• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full GỤC TRƯỚC DỊU DÀNG (1 Viewer)

  • Chương 39

Nửa tháng trước, nửa đêm Hạ Diên Tiêu nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện.

Quý Anh tự sát.

Trên chiếc dao gọt trái cây đầy những vết máu đỏ tươi, nếu không phải lúc đó Quý Kiến Hạo ở bên cạnh, nói không chừng cô ấy sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Nhận được tin tức này, nội tâm Hạ Diên Tiêu bị chấn động sâu sắc, suy nghĩ duy nhất chính là hy vọng Quý Anh vẫn còn sống.

Cho dù giờ đây là quan hệ gì đi chăng nữa, những hiểu lầm trong nhiều năm xuất phát từ một phía hay hai phía của bọn họ, cho dù Quý Anh đã làm sai, anh ta vẫn như xưa, từ tận đáy lòng hy vọng Quý Anh có thể sống tốt.

Lần trước trả tiền bồi thường thiệt hại, mặc dù anh ta vì Tư Họa nên mới cố ý ngó lơ Quý Anh mấy ngày, nhưng trên thực tế ngay từ đầu đã không có ý định ép Quý Anh bồi thường. Anh ta chỉ là muốn vạch rõ giới hạn, tại sao chỉ trong nháy mắt hiện thực tràn ngập máu lại nói cho anh biết, Quý Anh tự sát?

Số mệnh do trời định, Hạ Diên Tiêu không thể nào không quan tâm tới Quý Anh, người không dễ dàng gì mới nhặt lại cái mạng ở Quỷ Môn Quan về. Anh ta thay Quý Anh thanh toán viện phí, mời nhân viên chăm sóc cao cấp tới, thế nhưng thứ duy nhất Quý Anh cần vẫn chỉ là anh ta.

Nhìn thấy Quý Anh nằm trên giường với trạng thái yếu ớt và sắc mặt nhợt nhạt, tựa như chút hy vọng cuối cùng trong giây phút kề cận cái chết, cuối cùng Hạ Diên Tiêu vẫn không thể nào nhẫn tâm buông tay rời đi.

Ngoài công việc ra, anh ta đến bệnh viện vài chuyến.

Mỗi lần đến phòng bệnh, Quý Anh đều vui mừng khôn xiết. Anh ta nhìn thấy sự trông mong và đợi chờ trong mắt của Quý Anh, cũng giống như người đó, người đã từng âm thầm ở bên cạnh anh ta, cô gái ấy nhẫn nhịn chịu khó đợi chờ anh ta xử lý xong công việc rồi mới đến gặp mình…

Nhìn Quý Anh, Hạ Diên Tiêu lại một lần nữa thất thần.

Anh ta nhớ về một người thông qua một người khác, đến bản thân cũng cảm thấy vô sỉ vô cùng, nhưng anh ta không thể nào khống chế được nội tâm.

Sau khi Tư Họa đi, trái tim anh ta như treo lơ lửng trên không trung, không thể nào quay trở về mặt đất một cách chắc chắn.

“A Diên, anh có thể đến thăm em, em thật sự cảm thấy rất vui.” Quý Anh của bây giờ tựa như một tờ giấy mỏng manh, không cẩn thận vô ý sẽ bị xé rách.

Hạ Diên Tiêu không đáp lời, cũng không lời mặn lời nhạt mà từ chối.

Anh ta nghĩ, ít nhất trước hết phải để cơ thể của Quý Anh phục dưỡng tốt.

Kết quả là chỉ một tuần sau khi Quý Anh nhập viện, gần trước ngày ra viện một hôm, Quý Kiến Hào không quan tâm đến cơ thể bệnh tật của con gái, đuổi đến tận phòng bệnh ở bệnh viện để đòi tiền.

Khi biết được chuyện này, Hạ Diên Tiêu phái hai vệ sĩ đến cưỡng chế đưa Quý Kiến Hào đi: “Quý Anh, nếu như em đồng ý, anh có thể giúp đỡ em lần cuối cùng.”

