Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-937
Chương 937: Chị tìm bé Tùng trở về đi
Nghiêm Linh Trang không trả lời cô ấy.
Toàn thân Anh Nguyệt bị sự sợ hãi chiếm lấy, run rẩy bật dậy trong bóng tối, mò mẫm tìm nút bật đèn.
Khi ánh đèn chiếu vào giường, Anh Nguyệt thấy chăn ga gối đệm màu trắng đã nhuộm đỏ máu, chảy thành từng mảng như bông sen máu.
Anh Nguyệt hoảng sợ hét lên/A, chị Linh Trang”
Ngoài cửa, Quan Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn Đình gần như đập cửa xông vào, khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang cản động mạch cổ tay đang hôn mê, hai người đàn ông to lớn đều bị dọa cho đờ đẫn thất thần.
Anh Nguyệt hét vào mặt họ, “Mấy anh còn đứng làm gì vậy? Đưa chị Linh Trang đến bệnh viện”
Quan Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn vội vã tay chân luống cuống đưa Linh Trang đến Á Châu, lúc đó đầu óc họ gần như trống rồng, họ căn bản không biết phải làm gì, mỗi bước đều cần Anh Nguyệt chỉ huy bọn họ.
Sau khi bác sĩ cứu Linh Trang trở về, bảy hồn sáu vía của Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ mới hoàn hồn. Hai người trong lòng vẫn còn sợ hãi mòn mỏi trong hành lang của bệnh viện Á Châu.
Nghiêm Linh Trang chậm rãi mở đôi mắt thất thần ra, Anh Nguyệt ngồi trước mặt cô, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm: “Nghiêm Linh Trang, em biết rằng anh trai em đã không còn nữa, chị không muốn sống nữa. Nhưng chị phải thương xót cho hai người còn sống đang ở ngoài kia, một người là anh trai của chị. Từ nhỏ chị đã là niềm tự hào và là đứa tin của anh ấy. Vì chị, anh ấy mới có gan buông thả, làm một tên lười biếng vô tích sự.
Người còn lại là người anh em trung thành nhất của anh trai em, Quan Minh Vũ. Kể từ.
sau khi anh trai em đưa Quan Minh Vũ ra khỏi cô nhi viện, Quan Minh Vũ cả đời này chỉ sống vì anh trai của em. Quan Minh Vũ đã hứa với anh trai em sẽ chăm sóc cho chị đến hết đời, anh ấy cũng sẽ thực hiện lời hứa ấy đến hết đời.”
Anh Nguyệt cười khổ, “Tối hôm qua chị như vậy, dọa hai người đàn ông to đầu ở ngoài kia giống như hồn bay phách lạc, đến phải cấp cứu chị như thế nào, bọn họ cũng hoàn toàn không tìm được phương hướng.
Đây chính là vì quá quan tâm mà lòng bị loạn, chỉ cho đến sau khi chị thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, hai người bọn họ mới xơ xác đứng ở ngoài kia, thở phào một hơi”
Nghiêm Linh Trang lộ ra vẻ xấu hổ, “Chị xin lỗi, Anh Nguyệt, chị không hề muốn như thế này, chị chỉ là không ngủ được, chị nhớ anh ấy quá..” Nước mắt cô tuôn rơi.
Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Linh Trang, là người bạn thân nhất của Linh Trang, có lẽ chỉ có Anh Nguyệt mới biết làm sao để cứu vấn Nghiêm Linh Trang, người đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Anh Nguyệt quyết định giáng cho cô một đòn thật nặng/’Chị Linh Trang, chị có biết không? Anh trai em vốn dĩ muốn sắp xếp chỗ ở cho ba đứa trẻ. Nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé Tùng mất tích rồi.”
Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn Anh Nguyệt, bất tỉnh.“Mất tích?”
Anh Nguyệt nói: “Anh trai em vốn dĩ đã giao cho Nghiêm Mặc Hàn đưa bé Tùng đến Hàn Quốc, Phong Mang ở Hàn Quốc đón cậu bé. Nhưng sau khi bé Tùng đến Hàn Quốc, lại bị một người đàn ông bí ẩn cướp đi rồi”
Con ngươi trong làn nước mắt ngưng trọng của Nghiêm Linh Trang từ từ lộ ra vẻ lo lắng…
Anh Nguyệt khóc nói: “Chị Linh Trang, sau khi anh trai em biết bé Tùng mất tích, anh ấy đã rất tự trách mình. Anh ấy để Phong Mang ở lại Mỹ, cả đời này không tìm được bé Tùng thì không được quay về, nhưng trời đất rộng lớn như vậy,Phong Mang đi đâu tìm được bé Tùng chứ?”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên bật khó.
“Bé Tùng!” Cô cuồng loạn gầm lên một tiếng.
Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ bước vào, Nghiêm Mặc Hàn oán trách nhìn Anh Nguyệt, “Em nói với nó để làm gì?”
Anh Nguyệt lại càng thêm kích động Nghiêm Linh Trang: “Chị Linh Trang, cho nên chị phải phấn chấn lên, chị phải mau chóng tìm được bé Tùng. Chị không phải là không biết những kẻ buôn người đó đáng sợ đến như thế nào, bọn chúng cũng có thể cắt bỏ mấy bộ phận trên người đứa trẻ, cũng có thể sẽ đánh cho đứa trẻ thành tàn phế để chuộc lợi..”
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức ngồi sụp xuống đất.
“Chị Linh Trang, chị tìm Bé Tùng trở về đi, đừng để anh trai em chết không nhằm mắt, có được không?”
Linh Trang nước mắt từ từ biến mất.
Tưởng chừng như giọt nước mắt của cả một đời người bỗng chốc cạn kiệt Có vẻ như van của vòi nước đột ngột bị đóng lại.
