Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1.
Liên Kiều nghe lời Tạ Lan Tinh đắp thêm chăn cho người đang nằm trên giường. Cậu vừa mới bước đến bên giường, tay vừa cầm chăn lên thì thấy mi mắt của người nọ hơi nhúc nhích, cậu có chưa kịp nhìn lại để xem mình có bị hoa mắt hay không thì lại bị một luồng sức mạnh hất ngã xuống đất. Nhưng cảm giác đau đớn lập tức bị sự kinh hỉ đá đi, Liên Kiều ném chăn, vội vã bò dậy chạy tới mở cửa phòng gọi người.
“Tỉnh rồi! Công tử! Hắn tỉnh rồi!”
“Phục Linh! Mau đi gọi công tử tới!”
“Tới ngay tới ngay, nhỏ cái mồm xuống, làm ồn tới phu nhân bây giờ.”
Phục Linh bưng chén thuốc vội vội vàng vàng chạy theo phía sau Tạ Lan Tinh, nhìn công tử nhà mình giúp người trên giường xem mạch cả buổi cũng không thấy người nọ tỉnh lại, nhịn không được lấy cùi chỏ khều khều Liên Kiều: “Có phải hôm qua ngươi ngủ không ngon nên bây giờ mới mớ ngủ đúng không? Ta thấy người nọ đã tỉnh đâu.”
Liên Kiều nhìn Tạ Lan Tinh, sốt ruột nói: “Khi nãy hắn thật sự tỉnh rồi! Hắn còn đánh ngã ta xuống đất! Công tử! Là thật đó! Ngài nhìn cái chăn kìa, ta còn chưa kịp đắp chăn cho hắn nữa đó!”
Phục Linh lắc đầu một cái: “Thương thế nặng như này, không biết khi nào mới có thể tỉnh.”
Liên Kiều nhìn Tạ Lan Tinh hết nhìn con ngươi lại nhìn vết thương của người nọ, nghi hoặc không thôi: “Rõ ràng khi nãy đã tỉnh, sao bây giờ lại nằm im rồi.”
Bên này, tiểu công tử khi nãy vội vàng chạy tới cũng thở dài, vì trị liệu cho người đang nằm trên giường này, y quả thật là dốc lòng dốc sức. Không những mời đại phu tốt nhất ở kinh thành để trị cho người này mà còn tự mình tiến cung thỉnh giáo ngự y, nhưng đáp án y nhận được đều là người này không thể cứu được nữa. Y cứng đầu không tin, đem người này dàn xếp ở đây, trị liệu cũng đã hơn nửa tháng, vết thương trên người dường như đã chuyển tốt nhưng người lại chẳng có chút phản ứng nào. Cảm giác thất bại ập tới làm Tạ Lan Tinh có hơi ủ rũ.
Y lại nhìn cái chăn trên đất, y không phải là không tin, lúc nhặt người này về thì rõ ràng hắn đã máu me khắp người ý thức mơ hồ, nhưng tay phải lại có thể chuẩn xác cầm lấy cổ tay của y không cho y tới gần. Nếu hắn lại dùng lực một chút thì không chừng xương cổ tay của y cũng bị hắn bóp gãy rồi.
Sức mạnh tới đột nhiên này là gì, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu, hay còn có nguyên nhân gì khác?
“Liên Kiều, đi lấy một cái chăn mới tới đây.” Tạ Lan Tinh thu lại tâm tư, bưng chén thuốc để dưới chóp mũi ngửi ngửi: “Phục Linh, đi nấu thuốc mới, thêm một vị Hoa Thủy Ông*.”
(*vị: lượng từ chỉ vị thuốc. *Hoa Thủy Ông: tên một loại thuốc, có vị đắng.)
Người này mạch tượng vững vàng, nếu không muốn tỉnh thì y cho hắn đắng tới tỉnh.
“…” Cái móng vuốt lớn giấu sau màn hơi hơi dừng lại, đợi đến khi ba người rời đi thì một bóng đen nhảy vọt tới bên giường. Cơ thể to đùng yếu ớt cọ cọ thân thể của người đang nằm trên giường, thấy chủ nhân nhà mình không đáp lại, nó tủi thân tìm một góc ngồi xổm.
Đây là lần thứ hai Văn Tự rơi vào trạng thái ngủ say, một chút tinh lực hắn khó khăn lắm mới tích góp được đều hao hết vào hành động phòng ngự theo bản năng khi nãy.
Hắn cảm giác linh thức dường như đang rời khỏi thân thể, vẫn luôn tự do tự tại trong vô tận hư không. Có lúc hắn dường như nghe được có rất nhiều người đang gọi hắn tỉnh lại, có lúc thì bên tai của hắn chỉ có một tiếng lộc cộc như có như không.
Hắn muốn tỉnh lại, hắn nghĩ mình có thể tỉnh lại, nhưng hắn vẫn bị nhốt ở nơi lạnh lẽo tối tăm này, tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều là hư vô. Lệ khí trùng thiên trên chiến trường cũng biến đâu không thấy. Không đau không buồn, không có cừu hận, không có dối trá, cũng không có ánh sáng.
Đây rốt cuộc là đâu.
Thân thể của hắn ở đâu.
Kinh Trập còn ở đó hay không.
Hắn thậm chí có lần đã nghĩ mình đã biến thành quỷ, nhưng hắn là ma, sao có thể lại thành quỷ.
Ban đêm, một căn phòng nhỏ yên tĩnh trong vườn thuốc của Lạc vương phủ vang lên tiếng giã thuốc lộc cộc.
Thứ ngồi trên xà nhà tò mò vẫy vẫy đuôi nhìn người bên dưới, có khi còn duỗi ra món vuốt chạm vào phát quan của người nọ. Đến khi Tạ Lan Tinh ngẩng đầu, hình như có thể thấy cái gì đó thì quái vật khổng lồ trên xà mới sững sờ, cứng đờ thu móng vuốt về.
Phục Linh giúp người trên giường mớm thuốc lau mắt, Tạ Lan Tinh giã xong thuốc, Liên Kiều vội vàng đổi thuốc cho người kia sau đó mới thổi tắt nến rồi trở về phòng.
Đêm nay, ánh trăng bên ngoài cửa sổ bị tấm vải the chặn lại, cả căn phòng tối đen như mực, con quái vật khổng lồ cũng càng cảnh giác hơn.
Vừa đến canh ba, cơ thể của Văn Tự bắt đầu phát lạnh, khí lạnh không ngừng tràn ra từ cơ thể hắn. Hắn cau mày, đầu ngón tay dưới chăn hơi nhúc nhích, lọ hoa tách trà trên bàn cũng đung đưa. Kinh Trập sốt ruột đi quanh giường của hắn, nó đợi nửa canh giờ nhưng cũng không thấy Văn Tự chuyển biến tốt, ngược lại sắc mặt cũng càng lúc càng tái đi. Kinh Trập lập tức chạy xuyên tường, vọt tới phòng ngủ của Tạ Lan Tinh.
Nó chưa hóa được thực thể nên chỉ dùng móng vuốt đụng đụng vào Tạ Lan Tinh như ngày thường. Thấy y không tỉnh lại, nó liền sốt ruột mà dùng bàn tay đầy lông lá của mình quạt gió bên tai y, đuôi cũng quẩy rất nhanh, nhất cử nhất động của quái vật khổng lồ đều mang theo gió, làm Tạ Lan Tinh muốn ngủ cũng ngủ không được yên.
Việc đầu tiên tiểu công tử làm khi rời khỏi mộng đẹp đó chính là giật giật cánh tay rồi đặt nó lên ngực trái —- nơi đó đập nhanh quá. Y mơ màng nằm trên giường một lúc mới chợt nhận ra nhiệt độ xung quanh rất thấp, cảm thấy có chút không yên tâm, y tiện tay khoác một kiện áo rồi đi về phía phòng của Văn Tự.
Một người một thú vừa mới vào phòng đã bị khí lạnh trong phòng đập vào mặt, Tạ Lan Tinh sửng sốt một chút rồi vội vàng đóng cửa lại chạy đến bên giường.
Người đàn ông ngủ say hơn nửa tháng bây giờ đang liên tục thì thào nói mớ. Tạ Lan Tinh dựa vào ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, sau đó cởi cái áo khoác trên người mình đắp lên cho hắn, nhưng vẫn không đủ, hắn còn đang run. Hắn vẫn còn đang rất lạnh.
Kinh Trập đứng ở một bên gấp đến mức xù cả lông lên, nhưng nó biết mình không giúp được gì nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh giường nhìn.
Xem mạch xong cũng không biết phải giải quyết thế nào, tiểu công tử ngồi ở mép giường phát sầu, nhưng khi nhìn thấy đôi mày kiếm nhíu chặt kia, y mềm lòng, không chút do dự chạy về phòng lấy chăn của mình đến.
Kinh Trập ngồi dưới đất kêu ngao ngao, người phàm không nghe được âm thanh của nó, nó cũng không nghe được lời đáp của chủ nhân.
Tạ Lan Tinh vội vàng ôm chăn tới, muốn đắp lên cho hắn thì lại sợ vết thương bị ngộp, vì thế y bỏ chăn qua một bên rồi mở vạt áo của hắn ra. Hình ảnh trước mắt làm tiểu công tử trước giờ chưa từng chịu đau hít vào một ngụm khí lạnh.
Vết thương trước ngực của nam nhân rõ ràng là sắp khỏi rồi, nhưng lúc này lại có vết máu hiện lên trên vải mềm đang bao lấy vết thương. Hắn bị thương rất nặng, trên người có rất nhiều vết thương, có một số chỗ vốn đã kết vảy rồi nay cũng bắt đầu chảy máu.
Kinh Trập khắc chế chính mình, không cho chính mình hóa thành thực thể một con thú lớn, nôn nóng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Tạ Lan Tinh cũng không dám làm bậy, y cắn môi mặc lại quần áo cho người nọ rồi lập tức chạy ra vườn thuốc ngoài phòng cắt một ít Lộc Hàm Thảo, giã xong rồi bóp nước, sau đó đổ cặn thuốc vào băng gạc để làm thuốc đắp.
Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn khi nãy, nhưng tiểu công tử chỉ mặc một thân áo đơn lại vội đến đổ cả mồ hôi. Y mang băng gạc có cặn thuốc khi nãy tới bên giường, đẩy chăn qua một bên rồi cẩn thận chạm vào vết thương trên người hắn. Nam nhân rõ ràng càng thêm khó chịu, mỗi lần hắn động đậy là vết thương lại vỡ ra thêm một ít. Tạ Lan Tinh thấy hắn không phối hợp, hạ quyết tâm bò lên giường ngồi xổm lên người hắn.
Trong lúc y đang muốn đổi vải cũ thì tay của Tạ Lan Tinh lại bị người nắm lấy lần hai —- Hàng mi vừa dài vừa rậm của nam nhân run rẩy, hắn mở mắt, trong đôi mắt dường như vừa xẹt qua một tia sáng tím. Lúc muốn nhìn kỹ thì con ngươi đen láy của hắn đã nhìn tới, tiểu công tử lúc này mới chậm chạp tìm về cảm giác đau.
“Đau…”
Văn Tự bất chợt thả lỏng tay, người trước mắt chỉ mặc một thân áo lót mềm mại ngồi trên người mình. Dựa vào ánh sáng mông lung của cái đèn lồng trên đất, hắn thấy người nọ tóc dài không buộc, đẹp đến không sao tả xiết.
Tạ Lan Tinh bị hắn nhìn đến có chút thẹn, trong nhất thời cũng quên mất đứng dậy.
“Đây là lần thứ hai người nắm đau ta.”
“Ngươi là ai?”
Giọng của nam nhân rất trầm, không mang theo chút tình cảm nào, thậm chí có ý nói không tốt. Nhưng tiểu công tử luôn khoan dung tốt bụng với người bị thương, nên y cũng không vì thể mà tức giận, trái lại còn cảm thấy giọng nói này rất rõ ràng, không suy yếu, lập tức quy công cho y thuật tinh xảo của mình.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Tạ Lan Tinh nhìn hắn, cười đến cong cong mắt.
Thái độ này của y làm Văn Tự ngơ ngác, chẳng lẽ thật sự có người luôn đợi hắn, mong hắn tỉnh lại.
Không đợi hắn phản ứng lại thì người nọ đã trở tay nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch: “Ta là Tạ Lan Tinh, không biết công tử xưng hô thế nào.”
Văn Tự mới vừa muốn mở miệng, vết thương trước ngực lại làm hắn đau đến nhăn mày.
“…” Tạ Lan Tinh sờ mũi một cái, dùng cả tay lẫn chân bò xuống người hắn.