Nghe nói ngày Quý Anh được đưa vào viện, trong nhà đã bị Quý Kiến Hào lục lọi, có thể thấy hành vi của ông ta thật đáng khinh bỉ, bất kể là cải tạo như thế nào đi nữa đều là thành phần bại hoại gây hại cho xã hội, nhà tù mới là nơi thuộc về bọn cặn bã ấy.

Quý Anh mở to đôi mắt, thần sắc rạng rỡ, đợi chờ Hạ Diên Tiêu ra tay giúp đỡ, kéo cô ta ra khỏi vũng bùn lầy sâu thẳm. Nhưng đến cuối cùng, thứ Hạ Diên Tiêu làm chỉ là tạm thời diệt trừ lũ quỷ dữ hút máu người ở xung quanh cô ta, vẫn để lại cô ta ở trong bóng tối đáng sợ.

Hạ Diên Tiêu lại một lần nữa tống Quý Kiến Hào vào tù, bất luận Quý Kiến Hào nói gì đi chăng nữa anh ta đều chẳng thèm quan tâm. Do đó, anh ta đã bỏ lỡ sự thật của một năm trước.

Hạ Diên Tiêu mang tin tức này đến bệnh viện, Quý Anh ngồi trên giường bệnh ôm mặt khóc, rất lâu sau mới bình tĩnh lại: “Cảm ơn anh, A Diên.”

Loại bỏ được một gánh nặng chỉ biết hút máu, cuộc sống sau này của cô ta sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn sắc mặt xanh xao của Quý Anh, trong lòng Hạ Diên Tiêu thầm thở dài một tiếng: “Ngày mai anh sẽ không đến nữa, sau khi về nhà, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Quý Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọt nước mắt to bằng hạt đậu đột nhiên rơi xuống, đôi mắt khóc đến đỏ hoe sưng húp đầy chua xót, suýt chút nữa bổ nhào lên người của Hạ Diên Tiêu: “A Diên, không làm người yêu được lẽ nào đến bạn bè cũng không thể ư?”

Điệu bộ này không phải là hành động mà bạn bè nên có. Biết được cô ta vẫn chưa bỏ đi ý định, Hạ Diên Tiêu dứt khoát đẩy tay cô ta ra: “Quý Anh, tự trọng.”

“Tự trọng… Haha.” Quý Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay trống rỗng, ánh mắt thê lương vô cùng: “Đánh mất anh, đến mạng em cũng không cần nữa.”

“Quý Anh, con người đều cần phải học cách nhìn về phía trước.”

Bọn họ đã định trước không thể trở lại như lúc trước.



Cùng lúc đó, Hạ Vân Tịch phát hiện ra manh mối, điều tra một chút biết được anh trai và Quý Anh hình như lại “Thân thiết” trở lại, cô ấy phút chốc tức giận đến mức không thể làm gì được: “Bà nội, Quý Anh đó thật là xảo trá chết đi được.”

“Khụ, khụ khụ——” Bà lão ho khan, trên gương mặt nhăn nheo hằn lên đầy những vết thăng trầm của cuộc đời, đã thay đổi rất nhiều so với một năm trước.

Một năm trở lại đây cơ thể đã bắt đầu ngày càng yếu ớt, gần đây thường hay ho khan, có lúc còn bị ngất xỉu, không bao lâu lại tỉnh lại: “Bà nội, Bà đừng tức giận.” Hạ Vân Tịch nhẹ nhàng vỗ lưng bà lão

Bà lão nhẹ nhàng xua xua tay, có chút không đành lòng: “Không thể, không thể để người phụ nữ đó bước vào cửa của nhà họ Hạ.”

Người phụ nữ nhiều tâm cơ, không thể giữ lại ở bên cạnh cháu nội.

