Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 389: Phát điên
Hạ Nhi đứng bên cạnh, cô nhìn thấy con ngươi của Hương Vũ đã rời rạc, chút ánh sáng trong đôi mắt đang dần dần tắt lịm, hốc mắt cô cũng rực đỏ, bàn tay đang cầm con dao cũng run lên không ngừng.
Bối Lạc lúc này không để ý đến cô nữa, chỉ biết ôm ghì lấy Hương Vũ, nhìn máu chảy ra từ khóe miệng và lồng ngực Hương Vũ, Bối Lạc phát điên cuống cuồng gào khóc, bản thân cứ ôm riết lấy Hương Vũ không chịu buông tay.
Vũng máu trên mặt đất dần khô lại, nhuộm đỏ màu máu.
Gió thổi qua, màu đỏ ấy vô cùng bi thương, đỏ đến ngạt thở.
Giống hệt như tương lai mờ mịt phía trước khiến con người ta khiếp sợ.
Hạ Nhi muốn khóc nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi ra được.
Cô muốn hét nhưng cổ họng lại tắc nghẹn.
Hương Vũ là vì cứu cô, lao đến đỡ lấy viên đạn ấy cho cô mà trở nên thế này.
Đôi mắt cô đỏ rực lên rồi lại bị cô ép xuống, cảnh cáo bản thân:
Hương Vũ nhất định sẽ bình an vô sự, nhất định thế...
Hạ Nhi bước tới, vừa muốn nói gì đó, lại nghe âm thanh yếu ớt của Hương Vũ vang lên, nhẹ đến mức như không nghe thấy nữa:
"Em.. phải sống.. Bối Lạc...".
Hạ Nhi cắn chặt môi, nhìn sang Bối Lạc, bàn tay siết lấy con dao trong tay đến run rẩy.
Bối Lạc khóc đến rối tung rối mù.
Hương Vũ lại gắng giượng cười, hướng mắt về phía Bối Lạc, giọng nói trầm thấp vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thế, cho dù chỉ là gắng giượng chút sức tàn:
"Tôi... vẫn luôn.. yêu... em..."
Bối Lạc nghe thấy, ngay lập tức khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến đau xé ruột xé gan, khóc tới không thở nổi, bao nhiêu bất lực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu nỗi khiếp sợ... tất cả mọi cảm xúc đồng thời bộc phát.
Cô biết!
Cô biết mà!
Biết rằng trái tim Hương Vũ vẫn luôn hướng về cô.
Cô hiện tại biết rồi, biết bản thân không thể sống thiếu nữ nhân này rồi.
Bối Lạc cứ khóc mãi, khóc không thể ngừng lại được.
Cảm giác duy nhất chính là cơ thể của Hương Vũ rất lạnh, mái tóc đen dài xõa xuống một vũng bê bết máu, máu chảy khắp nơi.
"Hương Vũ! Đừng bỏ tớ lại. Hương Vũ..." Bối Lạc nức nở gào thét.
Hương Vũ nhìn cô, có lẽ lại muốn cười với cô nhưng khóe môi khẽ giật rồi lại phun ra rất nhiều máu.
Bối Lạc ôm Hương Vũ trong tay, mặt đất dưới hai người cũng bị nhuộm một màu đỏ rực, tỏa ra một vẻ đẹp yêu nghiệt.
Hương Vũ nhìn cô, máu trên người thấm đỏ chiếc áo sơ mi, nóng rực, còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể, sắc mặt trắng nhợt, giống hệt như ánh trăng lạnh ngắt trên đỉnh đầu, bàn tay lần nữa cố gắng giơ lên muốn chạm vào mặt Bối Lạc, nhưng giơ được một nửa có vẻ lại đổi ý.
Bàn tay đã dính đầy máu, sẽ làm bẩn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia của cô.
Bối Lạc nhìn thấy ngón tay Hương Vũ dính đầy máu, lúc này lại ngay lập tức nắm lấy tay Hương Vũ, áp lên khuôn mặt mình, vệt máu đỏ tươi nhuộm làn da cô thành từng mảng rực rỡ diễm lệ, nước mắt Bối Lạc lăn dài trên gò má, rơi xuống.