“Mạch tượng của huynh rất lạ, ngày mai ta vẫn cần phải sửa lại phương thuốc. A đúng rồi, ta vốn định giúp huynh xử lý vết thương, huynh đừng động, nó lại chảy máu bây giờ.”
Khi tiểu công tử làm việc thì rất nghiêm chỉnh, vừa nói vừa cẩn thận đắp thuốc mới cho hắn: “Có thấy đau không? Vết thương của huynh rất sâu, không nên vận động mạnh, sau này phải dưỡng cho thật tốt.”
Cả căn phòng lớn đều chỉ dựa vào ánh sáng của cây đèn lồng dưới đất để chiếu sáng. Văn Tự mở rộng vạt áo mặc y làm gì thì làm, dù biết rõ thảo dược trên thế gian vô dụng với hắn nhưng cũng không mở miệng ngăn lại.
Tạ Lan Tinh tỉ mỉ lau vết thương cho hắn rồi lại đổi dược từng cái một.
Tiểu công tử mặt mày tinh xảo, thần sắc nghiêm túc, cho dù chỉ mặc một thân áo lót nhưng cũng không dấu được khí chất cao quý. Nhưng y lại rất thuần thục làm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong lòng Văn Tự có chút nghi hoặc, nhìn gò má ôn nhuận của y tới thất thần.
“Bây giờ ta…” Tạ Lan Tinh chạm vào mắt hắn, con ngươi sâu thẳm như muốn hút người vào trong.
Tiểu công tử mới bước sang tuổi 20 hồi đầu tháng vẫn còn mang theo khí chất hồn nhiên của thiếu niên, nét hồng đào trên mặt bị ánh sáng tối tăm trong phòng che khuất. Y cố gắng bình tĩnh mà đắp chăn cho Văn Tự, nói một câu “Ta đi sắc thuốc cho huynh”, rồi vội vã chạy đi, ngay cả cái áo khoác vừa mang đến cũng quên mất.
Chương 2.
Bây giờ vừa mới qua giờ Dần.
Tạ Lan Tinh nói đi sắc thuốc thật sự chính là đi sắc thuốc.
Y dọn dẹp một chút bàn sắc thuốc rồi từ trong tủ lấy dược liệu ra, sau đó để vào trong ấm nấu.
Thuốc phải được nấu trên lửa nhỏ mấy canh giờ, Tạ Lan Tinh cũng không định ngủ tiếp, bèn về phòng thay quần áo rồi trở về vườn thuốc canh lửa. Mãi đến khi đầu ngón tay bị nóng một chút thì y mới phát hiện trên tay mình có một vết thương. Cũng không biết có phải do cắt thuốc rồi cắt trúng tay lúc nào không hay. Chẳng trách khi nãy khi y giã thuốc thì cảm thấy tay có hơi đau, nhưng y cũng không để ý, tiếp tục vui vẻ trông thuốc.
Tạ Lan Tinh vừa đi thì trong phòng lại trở về yên lặng.
Văn Tự khó khăn ngồi dậy, hắn thử điều hòa lại chân khí đang tán loạn trong cơ thể nhưng lại bị đau đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
Quái vật khổng lồ ở bên màn lại bắt đầu lo lắng kêu ngao ngao.
Hắn lúc này mới chú ý tới Kinh Trập đang đứng một bên.
“…”
Bóng mờ thần thú đi tới trước mặt hắn, tủi thân đặt móng vuốt lên chăn hắn, lại không làm cho hắn cảm thấy nặng.
Văn Tự nhíu nhíu mày: “Còn có thể hóa hình không?”
Kinh Trập gật gật đầu to, rồi lại ngao ngao ngao cọ hắn tiếp.
Hắn giơ tay đặt lên trán nó, chỉ trong chớp mắt, cánh tay lập tức vô lực rơi xuống chăn mềm, Văn Tự cũng suy yếu mà ho khan.
Lúc hắn mở mắt ra lại thì bóng mờ trước giường đã biến mất, thay vào đó là một con thú nhỏ đang cố hết sức dùng hai móng vuốt bám lấy mép giường muốn leo lên.
“…” Bức tranh vẽ hình dáng lúc nhỏ của nó trong sách thượng cổ không giống như này.
Trận chiến này chung quy vẫn làm hắn tổn thất nặng nề. Văn Tự nghĩ thế, người cũng mệt mỏi dựa vào đầu giường thiếp đi.
Kinh Trập cọ cọ tay hắn kêu ngao ngao, xác nhận hắn chỉ là đang ngủ mới dùng đuôi quấn lấy cổ tay hắn rồi an phận nằm sấp xuống.
Văn Tự hiếm khi có một giấc ngủ an ổn như bây giờ.
…….
Bên ngoài phòng, trời đã chạng vạng tối, hoàng hôn bên ngoài nhuộm lên sắc vàng lên song cửa sổ.
Lúc hắn tỉnh thì thấy vạt áo của mình hơi khác với hôm qua, có lẽ là đã bị mở ra để đổi dược.
Hắn ngủ bao lâu rồi? Trước đó… Kinh Trập, Kinh Trập đâu?
Văn Tự cố gắng chống tay xuống giường rồi đi tới mở cửa. Hắn còn rất yếu, đứng cũng không vững vàng, cơ thể cao lớn ngã vào cạnh cửa làm phát ra một tiếng động không nhỏ, cũng làm kinh động một người một thú đang chơi đùa ngoài vườn thuốc.
“Huynh tỉnh rồi!” Tạ Lan Tinh ôm tiểu Kinh Trập đang cố gắng há miệng ăn nụ hoa chạy tới trước mặt hắn, đôi mắt cong cong nhìn rất vui vẻ: “Sao huynh lại mình xuống giường? Mau về giường ngồi, để ta xem vết thương của huynh.”
Kinh Trập cũng học Tạ Lan Tinh ngao ngao hô, từ trong ngực của y nhảy lên vai của Văn Tự.
Tạ Lan Tinh đỡ hắn lại ghế ngồi xuống, thấy hắn nhấc gáy của con thú nhỏ lên vai mình lên, trên mặt cũng không biết đang giận hay vui.
“Huynh đừng sợ, đây là bé báo tuyết Phục Linh tìm được trong vườn thuốc vào buổi sáng, Bánh Giầy rất ngoan, sẽ không cắn người.”
Văn Tự nhìn con thú nhỏ trong tay mình đang quơ quơ tứ chi, còn chớp chớp mắt trang vô tội với mình.
“… Bánh Giầy?” Một con thần thú thời thượng cổ đã trải qua thương hải tang điền ném liêm sỉ cũng nhanh thật đấy.
“Bởi vì nó thích ăn bánh giầy ta làm nên ta mới đặt tên này cho nó.” Tạ Lan Tinh bắt mạch xong, đang định mở vạt áo của hắn khi thì đột nhiên dừng lại: “Ta…”
Rõ ràng trong lúc hắn hôn mê y đã không mở biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại cảm thấy không tiện.
Văn Tự thấy y do dự, nhìn thính tai hồng hồng của người nọ, biết rõ còn hỏi: “Sao thế?”
“Mạo phạm…” Gia giáo tốt đẹp tiểu công tử chọn một câu trả lời hoàn mỹ.
Văn Tự hơi hơi cong môi, đặt Kinh Trập lên bàn rồi thoải mái mở vạt áo ra, sau đó kéo tay y lại, vừa lúc để lòng bàn tay y chạm vào da thịt của mình: “Còn chỗ nào còn chưa xem thì mong Tạ đại phu cũng xem giúp ta đi.”
Tiểu công tử mặt đỏ như son, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích lời trêu chọc của hắn: “Thật ra ta không phải đại phu.”
Tuy rằng bởi vì da mặt mỏng nên không dám cẩn thận nhìn hắn, nhưng những nơi mà y nhìn được vẫn làm y giật mình: “Huynh thật lợi hại! Chỉ mới qua một đêm mà đã tốt hơn nhiều rồi!”
Văn Tự nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y, bật cười nói: “Là do y thuật cao minh của Tạ công tử.”
“Không phải đâu.” Tạ Lan Tinh cũng cười, cầm lấy cái ấm trên bàn rót nước cho hắn: “Gọi ta Lan Tinh là được rồi, nói đến, cũng không biết nên xưng hô huynh thế nào?”
Văn Tự vuốt ve tách trà y đưa tới, cùng y nhìn nhau một chốc mới mở miệng: “Văn Tự.”
Tiểu công tử đọc lại tên hắn một lần, giọng điệu mềm mại làm Văn Tự nghe đến lòng ngứa ngáy, đầu quả tim như bị người cầm nhẹ trong tay.
Hắn im lặng nhìn con thú nhỏ vì kinh ngạc mà dựng thẳng đuôi trên bàn, dời tầm mắt, vì tiểu công tử giải thích nghi hoặc: “Thế sự bất văn, cam vi châu tự*”
(*Nguyện là một hòn đảo, không hỏi chuyện thế gian.)
“Văn Tự.” Thì ra là chữ Tự* này.
(* Chữ Tự trong tên của công là chữ 屿, nghĩa là hòn đảo)
Văn Tự không biết sao lại có người có thể gọi tên của hắn như gọi tên một trân bảo.
Hắn có chút giật mình.
Tạ Lan Tinh lại gọi hắn, bộ dáng như bọn họ đã quen thuộc từ lâu: “Nhà huynh ở đâu? Ta chưa từng nghe ở kinh thành có nhà nào họ Văn, nơi này là Lạc vương phủ, có cần ta sai người giúp huynh đi báo tin với người nhà không?”
Văn Tự bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt suốt của tiểu công tử: “Ta không có người nhà.”
Tạ Lan Tinh nhất thời có chút luống cuống, áy náy nói: “Xin lỗi…”
“Không sao!”
Văn Tự cũng không muốn nhiều lời nên nói sang chuyện khác: “Ta hôn mê bao lâu rồi? Được cứu ở đâu?”
Tiểu công tử lại kiên nhẫn trò chuyện với hắn một hồi, đến khi hoàng hôn dần tắt, tiếng gào thét của Liên Kiều truyền tới: “Công tử! Công tử! Người của đại công tử đem thảo dược từ tây bắc đến cho ngài tới rồi kìa!”
Văn Tự nhìn y, Tạ Lan Tinh cũng cười nhìn lại: “Văn Tự, thuốc của huynh tới rồi.”
Y đứng dậy nâng Văn Tự về giường, để bé báo tuyết đang ngáy khò khò lại chơi với hắn: “Huynh nằm một chút đi, ta qua đó xem một tí rồi thuận tiện bảo Phục Linh chuẩn bị dược thiện và nước nóng cho huynh.”
Tạ Lan Tinh vừa đi, Kinh Trập lập tức mở mắt rồi nằm úp sấp trên chăn nhìn Văn Tự.
Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi khi nãy Văn Tự cũng đã thu được tất cả thông tin mình muốn biết.
Điều khó hiểu duy nhất chính là hắn và Kinh Trập bị thương nặng như thế nhưng thần giới lại không có ai tới tìm. Hắn đánh trọng thương chiến thần thập phương, nhất định sẽ có những thượng thần khác phụng mệnh đi lùng bắt hắn.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thấy bọn họ đâu, là bọn họ buông tha hắn, hay là do không tìm được hắn?
Từ lúc hắn hôn mê cho tới bây giờ một người một thú chưa từng che giấu khí tức của mình. Cho dù Kinh Trập không phục hồi tới trạng thái nguyên hình nhưng thượng cổ thần thú xuất hiện tại thế gian, thần giới nhất định sẽ không ngồi xem mà không quản. Nhưng không hiểu sao bọn họ vẫn có thể bình an nghỉ ngơi ở chỗ này hơn nửa tháng.
“Mi nói xem.” Văn Tự chậm rãi ngồi dậy, nhéo cái lỗ tai tuyết trắng của Kinh Trập.
Kinh Trập đau đến mức kêu meo meo.
“…” Nhân loại nói mi là báo tuyết, mi học tiếng mèo làm gì.
Cái chân trước của nó đập đập lên chăn biểu thị kháng nghị.
Văn Tự không để ý tới nó, nó ngồi một hồi cũng hết giận, ngồi đàng hoàng lại, giữa trán xuất hiện một luồng sáng, chói đến mức Văn Tự không dám nhìn thắng. Một lúc sau, trong miệng của con thú trắng như tuyết ngậm một cốt phiến hắc kim đặt vào tay hắn.
Quạt xếp của hắn… mười hai cốt phiến, bây giờ chỉ còn lại một cái.
Chương 3.
Văn Tự nhìn một cái rồi ôm Kinh Trập lên, nhẹ tay vuốt lông cho nó.
