Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Đấu Bóng Rổ
Lương Hạ chạy trối chết trên hành lang thì va phải Tinh Thần đang đi tới, trong tay còn ôm quả bóng rổ, Tinh Thần bị đụng đến chao đảo ngã nhào ra đất, khẽ nói:
“Lương Hạ, có mãnh thú đuổi theo cậu à?”
Lương Hạ cũng bị ngã, lồm cồm bò dậy tay khẽ phủi bụi trên váy rồi nói:
“Tớ xin lỗi.” Rồi quay ra phía sau nhìn nhìn. Cô thở phào một tiếng.
Tình Thần nhìn thấy cũng liền quay đầu nhìn phía sau Lương Hạ hỏi:
“Có mãnh thú thật sao?”
Lương Hạ liếc Tinh Thần rồi nhìn về quả bóng đang lăn lóc trên sàn nhà, đánh trống lảnh hỏi:
“Cậu mà cũng chơi bóng rổ á?”
Tinh thần liền đứng phắt dậy, bước tới nhặt bóng rồi nói:
“Tớ chơi giỏi lắm đấy, giọng cậu nghi ngờ vậy là sao hả?”
Lương Hạ liền bĩu môi, nói:
“Thế sao lại ở đây? Câu lạc bộ thể thao ở hướng kia cơ mà.”
“Tớ đi rủ Khương Tình chơi cùng đó được không?” Tình Thần vô cùng bất mãn.
Lương Hạ liền trợn tròn mắt.
“Khương Tình chơi bóng rất giỏi, cậu rủ chị ấy không sợ mất mặt à?”
Tình Thần đỏ mặt, thanh âm mang chút xấu hổ:
“Tớ chơi bóng rổ thua Khương Tình, mất mặt cái gì, dù sao Khương Tình vốn chẳng phải là người.” Nói xong liền tỏ vẻ bản thân không có cách nào.
Lương Hạ “a” một tiếng, khẽ gật gật đầu nói:
“Đúng ha, Khương Tình cái gì cũng giỏi, thật không để cho người ta sống nổi mà.”
Tinh Thần liếc Lương Hạ trắng mắt,rồi như nhớ ra chuyện gì, Tinh Thần nói:
“An Tranh lát nữa cũng tới sân bóng chơi.”
Lương Hạ ánh mắt liền toả sáng, có chút không nhịn được phấn khích nói:
“Thật sao? Vậy để tớ đi gọi Hạ Nhi tới sân bóng rổ.”
Tinh Thần nghe tới Hạ Nhi liền cười cười nói:
“Bộ cậu tính để An Tranh với Khương Tình đập nát sân bóng trường à?”
Lương Hạ khó hiểu, lát sau mới nhớ ra An Tranh và Khương Tình buổi tối cuối tuần mấy hôm trước đã từng đấu rượu làm mọi người choáng váng mặt mày. Lương Hạ liền vỗ trán, nói:
“Ờ ha, bây giờ cái gì mà liên quan đến Hạ Nhi, hai người đó chắc chắn sẽ...”
Lương Hạ ngừng một chút lại cười cười nói:
“Nhưng mà chỉ chơi bóng rổ thôi, hẳn là không sao đâu.”
Nói xong liền chạy nhanh về hướng khối B. Bỏ lại Tinh Thần mặt mày xám xịt.
Tinh Thần bước tới phòng riêng Hội trưởng, khẽ vươn tay gõ cửa.
Bên trong lại không có tiếng trả lời, Tinh Thần lại vươn tay lên gõ cửa lần nữa, bên trong cũng không hề có tiếng động.
Tinh Thần thấy lạ liền nắm tay nắm cửa trực tiếp mở ra, đầu nhỏ chui vào, thấy Khương Tình đang yên tĩnh cúi đầu, tay cầm một thứ gì đó giống như sách, nhìn chằm chằm vào nó không rời, sắc mặt đen thui.
Tinh Thần liền nhẹ giọng nói:
“Khương Tình, tớ vào được chứ?”
Khương Tình nghe tiếng Tinh Thần thì ngẩn đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại, nói:
“Sao không gõ cửa?”
“Tớ gõ hai lần rồi, cậu không nghe mà.” Giọng phụng phịu mang theo chút uỷ khuất.
Khương Tình không dấu vết cầm cuốn sách, mở ngăn tủ bàn rồi bỏ vào.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Cậu tìm tớ có chuyện gì thế?” giọng lạnh nhàn nhạt.
Tinh Thần hơi rét run, cảm thấy Khương Tình hôm nay chắc chắn tâm tình không thoải mái, liền cười hì hì bước chân vào phòng.
“Tớ rủ cậu đi chơi bóng rổ.”
Khương Tình vô cùng dứt khoát trả lời:
“Tớ không đi!” Ánh mắt đảo nhẹ xuống ngăn tủ, nói “Tớ có việc cần giải quyết.” Thanh âm lạnh lùng mang ý tứ không rõ.
Tinh Thần ỉu xìu, lát sau ngẩng đầu lên nói:
“Có An Tranh cũng chơi cùng a.”
Khương Tình vẫn vô cùng dứt khoát nói:
“Không đi.”
“Có Hạ Nhi tới xem nữa.” Tinh Thần cười cười, ra tuyệt chiêu cuối.
Khương Tình nghe tới Hạ Nhi lên ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu hỏi lại:
“Hạ Nhi tới xem?”
“Đúng a, tớ lúc nãy gặp Lương Hạ ngoài hành lang, cậu ấy nghe tụi tớ sắp đánh bóng rổ, liền chạy về lớp kéo Hạ Nhi đi xem rồi.”
Nói xong liền cười cười, ánh mắt liếc về Khương Tình bổ sung: “An Tranh chơi bóng rổ rất giỏi a, nữ sinh nhìn thấy tư thế ném bóng của An Tranh đều vô cùng ngưỡng mộ cậu ấy, fan của An Tranh có thể xếp hàng dài quanh trường mình mấy vòng đó.”
Tinh Thần khẽ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Hạ Nhi mà thấy tư thái, khí chất đó của An Tranh, nhất định sẽ...”
“Tớ đi!” Giọng Khương Tình âm hàn đến cực điểm, cắt ngang câu nói dở của Tinh Thần.
Khoé môi Tinh Thần liền cong lên nụ cười đạt được mục đích, nhưng vẫn giả vờ nói:
“Không phải cậu có việc sao? Nếu có việc thì..”
“Cút ra ngoài!” Khương Tình lạnh lùng.
Tinh Thần khẽ run, thật là không dễ chọc mà.