“Bà nội bà yên tâm, cháu nhất định không để Quý Anh đạt được ý đồ!” Mấy ngày trước cô ấy liên lạc với Tư Họa qua Weixin, ngạc nhiên là Tư Họa đã trả lời cô ấy. Hai người giống như những người bạn đã xa cách lâu ngày, có tin nhắn đối phương sẽ trả lời, nhưng không thể nào thoải mái tâm sự như lúc trước.

Anh hai vẫn chưa hành động, cô ấy muốn để lại cơ hội thể hiện lời xin lỗi cho anh trai, thế nên lúc trò chuyện, cô ấy cố ý tránh nhắc đến chuyện chia tay, còn có thể tiếp tục trò chuyện tiếp được.

Ai mà biết được rằng, lần trước điện thoại thông báo cho anh trai liên lạc với Tư Họa lại không có hồi đáp, kết quả lại là do Quý Anh ngấm ngầm giở trò!

Để ngăn chặn người con gái tâm cơ đó trèo lên người anh mình, cô ấy đích thân đến bệnh viện đối chứng với Quý Anh, vạch trần tại chỗ trò lừa đảo mà Quý Anh đã dựng lên một năm trước.

“Anh, anh có biết năm ngoái Hoạ Hoạ vì sao lại rời đi không?”

“Chính là bởi vì Quý Anh, cô ta đã hợp tác với người bố ham mê bài bạc để dở trò, muốn lợi dụng điều đó để giành được thiện cảm của anh rồi lừa dối anh về quá khứ của cô ta, để anh và Hoạ Hoạ hiểu lầm mà chia tay.”

“Nếu không phải là do cô ta phá rối, sao Hoạ Hoạ có thể đau khổ đến mức một mình chạy trốn chứ?”

Khi sự thật được vạch trần Quý Anh một mực không thừa nhận, nhưng nhắc đến Quý Kiến Hào, cô ta đã không còn phản bác lại.

Quý Kiến Hào là người có tính cách như thế nào, ai cho ông ta lợi ích ông ta sẽ nghe lời, bán rẻ con gái chỉ là chuyện trong phút chốc.

Năm ngoái khi cô ta vừa về nước chưa được bao lâu, rất xui xẻo bị Quý Kiến Hào quấy rầy. Quý Kiến Hào muốn moi tiền ở chỗ cô, lúc đó cô ta đã nảy ra một kế hoạch, lợi dụng điệu bộ yếu đuối để khơi dậy ham muốn bảo vệ của Hạ Diên Tiêu, giống như khi xưa.

Hạ Diên Tiêu từng tận mắt chứng kiến cảnh Quý Kiến Hào ngược đãi cô, ấn tượng rất sâu sắc. Quý Anh đúng là đang đánh cược, cược rằng anh ta nhận được tin nhắn cầu cứu sẽ mau chóng đến cứu người.

Sự thật chứng minh, cô ta cược thắng rồi.

Đáng tiếc, Hạ Diên Tiêu sẽ không bao giờ quay đầu.

*

Sau khi biết được sự thật, Hạ Diên Tiêu mới biết được rằng mình đã đánh mất nhiều như thế nào. Cho dù Tư Họa đã thực sự ở bên cạnh người khác, anh ta cũng nhất định phải tìm được cô, giải thích những chuyện của trước đây.

Thế nên, anh ta tận dụng thời gian trong mấy ngày tập trung xử lý hết các công việc, sau đó vội vàng đến Cảnh Thành.

Hành tung của Tư Họa bây giờ không khó để tìm, chỉ cần anh ta có lòng muốn tìm, rất nhanh đã có được manh mối. Anh ta biết được Tư Họa đang ở trong tiểu khu này, thế nên cả ngày hôm nay vẫn luôn ôm cây đợi thỏ, đến khi Tư Họa xuất hiện.

