Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-862
Chương 862: Không được phép trở về
Chiến Hàn Quân khiêm tốn nói: “Cháu biết không nhiều lắm, nhưng những thứ cần biết thì một chuyện cũng không thiếu”
Chiến Hàn Quân dừng một chút lại nói tiếp: “Cháu biết năm đó nhà họ Chiến chúng ta đã đắc tội chiến thần Tu La của thế chiến trước – tướng lĩnh cao nhất của bộ chỉ huy, ông ấy họ Dư” “Sau thế chiến ông ấy đã biến mất, nhưng chẳng bao lâu thì trên thế giới xuất hiện một tổ chức thần bí. Bọn họ tuyên bố là chúa tể năm giữ cái chết của nhân loại.
Họ gây chuyện ở khắp nơi trên thế giới, thảm sát hàng loạt chính là bút tích lớn nhất của họ” “Họ là tập hợp của một đám cao thủ hành động trong bóng tối. Là ác ma khiến người khác nghe danh đã sợ mất mật.
Nửa thế kỷ qua, tất cả các quốc gia đều ra sức truy vết hành tung của bọn họ nhưng chưa từng có bất cứ ai thành công”
Ông cụ thê lương nói: “Nếu cháu đã biết mọi chuyện thì còn trở về làm gì?”
Chiến Hàn Quân thở dài một hơi, có chút thương cảm nói: “Trong khoảng thời gian này, cháu vẫn luôn suy nghĩ, tình cảm mà ông nội dành cho cháu rốt cuộc là dạng tình cảm gì?” “Ông nội một tay bồi dưỡng cháu thành người nối nghiệp ưu tú nhất của nhà họ Chiến, lại cố ý phái người đánh cho chân cháu tàn phế, càng nhẫn tâm hơn là lúc cháu sa sút nhất cướp lại thân phận người cầm quyền ở Chiến thị của cháu.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết đến cháu là người mà nhà họ Chiến không cần nữa”
Ông cụ lấy lại vẻ lạnh lùng: “Cháu là con của người đó, ông đối xử tốt với cháu đều là giả. Ông đem cháu sủng đến tận trời, rồi thẳng tay đạp rơi xuống đất, là để nhục nhã cháu. Bởi vì ông hận chết mẹ của cháu, chính nó đã tàn nhẫn giết chết bà nội của cháu” “Ha ha” Truy ện88.net
Chiến Hàn Quân cười khổ nói: “Vốn dĩ ban đầu cháu cũng oán hận ông” “Nhưng mà cách đây không lâu, ông nội Nghiêm bỗng nhiên ép buộc cháu chia tay với Linh Trang.” “Cháu vẫn luôn tự tin đời này không gì có thể chia cắt cháu và Linh Trang. Lại không nghĩ đến, ông nội Nghiêm chỉ dùng một tai họa “có thể có” đã dễ dàng khiến cháu phải cam tâm tình nguyện rời xa Linh Trang” “Trong lòng cháu rõ ràng rất luyến tiếc Linh Trang, nhưng mà cháu không thể không làm như vậy. Bởi vì cháu sợ, sợ hãi không dám dùng tính mạng của cô ấy làm tiền cược. Bây giờ ngẫm lại, ông nội ép. cháu rời khỏi nhà họ Chiến, cùng với việc ép Linh Tranh rời khỏi cháu, không phải đều là vì yêu sao?” “Ông không hiểu cháu đang nói cái gì”
Ông nội cố gắng giãy dụa.
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày đó ông nội Nghiêm nói những lời trở mặt không nhận người thân đó, hẳn là do ông xúi ông ấy nhỉ. Ông ám chỉ cháu phải bảo vệ tốt vợ lình. Hẳn là thời điểm đó ông cũng đã biết thế lực tà ác kia vào đến thủ đô rồi phải không?”
Đồng tử ông cụ Chiến trừng lớn.
Không hổ là Chiến Hàn Quân, khôn khéo đến mức này.
