Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Trong kỳ nghỉ đông có một ngày khá đặc biệt, đó chính là Giáng Sinh.
Bảo Anh mới đi du lịch về đã háo hức mong chờ ngày ấy đến. Giáng Sinh ở Nhật Bản thì phải đi ăn KFC, đi dạo Tokyo về đêm, đặc biệt là phải có một bàn tay để nắm lấy cho qua đi cơn giá lạnh... Mặc dù đến tận cuối tuần sau mới đến ngày ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã phấn khích không chịu được rồi.
Nhưng cô nàng lại chẳng hề hay biết rằng, ngày Giáng Sinh còn trùng với cả sinh nhật của Gin.
Anh cũng không nhắc cho cô nghe về điều này, một phần vì công việc hơi bận, không có thời gian nhắc nên hay quên, một phần vì anh muốn để cô tự biết hơn là nói ra, như thế thì chắc chắn bất ngờ sẽ nhiều hơn.
"Anh ~~! Nằm ở nhà chán quá à...."
Bảo Anh trong mấy ngày nghỉ đông ngày nào cũng gọi điện thoại than chán than nản với Gin, làm anh đang làm việc cũng phải chịu thua, mềm lòng đồng ý xong việc sớm sẽ dẫn cô đi chơi. Cứ thế, mặc dù công việc nhiều đến đâu, ngày nào anh cũng phải cố gắng làm cho xong sớm trước bảy giờ để dẫn cô đi ăn tối hay đi dạo cho đỡ chán. Có hơi áp lực một chút, nhưng anh nghĩ như vậy cũng hay, có thể cùng cô đi chơi sau giờ làm việc khiến cho đầu óc của anh bớt căng thẳng đi rất nhiều.
Khổ cái, từ ngày có bạn trai giỏi giang, nam công gia chánh, thì bạn Bảo Anh càng ngày càng lười.
Một bữa, Gin dẫn cô vào một nhà hàng năm sao cho cô ăn thử. Chọn món? Anh gọi. Nước uống? Cũng anh gọi. Còn cô? Dĩ nhiên là ngồi rảnh rang chơi điện thoại của anh, miệng thì chỉ có một câu nói hoài: "Anh chọn cho em đi."
Ăn ở nhà hàng năm sao thật sự rất phức tạp! Từ cách để khăn ăn làm sao, rồi cách ăn mặc, cách nói chuyện với nhân viên, đến cách dùng dao nĩa cũng phải có thứ tự. Cũng may là có Gin đã tận tình chỉ cho Bảo Anh biết, nếu không chắc cô cũng chẳng biết kiếm lỗ nào mà trốn cho đỡ xấu hổ nữa...
"Em sao vậy? Bộ món này không ngon sao?" Trong khi đang cắt thịt bò ở dĩa của mình, Gin thuận mắt nhìn lên thì thấy Bảo Anh ngồi im như tượng nhìn chằm chằm vào anh, vẫn chưa hề động đến dao nĩa nên khẽ nhíu mày lại, hỏi cô. Nếu cô không thích, thì sau này sẽ không đi ăn ở đây nữa.
"Không phải..." Bảo Anh lắc lắc đầu "Anh cắt thịt cho em đi."
"Sao vậy? Em cắt không được à?" Anh bỏ dĩa của mình qua một bên, hỏi lại cô.
"À không!" Cô hơi đỏ mặt, xua xua tay "Chỉ là muốn được anh cắt cho thôi."
Gin mỉm cười, vươn tay nhéo má cô một cái. Lâu lâu tự nhiên cô muốn được quan tâm từng chút như thế này làm anh hơi bất ngờ, vì bình thường cô thích độc lập, thích tự làm mọi chuyện, vậy mà giờ lại muốn anh cắt thức ăn cho, hình như cô dần dần thích nhõng nhẽo với anh rồi thì phải.
Gin lấy dĩa của cô để qua chỗ mình, từ từ cắt thức ăn trong đó. Bảo Anh nhìn chằm chằm đôi tay đang chuyển động của anh, tay anh thật sự rất đẹp, theo chuẩn của mấy anh soái ca trong truyền thuyết, mà lại còn khéo léo nữa chứ! Cô thích nhìn anh những lúc anh tập trung như thế này, gương mặt nghiêm nghị của anh khiến cô cứ muốn ngắm mãi không thể rời mắt.
"Xong rồi, em ăn đi." Gin đưa lại dĩa cho Bảo Anh, dịu dàng nói. Cô nhận lấy, đặt xuống bàn. Thịt ở nhà hàng này thật sự rất ngon, đúng là nhà hàng năm sao có khác.
Ăn no nê rồi, Bảo Anh lại muốn anh dẫn đi tản bộ, ngắm Tokyo ngập chìm trong tuyết trắng vào buổi tối.
"Hôm trước em buồn miệng nên nói đùa thôi, vậy mà anh làm thật, dẫn em đi ăn ở nhà hàng năm sao thật luôn à?" Vừa bước, Bảo Anh vừa tựa cằm vào cánh tay của Gin và hỏi anh.
"Anh quen để ý em rồi. Nếu thứ em muốn là chính đáng, không ảnh hưởng đến sức khỏe của em và làm em vui, thì anh sẽ chiều em." Anh ngắt mũi cô một cái và trả lời.
"Thứ em muốn thì lúc nào cũng là chính đáng hết, anh yên tâm." Cô vươn tay ngắt mũi anh lại, đáp lời.
"Ừ ừ, vậy hôm trước em muốn làm chuyện đó thì có phải là chính đáng không?" Anh tỉnh ruồi hỏi lại.
"C... cái đó là do thuốc điều khiển em..." Cô đỏ mặt, lắp bắp trả lời và buông tay anh ra, vội vã bước đi trước anh. Sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện đó làm gì chứ "Đồ đáng ghét, ai cho anh nói đến chuyện đó cơ chứ?"
Gin bước dài hơn, níu tay Bảo Anh và kéo cô xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa đầu cô: "Rồi rồi, anh xin lỗi, anh không nhắc nữa, đừng có giận."
"Anh xin lỗi mà sao cái mặt phỡn thế?" Cô phồng má nhìn anh, thấy anh cười thì hậm hực hỏi lại.
"E hèm!" Gin đằng hắng giọng, dập tắt nụ cười, gương mặt trở nên nghiêm túc lạ thường "Vậy được chưa?"
