Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Cười mẹ cậu
Edit: Cà Ri
Giáo y?
Đồ Sam không khỏi nhìn vị "Nam quỷ" này thêm hai mắt, xung quang tối um, anh ta lại hóa trang đậm như vậy, căn bản là nhìn không rõ mặt mũi, chỉ cảm thấy cái mũi của anh ta rất đẹp, vừa cao lại thẳng.
Đồ Sam nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức hỏi: "Là Giáo y trường học sao?"
Chàng trai liếc cô một cái: "Là quỷ trong trường học."
Ách... lại nhìn khóe môi máu của anh ta, còn có ống nghe bệnh phát ra ánh sáng lạnh, Đồ Sam quyết định dừng lại đề tài này.
"Ngài có thể để tôi xuống được không?" Cô hỏi.
Chàng trai buông cô xuống, cằm khẽ hất: "Đằng trước chính là lối ra, cô tự đi ra ngoài được không?"
Đồ Sam nhìn về phía đó, không khỏi che lại đôi mắt, chỗ kia một mảnh ánh sáng, làm hai mắt của cô không thích ứng được, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đi quay lại một lần nữa vẫn được."
Chàng trai cười nhạt.
Một tiếng thở dài ngắn, âm thanh trong trẻo, như ngọc bị đập vỡ nát.
Đồ Sam theo bản năng quay đầu, anh ta đã xoay người rời đi, không một lời tạm biệt.
Đồ Sam chớp chớp hàng mi dài, đi về phía cửa ra.
Nam sinh lùn kia đã sớm đứng ở đó đợi cô, hắn tươi cười rực rỡ nói: "Ai cô cuối cùng cũng ra rồi."
Đồ Sam dừng chân, đạp đạp mũi chân: "Tôi còn chưa có đi hết."
Nam sinh nói: "Cô dám nằm lên giường ở ký túc xá nữ sinh là đã rất đáng gờm đáng để khoe khoang rồi."
"Ồ." Đồ Sam rủ mắt xuống, cũng không cảm thấy kiêu ngạo.
"Cô làm sao vậy?" Có người hỏi.
Đồ Sam ngẩng đầu, nói chuyện chính là chị gái lễ tân, cô ấy hai tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào tường, có chút không thể tin nổi nhìn cô, bĩu môi nói: "Thật sự ngủ thiếp đi?"
Đồ Sam gãi gãi đầu: "Chắc là ngủ thiếp đi..."
Chị gái lễ tân bật cười, lông mày nhanh xoắn thành một cục nói: "Làm sao mà ngủ được a?"
Đồ Sam nghiêm túc nhớ lại: "Tôi rất sợ, nằm dài trên giường, nhắm chặt mắt, không dám nhìn cái gì, sau đó... rồi không có sau đó nữa."
Đã rất lâu rồi không có ngủ được thoải mái như vậy rồi.
Đồ Sam yên lặng bổ sung trong lòng.
"Cô thật giỏi..." Chị gái lễ tân gật gật đầu mấy lần, bội phục nhìn cô: "Vẫn nên về nhà ngủ đi, bên trong lạnh, dễ bị cảm lạnh."
"Đã biết." Đồ Sam nhìn nơ con bướm trên đầu giày da của mình, ướt sũng, nhưng không dính bẩn.
Thì ra máu trên đất chỉ là nước a.
Lấy lại túi và di động, Đồ Sam nhớ tới chuyện vừa rồi, quay trở lại hỏi: "Vị nam sĩ vừa ôm tôi ra là ai vậy?"
Cô gái lễ tân trả lời với vẻ mặt dĩ nhiên: "Là quỷ bên trong a."
Đồ Sam nói: "Mới không phải."
Cô gái nhìn cô: "A?"
Đồ Sam đứng lại, chậm rãi phân tích trả lời.
Chị gái lễ tâm và nam sinh lùn cùng nhau cười to thành tiếng.
- -
Chạng vạng tối, Du Dần kết thúc công việc. Ở trong phòng thay đồ đổi về T-shirt, tẩy trang, sửa sạch mặt, anh lấy đàn ghi-ta treo trong tủ quần áo vác lên vai, đi ra ngoài.
Đến cửa, Du Dần phất phất tay với Điền Nhạc, vừa muốn đi, lại bị một cái chân nhỏ chặn ngang.