Không nghe rõ cô đang nói chuyện điện thoại cùng với ai, Hạ Diên Tiêu không muốn tùy tiện lao lên, chỉ đành lẳng lặng giữ khoảng cách theo dõi. Tư Họa đến trước cửa thang máy mới tắt điện thoại, thế nên sau khi anh ta nhìn thấy Tư Họa đi vào thang máy rồi, anh ta dùng tháng máy khác bên cạnh lên lầu.

Khoảng cách càng lúc càng gần, nhưng anh ta lại không biết phải mở miệng như thế nào. Vừa định lên tiếng, bất ngờ Tư Họa đột nhiên quay đầu hướng về phía anh ta phun một hồi, không thể mở mắt.

Anh ta đưa tay ra kéo lấy cô, là sợ rằng cô sẽ giống như lần trước chạy trốn đến bặt vô âm tín, nhưng lại bị cô vừa đánh vừa đấm, chửi bới đến mức vuốt mặt không kịp.

Tư Họa bây giờ hoàn toàn khác với cô gái nhẹ nhàng khôn khéo trong ấn tượng của anh ta.

Mấy phút sau, Tư Họa không thể không đưa Hạ Diên Tiêu đến toilet, để anh ta tự dùng vòi nước để rửa sạch.

Những thứ bẩn trên mặt và mắt cực kỳ khó chịu, thời thiếu niên choi choi Hạ Diên Tiêu từng đánh nhau với người ta đến chảy máu, trước giờ chưa từng bị thương bởi bình xịt hơi cay! Món đồ này là đại diện cho cái gì? Anh ta cũng đâu phải là người có ý đồ xấu.

Khó khăn lắm mới có thể mở mắt để nhìn mọi thứ, Hạ Diên Tiêu quan sát môi trường xung quanh.

Nhà vệ sinh nhỏ, trước bồn rửa tay đặt một ít đồ dùng, đều là đồ sử dụng cá nhân, không có dấu hiệu chung sống với đàn ông.

Nghĩ đến đây, anh ta đã có thêm hiểu biết về hoàn cảnh hiện tại của Tư Họa. Tư Họa không có bạn trai, có thể cô gái Kha Giai Vân đó ngay từ đầu đã lừa gạt anh ta!

“Cốc cốc.”

Chưa được bao lâu, Tư Họa đến gõ cửa, thúc giục mau mở cửa.

Hạ Diên Tiêu không trả lời, trực tiếp đưa tay ra mở cửa toilet, Tư Họa bất cẩn ngã vào người anh ta: “Mắt của anh, không sao chứ?”

“Em đang quan tâm anh sao?” Trong mắt Hạ Diên Tiêu sượt qua một tia vui mừng.

“… Không phải.” Khóe miệng của Tư Họa cong lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái, cực kỳ hạn hán lời: “Mắt mù rồi không đền nổi.”

Nếu không phải là thấy mắt của anh ta mở không ra, đến cái ngưỡng cửa này, cô cũng sẽ không để Hạ Diên Tiêu bước vào một bước.

Hạ Diên Tiêu nhất thời cảm thấy thất bại, chuẩn bị rất lâu, cuối cùng cũng thốt ra tên của cô: “Hoạ Hoạ.”

“Anh đến đây để làm gì?” Khuôn mặt Tư Họa mang theo sự phòng bị, kéo dài khoảng cách, trong ánh mắt đã không còn dịu dàng và ngọt ngào như lúc trước.

Sự lạnh lùng cùng với ánh mắt nghi hoặc đó khiến cho toàn thân Hạ Diên Tiêu khó chịu: “Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em.”

“… Anh nói đi.” Người cũng tìm đến cửa nhà rồi, nếu như không để anh ta nói, anh ta sẽ giữ mãi những lời đó trong lòng, chắc chắn sẽ lại đến dây dưa, Tư Họa muốn tận dụng cơ hội này để cắt đứt phiền phức.

Hạ Diên Tiêu nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục trốn chạy, kết quả cô lại phản ứng thẳng thắn đến bất ngờ như vậy.