Cô ngó ngang ngó dọc một lúc rồi mới trả lời anh: "Tạm chấp nhận."
"Ở công ty thậm chí người lớn tuổi hơn anh còn phải nghe lời anh..." Gin xoa xoa đôi má của cô với đôi mắt đầy thú vị lẫn thích thú "Vậy mà bây giờ anh lại phải nghe lời một cô nhóc nhỏ tuổi hơn mình."
"Anh nói ai là nhóc hả?" Cô nổi đóa, đấm cho anh một phát "Không được gọi em là nhóc."
"Ừ ừ!" Anh đột ngột ngoan ngoãn gật đầu như một chú cún con, khiến cô đỏ hết cả mặt lên vì cảm thấy quá dễ thương.
Shinakawa Gin, anh có thể nào bớt cuốn hút đi được không vậy?
Chờ mãi thì cũng tới ngày Giáng Sinh. Đáng lẽ ra ngày này Gin có hẹn với Bảo Anh, nhưng ba của anh lại đột ngột nói anh trở về nhà để tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi. Vì tuổi hai mươi là cột mốc quan trọng, là tuổi mà con người ta phải đủ chín chắn để tự mình xây dựng cuộc sống tương lai, là tuổi tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, của khát khao. Nhưng Gin chẳng cần phải đến tuổi hai mươi, từ lúc mười sáu tuổi anh đã có thể giúp ba mình làm việc, mười chín tuổi lên làm giám đốc bộ phận đầu tư, và sau ba đến năm năm nữa, nếu như phong độ làm việc của anh vẫn xuất thần, thậm chí là hơn cả hiện tại, thì cái ghế phó tổng giám đốc sẽ thuộc về tay anh. Thực chất, anh cũng rất thích làm đầu tư, nhưng do có vài hiểu lầm với ba nên có một thời gian anh quyết định sẽ từ bỏ, bây giờ thì mọi chuyện đã tạm được giải quyết, nên anh sẽ quay lại với công việc. Anh vẫn đi học như thường, trừ khi có ngày có cuộc họp quan trọng, anh sẽ nghỉ hẳn một bữa, còn những ngày khác, cấp dưới sẽ gửi tài liệu qua mail cho anh, và anh sẽ giải quyết nó tại nhà.
Quay trở lại chủ đề sinh nhật bị trùng với ngày Giáng Sinh, Bảo Anh sau khi nghe tin Gin không đi chơi được với cô thì vô cùng thất vọng, cả ngày cũng không thể gọi được cho anh, nhắn tin anh cũng không trả lời. Cô tự nhủ chắc anh bận, nhưng thật sự là cô không thể chịu nổi...
"Nè cô ngốc, hôm nay sinh nhật bạn trai của cô, đã mua quà chưa?" Sumire đột xuất gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình.
Bảo Anh ngây đơ mấy chục giây liền. Sumire vừa nói gì? S... sinh nhật sao?"
"Sinh nhật ai cơ?" Cô nhướn mày hỏi lại.
"Cậu ngốc thật hay cố tình ngốc vậy hả? Là sinh nhật của Shinakawa Gin đó." Sumire cũng hết kiên nhẫn nổi với cô nàng này.
Càng nghe, tai của Bảo Anh ngày càng ù đi. Cái gì cơ? Hôm nay là sinh nhật của Gin sao? Sao cô không nghe anh nói gì hết trơn vậy?
"Sao cậu biết?"
"Hồi đầu năm tớ có xem qua danh sách lớp nên vô tình biết, thế là nhớ đến giờ." Sumire thành thật trả lời "Ê nè! Alo! Cậu đâu rồi hả?"
Bảo Anh tắt luôn điện thoại, vội vã mặc áo khoác vào rồi chạy xuống nhà.
"Nhím! Đi đâu vậy con? Mang khăn quàng cổ vào chứ, trời lạnh lắm." Cô Nguyên từ phòng khách đi ra, thấy Bảo Anh chỉ mặc áo khoác, ngoài ra không còn gì giữ ấm thì lên tiếng nhắc nhở.
"Con đi chút xíu thôi, sẽ về ngay ấy mà." Cô trả lời qua loa, mang giày vào rồi mở cửa chạy bạt mạng ra ngoài.
Bảo Anh chạy qua những dãy phố, đến ngôi đền mà Gin đang sống. Cô chạy lên những bậc thang của ngôi đền, đến nơi thì chỉ thấy chị Saori, con gái của chủ đền và nhóc Hikaru đang đứng quét sân.
"A! Chị xinh đẹp." Hikaru thấy Bảo Anh thì ngay lập tức chạy đến gần "Chị đến tìm anh Gin hả?"
"Nhóc dạo này khỏe mạnh với lanh dữ nha." Bảo Anh xoa đầu thằng nhóc, cười cười nói "Đúng là chị đi tìm anh ấy thật."
"Shinakawa hôm nay đã về nhà của mình rồi em à." Saori đi đến gần, dịu dàng lên tiếng "Hôm nay sinh nhật của cậu ấy, ba của cậu ấy đãi tiệc ở nhà nên cậu ấy phải về."
"Nhà...?" Bảo Anh thắc mắc hỏi lại.
"Ừ, nhà của cậu ấy ở khu ngoại ô thành phố, cậu ấy đã về từ sáng để chuẩn bị rồi."
"Anh Gin còn bảo khi quay về thì sẽ khao em một bữa thật ngon nữa cơ." Nhóc Hikaru còn nói thêm vào lời của Saori.
Bảo Anh do dự một lúc, rồi hỏi địa chỉ nhà của Gin. Saori ghi địa chỉ vào một tờ giấy cho cô, không cần hỏi chị cũng biết Bảo Anh định đi tìm Gin rồi.
Bảo Anh cảm ơn chị, xoa đầu tạm biệt nhóc Hikaru và vội vã chạy đi. Cô bắt taxi, đọc địa chỉ cho tài xế và yêu cầu ông ta chạy nhanh một chút. Đồng hồ đeo tay của cô lúc này điểm đúng sáu giờ chiều.
Đi đến ngoại ô thành phố cũng đã gần bảy giờ. Khu này toàn là biệt thự xa hoa tráng lệ, dân giàu thường thích sống yên tĩnh, vì ban ngày họ lao vào cuộc sống xô bồ và ồn ào quá rồi, nên mái nhà của họ cần phải nằm ở những nơi ngoại ô bình yên như thế này.
