của nạn nhân lại vô cùng vi diệu, hình như không phải do người gây ra, mà là do dã thú gây ra. Tổng giám đốc, cháu nhất định phải cẩn thận hơn”
Quốc Việt nói: “Thần bí như vậy? Vậy cháu lại càng muốn gặp bà ta.”
“Vậy chú sẽ phái vài người theo bảo vệ cháu.”
Quốc Việt nghĩ một chút: “Người nhiều càng dễ bứt dây động rừng dễ làm phiền. Cháu đi một mình vẫn hơn.”
Quan Minh Vũ thực sự rất lo lắng: “Tổng giám đốc…”
“Cháu sẽ cẩn thận.” Chiến Quốc Việt nói xong liền xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, Chiến Quốc Việt lặng lẽ đến sân sau hợp viên rộng lớn của người vợ thứ- nơi bà Vân đang ở.
Hợp viện Yến Tuân là một sân trong có năm lối vào được xây dựng trên sự tham khảo kiến trúc cung điện của hoàng đế. Sân trong phía trước là một chiếc sân lớn lộng lẫy đường hoàng, chạm khắc theo phong vị cổ xưa. Còn sân sau hẻo lánh, chỉ có một tầng sân thấp, xung quanh là những cây cổ thụ cao ngất trời, trông có vẻ đặc biệt u ám.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng trèo lên một cây cổ thụ ở góc sân sau với thiết bị hỗ trợ leo trèo. Những chiếc lá rậm rạp che lấy thân hình cậu.
Chiến Quốc Việt có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của khoảng sân này.
Sân trong cổ kính và đơn sơ càng khiến Quốc Việt há hốc mồm một lần nữa.
Bà Vân này đã quản lý công việc làm ăn trong nhà vô cùng trật tự và hiệu quả, theo lý mà nói, hoàn toàn có thể giành công, khiến Chiến Đình Lê cho bà ta ăn sung mặc sướng.
Thế nhưng, bà ta lại gửi con gái của mình đến nhà họ Chiến làm người hầu, chính mình cũng sống trong một sân nhà tồi tàn như vậy, lẽ nào bà ta thực sự coi thường vinh hoa phú quý có như vậy sao?
Quả nhiên là một người đàn bà thần bí.
Ánh mắt Quốc Việt tìm kiếm bóng dáng bà Vân trong sân, cuối cùng, trong căn phòng ở sân bắc, cậu đã nhìn thấy bà Vân.
Khe cửa sổ hé ra rất nhỏ, cậu thấy bà Vân đang cúi đầu loay hoay nghịch tay áo của mình. Đột nhiên bà Vân bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quốc Việt vô cùng kinh ngạc, rõ ràng cậu nấp rất kỹ, nhưng ánh mắt của bà Vân dường như đã phát hiện ra cậu?
Bình luận facebook