Không cần động não сũng biết người chặn đường chính là Thích Phi Phi, Du Dần giật giật khóe môi: "Cô thu lại chân đi."
Thích Phi Phi lập tức thu lại chân, trợn mắt lên, trong miệng nhai kẹo cao su, mơ hồ không rõ hỏi: "Đi hát à?"
Du Dần "Ừ" một tiếng.
Thích Phi Phi chống cằm, cười chế nhạo: "Ôm Laury cảm giác thế nào?"
Du Dần nhíu mày, không hiểu.
"Buổi chiều kia..." Ngón tay cô ở giữa không trung vẽ một vòng: "Em gái nho nhỏ, động lòng người như vậy, ôm đến lỗi không nỡ buông tay đi."
Điền Nhạc ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng.
Du Dần nhướng mày: "Sao cô biết tôi ôm?"
Thích Phi Phi lộ ra nụ cười mê hoặc: "Cậu có biết trước khi người ta đi nói gì với tôi không?"
Du Dần hỏi: "Nói gì?"
Thích Phi Phi chỉ vào vào ngực mình, một mặt thành kính: "Cô ấy làm thế này, biểu cảm như vậy, nói, chỗ này của anh ta, có nhịp tim, còn rất ấm."
Du Dần khẽ ngẩn ra, khẽ cười.
Không nghe bọn họ lảm nhảm, Du Dần xách lên túi đàn ghi-ta, vẫy tay, rời khỏi nhà ma.
- -
Sau khi Đồ Sam trờ lại phòng ngủ, ngồi xuống ghế.
Tủ và bàn học của cô được bao quanh bởi mành sa viền ren tông màu hồng tràn ngập hài hòa, giống kết giới của thiếu nữ ma pháp, đem cô cùng những người bạn cùng phòng hoàn toàn phân biêt.
Phờ phạc ỉu xìu ngồi một hồi, Đồ Sam "A" thở dài một tiếng, thay đổi tư thế, nằm úp sấp trên bàn.
Làn váy của cô gái tầng tầng lớp lớp, đem mình vùi vào bên trong thế giới "Bánh Macaron Kẹo Đường", hồn nhiên, giống như truyện cổ tích trong sách.
Bạn cùng phòng Viên Hân gặm một trái đào mật đi tới, đứng bên cạnh máy lọc nước nói: "Hôm nay Tào Trí Thành tới tìm cậu."
Đồ Sam trong nháy mắt ngẩng thẳng đầu lên, ánh mắt sáng trong, như hồi quang phản chiếu.
Viên Hân đem cái cốc ấn xuống chốt mở phía dưới: "Đem đồ gì đó cậu đưa cho hắn trả lại, để bọn tớ đưa cho cậu."
Đồ Sam lại tang ma nằm xuống.
"Tớ không nhận, toàn là Gucci, LV, dọa chết người," Viên Hân lấy nước, nói: "Làm mất rồi tớ chắc không đền nổi, tớ nói hắn tự tới tìm câu đi."
Đồ Sam từ trên ghế nhảy dựng lên, nắm chặt tay của cô ấy không ngừng cúi đầu: "Cảm ơn cậu! Viên Hân! Đồng chí tốt! Tạo cơ hội cho tớ và Tào Trí Thành gương vỡ lại lành!"
Viên Hân ghét bỏ gỡ tay cô ra: "Được rồi, chia thì chia, nhìn Tào Trí Thành là biết không phải người tốt lành gì, cậu cũng đừng không chịu tỉnh ngộ, điều kiện của cậu tìm người khác có gì khó."
Đồ Sam nháy mắt mấy cái: "Cậu nói chuyện thật giống mẹ mình nha."
"Đi chết đi."
- -
Đồ Sam lại mất ngủ.
Tào Trí Thành nói chia tay được nửa tháng, trong nửa tháng này, cô gần như không chợp mắt, tinh thần và thể xác vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày ra cửa đều phải che lớp nền dày hơn trước, che khuyết điểm đến mấy cũng vẫn thấy màu da tàu điện ngầm.
Một ngày trước khi chia tay, dáng vẻ Tào Trí Thành hướng về phía cô gầm thét vẫn còn rành rành trước mắt: "Váy hoa của cô làm tôi rất xấu hổ biết không?"