Tìm được địa chỉ nhà của Gin thì đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi tối. Bảo Anh trả tiền taxi, bước xuống xe và nhìn chằm chằm vào cái cổng nhà làm bằng đồng đen cao hơn đầu mình một chút. Cô đánh bạo, đi đến gần và ấn chuông.
Một người mặc vest đen, đeo kính đen đi ra, lại gần cô và hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô có giấy mời dự tiệc không, thưa cô?"
"À...tôi không có!" Bảo Anh đỏ mặt vì xấu hổ, trả lời người đó "Tôi chỉ muốn gặp... chủ tiệc là Shinakawa Gin thôi, có thể để tôi vào một chút không?"
"Xin cô thứ lỗi, nếu không có giấy mời thì không thể vào được, mong cô thông cảm." Người kia lạnh lùng đáp lời.
"Tôi chỉ gặp một chút thôi mà, xin anh đấy, một chút thôi."
"Không được, cô thông cảm cho tôi, tôi chỉ làm theo chỉ thị của chủ tịch thôi."
"Nhưng tôi cần gặp anh ấy, bây giờ nếu anh ấy không bận thì anh vào nhắn với anh ấy một tiếng được không?" Bảo Anh nhìn người kia với đôi mắt kiên quyết.
"Thành thật xin lỗi, cậu chủ bây giờ đang tiếp rất nhiều khách khứa nên không thể gặp cô được."
"Tôi là người quen của anh ấy, cũng là người quen của chủ tịch." Bảo Anh sực nhớ ra trong quá khứ mình đã từng khá thân với gia đình của Gin nên mới có can đảm thốt ra mấy lời kia.
"Cô có bằng chứng không?" Người kia nghi hoặc hỏi lại.
"Anh gọi Shinakawa Gin ra đây, tất cả sẽ được sáng tỏ thôi."
"Tôi không biết cô là ai thì không thể tùy tiện gọi cậu chủ ra được, xin lỗi, mong cô về cho." Nói xong, người kia vội vã bước vào nhà và chốt cửa lại, rồi lạnh lùng bước đi mặc cho cô ở ngoài gào thét đòi mở cửa cho bằng được. Đứng đập cửa một hồi, cảm thấy mình không còn hi vọng, cô vội vã móc điện thoại ra gọi cho Gin.
Anh không bắt máy.
Cô tức mình, gọi lại thêm lần nữa, vẫn không bắt máy. Anh đang làm gì vậy? Anh bận tiếp khách đến mức bỏ quên cả điện thoại của mình luôn sao? Anh không nghe tiếng chuông điện thoại sao?
Thực chất, Gin đã vô tình để quên điện thoại của mình ở thư phòng của ba mà không hay biết gì. Suốt cả buổi tiệc, anh phải lo tiếp khách khứa nên cũng không hề nhớ đến. Cứ thế, tuyết rơi, và cô vẫn đứng đấy giữa thời tiết giá lạnh, đợi anh, gọi cho anh, trên người chỉ mặc đúng một chiếc áo khoác, không choàng khăn quàng cổ, không bao tay, chỉ mong anh bước ra để cô có thể nói một câu: "Chúc mừng sinh nhật" đơn giản. Cô không thể chuẩn bị quà, nên cô sẽ không về chừng nào anh không ra gặp cô.
Gin mệt mỏi tiếp chuyện với những cô tiểu thư, con gái, cháu gái gì gì đó của những ông bạn, hay đối tác của ba mình. Thậm chí ba anh còn chấm cho anh vài cô, còn nói mong anh sớm lấy vợ để yên bề gia thất và tập trung vào công việc nhiều hơn.
"Con có bạn gái rồi, ba đừng giới thiệu nữa." Anh uống hết rượu trong ly của mình, thẳng thắn buông ra một câu.
"Con có rồi? Sao không nói cho ba biết?" Vị chủ tịch tròn mắt nhìn con trai mình "Con bé là người thế nào? Ba không quan tâm đến địa vị, chỉ cần nó tốt với con, có thể chăm sóc con và yêu con thật lòng là được."
"Cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng tính cách thì lớn hơn tuổi thật nhiều. Có tư duy độc lập, nấu ăn, việc nhà đều khá giỏi, dĩ nhiên là tình yêu của tụi con không hề vì tiền tài địa vị, và cô ấy là con gái của bạn thân của ba." Gin rót thêm rượu, rót luôn li của ba mình và giới thiệu về cô bạn gái của mình cho ông biết.
"Bạn thân? Ông Miyamoto sao?" Chủ tịch Shinakawa nhướn mày hỏi lại. Gin không nói gì, chỉ gật đầu một cái ra vẻ đồng tình.
Hai cha con còn chưa trò chuyện xong, thì đã đến màn khiêu vũ, màn chính của buổi sinh nhật ngày hôm nay. Gin nhận bao nhiêu lời mời từ các cô gái, trong khi khiêu vũ còn nghe họ dụ dỗ khiến tâm trí anh đã mệt mỏi lại càng mệt mỏi hơn. Anh nhớ bạn gái quá, sao nãy giờ không thấy cô gọi để than vãn vậy.
Nhắc đến cô, Gin ngay lập tức sờ vào túi của mình để lục điện thoại. Phát hiện ra không có, anh ngay lập tức nhíu mày lại vô cùng khó chịu. Điện thoại của anh đâu mất rồi, chẳng lẽ để quên ở đâu rồi sao?
Anh ngay lập tức loay hoay đi tìm, sực nhớ lúc chiều trước khi xuống phòng tiệc anh có vào thư phòng của ba để bàn công việc nên liền đi vào đó. Quả nhiên, điện thoại của anh đang nằm yên vị trên bàn làm việc. Anh cầm lên, kiểm tra, thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn từ Bảo Anh thì lật đật mở xem.
"Anh đâu mất rồi?"
"Sao em gọi không bắt máy vậy hả?"
"Em biết hôm nay sinh nhật anh rồi... xin lỗi mà... anh giận em hả?"
.
.
.
"Shinakawa... trời lạnh quá!"
Cô gái này, bộ cô tưởng anh nhỏ nhen đến mức giận dỗi chỉ vì cô không biết ngày sinh nhật của anh sao? Anh tiếp tục vào hộp thư thoại, xem xem cô nhắn gì nữa nào.
"Shinakawa, anh nghe máy đi mà!!"
"Shinakawa, anh đang bơ em đó hả?"