Tinh Thần vô cùng thức thời bước nhanh tới cửa, sau đó quay đầu bổ sung một câu:
“Ba mươi phút nữa cậu tới sân bóng rổ nhé.”
Nói xong Tinh Thần liền nhẹ tay đóng cửa lại.
Bước ra ngoài cười khúc khích.
Hình như cậu biết điểm yếu của Khương Tình ở chỗ nào rồi, Tinh Thần vô cùng vui vẻ, vừa bước đi vừa tung cao quả bóng.
Trong phòng Khương Tình khuôn mặt bình thản, cô nhìn xuống ngăn kéo rồi khẽ cong khoé môi, thì thầm giọng thấp đến không thể thấp hơn:
“Em nghĩ tôi yếu sao? Hay là nghĩ tôi không biết cách “làm” em!”
Khương Tình cúi đầu cười khe khẽ.
Cô phải để Hạ Nhi tận mắt thấy. Tình độ thể thao và sức khoẻ của cô vô cùng tốt.
Ánh mắt liếc nhẹ về cuốn thoại bản, Khương Tình lại cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo trầm thấp như tiếng chuông bạc.
Hạ Nhi đang nằm trên bàn hết thở dài rồi lại thở dài, cô không quên được chuyện mình bị Khương Tình ghét bỏ a. Bản thân cô luôn tự tin về cơ thể, nhưng ruốc cuộc là tại sao a, ánh mắt cô khẽ liếc xuống bộ ngực cao ngất của mình, cô thầm nghĩ, hay là nó chưa đủ lớn, cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt di chuyển đến các nữ sinh đang ngồi đưa chuyện xung quanh mình, vô cùng cẩn thận đánh giá từng bộ phận trên người các nữ sinh đó.
Nữ sinh A nhìn thấy Hạ Nhi nhìn về phía cô, sống lưng lạnh toát, cô quay đầu nói nhỏ vào nữ sinh B.
“Có phải mấy nay Hạ Nhi có hơi là lạ không? Thỉnh thoảng cứ nhìn chúng ta rồi thở dài.”
Nữ sinh B gật gật đầu nói:
“Đúng a, tớ cũng thấy thế.” Rồi vươn hai tay lên ôm mặt, thần sắc có chút ngượng ngùng nói: “Hay là cậu ấy để ý tớ, aaaa... thật sự nếu một mỹ nhân như cậu ấy để ý tớ, tớ cũng muốn giồng mình lên thượng cậu ấy a.”
Nữ sinh A vỗ đầu nữ sinh B, ánh mắt khinh bỉ nói:
“Cậu muốn chết sao? Vỹ Quang sẽ giết cậu đó.”
Nữ sinh C ngồi bên cạnh liền nghiêng đầu hỏi:
“Vỹ Quang vẫn chưa từ bỏ ý định với Hạ Nhi? Hạ Nhi đã nói rõ là không hứng thú với con trai rồi mà.”
Nữ sinh A nói:
“Hiện tại tuy nói cậu ấy thể hiện rõ thái độ của mình về chuyện giới tính, nhưng cậu ấy cũng chưa quen ai là nữ a, trừ việc đặc biệt thân thiết với Lương Hạ, nhưng theo tớ biết Lương Hạ chỉ là bạn cậu ấy thôi.”
Nữ sinh C liền gật gật đầu nói:
“Đúng là Hạ Nhi nói mình yêu thích nữ nhân nhưng chưa từng thấy cậu ấy để ý ai là nữ trừ Lương Hạ ra.”
Nữ sinh B liền cười khoa trương nói:
“Cậu ấy có khi là để ý mình, cậu ấy lại nhìn tớ đấy, ai da, người ta rất thẹn thùng.”
Nói xong còn cười cười nhìn về phía Hạ Nhi.
Hạ Nhi liếc mắt liền thấy nữ sinh tóc ngắn cứ tủm tỉm cười cười với cô, vẻ mặt hiện lên chút ghét bỏ, cúi đầu nằm xuống bàn.
Nữ sinh A thấy vậy liền cười nhạo nữ sinh B nói:
“Cậu xem, người ta là ghét bỏ cậu a.”
Nữ sinh B bỗng đưa tay ôm ngực, “a” một tiếng vô cùng thương tâm, nói:
“Tớ thất tình rồi.”
Hai nữ sinh còn lại liền cười lớn.
Lương Hạ đi vào lớp, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại gần bàn Hạ Nhi, lấy tay dùng lực vỗ nhẹ, nói:
“Hạ Nhi, đi với tớ tới chỗ này.”
Hạ Nhi nghe tiếng Lương Hạ liền thở dài, không ngẩng đầu lên nói:
“Đi đâu? Tớ rất mệt.”
Lương Hạ liền vươn tay vẽ lên mấy sợi tóc rơi lung tung trên bàn của Hạ Nhi, cười cười nói:
“Dẫn cậu đi xem Khương Tình chơi bóng rổ.”
Hạ Nhi ngay lập tức ngẩng đầu dậy, vẻ mặt hơi kích động nói:
“Cậu nói Khương Tình đang chơi bóng rổ hả?”
Lương Hạ liền cười đắc ý nói:
“Thế nào? Tớ vừa nghe thông tin liền chạy đến báo cho cậu đó, đi không?”
Hạ Nhi gật gật đầu liên tục:
“Đi! Đi chứ! Tớ muốn xem a.” nói xong liền ngay lập tức đứng dậy.
Lương Hạ vô cùng ảo não. Cô nhớ tới cách đây không lâu, mỗi khi cô muốn kéo Hạ Nhi đi đâu thì luôn rất khó a, còn khó hơn lên trời, giờ chỉ cần nhắc đến hai chữ “Khương Tình” liền ngay cả mắt cũng không chớp mà đồng ý rồi.
Lương Hạ liền đứng dậy cùng Hạ Nhi bước ra cửa.
Nữ sinh A nghe được thông tin Lương Hạ vừa nói liền quay sang bên cạnh nói:
“Khương Tình đánh bóng...” chưa nói hết câu đã thấy hai nữ sinh vừa huyên náo vừa rồi biến mất.
Từ lúc nghe Lương Hạ nói thì hai nữ sinh kia đã đẩy ghế chạy ra ngoài rồi.
Sao có thể bỏ lỡ việc ngắm nhìn thần thái và khí chất xuất chúng của Khương Tình học trưởng được.
Nữ sinh A tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Bạn bè thế đấy, nghe thấy nữ thần liền quên luôn cả bạn bè.”