Hạ Nhi đứng bên cạnh, nghe thấy Bối Lạc khó khăn nói từng chữ một:
"Cậu sẽ không sao hết. Mọi chuyện qua rồi, chúng ta trở về lập tức kết hôn, có được không? Tớ sẽ làm cô dâu của cậu. Mình cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường. Tớ sẽ ngoan ngoãn làm một cô dâu thật xinh đẹp của cậu. Cưới nhau rồi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau nữa. Hương Vũ..."
Bối Lạc vừa khóc vừa lẩm bẩm liên tục, giống như một kẻ điên:
"Tớ biết cậu đã đặt nhẫn cưới, còn biết cậu đã chọn cả váy cưới cho tớ luôn rồi. Hương Vũ, tớ đã thấy nó. Chiếc váy đó đẹp lắm. Là chiếc váy đẹp nhất mà tớ từng thấy. Tớ sẽ mặc nó cho cậu xem. Hương Vũ, cậu muốn cưới tớ mà. Bây giờ chúng ta lập tức trở về rồi kết hôn ngay, được không?"
Hương Vũ bật cười, máu cứ liên tục trào ra, giọng nói càng lúc càng yếu đi nhưng vẫn rất kiên trì:
"Em sẽ là... cô dâu.. xinh đẹp... nhất.."
Lời vừa dứt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Hương Vũ lạnh ngắt, ngón tay trượt khỏi khuôn mặt cô...
Hương Vũ đã ngừng thở.
Bối Lạc hốt hoảng, gào thét đến chết lặng:
"Hương Vũ!!!"
Hạ Nhi nhìn thấy Hương Vũ không còn hơi thở nữa, cô gần như phát điên lao đến:
"Hương Vũ! Hương Vũ!!!"
Bối Lạc vung tay hất mạnh cô ra, gào lên thống thiết:
"Đừng có chạm vào cậu ấy!!!"
Hạ Nhi nghe thấy, cô như phát điên túm chặt lấy cánh tay Bối Lạc, gào lên từng tiếng:
"Cậu!!! Mẹ kiếp!! Là cô giết Hương Vũ! Cô giết chết Hương Vũ rồi."
Bối Lạc sững người.
Cánh tay Bối Lạc gần như sắp bị Hạ Nhi lắc gãy nhưng kỳ lạ là Bối Lạc không hề cảm thấy đau, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hương Vũ, không có phản ứng, cả người như một khúc gỗ, hiện tại nơi trái tim mới là nơi đau nhất, nó đã đau đến chết lặng rồi, cơn đau Hạ Nhi mang tới lúc này lại chẳng là gì so với sự đau đớn này.
Bối Lạc cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đầy máu của mình, gào lên điên loạn:
"AAAAAA!!!!!"
Toàn thân Hạ Nhi đã phẫn nộ đến run rẩy.
Hương Vũ chết rồi.
————
Bối Lạc cứ ôm rịt Hương Vũ trên mặt đường như thế, không nhúc nhích, ngay cả một câu cũng không nói, đôi mắt đã trở nên khô khốc từ bao giờ, chả còn một giọt nước mắt nào, chỉ nhìn khuôn mặt Hương Vũ trân trân như một cái xác không hồn.
Chính bản thân cô đã tự cướp đi sinh mạng của mình rồi.
Hạ Nhi đứng chết trân nhìn hai người trước mặt, cho đến lúc này cô mới nhìn kỹ tay mình, nó vẫn đang run, chưa giây phút nào ngừng.
Hiện tại cô chỉ muốn dùng một nhát dao giết chết Bối Lạc, thế nhưng cô biết...
Hương Vũ không cho phép cô làm thế.
Ngay từ lúc Hương Vũ trở về nước gặp cô, điều đầu tiên mở lời lại chính là mong cô buông tha cho Bối Lạc, một nữ nhân có thể yêu một người đến mức ở phía sau dùng toàn bộ những gì mình có để bảo vệ một người chưa từng yêu mình.
Không oán không hối.
Một người như thế, Bối Lạc lại không biết trân trọng, còn một tay giết chết người đó rồi.
Thế nhưng khi nhìn gương mặt Bối Lạc hiện tại cắt không còn hột máu, đầu tóc, quần áo dính đầy máu, ánh mắt trở nên vô hồn...
Đúng vậy...
Đôi khi sống trong sự dằn vặt, sống trong sự hối hận và day dứt mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Bờ môi Bối Lạc cứ run mãi, sắc mặt trắng bệch như tương, bộ dạng như vậy quả thực khiến người ta xót xa.