Ngày hôm sau, Đồ Sam cố ý đổi một kiểu dáng JK chế phục màu sắc nhẹ nhàng đi gặp hắn.
"Con mẹ nó, cô có độc à." Tào Trí Thành lần nữa chửi ầm lên.
"Anh không thích em mặc như vậy, vì sao bây giờ mới nói?" Đồ Sam ngập ngừng, trong mắt lập lòe nước mắt.
Sắc mặt Tào Trí Thành âm lãnh mấy phần: "Không biết, nhìn đủ rồi đi."
Cô quệt quệt mắt: "Anh muốn cùng em chia tay sao?"
Tào Trí Thành hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy thế nào."
Trong mắt hắn kết cục đã định. giống một mảnh sông băng. Đồ Sam không ngừng được khóc thút thít, một đường chạy như điên về ký túc xá.
Lồng ngực của cô rỗng một lỗ, trái tim đã dừng ở chỗ đó của Tào Trí Thành, rồi bị hắn dẫm nát dưới chân.
Đồ Sam nằm trên giường, khóc một đêm, bạn cùng phòng cũng không khuyên được.
Ngày hôm sau, cô lại muốn đi tìm Tào Trí Thành, nhưng tất cả cách thức liên lạc của cô đều bị kéo đen.
Ngày thứ ba, Đồ Sam đi tới ký túc xá nam sinh đợi hắn, khứu giác Tào Trí Thành nhạy bén đi vòng qua.
Đồ Sam đợi không biết bao lâm, liên tục có nam sinh từ trên lầu xuống nhìn làn váy lớn, ô tây dương nhỏ, giống như đang nhìn một con khỉ, vui cười không ngừng.
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
...
Ngày thứ mười lăm...
Đồ Sam trắng đêm khó ngủ, phía đông đã hừng sáng, chim tước ngoài cửa sổ lúi lo ríu rít, đêm nay lại tiêu phí uổng phí.
Cũng như cô lãng phí tự tôn như không có tác dụng gì, tuyệt vọng, đau đớn, nhớ, cùng đèn nén trong lòng, mấy ngày rời khỏi Tào Trí Thành, tựa như đêm dài dằng dặc vô biên.
Chạng vạng buông xuống, ngay cả ngôi sao cũng không có.
Đồ Sam bắt đầu tìm kiếm giải thoát, muốn kiếm một con đường tắt là cho mình quên đi, cô ở trên mạng tìm kiếm rất lâu, nhảy Bungee, nhảy dù, lướt xóng.... cuối cùng chọn đi nhà ma phát tiết.
Hiệu quả vẫn có.
Đồ Sam bắt đầu nhớ nhung giấc ngủ ngắn ngủi ở Nhà ma ngày hôm qua, không có ác mộng, không có trí nhớ, không có những mảnh vỡ quá khứ khó mà dứt bỏ kia.
Chỉ có sợ hãi, có thể làm cho cả người cô đi vào sợ hãi, cùng với thoải mái mà mệt mỏi.
Cô vậy mà không ý thức được ngủ thiếp đi...?
Loại phát triển này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, Đồ Sam nghĩ mãi cùng không xong, cuối cùng quyết định lại tới hiện trường thử thêm một lần.
Hôm sau, Đồ Sam lại mua một vé "Trường học quỷ ngủ ngon" trên APP.
Cô thay một chiếc váy nhỏ, thiếu nữ thiên đường Tea time, trước ngực là chiếc nơ hồng phấn, đai lưng bằng gấm buông xỏa, chiếc váy màu xanh nhạt được khoác thêm voan mỏng, tựa như mộng ảo.
Sợ dây lụa buộc nơ khẽ lay động, mặt cô không biểu cảm bước đi, người đi đường đều ngoảnh lại nhìn cô, vẻ mặt khác nhau, có kinh diễm, có hâm mộ, nhưng càng nhiều hơn là cười trộm bĩu môi.
- -
"Tiểu công chúa ngủ mỹ nhân" lại lần nữa đến thăm. Thích Phi Phi với Điền Nhạc đều có chút kinh ngạc.
Thích Phi Phi đổi vé cho cô, cố ý dặn dò: "Ngày hôm nay ngàn vạn lần đừng ngủ ở chỗ này a, cảnh tượng đằng sau còn tốt hơn, ít nhất xem hết cho hết giá trị tấm vé chứ."