Tuy miệng trách móc nhưng cũng ngay lập tức nhảy xuống bàn, gấp gáp chạy về hướng câu lạc bộ thể thao.
An Tranh đang ở dưới sân bóng, mái tóc đen được buộc cao lên vô cùng gọn gàng anh khí, bộ đồ thể thao màu đen làm nổi bật vóc dáng cao gầy, ánh mắt cô nhìn về phía Tiến Minh đang đập bóng liên tục xuống sân, rồi ném bóng thành hình đường parabol vào rổ, nhưng... trật lất.
Tiến Minh khẽ chép miệng, rồi lại muốn đi nhặt bóng về, nhưng bóng lăn đến chỗ Cao Vỹ Quang, hắn liền khẽ cúi người nhặt lấy, tay vươn lên ném một đường bóng vô cùng đẹp mắt, trái bóng ngay lập tức chui lọt vào vòng đai của rổ.
Vỹ Quang quay đầu nhìn Tiến Minh cười vui vẻ nói:
“Cậu nên luyện tập nhiều hơn đó.”
Tiến Minh liền bĩu môi, nói:
“Ném vào một quả thôi, cậu có cần đắc ý như vậy không?”
Vỹ Quang cười cười.
An Tranh thấy vậy bước nhanh tới, tay bắt lấy quả bóng, bước tới chỗ Cao Vỹ Quang và Tiến Minh khẽ hỏi:
“Tinh Thần đâu?”
“Cậu ấy đi gọi Khương Tình rồi.” Khanh Long vừa đi tới, tay đút vào túi nói.
Bối Lạc và Hương Vũ chầm chậm từ phía sau Khanh Long lên tiếng chào hỏi.
“Mấy cậu định tổ chức trận đấu bóng sao?” Hương Vũ nói giọng phấn khích.
Bối Lạc im lặng cười nhẹ.
Tiến Minh quay đầu nhìn Hương Vũ rồi cười cười:
“Chỉ là tự dưng nổi hứng muốn đấu một trận với An Tranh.”
Cao Vỹ Quang liền cười cợt trêu ghẹo Tiến Minh:
“Trình độ tiểu học của cậu mà muốn đấu với An Tranh sao?”
Tiến Minh tỏ vẻ tức giận, quay đầu liền nói:
“Các cậu...rồi tớ sẽ cho các cậu thấy.”
“Thấy gì đó?” giọng Tinh Thần cười cười bước tới.
Tiến Minh liền liếc Tinh Thần, giọng bực bội:
“Không gì.” rồi khẽ nghiêng đầu nhìn phía sau Tinh Thần nói: “Khương Tình đâu? Không phải cậu đi gọi Khương Tình sao?”
Tinh Thần liền cười, thanh âm có chút vui vẻ nói:
“Chắc giờ này cũng sắp tới đó, lúc nãy tớ đi gọi, cậu ấy đáp ứng tới rồi.”
An Tranh cười cười, đang định quay người ném bóng cho Tinh thần, liền thấy Lương Hạ và Hạ Nhi loay hoay đi tới hàng ghế khán giả ngồi xuống.
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô nhìn Hạ Nhi, giọng không xác định nói:
“Hạ Nhi?”
Tiến Minh và Tinh Thần liền ngước đầu lên nhìn.
Cao Vỹ Quang cũng hơi giật mình.
“Sao cô ấy lại tới đây?” giọng có chút khó hiểu, sau nói lại tựa như tự nói với mình “Không phải rất không thích tới nơi ồn ào sao?”.
Tinh Thần nghe vậy liền quay đầu về phía Vỹ Quang nói:
“Hạ Nhi ghét chỗ đông người?”
Vỹ Quang gật đầu vô ý thức nói:
“Đúng thế , cậu không để ý đến cô ấy nhiều như tớ, tất nhiên có điều không biết, khoảng thời gian rảnh của cô ấy chỉ là ngủ và vẽ thôi. Không có khái niệm sẽ tới nơi đông người như sân bóng rổ đâu.”
Nói xong khẽ liếc nhìn xung quanh khán phòng, tuy mới chỉ lác đác vài bóng người tới đây làm người xem, nhưng cũng được xem là rất đông rồi, còn đa số đều là nữ, họ hò hét huýt sáo, gây tiếng động ầm ĩ không nhỏ.
Tinh Thần khẽ cười nói:
“Chắc là lâu lâu cậu ấy muốn đổi không khí, lúc nãy tớ bắt gặp Lương Hạ ở khu hội trưởng. Lương Hạ nói sẽ dẫn Hạ Nhi tới.”
Cao Vỹ Quang liền khẽ cau mày, nói:
“Nếu Lương Hạ kéo cô ấy tới thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ tới, lúc trước mỗi lần Lương Hạ muốn cùng Hạ Nhi tới căn tin. Tớ thấy Hạ Nhi còn tỏ vẻ rất phiền.”
Tiến Minh liền trợn tròn mắt nói:
“Hạ Nhi khó như vậy? Cô ấy có vấn đề gì sao?”
Cao Vỹ Quang liền tiếp lời, nói:
“Tớ có hỏi qua Lương Hạ. Lương Hạ chỉ nói, Hạ Nhi là...”
“Thấy phiền.” An Tranh tiếp lời. Sau đó cười ngọt ngào nhìn về phía Hạ Nhi, nói tiếp “Còn cảm thấy ồn ào nữa.”
Cao Vỹ Quang nhíu nhẹ mày, im lặng không đáp.
Tiến Minh liền hỏi An Tranh.
“Cậu nói cậu với Hạ Nhi quen biết từ nhỏ, nhưng dì An Nhã Hiên tại sao lại mang cậu đến làm bạn với Hạ Nhi thế?”
An Tranh cười cười nói:
“Mẹ Hạ Nhi là bạn của mẹ tớ, mẹ Hạ Nhi thường xuyên không ở nhà, ông nội cậu ấy lo lắng Hạ Nhi sẽ buồn. Thế nên tớ bị mẹ đem đến làm bạn với cậu ấy.”
“Tớ không tin được nha, An Tranh tam tiểu thư mà lại bị đem tới để giải buồn cho Hạ Nhi sao?” Tinh Thần cười cợt, giọng mang chút trêu ghẹo.
An Tranh nghe thế không những không giận, còn nói:
“Lúc đầu mẹ tớ nói muốn dẫn tớ đến làm bạn với Hạ Nhi, tớ cũng rất tức giận, từ nhỏ chỉ có người khác muốn làm bạn với tớ, lần đầu tiên trong đời lại bị mẹ ruột mình mang đến nhà một người lạ, còn ném tớ ở đó rồi bỏ đi. Tớ đã rất giận dữ.”