“Lạc vương phủ này nhất định có càn khôn, cho dù thần giới có tới tìm hay không thì qua một thời gian ngắn chúng ta cũng sẽ trở lại cửu trùng thiên.”
“Ngao—-”
Bữa tối là Tạ Lan Tinh tự mình đưa tới.
Y giúp Văn Tự ngồi lên rồi cẩn thận giúp hắn ăn thức ăn lỏng.
“Bên trong bỏ thêm cái gì?” Văn Tự hỏi.
“Thái Tử Tham, chuyên trị các triệu chứng mệt mỏi, huynh ăn khoảng mấy ngày chắc chắn sẽ khôi phục tốt.” Tạ Lan Tinh vui mừng nhìn hắn ăn hết muỗng cuối cùng, sau đó ôm Kinh Trập vào lòng bắt đầu dỗ nó uống sữa dê: “Bé ngoan.”
Văn Tự thấy y cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, nhàn nhạt liếc con thú đang ôm bình sữa như quỷ chết đói nào đó: “Ngươi bỏ nó xuống đất là được, tự nó biết uống.”
“Có phải mi chọc Văn Tự ca ca tức giận rồi không, huynh ấy không cho ta quản mi nữa kìa.” Tạ Lan Tinh giúp nó đỡ bình sữa, sau đó dùng ngón tay xoa xoa vằn trên đầu nó: “Nó nhỏ như thế, không biết từ nơi nào chạy tới.”
Có lẽ ngay cả chính bản thân Văn Tự cũng không biết hắn đã nở một nụ cười.
Cái gọi là chầm chậm, là gió lạnh ngoài sân, là hoa khai giữa tuyết, là tình yêu dần nở.
Kinh Trập ăn no nê, ở trong lòng Tạ Lan Tinh vươn vai một cái rồi dùng chân trước ôm tay y thân mật cọ cọ. Cọ được một chút thì đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của chủ nhân nhà mình, chỉ có thể thả cái móng vuốt đã cứng ngắc của mình xuống, sau đó nhanh chóng nhảy xuống người Tạ Lan Tinh rồi trốn mất.
Tạ Lan Tinh vỗ vỗ quần áo rồi đi tới đắp chăn lên giúp Văn Tự.
Đột nhiên có một bàn tay xuất hiện đặt lên tay y, rất ấm áp, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của đối phương của truyền tới
“Văn Tự ca ca?”
Tiểu công tử bị trêu chọc đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không lập tức rút tay ra.
“Ta, ta đi bảo Liên Kiều chuẩn bị nước nóng cho huynh tắm rửa.”
“Ngươi giúp ta, được không?”
Hắn nói rất nhẹ, nhưng cũng mang theo vài phần bá đạo không thể từ chối, bé ngoan Tạ Lan Tinh cũng ngoan ngoãn gật đầu.
….
Trong lúc Liên Kiều đổ nước ấm vào thùng tắm thì Tạ Lan Tinh đang ở trong sân hái thuốc chuẩn bị là thuốc tắm cho hắn.
“Liên Kiều.” Văn Tự cúi đầu chơi cái cốt phiến hắc kim trong tay, giống như lơ đãng hỏi cậu ta: “Công tử nhà các ngươi thường đem người bệnh về nhà chăm sóc lắm sao.”
“Công tử nhà chúng ta gặp không ít những kẻ gặp nạn hay thương bệnh, nhưng đại đa số đều là những bách tính lưu vong. Có già có trẻ, công tử không thể đều đưa bọn họ về quý phủ để nuôi được, chỉ có thể giúp bọn họ chẩn bệnh cho thuốc. Nếu như có phụ nữ hay trẻ em thì sẽ cho thêm ít ngân lượng. Nếu gặp người không thể cứu được nữa thì công tử cũng sẽ dặn dò chúng ta đưa chút quần áo chiếu cói. Tới tận bây giờ người được công tử đưa về phủ dưỡng thương chỉ có một mình ngài thôi.”
Liên Kiều xem ra cũng không lớn hơn Tạ Lan Tinh mấy tuổi, có lẽ là Tạ Lan Tinh không có nhiều quy củ nên đám người hầu hạ bên cạnh y cũng không khúm núm sợ sệt như những hạ nhân khác. Rộng rãi là chuyện tốt, nhưng cũng có vài điểm nên tiết chế, giống như bây giờ, máy hát đã mở ra là không thể tắt được.
“Ngài có thể khỏe lên thì công tử nhà chúng ta mới có thể vui vẻ. Mấy ngày đầu khi đưa ngài về đây, công tử nhà chúng ta mấy ngày mấy đêm không dám chợp mắt để chăm sóc ngài. Thời gian rảnh, không phải đi theo Lạc vương vào cung thỉnh giáo ngự y thì cũng ở trong phòng bếp vừa canh thuốc vừa lật sách thuốc. Khoảng thời gian đó không những công tử mà cả ta và Phục Linh cũng đều cho rằng ngài sẽ không tỉnh lại nữa.”
Nói xong, Liên Kiều cũng tự cảm thấy có hơi ngượng ngùng, cậu cười nói tiếp.
“Còn nữa, bởi vì ngài tỉnh rồi nên công tử cũng an bài thêm thị vệ đi tuần đêm, nếu buổi tối ngài cần gì thì có thể gọi người đến.”
“Ta không sao, cảm ơn.” Tầm mắt của Văn Tự chuyển sang tiểu công tử đang khom người cắt thuốc bên ngoài vườn, sau đó không rời mắt nữa.
Nước trong thùng chỉ có một nửa, vừa vặn không quá eo của Văn Tự.
Liên Kiều lui ra, Văn Tự mới cởi áo, Tạ Lan Tinh nhúng ướt khăn rồi mới cẩn thận chà lưng cho hắn.
Khăn mỏng ẩm ướt chạm vào cơ thể ấm áp, tay của y và da thịt của Văn Tự dường như cũng càng ngày càng nóng.
Lát sau, Văn Tự mở mắt, dùng cánh tay đang khoác trên bồn nắm chặt đầu ngón tay của y: “Lan Tinh.”
“Ừ…?” Thật lâu sau, tiểu công tử mới tìm lại ý thức của mình.
Nghe giọng nói mềm mại của y, Văn Tự cũng ngẩn ra, sau đó cầm lấy tay y thuận theo lồng ngực mình chuyển xuống phía dưới.
Tiểu công tử không từ chối, cũng không tránh ra, cứ đứng đó ngoan ngoãn để hắn nắm tay, trong mắt như che kín một tầng hơi nước, ngây ngốc đến mức Văn Tự đột nhiên có chút không nỡ.
Cuối cùng hắn chỉ cầm tay Tạ Lan Tinh đụng tới mặt nước dưới bụng rồi thả ra.
“Lan Tinh, nước nguội rồi, ta muốn lên.”
Tạ Lan Tinh nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng chạy đi lấy quần áo cho hắn. Lúc đỡ hắn về giường thì do đi hơi nhanh nên trọng tâm không ổn ngã về phía trước, Văn Tự nhanh tay ôm lấy y, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Bọn họ áp rất gần nhau, hơi thở cũng dần quấn quýt lấy nhau, Tạ Lan Tinh nhìn vào mắt hắn, bị tia sáng tím từ đôi mắt tối đen kia hớp hồn, nhất thời cũng quên đứng dậy.
Bàn tay ấm áp vẫn ôm lấy eo của Tạ Lan Tinh. Tiểu công tử thân cao như trúc, nổi bật nhất kinh thành, lần đầu tiên phát hiện cảm giác bị người đàn ông cao lớn này ôm vào lòng rất khác với cái ôm của huynh trưởng và phụ thân.
Người dưới thân tuy trọng thương mới khỏi nhưng lại ấm áp và mạnh mẽ, thậm chí… làm người không muốn xa rời.
Tạ Lan Tinh như muốn rơi vào trong không gian màu tím kia, nhưng y cũng đã cảm nhận được chỗ nào đó của mình đã bắt đầu xuất hiện phản ứng, vì thế trước khi thất lễ thì y đã rời khỏi người của Văn Tự.
Văn Tự cũng buông y ra, tự mình ngồi dậy.
Vết thương trên vai lại chảy máu, hắn chỉ nhíu mày một chút nhỏ đến không thể nhìn thấy nhưng tiểu công tử lại luống cuống, cuống quýt muốn đi tìm băng thuốc.
“Xin, xin lỗi, có phải đau lắm không, ta, trước đây ta không có xúc động như thế…”
“Không sao, ta không sao.” Văn Tự kéo y lại trước người mình: “Không trách ngươi, ngươi làm rất tốt.”
Tạ Lan Tinh quẫn bách tới đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Lan Tinh.” Hắn gọi y: “Ta sợ rằng vẫn phải ở lại quý phủ nhờ ngươi chăm sóc một khoảng thời gian.”
Chương 4.
Vào đêm.
Kinh Trập dẫn thị vệ đi, Văn Tự mới chính thức đi tra toàn cảnh của vương phủ.
Vườn thuốc xem như là lãnh địa của Tạ Lan Tinh, phòng ngủ của y nằm ở bên cạnh vườn thuốc, ngoài sân trồng rất nhiều hoa cỏ quý báu. Tiếp theo chính là một ngôi đình nằm trên hồ Quan Nguyệt, có lẽ là nơi Lạc Vương phu nhân dùng để ăn chay niệm phật mà Liên Kiều đã nói đến.
Văn Tự cố ý đi đến đó dạo một vòng, phật đường không lớn, nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng phật khí ở bên trong lại còn nhiều hơn cả những chùa miếu thông thường. Lúc này hắn mới mơ hồ nhận ra cả tòa Lạc vương phủ đều được bao phủ dưới Phật khí này, chẳng trách nơi này lại bình yên đến vậy.
Kinh Trập đã cắt đuôi được thị vệ lúc này cũng chạy tới, một người một thú nhìn nhau một cái thì hiểu rõ.
Đơn giản là phật khí ở đây vừa lúc giúp họ che giấu khí tức trên người.
Kinh Trập lười biếng vươn người theo sau Văn Tự về phòng, nhưng không nghĩ tới chủ nhân của mình lại đi thẳng vào phòng ngủ của người khác.
“…”
Văn Tự không đánh thức y, nhưng vẫn nhịn không được chạm nhẹ vào khóe môi mang theo ý cười của y.
Không có gì phiền lòng là tốt rồi.
Lúc nãy khi hắn vừa mới vào đã giúp y đắp kín chăn, nhưng chưa tới một lúc thì người này đã ôm chăn vào lòng.
Lúc y ôm cái chăn tơ tằm vào lòng thì cũng vô tình kéo áo của mình lên, vì thế cái bụng trắng nõn lập tức lộ ra bên ngoài, Văn Tự nhìn chằm chằm một lát, sau đó rất không quân tử… dùng tay sờ sờ một chút.
Mềm thật.
Văn Tự chơi đủ rồi, cũng biết nên dừng ở đây, hắn sửa sang lại vạt áo giúp y rồi trở về phòng mình.
Nhưng hắn không biết là lúc hắn vừa rời đi không lâu Tạ Lan Tinh bắt đầu thì thào trong vô thức.
Sáng hôm sau, tiểu công tử đơn thuần như như thỏ trắng nhìn cái tiết khố ẩm ướt lại còn dính dính của mình, nhớ lại giấc mơ đêm qua, cả người lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
….
Đã đến giờ Phục Linh đưa cơm đến, Kinh Trập ngoại trừ ở trước mặt Tạ Lan Tinh lăn lộn bán manh ra thì khi đối mặt những người khác nó đều giữ cái nết cao ngạo của một thần thú. Phục Linh thấy nó không chịu ăn cũng học theo cách của Tạ Lan Tinh ôm nó vào ngực, vừa dỗ dàng vừa mớm cho nó: “Công tử đi ra ngoài rồi, nhưng ngài sẽ về nhanh thôi, mi đừng cáu kỉnh mà nhịn đói nha.”
Tạ Lan Tinh vừa mới về nhà, người chưa tới nhưng giọng nói của Liên Kiều đã xuyên tường tới trước.
Hai người một trước một sau đi vào, Liên Kiều vẫn là cái vẻ không tim không phổi như thường ngày, còn Tạ Lan Tinh thì khi chạm vào tầm mắt của người nào đó thì lại lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Văn Tự dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm một quyển sách thuốc.
Kinh Trập từ lồng ngực của Phục Linh nhảy xuống nhào tới chỗ của Tạ Lan Tinh. Tạ Lan Tinh tiếp được nó, ôm nó lên, rồi học dáng vẻ ngày thường của nó dùng mắt cọ cọ mắt nó.
