Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2045
Chương 2045: Tú Hòa đã nhắm mắt ra đi vĩnh viễn
Tú Hòa lại nhìn bé Tùng rồi nói: “Bé… Tùng, đời này bà sinh ra trong một gia đình thâm độc, nhưng lại chưa từng có ý định hại người. Nhưng mà bà thật sự rất xin lỗi về chuyện của mẹ: cháu, đó là sai lầm duy nhất trong cuộc đời của bà. Hãy thay bà nói lời xin lỗi với mẹ cháu”
Bé Tùng gật đầu: “Được”
Tú Hòa vẫy tay về phía bé Tùng: “Cháu lại đây, bà có chuyện muốn nói riêng với cháu”
Bé Tùng vừa muốn đi qua thì Oai Phong và Chu Khuê đã kéo cậu bé lại và liên tục lắc đầu. Sợ sau khi bé Tùng đi qua thì sẽ bị Tú Hòa tấn công.
Bé Tùng nói: “Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng”
Sau đó đẩy Oai Phong và Chu Khuê ra, đi đến trước mặt Tú Hòa. Ngồi xổm xuống. Ghé sát lỗ tai vào trước miệng của Tú Hòa.
Tú Hòa đã yếu ớt đến mức giống như đèn cạn dầu, cuối cùng dùng giọng nói vô cùng yếu ớt để nói một câu: “Độc của Đơn Thúy Vân, hoa sen máu của thần vực có thể giải được”
Nói xong câu đó, Tú Hòa đã nhắm mắt ra đi vĩnh viễn.
Dư Sinh khóc lóc thảm thiết: “Tú Hòa…”
Dư Nhân trở về với hai bàn tay không, rõ ràng là không đuổi kịp bà Vân. Nghe thấy tiếng khóc tang thương chứa đầy tình cảm sâu nặng của bố lập tức nổi giận sôi máu.
Anh ta tức giận đi vào phòng khách, nhìn thấy Dư Sinh đang ngồi chật vật dưới đất, còn ôm thi thể của Tú Hòa khóc đến đứt gan đứt ruột. Dư Nhân lập tức nổi trận lôi đình.
“Bà ta đã chết thì nên đốt pháo chúc mừng mới đúng. Ông lại ôm bà ta khóc tang thương như vậy, ông luyến tiếc bà ta nhiều như thế sao?”
Dư Sinh gầm lên với Dư Nhân: “Đứa con ngõ nghịch, mày cút ra ngoài cho tao.”
Dư Nhân càng thêm tức giận. “Dư Sinh, nếu như mẹ tôi nhìn thấy ông đối với Tú Hoa tình thâm nghĩ trọng như vậy thì cả đời bà ấy cũng sẽ không quay đầu lại. Hừ”
Nói xong, Dư Nhân giận dữ rời đi.
Bé Tùng đi theo Dư Nhân ra ngoài: “Chú nhỏ”
Cơn giận dữ của Dư Nhân vẫn còn sót lại, chưa tiêu tan hết, anh ta nói: “Nói cho chú biết, Tú Hòa chết như thế nào?”
“Tú Hòa là chị gái của Đơn Thúy Vân, hai chị em đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, em gái đại kh: vì thử y thuật của chị nên đã hạ độc trên người bà ta. Ai ngờ được Tú Hòa lại một lòng muốn chết nên không muốn tự giải độc cho mình”
Dư Nhân ngây người nhìn bé Tùng: “Bà ta nói như vậy sao?”
Bé Tùng nói: “Cháu bịa ra”
Dư Nhân cạn lời mà cười rộ lên: “Cháu thật đúng là biết bịa, nếu không sẽ lãng phí cái miệng có thể nói rơm rạ thành thỏi vàng của cháu”
Bé Tùng nói: “Chú hận Tú Hòa còn không phải bởi vì chú cảm thấy bà ta là kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc của bố mẹ mình hay sao?”
Dư Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, chú hận bà ta. Bởi vì bà ta mà bố và mẹ của chú đã bằng mặt nhưng không bằng lòng trong mấy chục năm”
Bé Tùng lắc đầu thở dài: “Ai”
. Cái này cũng chẳng thể trách Tú Hòa. Nói không chừng, mẹ của chú mới là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của bố chú và Tú Hòa”
Dư Nhân sững sờ.