Có thể nếu là cô trước đây thì đã không đành lòng từ lâu rồi.
Nhưng lúc này cô vẫn đứng yên, cũng không bước tới an ủi, từng từ từng chữ như con dao sắc bén đâm vào đáy lòng Bối Lạc, đâm đến rướm máu, đâm đến tàn tạ, giọng nói của cô nghẹn ngào, đầy chua chát:
"Bối Lạc! Cô biết không? Cô từng nói cô ngưỡng mộ tôi, vì tôi có được tình yêu của Khương Tình. Nhưng thật ra bản thân tôi mới là người ngưỡng mộ cô đấy. Hương Vũ vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, bản thân cô có bao giờ nhìn thấy chưa? Nếu không có Hương Vũ, Bối gia của cô đã chết đi trong tay tôi từ lâu rồi. Ngay cả những chuyện mà cô làm sau lưng tôi, tôi tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác, cũng chỉ bởi vì Hương Vũ từng nói: Mọi lỗi lầm cô làm ra, hãy để cô ấy thay cô gánh chịu hết thảy. Bối Lạc! Hiện tại Hương Vũ đã dùng mạng của mình để gánh chịu tất cả lỗi lầm của cô rồi. Tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy cũng chỉ nghĩ đến cô."
Bối Lạc cảm thấy trái tim thắt lại, lập tức ôm Hương Vũ thật chặt, lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống theo từng mạch đau thương đang cuộn trào như sóng.
Hạ Nhi bất thình lình nắm chặt bả vai Bối Lạc, đau đớn nói tiếp:
"Bối Lạc, cô hãy sống thật tốt cuộc đời được đánh đổi bằng chính tính mạng của người yêu cô đi."
Thần kinh Bối Lạc như bị kéo căng ra hết mức.
Đại não chỉ cảm thấy đau nhức đến muốn sắp vỡ tung, tâm trí cũng bị vò nát đến đau đớn tột cùng. Nước mắt lại từng giọt lăn dài thấm đẫm trên diện dung nhợt nhạt không chút huyết sắc, cổ họng giống như bị khô kiệt.
Bối Lạc hất mạnh tay Hạ Nhi ra, lẩm bẩm như kẻ mất trí:
"Hương Vũ chỉ ngủ thôi. Hương Vũ không chết, không chết đâu. Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi."
Đôi mắt Hạ Nhi hiện lên sự chua xót, nhưng ngữ khí lại lạnh đến cùng cực, gằn mạnh từng chữ:
"Bối Lạc! Hương Vũ chết rồi!."
Lời nói đó của Hạ Nhi khiến Bối Lạc vô thức bật khóc thành tiếng, sự thật phũ phàng trước mắt khiến tinh thần Bối Lạc dường như suy sụp hoàn toàn. Mọi thứ trước mặt cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, hình ảnh khuôn mặt Hương Vũ trong tay bị xoay chuyển dữ dội.
Bối Lạc lắc mạnh đầu, run rẩy đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt Hương Vũ, vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên:
"Cô nói dối. Rõ ràng Hương Vũ đang ngủ. Cậu ấy đang ngủ đấy."
Bàn tay Bối Lạc lại sượt qua, vuốt ve lên mái tóc ướt đẫm máu của Hương Vũ, giọng nói khẽ khàng như phát rồ phát dại:
"Hương Vũ mệt rồi. Cậu ấy phải ngủ. Tôi với cậu ấy ngày mai còn kết hôn nữa. Cậu ấy đã nói tôi phải làm cô dâu của cậu ấy mà. Hương Vũ, cậu an tâm ngủ đi. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu. Nhất định sẽ ngoan ngoãn trở thành cô dâu xinh đẹp của cậu, có được không?"
Hạ Nhi sửng sốt, nước mắt vô thức tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
Bối Lạc — điên rồi.
Hạ Nhi tưởng rằng Bối Lạc sẽ điên cuồng gào lên với cô, như vậy chứng tỏ còn có thể sống tiếp, nhưng không thể ngờ cô ta lại phản ứng như vậy.
Đó là kiểu đau thương đến tan nát cõi lòng.
Quãng đời còn lại sau này Bối Lạc phải sống thế nào đây?