Một giây sau, nó liền bị một cái tay nắm gáy nhấc lên trời.
“Nó vừa chạy trên đất, móng vuốt bẩn.” Văn Tự liếc nó một cái rồi mặc kệ con thần thú nào đó giãy giụa trong không khí.
“…” Bé báo tuyết dùng đôi mắt của mình như có như không lườm người nào đó một cái.
“Không sao, dù sao đồ của ta cũng dơ sẵn rồi.” Tạ Lan Tinh phóng nó xuống đất, sau đó nhìn cục bông trắng như tuyết xẹt một cái chạy về phòng tự bế.
“Lan Tinh, lại đây.” Văn Tự bỏ sách xuống bàn, nhờ Phục Linh đi lấy nước ấm rồi kiên nhẫn lau tay cho y.
“Sao huynh biết…” Ta của ta bị thương.
Trong ngôi miếu cũ ở thành Bắc có rất nhiều nạn dân lưu lại nương nhờ ở đó, y cầm cái thìa gỗ to múc cháo cả một buổi sáng, lòng bàn tay bị mài da cũng không biết.
“Lúc nãy đụng tới lông của nó, có đau không.” Văn Tự chườm nóng cho y một lúc rồi từ tủ thuốc y thường dùng lấy thuốc mỡ ra cẩn thận thoa lên cho y: “Nếu đau thì nói.”
Tạ Lan Tinh lắc đầu một cái, mới nói: “Không đau.”
Văn Tự tiện thể giúp y xoa cổ tay: “Tay đỏ một mảng lớn thế này, lại còn trầy da, sao lại không đau, sáng sớm ngươi đi đâu thế.”
Không đợi y trả lời thì Liên Kiều đã nhanh nhảu nói trước: “Công tử dẫn người đi thành Bắc phát cháo!”
Tạ Lan Tinh gật đầu, giọng nói có chút buồn bã: “Dân chạy nạn ở thành Bắc càng ngày càng nhiều, nếu tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ bị đuổi khỏi kinh thành.”
Văn Tự đặt thuốc mỡ xuống, đưa tay nâng cằm y lên rồi gãi nhẹ, cười nói: “Lan Tinh, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
Sau đó là một người đỏ mặt chạy trối chết, người còn lại sung sướng cười híp mắt.
Người chạy trối chết lúc trở lại phòng thì ngồi bệt xuống cửa, đưa tay xoa xoa ngực để trái tim đang nhảy như nai con bình tĩnh lại, tuy rằng trong miệng lẩm bẩm: “Thế này là sao…”, nhưng thật sự không có ý trách cứ nào.
Nhưng mà mấy canh giờ sau, nội tâm của tiểu công tử lại biến thành —– “Thế nên là sao!”
Khi tiểu công tử bị nước ấm dội lên bả vai thì người vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Nhưng người nào đó lại nói: “Tay ngươi không thể đụng nước, để ta giúp ngươi, cũng xem như là báo đáp.”
Tạ Lan Tinh nghe xong thì cũng không nói ra lời từ chối.
Để tránh đụng phải nước, hai bàn tay đang thoa thuốc của y đã bị Văn Tự dùng vải bông sạch sẽ bọc lại rồi đặt lên hai bên miệng thùng, nhìn rất ngốc, như đang đòi người khác ôm một cái.
Tạ Lan Tinh tựa đầu vào tay trái của mình, nghe lời mặc cho Văn Tự cuốn tóc của mình lên, trong lòng lại đang bắt đầu so sánh, lúc trước khi y tắm cho hắn thì hắn cũng thấp thỏm ngại ngùng như thế này sao? Mà không đúng, lần đó hắn thoạt nhìn trông rất tự nhiên, trái lại người tay chân vụng về là y mới đúng.
Nhớ tới mấy việc mất mặt này, tiểu công tử ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, đều là do giấc mộng kìa.
Mái tóc đen nhánh và bờ lưng trắng nõn đều rất đẹp, làm cho Văn Tự cảm thấy hắn phải cẩn thận khi chạm vào nó.
Sau khi làm xong mấy trình tự phiền phức thì hắn trực tiếp ôm người từ thùng tắm đi ra.
Tạ Lan Tinh sợ hết hồn bị hắn đặt lên giường, Văn Tự cũng không đi tìm quần áo cho y mà là bắt đầu mở vải quấn trên tay y ra trước.
“Muốn mặc quần áo.” Y nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc Văn Tự cầm quần áo về thì tiểu công tử đã xoay người đưa lưng về phía hắn.
“Huynh đừng nhìn…”
Văn Tự nhìn chằm chằm cái mông của y một lúc rồi đi tới gần, sau đó quỳ một gối lên giường cầm một mảnh vải lụa ở bên cạnh qua lau tóc giúp y: “Sao ngươi nhìn ta được mà lại không cho ta nhìn ngươi?”
Ngón tay của Tạ Lan Tinh đâm đâm cái chăn trước mặt, mặc quần áo xong rồi lá gan của y hình như cũng to thêm một tí: “Không cho huynh nhìn!”
Vì thế người vừa mới to gan nào đó một giây sau đã bị đè xuống gối.
“Lan Tinh.”
“Hả?”
Đôi mắt của Tạ Lan Tinh rất đẹp, nhìn từ góc độ này thì càng thêm quyến rũ. Văn Tự cùng y nhìn nhau một chốc rồi chợt đưa tay che mắt y lại, hơi nước trên tóc đen biến mất, tiểu công tử cũng say sưa vào giấc mộng.
“Ngủ đi.”
Văn Tự đắp chăn cho y rồi cầm đi bộ áo lót y mới thay ra.
Chương 5.
Nước trong thùng tắm làm ướt mặt đất một mảng lớn.
Y rõ ràng là đã tắm xong rồi mà, sao bây giờ… Không, không đúng, sao Văn Tự lại ở đây.
Tạ Lan Tinh muốn hỏi, lại không tự chủ được mà ôm lấy cổ của Văn Tự.
Văn Tự mở mắt ra, ánh mắt không lạnh lùng như lúc mới gặp mà mang theo sự cưng chiều. Hắn ôm Tạ Lan Tinh đặt lên đùi mình, một tay ôm eo y một tay nâng cằm y lên để hôn.
Sợi chỉ bạc vừa mới xuất hiện đã rơi vào trong nước, Tạ Lan Tinh bắt đầu xuất hiện phản ứng, y hiểu mình nên dừng lại, nhưng cơ thể lại không chịu khống chế cứ muốn dựa sát vào người kia.
Y hôn lên cốt mày, sống mũi, khóe môi của Văn Tự, trúc trắc nhưng liên tục, dường như khi làm thế cảm giác kỳ lạ trong cơ thể y mới có thể giảm bớt một ít.
Y cầm tay của Văn Tự kéo xuống dưới, y biết tay của hắn có thể làm người thoải mái, trong mơ màng y dường như nghe được tiếng cười của Văn Tự, Tạ Lan Tinh che miệng của hắn, đanh giọng: “Không cho cười.”
Văn Tự liếm lòng bàn tay của y rồi đưa một tay xuống hạ thân của y xoa bóp.
Mặt y đỏ như rỉ máu, không an phận mà xoay xoay eo trên người Văn Tự, nước đã có hơi lạnh, Văn Tự dùng tay nâng mông y rồi ôm người lên. Từ thùng tắm đến giường có một đoạn khoảng cách, rời khỏi mặt nước, vừa tiếp xúc với không khí là Tạ Lan Tinh đã cảm thấy lạnh. Y không thể không ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất đang ôm mình, sau đó bị đối phương nhân cơ hội nắn nắn cái mông thì y cũng không rảnh bận tâm.
Văn Tự đặt y lên giường, sau đó vòng qua y đi lấy hũ thuốc mỡ ở đầu giường, Tạ Lan Tinh ôm eo của hắn, y nghe chính mình nói: “Trong đó … không được dùng thứ này.”
Vì thế sau một cái chớp mắt y đã bị đè vào chăn.
Thứ gì đó vừa thô vừa cứng mạnh mẽ đâm vào hậu huyệt của y, một thanh âm kỳ quái cũng từ miệng y mà ra.
Sau đó, cái rèm được buộc chặt ở hai bên theo động tác của người trên giường mà lay động, cái chăn của y cũng bị chơi tới không còn hình dáng ban đầu.
….
Từ trước đến nay Tạ Lan Tinh chưa bao giờ buồn bực như thế này.
Y đã sinh ra tâm tư không thuần khiết đối với người mà y cứu về.
Nếu Văn Tự biết thì hắn chắc chắn sẽ xa lánh y.
Ngày hôm nay không thể gặp hắn, Tạ Lan Tinh nghĩ như thế.
Y vừa mới rời giường thì đã đi theo lão phu nhân ngồi ở phật đường cả một ngày, tỉ mỉ mà đem những chuyện to gan hai của hai đêm qua đều nói cho tượng phật, sau đó bắt đầu thành kính ăn năn lỗi lầm của mình.
Nhưng khi y trở về phòng, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh cao lớn của người nọ, trên bả vai dày rộng của hắn có một vết thương sắp khép lại, cảm giác khi bị bàn tay khô ráo ấm áp đó mơn trớn cũng càng lúc càng rõ ràng.
Y nhớ hắn rồi.
Dù y muốn tránh mặt hắn, nhưng trái tim cả một ngày vẫn gọi thầm tên người nọ.
Tạ Lan Tinh ở trong bóng tối ngồi yên một lát rồi vẫn nhịn không được đi tới vườn thuốc.
Văn Tự đang đứng trước cửa sổ nhỏ, mân mê cái cốt phiến hắc kim trên tay không biết đang suy nghĩ gì, thấy có người đến thì lập tức thu nó vào tay áo.
“Tay lành rồi sao?”
“Ừm.” Tạ Lan Tinh chủ động đưa tay tới trước mặt hắn.
Tay phải của Văn Tự đưa về sau lặng lẽ làm một cái pháp quyết, sau đó đưa ra đặt lên lòng bàn tay của Tạ Lan Tinh một con thỏ bông nhỏ.
Tạ Lan Tinh đưa nó lên trước mắt để nhìn kỹ rồi vui vẻ reo lên: “Nó nó nó đáng yêu quá đi!”
Văn Tự liếc con báo tuyết nào đó đang nằm liếm chân trên ghế trê: “Hôm nay ngươi đi đâu thế, nó ăn hết một đóa hoa của ngươi rồi, con thỏ này được làm từ đống lông rụng của nó đấy.”
Tạ Lan Tinh không để ý tới đóa hoa bị ăn, cũng không đồng tình bé báo rụng lông, cái tâm trạng vừa mới vui lên một chút đã bị câu hỏi của hắn làm cho ngây người: “Ta đi phật đường.”
“Hả?” Văn Tự không hiểu.
Tạ Lan Tinh rũ mắt: “Ta làm việc xấu, nên đến đó để xưng tội.”
Một bàn tay ấm áp đè đầu y xuống.
“Ngươi sẽ không làm việc xấu.”
Giọng của Văn Tự rất lạnh, nhưng lại có thể làm Tạ Lan Tinh cảm thấy ấm áp, viền mắt y ươn ướt, muốn được voi đòi tiên, muốn càng nhiều sự cứu rỗi.
Sự trấn an này sẽ khiến người nghiện mất.
“Vậy sau này nếu huynh biết thì đừng chán ghét ta được không…”
Y cảm thấy mình thật hèn hạ, rõ ràng người mang theo tình cảm biến thái với hắn là y, nhưng rồi y lại yêu cầu hắn cho mình lời hứa hẹn.
Nhưng y nghe được Văn Tự nói: “Lan Tinh còn đáng yêu hơn cả thỏ, sao ta lại có thể chán ghét được.”
Chỉ bằng một câu này là đã khiến cho Tạ Lan Tinh cảm thấy trên thế gian này không thể kiếm được người nào khác tốt hơn Văn Tự.
Y không muốn xưng tội nữa, người y thích đang đứng ở chỗ này, y muốn ngày ngày đều có thể tới gặp hắn.
Tạ Lan Tinh từ nhỏ đến lớn có thứ đồ quý giá nào mà chưa từng gặp qua, nhưng chỉ có một con thỏ bông nhỏ là được y đặt trong tim để nâng niu.
Thậm chí là lúc ngủ cũng phải đặt bên gối đầu như bảo bối.
Y nằm trên giường nhắm mắt ngủ, nhưng không bao lâu lại mở ra, nghiêng người nhìn con thỏ được đặt ở bên cạnh.
Mình thật sự còn đáng yêu hơn cả con thỏ sao?
