Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-960
Chương 960: Ai muốn anh bán thân?
Người đàn bà này quả thực là tổ tiên của yêu quái. Ngay cả người đàn ông chưa bao giờ đánh phụ nữ như anh, cũng muốn nhổ tóc của cô.
Nghiêm Linh Trang: “…
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức chỉ muốn nổ tung, hướng về phía Quan Minh Vũ giận dữ quát lớn: “Quan Minh Vũ, mắt anh bị mù sao? Không thấy hai người này ở đây khiêu khích tổng giám đốc nhà anh sao? Kéo bọn họ ra ngoài ngay lập tức cho tôi.”
Gương mặt Quan Minh Vũ lộ vẻ khó xử, đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, thay đổi sang bộ dạng vui vẻ nói: “Thưa anh, tổng giám đốc nhà tôi hôm nay †âm tình không tốt, nếu có chuyện gì sáng mai anh có thể đến tìm cô ấy nói chuyện sau”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi thấy cô ta đến thời kỳ mãn kinh vì thế mỗi ngày tâm tình đều không tốt”
Nghiêm Linh Trang tức giận nhảy dựng lên: “Anh đừng cho rằng trên người anh có chút sắc đệp là bà đây sẽ đối với anh thương hương tiếc ngọc.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân xanh lại.
Giữa những câu chữ của Nghiêm Linh Trang rõ ràng là coi khuôn mặt anh như mấy con thỏ trắng nõn mềm mại đáng khinh, đây quả thực là vũ nhục lớn đối với người đàn ông đứng đản như Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ thấy hai người giương cung bạt kiếm ầm ï cãi vã không ai nhường ai chút nào, vội vàng đi tới giảng goà, giải thích với Chiến Hàn Quân bằng lời hay ý đẹp: “Anh à, giám đốc Lê Hoàng kia trình độ học vấn giả mạo, thực tế không hề có kiến thức và năng lực đảm nhiệm công việc quan trọng, ông ta giám sát công trường xảy ra sự cố, ngư dân khác đi phối hợp điều tra cùng cảnh sát, cũng không phải tổng giám đốc nhà tôi cố ý làm khó bọn họ.”
Chiến Hàn Quân nghe thấy anh ta nói như vậy, nửa tin nửa ngờ quay ra nhìn Nghiêm Linh Trang.
Anh cho rằng hết lần này tới lần khác Nghiêm Linh Trang đối với anh tức giận oán trách, cho nên nhìn thấy anh trong lòng đều sục sôi. Sau đó, cô đã cố gắng để đối đầu nói chuyện với anh.
“Quan Minh Vũ, anh đi chào hỏi người của cục cảnh sát, bảo bọn họ đưa đám ngư dân hôi thối nhốt đến hết quãng đời này cho bà đây, nếu không đừng để bọn họ ra ngoài.”
Chiến Hàn Quân không nói gì nhìn Nghiêm Linh Trang: ‘Ấu trĩ!”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh không hiểu rõ mọi chuyện đã vội vàng đến hỏi tội tôi, hậu quả của việc làm ấy chính là nghiêm trọng như vậy. Cửu Đồng nghe thấy cô nói như thế, gương mặt nhăn lại như sắp khóc: “Tổng giám đốc, cầu xin cô phát thiện tâm mà thả bọn họ đi. Những ngư dân của chúng t: t khó khăn, không kiếm được tiền ở nhà, đi ra ngoài để làm việc còn gặp phải những điều như vậy, tiền không kiếm được, lại còn đưa mọi người vào tù. Hu hu…”
Nghiêm Linh Trang nghe Cửu Đồng phàn nàn, trong lòng cũng không hề dễ chịu, dâng lên niềm chua xót.
Hóa ra cuộc sống của ngư dân lại kham khổ như vậy.
Chiến Hàn Quân quát lớn Cửu Đồng: “Không được khóc. Cậu khóc trước mặt người phụ nữ máu lạnh này, thật là vô dụng, không đáng”
Chiến Hàn Quân nói xong, liền mặt đen rời đi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh đứng lại đó cho tôi”
Chiến Hàn Quân nghe thấy cô quát lớn thì quay đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác trừng lên nghiêm khảc nhìn Nghiêm Linh Trang.
“Như thế nào, chẳng lẽ muốn làm khó tôi?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Không phải anh muốn cứu những người ngư dân kia sao?”
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo nói: “Tôi không bán thân”
Nghiêm Linh Trang: …”
“Ai muốn anh bán thân? Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có muốn đám người ngư dân đó ở lại làm việc không?”
Chiến Hàn Quân cảnh giác nhìn Nghiêm Linh Trang, đề phòng cao độ, tự nhiên cô lại hỏi như vậy, liệu có dụng ý xấu xa nào nữa không.
Cửu Đồng lại gật đầu như nghiền tỏi: “Tổng giám đốc, cô thật sự nguyện ý để ngư dân chúng tôi ở lại làm việc sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Trên công trường chúng tôi quả thật cần ngư dân Nhưng những người này quá khó quản Nếu anh muốn họ ở lại và tiếp tục làm việc.
Tôi chỉ có một điều kiện”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân không ngừng co rút lại.
Nghiêm Linh Trang liền biết anh lại nghĩ lệch, lên tiếng nói: “Anh ở lại quản lý bọn họ.
Có gì đó không ổn, anh chịu trách nhiệm”
Cửu Đồng lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Như vậy chúng tôi sẽ không bị mất việc nữa rồi.”