Nghiêm Linh Trang không trả lời cô ấy.
Toàn thân Anh Nguyệt bị sự sợ hãi chiếm lấy, run rẩy bật dậy trong bóng tối, mò mẫm tìm nút bật đèn.
Khi ánh đèn chiếu vào giường, Anh Nguyệt thấy chăn ga gối đệm màu trắng đã nhuộm đỏ máu, chảy thành từng mảng như bông sen máu.
Anh Nguyệt hoảng sợ hét lên/A, chị Linh Trang”
Ngoài cửa, Quan Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn Đình gần như đập cửa xông vào, khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang cản động mạch cổ tay đang hôn mê, hai người đàn ông to lớn đều bị dọa cho đờ đẫn thất thần.
Anh Nguyệt hét vào mặt họ, “Mấy anh còn đứng làm gì vậy? Đưa chị Linh Trang đến bệnh viện”
Quan Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn vội vã tay chân luống cuống đưa Linh Trang đến Á Châu, lúc đó đầu óc họ gần như trống rồng, họ căn bản không biết phải làm gì, mỗi bước đều cần Anh Nguyệt chỉ huy bọn họ.
Sau khi bác sĩ cứu Linh Trang trở về, bảy hồn sáu vía của Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ mới hoàn hồn. Hai người trong lòng vẫn còn sợ hãi mòn mỏi trong hành lang của bệnh viện Á Châu.
Nghiêm Linh Trang chậm rãi mở đôi mắt thất thần ra, Anh Nguyệt ngồi trước mặt cô, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm: “Nghiêm Linh Trang, em biết rằng anh trai em đã không còn nữa, chị không muốn sống nữa. Nhưng chị phải thương xót cho hai người còn sống đang ở ngoài kia, một người là anh trai của chị. Từ nhỏ chị đã là niềm tự hào và là đứa tin của anh ấy. Vì chị, anh ấy mới có gan buông thả, làm một tên lười biếng vô tích sự.
Người còn lại là người anh em trung thành nhất của anh trai em, Quan Minh Vũ. Kể từ.
sau khi anh trai em đưa Quan Minh Vũ ra khỏi cô nhi viện, Quan Minh Vũ cả đời này chỉ sống vì anh trai của em. Quan Minh Vũ đã hứa với anh trai em sẽ chăm sóc cho chị đến hết đời, anh ấy cũng sẽ thực hiện lời hứa ấy đến hết đời.”
Anh Nguyệt cười khổ, “Tối hôm qua chị như vậy, dọa hai người đàn ông to đầu ở ngoài kia giống như hồn bay phách lạc, đến phải cấp cứu chị như thế nào, bọn họ cũng hoàn toàn không tìm được phương hướng.
Đây chính là vì quá quan tâm mà lòng bị loạn, chỉ cho đến sau khi chị thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, hai người bọn họ mới xơ xác đứng ở ngoài kia, thở phào một hơi”
Nghiêm Linh Trang lộ ra vẻ xấu hổ, “Chị xin lỗi, Anh Nguyệt, chị không hề muốn như thế này, chị chỉ là không ngủ được, chị nhớ anh ấy quá..” Nước mắt cô tuôn rơi.
Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Linh Trang, là người bạn thân nhất của Linh Trang, có lẽ chỉ có Anh Nguyệt mới biết làm sao để cứu vấn Nghiêm Linh Trang, người đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Anh Nguyệt quyết định giáng cho cô một đòn thật nặng/’Chị Linh Trang, chị có biết không? Anh trai em vốn dĩ muốn sắp xếp chỗ ở cho ba đứa trẻ. Nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé Tùng mất tích rồi.”
Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn Anh Nguyệt, bất tỉnh.“Mất tích?”
Anh Nguyệt nói: “Anh trai em vốn dĩ đã giao cho Nghiêm Mặc Hàn đưa bé Tùng đến Hàn Quốc, Phong Mang ở Hàn Quốc đón cậu bé. Nhưng sau khi bé Tùng đến Hàn Quốc, lại bị một người đàn ông bí ẩn cướp đi rồi”
Con ngươi trong làn nước mắt ngưng trọng của Nghiêm Linh Trang từ từ lộ ra vẻ lo lắng…
Anh Nguyệt khóc nói: “Chị Linh Trang, sau khi anh trai em biết bé Tùng mất tích, anh ấy đã rất tự trách mình. Anh ấy để Phong Mang ở lại Mỹ, cả đời này không tìm được bé Tùng thì không được quay về, nhưng trời đất rộng lớn như vậy,Phong Mang đi đâu tìm được bé Tùng chứ?”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên bật khó.
“Bé Tùng!” Cô cuồng loạn gầm lên một tiếng.
Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ bước vào, Nghiêm Mặc Hàn oán trách nhìn Anh Nguyệt, “Em nói với nó để làm gì?”
Anh Nguyệt lại càng thêm kích động Nghiêm Linh Trang: “Chị Linh Trang, cho nên chị phải phấn chấn lên, chị phải mau chóng tìm được bé Tùng. Chị không phải là không biết những kẻ buôn người đó đáng sợ đến như thế nào, bọn chúng cũng có thể cắt bỏ mấy bộ phận trên người đứa trẻ, cũng có thể sẽ đánh cho đứa trẻ thành tàn phế để chuộc lợi..”
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức ngồi sụp xuống đất.
“Chị Linh Trang, chị tìm Bé Tùng trở về đi, đừng để anh trai em chết không nhằm mắt, có được không?”
Linh Trang nước mắt từ từ biến mất.
Tưởng chừng như giọt nước mắt của cả một đời người bỗng chốc cạn kiệt Có vẻ như van của vòi nước đột ngột bị đóng lại.
Bình luận facebook