Liên Kiều nghe lời Tạ Lan Tinh đắp thêm chăn cho người đang nằm trên giường. Cậu vừa mới bước đến bên giường, tay vừa cầm chăn lên thì thấy mi mắt của người nọ hơi nhúc nhích, cậu có chưa kịp nhìn lại để xem mình có bị hoa mắt hay không thì lại bị một luồng sức mạnh hất ngã xuống đất. Nhưng cảm giác đau đớn lập tức bị sự kinh hỉ đá đi, Liên Kiều ném chăn, vội vã bò dậy chạy tới mở cửa phòng gọi người.
“Tỉnh rồi! Công tử! Hắn tỉnh rồi!”
“Phục Linh! Mau đi gọi công tử tới!”
“Tới ngay tới ngay, nhỏ cái mồm xuống, làm ồn tới phu nhân bây giờ.”
Phục Linh bưng chén thuốc vội vội vàng vàng chạy theo phía sau Tạ Lan Tinh, nhìn công tử nhà mình giúp người trên giường xem mạch cả buổi cũng không thấy người nọ tỉnh lại, nhịn không được lấy cùi chỏ khều khều Liên Kiều: “Có phải hôm qua ngươi ngủ không ngon nên bây giờ mới mớ ngủ đúng không? Ta thấy người nọ đã tỉnh đâu.”
Liên Kiều nhìn Tạ Lan Tinh, sốt ruột nói: “Khi nãy hắn thật sự tỉnh rồi! Hắn còn đánh ngã ta xuống đất! Công tử! Là thật đó! Ngài nhìn cái chăn kìa, ta còn chưa kịp đắp chăn cho hắn nữa đó!”
Phục Linh lắc đầu một cái: “Thương thế nặng như này, không biết khi nào mới có thể tỉnh.”
Liên Kiều nhìn Tạ Lan Tinh hết nhìn con ngươi lại nhìn vết thương của người nọ, nghi hoặc không thôi: “Rõ ràng khi nãy đã tỉnh, sao bây giờ lại nằm im rồi.”
Bên này, tiểu công tử khi nãy vội vàng chạy tới cũng thở dài, vì trị liệu cho người đang nằm trên giường này, y quả thật là dốc lòng dốc sức. Không những mời đại phu tốt nhất ở kinh thành để trị cho người này mà còn tự mình tiến cung thỉnh giáo ngự y, nhưng đáp án y nhận được đều là người này không thể cứu được nữa. Y cứng đầu không tin, đem người này dàn xếp ở đây, trị liệu cũng đã hơn nửa tháng, vết thương trên người dường như đã chuyển tốt nhưng người lại chẳng có chút phản ứng nào. Cảm giác thất bại ập tới làm Tạ Lan Tinh có hơi ủ rũ.
Y lại nhìn cái chăn trên đất, y không phải là không tin, lúc nhặt người này về thì rõ ràng hắn đã máu me khắp người ý thức mơ hồ, nhưng tay phải lại có thể chuẩn xác cầm lấy cổ tay của y không cho y tới gần. Nếu hắn lại dùng lực một chút thì không chừng xương cổ tay của y cũng bị hắn bóp gãy rồi.
Sức mạnh tới đột nhiên này là gì, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu, hay còn có nguyên nhân gì khác?
“Liên Kiều, đi lấy một cái chăn mới tới đây.” Tạ Lan Tinh thu lại tâm tư, bưng chén thuốc để dưới chóp mũi ngửi ngửi: “Phục Linh, đi nấu thuốc mới, thêm một vị Hoa Thủy Ông*.”
(*vị: lượng từ chỉ vị thuốc. *Hoa Thủy Ông: tên một loại thuốc, có vị đắng.)
Người này mạch tượng vững vàng, nếu không muốn tỉnh thì y cho hắn đắng tới tỉnh.
“…” Cái móng vuốt lớn giấu sau màn hơi hơi dừng lại, đợi đến khi ba người rời đi thì một bóng đen nhảy vọt tới bên giường. Cơ thể to đùng yếu ớt cọ cọ thân thể của người đang nằm trên giường, thấy chủ nhân nhà mình không đáp lại, nó tủi thân tìm một góc ngồi xổm.
Đây là lần thứ hai Văn Tự rơi vào trạng thái ngủ say, một chút tinh lực hắn khó khăn lắm mới tích góp được đều hao hết vào hành động phòng ngự theo bản năng khi nãy.
Hắn cảm giác linh thức dường như đang rời khỏi thân thể, vẫn luôn tự do tự tại trong vô tận hư không. Có lúc hắn dường như nghe được có rất nhiều người đang gọi hắn tỉnh lại, có lúc thì bên tai của hắn chỉ có một tiếng lộc cộc như có như không.
Hắn muốn tỉnh lại, hắn nghĩ mình có thể tỉnh lại, nhưng hắn vẫn bị nhốt ở nơi lạnh lẽo tối tăm này, tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều là hư vô. Lệ khí trùng thiên trên chiến trường cũng biến đâu không thấy. Không đau không buồn, không có cừu hận, không có dối trá, cũng không có ánh sáng.
Đây rốt cuộc là đâu.
Thân thể của hắn ở đâu.
Kinh Trập còn ở đó hay không.
Hắn thậm chí có lần đã nghĩ mình đã biến thành quỷ, nhưng hắn là ma, sao có thể lại thành quỷ.
Ban đêm, một căn phòng nhỏ yên tĩnh trong vườn thuốc của Lạc vương phủ vang lên tiếng giã thuốc lộc cộc.
Thứ ngồi trên xà nhà tò mò vẫy vẫy đuôi nhìn người bên dưới, có khi còn duỗi ra món vuốt chạm vào phát quan của người nọ. Đến khi Tạ Lan Tinh ngẩng đầu, hình như có thể thấy cái gì đó thì quái vật khổng lồ trên xà mới sững sờ, cứng đờ thu móng vuốt về.
Phục Linh giúp người trên giường mớm thuốc lau mắt, Tạ Lan Tinh giã xong thuốc, Liên Kiều vội vàng đổi thuốc cho người kia sau đó mới thổi tắt nến rồi trở về phòng.
Đêm nay, ánh trăng bên ngoài cửa sổ bị tấm vải the chặn lại, cả căn phòng tối đen như mực, con quái vật khổng lồ cũng càng cảnh giác hơn.
Vừa đến canh ba, cơ thể của Văn Tự bắt đầu phát lạnh, khí lạnh không ngừng tràn ra từ cơ thể hắn. Hắn cau mày, đầu ngón tay dưới chăn hơi nhúc nhích, lọ hoa tách trà trên bàn cũng đung đưa. Kinh Trập sốt ruột đi quanh giường của hắn, nó đợi nửa canh giờ nhưng cũng không thấy Văn Tự chuyển biến tốt, ngược lại sắc mặt cũng càng lúc càng tái đi. Kinh Trập lập tức chạy xuyên tường, vọt tới phòng ngủ của Tạ Lan Tinh.
Nó chưa hóa được thực thể nên chỉ dùng móng vuốt đụng đụng vào Tạ Lan Tinh như ngày thường. Thấy y không tỉnh lại, nó liền sốt ruột mà dùng bàn tay đầy lông lá của mình quạt gió bên tai y, đuôi cũng quẩy rất nhanh, nhất cử nhất động của quái vật khổng lồ đều mang theo gió, làm Tạ Lan Tinh muốn ngủ cũng ngủ không được yên.
Việc đầu tiên tiểu công tử làm khi rời khỏi mộng đẹp đó chính là giật giật cánh tay rồi đặt nó lên ngực trái —- nơi đó đập nhanh quá. Y mơ màng nằm trên giường một lúc mới chợt nhận ra nhiệt độ xung quanh rất thấp, cảm thấy có chút không yên tâm, y tiện tay khoác một kiện áo rồi đi về phía phòng của Văn Tự.
Một người một thú vừa mới vào phòng đã bị khí lạnh trong phòng đập vào mặt, Tạ Lan Tinh sửng sốt một chút rồi vội vàng đóng cửa lại chạy đến bên giường.
Người đàn ông ngủ say hơn nửa tháng bây giờ đang liên tục thì thào nói mớ. Tạ Lan Tinh dựa vào ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, sau đó cởi cái áo khoác trên người mình đắp lên cho hắn, nhưng vẫn không đủ, hắn còn đang run. Hắn vẫn còn đang rất lạnh.
Kinh Trập đứng ở một bên gấp đến mức xù cả lông lên, nhưng nó biết mình không giúp được gì nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh giường nhìn.
Xem mạch xong cũng không biết phải giải quyết thế nào, tiểu công tử ngồi ở mép giường phát sầu, nhưng khi nhìn thấy đôi mày kiếm nhíu chặt kia, y mềm lòng, không chút do dự chạy về phòng lấy chăn của mình đến.
Kinh Trập ngồi dưới đất kêu ngao ngao, người phàm không nghe được âm thanh của nó, nó cũng không nghe được lời đáp của chủ nhân.
Tạ Lan Tinh vội vàng ôm chăn tới, muốn đắp lên cho hắn thì lại sợ vết thương bị ngộp, vì thế y bỏ chăn qua một bên rồi mở vạt áo của hắn ra. Hình ảnh trước mắt làm tiểu công tử trước giờ chưa từng chịu đau hít vào một ngụm khí lạnh.
Vết thương trước ngực của nam nhân rõ ràng là sắp khỏi rồi, nhưng lúc này lại có vết máu hiện lên trên vải mềm đang bao lấy vết thương. Hắn bị thương rất nặng, trên người có rất nhiều vết thương, có một số chỗ vốn đã kết vảy rồi nay cũng bắt đầu chảy máu.
Kinh Trập khắc chế chính mình, không cho chính mình hóa thành thực thể một con thú lớn, nôn nóng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Tạ Lan Tinh cũng không dám làm bậy, y cắn môi mặc lại quần áo cho người nọ rồi lập tức chạy ra vườn thuốc ngoài phòng cắt một ít Lộc Hàm Thảo, giã xong rồi bóp nước, sau đó đổ cặn thuốc vào băng gạc để làm thuốc đắp.
Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn khi nãy, nhưng tiểu công tử chỉ mặc một thân áo đơn lại vội đến đổ cả mồ hôi. Y mang băng gạc có cặn thuốc khi nãy tới bên giường, đẩy chăn qua một bên rồi cẩn thận chạm vào vết thương trên người hắn. Nam nhân rõ ràng càng thêm khó chịu, mỗi lần hắn động đậy là vết thương lại vỡ ra thêm một ít. Tạ Lan Tinh thấy hắn không phối hợp, hạ quyết tâm bò lên giường ngồi xổm lên người hắn.
Trong lúc y đang muốn đổi vải cũ thì tay của Tạ Lan Tinh lại bị người nắm lấy lần hai —- Hàng mi vừa dài vừa rậm của nam nhân run rẩy, hắn mở mắt, trong đôi mắt dường như vừa xẹt qua một tia sáng tím. Lúc muốn nhìn kỹ thì con ngươi đen láy của hắn đã nhìn tới, tiểu công tử lúc này mới chậm chạp tìm về cảm giác đau.
“Đau…”
Văn Tự bất chợt thả lỏng tay, người trước mắt chỉ mặc một thân áo lót mềm mại ngồi trên người mình. Dựa vào ánh sáng mông lung của cái đèn lồng trên đất, hắn thấy người nọ tóc dài không buộc, đẹp đến không sao tả xiết.
Tạ Lan Tinh bị hắn nhìn đến có chút thẹn, trong nhất thời cũng quên mất đứng dậy.
“Đây là lần thứ hai người nắm đau ta.”
“Ngươi là ai?”
Giọng của nam nhân rất trầm, không mang theo chút tình cảm nào, thậm chí có ý nói không tốt. Nhưng tiểu công tử luôn khoan dung tốt bụng với người bị thương, nên y cũng không vì thể mà tức giận, trái lại còn cảm thấy giọng nói này rất rõ ràng, không suy yếu, lập tức quy công cho y thuật tinh xảo của mình.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Tạ Lan Tinh nhìn hắn, cười đến cong cong mắt.
Thái độ này của y làm Văn Tự ngơ ngác, chẳng lẽ thật sự có người luôn đợi hắn, mong hắn tỉnh lại.
Không đợi hắn phản ứng lại thì người nọ đã trở tay nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch: “Ta là Tạ Lan Tinh, không biết công tử xưng hô thế nào.”
Văn Tự mới vừa muốn mở miệng, vết thương trước ngực lại làm hắn đau đến nhăn mày.
“…” Tạ Lan Tinh sờ mũi một cái, dùng cả tay lẫn chân bò xuống người hắn.
“Mạch tượng của huynh rất lạ, ngày mai ta vẫn cần phải sửa lại phương thuốc. A đúng rồi, ta vốn định giúp huynh xử lý vết thương, huynh đừng động, nó lại chảy máu bây giờ.”
Khi tiểu công tử làm việc thì rất nghiêm chỉnh, vừa nói vừa cẩn thận đắp thuốc mới cho hắn: “Có thấy đau không? Vết thương của huynh rất sâu, không nên vận động mạnh, sau này phải dưỡng cho thật tốt.”
Cả căn phòng lớn đều chỉ dựa vào ánh sáng của cây đèn lồng dưới đất để chiếu sáng. Văn Tự mở rộng vạt áo mặc y làm gì thì làm, dù biết rõ thảo dược trên thế gian vô dụng với hắn nhưng cũng không mở miệng ngăn lại.
Tạ Lan Tinh tỉ mỉ lau vết thương cho hắn rồi lại đổi dược từng cái một.
Tiểu công tử mặt mày tinh xảo, thần sắc nghiêm túc, cho dù chỉ mặc một thân áo lót nhưng cũng không dấu được khí chất cao quý. Nhưng y lại rất thuần thục làm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong lòng Văn Tự có chút nghi hoặc, nhìn gò má ôn nhuận của y tới thất thần.
“Bây giờ ta…” Tạ Lan Tinh chạm vào mắt hắn, con ngươi sâu thẳm như muốn hút người vào trong.
Tiểu công tử mới bước sang tuổi 20 hồi đầu tháng vẫn còn mang theo khí chất hồn nhiên của thiếu niên, nét hồng đào trên mặt bị ánh sáng tối tăm trong phòng che khuất. Y cố gắng bình tĩnh mà đắp chăn cho Văn Tự, nói một câu “Ta đi sắc thuốc cho huynh”, rồi vội vã chạy đi, ngay cả cái áo khoác vừa mang đến cũng quên mất.
Chương 2.
Bây giờ vừa mới qua giờ Dần.
Tạ Lan Tinh nói đi sắc thuốc thật sự chính là đi sắc thuốc.
Y dọn dẹp một chút bàn sắc thuốc rồi từ trong tủ lấy dược liệu ra, sau đó để vào trong ấm nấu.
Thuốc phải được nấu trên lửa nhỏ mấy canh giờ, Tạ Lan Tinh cũng không định ngủ tiếp, bèn về phòng thay quần áo rồi trở về vườn thuốc canh lửa. Mãi đến khi đầu ngón tay bị nóng một chút thì y mới phát hiện trên tay mình có một vết thương. Cũng không biết có phải do cắt thuốc rồi cắt trúng tay lúc nào không hay. Chẳng trách khi nãy khi y giã thuốc thì cảm thấy tay có hơi đau, nhưng y cũng không để ý, tiếp tục vui vẻ trông thuốc.
Tạ Lan Tinh vừa đi thì trong phòng lại trở về yên lặng.
Văn Tự khó khăn ngồi dậy, hắn thử điều hòa lại chân khí đang tán loạn trong cơ thể nhưng lại bị đau đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
Quái vật khổng lồ ở bên màn lại bắt đầu lo lắng kêu ngao ngao.
Hắn lúc này mới chú ý tới Kinh Trập đang đứng một bên.
“…”
Bóng mờ thần thú đi tới trước mặt hắn, tủi thân đặt móng vuốt lên chăn hắn, lại không làm cho hắn cảm thấy nặng.
Văn Tự nhíu nhíu mày: “Còn có thể hóa hình không?”
Kinh Trập gật gật đầu to, rồi lại ngao ngao ngao cọ hắn tiếp.
Hắn giơ tay đặt lên trán nó, chỉ trong chớp mắt, cánh tay lập tức vô lực rơi xuống chăn mềm, Văn Tự cũng suy yếu mà ho khan.
Lúc hắn mở mắt ra lại thì bóng mờ trước giường đã biến mất, thay vào đó là một con thú nhỏ đang cố hết sức dùng hai móng vuốt bám lấy mép giường muốn leo lên.
“…” Bức tranh vẽ hình dáng lúc nhỏ của nó trong sách thượng cổ không giống như này.
Trận chiến này chung quy vẫn làm hắn tổn thất nặng nề. Văn Tự nghĩ thế, người cũng mệt mỏi dựa vào đầu giường thiếp đi.
Kinh Trập cọ cọ tay hắn kêu ngao ngao, xác nhận hắn chỉ là đang ngủ mới dùng đuôi quấn lấy cổ tay hắn rồi an phận nằm sấp xuống.
Văn Tự hiếm khi có một giấc ngủ an ổn như bây giờ.
…….
Bên ngoài phòng, trời đã chạng vạng tối, hoàng hôn bên ngoài nhuộm lên sắc vàng lên song cửa sổ.
Lúc hắn tỉnh thì thấy vạt áo của mình hơi khác với hôm qua, có lẽ là đã bị mở ra để đổi dược.
Hắn ngủ bao lâu rồi? Trước đó… Kinh Trập, Kinh Trập đâu?
Văn Tự cố gắng chống tay xuống giường rồi đi tới mở cửa. Hắn còn rất yếu, đứng cũng không vững vàng, cơ thể cao lớn ngã vào cạnh cửa làm phát ra một tiếng động không nhỏ, cũng làm kinh động một người một thú đang chơi đùa ngoài vườn thuốc.
“Huynh tỉnh rồi!” Tạ Lan Tinh ôm tiểu Kinh Trập đang cố gắng há miệng ăn nụ hoa chạy tới trước mặt hắn, đôi mắt cong cong nhìn rất vui vẻ: “Sao huynh lại mình xuống giường? Mau về giường ngồi, để ta xem vết thương của huynh.”
Kinh Trập cũng học Tạ Lan Tinh ngao ngao hô, từ trong ngực của y nhảy lên vai của Văn Tự.
Tạ Lan Tinh đỡ hắn lại ghế ngồi xuống, thấy hắn nhấc gáy của con thú nhỏ lên vai mình lên, trên mặt cũng không biết đang giận hay vui.
“Huynh đừng sợ, đây là bé báo tuyết Phục Linh tìm được trong vườn thuốc vào buổi sáng, Bánh Giầy rất ngoan, sẽ không cắn người.”
Văn Tự nhìn con thú nhỏ trong tay mình đang quơ quơ tứ chi, còn chớp chớp mắt trang vô tội với mình.
“… Bánh Giầy?” Một con thần thú thời thượng cổ đã trải qua thương hải tang điền ném liêm sỉ cũng nhanh thật đấy.
“Bởi vì nó thích ăn bánh giầy ta làm nên ta mới đặt tên này cho nó.” Tạ Lan Tinh bắt mạch xong, đang định mở vạt áo của hắn khi thì đột nhiên dừng lại: “Ta…”
Rõ ràng trong lúc hắn hôn mê y đã không mở biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại cảm thấy không tiện.
Văn Tự thấy y do dự, nhìn thính tai hồng hồng của người nọ, biết rõ còn hỏi: “Sao thế?”
“Mạo phạm…” Gia giáo tốt đẹp tiểu công tử chọn một câu trả lời hoàn mỹ.
Văn Tự hơi hơi cong môi, đặt Kinh Trập lên bàn rồi thoải mái mở vạt áo ra, sau đó kéo tay y lại, vừa lúc để lòng bàn tay y chạm vào da thịt của mình: “Còn chỗ nào còn chưa xem thì mong Tạ đại phu cũng xem giúp ta đi.”
Tiểu công tử mặt đỏ như son, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích lời trêu chọc của hắn: “Thật ra ta không phải đại phu.”
Tuy rằng bởi vì da mặt mỏng nên không dám cẩn thận nhìn hắn, nhưng những nơi mà y nhìn được vẫn làm y giật mình: “Huynh thật lợi hại! Chỉ mới qua một đêm mà đã tốt hơn nhiều rồi!”
Văn Tự nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y, bật cười nói: “Là do y thuật cao minh của Tạ công tử.”
“Không phải đâu.” Tạ Lan Tinh cũng cười, cầm lấy cái ấm trên bàn rót nước cho hắn: “Gọi ta Lan Tinh là được rồi, nói đến, cũng không biết nên xưng hô huynh thế nào?”
Văn Tự vuốt ve tách trà y đưa tới, cùng y nhìn nhau một chốc mới mở miệng: “Văn Tự.”
Tiểu công tử đọc lại tên hắn một lần, giọng điệu mềm mại làm Văn Tự nghe đến lòng ngứa ngáy, đầu quả tim như bị người cầm nhẹ trong tay.
Hắn im lặng nhìn con thú nhỏ vì kinh ngạc mà dựng thẳng đuôi trên bàn, dời tầm mắt, vì tiểu công tử giải thích nghi hoặc: “Thế sự bất văn, cam vi châu tự*”
(*Nguyện là một hòn đảo, không hỏi chuyện thế gian.)
“Văn Tự.” Thì ra là chữ Tự* này.
(* Chữ Tự trong tên của công là chữ 屿, nghĩa là hòn đảo)
Văn Tự không biết sao lại có người có thể gọi tên của hắn như gọi tên một trân bảo.
Hắn có chút giật mình.
Tạ Lan Tinh lại gọi hắn, bộ dáng như bọn họ đã quen thuộc từ lâu: “Nhà huynh ở đâu? Ta chưa từng nghe ở kinh thành có nhà nào họ Văn, nơi này là Lạc vương phủ, có cần ta sai người giúp huynh đi báo tin với người nhà không?”
Văn Tự bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt suốt của tiểu công tử: “Ta không có người nhà.”
Tạ Lan Tinh nhất thời có chút luống cuống, áy náy nói: “Xin lỗi…”
“Không sao!”
Văn Tự cũng không muốn nhiều lời nên nói sang chuyện khác: “Ta hôn mê bao lâu rồi? Được cứu ở đâu?”
Tiểu công tử lại kiên nhẫn trò chuyện với hắn một hồi, đến khi hoàng hôn dần tắt, tiếng gào thét của Liên Kiều truyền tới: “Công tử! Công tử! Người của đại công tử đem thảo dược từ tây bắc đến cho ngài tới rồi kìa!”
Văn Tự nhìn y, Tạ Lan Tinh cũng cười nhìn lại: “Văn Tự, thuốc của huynh tới rồi.”
Y đứng dậy nâng Văn Tự về giường, để bé báo tuyết đang ngáy khò khò lại chơi với hắn: “Huynh nằm một chút đi, ta qua đó xem một tí rồi thuận tiện bảo Phục Linh chuẩn bị dược thiện và nước nóng cho huynh.”
Tạ Lan Tinh vừa đi, Kinh Trập lập tức mở mắt rồi nằm úp sấp trên chăn nhìn Văn Tự.
Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi khi nãy Văn Tự cũng đã thu được tất cả thông tin mình muốn biết.
Điều khó hiểu duy nhất chính là hắn và Kinh Trập bị thương nặng như thế nhưng thần giới lại không có ai tới tìm. Hắn đánh trọng thương chiến thần thập phương, nhất định sẽ có những thượng thần khác phụng mệnh đi lùng bắt hắn.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thấy bọn họ đâu, là bọn họ buông tha hắn, hay là do không tìm được hắn?
Từ lúc hắn hôn mê cho tới bây giờ một người một thú chưa từng che giấu khí tức của mình. Cho dù Kinh Trập không phục hồi tới trạng thái nguyên hình nhưng thượng cổ thần thú xuất hiện tại thế gian, thần giới nhất định sẽ không ngồi xem mà không quản. Nhưng không hiểu sao bọn họ vẫn có thể bình an nghỉ ngơi ở chỗ này hơn nửa tháng.
“Mi nói xem.” Văn Tự chậm rãi ngồi dậy, nhéo cái lỗ tai tuyết trắng của Kinh Trập.
Kinh Trập đau đến mức kêu meo meo.
“…” Nhân loại nói mi là báo tuyết, mi học tiếng mèo làm gì.
Cái chân trước của nó đập đập lên chăn biểu thị kháng nghị.
Văn Tự không để ý tới nó, nó ngồi một hồi cũng hết giận, ngồi đàng hoàng lại, giữa trán xuất hiện một luồng sáng, chói đến mức Văn Tự không dám nhìn thắng. Một lúc sau, trong miệng của con thú trắng như tuyết ngậm một cốt phiến hắc kim đặt vào tay hắn.
Quạt xếp của hắn… mười hai cốt phiến, bây giờ chỉ còn lại một cái.
Chương 3.
Văn Tự nhìn một cái rồi ôm Kinh Trập lên, nhẹ tay vuốt lông cho nó.
“Lạc vương phủ này nhất định có càn khôn, cho dù thần giới có tới tìm hay không thì qua một thời gian ngắn chúng ta cũng sẽ trở lại cửu trùng thiên.”
“Ngao—-”
Bữa tối là Tạ Lan Tinh tự mình đưa tới.
Y giúp Văn Tự ngồi lên rồi cẩn thận giúp hắn ăn thức ăn lỏng.
“Bên trong bỏ thêm cái gì?” Văn Tự hỏi.
“Thái Tử Tham, chuyên trị các triệu chứng mệt mỏi, huynh ăn khoảng mấy ngày chắc chắn sẽ khôi phục tốt.” Tạ Lan Tinh vui mừng nhìn hắn ăn hết muỗng cuối cùng, sau đó ôm Kinh Trập vào lòng bắt đầu dỗ nó uống sữa dê: “Bé ngoan.”
Văn Tự thấy y cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, nhàn nhạt liếc con thú đang ôm bình sữa như quỷ chết đói nào đó: “Ngươi bỏ nó xuống đất là được, tự nó biết uống.”
“Có phải mi chọc Văn Tự ca ca tức giận rồi không, huynh ấy không cho ta quản mi nữa kìa.” Tạ Lan Tinh giúp nó đỡ bình sữa, sau đó dùng ngón tay xoa xoa vằn trên đầu nó: “Nó nhỏ như thế, không biết từ nơi nào chạy tới.”
Có lẽ ngay cả chính bản thân Văn Tự cũng không biết hắn đã nở một nụ cười.
Cái gọi là chầm chậm, là gió lạnh ngoài sân, là hoa khai giữa tuyết, là tình yêu dần nở.
Kinh Trập ăn no nê, ở trong lòng Tạ Lan Tinh vươn vai một cái rồi dùng chân trước ôm tay y thân mật cọ cọ. Cọ được một chút thì đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của chủ nhân nhà mình, chỉ có thể thả cái móng vuốt đã cứng ngắc của mình xuống, sau đó nhanh chóng nhảy xuống người Tạ Lan Tinh rồi trốn mất.
Tạ Lan Tinh vỗ vỗ quần áo rồi đi tới đắp chăn lên giúp Văn Tự.
Đột nhiên có một bàn tay xuất hiện đặt lên tay y, rất ấm áp, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của đối phương của truyền tới
“Văn Tự ca ca?”
Tiểu công tử bị trêu chọc đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không lập tức rút tay ra.
“Ta, ta đi bảo Liên Kiều chuẩn bị nước nóng cho huynh tắm rửa.”
“Ngươi giúp ta, được không?”
Hắn nói rất nhẹ, nhưng cũng mang theo vài phần bá đạo không thể từ chối, bé ngoan Tạ Lan Tinh cũng ngoan ngoãn gật đầu.
….
Trong lúc Liên Kiều đổ nước ấm vào thùng tắm thì Tạ Lan Tinh đang ở trong sân hái thuốc chuẩn bị là thuốc tắm cho hắn.
“Liên Kiều.” Văn Tự cúi đầu chơi cái cốt phiến hắc kim trong tay, giống như lơ đãng hỏi cậu ta: “Công tử nhà các ngươi thường đem người bệnh về nhà chăm sóc lắm sao.”
“Công tử nhà chúng ta gặp không ít những kẻ gặp nạn hay thương bệnh, nhưng đại đa số đều là những bách tính lưu vong. Có già có trẻ, công tử không thể đều đưa bọn họ về quý phủ để nuôi được, chỉ có thể giúp bọn họ chẩn bệnh cho thuốc. Nếu như có phụ nữ hay trẻ em thì sẽ cho thêm ít ngân lượng. Nếu gặp người không thể cứu được nữa thì công tử cũng sẽ dặn dò chúng ta đưa chút quần áo chiếu cói. Tới tận bây giờ người được công tử đưa về phủ dưỡng thương chỉ có một mình ngài thôi.”
Liên Kiều xem ra cũng không lớn hơn Tạ Lan Tinh mấy tuổi, có lẽ là Tạ Lan Tinh không có nhiều quy củ nên đám người hầu hạ bên cạnh y cũng không khúm núm sợ sệt như những hạ nhân khác. Rộng rãi là chuyện tốt, nhưng cũng có vài điểm nên tiết chế, giống như bây giờ, máy hát đã mở ra là không thể tắt được.
“Ngài có thể khỏe lên thì công tử nhà chúng ta mới có thể vui vẻ. Mấy ngày đầu khi đưa ngài về đây, công tử nhà chúng ta mấy ngày mấy đêm không dám chợp mắt để chăm sóc ngài. Thời gian rảnh, không phải đi theo Lạc vương vào cung thỉnh giáo ngự y thì cũng ở trong phòng bếp vừa canh thuốc vừa lật sách thuốc. Khoảng thời gian đó không những công tử mà cả ta và Phục Linh cũng đều cho rằng ngài sẽ không tỉnh lại nữa.”
Nói xong, Liên Kiều cũng tự cảm thấy có hơi ngượng ngùng, cậu cười nói tiếp.
“Còn nữa, bởi vì ngài tỉnh rồi nên công tử cũng an bài thêm thị vệ đi tuần đêm, nếu buổi tối ngài cần gì thì có thể gọi người đến.”
“Ta không sao, cảm ơn.” Tầm mắt của Văn Tự chuyển sang tiểu công tử đang khom người cắt thuốc bên ngoài vườn, sau đó không rời mắt nữa.
Nước trong thùng chỉ có một nửa, vừa vặn không quá eo của Văn Tự.
Liên Kiều lui ra, Văn Tự mới cởi áo, Tạ Lan Tinh nhúng ướt khăn rồi mới cẩn thận chà lưng cho hắn.
Khăn mỏng ẩm ướt chạm vào cơ thể ấm áp, tay của y và da thịt của Văn Tự dường như cũng càng ngày càng nóng.
Lát sau, Văn Tự mở mắt, dùng cánh tay đang khoác trên bồn nắm chặt đầu ngón tay của y: “Lan Tinh.”
“Ừ…?” Thật lâu sau, tiểu công tử mới tìm lại ý thức của mình.
Nghe giọng nói mềm mại của y, Văn Tự cũng ngẩn ra, sau đó cầm lấy tay y thuận theo lồng ngực mình chuyển xuống phía dưới.
Tiểu công tử không từ chối, cũng không tránh ra, cứ đứng đó ngoan ngoãn để hắn nắm tay, trong mắt như che kín một tầng hơi nước, ngây ngốc đến mức Văn Tự đột nhiên có chút không nỡ.
Cuối cùng hắn chỉ cầm tay Tạ Lan Tinh đụng tới mặt nước dưới bụng rồi thả ra.
“Lan Tinh, nước nguội rồi, ta muốn lên.”
Tạ Lan Tinh nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng chạy đi lấy quần áo cho hắn. Lúc đỡ hắn về giường thì do đi hơi nhanh nên trọng tâm không ổn ngã về phía trước, Văn Tự nhanh tay ôm lấy y, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Bọn họ áp rất gần nhau, hơi thở cũng dần quấn quýt lấy nhau, Tạ Lan Tinh nhìn vào mắt hắn, bị tia sáng tím từ đôi mắt tối đen kia hớp hồn, nhất thời cũng quên đứng dậy.
Bàn tay ấm áp vẫn ôm lấy eo của Tạ Lan Tinh. Tiểu công tử thân cao như trúc, nổi bật nhất kinh thành, lần đầu tiên phát hiện cảm giác bị người đàn ông cao lớn này ôm vào lòng rất khác với cái ôm của huynh trưởng và phụ thân.
Người dưới thân tuy trọng thương mới khỏi nhưng lại ấm áp và mạnh mẽ, thậm chí… làm người không muốn xa rời.
Tạ Lan Tinh như muốn rơi vào trong không gian màu tím kia, nhưng y cũng đã cảm nhận được chỗ nào đó của mình đã bắt đầu xuất hiện phản ứng, vì thế trước khi thất lễ thì y đã rời khỏi người của Văn Tự.
Văn Tự cũng buông y ra, tự mình ngồi dậy.
Vết thương trên vai lại chảy máu, hắn chỉ nhíu mày một chút nhỏ đến không thể nhìn thấy nhưng tiểu công tử lại luống cuống, cuống quýt muốn đi tìm băng thuốc.
“Xin, xin lỗi, có phải đau lắm không, ta, trước đây ta không có xúc động như thế…”
“Không sao, ta không sao.” Văn Tự kéo y lại trước người mình: “Không trách ngươi, ngươi làm rất tốt.”
Tạ Lan Tinh quẫn bách tới đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Lan Tinh.” Hắn gọi y: “Ta sợ rằng vẫn phải ở lại quý phủ nhờ ngươi chăm sóc một khoảng thời gian.”
Chương 4.
Vào đêm.
Kinh Trập dẫn thị vệ đi, Văn Tự mới chính thức đi tra toàn cảnh của vương phủ.
Vườn thuốc xem như là lãnh địa của Tạ Lan Tinh, phòng ngủ của y nằm ở bên cạnh vườn thuốc, ngoài sân trồng rất nhiều hoa cỏ quý báu. Tiếp theo chính là một ngôi đình nằm trên hồ Quan Nguyệt, có lẽ là nơi Lạc Vương phu nhân dùng để ăn chay niệm phật mà Liên Kiều đã nói đến.
Văn Tự cố ý đi đến đó dạo một vòng, phật đường không lớn, nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng phật khí ở bên trong lại còn nhiều hơn cả những chùa miếu thông thường. Lúc này hắn mới mơ hồ nhận ra cả tòa Lạc vương phủ đều được bao phủ dưới Phật khí này, chẳng trách nơi này lại bình yên đến vậy.
Kinh Trập đã cắt đuôi được thị vệ lúc này cũng chạy tới, một người một thú nhìn nhau một cái thì hiểu rõ.
Đơn giản là phật khí ở đây vừa lúc giúp họ che giấu khí tức trên người.
Kinh Trập lười biếng vươn người theo sau Văn Tự về phòng, nhưng không nghĩ tới chủ nhân của mình lại đi thẳng vào phòng ngủ của người khác.
“…”
Văn Tự không đánh thức y, nhưng vẫn nhịn không được chạm nhẹ vào khóe môi mang theo ý cười của y.
Không có gì phiền lòng là tốt rồi.
Lúc nãy khi hắn vừa mới vào đã giúp y đắp kín chăn, nhưng chưa tới một lúc thì người này đã ôm chăn vào lòng.
Lúc y ôm cái chăn tơ tằm vào lòng thì cũng vô tình kéo áo của mình lên, vì thế cái bụng trắng nõn lập tức lộ ra bên ngoài, Văn Tự nhìn chằm chằm một lát, sau đó rất không quân tử… dùng tay sờ sờ một chút.
Mềm thật.
Văn Tự chơi đủ rồi, cũng biết nên dừng ở đây, hắn sửa sang lại vạt áo giúp y rồi trở về phòng mình.
Nhưng hắn không biết là lúc hắn vừa rời đi không lâu Tạ Lan Tinh bắt đầu thì thào trong vô thức.
Sáng hôm sau, tiểu công tử đơn thuần như như thỏ trắng nhìn cái tiết khố ẩm ướt lại còn dính dính của mình, nhớ lại giấc mơ đêm qua, cả người lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
….
Đã đến giờ Phục Linh đưa cơm đến, Kinh Trập ngoại trừ ở trước mặt Tạ Lan Tinh lăn lộn bán manh ra thì khi đối mặt những người khác nó đều giữ cái nết cao ngạo của một thần thú. Phục Linh thấy nó không chịu ăn cũng học theo cách của Tạ Lan Tinh ôm nó vào ngực, vừa dỗ dàng vừa mớm cho nó: “Công tử đi ra ngoài rồi, nhưng ngài sẽ về nhanh thôi, mi đừng cáu kỉnh mà nhịn đói nha.”
Tạ Lan Tinh vừa mới về nhà, người chưa tới nhưng giọng nói của Liên Kiều đã xuyên tường tới trước.
Hai người một trước một sau đi vào, Liên Kiều vẫn là cái vẻ không tim không phổi như thường ngày, còn Tạ Lan Tinh thì khi chạm vào tầm mắt của người nào đó thì lại lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Văn Tự dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm một quyển sách thuốc.
Kinh Trập từ lồng ngực của Phục Linh nhảy xuống nhào tới chỗ của Tạ Lan Tinh. Tạ Lan Tinh tiếp được nó, ôm nó lên, rồi học dáng vẻ ngày thường của nó dùng mắt cọ cọ mắt nó.
Một giây sau, nó liền bị một cái tay nắm gáy nhấc lên trời.
“Nó vừa chạy trên đất, móng vuốt bẩn.” Văn Tự liếc nó một cái rồi mặc kệ con thần thú nào đó giãy giụa trong không khí.
“…” Bé báo tuyết dùng đôi mắt của mình như có như không lườm người nào đó một cái.
“Không sao, dù sao đồ của ta cũng dơ sẵn rồi.” Tạ Lan Tinh phóng nó xuống đất, sau đó nhìn cục bông trắng như tuyết xẹt một cái chạy về phòng tự bế.
“Lan Tinh, lại đây.” Văn Tự bỏ sách xuống bàn, nhờ Phục Linh đi lấy nước ấm rồi kiên nhẫn lau tay cho y.
“Sao huynh biết…” Ta của ta bị thương.
Trong ngôi miếu cũ ở thành Bắc có rất nhiều nạn dân lưu lại nương nhờ ở đó, y cầm cái thìa gỗ to múc cháo cả một buổi sáng, lòng bàn tay bị mài da cũng không biết.
“Lúc nãy đụng tới lông của nó, có đau không.” Văn Tự chườm nóng cho y một lúc rồi từ tủ thuốc y thường dùng lấy thuốc mỡ ra cẩn thận thoa lên cho y: “Nếu đau thì nói.”
Tạ Lan Tinh lắc đầu một cái, mới nói: “Không đau.”
Văn Tự tiện thể giúp y xoa cổ tay: “Tay đỏ một mảng lớn thế này, lại còn trầy da, sao lại không đau, sáng sớm ngươi đi đâu thế.”
Không đợi y trả lời thì Liên Kiều đã nhanh nhảu nói trước: “Công tử dẫn người đi thành Bắc phát cháo!”
Tạ Lan Tinh gật đầu, giọng nói có chút buồn bã: “Dân chạy nạn ở thành Bắc càng ngày càng nhiều, nếu tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ bị đuổi khỏi kinh thành.”
Văn Tự đặt thuốc mỡ xuống, đưa tay nâng cằm y lên rồi gãi nhẹ, cười nói: “Lan Tinh, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
Sau đó là một người đỏ mặt chạy trối chết, người còn lại sung sướng cười híp mắt.
Người chạy trối chết lúc trở lại phòng thì ngồi bệt xuống cửa, đưa tay xoa xoa ngực để trái tim đang nhảy như nai con bình tĩnh lại, tuy rằng trong miệng lẩm bẩm: “Thế này là sao…”, nhưng thật sự không có ý trách cứ nào.
Nhưng mà mấy canh giờ sau, nội tâm của tiểu công tử lại biến thành —– “Thế nên là sao!”
Khi tiểu công tử bị nước ấm dội lên bả vai thì người vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Nhưng người nào đó lại nói: “Tay ngươi không thể đụng nước, để ta giúp ngươi, cũng xem như là báo đáp.”
Tạ Lan Tinh nghe xong thì cũng không nói ra lời từ chối.
Để tránh đụng phải nước, hai bàn tay đang thoa thuốc của y đã bị Văn Tự dùng vải bông sạch sẽ bọc lại rồi đặt lên hai bên miệng thùng, nhìn rất ngốc, như đang đòi người khác ôm một cái.
Tạ Lan Tinh tựa đầu vào tay trái của mình, nghe lời mặc cho Văn Tự cuốn tóc của mình lên, trong lòng lại đang bắt đầu so sánh, lúc trước khi y tắm cho hắn thì hắn cũng thấp thỏm ngại ngùng như thế này sao? Mà không đúng, lần đó hắn thoạt nhìn trông rất tự nhiên, trái lại người tay chân vụng về là y mới đúng.
Nhớ tới mấy việc mất mặt này, tiểu công tử ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, đều là do giấc mộng kìa.
Mái tóc đen nhánh và bờ lưng trắng nõn đều rất đẹp, làm cho Văn Tự cảm thấy hắn phải cẩn thận khi chạm vào nó.
Sau khi làm xong mấy trình tự phiền phức thì hắn trực tiếp ôm người từ thùng tắm đi ra.
Tạ Lan Tinh sợ hết hồn bị hắn đặt lên giường, Văn Tự cũng không đi tìm quần áo cho y mà là bắt đầu mở vải quấn trên tay y ra trước.
“Muốn mặc quần áo.” Y nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc Văn Tự cầm quần áo về thì tiểu công tử đã xoay người đưa lưng về phía hắn.
“Huynh đừng nhìn…”
Văn Tự nhìn chằm chằm cái mông của y một lúc rồi đi tới gần, sau đó quỳ một gối lên giường cầm một mảnh vải lụa ở bên cạnh qua lau tóc giúp y: “Sao ngươi nhìn ta được mà lại không cho ta nhìn ngươi?”
Ngón tay của Tạ Lan Tinh đâm đâm cái chăn trước mặt, mặc quần áo xong rồi lá gan của y hình như cũng to thêm một tí: “Không cho huynh nhìn!”
Vì thế người vừa mới to gan nào đó một giây sau đã bị đè xuống gối.
“Lan Tinh.”
“Hả?”
Đôi mắt của Tạ Lan Tinh rất đẹp, nhìn từ góc độ này thì càng thêm quyến rũ. Văn Tự cùng y nhìn nhau một chốc rồi chợt đưa tay che mắt y lại, hơi nước trên tóc đen biến mất, tiểu công tử cũng say sưa vào giấc mộng.
“Ngủ đi.”
Văn Tự đắp chăn cho y rồi cầm đi bộ áo lót y mới thay ra.
Chương 5.
Nước trong thùng tắm làm ướt mặt đất một mảng lớn.
Y rõ ràng là đã tắm xong rồi mà, sao bây giờ… Không, không đúng, sao Văn Tự lại ở đây.
Tạ Lan Tinh muốn hỏi, lại không tự chủ được mà ôm lấy cổ của Văn Tự.
Văn Tự mở mắt ra, ánh mắt không lạnh lùng như lúc mới gặp mà mang theo sự cưng chiều. Hắn ôm Tạ Lan Tinh đặt lên đùi mình, một tay ôm eo y một tay nâng cằm y lên để hôn.
Sợi chỉ bạc vừa mới xuất hiện đã rơi vào trong nước, Tạ Lan Tinh bắt đầu xuất hiện phản ứng, y hiểu mình nên dừng lại, nhưng cơ thể lại không chịu khống chế cứ muốn dựa sát vào người kia.
Y hôn lên cốt mày, sống mũi, khóe môi của Văn Tự, trúc trắc nhưng liên tục, dường như khi làm thế cảm giác kỳ lạ trong cơ thể y mới có thể giảm bớt một ít.
Y cầm tay của Văn Tự kéo xuống dưới, y biết tay của hắn có thể làm người thoải mái, trong mơ màng y dường như nghe được tiếng cười của Văn Tự, Tạ Lan Tinh che miệng của hắn, đanh giọng: “Không cho cười.”
Văn Tự liếm lòng bàn tay của y rồi đưa một tay xuống hạ thân của y xoa bóp.
Mặt y đỏ như rỉ máu, không an phận mà xoay xoay eo trên người Văn Tự, nước đã có hơi lạnh, Văn Tự dùng tay nâng mông y rồi ôm người lên. Từ thùng tắm đến giường có một đoạn khoảng cách, rời khỏi mặt nước, vừa tiếp xúc với không khí là Tạ Lan Tinh đã cảm thấy lạnh. Y không thể không ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất đang ôm mình, sau đó bị đối phương nhân cơ hội nắn nắn cái mông thì y cũng không rảnh bận tâm.
Văn Tự đặt y lên giường, sau đó vòng qua y đi lấy hũ thuốc mỡ ở đầu giường, Tạ Lan Tinh ôm eo của hắn, y nghe chính mình nói: “Trong đó … không được dùng thứ này.”
Vì thế sau một cái chớp mắt y đã bị đè vào chăn.
Thứ gì đó vừa thô vừa cứng mạnh mẽ đâm vào hậu huyệt của y, một thanh âm kỳ quái cũng từ miệng y mà ra.
Sau đó, cái rèm được buộc chặt ở hai bên theo động tác của người trên giường mà lay động, cái chăn của y cũng bị chơi tới không còn hình dáng ban đầu.
….
Từ trước đến nay Tạ Lan Tinh chưa bao giờ buồn bực như thế này.
Y đã sinh ra tâm tư không thuần khiết đối với người mà y cứu về.
Nếu Văn Tự biết thì hắn chắc chắn sẽ xa lánh y.
Ngày hôm nay không thể gặp hắn, Tạ Lan Tinh nghĩ như thế.
Y vừa mới rời giường thì đã đi theo lão phu nhân ngồi ở phật đường cả một ngày, tỉ mỉ mà đem những chuyện to gan hai của hai đêm qua đều nói cho tượng phật, sau đó bắt đầu thành kính ăn năn lỗi lầm của mình.
Nhưng khi y trở về phòng, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh cao lớn của người nọ, trên bả vai dày rộng của hắn có một vết thương sắp khép lại, cảm giác khi bị bàn tay khô ráo ấm áp đó mơn trớn cũng càng lúc càng rõ ràng.
Y nhớ hắn rồi.
Dù y muốn tránh mặt hắn, nhưng trái tim cả một ngày vẫn gọi thầm tên người nọ.
Tạ Lan Tinh ở trong bóng tối ngồi yên một lát rồi vẫn nhịn không được đi tới vườn thuốc.
Văn Tự đang đứng trước cửa sổ nhỏ, mân mê cái cốt phiến hắc kim trên tay không biết đang suy nghĩ gì, thấy có người đến thì lập tức thu nó vào tay áo.
“Tay lành rồi sao?”
“Ừm.” Tạ Lan Tinh chủ động đưa tay tới trước mặt hắn.
Tay phải của Văn Tự đưa về sau lặng lẽ làm một cái pháp quyết, sau đó đưa ra đặt lên lòng bàn tay của Tạ Lan Tinh một con thỏ bông nhỏ.
Tạ Lan Tinh đưa nó lên trước mắt để nhìn kỹ rồi vui vẻ reo lên: “Nó nó nó đáng yêu quá đi!”
Văn Tự liếc con báo tuyết nào đó đang nằm liếm chân trên ghế trê: “Hôm nay ngươi đi đâu thế, nó ăn hết một đóa hoa của ngươi rồi, con thỏ này được làm từ đống lông rụng của nó đấy.”
Tạ Lan Tinh không để ý tới đóa hoa bị ăn, cũng không đồng tình bé báo rụng lông, cái tâm trạng vừa mới vui lên một chút đã bị câu hỏi của hắn làm cho ngây người: “Ta đi phật đường.”
“Hả?” Văn Tự không hiểu.
Tạ Lan Tinh rũ mắt: “Ta làm việc xấu, nên đến đó để xưng tội.”
Một bàn tay ấm áp đè đầu y xuống.
“Ngươi sẽ không làm việc xấu.”
Giọng của Văn Tự rất lạnh, nhưng lại có thể làm Tạ Lan Tinh cảm thấy ấm áp, viền mắt y ươn ướt, muốn được voi đòi tiên, muốn càng nhiều sự cứu rỗi.
Sự trấn an này sẽ khiến người nghiện mất.
“Vậy sau này nếu huynh biết thì đừng chán ghét ta được không…”
Y cảm thấy mình thật hèn hạ, rõ ràng người mang theo tình cảm biến thái với hắn là y, nhưng rồi y lại yêu cầu hắn cho mình lời hứa hẹn.
Nhưng y nghe được Văn Tự nói: “Lan Tinh còn đáng yêu hơn cả thỏ, sao ta lại có thể chán ghét được.”
Chỉ bằng một câu này là đã khiến cho Tạ Lan Tinh cảm thấy trên thế gian này không thể kiếm được người nào khác tốt hơn Văn Tự.
Y không muốn xưng tội nữa, người y thích đang đứng ở chỗ này, y muốn ngày ngày đều có thể tới gặp hắn.
Tạ Lan Tinh từ nhỏ đến lớn có thứ đồ quý giá nào mà chưa từng gặp qua, nhưng chỉ có một con thỏ bông nhỏ là được y đặt trong tim để nâng niu.
Thậm chí là lúc ngủ cũng phải đặt bên gối đầu như bảo bối.
Y nằm trên giường nhắm mắt ngủ, nhưng không bao lâu lại mở ra, nghiêng người nhìn con thỏ được đặt ở bên cạnh.
Mình thật sự còn đáng yêu hơn cả con thỏ sao?
Bình luận facebook