An Tranh nhìn Tinh Thần và mọi người vẫn chăm chú lắng nghe, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhi đang yên tĩnh ngồi trên khán phòng, nói:
“Sau đó tớ phát hiện ra, Hạ Nhi rất khác với tớ, cậu ấy an tĩnh, an tĩnh đến có lúc tớ nghĩ cậu ấy không bình thường, tớ lúc đầu là không muốn lại gần cậu ấy, nhưng thật ra cậu ấy lại là người còn không muốn lại gần tớ hơn. Tớ với cậu ấy bên nhau gần ba năm, một lời cũng không nói với nhau, cậu tin không?” Nói xong liền cười nhìn Tinh Thần.
Tinh Thần tỏ vẻ không tin được, hỏi lại:
“Hai người ở bên nhau mà không nói với nhau một lời sao?”
Tiến Minh sẽ liếc mắt nhìn Hạ Nhi. Ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Cao Vỹ Quang im lặng nghe chăm chú.
An Tranh lại tiếp tục kể:
“Đúng vậy, không nói với nhau một lời, nhưng tớ vô cùng tò mò, nên đã để ý cậu ấy rất lâu, cậu ấy suốt ngày chỉ an an tĩnh tĩnh hoặc là ngồi yên ở sô pha, hai là nhốt mình trong phòng, không để ý mọi thứ xung quanh, làm mọi thứ đều chưa từng gọi tên tớ, một lần tớ còn giấu một món đồ của cậu ấy, muốn cậu ấy đi tìm, nhưng cậu ấy thà bỏ món đồ mình yêu thích, cũng không nhất định mở miệng nói một câu với tớ.” An Tranh nhớ tới liền cười ôn nhu.
Lúc đó An Tranh cảm thấy Hạ Nhi quá mức bình tĩnh, một cô bé lại không ra dáng là một cô bé, cô muốn chọc cho Hạ Nhi phải tức giận, nên tìm cách giấu đi con gấu nhỏ Hạ Nhi hay ôm. Hạ Nhi đã cuống cuồng lật tung căn biệt thự để tìm con gấu đó, chỉ là không hề hé miệng hỏi bất kì ai kể cả cô. Sau đó cô liền thấy Hạ Nhi rất an tĩnh đi về phòng, nhốt mình lại một buổi chiều, sáng hôm sau liền không đi tìm con gấu nữa.
An Tranh nhớ đến liền cúi đầu cười khe khẽ.
“Các cậu đứng đây im lặng như vậy khiến tớ hơi lo đấy.” Khương Tình giọng nói ôn hoà bước tới.
Mái tóc một nửa buộc lên cao, có vài sợi rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, Khương Tình mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình cao gầy, ưu nhã chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía đám người.
Tinh Thần quay đầu thấy Khương Tình liền cười, nói:
“An Tranh đang kể về Hạ Nhi lúc nhỏ.”
Khương Tình nghe vậy liền nhướng mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía khán phòng, thấy Hạ Nhi đang ngồi bên cạnh Lương Hạ, hai người đang thầm thì gì đó với nhau. Ánh mắt Khương Tình liền tối lại, nhớ đến cuốn thoại bản trong tủ ngăn kéo, thân thể liền có xúc động muốn đi lên kéo Hạ Nhi dạy dỗ một trận, nhưng cô liền khắc chế tâm tình, cười cười nói:
“À, là nhắc về Hạ Nhi sao? Tớ cũng muốn nghe.”
An Tranh nghe vậy liền ôn nhu nói:
“Cũng không có gì đâu, chuyện lúc nhỏ qua lâu rồi.”
Khương Tình liền dịu dàng ưu nhã gật gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười không rõ nhìn An Tranh nói:
“Nếu chuyện đã qua lâu rồi, An Tranh cũng không nên nhắc lại làm gì.” nói xong liền cười còn ôn nhu hơn, nói tiếp: “Quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, hiện tại mới là quan trọng.”
Câu nói ẩn ý không rõ làm mọi người xung quanh nghe thấy đều ngẩn ra.
An Tranh cười cười, thanh âm trầm thấp nói:
“Tuy là chuyện của quá khứ, nhưng nó cũng là những hồi ức và kỉ niệm rất đẹp đẽ. Có khi, hiện tại nhìn thấy trước mắt lại chưa phải là kết quả. Mọi thứ đều không nói trước được.”
Khương Tình nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, khẽ xoay người lại nhìn về phía Hạ Nhi rồi nói:
“Đúng là mọi thứ không thể nói trước được, nhưng nếu đã biết trước kết quả vốn dĩ là không thể, tốt nhất nên buông tay, kẻo sau này hại người hại mình.”
An Tranh nhíu mày, ánh mắt vốn dĩ ôn hoà lại trở nên lạnh lùng u tĩnh.
Tinh Thần nhìn thấy không khí trong sân trở nên lạnh ngắt, liền bước tới cười cười giải hoà nói:
“À, giờ cũng đã đông đủ rồi, mình chia làm hai phe rồi bắt đầu đi nha.” nói xong liền quay về phía mọi người hỏi:”Chia thế nào đây?”
An Tranh liền nói:
“Khương Tình, đấu một trận không?”
Tinh Thần nghe thấy liền câm như hến.
Cao Vỹ Quang liếc mắt nhìn về An Tranh và Khương Tình.
Tiến Minh liềnthở dài.
Trong lòng thầm nghĩ.
Hai đại tôn phật này lại nữa rồi.
Khương Tình khẽ quay đầu, nhìn An Tranh rồi cười khẽ:
“Được thôi, cậu chọn người trong đội cậu đi.”
An Tranh khoé miệng liền nhếch lên nụ cười lạnh, cô quay sang Tinh Thần nói:
“Cậu muốn về bên nào?” Rồi nhìn về ba nam nhân còn lại nói “Các cậu cứ tuỳ tiện chọn.”
Tinh Thần ánh mắt hơi mơ hồ, xoay người đi về phía Khương Tình nói:
“Tớ về đội Khương Tỷ đi.”
Tiến Minh liền đi về phía An Tranh nói:
“Vậy tớ về phía An Tranh.”
Cao Vỹ Quang bước về phía An Tranh, Khanh Long đi về phía Khương Tình.
An Tranh và Khương Tình đối diện ôn hoà nhìn nhau, cả hai đều rất cao, đứng một chỗ với 4 nam nhân không hề có chút chênh lệch nào.