Bé Tùng giải thích: “Trước khi bố của chú thích mẹ chú thì quả thật ông ấy đã có mối tình đầu. Người này chính là Tú Hòa. Chẳng qua người nhà của bà ta không đồng ý cho bà ta rời khỏi nhà họ Đơn nên đã bắt nhốt bà ta lại. Sau khi Tú Hòa tranh đấu vài năm thì rốt cuộc cũng được quay trở về bên cạnh bố của chú với cái giá phải trả là rời bỏ gia đình của mình. Nhưng mà bố của chú lại kết hôn vào ngày hôm đó”
Đây là lần đầu tiên Dư Nhân nghe được duyên phận gặp gỡ của Dư Sinh và Tú Hòa. Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Tú Hòa lại nhìn bé Tùng rồi nói: “Bé… Tùng, đời này bà sinh ra trong một gia đình thâm độc, nhưng lại chưa từng có ý định hại người. Nhưng mà bà thật sự rất xin lỗi về chuyện của mẹ: cháu, đó là sai lầm duy nhất trong cuộc đời của bà. Hãy thay bà nói lời xin lỗi với mẹ cháu”
Bé Tùng gật đầu: “Được”
Tú Hòa vẫy tay về phía bé Tùng: “Cháu lại đây, bà có chuyện muốn nói riêng với cháu”
Bé Tùng vừa muốn đi qua thì Oai Phong và Chu Khuê đã kéo cậu bé lại và liên tục lắc đầu. Sợ sau khi bé Tùng đi qua thì sẽ bị Tú Hòa tấn công.
Bé Tùng nói: “Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng”
Sau đó đẩy Oai Phong và Chu Khuê ra, đi đến trước mặt Tú Hòa. Ngồi xổm xuống. Ghé sát lỗ tai vào trước miệng của Tú Hòa.
Tú Hòa đã yếu ớt đến mức giống như đèn cạn dầu, cuối cùng dùng giọng nói vô cùng yếu ớt để nói một câu: “Độc của Đơn Thúy Vân, hoa sen máu của thần vực có thể giải được”
Nói xong câu đó, Tú Hòa đã nhắm mắt ra đi vĩnh viễn.
Dư Sinh khóc lóc thảm thiết: “Tú Hòa…”
Dư Nhân trở về với hai bàn tay không, rõ ràng là không đuổi kịp bà Vân. Nghe thấy tiếng khóc tang thương chứa đầy tình cảm sâu nặng của bố lập tức nổi giận sôi máu.
Anh ta tức giận đi vào phòng khách, nhìn thấy Dư Sinh đang ngồi chật vật dưới đất, còn ôm thi thể của Tú Hòa khóc đến đứt gan đứt ruột. Dư Nhân lập tức nổi trận lôi đình.
“Bà ta đã chết thì nên đốt pháo chúc mừng mới đúng. Ông lại ôm bà ta khóc tang thương như vậy, ông luyến tiếc bà ta nhiều như thế sao?”
Dư Sinh gầm lên với Dư Nhân: “Đứa con ngõ nghịch, mày cút ra ngoài cho tao.”
Dư Nhân càng thêm tức giận. “Dư Sinh, nếu như mẹ tôi nhìn thấy ông đối với Tú Hoa tình thâm nghĩ trọng như vậy thì cả đời bà ấy cũng sẽ không quay đầu lại. Hừ”
Nói xong, Dư Nhân giận dữ rời đi.
Bé Tùng đi theo Dư Nhân ra ngoài: “Chú nhỏ”
Cơn giận dữ của Dư Nhân vẫn còn sót lại, chưa tiêu tan hết, anh ta nói: “Nói cho chú biết, Tú Hòa chết như thế nào?”
“Tú Hòa là chị gái của Đơn Thúy Vân, hai chị em đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, em gái đại kh: vì thử y thuật của chị nên đã hạ độc trên người bà ta. Ai ngờ được Tú Hòa lại một lòng muốn chết nên không muốn tự giải độc cho mình”
Dư Nhân ngây người nhìn bé Tùng: “Bà ta nói như vậy sao?”
Bé Tùng nói: “Cháu bịa ra”
Dư Nhân cạn lời mà cười rộ lên: “Cháu thật đúng là biết bịa, nếu không sẽ lãng phí cái miệng có thể nói rơm rạ thành thỏi vàng của cháu”
Bé Tùng nói: “Chú hận Tú Hòa còn không phải bởi vì chú cảm thấy bà ta là kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc của bố mẹ mình hay sao?”
Dư Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, chú hận bà ta. Bởi vì bà ta mà bố và mẹ của chú đã bằng mặt nhưng không bằng lòng trong mấy chục năm”
Bé Tùng lắc đầu thở dài: “Ai”
. Cái này cũng chẳng thể trách Tú Hòa. Nói không chừng, mẹ của chú mới là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của bố chú và Tú Hòa”
Dư Nhân sững sờ.
Bé Tùng giải thích: “Trước khi bố của chú thích mẹ chú thì quả thật ông ấy đã có mối tình đầu. Người này chính là Tú Hòa. Chẳng qua người nhà của bà ta không đồng ý cho bà ta rời khỏi nhà họ Đơn nên đã bắt nhốt bà ta lại. Sau khi Tú Hòa tranh đấu vài năm thì rốt cuộc cũng được quay trở về bên cạnh bố của chú với cái giá phải trả là rời bỏ gia đình của mình. Nhưng mà bố của chú lại kết hôn vào ngày hôm đó”
Đây là lần đầu tiên Dư Nhân nghe được duyên phận gặp gỡ của Dư Sinh và Tú Hòa. Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bình luận facebook