Hương Vũ! Cậu nhìn thấy không?
Không hiểu sao Hạ Nhi bỗng cảm thấy trái tim mình rất nhói.
Bối Lạc lúc này không để ý đến cô nữa, chỉ biết ôm ghì lấy Hương Vũ, nhìn máu chảy ra từ khóe miệng và lồng ngực Hương Vũ, Bối Lạc phát điên cuống cuồng gào khóc, bản thân cứ ôm riết lấy Hương Vũ không chịu buông tay.
Vũng máu trên mặt đất dần khô lại, nhuộm đỏ màu máu.
Gió thổi qua, màu đỏ ấy vô cùng bi thương, đỏ đến ngạt thở.
Giống hệt như tương lai mờ mịt phía trước khiến con người ta khiếp sợ.
Hạ Nhi muốn khóc nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi ra được.
Cô muốn hét nhưng cổ họng lại tắc nghẹn.
Hương Vũ là vì cứu cô, lao đến đỡ lấy viên đạn ấy cho cô mà trở nên thế này.
Đôi mắt cô đỏ rực lên rồi lại bị cô ép xuống, cảnh cáo bản thân:
Hương Vũ nhất định sẽ bình an vô sự, nhất định thế...
Hạ Nhi bước tới, vừa muốn nói gì đó, lại nghe âm thanh yếu ớt của Hương Vũ vang lên, nhẹ đến mức như không nghe thấy nữa:
"Em.. phải sống.. Bối Lạc...".
Hạ Nhi cắn chặt môi, nhìn sang Bối Lạc, bàn tay siết lấy con dao trong tay đến run rẩy.
Bối Lạc khóc đến rối tung rối mù.
Hương Vũ lại gắng giượng cười, hướng mắt về phía Bối Lạc, giọng nói trầm thấp vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thế, cho dù chỉ là gắng giượng chút sức tàn:
"Tôi... vẫn luôn.. yêu... em..."
Bối Lạc nghe thấy, ngay lập tức khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến đau xé ruột xé gan, khóc tới không thở nổi, bao nhiêu bất lực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu nỗi khiếp sợ... tất cả mọi cảm xúc đồng thời bộc phát.
Cô biết!
Cô biết mà!
Biết rằng trái tim Hương Vũ vẫn luôn hướng về cô.
Cô hiện tại biết rồi, biết bản thân không thể sống thiếu nữ nhân này rồi.
Bối Lạc cứ khóc mãi, khóc không thể ngừng lại được.
Cảm giác duy nhất chính là cơ thể của Hương Vũ rất lạnh, mái tóc đen dài xõa xuống một vũng bê bết máu, máu chảy khắp nơi.
"Hương Vũ! Đừng bỏ tớ lại. Hương Vũ..." Bối Lạc nức nở gào thét.
Hương Vũ nhìn cô, có lẽ lại muốn cười với cô nhưng khóe môi khẽ giật rồi lại phun ra rất nhiều máu.
Bối Lạc ôm Hương Vũ trong tay, mặt đất dưới hai người cũng bị nhuộm một màu đỏ rực, tỏa ra một vẻ đẹp yêu nghiệt.
Hương Vũ nhìn cô, máu trên người thấm đỏ chiếc áo sơ mi, nóng rực, còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể, sắc mặt trắng nhợt, giống hệt như ánh trăng lạnh ngắt trên đỉnh đầu, bàn tay lần nữa cố gắng giơ lên muốn chạm vào mặt Bối Lạc, nhưng giơ được một nửa có vẻ lại đổi ý.
Bàn tay đã dính đầy máu, sẽ làm bẩn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia của cô.
Bối Lạc nhìn thấy ngón tay Hương Vũ dính đầy máu, lúc này lại ngay lập tức nắm lấy tay Hương Vũ, áp lên khuôn mặt mình, vệt máu đỏ tươi nhuộm làn da cô thành từng mảng rực rỡ diễm lệ, nước mắt Bối Lạc lăn dài trên gò má, rơi xuống.
Hạ Nhi đứng bên cạnh, nghe thấy Bối Lạc khó khăn nói từng chữ một:
"Cậu sẽ không sao hết. Mọi chuyện qua rồi, chúng ta trở về lập tức kết hôn, có được không? Tớ sẽ làm cô dâu của cậu. Mình cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường. Tớ sẽ ngoan ngoãn làm một cô dâu thật xinh đẹp của cậu. Cưới nhau rồi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau nữa. Hương Vũ..."