Hai đội ngay lập tức tạo một thế trận cân bằng 3 đấu 3.
“Lương Hạ, có mãnh thú đuổi theo cậu à?”
Lương Hạ cũng bị ngã, lồm cồm bò dậy tay khẽ phủi bụi trên váy rồi nói:
“Tớ xin lỗi.” Rồi quay ra phía sau nhìn nhìn. Cô thở phào một tiếng.
Tình Thần nhìn thấy cũng liền quay đầu nhìn phía sau Lương Hạ hỏi:
“Có mãnh thú thật sao?”
Lương Hạ liếc Tinh Thần rồi nhìn về quả bóng đang lăn lóc trên sàn nhà, đánh trống lảnh hỏi:
“Cậu mà cũng chơi bóng rổ á?”
Tinh thần liền đứng phắt dậy, bước tới nhặt bóng rồi nói:
“Tớ chơi giỏi lắm đấy, giọng cậu nghi ngờ vậy là sao hả?”
Lương Hạ liền bĩu môi, nói:
“Thế sao lại ở đây? Câu lạc bộ thể thao ở hướng kia cơ mà.”
“Tớ đi rủ Khương Tình chơi cùng đó được không?” Tình Thần vô cùng bất mãn.
Lương Hạ liền trợn tròn mắt.
“Khương Tình chơi bóng rất giỏi, cậu rủ chị ấy không sợ mất mặt à?”
Tình Thần đỏ mặt, thanh âm mang chút xấu hổ:
“Tớ chơi bóng rổ thua Khương Tình, mất mặt cái gì, dù sao Khương Tình vốn chẳng phải là người.” Nói xong liền tỏ vẻ bản thân không có cách nào.
Lương Hạ “a” một tiếng, khẽ gật gật đầu nói:
“Đúng ha, Khương Tình cái gì cũng giỏi, thật không để cho người ta sống nổi mà.”
Tinh Thần liếc Lương Hạ trắng mắt,rồi như nhớ ra chuyện gì, Tinh Thần nói:
“An Tranh lát nữa cũng tới sân bóng chơi.”
Lương Hạ ánh mắt liền toả sáng, có chút không nhịn được phấn khích nói:
“Thật sao? Vậy để tớ đi gọi Hạ Nhi tới sân bóng rổ.”
Tinh Thần nghe tới Hạ Nhi liền cười cười nói:
“Bộ cậu tính để An Tranh với Khương Tình đập nát sân bóng trường à?”
Lương Hạ khó hiểu, lát sau mới nhớ ra An Tranh và Khương Tình buổi tối cuối tuần mấy hôm trước đã từng đấu rượu làm mọi người choáng váng mặt mày. Lương Hạ liền vỗ trán, nói:
“Ờ ha, bây giờ cái gì mà liên quan đến Hạ Nhi, hai người đó chắc chắn sẽ...”
Lương Hạ ngừng một chút lại cười cười nói:
“Nhưng mà chỉ chơi bóng rổ thôi, hẳn là không sao đâu.”
Nói xong liền chạy nhanh về hướng khối B. Bỏ lại Tinh Thần mặt mày xám xịt.
Tinh Thần bước tới phòng riêng Hội trưởng, khẽ vươn tay gõ cửa.
Bên trong lại không có tiếng trả lời, Tinh Thần lại vươn tay lên gõ cửa lần nữa, bên trong cũng không hề có tiếng động.
Tinh Thần thấy lạ liền nắm tay nắm cửa trực tiếp mở ra, đầu nhỏ chui vào, thấy Khương Tình đang yên tĩnh cúi đầu, tay cầm một thứ gì đó giống như sách, nhìn chằm chằm vào nó không rời, sắc mặt đen thui.
Tinh Thần liền nhẹ giọng nói:
“Khương Tình, tớ vào được chứ?”
Khương Tình nghe tiếng Tinh Thần thì ngẩn đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại, nói:
“Sao không gõ cửa?”
“Tớ gõ hai lần rồi, cậu không nghe mà.” Giọng phụng phịu mang theo chút uỷ khuất.
Khương Tình không dấu vết cầm cuốn sách, mở ngăn tủ bàn rồi bỏ vào.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Cậu tìm tớ có chuyện gì thế?” giọng lạnh nhàn nhạt.
Tinh Thần hơi rét run, cảm thấy Khương Tình hôm nay chắc chắn tâm tình không thoải mái, liền cười hì hì bước chân vào phòng.
“Tớ rủ cậu đi chơi bóng rổ.”
Khương Tình vô cùng dứt khoát trả lời:
“Tớ không đi!” Ánh mắt đảo nhẹ xuống ngăn tủ, nói “Tớ có việc cần giải quyết.” Thanh âm lạnh lùng mang ý tứ không rõ.
Tinh Thần ỉu xìu, lát sau ngẩng đầu lên nói:
“Có An Tranh cũng chơi cùng a.”
Khương Tình vẫn vô cùng dứt khoát nói:
“Không đi.”
“Có Hạ Nhi tới xem nữa.” Tinh Thần cười cười, ra tuyệt chiêu cuối.
Khương Tình nghe tới Hạ Nhi lên ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu hỏi lại:
“Hạ Nhi tới xem?”
“Đúng a, tớ lúc nãy gặp Lương Hạ ngoài hành lang, cậu ấy nghe tụi tớ sắp đánh bóng rổ, liền chạy về lớp kéo Hạ Nhi đi xem rồi.”
Nói xong liền cười cười, ánh mắt liếc về Khương Tình bổ sung: “An Tranh chơi bóng rổ rất giỏi a, nữ sinh nhìn thấy tư thế ném bóng của An Tranh đều vô cùng ngưỡng mộ cậu ấy, fan của An Tranh có thể xếp hàng dài quanh trường mình mấy vòng đó.”
Tinh Thần khẽ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Hạ Nhi mà thấy tư thái, khí chất đó của An Tranh, nhất định sẽ...”
“Tớ đi!” Giọng Khương Tình âm hàn đến cực điểm, cắt ngang câu nói dở của Tinh Thần.
Khoé môi Tinh Thần liền cong lên nụ cười đạt được mục đích, nhưng vẫn giả vờ nói:
“Không phải cậu có việc sao? Nếu có việc thì..”
“Cút ra ngoài!” Khương Tình lạnh lùng.
Tinh Thần khẽ run, thật là không dễ chọc mà.
Tinh Thần vô cùng thức thời bước nhanh tới cửa, sau đó quay đầu bổ sung một câu:
“Ba mươi phút nữa cậu tới sân bóng rổ nhé.”