Đồ Sam gật gật đầu, bộ dáng rất là nhu thuận.
Đưa mắt nhìn cô đi vào, Điền Nhạc trở lại quầy lễ tân, búng tay một tiếng thật vang: "Chúng ta đánh cược đi, xem công chúa bao lâu có thể đi hết được hành trình đi?"
Thích Phi Phi liếc xéo xem thường: "Nhàm chán."
Điền Nhạc hoàn toàn mặc lệ thái độ của cô, đã bỏ ra tiền đặt cược: "Tôi đoán nửa tiếng, hai trăm khối."
Thích Phi Phi ngoài miệng thì ghét bỏ. nhưng thân thể lại thành thật: "Nhìn cô ấy thấy thế nào cũng chậm chạp, tôi đoán chừng làm sao thì cũng phải mất 1 tiếng."
Hai người trừng nhau một cái, rồi tản ra, tự mình lấy điện thoại ra chơi.
Còn chưa qua 5 phút đồng hồ, bộ đàm trên bàn sột soạt vang lên.
"Chị Phi, chị Phi."
Là giọng của Tiểu Tuyết.
Thích Phi Phi cầm lên: "Chuyện gì nha?"
Bên kia nói: "Cô gái ngày hôm qua lại tới đây ngủ."
Thích Phi Phi cấp tốc nhìn giám sát, công chúa quả nhiên chính là đang hướng về phía cái giường cũ nát của bọn họ mà đi, cô gắt gao ôm lấy khung giường, mấy người quỷ nữ sinh đều túm không ra.
"Mẹ nó." Thích Phi Phi đau đầu.
Điền Nhạc sải bước đi tới, ánh mắt nhìn cảnh tượng "mạnh mẽ" trên màn hình giám sát, cười đến nghiên ngả đứng dậy không nổi.
"Cười mẹ cậu." Thích Phi Phi nhìn hắn: "Cô ta là đến đập quán đấy."
Thích Phi Phi cắt đứt liên lạc, cắn răng ra lệnh: "Du Dần, chuyện dở ngày hôm qua lại tới! Đến NEN cô ta đi"
Giáo y?
Đồ Sam không khỏi nhìn vị "Nam quỷ" này thêm hai mắt, xung quang tối um, anh ta lại hóa trang đậm như vậy, căn bản là nhìn không rõ mặt mũi, chỉ cảm thấy cái mũi của anh ta rất đẹp, vừa cao lại thẳng.
Đồ Sam nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức hỏi: "Là Giáo y trường học sao?"
Chàng trai liếc cô một cái: "Là quỷ trong trường học."
Ách... lại nhìn khóe môi máu của anh ta, còn có ống nghe bệnh phát ra ánh sáng lạnh, Đồ Sam quyết định dừng lại đề tài này.
"Ngài có thể để tôi xuống được không?" Cô hỏi.
Chàng trai buông cô xuống, cằm khẽ hất: "Đằng trước chính là lối ra, cô tự đi ra ngoài được không?"
Đồ Sam nhìn về phía đó, không khỏi che lại đôi mắt, chỗ kia một mảnh ánh sáng, làm hai mắt của cô không thích ứng được, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đi quay lại một lần nữa vẫn được."
Chàng trai cười nhạt.
Một tiếng thở dài ngắn, âm thanh trong trẻo, như ngọc bị đập vỡ nát.
Đồ Sam theo bản năng quay đầu, anh ta đã xoay người rời đi, không một lời tạm biệt.
Đồ Sam chớp chớp hàng mi dài, đi về phía cửa ra.
Nam sinh lùn kia đã sớm đứng ở đó đợi cô, hắn tươi cười rực rỡ nói: "Ai cô cuối cùng cũng ra rồi."
Đồ Sam dừng chân, đạp đạp mũi chân: "Tôi còn chưa có đi hết."
Nam sinh nói: "Cô dám nằm lên giường ở ký túc xá nữ sinh là đã rất đáng gờm đáng để khoe khoang rồi."
"Ồ." Đồ Sam rủ mắt xuống, cũng không cảm thấy kiêu ngạo.
"Cô làm sao vậy?" Có người hỏi.