“Một năm trước vào ngày sinh nhật em, anh xin lỗi.” Ngày đó là sinh nhật của Tư Họa, là ngày mà cô đơn phương tuyên bố chuyện “Chia tay”, anh ta vẫn luôn canh cánh chuyện đó trong lòng: “Ngày đó em đi quá dứt khoát, cũng không chịu đợi anh quay lại giải thích.”

“Không cần thiết.” Khi còn bị mê hoặc bởi những thứ hư vô, cô có thể nghĩ đến những điểm tốt của Hạ Diên Tiêu. Nhưng hiện tại khi sự thật đã được phơi bày, cô không thể chịu nổi một phút một giây nào.

Một người bạn trai luôn nghĩ đến người yêu cũ, không xứng đáng với sự chân thành mà cô trao cho.

“Ban đầu là do anh xem nhẹ em, nhưng thời gian suốt một năm nay khiến anh thẳng thắn nhìn rõ được trái tim mình.” Ánh mắt của Hạ Diên Tiêu rơi xuống mặt của cô, ánh mắt cực kỳ tập trung, còn dụng tâm hơn mỗi lần nhìn cô lúc trước: “Hoạ Hoạ, nếu như em có thể quay về với anh, lần này anh nhất định sẽ không khiến em phải thất vọng.”

Sau đó anh ta đổi vị trí của mình để mà suy xét, trước mặt người yêu hiện tại bày tỏ sự quan tâm của mình với người yêu cũ, ai cũng đều sẽ ghen.

Trước đây cái mà anh ta thiếu, chính là cơ hội để giải thích.

Trước khi đến Cảnh Thành, anh ta đã đặc biệt tìm đến chỗ của Tần Tục học được không ít những lời dỗ dành.

Tư Họa cắn chặt môi dưới, nhẫn nhịn sự thôi thúc quay mặt đi, khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười giả tạo, cố gắng khống chế giọng điệu: “Hạ tiên sinh, có thể mời anh ra ngoài này với tôi trước một chút được không?”

Cô đi ra phía ngoài cửa.

Hạ Diên Tiêu vẫn chưa hiểu gì, vừa bước vừa đuổi theo. Tuy nhiên khi anh ta vừa đặt hai chân ra ngoài cửa, Tư Họa đã xoay người vào trong nhà, hai tay để sau lưng đóng cửa lại.

Lần này, cô mới có thể nói thật theo trái tim mình: “Không biết giờ anh đang nghĩ gì, giữa tôi và anh sớm đã kết thúc rồi, những lời giải thích của anh tôi nghe thấy rồi, có tha thứ hay không là lựa chọn của tôi.”

“Hạ Diên Tiêu, nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, thì đừng đến làm phiền cuộc sống hiện tại của tôi nữa.” Ở bên kia cửa, Tư Họa thở ra một hơi: “Với cả Giai Vân, anh cũng đừng đến đến làm phiền cô ấy nữa, Tư Họa tôi đưa ra quyết định, trước giờ không hối hận.”

“Sau này anh đừng đến nữa.”

Thái độ của cô rất thẳng thắn, cũng rất quyết liệt.

Có thể cô sẽ đau lòng sẽ buồn tủi, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận.

“Tư Họa, mở cửa.” Sắc mặt của Hạ Diên Tiêu không được tốt lắm.

Anh ta chân thành xin lỗi, lại bị nhốt ở ngoài cửa.

Cô gái đã từng rất hiểu chuyện nay đã thay đổi đến mức mồm miệng lanh lợi, đối xử với anh ta thì châm chọc khiêu khích. Cho dù anh ta tràn đầy áy náy, nhưng cũng bị thái độ không chút lưu tình giữ lại mặt mũi của cô phá vỡ

Anh ta đưa tay lên gõ cửa, trong đầu truyền đến âm thanh mỉa mai của Tư Họa: “Hạ Diên Tiêu, anh đường đường là tổng tài của Hạ Thị, có lẽ không đến mức sẽ không biết xấu hổ mà theo đuổi bạn gái cũ chứ, đúng chứ?”