Nói xong Tinh Thần liền nhẹ tay đóng cửa lại.
Bước ra ngoài cười khúc khích.
Hình như cậu biết điểm yếu của Khương Tình ở chỗ nào rồi, Tinh Thần vô cùng vui vẻ, vừa bước đi vừa tung cao quả bóng.
Trong phòng Khương Tình khuôn mặt bình thản, cô nhìn xuống ngăn kéo rồi khẽ cong khoé môi, thì thầm giọng thấp đến không thể thấp hơn:
“Em nghĩ tôi yếu sao? Hay là nghĩ tôi không biết cách “làm” em!”
Khương Tình cúi đầu cười khe khẽ.
Cô phải để Hạ Nhi tận mắt thấy. Tình độ thể thao và sức khoẻ của cô vô cùng tốt.
Ánh mắt liếc nhẹ về cuốn thoại bản, Khương Tình lại cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo trầm thấp như tiếng chuông bạc.
Hạ Nhi đang nằm trên bàn hết thở dài rồi lại thở dài, cô không quên được chuyện mình bị Khương Tình ghét bỏ a. Bản thân cô luôn tự tin về cơ thể, nhưng ruốc cuộc là tại sao a, ánh mắt cô khẽ liếc xuống bộ ngực cao ngất của mình, cô thầm nghĩ, hay là nó chưa đủ lớn, cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt di chuyển đến các nữ sinh đang ngồi đưa chuyện xung quanh mình, vô cùng cẩn thận đánh giá từng bộ phận trên người các nữ sinh đó.
Nữ sinh A nhìn thấy Hạ Nhi nhìn về phía cô, sống lưng lạnh toát, cô quay đầu nói nhỏ vào nữ sinh B.
“Có phải mấy nay Hạ Nhi có hơi là lạ không? Thỉnh thoảng cứ nhìn chúng ta rồi thở dài.”
Nữ sinh B gật gật đầu nói:
“Đúng a, tớ cũng thấy thế.” Rồi vươn hai tay lên ôm mặt, thần sắc có chút ngượng ngùng nói: “Hay là cậu ấy để ý tớ, aaaa... thật sự nếu một mỹ nhân như cậu ấy để ý tớ, tớ cũng muốn giồng mình lên thượng cậu ấy a.”
Nữ sinh A vỗ đầu nữ sinh B, ánh mắt khinh bỉ nói:
“Cậu muốn chết sao? Vỹ Quang sẽ giết cậu đó.”
Nữ sinh C ngồi bên cạnh liền nghiêng đầu hỏi:
“Vỹ Quang vẫn chưa từ bỏ ý định với Hạ Nhi? Hạ Nhi đã nói rõ là không hứng thú với con trai rồi mà.”
Nữ sinh A nói:
“Hiện tại tuy nói cậu ấy thể hiện rõ thái độ của mình về chuyện giới tính, nhưng cậu ấy cũng chưa quen ai là nữ a, trừ việc đặc biệt thân thiết với Lương Hạ, nhưng theo tớ biết Lương Hạ chỉ là bạn cậu ấy thôi.”
Nữ sinh C liền gật gật đầu nói:
“Đúng là Hạ Nhi nói mình yêu thích nữ nhân nhưng chưa từng thấy cậu ấy để ý ai là nữ trừ Lương Hạ ra.”
Nữ sinh B liền cười khoa trương nói:
“Cậu ấy có khi là để ý mình, cậu ấy lại nhìn tớ đấy, ai da, người ta rất thẹn thùng.”
Nói xong còn cười cười nhìn về phía Hạ Nhi.
Hạ Nhi liếc mắt liền thấy nữ sinh tóc ngắn cứ tủm tỉm cười cười với cô, vẻ mặt hiện lên chút ghét bỏ, cúi đầu nằm xuống bàn.
Nữ sinh A thấy vậy liền cười nhạo nữ sinh B nói:
“Cậu xem, người ta là ghét bỏ cậu a.”
Nữ sinh B bỗng đưa tay ôm ngực, “a” một tiếng vô cùng thương tâm, nói:
“Tớ thất tình rồi.”
Hai nữ sinh còn lại liền cười lớn.
Lương Hạ đi vào lớp, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại gần bàn Hạ Nhi, lấy tay dùng lực vỗ nhẹ, nói:
“Hạ Nhi, đi với tớ tới chỗ này.”
Hạ Nhi nghe tiếng Lương Hạ liền thở dài, không ngẩng đầu lên nói:
“Đi đâu? Tớ rất mệt.”
Lương Hạ liền vươn tay vẽ lên mấy sợi tóc rơi lung tung trên bàn của Hạ Nhi, cười cười nói:
“Dẫn cậu đi xem Khương Tình chơi bóng rổ.”
Hạ Nhi ngay lập tức ngẩng đầu dậy, vẻ mặt hơi kích động nói:
“Cậu nói Khương Tình đang chơi bóng rổ hả?”
Lương Hạ liền cười đắc ý nói:
“Thế nào? Tớ vừa nghe thông tin liền chạy đến báo cho cậu đó, đi không?”
Hạ Nhi gật gật đầu liên tục:
“Đi! Đi chứ! Tớ muốn xem a.” nói xong liền ngay lập tức đứng dậy.
Lương Hạ vô cùng ảo não. Cô nhớ tới cách đây không lâu, mỗi khi cô muốn kéo Hạ Nhi đi đâu thì luôn rất khó a, còn khó hơn lên trời, giờ chỉ cần nhắc đến hai chữ “Khương Tình” liền ngay cả mắt cũng không chớp mà đồng ý rồi.
Lương Hạ liền đứng dậy cùng Hạ Nhi bước ra cửa.
Nữ sinh A nghe được thông tin Lương Hạ vừa nói liền quay sang bên cạnh nói:
“Khương Tình đánh bóng...” chưa nói hết câu đã thấy hai nữ sinh vừa huyên náo vừa rồi biến mất.
Từ lúc nghe Lương Hạ nói thì hai nữ sinh kia đã đẩy ghế chạy ra ngoài rồi.
Sao có thể bỏ lỡ việc ngắm nhìn thần thái và khí chất xuất chúng của Khương Tình học trưởng được.
Nữ sinh A tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Bạn bè thế đấy, nghe thấy nữ thần liền quên luôn cả bạn bè.”
Tuy miệng trách móc nhưng cũng ngay lập tức nhảy xuống bàn, gấp gáp chạy về hướng câu lạc bộ thể thao.