Bối Lạc vừa khóc vừa lẩm bẩm liên tục, giống như một kẻ điên:
"Tớ biết cậu đã đặt nhẫn cưới, còn biết cậu đã chọn cả váy cưới cho tớ luôn rồi. Hương Vũ, tớ đã thấy nó. Chiếc váy đó đẹp lắm. Là chiếc váy đẹp nhất mà tớ từng thấy. Tớ sẽ mặc nó cho cậu xem. Hương Vũ, cậu muốn cưới tớ mà. Bây giờ chúng ta lập tức trở về rồi kết hôn ngay, được không?"
Hương Vũ bật cười, máu cứ liên tục trào ra, giọng nói càng lúc càng yếu đi nhưng vẫn rất kiên trì:
"Em sẽ là... cô dâu.. xinh đẹp... nhất.."
Lời vừa dứt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Hương Vũ lạnh ngắt, ngón tay trượt khỏi khuôn mặt cô...
Hương Vũ đã ngừng thở.
Bối Lạc hốt hoảng, gào thét đến chết lặng:
"Hương Vũ!!!"
Hạ Nhi nhìn thấy Hương Vũ không còn hơi thở nữa, cô gần như phát điên lao đến:
"Hương Vũ! Hương Vũ!!!"
Bối Lạc vung tay hất mạnh cô ra, gào lên thống thiết:
"Đừng có chạm vào cậu ấy!!!"
Hạ Nhi nghe thấy, cô như phát điên túm chặt lấy cánh tay Bối Lạc, gào lên từng tiếng:
"Cậu!!! Mẹ kiếp!! Là cô giết Hương Vũ! Cô giết chết Hương Vũ rồi."
Bối Lạc sững người.
Cánh tay Bối Lạc gần như sắp bị Hạ Nhi lắc gãy nhưng kỳ lạ là Bối Lạc không hề cảm thấy đau, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hương Vũ, không có phản ứng, cả người như một khúc gỗ, hiện tại nơi trái tim mới là nơi đau nhất, nó đã đau đến chết lặng rồi, cơn đau Hạ Nhi mang tới lúc này lại chẳng là gì so với sự đau đớn này.
Bối Lạc cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đầy máu của mình, gào lên điên loạn:
"AAAAAA!!!!!"
Toàn thân Hạ Nhi đã phẫn nộ đến run rẩy.
Hương Vũ chết rồi.
————
Bối Lạc cứ ôm rịt Hương Vũ trên mặt đường như thế, không nhúc nhích, ngay cả một câu cũng không nói, đôi mắt đã trở nên khô khốc từ bao giờ, chả còn một giọt nước mắt nào, chỉ nhìn khuôn mặt Hương Vũ trân trân như một cái xác không hồn.
Chính bản thân cô đã tự cướp đi sinh mạng của mình rồi.
Hạ Nhi đứng chết trân nhìn hai người trước mặt, cho đến lúc này cô mới nhìn kỹ tay mình, nó vẫn đang run, chưa giây phút nào ngừng.
Hiện tại cô chỉ muốn dùng một nhát dao giết chết Bối Lạc, thế nhưng cô biết...
Hương Vũ không cho phép cô làm thế.
Ngay từ lúc Hương Vũ trở về nước gặp cô, điều đầu tiên mở lời lại chính là mong cô buông tha cho Bối Lạc, một nữ nhân có thể yêu một người đến mức ở phía sau dùng toàn bộ những gì mình có để bảo vệ một người chưa từng yêu mình.
Không oán không hối.
Một người như thế, Bối Lạc lại không biết trân trọng, còn một tay giết chết người đó rồi.
Thế nhưng khi nhìn gương mặt Bối Lạc hiện tại cắt không còn hột máu, đầu tóc, quần áo dính đầy máu, ánh mắt trở nên vô hồn...
Đúng vậy...
Đôi khi sống trong sự dằn vặt, sống trong sự hối hận và day dứt mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Bờ môi Bối Lạc cứ run mãi, sắc mặt trắng bệch như tương, bộ dạng như vậy quả thực khiến người ta xót xa.
Có thể nếu là cô trước đây thì đã không đành lòng từ lâu rồi.