"Shinakawa, tuyết rơi rồi kìa, lạnh kinh khủng luôn đó anh biết không hả?"
Anh nén cười, bấm tiếp tin nhắn thoại cuối cùng để nghe. Bạn gái của anh lúc nào cũng đáng yêu theo một cách đặc biệt.
"Shinakawa... cổng nhà của anh chắc quá, em lay hoài không bung được... ra gặp em một chút thôi, em nói mấy câu rồi đi ngay, không làm phiền anh nữa, em hứa mà." Nghe giọng của cô trong tin nhắn cuối cùng này giống như đang cố nén tiếng khóc đi vậy.
Gin suýt nữa đã làm rơi điện thoại xuống sàn nhà vì kinh ngạc. Tin nhắn thoại cuối cùng ấy, gửi lúc tám giờ năm mươi phút tối, bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối. Cô đứng trước cửa nhà anh bao lâu rồi?
"Shinakawa... tuyết rơi rồi..."
Tuyết rơi, vào lúc bảy giờ bốn mươi phút tối, vậy là cô đã đứng đó gần hai tiếng đồng hồ.
Gin hộc tốc tông cửa chạy ra ngoài, băng thật nhanh qua khuôn viên nhà để ra đến cổng ra vào. Anh mở cửa ra ngoài, nhìn dáo dác xung quanh tìm cô giữa trời tuyết rơi trong lo lắng cực độ. Cô đang ở đâu? Cô đang đứng ở đâu? Cô đã về chưa?
Gin rút điện thoại ra gọi cho cô, tiếng chuông điện thoại của cô ngay lập tức vang lên ở gần đó, anh đi theo tiếng chuông, ngay lập tức phát hiện ra cô đang đứng dựa lưng vào tường, miệng cười rạng rỡ nhìn anh. Cô chỉ mặc áo khoác, không khăn quàng cổ, không mang bao tay, đứng giữa trời tuyết rơi. Nhìn cô lúc này càng khiến tim của anh thắt lại, hai má của cô đã đỏ ửng lên vì lạnh, đôi tay được giấu trong túi áo khoác kia chắc chắn cũng đã lạnh buốt đi rồi.
"Shinakawa!!" Cô không thể đứng thẳng nổi nữa, cơ thể của cô đã lạnh cóng, chân cứ như muốn quỵ xuống bất cứ lúc nào.
Gin vội vã cởi nút áo khoác ra, ôm chặt lấy cô, bao trọn cô trong áo khoác của mình. Bảo Anh nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy anh, áp má mình vào ngực anh.
"Anh xin lỗi, thành thật xin lỗi em..." Anh càng lúc càng siết chặt cô vào lòng, đau lòng lên tiếng "Anh để quên điện thoại ở phòng khác nên không thể nghe điện thoại, cũng không thể biết em đang đứng ở đây."
"Bây giờ anh ra rồi đấy thôi, không phải sao?" Bảo Anh ngước mặt lên nhìn anh "Em chỉ muốn nói với anh, chúc mừng sinh nhật anh! Anh mau vào trong đi, khách đang đợi anh mà?"
Gin nới lỏng vòng ôm, cởi áo khoác của mình ra và khoác vào cho cô: "Đi vào nhà với anh, làm ấm người đã."
"Không cần đâu, em đi về bây giờ rồi, anh vào tr-
"Hai tiếng! Anh bỏ rơi em hai tiếng đồng hồ giữa trời tuyết rơi như thế này!" Gin đột ngột ngắt lời cô khiến cô nín bặt "Anh đã từng nói anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, vậy mà giờ anh bỏ mặc em đứng đây giữa cái thời tiết quái quỷ này, nếu em không vào cùng anh, anh sẽ hối hận suốt cả đời."
Bảo Anh dựa đầu vào ngực anh, kinh ngạc trợn mắt lên và há hốc mồm, gật đầu một cái. Anh quàng tay qua vai cô, dẫn cô từ từ bước vào trong. Anh không dám bước quá nhanh, sợ cô bước không kịp sẽ ngã thì lại khổ.
Vào đến nhà, Gin dẫn Bảo Anh ngang qua một hành lang, đi lên cầu thang và cuối cùng rẽ vào một căn phòng khá rộng. Anh để cô ngồi xuống sofa, đi lại chỉnh máy sưởi rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ngần ngừ một hồi, rồi dựa đầu vào người anh, quàng tay qua ôm lấy eo của anh để sưởi ấm.
"Phòng khách của nhà anh đây sao?" Dường như thấy không khí im lặng bất thường, Bảo Anh vội lên tiếng để phá tan "Em ngồi như thế này có sao không?"
"Ừm, bây giờ mọi người đều đã xuống phòng tiệc để ăn sinh nhật của anh rồi, không sao đâu." Anh siết nhẹ vai cô, hôn lên tóc của cô và trả lời.
"Em phải về sớm, nếu không cô của em sẽ lo." Bảo Anh dụi dụi má mình vào người anh.
"Ngồi thêm một chút nữa đi rồi anh đưa em về."
"Anh là chủ tiệc mà? Sao lại bỏ tiệc đi được?"
"Em quan trọng hơn, tiệc cũng sắp tàn rồi, khách khứa cũng về bớt, anh sẽ tạm thời để Kuro tiễn khách hộ anh, còn anh phải đích thân tiễn em đến tận cổng nhà của em." Gin vừa nói vừa sờ thử má của cô. Tốt rồi, đã ấm hơn lúc nãy rất nhiều, bớt lo được rồi.
"Không cần đâu mà, em bắt taxi cũng-
Bảo Anh chưa kịp nói hết câu đã bị Gin hôn chặn họng một cách bất ngờ không kịp trở tay.
"Không được cãi lời anh." Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô và nghiêm nghị nói khiến cô không thể trốn tránh "Em đứng gần hai tiếng chờ anh, anh đã đau lòng không thở nổi, bây giờ em còn không cho anh đưa em về, chẳng khác nào chặn luôn đường thở của anh."
Bảo Anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ngay lập tức. Lúc này không nên cãi lời anh nữa, lại bị hôn cho ngạt thở nữa thì khổ.
"Miyamoto..." Anh đột ngột gọi cô.
"Gì vậy anh?" Cô ngước nhìn anh, hỏi lại.
Nhưng anh không trả lời, chỉ nhìn cô và im lặng rất lâu. Sau một lúc, anh lại đứng dậy, nói rằng bắt đầu xuất phát.