Đồ Sam ngẩng đầu, nói chuyện chính là chị gái lễ tân, cô ấy hai tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào tường, có chút không thể tin nổi nhìn cô, bĩu môi nói: "Thật sự ngủ thiếp đi?"
Đồ Sam gãi gãi đầu: "Chắc là ngủ thiếp đi..."
Chị gái lễ tân bật cười, lông mày nhanh xoắn thành một cục nói: "Làm sao mà ngủ được a?"
Đồ Sam nghiêm túc nhớ lại: "Tôi rất sợ, nằm dài trên giường, nhắm chặt mắt, không dám nhìn cái gì, sau đó... rồi không có sau đó nữa."
Đã rất lâu rồi không có ngủ được thoải mái như vậy rồi.
Đồ Sam yên lặng bổ sung trong lòng.
"Cô thật giỏi..." Chị gái lễ tân gật gật đầu mấy lần, bội phục nhìn cô: "Vẫn nên về nhà ngủ đi, bên trong lạnh, dễ bị cảm lạnh."
"Đã biết." Đồ Sam nhìn nơ con bướm trên đầu giày da của mình, ướt sũng, nhưng không dính bẩn.
Thì ra máu trên đất chỉ là nước a.
Lấy lại túi và di động, Đồ Sam nhớ tới chuyện vừa rồi, quay trở lại hỏi: "Vị nam sĩ vừa ôm tôi ra là ai vậy?"
Cô gái lễ tân trả lời với vẻ mặt dĩ nhiên: "Là quỷ bên trong a."
Đồ Sam nói: "Mới không phải."
Cô gái nhìn cô: "A?"
Đồ Sam đứng lại, chậm rãi phân tích trả lời.
Chị gái lễ tâm và nam sinh lùn cùng nhau cười to thành tiếng.
- -
Chạng vạng tối, Du Dần kết thúc công việc. Ở trong phòng thay đồ đổi về T-shirt, tẩy trang, sửa sạch mặt, anh lấy đàn ghi-ta treo trong tủ quần áo vác lên vai, đi ra ngoài.
Đến cửa, Du Dần phất phất tay với Điền Nhạc, vừa muốn đi, lại bị một cái chân nhỏ chặn ngang.
Không cần động não сũng biết người chặn đường chính là Thích Phi Phi, Du Dần giật giật khóe môi: "Cô thu lại chân đi."
Thích Phi Phi lập tức thu lại chân, trợn mắt lên, trong miệng nhai kẹo cao su, mơ hồ không rõ hỏi: "Đi hát à?"
Du Dần "Ừ" một tiếng.
Thích Phi Phi chống cằm, cười chế nhạo: "Ôm Laury cảm giác thế nào?"
Du Dần nhíu mày, không hiểu.
"Buổi chiều kia..." Ngón tay cô ở giữa không trung vẽ một vòng: "Em gái nho nhỏ, động lòng người như vậy, ôm đến lỗi không nỡ buông tay đi."
Điền Nhạc ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng.
Du Dần nhướng mày: "Sao cô biết tôi ôm?"
Thích Phi Phi lộ ra nụ cười mê hoặc: "Cậu có biết trước khi người ta đi nói gì với tôi không?"
Du Dần hỏi: "Nói gì?"
Thích Phi Phi chỉ vào vào ngực mình, một mặt thành kính: "Cô ấy làm thế này, biểu cảm như vậy, nói, chỗ này của anh ta, có nhịp tim, còn rất ấm."
Du Dần khẽ ngẩn ra, khẽ cười.
Không nghe bọn họ lảm nhảm, Du Dần xách lên túi đàn ghi-ta, vẫy tay, rời khỏi nhà ma.
- -
Sau khi Đồ Sam trờ lại phòng ngủ, ngồi xuống ghế.
Tủ và bàn học của cô được bao quanh bởi mành sa viền ren tông màu hồng tràn ngập hài hòa, giống kết giới của thiếu nữ ma pháp, đem cô cùng những người bạn cùng phòng hoàn toàn phân biêt.
Phờ phạc ỉu xìu ngồi một hồi, Đồ Sam "A" thở dài một tiếng, thay đổi tư thế, nằm úp sấp trên bàn.
Làn váy của cô gái tầng tầng lớp lớp, đem mình vùi vào bên trong thế giới "Bánh Macaron Kẹo Đường", hồn nhiên, giống như truyện cổ tích trong sách.