Cái gì mà tiếp tục lừa dối nữa chứ, ông chỉ còn cách thẳng thắn đối mặt thôi. “Ông cũng không biết bọn họ đã vào đến thủ đô hay chưa. Nhưng nửa năm trước, ông đã gặp phải một cơn ác mộng đáng sợ. Mơ thấy nhà họ Chiến máu chảy thành sông. Sau đó ông mới bắt đầu sắp xếp bố trí này nọ”
Chiến Hàn Quân tâm phục khẩu phục, vừa kính nể khả năng nhìn xa trông rộng của ông nội: “Ông nội quả thực có thể dự đoán tương lai. Bà nội và người của thôn Minh Nguyệt đều đã chết, cháu nghĩ những người đó sẽ đến tìm chúng ta sớm thôi”
Ông cụ chỉ cảm thấy toàn thân bị băng tuyết bao phủ: “Hàn Quân, cháu mau đi đi. Con của cháu, vợ của cháu. Bọn họ vẫn còn ở nhà chờ cháu. Sau này cháu vĩnh viễn đừng quay về đây nữa”
Ông cụ muốn dùng chiến thuật tình cảm để khiến anh lùi bước.
Chiến Hàn Quân đáp: “Ông đối tốt với cháu như thế nào, bây giờ cháu đều biết cả rồi. Ông nội, ông cảm thấy cháu có thể không đếm xiỉa gì đến sao?”
Ông cụ bỗng không không chế được đứng bật dậy hét lớn: “Cháu phải sống sót cho ông”
Chiến Hàn Quân thản nhiên đáp: “Ông nội, người tham sống sợ chết thì sống sót có ý nghĩa gì chứ?” “Cháu cút đi. Cút xa khỏi nhà họ Chiến chúng ta” “Chờ cháu sắp xếp tốt cho Linh Trang và đứa bé, cháu sẽ quay lại” “Nơi này không chào đón cháu” Ông cụ hét khàn cả giọng. “Diệp Phong, chúng ta đi”
Đáy mắt ông cụ tràn ra vẻ sợ hãi vô biên: “Không… Không… Hàn Quân, cháu không được phép trở về”
Sau khi Chiến Hàn Quân trở lại tòa thành thì nhốt mình tại thư phòng, một mình chìm đắm trong trạng thái ngây ngốc rất lâu.
Chiến Hàn Quân khiêm tốn nói: “Cháu biết không nhiều lắm, nhưng những thứ cần biết thì một chuyện cũng không thiếu”
Chiến Hàn Quân dừng một chút lại nói tiếp: “Cháu biết năm đó nhà họ Chiến chúng ta đã đắc tội chiến thần Tu La của thế chiến trước – tướng lĩnh cao nhất của bộ chỉ huy, ông ấy họ Dư” “Sau thế chiến ông ấy đã biến mất, nhưng chẳng bao lâu thì trên thế giới xuất hiện một tổ chức thần bí. Bọn họ tuyên bố là chúa tể năm giữ cái chết của nhân loại.
Họ gây chuyện ở khắp nơi trên thế giới, thảm sát hàng loạt chính là bút tích lớn nhất của họ” “Họ là tập hợp của một đám cao thủ hành động trong bóng tối. Là ác ma khiến người khác nghe danh đã sợ mất mật.
Nửa thế kỷ qua, tất cả các quốc gia đều ra sức truy vết hành tung của bọn họ nhưng chưa từng có bất cứ ai thành công”
Ông cụ thê lương nói: “Nếu cháu đã biết mọi chuyện thì còn trở về làm gì?”