Rốt cuộc, anh định nói gì với cô vậy nhỉ?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bảo Anh mới đi du lịch về đã háo hức mong chờ ngày ấy đến. Giáng Sinh ở Nhật Bản thì phải đi ăn KFC, đi dạo Tokyo về đêm, đặc biệt là phải có một bàn tay để nắm lấy cho qua đi cơn giá lạnh... Mặc dù đến tận cuối tuần sau mới đến ngày ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã phấn khích không chịu được rồi.
Nhưng cô nàng lại chẳng hề hay biết rằng, ngày Giáng Sinh còn trùng với cả sinh nhật của Gin.
Anh cũng không nhắc cho cô nghe về điều này, một phần vì công việc hơi bận, không có thời gian nhắc nên hay quên, một phần vì anh muốn để cô tự biết hơn là nói ra, như thế thì chắc chắn bất ngờ sẽ nhiều hơn.
"Anh ~~! Nằm ở nhà chán quá à...."
Bảo Anh trong mấy ngày nghỉ đông ngày nào cũng gọi điện thoại than chán than nản với Gin, làm anh đang làm việc cũng phải chịu thua, mềm lòng đồng ý xong việc sớm sẽ dẫn cô đi chơi. Cứ thế, mặc dù công việc nhiều đến đâu, ngày nào anh cũng phải cố gắng làm cho xong sớm trước bảy giờ để dẫn cô đi ăn tối hay đi dạo cho đỡ chán. Có hơi áp lực một chút, nhưng anh nghĩ như vậy cũng hay, có thể cùng cô đi chơi sau giờ làm việc khiến cho đầu óc của anh bớt căng thẳng đi rất nhiều.
Khổ cái, từ ngày có bạn trai giỏi giang, nam công gia chánh, thì bạn Bảo Anh càng ngày càng lười.
Một bữa, Gin dẫn cô vào một nhà hàng năm sao cho cô ăn thử. Chọn món? Anh gọi. Nước uống? Cũng anh gọi. Còn cô? Dĩ nhiên là ngồi rảnh rang chơi điện thoại của anh, miệng thì chỉ có một câu nói hoài: "Anh chọn cho em đi."
Ăn ở nhà hàng năm sao thật sự rất phức tạp! Từ cách để khăn ăn làm sao, rồi cách ăn mặc, cách nói chuyện với nhân viên, đến cách dùng dao nĩa cũng phải có thứ tự. Cũng may là có Gin đã tận tình chỉ cho Bảo Anh biết, nếu không chắc cô cũng chẳng biết kiếm lỗ nào mà trốn cho đỡ xấu hổ nữa...
"Em sao vậy? Bộ món này không ngon sao?" Trong khi đang cắt thịt bò ở dĩa của mình, Gin thuận mắt nhìn lên thì thấy Bảo Anh ngồi im như tượng nhìn chằm chằm vào anh, vẫn chưa hề động đến dao nĩa nên khẽ nhíu mày lại, hỏi cô. Nếu cô không thích, thì sau này sẽ không đi ăn ở đây nữa.
"Không phải..." Bảo Anh lắc lắc đầu "Anh cắt thịt cho em đi."
"Sao vậy? Em cắt không được à?" Anh bỏ dĩa của mình qua một bên, hỏi lại cô.
"À không!" Cô hơi đỏ mặt, xua xua tay "Chỉ là muốn được anh cắt cho thôi."
Gin mỉm cười, vươn tay nhéo má cô một cái. Lâu lâu tự nhiên cô muốn được quan tâm từng chút như thế này làm anh hơi bất ngờ, vì bình thường cô thích độc lập, thích tự làm mọi chuyện, vậy mà giờ lại muốn anh cắt thức ăn cho, hình như cô dần dần thích nhõng nhẽo với anh rồi thì phải.
Gin lấy dĩa của cô để qua chỗ mình, từ từ cắt thức ăn trong đó. Bảo Anh nhìn chằm chằm đôi tay đang chuyển động của anh, tay anh thật sự rất đẹp, theo chuẩn của mấy anh soái ca trong truyền thuyết, mà lại còn khéo léo nữa chứ! Cô thích nhìn anh những lúc anh tập trung như thế này, gương mặt nghiêm nghị của anh khiến cô cứ muốn ngắm mãi không thể rời mắt.
"Xong rồi, em ăn đi." Gin đưa lại dĩa cho Bảo Anh, dịu dàng nói. Cô nhận lấy, đặt xuống bàn. Thịt ở nhà hàng này thật sự rất ngon, đúng là nhà hàng năm sao có khác.
Ăn no nê rồi, Bảo Anh lại muốn anh dẫn đi tản bộ, ngắm Tokyo ngập chìm trong tuyết trắng vào buổi tối.
"Hôm trước em buồn miệng nên nói đùa thôi, vậy mà anh làm thật, dẫn em đi ăn ở nhà hàng năm sao thật luôn à?" Vừa bước, Bảo Anh vừa tựa cằm vào cánh tay của Gin và hỏi anh.
"Anh quen để ý em rồi. Nếu thứ em muốn là chính đáng, không ảnh hưởng đến sức khỏe của em và làm em vui, thì anh sẽ chiều em." Anh ngắt mũi cô một cái và trả lời.
"Thứ em muốn thì lúc nào cũng là chính đáng hết, anh yên tâm." Cô vươn tay ngắt mũi anh lại, đáp lời.
"Ừ ừ, vậy hôm trước em muốn làm chuyện đó thì có phải là chính đáng không?" Anh tỉnh ruồi hỏi lại.
"C... cái đó là do thuốc điều khiển em..." Cô đỏ mặt, lắp bắp trả lời và buông tay anh ra, vội vã bước đi trước anh. Sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện đó làm gì chứ "Đồ đáng ghét, ai cho anh nói đến chuyện đó cơ chứ?"
Gin bước dài hơn, níu tay Bảo Anh và kéo cô xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa đầu cô: "Rồi rồi, anh xin lỗi, anh không nhắc nữa, đừng có giận."
"Anh xin lỗi mà sao cái mặt phỡn thế?" Cô phồng má nhìn anh, thấy anh cười thì hậm hực hỏi lại.
"E hèm!" Gin đằng hắng giọng, dập tắt nụ cười, gương mặt trở nên nghiêm túc lạ thường "Vậy được chưa?"
Cô ngó ngang ngó dọc một lúc rồi mới trả lời anh: "Tạm chấp nhận."