Bạn cùng phòng Viên Hân gặm một trái đào mật đi tới, đứng bên cạnh máy lọc nước nói: "Hôm nay Tào Trí Thành tới tìm cậu."
Đồ Sam trong nháy mắt ngẩng thẳng đầu lên, ánh mắt sáng trong, như hồi quang phản chiếu.
Viên Hân đem cái cốc ấn xuống chốt mở phía dưới: "Đem đồ gì đó cậu đưa cho hắn trả lại, để bọn tớ đưa cho cậu."
Đồ Sam lại tang ma nằm xuống.
"Tớ không nhận, toàn là Gucci, LV, dọa chết người," Viên Hân lấy nước, nói: "Làm mất rồi tớ chắc không đền nổi, tớ nói hắn tự tới tìm câu đi."
Đồ Sam từ trên ghế nhảy dựng lên, nắm chặt tay của cô ấy không ngừng cúi đầu: "Cảm ơn cậu! Viên Hân! Đồng chí tốt! Tạo cơ hội cho tớ và Tào Trí Thành gương vỡ lại lành!"
Viên Hân ghét bỏ gỡ tay cô ra: "Được rồi, chia thì chia, nhìn Tào Trí Thành là biết không phải người tốt lành gì, cậu cũng đừng không chịu tỉnh ngộ, điều kiện của cậu tìm người khác có gì khó."
Đồ Sam nháy mắt mấy cái: "Cậu nói chuyện thật giống mẹ mình nha."
"Đi chết đi."
- -
Đồ Sam lại mất ngủ.
Tào Trí Thành nói chia tay được nửa tháng, trong nửa tháng này, cô gần như không chợp mắt, tinh thần và thể xác vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày ra cửa đều phải che lớp nền dày hơn trước, che khuyết điểm đến mấy cũng vẫn thấy màu da tàu điện ngầm.
Một ngày trước khi chia tay, dáng vẻ Tào Trí Thành hướng về phía cô gầm thét vẫn còn rành rành trước mắt: "Váy hoa của cô làm tôi rất xấu hổ biết không?"
Ngày hôm sau, Đồ Sam cố ý đổi một kiểu dáng JK chế phục màu sắc nhẹ nhàng đi gặp hắn.
"Con mẹ nó, cô có độc à." Tào Trí Thành lần nữa chửi ầm lên.
"Anh không thích em mặc như vậy, vì sao bây giờ mới nói?" Đồ Sam ngập ngừng, trong mắt lập lòe nước mắt.
Sắc mặt Tào Trí Thành âm lãnh mấy phần: "Không biết, nhìn đủ rồi đi."
Cô quệt quệt mắt: "Anh muốn cùng em chia tay sao?"
Tào Trí Thành hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy thế nào."
Trong mắt hắn kết cục đã định. giống một mảnh sông băng. Đồ Sam không ngừng được khóc thút thít, một đường chạy như điên về ký túc xá.
Lồng ngực của cô rỗng một lỗ, trái tim đã dừng ở chỗ đó của Tào Trí Thành, rồi bị hắn dẫm nát dưới chân.
Đồ Sam nằm trên giường, khóc một đêm, bạn cùng phòng cũng không khuyên được.
Ngày hôm sau, cô lại muốn đi tìm Tào Trí Thành, nhưng tất cả cách thức liên lạc của cô đều bị kéo đen.
Ngày thứ ba, Đồ Sam đi tới ký túc xá nam sinh đợi hắn, khứu giác Tào Trí Thành nhạy bén đi vòng qua.
Đồ Sam đợi không biết bao lâm, liên tục có nam sinh từ trên lầu xuống nhìn làn váy lớn, ô tây dương nhỏ, giống như đang nhìn một con khỉ, vui cười không ngừng.
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
...
Ngày thứ mười lăm...
Đồ Sam trắng đêm khó ngủ, phía đông đã hừng sáng, chim tước ngoài cửa sổ lúi lo ríu rít, đêm nay lại tiêu phí uổng phí.
Cũng như cô lãng phí tự tôn như không có tác dụng gì, tuyệt vọng, đau đớn, nhớ, cùng đèn nén trong lòng, mấy ngày rời khỏi Tào Trí Thành, tựa như đêm dài dằng dặc vô biên.