Chiến Hàn Quân thở dài một hơi, có chút thương cảm nói: “Trong khoảng thời gian này, cháu vẫn luôn suy nghĩ, tình cảm mà ông nội dành cho cháu rốt cuộc là dạng tình cảm gì?” “Ông nội một tay bồi dưỡng cháu thành người nối nghiệp ưu tú nhất của nhà họ Chiến, lại cố ý phái người đánh cho chân cháu tàn phế, càng nhẫn tâm hơn là lúc cháu sa sút nhất cướp lại thân phận người cầm quyền ở Chiến thị của cháu.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết đến cháu là người mà nhà họ Chiến không cần nữa”
Ông cụ lấy lại vẻ lạnh lùng: “Cháu là con của người đó, ông đối xử tốt với cháu đều là giả. Ông đem cháu sủng đến tận trời, rồi thẳng tay đạp rơi xuống đất, là để nhục nhã cháu. Bởi vì ông hận chết mẹ của cháu, chính nó đã tàn nhẫn giết chết bà nội của cháu” “Ha ha” Truy ện88.net
Chiến Hàn Quân cười khổ nói: “Vốn dĩ ban đầu cháu cũng oán hận ông” “Nhưng mà cách đây không lâu, ông nội Nghiêm bỗng nhiên ép buộc cháu chia tay với Linh Trang.” “Cháu vẫn luôn tự tin đời này không gì có thể chia cắt cháu và Linh Trang. Lại không nghĩ đến, ông nội Nghiêm chỉ dùng một tai họa “có thể có” đã dễ dàng khiến cháu phải cam tâm tình nguyện rời xa Linh Trang” “Trong lòng cháu rõ ràng rất luyến tiếc Linh Trang, nhưng mà cháu không thể không làm như vậy. Bởi vì cháu sợ, sợ hãi không dám dùng tính mạng của cô ấy làm tiền cược. Bây giờ ngẫm lại, ông nội ép. cháu rời khỏi nhà họ Chiến, cùng với việc ép Linh Tranh rời khỏi cháu, không phải đều là vì yêu sao?” “Ông không hiểu cháu đang nói cái gì”
Ông nội cố gắng giãy dụa.
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày đó ông nội Nghiêm nói những lời trở mặt không nhận người thân đó, hẳn là do ông xúi ông ấy nhỉ. Ông ám chỉ cháu phải bảo vệ tốt vợ lình. Hẳn là thời điểm đó ông cũng đã biết thế lực tà ác kia vào đến thủ đô rồi phải không?”
Đồng tử ông cụ Chiến trừng lớn.
Không hổ là Chiến Hàn Quân, khôn khéo đến mức này.
Cái gì mà tiếp tục lừa dối nữa chứ, ông chỉ còn cách thẳng thắn đối mặt thôi. “Ông cũng không biết bọn họ đã vào đến thủ đô hay chưa. Nhưng nửa năm trước, ông đã gặp phải một cơn ác mộng đáng sợ. Mơ thấy nhà họ Chiến máu chảy thành sông. Sau đó ông mới bắt đầu sắp xếp bố trí này nọ”
Chiến Hàn Quân tâm phục khẩu phục, vừa kính nể khả năng nhìn xa trông rộng của ông nội: “Ông nội quả thực có thể dự đoán tương lai. Bà nội và người của thôn Minh Nguyệt đều đã chết, cháu nghĩ những người đó sẽ đến tìm chúng ta sớm thôi”
Ông cụ chỉ cảm thấy toàn thân bị băng tuyết bao phủ: “Hàn Quân, cháu mau đi đi. Con của cháu, vợ của cháu. Bọn họ vẫn còn ở nhà chờ cháu. Sau này cháu vĩnh viễn đừng quay về đây nữa”
Ông cụ muốn dùng chiến thuật tình cảm để khiến anh lùi bước.
Chiến Hàn Quân đáp: “Ông đối tốt với cháu như thế nào, bây giờ cháu đều biết cả rồi. Ông nội, ông cảm thấy cháu có thể không đếm xiỉa gì đến sao?”
Ông cụ bỗng không không chế được đứng bật dậy hét lớn: “Cháu phải sống sót cho ông”
Chiến Hàn Quân thản nhiên đáp: “Ông nội, người tham sống sợ chết thì sống sót có ý nghĩa gì chứ?” “Cháu cút đi. Cút xa khỏi nhà họ Chiến chúng ta” “Chờ cháu sắp xếp tốt cho Linh Trang và đứa bé, cháu sẽ quay lại” “Nơi này không chào đón cháu” Ông cụ hét khàn cả giọng. “Diệp Phong, chúng ta đi”
Đáy mắt ông cụ tràn ra vẻ sợ hãi vô biên: “Không… Không… Hàn Quân, cháu không được phép trở về”
Sau khi Chiến Hàn Quân trở lại tòa thành thì nhốt mình tại thư phòng, một mình chìm đắm trong trạng thái ngây ngốc rất lâu.
Bình luận facebook