"Ở công ty thậm chí người lớn tuổi hơn anh còn phải nghe lời anh..." Gin xoa xoa đôi má của cô với đôi mắt đầy thú vị lẫn thích thú "Vậy mà bây giờ anh lại phải nghe lời một cô nhóc nhỏ tuổi hơn mình."
"Anh nói ai là nhóc hả?" Cô nổi đóa, đấm cho anh một phát "Không được gọi em là nhóc."
"Ừ ừ!" Anh đột ngột ngoan ngoãn gật đầu như một chú cún con, khiến cô đỏ hết cả mặt lên vì cảm thấy quá dễ thương.
Shinakawa Gin, anh có thể nào bớt cuốn hút đi được không vậy?
Chờ mãi thì cũng tới ngày Giáng Sinh. Đáng lẽ ra ngày này Gin có hẹn với Bảo Anh, nhưng ba của anh lại đột ngột nói anh trở về nhà để tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi. Vì tuổi hai mươi là cột mốc quan trọng, là tuổi mà con người ta phải đủ chín chắn để tự mình xây dựng cuộc sống tương lai, là tuổi tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, của khát khao. Nhưng Gin chẳng cần phải đến tuổi hai mươi, từ lúc mười sáu tuổi anh đã có thể giúp ba mình làm việc, mười chín tuổi lên làm giám đốc bộ phận đầu tư, và sau ba đến năm năm nữa, nếu như phong độ làm việc của anh vẫn xuất thần, thậm chí là hơn cả hiện tại, thì cái ghế phó tổng giám đốc sẽ thuộc về tay anh. Thực chất, anh cũng rất thích làm đầu tư, nhưng do có vài hiểu lầm với ba nên có một thời gian anh quyết định sẽ từ bỏ, bây giờ thì mọi chuyện đã tạm được giải quyết, nên anh sẽ quay lại với công việc. Anh vẫn đi học như thường, trừ khi có ngày có cuộc họp quan trọng, anh sẽ nghỉ hẳn một bữa, còn những ngày khác, cấp dưới sẽ gửi tài liệu qua mail cho anh, và anh sẽ giải quyết nó tại nhà.
Quay trở lại chủ đề sinh nhật bị trùng với ngày Giáng Sinh, Bảo Anh sau khi nghe tin Gin không đi chơi được với cô thì vô cùng thất vọng, cả ngày cũng không thể gọi được cho anh, nhắn tin anh cũng không trả lời. Cô tự nhủ chắc anh bận, nhưng thật sự là cô không thể chịu nổi...
"Nè cô ngốc, hôm nay sinh nhật bạn trai của cô, đã mua quà chưa?" Sumire đột xuất gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình.
Bảo Anh ngây đơ mấy chục giây liền. Sumire vừa nói gì? S... sinh nhật sao?"
"Sinh nhật ai cơ?" Cô nhướn mày hỏi lại.
"Cậu ngốc thật hay cố tình ngốc vậy hả? Là sinh nhật của Shinakawa Gin đó." Sumire cũng hết kiên nhẫn nổi với cô nàng này.
Càng nghe, tai của Bảo Anh ngày càng ù đi. Cái gì cơ? Hôm nay là sinh nhật của Gin sao? Sao cô không nghe anh nói gì hết trơn vậy?
"Sao cậu biết?"
"Hồi đầu năm tớ có xem qua danh sách lớp nên vô tình biết, thế là nhớ đến giờ." Sumire thành thật trả lời "Ê nè! Alo! Cậu đâu rồi hả?"
Bảo Anh tắt luôn điện thoại, vội vã mặc áo khoác vào rồi chạy xuống nhà.
"Nhím! Đi đâu vậy con? Mang khăn quàng cổ vào chứ, trời lạnh lắm." Cô Nguyên từ phòng khách đi ra, thấy Bảo Anh chỉ mặc áo khoác, ngoài ra không còn gì giữ ấm thì lên tiếng nhắc nhở.
"Con đi chút xíu thôi, sẽ về ngay ấy mà." Cô trả lời qua loa, mang giày vào rồi mở cửa chạy bạt mạng ra ngoài.
Bảo Anh chạy qua những dãy phố, đến ngôi đền mà Gin đang sống. Cô chạy lên những bậc thang của ngôi đền, đến nơi thì chỉ thấy chị Saori, con gái của chủ đền và nhóc Hikaru đang đứng quét sân.
"A! Chị xinh đẹp." Hikaru thấy Bảo Anh thì ngay lập tức chạy đến gần "Chị đến tìm anh Gin hả?"
"Nhóc dạo này khỏe mạnh với lanh dữ nha." Bảo Anh xoa đầu thằng nhóc, cười cười nói "Đúng là chị đi tìm anh ấy thật."
"Shinakawa hôm nay đã về nhà của mình rồi em à." Saori đi đến gần, dịu dàng lên tiếng "Hôm nay sinh nhật của cậu ấy, ba của cậu ấy đãi tiệc ở nhà nên cậu ấy phải về."
"Nhà...?" Bảo Anh thắc mắc hỏi lại.
"Ừ, nhà của cậu ấy ở khu ngoại ô thành phố, cậu ấy đã về từ sáng để chuẩn bị rồi."
"Anh Gin còn bảo khi quay về thì sẽ khao em một bữa thật ngon nữa cơ." Nhóc Hikaru còn nói thêm vào lời của Saori.
Bảo Anh do dự một lúc, rồi hỏi địa chỉ nhà của Gin. Saori ghi địa chỉ vào một tờ giấy cho cô, không cần hỏi chị cũng biết Bảo Anh định đi tìm Gin rồi.
Bảo Anh cảm ơn chị, xoa đầu tạm biệt nhóc Hikaru và vội vã chạy đi. Cô bắt taxi, đọc địa chỉ cho tài xế và yêu cầu ông ta chạy nhanh một chút. Đồng hồ đeo tay của cô lúc này điểm đúng sáu giờ chiều.
Đi đến ngoại ô thành phố cũng đã gần bảy giờ. Khu này toàn là biệt thự xa hoa tráng lệ, dân giàu thường thích sống yên tĩnh, vì ban ngày họ lao vào cuộc sống xô bồ và ồn ào quá rồi, nên mái nhà của họ cần phải nằm ở những nơi ngoại ô bình yên như thế này.