An Tranh đang ở dưới sân bóng, mái tóc đen được buộc cao lên vô cùng gọn gàng anh khí, bộ đồ thể thao màu đen làm nổi bật vóc dáng cao gầy, ánh mắt cô nhìn về phía Tiến Minh đang đập bóng liên tục xuống sân, rồi ném bóng thành hình đường parabol vào rổ, nhưng... trật lất.
Tiến Minh khẽ chép miệng, rồi lại muốn đi nhặt bóng về, nhưng bóng lăn đến chỗ Cao Vỹ Quang, hắn liền khẽ cúi người nhặt lấy, tay vươn lên ném một đường bóng vô cùng đẹp mắt, trái bóng ngay lập tức chui lọt vào vòng đai của rổ.
Vỹ Quang quay đầu nhìn Tiến Minh cười vui vẻ nói:
“Cậu nên luyện tập nhiều hơn đó.”
Tiến Minh liền bĩu môi, nói:
“Ném vào một quả thôi, cậu có cần đắc ý như vậy không?”
Vỹ Quang cười cười.
An Tranh thấy vậy bước nhanh tới, tay bắt lấy quả bóng, bước tới chỗ Cao Vỹ Quang và Tiến Minh khẽ hỏi:
“Tinh Thần đâu?”
“Cậu ấy đi gọi Khương Tình rồi.” Khanh Long vừa đi tới, tay đút vào túi nói.
Bối Lạc và Hương Vũ chầm chậm từ phía sau Khanh Long lên tiếng chào hỏi.
“Mấy cậu định tổ chức trận đấu bóng sao?” Hương Vũ nói giọng phấn khích.
Bối Lạc im lặng cười nhẹ.
Tiến Minh quay đầu nhìn Hương Vũ rồi cười cười:
“Chỉ là tự dưng nổi hứng muốn đấu một trận với An Tranh.”
Cao Vỹ Quang liền cười cợt trêu ghẹo Tiến Minh:
“Trình độ tiểu học của cậu mà muốn đấu với An Tranh sao?”
Tiến Minh tỏ vẻ tức giận, quay đầu liền nói:
“Các cậu...rồi tớ sẽ cho các cậu thấy.”
“Thấy gì đó?” giọng Tinh Thần cười cười bước tới.
Tiến Minh liền liếc Tinh Thần, giọng bực bội:
“Không gì.” rồi khẽ nghiêng đầu nhìn phía sau Tinh Thần nói: “Khương Tình đâu? Không phải cậu đi gọi Khương Tình sao?”
Tinh Thần liền cười, thanh âm có chút vui vẻ nói:
“Chắc giờ này cũng sắp tới đó, lúc nãy tớ đi gọi, cậu ấy đáp ứng tới rồi.”
An Tranh cười cười, đang định quay người ném bóng cho Tinh thần, liền thấy Lương Hạ và Hạ Nhi loay hoay đi tới hàng ghế khán giả ngồi xuống.
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô nhìn Hạ Nhi, giọng không xác định nói:
“Hạ Nhi?”
Tiến Minh và Tinh Thần liền ngước đầu lên nhìn.
Cao Vỹ Quang cũng hơi giật mình.
“Sao cô ấy lại tới đây?” giọng có chút khó hiểu, sau nói lại tựa như tự nói với mình “Không phải rất không thích tới nơi ồn ào sao?”.
Tinh Thần nghe vậy liền quay đầu về phía Vỹ Quang nói:
“Hạ Nhi ghét chỗ đông người?”
Vỹ Quang gật đầu vô ý thức nói:
“Đúng thế , cậu không để ý đến cô ấy nhiều như tớ, tất nhiên có điều không biết, khoảng thời gian rảnh của cô ấy chỉ là ngủ và vẽ thôi. Không có khái niệm sẽ tới nơi đông người như sân bóng rổ đâu.”
Nói xong khẽ liếc nhìn xung quanh khán phòng, tuy mới chỉ lác đác vài bóng người tới đây làm người xem, nhưng cũng được xem là rất đông rồi, còn đa số đều là nữ, họ hò hét huýt sáo, gây tiếng động ầm ĩ không nhỏ.
Tinh Thần khẽ cười nói:
“Chắc là lâu lâu cậu ấy muốn đổi không khí, lúc nãy tớ bắt gặp Lương Hạ ở khu hội trưởng. Lương Hạ nói sẽ dẫn Hạ Nhi tới.”
Cao Vỹ Quang liền khẽ cau mày, nói:
“Nếu Lương Hạ kéo cô ấy tới thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ tới, lúc trước mỗi lần Lương Hạ muốn cùng Hạ Nhi tới căn tin. Tớ thấy Hạ Nhi còn tỏ vẻ rất phiền.”
Tiến Minh liền trợn tròn mắt nói:
“Hạ Nhi khó như vậy? Cô ấy có vấn đề gì sao?”
Cao Vỹ Quang liền tiếp lời, nói:
“Tớ có hỏi qua Lương Hạ. Lương Hạ chỉ nói, Hạ Nhi là...”
“Thấy phiền.” An Tranh tiếp lời. Sau đó cười ngọt ngào nhìn về phía Hạ Nhi, nói tiếp “Còn cảm thấy ồn ào nữa.”
Cao Vỹ Quang nhíu nhẹ mày, im lặng không đáp.
Tiến Minh liền hỏi An Tranh.
“Cậu nói cậu với Hạ Nhi quen biết từ nhỏ, nhưng dì An Nhã Hiên tại sao lại mang cậu đến làm bạn với Hạ Nhi thế?”
An Tranh cười cười nói:
“Mẹ Hạ Nhi là bạn của mẹ tớ, mẹ Hạ Nhi thường xuyên không ở nhà, ông nội cậu ấy lo lắng Hạ Nhi sẽ buồn. Thế nên tớ bị mẹ đem đến làm bạn với cậu ấy.”
“Tớ không tin được nha, An Tranh tam tiểu thư mà lại bị đem tới để giải buồn cho Hạ Nhi sao?” Tinh Thần cười cợt, giọng mang chút trêu ghẹo.
An Tranh nghe thế không những không giận, còn nói:
“Lúc đầu mẹ tớ nói muốn dẫn tớ đến làm bạn với Hạ Nhi, tớ cũng rất tức giận, từ nhỏ chỉ có người khác muốn làm bạn với tớ, lần đầu tiên trong đời lại bị mẹ ruột mình mang đến nhà một người lạ, còn ném tớ ở đó rồi bỏ đi. Tớ đã rất giận dữ.”