Nhưng lúc này cô vẫn đứng yên, cũng không bước tới an ủi, từng từ từng chữ như con dao sắc bén đâm vào đáy lòng Bối Lạc, đâm đến rướm máu, đâm đến tàn tạ, giọng nói của cô nghẹn ngào, đầy chua chát:
"Bối Lạc! Cô biết không? Cô từng nói cô ngưỡng mộ tôi, vì tôi có được tình yêu của Khương Tình. Nhưng thật ra bản thân tôi mới là người ngưỡng mộ cô đấy. Hương Vũ vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, bản thân cô có bao giờ nhìn thấy chưa? Nếu không có Hương Vũ, Bối gia của cô đã chết đi trong tay tôi từ lâu rồi. Ngay cả những chuyện mà cô làm sau lưng tôi, tôi tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác, cũng chỉ bởi vì Hương Vũ từng nói: Mọi lỗi lầm cô làm ra, hãy để cô ấy thay cô gánh chịu hết thảy. Bối Lạc! Hiện tại Hương Vũ đã dùng mạng của mình để gánh chịu tất cả lỗi lầm của cô rồi. Tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy cũng chỉ nghĩ đến cô."
Bối Lạc cảm thấy trái tim thắt lại, lập tức ôm Hương Vũ thật chặt, lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống theo từng mạch đau thương đang cuộn trào như sóng.
Hạ Nhi bất thình lình nắm chặt bả vai Bối Lạc, đau đớn nói tiếp:
"Bối Lạc, cô hãy sống thật tốt cuộc đời được đánh đổi bằng chính tính mạng của người yêu cô đi."
Thần kinh Bối Lạc như bị kéo căng ra hết mức.
Đại não chỉ cảm thấy đau nhức đến muốn sắp vỡ tung, tâm trí cũng bị vò nát đến đau đớn tột cùng. Nước mắt lại từng giọt lăn dài thấm đẫm trên diện dung nhợt nhạt không chút huyết sắc, cổ họng giống như bị khô kiệt.
Bối Lạc hất mạnh tay Hạ Nhi ra, lẩm bẩm như kẻ mất trí:
"Hương Vũ chỉ ngủ thôi. Hương Vũ không chết, không chết đâu. Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi."
Đôi mắt Hạ Nhi hiện lên sự chua xót, nhưng ngữ khí lại lạnh đến cùng cực, gằn mạnh từng chữ:
"Bối Lạc! Hương Vũ chết rồi!."
Lời nói đó của Hạ Nhi khiến Bối Lạc vô thức bật khóc thành tiếng, sự thật phũ phàng trước mắt khiến tinh thần Bối Lạc dường như suy sụp hoàn toàn. Mọi thứ trước mặt cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, hình ảnh khuôn mặt Hương Vũ trong tay bị xoay chuyển dữ dội.
Bối Lạc lắc mạnh đầu, run rẩy đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt Hương Vũ, vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên:
"Cô nói dối. Rõ ràng Hương Vũ đang ngủ. Cậu ấy đang ngủ đấy."
Bàn tay Bối Lạc lại sượt qua, vuốt ve lên mái tóc ướt đẫm máu của Hương Vũ, giọng nói khẽ khàng như phát rồ phát dại:
"Hương Vũ mệt rồi. Cậu ấy phải ngủ. Tôi với cậu ấy ngày mai còn kết hôn nữa. Cậu ấy đã nói tôi phải làm cô dâu của cậu ấy mà. Hương Vũ, cậu an tâm ngủ đi. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu. Nhất định sẽ ngoan ngoãn trở thành cô dâu xinh đẹp của cậu, có được không?"
Hạ Nhi sửng sốt, nước mắt vô thức tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
Bối Lạc — điên rồi.
Hạ Nhi tưởng rằng Bối Lạc sẽ điên cuồng gào lên với cô, như vậy chứng tỏ còn có thể sống tiếp, nhưng không thể ngờ cô ta lại phản ứng như vậy.
Đó là kiểu đau thương đến tan nát cõi lòng.
Quãng đời còn lại sau này Bối Lạc phải sống thế nào đây?
Hương Vũ! Cậu nhìn thấy không?
Không hiểu sao Hạ Nhi bỗng cảm thấy trái tim mình rất nhói.
Bình luận facebook