Chạng vạng buông xuống, ngay cả ngôi sao cũng không có.
Đồ Sam bắt đầu tìm kiếm giải thoát, muốn kiếm một con đường tắt là cho mình quên đi, cô ở trên mạng tìm kiếm rất lâu, nhảy Bungee, nhảy dù, lướt xóng.... cuối cùng chọn đi nhà ma phát tiết.
Hiệu quả vẫn có.
Đồ Sam bắt đầu nhớ nhung giấc ngủ ngắn ngủi ở Nhà ma ngày hôm qua, không có ác mộng, không có trí nhớ, không có những mảnh vỡ quá khứ khó mà dứt bỏ kia.
Chỉ có sợ hãi, có thể làm cho cả người cô đi vào sợ hãi, cùng với thoải mái mà mệt mỏi.
Cô vậy mà không ý thức được ngủ thiếp đi...?
Loại phát triển này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, Đồ Sam nghĩ mãi cùng không xong, cuối cùng quyết định lại tới hiện trường thử thêm một lần.
Hôm sau, Đồ Sam lại mua một vé "Trường học quỷ ngủ ngon" trên APP.
Cô thay một chiếc váy nhỏ, thiếu nữ thiên đường Tea time, trước ngực là chiếc nơ hồng phấn, đai lưng bằng gấm buông xỏa, chiếc váy màu xanh nhạt được khoác thêm voan mỏng, tựa như mộng ảo.
Sợ dây lụa buộc nơ khẽ lay động, mặt cô không biểu cảm bước đi, người đi đường đều ngoảnh lại nhìn cô, vẻ mặt khác nhau, có kinh diễm, có hâm mộ, nhưng càng nhiều hơn là cười trộm bĩu môi.
- -
"Tiểu công chúa ngủ mỹ nhân" lại lần nữa đến thăm. Thích Phi Phi với Điền Nhạc đều có chút kinh ngạc.
Thích Phi Phi đổi vé cho cô, cố ý dặn dò: "Ngày hôm nay ngàn vạn lần đừng ngủ ở chỗ này a, cảnh tượng đằng sau còn tốt hơn, ít nhất xem hết cho hết giá trị tấm vé chứ."
Đồ Sam gật gật đầu, bộ dáng rất là nhu thuận.
Đưa mắt nhìn cô đi vào, Điền Nhạc trở lại quầy lễ tân, búng tay một tiếng thật vang: "Chúng ta đánh cược đi, xem công chúa bao lâu có thể đi hết được hành trình đi?"
Thích Phi Phi liếc xéo xem thường: "Nhàm chán."
Điền Nhạc hoàn toàn mặc lệ thái độ của cô, đã bỏ ra tiền đặt cược: "Tôi đoán nửa tiếng, hai trăm khối."
Thích Phi Phi ngoài miệng thì ghét bỏ. nhưng thân thể lại thành thật: "Nhìn cô ấy thấy thế nào cũng chậm chạp, tôi đoán chừng làm sao thì cũng phải mất 1 tiếng."
Hai người trừng nhau một cái, rồi tản ra, tự mình lấy điện thoại ra chơi.
Còn chưa qua 5 phút đồng hồ, bộ đàm trên bàn sột soạt vang lên.
"Chị Phi, chị Phi."
Là giọng của Tiểu Tuyết.
Thích Phi Phi cầm lên: "Chuyện gì nha?"
Bên kia nói: "Cô gái ngày hôm qua lại tới đây ngủ."
Thích Phi Phi cấp tốc nhìn giám sát, công chúa quả nhiên chính là đang hướng về phía cái giường cũ nát của bọn họ mà đi, cô gắt gao ôm lấy khung giường, mấy người quỷ nữ sinh đều túm không ra.
"Mẹ nó." Thích Phi Phi đau đầu.
Điền Nhạc sải bước đi tới, ánh mắt nhìn cảnh tượng "mạnh mẽ" trên màn hình giám sát, cười đến nghiên ngả đứng dậy không nổi.
"Cười mẹ cậu." Thích Phi Phi nhìn hắn: "Cô ta là đến đập quán đấy."
Thích Phi Phi cắt đứt liên lạc, cắn răng ra lệnh: "Du Dần, chuyện dở ngày hôm qua lại tới! Đến NEN cô ta đi"
Bình luận facebook