Người đàn bà này quả thực là tổ tiên của yêu quái. Ngay cả người đàn ông chưa bao giờ đánh phụ nữ như anh, cũng muốn nhổ tóc của cô.
Nghiêm Linh Trang: “…
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức chỉ muốn nổ tung, hướng về phía Quan Minh Vũ giận dữ quát lớn: “Quan Minh Vũ, mắt anh bị mù sao? Không thấy hai người này ở đây khiêu khích tổng giám đốc nhà anh sao? Kéo bọn họ ra ngoài ngay lập tức cho tôi.”
Gương mặt Quan Minh Vũ lộ vẻ khó xử, đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, thay đổi sang bộ dạng vui vẻ nói: “Thưa anh, tổng giám đốc nhà tôi hôm nay †âm tình không tốt, nếu có chuyện gì sáng mai anh có thể đến tìm cô ấy nói chuyện sau”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi thấy cô ta đến thời kỳ mãn kinh vì thế mỗi ngày tâm tình đều không tốt”
Nghiêm Linh Trang tức giận nhảy dựng lên: “Anh đừng cho rằng trên người anh có chút sắc đệp là bà đây sẽ đối với anh thương hương tiếc ngọc.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân xanh lại.
Giữa những câu chữ của Nghiêm Linh Trang rõ ràng là coi khuôn mặt anh như mấy con thỏ trắng nõn mềm mại đáng khinh, đây quả thực là vũ nhục lớn đối với người đàn ông đứng đản như Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ thấy hai người giương cung bạt kiếm ầm ï cãi vã không ai nhường ai chút nào, vội vàng đi tới giảng goà, giải thích với Chiến Hàn Quân bằng lời hay ý đẹp: “Anh à, giám đốc Lê Hoàng kia trình độ học vấn giả mạo, thực tế không hề có kiến thức và năng lực đảm nhiệm công việc quan trọng, ông ta giám sát công trường xảy ra sự cố, ngư dân khác đi phối hợp điều tra cùng cảnh sát, cũng không phải tổng giám đốc nhà tôi cố ý làm khó bọn họ.”
Chiến Hàn Quân nghe thấy anh ta nói như vậy, nửa tin nửa ngờ quay ra nhìn Nghiêm Linh Trang.
Anh cho rằng hết lần này tới lần khác Nghiêm Linh Trang đối với anh tức giận oán trách, cho nên nhìn thấy anh trong lòng đều sục sôi. Sau đó, cô đã cố gắng để đối đầu nói chuyện với anh.
“Quan Minh Vũ, anh đi chào hỏi người của cục cảnh sát, bảo bọn họ đưa đám ngư dân hôi thối nhốt đến hết quãng đời này cho bà đây, nếu không đừng để bọn họ ra ngoài.”
Chiến Hàn Quân không nói gì nhìn Nghiêm Linh Trang: ‘Ấu trĩ!”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh không hiểu rõ mọi chuyện đã vội vàng đến hỏi tội tôi, hậu quả của việc làm ấy chính là nghiêm trọng như vậy. Cửu Đồng nghe thấy cô nói như thế, gương mặt nhăn lại như sắp khóc: “Tổng giám đốc, cầu xin cô phát thiện tâm mà thả bọn họ đi. Những ngư dân của chúng t: t khó khăn, không kiếm được tiền ở nhà, đi ra ngoài để làm việc còn gặp phải những điều như vậy, tiền không kiếm được, lại còn đưa mọi người vào tù. Hu hu…”
Nghiêm Linh Trang nghe Cửu Đồng phàn nàn, trong lòng cũng không hề dễ chịu, dâng lên niềm chua xót.
Hóa ra cuộc sống của ngư dân lại kham khổ như vậy.
Chiến Hàn Quân quát lớn Cửu Đồng: “Không được khóc. Cậu khóc trước mặt người phụ nữ máu lạnh này, thật là vô dụng, không đáng”
Chiến Hàn Quân nói xong, liền mặt đen rời đi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh đứng lại đó cho tôi”
Chiến Hàn Quân nghe thấy cô quát lớn thì quay đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác trừng lên nghiêm khảc nhìn Nghiêm Linh Trang.
“Như thế nào, chẳng lẽ muốn làm khó tôi?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Không phải anh muốn cứu những người ngư dân kia sao?”
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo nói: “Tôi không bán thân”
Nghiêm Linh Trang: …”
“Ai muốn anh bán thân? Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có muốn đám người ngư dân đó ở lại làm việc không?”
Chiến Hàn Quân cảnh giác nhìn Nghiêm Linh Trang, đề phòng cao độ, tự nhiên cô lại hỏi như vậy, liệu có dụng ý xấu xa nào nữa không.
Cửu Đồng lại gật đầu như nghiền tỏi: “Tổng giám đốc, cô thật sự nguyện ý để ngư dân chúng tôi ở lại làm việc sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Trên công trường chúng tôi quả thật cần ngư dân Nhưng những người này quá khó quản Nếu anh muốn họ ở lại và tiếp tục làm việc.
Tôi chỉ có một điều kiện”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân không ngừng co rút lại.
Nghiêm Linh Trang liền biết anh lại nghĩ lệch, lên tiếng nói: “Anh ở lại quản lý bọn họ.
Có gì đó không ổn, anh chịu trách nhiệm”
Cửu Đồng lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Như vậy chúng tôi sẽ không bị mất việc nữa rồi.”
Bình luận facebook