Tìm được địa chỉ nhà của Gin thì đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi tối. Bảo Anh trả tiền taxi, bước xuống xe và nhìn chằm chằm vào cái cổng nhà làm bằng đồng đen cao hơn đầu mình một chút. Cô đánh bạo, đi đến gần và ấn chuông.
Một người mặc vest đen, đeo kính đen đi ra, lại gần cô và hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô có giấy mời dự tiệc không, thưa cô?"
"À...tôi không có!" Bảo Anh đỏ mặt vì xấu hổ, trả lời người đó "Tôi chỉ muốn gặp... chủ tiệc là Shinakawa Gin thôi, có thể để tôi vào một chút không?"
"Xin cô thứ lỗi, nếu không có giấy mời thì không thể vào được, mong cô thông cảm." Người kia lạnh lùng đáp lời.
"Tôi chỉ gặp một chút thôi mà, xin anh đấy, một chút thôi."
"Không được, cô thông cảm cho tôi, tôi chỉ làm theo chỉ thị của chủ tịch thôi."
"Nhưng tôi cần gặp anh ấy, bây giờ nếu anh ấy không bận thì anh vào nhắn với anh ấy một tiếng được không?" Bảo Anh nhìn người kia với đôi mắt kiên quyết.
"Thành thật xin lỗi, cậu chủ bây giờ đang tiếp rất nhiều khách khứa nên không thể gặp cô được."
"Tôi là người quen của anh ấy, cũng là người quen của chủ tịch." Bảo Anh sực nhớ ra trong quá khứ mình đã từng khá thân với gia đình của Gin nên mới có can đảm thốt ra mấy lời kia.
"Cô có bằng chứng không?" Người kia nghi hoặc hỏi lại.
"Anh gọi Shinakawa Gin ra đây, tất cả sẽ được sáng tỏ thôi."
"Tôi không biết cô là ai thì không thể tùy tiện gọi cậu chủ ra được, xin lỗi, mong cô về cho." Nói xong, người kia vội vã bước vào nhà và chốt cửa lại, rồi lạnh lùng bước đi mặc cho cô ở ngoài gào thét đòi mở cửa cho bằng được. Đứng đập cửa một hồi, cảm thấy mình không còn hi vọng, cô vội vã móc điện thoại ra gọi cho Gin.
Anh không bắt máy.
Cô tức mình, gọi lại thêm lần nữa, vẫn không bắt máy. Anh đang làm gì vậy? Anh bận tiếp khách đến mức bỏ quên cả điện thoại của mình luôn sao? Anh không nghe tiếng chuông điện thoại sao?
Thực chất, Gin đã vô tình để quên điện thoại của mình ở thư phòng của ba mà không hay biết gì. Suốt cả buổi tiệc, anh phải lo tiếp khách khứa nên cũng không hề nhớ đến. Cứ thế, tuyết rơi, và cô vẫn đứng đấy giữa thời tiết giá lạnh, đợi anh, gọi cho anh, trên người chỉ mặc đúng một chiếc áo khoác, không choàng khăn quàng cổ, không bao tay, chỉ mong anh bước ra để cô có thể nói một câu: "Chúc mừng sinh nhật" đơn giản. Cô không thể chuẩn bị quà, nên cô sẽ không về chừng nào anh không ra gặp cô.
Gin mệt mỏi tiếp chuyện với những cô tiểu thư, con gái, cháu gái gì gì đó của những ông bạn, hay đối tác của ba mình. Thậm chí ba anh còn chấm cho anh vài cô, còn nói mong anh sớm lấy vợ để yên bề gia thất và tập trung vào công việc nhiều hơn.
"Con có bạn gái rồi, ba đừng giới thiệu nữa." Anh uống hết rượu trong ly của mình, thẳng thắn buông ra một câu.
"Con có rồi? Sao không nói cho ba biết?" Vị chủ tịch tròn mắt nhìn con trai mình "Con bé là người thế nào? Ba không quan tâm đến địa vị, chỉ cần nó tốt với con, có thể chăm sóc con và yêu con thật lòng là được."
"Cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng tính cách thì lớn hơn tuổi thật nhiều. Có tư duy độc lập, nấu ăn, việc nhà đều khá giỏi, dĩ nhiên là tình yêu của tụi con không hề vì tiền tài địa vị, và cô ấy là con gái của bạn thân của ba." Gin rót thêm rượu, rót luôn li của ba mình và giới thiệu về cô bạn gái của mình cho ông biết.
"Bạn thân? Ông Miyamoto sao?" Chủ tịch Shinakawa nhướn mày hỏi lại. Gin không nói gì, chỉ gật đầu một cái ra vẻ đồng tình.
Hai cha con còn chưa trò chuyện xong, thì đã đến màn khiêu vũ, màn chính của buổi sinh nhật ngày hôm nay. Gin nhận bao nhiêu lời mời từ các cô gái, trong khi khiêu vũ còn nghe họ dụ dỗ khiến tâm trí anh đã mệt mỏi lại càng mệt mỏi hơn. Anh nhớ bạn gái quá, sao nãy giờ không thấy cô gọi để than vãn vậy.
Nhắc đến cô, Gin ngay lập tức sờ vào túi của mình để lục điện thoại. Phát hiện ra không có, anh ngay lập tức nhíu mày lại vô cùng khó chịu. Điện thoại của anh đâu mất rồi, chẳng lẽ để quên ở đâu rồi sao?
Anh ngay lập tức loay hoay đi tìm, sực nhớ lúc chiều trước khi xuống phòng tiệc anh có vào thư phòng của ba để bàn công việc nên liền đi vào đó. Quả nhiên, điện thoại của anh đang nằm yên vị trên bàn làm việc. Anh cầm lên, kiểm tra, thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn từ Bảo Anh thì lật đật mở xem.
"Anh đâu mất rồi?"
"Sao em gọi không bắt máy vậy hả?"
"Em biết hôm nay sinh nhật anh rồi... xin lỗi mà... anh giận em hả?"
.
.
.
"Shinakawa... trời lạnh quá!"
Cô gái này, bộ cô tưởng anh nhỏ nhen đến mức giận dỗi chỉ vì cô không biết ngày sinh nhật của anh sao? Anh tiếp tục vào hộp thư thoại, xem xem cô nhắn gì nữa nào.
"Shinakawa, anh nghe máy đi mà!!"
"Shinakawa, anh đang bơ em đó hả?"
"Shinakawa, tuyết rơi rồi kìa, lạnh kinh khủng luôn đó anh biết không hả?"