An Tranh nhìn Tinh Thần và mọi người vẫn chăm chú lắng nghe, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhi đang yên tĩnh ngồi trên khán phòng, nói:
“Sau đó tớ phát hiện ra, Hạ Nhi rất khác với tớ, cậu ấy an tĩnh, an tĩnh đến có lúc tớ nghĩ cậu ấy không bình thường, tớ lúc đầu là không muốn lại gần cậu ấy, nhưng thật ra cậu ấy lại là người còn không muốn lại gần tớ hơn. Tớ với cậu ấy bên nhau gần ba năm, một lời cũng không nói với nhau, cậu tin không?” Nói xong liền cười nhìn Tinh Thần.
Tinh Thần tỏ vẻ không tin được, hỏi lại:
“Hai người ở bên nhau mà không nói với nhau một lời sao?”
Tiến Minh sẽ liếc mắt nhìn Hạ Nhi. Ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Cao Vỹ Quang im lặng nghe chăm chú.
An Tranh lại tiếp tục kể:
“Đúng vậy, không nói với nhau một lời, nhưng tớ vô cùng tò mò, nên đã để ý cậu ấy rất lâu, cậu ấy suốt ngày chỉ an an tĩnh tĩnh hoặc là ngồi yên ở sô pha, hai là nhốt mình trong phòng, không để ý mọi thứ xung quanh, làm mọi thứ đều chưa từng gọi tên tớ, một lần tớ còn giấu một món đồ của cậu ấy, muốn cậu ấy đi tìm, nhưng cậu ấy thà bỏ món đồ mình yêu thích, cũng không nhất định mở miệng nói một câu với tớ.” An Tranh nhớ tới liền cười ôn nhu.
Lúc đó An Tranh cảm thấy Hạ Nhi quá mức bình tĩnh, một cô bé lại không ra dáng là một cô bé, cô muốn chọc cho Hạ Nhi phải tức giận, nên tìm cách giấu đi con gấu nhỏ Hạ Nhi hay ôm. Hạ Nhi đã cuống cuồng lật tung căn biệt thự để tìm con gấu đó, chỉ là không hề hé miệng hỏi bất kì ai kể cả cô. Sau đó cô liền thấy Hạ Nhi rất an tĩnh đi về phòng, nhốt mình lại một buổi chiều, sáng hôm sau liền không đi tìm con gấu nữa.
An Tranh nhớ đến liền cúi đầu cười khe khẽ.
“Các cậu đứng đây im lặng như vậy khiến tớ hơi lo đấy.” Khương Tình giọng nói ôn hoà bước tới.
Mái tóc một nửa buộc lên cao, có vài sợi rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, Khương Tình mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình cao gầy, ưu nhã chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía đám người.
Tinh Thần quay đầu thấy Khương Tình liền cười, nói:
“An Tranh đang kể về Hạ Nhi lúc nhỏ.”
Khương Tình nghe vậy liền nhướng mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía khán phòng, thấy Hạ Nhi đang ngồi bên cạnh Lương Hạ, hai người đang thầm thì gì đó với nhau. Ánh mắt Khương Tình liền tối lại, nhớ đến cuốn thoại bản trong tủ ngăn kéo, thân thể liền có xúc động muốn đi lên kéo Hạ Nhi dạy dỗ một trận, nhưng cô liền khắc chế tâm tình, cười cười nói:
“À, là nhắc về Hạ Nhi sao? Tớ cũng muốn nghe.”
An Tranh nghe vậy liền ôn nhu nói:
“Cũng không có gì đâu, chuyện lúc nhỏ qua lâu rồi.”
Khương Tình liền dịu dàng ưu nhã gật gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười không rõ nhìn An Tranh nói:
“Nếu chuyện đã qua lâu rồi, An Tranh cũng không nên nhắc lại làm gì.” nói xong liền cười còn ôn nhu hơn, nói tiếp: “Quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, hiện tại mới là quan trọng.”
Câu nói ẩn ý không rõ làm mọi người xung quanh nghe thấy đều ngẩn ra.
An Tranh cười cười, thanh âm trầm thấp nói:
“Tuy là chuyện của quá khứ, nhưng nó cũng là những hồi ức và kỉ niệm rất đẹp đẽ. Có khi, hiện tại nhìn thấy trước mắt lại chưa phải là kết quả. Mọi thứ đều không nói trước được.”
Khương Tình nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, khẽ xoay người lại nhìn về phía Hạ Nhi rồi nói:
“Đúng là mọi thứ không thể nói trước được, nhưng nếu đã biết trước kết quả vốn dĩ là không thể, tốt nhất nên buông tay, kẻo sau này hại người hại mình.”
An Tranh nhíu mày, ánh mắt vốn dĩ ôn hoà lại trở nên lạnh lùng u tĩnh.
Tinh Thần nhìn thấy không khí trong sân trở nên lạnh ngắt, liền bước tới cười cười giải hoà nói:
“À, giờ cũng đã đông đủ rồi, mình chia làm hai phe rồi bắt đầu đi nha.” nói xong liền quay về phía mọi người hỏi:”Chia thế nào đây?”
An Tranh liền nói:
“Khương Tình, đấu một trận không?”
Tinh Thần nghe thấy liền câm như hến.
Cao Vỹ Quang liếc mắt nhìn về An Tranh và Khương Tình.
Tiến Minh liềnthở dài.
Trong lòng thầm nghĩ.
Hai đại tôn phật này lại nữa rồi.
Khương Tình khẽ quay đầu, nhìn An Tranh rồi cười khẽ:
“Được thôi, cậu chọn người trong đội cậu đi.”
An Tranh khoé miệng liền nhếch lên nụ cười lạnh, cô quay sang Tinh Thần nói:
“Cậu muốn về bên nào?” Rồi nhìn về ba nam nhân còn lại nói “Các cậu cứ tuỳ tiện chọn.”
Tinh Thần ánh mắt hơi mơ hồ, xoay người đi về phía Khương Tình nói:
“Tớ về đội Khương Tỷ đi.”
Tiến Minh liền đi về phía An Tranh nói:
“Vậy tớ về phía An Tranh.”
Cao Vỹ Quang bước về phía An Tranh, Khanh Long đi về phía Khương Tình.
An Tranh và Khương Tình đối diện ôn hoà nhìn nhau, cả hai đều rất cao, đứng một chỗ với 4 nam nhân không hề có chút chênh lệch nào.
Hai đội ngay lập tức tạo một thế trận cân bằng 3 đấu 3.