“Tư Họa, em được lắm.”

Lồng ngực của anh ta có hơi nhấp nhô, tích tụ ngọn lửa giận dữ, cánh tay cứng đờ giữa không trung. Cuối cùng, Hạ Diên Tiêu cũng không gõ cửa nữa.

Tư Họa hiểu rõ anh ta, biết nói những lời nào sẽ chọc đúng vào chỗ đau nhất của anh ta.

Từ trong mắt mèo, Tư Họa nhìn theo bóng dáng đó, sau khi chắc chắn rằng Hạ Diên Tiêu đã rời đi, cô mới xoay người quay về phòng khách. Lười biếng dựa vào ghế sô pha mềm mại, Tư Họa nhắm mắt lại, trò hề lúc nãy lại hiện ra trước mắt.

Trong thời gian mười phút ngắn ngủi đó, cô vậy mà lại mặt đối mặt trò chuyện về việc chia tay với Hạ Diên Tiêu, người đã cắt đứt liên lạc một năm nay. Nhưng trái tim của cô…

Đặt bàn tay lên ngực, cô cảm thấy tần suất nhịp tim vẫn y như bình thường.

Cô vẫn còn nhớ những đêm không tài nào ngủ được, nỗi sợ mất đi linh cảm, sự mơ hồ đối với tương lai.

Những chuyện đã trải qua, cô nhớ rõ mồm một, nhưng tuyệt nhiên đã quên sạch sành sanh cảm giác lúc đó.

Thậm chí cô còn không nhớ nổi một năm trước lúc chia tay, tâm trạng của của bản thân đang che giấu những gì khi gõ ra tin nhắn “Chia tay”, kéo vali hành lý rời khỏi Anh Viên, triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Hạ Diên Tiêu.

Cô không quên đi quá khứ, chỉ là trong lòng đã thay đổi rồi, đúng không?

Tư Họa đang âm thầm tự hỏi trong lòng.



Hai ngày sau đó, mỗi lần Tư Họa về nhà đều sẽ đặc biệt để ý đường đi, vì sợ Hạ Diên Tiêu sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa.

Suy nghĩ lại thì lại cảm thấy khả năng rất khó có thể xảy ra, mặt tốt của Hạ Diên Tiêu, sẽ không học được cách bỏ qua lòng tự trọng để xin lỗi. Anh ta đã tìm cô hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần đều “Bỏ lỡ”, không phải bởi vì thật sự tìm không ra, mà là do nội tâm anh ta mâu thuẫn.

Không buông xuống được là thật, không dụng tâm như vậy cũng là thật.

Đối với Hạ Diên Tiêu mà nói, công việc bận rộn, thể diện của đàn ông đều quan trọng hơn cô.

Hôm nay hiếm khi ở lại công ty tăng ca, khi về đến nhà trời đã tối đen, Tư Họa lên lầu lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, hành lang vắng lặng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Cô dừng động tác mở cửa lại, quay người lại nhìn, lại là một khuôn mặt xa lạ.

Cô nhớ là, đối diện tầng lầu này của cô ấy là một ông lão chứ không phải là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ cô đã đi nhầm tầng.

Tư Họa im lặng không phát ra tiếng, muốn đợi người đó rời đi, nhưng lại thấy người đó đang trực tiếp đi về phía bên này: “Vị tiểu thư này, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Anh là” Tư Họa hơi cau mày, vô thức nắm chặt chìa khoá.

“Chúng ta thật là có duyên, gặp qua nhau ở tiệm hoa, không ngờ lại ở chung một khu chung cư.” Tốc độ của người đàn ông rất chậm, nhưng anh ta vẫn đang tiến về phía trước. Khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn lại, sau lưng Tư Họa là cánh cửa đang đóng chặt.