Anh nén cười, bấm tiếp tin nhắn thoại cuối cùng để nghe. Bạn gái của anh lúc nào cũng đáng yêu theo một cách đặc biệt.
"Shinakawa... cổng nhà của anh chắc quá, em lay hoài không bung được... ra gặp em một chút thôi, em nói mấy câu rồi đi ngay, không làm phiền anh nữa, em hứa mà." Nghe giọng của cô trong tin nhắn cuối cùng này giống như đang cố nén tiếng khóc đi vậy.
Gin suýt nữa đã làm rơi điện thoại xuống sàn nhà vì kinh ngạc. Tin nhắn thoại cuối cùng ấy, gửi lúc tám giờ năm mươi phút tối, bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối. Cô đứng trước cửa nhà anh bao lâu rồi?
"Shinakawa... tuyết rơi rồi..."
Tuyết rơi, vào lúc bảy giờ bốn mươi phút tối, vậy là cô đã đứng đó gần hai tiếng đồng hồ.
Gin hộc tốc tông cửa chạy ra ngoài, băng thật nhanh qua khuôn viên nhà để ra đến cổng ra vào. Anh mở cửa ra ngoài, nhìn dáo dác xung quanh tìm cô giữa trời tuyết rơi trong lo lắng cực độ. Cô đang ở đâu? Cô đang đứng ở đâu? Cô đã về chưa?
Gin rút điện thoại ra gọi cho cô, tiếng chuông điện thoại của cô ngay lập tức vang lên ở gần đó, anh đi theo tiếng chuông, ngay lập tức phát hiện ra cô đang đứng dựa lưng vào tường, miệng cười rạng rỡ nhìn anh. Cô chỉ mặc áo khoác, không khăn quàng cổ, không mang bao tay, đứng giữa trời tuyết rơi. Nhìn cô lúc này càng khiến tim của anh thắt lại, hai má của cô đã đỏ ửng lên vì lạnh, đôi tay được giấu trong túi áo khoác kia chắc chắn cũng đã lạnh buốt đi rồi.
"Shinakawa!!" Cô không thể đứng thẳng nổi nữa, cơ thể của cô đã lạnh cóng, chân cứ như muốn quỵ xuống bất cứ lúc nào.
Gin vội vã cởi nút áo khoác ra, ôm chặt lấy cô, bao trọn cô trong áo khoác của mình. Bảo Anh nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy anh, áp má mình vào ngực anh.
"Anh xin lỗi, thành thật xin lỗi em..." Anh càng lúc càng siết chặt cô vào lòng, đau lòng lên tiếng "Anh để quên điện thoại ở phòng khác nên không thể nghe điện thoại, cũng không thể biết em đang đứng ở đây."
"Bây giờ anh ra rồi đấy thôi, không phải sao?" Bảo Anh ngước mặt lên nhìn anh "Em chỉ muốn nói với anh, chúc mừng sinh nhật anh! Anh mau vào trong đi, khách đang đợi anh mà?"
Gin nới lỏng vòng ôm, cởi áo khoác của mình ra và khoác vào cho cô: "Đi vào nhà với anh, làm ấm người đã."
"Không cần đâu, em đi về bây giờ rồi, anh vào tr-
"Hai tiếng! Anh bỏ rơi em hai tiếng đồng hồ giữa trời tuyết rơi như thế này!" Gin đột ngột ngắt lời cô khiến cô nín bặt "Anh đã từng nói anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, vậy mà giờ anh bỏ mặc em đứng đây giữa cái thời tiết quái quỷ này, nếu em không vào cùng anh, anh sẽ hối hận suốt cả đời."
Bảo Anh dựa đầu vào ngực anh, kinh ngạc trợn mắt lên và há hốc mồm, gật đầu một cái. Anh quàng tay qua vai cô, dẫn cô từ từ bước vào trong. Anh không dám bước quá nhanh, sợ cô bước không kịp sẽ ngã thì lại khổ.
Vào đến nhà, Gin dẫn Bảo Anh ngang qua một hành lang, đi lên cầu thang và cuối cùng rẽ vào một căn phòng khá rộng. Anh để cô ngồi xuống sofa, đi lại chỉnh máy sưởi rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ngần ngừ một hồi, rồi dựa đầu vào người anh, quàng tay qua ôm lấy eo của anh để sưởi ấm.
"Phòng khách của nhà anh đây sao?" Dường như thấy không khí im lặng bất thường, Bảo Anh vội lên tiếng để phá tan "Em ngồi như thế này có sao không?"
"Ừm, bây giờ mọi người đều đã xuống phòng tiệc để ăn sinh nhật của anh rồi, không sao đâu." Anh siết nhẹ vai cô, hôn lên tóc của cô và trả lời.
"Em phải về sớm, nếu không cô của em sẽ lo." Bảo Anh dụi dụi má mình vào người anh.
"Ngồi thêm một chút nữa đi rồi anh đưa em về."
"Anh là chủ tiệc mà? Sao lại bỏ tiệc đi được?"
"Em quan trọng hơn, tiệc cũng sắp tàn rồi, khách khứa cũng về bớt, anh sẽ tạm thời để Kuro tiễn khách hộ anh, còn anh phải đích thân tiễn em đến tận cổng nhà của em." Gin vừa nói vừa sờ thử má của cô. Tốt rồi, đã ấm hơn lúc nãy rất nhiều, bớt lo được rồi.
"Không cần đâu mà, em bắt taxi cũng-
Bảo Anh chưa kịp nói hết câu đã bị Gin hôn chặn họng một cách bất ngờ không kịp trở tay.
"Không được cãi lời anh." Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô và nghiêm nghị nói khiến cô không thể trốn tránh "Em đứng gần hai tiếng chờ anh, anh đã đau lòng không thở nổi, bây giờ em còn không cho anh đưa em về, chẳng khác nào chặn luôn đường thở của anh."
Bảo Anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ngay lập tức. Lúc này không nên cãi lời anh nữa, lại bị hôn cho ngạt thở nữa thì khổ.
"Miyamoto..." Anh đột ngột gọi cô.
"Gì vậy anh?" Cô ngước nhìn anh, hỏi lại.
Nhưng anh không trả lời, chỉ nhìn cô và im lặng rất lâu. Sau một lúc, anh lại đứng dậy, nói rằng bắt đầu xuất phát.
Rốt cuộc, anh định nói gì với cô vậy nhỉ?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook