Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-81
Chương 81: Ngoại Truyện 4: Anh Đừng Buồn, Bảo Bối Của Chúng Ta Đến Ở Bên Cạnh Anh Rồi Này!
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Sau khi từ nước N về, về lại trụ sở Thế Hàng, giải quyết một số việc lặt vặt, lúc hai người về đến nhà, mặt tời đã sáng chói.
Gần đây thời tiết rất tốt, mặt trời sớm ló dạng, chiếu lên cây lựu mới vừa ra quả trong sân, ngay cả gió thu cũng trở nên ấm áp.
Phó Minh Dư không định ngủ cả ngày, kéo một lớp màn mỏng che cửa sổ, nửa dựa trên đầu giường ngủ bù.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn tắm rửa ra xong, không xác định được Phó Minh Dư ngủ hay chưa.
Dáng vẻ anh ngủ luôn rất bình thảng, ngay tiếng hít thở cũng thật ít.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào mép giường, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Đối phương không phản ứng.
Cô chậm rãi dịch lên phía trên, muốn dựa vào lòng Phó Minh Dư, rồi lại sợ đánh thức anh.
Lúc cô đang khom người tự mình đấu tranh tư tưởng, Phó Minh Dư đột nhiên cong cong khóe miệng, đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh nhắm hai mắt, giọng nói rất nhẹ.
“Vẫn chưa ngủ?”
“Không muốn ngủ.”
Nguyễn Tư Nhàn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm ánh nắng loang lỗ dưới đất, bên tai là tiếng tim đập chân thật của Phó Minh Dư.
“Ban ngày em không ngủ được.”
Phó Minh Dư không nói nữa, Nguyễn Tư Nhàn lẳng lặng dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh dần dần trở nên vững vàng hơn.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, ngón tay lướt qua cằm anh:
“Ngủ rồi sao?”
Lần này Phó Minh Dư không hề đáp lại.
Chiều hôm qua xảy ra động đất, anh và nhóm người Bách Dương nhận được đại sứ quán, cho đến rạng sáng lúc đăng ký, trong thời gian đó vẫn luôn không có chợp mắt.
Sáng sớm về đến nhà, dì Trương còn chuẩn bị bữa sáng, nhưng Phó Minh Dư tắm xong thì về phòng ngày.
Nguyễn Tư Nhàn biết anh rất mệt, cũng không lên tiếng nữa.
Lúc ánh mặt trời của ngày thu dần dần di chuyển đến bên giường, cô cũng ngủ rồi.
Trong lòng mang tâm trạng sợ bóng sợ gió sau một khoảng thời gian, buổi sáng này Nguyễn Tư Nhàn ngủ đặc biệt sâu.
Giữa trưa dì Trương gọi hai người thức dậy dùng cơm, hai người đều lười biếng.
Di Trương ở bên cạnh cắt tỉa hoa, thấy hai người ăn cơm cũng không nói lời nào, vì thế lầm bầm thì thầm:
“Phó tiên sinh, còm may là lần này cậu không có việc gì. Cậu không biết đâu, lần này cậu xém hù chết vợ cậu rồi.”
Thấy Phó Minh Dư đưa mắt qua nhìn, Tay Nguyễn Tư Nhàn đang múc canh dừng một chút.
Ở dưới ánh mắt quan sát của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn nâng cằm, cứng đờ mà nói:
Loading...
“Em không có……”
“Sao lại không có chứ?”
Dì Trương cầm một cành hoa hồng nhạt chỉ vào mặt mình:
“Lúc xem được tin tức thì khóc đến rối tinh rối mù lền, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã vội vàng chạy ra ngoài, còn là tôi chạy theo đưa áo khoác cho cô ấy mặc”
Âm thanh cái muỗng đang khuấy trong chén canh lập tức trở nên chói tai.
Nguyễn Tư Nhàn giật giật khóe miệng, không chờ Phó Minh Dư nói chuyện đã bắt đầu tìm cớ cho bản thân:
“Tin Tức này quá dọa người.”
“Cũng đúng.” Dì Trường bổ sung: “Vợ của cậu nha. Một đường đi cứ khóc lóc nói nếu như cậu ở chỗ đó có việc gì thì phải làm sao.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Động tác trên tay Phó Minh Dư dừng lại, đáy mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn sợ sẽ mở miệng nói cái gì đó làm cô xấu hổ, nên đánh đòn phủ đầu nói lảng sang chuyện khác:
“Buổi chiều muốn làm gì?”
Đôi mắt Phó Minh Dư rũ xuống, khóe miệng lại cong lên.
“Ở nhà với vợ.”
Sau cơm trưa, dì Trương đúng giờ rời đi, trong căn hộ chỉ còn Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Sau giờ trưa hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, ánh mặt trời chiếu lên thảm ấm áp dễ chịu, mùi hương trên hoa tươi vừa cắm xong thoang thoảng, ngay cả TV cũng đang chiếu lại chương trình ngày hôm qua.
Nhưng 24 tiếng đồng hồ này đối với Nguyễn Tư Nhàn mà nói lại như là một giấc mộng.
Cô không dám nhớ lại trạng thái của bản thân lúc đó. Trong đầu giống như bị bom nổ, cả người bị đốt đến nóng rực. Ngay sau đó lại nhanh chóng làm lạnh, trong đầu trống rỗng, cả người lại bắt đầu rét lạnh run rẩy.
Cô cũng không biết bản thân đi đến trụ sở Thế Hàng như thế nào. Hơn nữa không phải dì Trương nhắc đến, cô cũng quên rằng bản thân cô thế mà lại khóc.
Thậm chí cái ban đêm nên chìm trong giấc mộng này, cô thế mà lại đi qua cao nguyên Thanh Tàng, bay qua dãy núi tuyết đọng trắng Everest, bay qua những tầng mây vô tận.
Đêm này không phải dùng từ chấn động lòng người để hình dung, mà nó còn khắc sâu như in trong lòng cô, khiến Nguyễn Tư Nhàn nhận ra được Phó Minh Dư quan trong bao nhiêu với cô.
May mà lúc trưa tỉnh dậy, tất cả đều trở về ban đầu.
Nguyễn Tư Nhàn dựa vào Phó Minh Dư, nhìn chằm chằm TV ngẩn người.
Mà di động của anh cũng không ngừng reo lên.
Sau khi sự việc trôi qua 24 tiếng đồng hồ, còn có rất nhiều người nhắn tin đến để hỏi thăm tình hình của anh.
Bây gờ Phó Minh Dư đối nhân xử thế với những người khác nhẹ nhành hơn. Cứ nhìn vào việc nhìn vào danh sách tin nhắn không phải là những người quen, nhưng anh vẫn trả lời lại hết.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, anh cúi người cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn tay anh, tầm mắt theo động tác của anh chuyển dời đến trên mặt anh.
Lúc bật lửa, hình dáng anh ở trong ánh lửa lập loè trở nên càng rõ ràng.
Thật ra lúc dáng vẻ lúc anh hút thuốc có lúc rất hấp dẫn với Nguyễn Tư Nhàn. Tuy là anh hút thuốc không nhiều, nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn nhìn trộm toàn bộ quá trình.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Tư Nhàn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh. Cho đến đi làm khói trắng che phủ tầm mắt, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, đưa tay lấy đi điếu thuốc trong miệng anh.
Phó Minh Dư nghiêng đầu nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn ấn điếu thuốc vào gạt tàn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng hút thuốc.”
Phó Minh Dư không chút để ý mà “Ừ” một tiếng. Cho là Nguyễn Tư Nhàn chỉ là sau giờ trưa ngửi thấy mùi thuốc lá nên không thoải mái.
“Hai năm tiếp cũng đừng hút.”
Nguyễn Tư Nhàn phất tay đuổi những làn khói trắng đi, cúi đầu moi móng tay, câu nói nhanh đến nghe không rõ: “Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
“Hả?”
Phó Minh Dư thật sự không nghe rõ, nghiêng thân mình để dựa sát vào cô, lỗ tai dựa vào trước mặt cô, đôi mắt lại còn nhìn chằm chằm TV:
“Em nói gì?”
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn cho rằng anh đang giải vờ không nghe thấy, thấy anh bày ra tư thế này, cảm thấy anh là đang ám chỉ cái gì.
Không, nên biểu hiện rõ ràng.
Cho nên sau khi làm xong công tác tâm lý cho bản thân, Nguyễn Tư Nhàn giơ tay ôm cổ Phó Minh Dư, cúi người hôn hôn vành tai anh.
Phó Minh Dư cảm thấy cô còn đang sợ ở phía sau, cho nên chỉ là cười cười, ôm eo cô, mở miệng nói:
“Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm đi, đi nhà kia ——”
“Em nói,”
Nguyễn Tư Nhàn cắt ngang anh, tay ôm lấy mặt anh đến đối diện mình:
“Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
Gió mùa thu sau buổi trưa dân dần ấm lên, mùi hoa quế thơm ngát bay đến không hiểu sao lại có hương vị ám muội.
Nguyễn Tư Nhàn hơi khẩn trương mà nhìn Phó Minh Dư, lại thấy ánh mắt của anh tầng tầng biến hóa. Cuối cùng cái gì cũng chưa nói đã bến cô chạy lên lầu.
Nguyễn Tư Nhàn: “???”
Buổi trưa lặng yên trôi qua, mặt trời lặn nóng chảy kim, gió thu chợt lên, thổi rơi lá xuống đất, nhánh cây đang trĩu nặng, những trái lựu rơi xuống đất.
Nguyễn Tư Nhàn nằm trên giường, xuyên qua một tia hở trên màn cửa nhìn thấy trái lựu rơi xuống đát, càng nhìn càng có cảm giác Đại Ngọc mai táng dưới hoa.
Cô cảm giác mình là trái lựu kia, mà Phó Minh Dư là gió thu vô tình.
Một khi quyết định sinh con, không có trói buộc bởi điều kiện bên ngoài. Nguyễn Tư Nhàn lại có thêm kiến thức về một mặt khác của Phó Minh Dư, không giống như lúc trước, thời gian và độ hưng phấn đều đến loại cảm giác khác.
Cô không biết một người đàn ông 32 tuổi sau khi trải qua một ngày dường như không thể chợp mắt, tại sao có thể dư thừa tinh lực như vậy?
Thậm chí số lần nhiều như vậy, cô bắt đầu hoài nghi, người này thật sự chỉ có hứng thú đối với quá trình tạo người.
Không đợi đến có thai, Nguyễn Tư Nhàn đã bắt đầu không phục.
Mỗi đêm khi xong việc, cả người Nguyễn Tư Nhàn không có sức lực, nhìn chằm chằm trần nhà nói:
“Phải mang thai mười tháng là em, mà anh chỉ cần làm cho bản thân đủ thỏa mái, còn có thể được một đứa con, dựa vào cái gì?!”
“Hửm?”
Phó Minh Dư rất là nghi ngờ:
“Em không thoải mái?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Cô sờ sờ mặt, lại lần đem vấn đề quay trở về: “Em có thể còn phải chịu một dao, có lẽ còn phải đi quỷ môn quan trước một chuyến, như vậy tính ra thật sự có hại cho em.”
Nguyễn Tư Nhàn nói lời này với giọng điệu nghiêm túc không như vậy, thật ra cô chỉ nhằm chỉ trích hành vi tiến hành trên giường của Phó Minh Dư, nhưng anh lại nghiêm túc mà suy nghĩ lời cô nói.
“Nếu em lo lắng những cái đó, nếu không chúng ta vẫn là không sinh?”
“A?” Nguyễn Tư Nhàn cạn lời: “Em……”
Phó Minh Dư rất nghiêm túc mà nhìn cô:”Anh không nỡ.”
“Vậy, vậy cũng không có gì là không nỡ.”
Nguyễn Tư Nhàn xoay người, khuỷu tay chống ở trên giường, cúi đầu nhìn Phó Minh Dư, đầu ngón tay chỉ vào cằm anh:
“Em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng không phải thật sự không muốn sinh con.”
Nhưng những tháng sau đó, hai vợ chồng ngoại trừ quá trình mấu chốt tạo người, những chuyện khác cũng làm rất nỗ lực.
Giai đoạn mang thai, thói quen sinh hoạt của họ dường như đã cải thiện đến tốt nhất. Bác sỹ cũng làm kiểm tra định kỳ cho Nguyễn Tư Nhàn, nhưng con vẫn chậm chạp chưa đến.
Đảo mắt lại đến Tết Âm Lịch.
Năm nay độ ấm ở thành phố Giang đạt đến mức thấp nhất trong mười năm, Nguyễn Tư Nhàn lại không vì muốn xinh đẹp mà mặc váy, ăn mặc lấy việc giữ ấm làm trọng.
Đối với việc trong cảm xúc thất vọng liên tục khi chờ đợi con, cảm xúc của cô trở nên có chút mẫn cảm.
Vào tháng đó khi gần đến giao thừa, cô mỗi ngày tính thời gian, tới ngày lễ là đến ngày kia. Mỗi giây mỗi phút cô điều chú ý đến tình trạng của bản thân.
Rạng sáng mùng một, nghỉ lễ còn chưa đến, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy cầm que thử thai.
Nhưng kết quả vẫn giống như mấy tháng trước.
Cô thở dài, chậm chạp đi về phòng, nằm trên giường, đầu chôn vào trong chăn.
“Làm sao vậy?”
Phó Minh Dư bị động tác của cô đánh thức, giơ tay mở đèn bên cửa sổ, nửa chống nửa dựa người ở bên tai cô:
“Em gặp ác mộng?”
“Không phải.” Ngón tay Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt chăn, đưa lưng về phía Phó Minh Dư, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt sợ hãi của mình: “Anh nói…… Có phải mấy năm nay em bị ảnh hưởng của phóng xạ trên cao không?”
Hoàn cảnh làm việc của phi công vốn dĩ luôn ít oxy, khô ráo, ồn ào và các vấn đề khác. Đồng thời còn có thời gian dài ở trong hoàn cảnh phóng xạ trên cao vào xung điện từ.
Mặc dù công ty đã thiết lập hồ sơ nhiễm trung bình hàng năm của cá nhân cho các thành viên phi hành đoàn, Nguyễn Tư Nhàn cũng đã kiểm tra đúng thời gian. Mức độ nhiễm trung bình hàng năm của cô không vượt quá 1 phần nghìn độ, hơn nữa cô cố tình tránh leo dốc ngắn hạn hoặc dốc nghiêng trong suốt chuyến bay, định tuyến lại để tối ưu hóa chuyến bay.
Trước kia không có để ý qua vấn đề này, chỉ là khi cô chậm chạp chưa có con được, chuyện này đã bị cô phóng đại lên cao.
“Anh cũng biết, đồng nghiệp nam trong công ty bởi vì này đó ảnh hưởng lớn đa số đều sinh con gái, ai biết nếu ảnh hưởng ở nữ có phải sẽ không sinh con được hay không.”
Nguyễn Tư Nhàn cuộn mình, Phó Minh Dư không nhìn thấy rõ được nét mặt của cô. Chỉ có thể thăm dò cảm xúc từ trong giọng nói của cô.
“Em đừng lo lắng.” Phó Minh Dư nắm lấy tay cô đặt lên bụng nhỏ: “Lúc này mới được mấy tháng, đừng gấp, anh có bạn phải chuẩn bị hai năm mới có con, đều khỏe mạnh.”
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt lại, mạnh mẽ đem những suy nghĩ bất an trong lòng gạt xuống: “Sẽ đến chứ?”
“Ừm.” Phó Minh Dư lại lần nữa nằm xuống, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Nhất định sẽ đến, ngay cả tên của con chúng ta anh cũng nghĩ rồi.”
“Còn chưa biết là nam hay nữ anh nghĩ ra được tên gì hay?”
“Ừm, nam nữ đều có thể dùng.”
“Tên gì thế? Em coi thử có thể dễ nghe hay không.”
“Phó Quảng Chí.”
Trong đêm tối xuất hiện sự im lặng dài ba giây. Sau đó, Nguyễn Tư Nhàn nổi giận, cầm gối đập vào đầu anh.
“Phó Minh Dư anh bị bệnh à!!!”
Sau đêm đó, chờ mong trong lòng Nguyễn Tư Nhàn một lần nữa chui từ dưới đất lên.
Nhưng cô không để mình vào trạng thái mỗi giây mỗi phút đều thật cẩn thật, nên làm gì thì làm đó,thậm chí lúc nghỉ phép còn đi tắm biển vài ngày.
Mùa xuân năm sau, vạn vật sống lại, cây anh đào trong viện nở hoa, gió thổi qua, cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi xuống rực rỡ đầy dưới đất.
Sau đó hoa tàn lại kết quả, con của Phó Minh Dư vẫn chưa đến, lại không thể không đối với chuyện một sinh mệnh khác rời đi.
Đậu Đậu là được Phó Minh Dư mang về khi anh 24 tuổi, khi đó nó đã là một chú chó trưởng thành.
Nhiều năm như vậy qua đi, nó đã đi đến gần cuối cuộc đời mình.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn lại đến biệt thự Hồ Quang, cũng không cần nhốt nó lại, bởi vì nó không còn sức lục nhào lên người Nguyễn Tư Nhàn. Cả ngày cuộn tròn ở trong ổ, thức ăn cho chó trong khay cũng càng ngày càng ít đi.
Phó Minh Dư tất nhiên không có cách nào vì chuyện của Đậu Đậu mà làm trễ nãi công việc, nhưng trong khoảng thời gian này anh và Nguyễn Tư Nhàn liên tiếp ngủ lại ở biệt thự Hồ Quang.
“Ai……” Nhìn vào trong ổ của Đậu Đậu, Nguyễn Tư Nhàn ngồi xổm trước mặt nó, lần đầu tiên đưa tay xoa đầu nó: “Nếu không phải em, nó vốn dĩ có thể ở cùng anh.”
“Gần đây em sao thế.”
Phó Minh Dư sờ sờ cằm cô: “Lâm Đại Ngọc ám rồi sao? Đa sầu đa cảm như vậy.”
Nguyễn Tư Nhàn chỉ là cảm thấy có lỗi với Phó Minh Dư, cô dựa đầu trên vai Phó Minh Dư, nhỏ giọng nỉ non: “Em biết anh buồn.”
Ngày Đậy Đậu đi, mặt trời chiếu rực rỡ, Phó Minh Dư tự mình nhìn thú y tiêm cho nó một mũi thuốc để nó ra đi thanh thản.
Nguyễn Tư Nhàn ở bệnh viện nhận được điện thoại của Phó Minh Dư. Đến khi cô đến biệt thư Hồ Quang, hô hấp của Đậu Đậu đã mỏng dần đến không thể mỏng hơn.
Phó Minh Dư cầm móng vuốt của nó, sau đó vuốt ngực nó, cảm nhận được trái tim của nó nhảy lên một lần cuối cùng.
Cho đến khi Phó Minh Dư thu tay, Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy anh thở dài.
Cô chưa từng thấy Phó Minh Dư lúc như vậy, mặt mày khổ sở nồng đậm không thể tan, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên rất chua xót, ôm lấy anh từ sau lưng: “Ông xã, anh đừng buồn, bảo bảo của chúng ta đến ở bên cạnh anh rồi này.”
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Sau khi từ nước N về, về lại trụ sở Thế Hàng, giải quyết một số việc lặt vặt, lúc hai người về đến nhà, mặt tời đã sáng chói.
Gần đây thời tiết rất tốt, mặt trời sớm ló dạng, chiếu lên cây lựu mới vừa ra quả trong sân, ngay cả gió thu cũng trở nên ấm áp.
Phó Minh Dư không định ngủ cả ngày, kéo một lớp màn mỏng che cửa sổ, nửa dựa trên đầu giường ngủ bù.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn tắm rửa ra xong, không xác định được Phó Minh Dư ngủ hay chưa.
Dáng vẻ anh ngủ luôn rất bình thảng, ngay tiếng hít thở cũng thật ít.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào mép giường, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Đối phương không phản ứng.
Cô chậm rãi dịch lên phía trên, muốn dựa vào lòng Phó Minh Dư, rồi lại sợ đánh thức anh.
Lúc cô đang khom người tự mình đấu tranh tư tưởng, Phó Minh Dư đột nhiên cong cong khóe miệng, đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh nhắm hai mắt, giọng nói rất nhẹ.
“Vẫn chưa ngủ?”
“Không muốn ngủ.”
Nguyễn Tư Nhàn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm ánh nắng loang lỗ dưới đất, bên tai là tiếng tim đập chân thật của Phó Minh Dư.
“Ban ngày em không ngủ được.”
Phó Minh Dư không nói nữa, Nguyễn Tư Nhàn lẳng lặng dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh dần dần trở nên vững vàng hơn.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, ngón tay lướt qua cằm anh:
“Ngủ rồi sao?”
Lần này Phó Minh Dư không hề đáp lại.
Chiều hôm qua xảy ra động đất, anh và nhóm người Bách Dương nhận được đại sứ quán, cho đến rạng sáng lúc đăng ký, trong thời gian đó vẫn luôn không có chợp mắt.
Sáng sớm về đến nhà, dì Trương còn chuẩn bị bữa sáng, nhưng Phó Minh Dư tắm xong thì về phòng ngày.
Nguyễn Tư Nhàn biết anh rất mệt, cũng không lên tiếng nữa.
Lúc ánh mặt trời của ngày thu dần dần di chuyển đến bên giường, cô cũng ngủ rồi.
Trong lòng mang tâm trạng sợ bóng sợ gió sau một khoảng thời gian, buổi sáng này Nguyễn Tư Nhàn ngủ đặc biệt sâu.
Giữa trưa dì Trương gọi hai người thức dậy dùng cơm, hai người đều lười biếng.
Di Trương ở bên cạnh cắt tỉa hoa, thấy hai người ăn cơm cũng không nói lời nào, vì thế lầm bầm thì thầm:
“Phó tiên sinh, còm may là lần này cậu không có việc gì. Cậu không biết đâu, lần này cậu xém hù chết vợ cậu rồi.”
Thấy Phó Minh Dư đưa mắt qua nhìn, Tay Nguyễn Tư Nhàn đang múc canh dừng một chút.
Ở dưới ánh mắt quan sát của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn nâng cằm, cứng đờ mà nói:
Loading...
“Em không có……”
“Sao lại không có chứ?”
Dì Trương cầm một cành hoa hồng nhạt chỉ vào mặt mình:
“Lúc xem được tin tức thì khóc đến rối tinh rối mù lền, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã vội vàng chạy ra ngoài, còn là tôi chạy theo đưa áo khoác cho cô ấy mặc”
Âm thanh cái muỗng đang khuấy trong chén canh lập tức trở nên chói tai.
Nguyễn Tư Nhàn giật giật khóe miệng, không chờ Phó Minh Dư nói chuyện đã bắt đầu tìm cớ cho bản thân:
“Tin Tức này quá dọa người.”
“Cũng đúng.” Dì Trường bổ sung: “Vợ của cậu nha. Một đường đi cứ khóc lóc nói nếu như cậu ở chỗ đó có việc gì thì phải làm sao.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Động tác trên tay Phó Minh Dư dừng lại, đáy mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn sợ sẽ mở miệng nói cái gì đó làm cô xấu hổ, nên đánh đòn phủ đầu nói lảng sang chuyện khác:
“Buổi chiều muốn làm gì?”
Đôi mắt Phó Minh Dư rũ xuống, khóe miệng lại cong lên.
“Ở nhà với vợ.”
Sau cơm trưa, dì Trương đúng giờ rời đi, trong căn hộ chỉ còn Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Sau giờ trưa hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, ánh mặt trời chiếu lên thảm ấm áp dễ chịu, mùi hương trên hoa tươi vừa cắm xong thoang thoảng, ngay cả TV cũng đang chiếu lại chương trình ngày hôm qua.
Nhưng 24 tiếng đồng hồ này đối với Nguyễn Tư Nhàn mà nói lại như là một giấc mộng.
Cô không dám nhớ lại trạng thái của bản thân lúc đó. Trong đầu giống như bị bom nổ, cả người bị đốt đến nóng rực. Ngay sau đó lại nhanh chóng làm lạnh, trong đầu trống rỗng, cả người lại bắt đầu rét lạnh run rẩy.
Cô cũng không biết bản thân đi đến trụ sở Thế Hàng như thế nào. Hơn nữa không phải dì Trương nhắc đến, cô cũng quên rằng bản thân cô thế mà lại khóc.
Thậm chí cái ban đêm nên chìm trong giấc mộng này, cô thế mà lại đi qua cao nguyên Thanh Tàng, bay qua dãy núi tuyết đọng trắng Everest, bay qua những tầng mây vô tận.
Đêm này không phải dùng từ chấn động lòng người để hình dung, mà nó còn khắc sâu như in trong lòng cô, khiến Nguyễn Tư Nhàn nhận ra được Phó Minh Dư quan trong bao nhiêu với cô.
May mà lúc trưa tỉnh dậy, tất cả đều trở về ban đầu.
Nguyễn Tư Nhàn dựa vào Phó Minh Dư, nhìn chằm chằm TV ngẩn người.
Mà di động của anh cũng không ngừng reo lên.
Sau khi sự việc trôi qua 24 tiếng đồng hồ, còn có rất nhiều người nhắn tin đến để hỏi thăm tình hình của anh.
Bây gờ Phó Minh Dư đối nhân xử thế với những người khác nhẹ nhành hơn. Cứ nhìn vào việc nhìn vào danh sách tin nhắn không phải là những người quen, nhưng anh vẫn trả lời lại hết.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, anh cúi người cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn tay anh, tầm mắt theo động tác của anh chuyển dời đến trên mặt anh.
Lúc bật lửa, hình dáng anh ở trong ánh lửa lập loè trở nên càng rõ ràng.
Thật ra lúc dáng vẻ lúc anh hút thuốc có lúc rất hấp dẫn với Nguyễn Tư Nhàn. Tuy là anh hút thuốc không nhiều, nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn nhìn trộm toàn bộ quá trình.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Tư Nhàn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh. Cho đến đi làm khói trắng che phủ tầm mắt, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, đưa tay lấy đi điếu thuốc trong miệng anh.
Phó Minh Dư nghiêng đầu nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn ấn điếu thuốc vào gạt tàn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng hút thuốc.”
Phó Minh Dư không chút để ý mà “Ừ” một tiếng. Cho là Nguyễn Tư Nhàn chỉ là sau giờ trưa ngửi thấy mùi thuốc lá nên không thoải mái.
“Hai năm tiếp cũng đừng hút.”
Nguyễn Tư Nhàn phất tay đuổi những làn khói trắng đi, cúi đầu moi móng tay, câu nói nhanh đến nghe không rõ: “Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
“Hả?”
Phó Minh Dư thật sự không nghe rõ, nghiêng thân mình để dựa sát vào cô, lỗ tai dựa vào trước mặt cô, đôi mắt lại còn nhìn chằm chằm TV:
“Em nói gì?”
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn cho rằng anh đang giải vờ không nghe thấy, thấy anh bày ra tư thế này, cảm thấy anh là đang ám chỉ cái gì.
Không, nên biểu hiện rõ ràng.
Cho nên sau khi làm xong công tác tâm lý cho bản thân, Nguyễn Tư Nhàn giơ tay ôm cổ Phó Minh Dư, cúi người hôn hôn vành tai anh.
Phó Minh Dư cảm thấy cô còn đang sợ ở phía sau, cho nên chỉ là cười cười, ôm eo cô, mở miệng nói:
“Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm đi, đi nhà kia ——”
“Em nói,”
Nguyễn Tư Nhàn cắt ngang anh, tay ôm lấy mặt anh đến đối diện mình:
“Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
Gió mùa thu sau buổi trưa dân dần ấm lên, mùi hoa quế thơm ngát bay đến không hiểu sao lại có hương vị ám muội.
Nguyễn Tư Nhàn hơi khẩn trương mà nhìn Phó Minh Dư, lại thấy ánh mắt của anh tầng tầng biến hóa. Cuối cùng cái gì cũng chưa nói đã bến cô chạy lên lầu.
Nguyễn Tư Nhàn: “???”
Buổi trưa lặng yên trôi qua, mặt trời lặn nóng chảy kim, gió thu chợt lên, thổi rơi lá xuống đất, nhánh cây đang trĩu nặng, những trái lựu rơi xuống đất.
Nguyễn Tư Nhàn nằm trên giường, xuyên qua một tia hở trên màn cửa nhìn thấy trái lựu rơi xuống đát, càng nhìn càng có cảm giác Đại Ngọc mai táng dưới hoa.
Cô cảm giác mình là trái lựu kia, mà Phó Minh Dư là gió thu vô tình.
Một khi quyết định sinh con, không có trói buộc bởi điều kiện bên ngoài. Nguyễn Tư Nhàn lại có thêm kiến thức về một mặt khác của Phó Minh Dư, không giống như lúc trước, thời gian và độ hưng phấn đều đến loại cảm giác khác.
Cô không biết một người đàn ông 32 tuổi sau khi trải qua một ngày dường như không thể chợp mắt, tại sao có thể dư thừa tinh lực như vậy?
Thậm chí số lần nhiều như vậy, cô bắt đầu hoài nghi, người này thật sự chỉ có hứng thú đối với quá trình tạo người.
Không đợi đến có thai, Nguyễn Tư Nhàn đã bắt đầu không phục.
Mỗi đêm khi xong việc, cả người Nguyễn Tư Nhàn không có sức lực, nhìn chằm chằm trần nhà nói:
“Phải mang thai mười tháng là em, mà anh chỉ cần làm cho bản thân đủ thỏa mái, còn có thể được một đứa con, dựa vào cái gì?!”
“Hửm?”
Phó Minh Dư rất là nghi ngờ:
“Em không thoải mái?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Cô sờ sờ mặt, lại lần đem vấn đề quay trở về: “Em có thể còn phải chịu một dao, có lẽ còn phải đi quỷ môn quan trước một chuyến, như vậy tính ra thật sự có hại cho em.”
Nguyễn Tư Nhàn nói lời này với giọng điệu nghiêm túc không như vậy, thật ra cô chỉ nhằm chỉ trích hành vi tiến hành trên giường của Phó Minh Dư, nhưng anh lại nghiêm túc mà suy nghĩ lời cô nói.
“Nếu em lo lắng những cái đó, nếu không chúng ta vẫn là không sinh?”
“A?” Nguyễn Tư Nhàn cạn lời: “Em……”
Phó Minh Dư rất nghiêm túc mà nhìn cô:”Anh không nỡ.”
“Vậy, vậy cũng không có gì là không nỡ.”
Nguyễn Tư Nhàn xoay người, khuỷu tay chống ở trên giường, cúi đầu nhìn Phó Minh Dư, đầu ngón tay chỉ vào cằm anh:
“Em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng không phải thật sự không muốn sinh con.”
Nhưng những tháng sau đó, hai vợ chồng ngoại trừ quá trình mấu chốt tạo người, những chuyện khác cũng làm rất nỗ lực.
Giai đoạn mang thai, thói quen sinh hoạt của họ dường như đã cải thiện đến tốt nhất. Bác sỹ cũng làm kiểm tra định kỳ cho Nguyễn Tư Nhàn, nhưng con vẫn chậm chạp chưa đến.
Đảo mắt lại đến Tết Âm Lịch.
Năm nay độ ấm ở thành phố Giang đạt đến mức thấp nhất trong mười năm, Nguyễn Tư Nhàn lại không vì muốn xinh đẹp mà mặc váy, ăn mặc lấy việc giữ ấm làm trọng.
Đối với việc trong cảm xúc thất vọng liên tục khi chờ đợi con, cảm xúc của cô trở nên có chút mẫn cảm.
Vào tháng đó khi gần đến giao thừa, cô mỗi ngày tính thời gian, tới ngày lễ là đến ngày kia. Mỗi giây mỗi phút cô điều chú ý đến tình trạng của bản thân.
Rạng sáng mùng một, nghỉ lễ còn chưa đến, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy cầm que thử thai.
Nhưng kết quả vẫn giống như mấy tháng trước.
Cô thở dài, chậm chạp đi về phòng, nằm trên giường, đầu chôn vào trong chăn.
“Làm sao vậy?”
Phó Minh Dư bị động tác của cô đánh thức, giơ tay mở đèn bên cửa sổ, nửa chống nửa dựa người ở bên tai cô:
“Em gặp ác mộng?”
“Không phải.” Ngón tay Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt chăn, đưa lưng về phía Phó Minh Dư, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt sợ hãi của mình: “Anh nói…… Có phải mấy năm nay em bị ảnh hưởng của phóng xạ trên cao không?”
Hoàn cảnh làm việc của phi công vốn dĩ luôn ít oxy, khô ráo, ồn ào và các vấn đề khác. Đồng thời còn có thời gian dài ở trong hoàn cảnh phóng xạ trên cao vào xung điện từ.
Mặc dù công ty đã thiết lập hồ sơ nhiễm trung bình hàng năm của cá nhân cho các thành viên phi hành đoàn, Nguyễn Tư Nhàn cũng đã kiểm tra đúng thời gian. Mức độ nhiễm trung bình hàng năm của cô không vượt quá 1 phần nghìn độ, hơn nữa cô cố tình tránh leo dốc ngắn hạn hoặc dốc nghiêng trong suốt chuyến bay, định tuyến lại để tối ưu hóa chuyến bay.
Trước kia không có để ý qua vấn đề này, chỉ là khi cô chậm chạp chưa có con được, chuyện này đã bị cô phóng đại lên cao.
“Anh cũng biết, đồng nghiệp nam trong công ty bởi vì này đó ảnh hưởng lớn đa số đều sinh con gái, ai biết nếu ảnh hưởng ở nữ có phải sẽ không sinh con được hay không.”
Nguyễn Tư Nhàn cuộn mình, Phó Minh Dư không nhìn thấy rõ được nét mặt của cô. Chỉ có thể thăm dò cảm xúc từ trong giọng nói của cô.
“Em đừng lo lắng.” Phó Minh Dư nắm lấy tay cô đặt lên bụng nhỏ: “Lúc này mới được mấy tháng, đừng gấp, anh có bạn phải chuẩn bị hai năm mới có con, đều khỏe mạnh.”
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt lại, mạnh mẽ đem những suy nghĩ bất an trong lòng gạt xuống: “Sẽ đến chứ?”
“Ừm.” Phó Minh Dư lại lần nữa nằm xuống, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Nhất định sẽ đến, ngay cả tên của con chúng ta anh cũng nghĩ rồi.”
“Còn chưa biết là nam hay nữ anh nghĩ ra được tên gì hay?”
“Ừm, nam nữ đều có thể dùng.”
“Tên gì thế? Em coi thử có thể dễ nghe hay không.”
“Phó Quảng Chí.”
Trong đêm tối xuất hiện sự im lặng dài ba giây. Sau đó, Nguyễn Tư Nhàn nổi giận, cầm gối đập vào đầu anh.
“Phó Minh Dư anh bị bệnh à!!!”
Sau đêm đó, chờ mong trong lòng Nguyễn Tư Nhàn một lần nữa chui từ dưới đất lên.
Nhưng cô không để mình vào trạng thái mỗi giây mỗi phút đều thật cẩn thật, nên làm gì thì làm đó,thậm chí lúc nghỉ phép còn đi tắm biển vài ngày.
Mùa xuân năm sau, vạn vật sống lại, cây anh đào trong viện nở hoa, gió thổi qua, cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi xuống rực rỡ đầy dưới đất.
Sau đó hoa tàn lại kết quả, con của Phó Minh Dư vẫn chưa đến, lại không thể không đối với chuyện một sinh mệnh khác rời đi.
Đậu Đậu là được Phó Minh Dư mang về khi anh 24 tuổi, khi đó nó đã là một chú chó trưởng thành.
Nhiều năm như vậy qua đi, nó đã đi đến gần cuối cuộc đời mình.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn lại đến biệt thự Hồ Quang, cũng không cần nhốt nó lại, bởi vì nó không còn sức lục nhào lên người Nguyễn Tư Nhàn. Cả ngày cuộn tròn ở trong ổ, thức ăn cho chó trong khay cũng càng ngày càng ít đi.
Phó Minh Dư tất nhiên không có cách nào vì chuyện của Đậu Đậu mà làm trễ nãi công việc, nhưng trong khoảng thời gian này anh và Nguyễn Tư Nhàn liên tiếp ngủ lại ở biệt thự Hồ Quang.
“Ai……” Nhìn vào trong ổ của Đậu Đậu, Nguyễn Tư Nhàn ngồi xổm trước mặt nó, lần đầu tiên đưa tay xoa đầu nó: “Nếu không phải em, nó vốn dĩ có thể ở cùng anh.”
“Gần đây em sao thế.”
Phó Minh Dư sờ sờ cằm cô: “Lâm Đại Ngọc ám rồi sao? Đa sầu đa cảm như vậy.”
Nguyễn Tư Nhàn chỉ là cảm thấy có lỗi với Phó Minh Dư, cô dựa đầu trên vai Phó Minh Dư, nhỏ giọng nỉ non: “Em biết anh buồn.”
Ngày Đậy Đậu đi, mặt trời chiếu rực rỡ, Phó Minh Dư tự mình nhìn thú y tiêm cho nó một mũi thuốc để nó ra đi thanh thản.
Nguyễn Tư Nhàn ở bệnh viện nhận được điện thoại của Phó Minh Dư. Đến khi cô đến biệt thư Hồ Quang, hô hấp của Đậu Đậu đã mỏng dần đến không thể mỏng hơn.
Phó Minh Dư cầm móng vuốt của nó, sau đó vuốt ngực nó, cảm nhận được trái tim của nó nhảy lên một lần cuối cùng.
Cho đến khi Phó Minh Dư thu tay, Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy anh thở dài.
Cô chưa từng thấy Phó Minh Dư lúc như vậy, mặt mày khổ sở nồng đậm không thể tan, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên rất chua xót, ôm lấy anh từ sau lưng: “Ông xã, anh đừng buồn, bảo bảo của chúng ta đến ở bên cạnh anh rồi này.”
Bình luận facebook