Tiệm hoa, cô nhớ ra đúng là có gặp một người đàn ông, có điều lúc đó cô ấy hoàn toàn không để ý, tự nhiên sẽ không thể nhớ được hình dáng của người đàn ông đó. Thay đổi quần áo trên người, không nhận ra là rất bình thường.

Không đúng!

Nếu như thật sự là bắt chuyện, sao phải im lặng theo dõi cô cả đoạn đường, hơn nữa vừa rồi cũng không đi cùng một thang máy. Thời gian chênh lệch không nhiều, có nghĩa là người đàn ông này đã xác định được tầng lầu nơi cô sống từ lâu.

Có lẽ cô nghĩ sai rồi, hôm đó Hạ Diên Tiêu quả thực có theo cô lên lầu, nhưng dựa vào tính cách cao ngạo của anh ta, có lẽ sẽ không làm chuyện như bám riết không buông. Hạ Diên Tiêu làm gì có thời gian như vậy?

Như vậy giác quan thứ sáu của một đoạn thời gian trước đó đến từ…

Nhìn thấy người đàn ông vẻ ngoài lịch thiệp trước mặt này, trong phút chốc Tư Họa sởn cả gai ốc.

“Xin chào, xin hỏi có việc gì sao?” Tư Họa cầm lấy chìa khóa bên ngoài túi da, giả vờ vô ý mở túi da, đưa tay sâu vào bên trong lục tìm bình xịt hơi cay. Trước khi rõ nguy hiểm hay không, cô không thể tùy ý để lộ quá nhiều cảm xúc.

“Tiểu thư xinh đẹp, không cần sợ hãi, tôi chỉ muốn kết bạn cùng cô mà thôi.” Ánh mắt người người đàn ông gắn chặt lên tay cô, hình như đã biết được ý đồ của cô.

Tư Họa cắn chặt răng, không dám manh động, khéo léo từ chối: “Vị tiên sinh này, hôm nay thời gian không còn sớm nữa.”

Người đàn ông đó dường như không nghe hiểu tiếng người, ngẩng đầu nhìn lên máy CCTV phía trên hành lang: “Hai ngày nay máy CCTV của tiểu khu cũng bị hỏng rồi.”

Một câu cảm thán như vậy, dường như là cố ý nói cho Tư Họa nghe, thông tin để lộ trong lời nói của người đàn ông này khiến cô kinh hồn bạt vía.

Bất kể chuyện CCTV là thật hay giả, nếu thật sự gặp biến thái, khoảng cách như vậy, cô có cầu cứu ai cũng đến không kịp, chỉ có thể nắm chắc vũ khí trong tay để đối phó.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi reo lên, Tư Họa nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến lại càng vui mừng hơn.

Lúc cô nghe điện thoại, ánh mắt lướt nhìn người trước mặt một lượt, cô mở miệng liền nói với người trong điện thoại: “Anh sắp đến rồi sao? Ừm, em đợi anh về nhà.”

Cô không tắt điện thoại, cố ý cầm điện thoại ra xa như đang nói với người đàn ông lạ mặt kia: “Thật ngại quá tiên sinh, có thể mời anh đi trước được không? Một lát nữa là bạn trai tôi sẽ về đến nhà rồi, nếu như nhìn thấy tôi đang đứng trước cửa nhà với người khác, nhất định sẽ hiểu lầm.”

Ngừng lại nửa giây, Tư Họa cố ý nhấn mạnh: “Bạn trai tôi, tính cách của anh ấy xấu lắm.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra nghĩ kĩ lại một chút, kiểu người cao cao tại thượng như Hạ Diên Tiêu không thể nào bỏ đi tính khí nóng nảy, cũng biết anh ta không thể nào có thể bỏ ra thời gian một hai tuần dài như vậy để âm thầm theo dõi rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom