Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Phía sau còn Hách Liên gia bọn họ có gì mà phải sợ cơ chứ.Phong Vân nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch,gật đầu.Tháng ba hoa đào bay phấp phới, ánh sáng kia mang màu hồng ngọc, làm cho thế giới này đều là một màu rực rỡ.
Kinh đô,tại hoa viên của Á Sắt công quốc.
-“Vân Nhi,ngươi đã tốt hơn chưa ?” Á Sắt quốc chủ vẻ mặt tươi cười nhìn Phong Vân.
-“Đã tốt hơn rồi, đa tạ quốc chủ quan tâm.” Phong Vân lễ độ trả lời.
-“Tiểu tử này, nơi này cũng không phải là chính điện, đều là người trong nhà, còn phải câu nệ cái gì.” Á Sắt quốc chủ gõ gõ đầu Phong Vân.
-“Hà hà” Phong Vân giả ngu hướng Á Sắt quốc chủ cười.
Hay nói giỡn, người trong nhà, nàng đối với ngôi vị hoàng thái tử kia thật sự không có chút hứng thú gì.
-“Quốc chủ,tiểu tử này quả thật còn cần phải rèn luyện thêm, việc đã tính trước kia nên gác lại một thời gian,nhờ có công lao của quốc chủ mà đất nước được hưng thịnh, con cháu đầy đàn,quốc chủ không cần phải lo lắng sớm như thế.” Hách Liên vương công thấy vậy cười cười mà nói xen vào.
Quốc chủ nghe vậy hơi hơi gật đầu, sắc mặt đã thoải mái hơn.Thời điểm cần khiêm tốn nhất định phải khiêm tốn, mưu tính đế vị người bình thường đều tử sớm cho nên…
Phong Vân trong lời nói thể hiện sự vui sướng,nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rối rắm:“Gia gia, con vẫn luôn hảo hảo tôi luyện mà .”
-“Ngươi dám kêu là đang tôi luyện? Ngắm hoa, phẩm rượu, mang theo một đám người làm loạn khắp nơi mà còn kêu cái gì tôi luyện?” Hách Liên vương công mang theo khí giận.
Phong Vân cúi đầu, kia gọi là ăn chơi trác táng.
-“Ha ha.” Quốc chủ nhất thời cười ha hả.
-“Quả thật đó không gọi là tôi luyện, bất quá Vân Nhi cũng không phải dạng kém cỏi, chỉ cần dạy dỗ nhất định là người có chí lớn.” Quốc chủ vừa cười vừa nói nhìn Phong Vân.
-“Ân, lão phu cũng có ý này,vì vậy ngày mai muốn đưa nó cùng ta đi vào trong quân đội tôi luyện .” Hách Liên vương công vuốt râu, híp mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân nghe vậy thì kinh hãi:“Không cần, ta không muốn vào quân đội, dượng, gia gia sẽ ngược đãi ta.”
Vào quân đội ? thật hay nói giỡn.Đó không phải là việc lăn lộn đánh nhau hay sao. Sẽ phải luyện tập chiến đấu gì gì đó ,còn phải đem cái mạng nhỏ này gắn với lưng ngựa.
Tuy rằng nàng không sợ khó khăn cùng nguy hiểm, nhưng còn những ngày nhàn nhã tiêu diêu tự tại của nàng a.Nàng cả đời này chính là một con người tiêu diêu tự tại,mà trong quân đội sẽ chỉ suốt ngày chém chém giết giết đi.
Kinh đô,tại hoa viên của Á Sắt công quốc.
-“Vân Nhi,ngươi đã tốt hơn chưa ?” Á Sắt quốc chủ vẻ mặt tươi cười nhìn Phong Vân.
-“Đã tốt hơn rồi, đa tạ quốc chủ quan tâm.” Phong Vân lễ độ trả lời.
-“Tiểu tử này, nơi này cũng không phải là chính điện, đều là người trong nhà, còn phải câu nệ cái gì.” Á Sắt quốc chủ gõ gõ đầu Phong Vân.
-“Hà hà” Phong Vân giả ngu hướng Á Sắt quốc chủ cười.
Hay nói giỡn, người trong nhà, nàng đối với ngôi vị hoàng thái tử kia thật sự không có chút hứng thú gì.
-“Quốc chủ,tiểu tử này quả thật còn cần phải rèn luyện thêm, việc đã tính trước kia nên gác lại một thời gian,nhờ có công lao của quốc chủ mà đất nước được hưng thịnh, con cháu đầy đàn,quốc chủ không cần phải lo lắng sớm như thế.” Hách Liên vương công thấy vậy cười cười mà nói xen vào.
Quốc chủ nghe vậy hơi hơi gật đầu, sắc mặt đã thoải mái hơn.Thời điểm cần khiêm tốn nhất định phải khiêm tốn, mưu tính đế vị người bình thường đều tử sớm cho nên…
Phong Vân trong lời nói thể hiện sự vui sướng,nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rối rắm:“Gia gia, con vẫn luôn hảo hảo tôi luyện mà .”
-“Ngươi dám kêu là đang tôi luyện? Ngắm hoa, phẩm rượu, mang theo một đám người làm loạn khắp nơi mà còn kêu cái gì tôi luyện?” Hách Liên vương công mang theo khí giận.
Phong Vân cúi đầu, kia gọi là ăn chơi trác táng.
-“Ha ha.” Quốc chủ nhất thời cười ha hả.
-“Quả thật đó không gọi là tôi luyện, bất quá Vân Nhi cũng không phải dạng kém cỏi, chỉ cần dạy dỗ nhất định là người có chí lớn.” Quốc chủ vừa cười vừa nói nhìn Phong Vân.
-“Ân, lão phu cũng có ý này,vì vậy ngày mai muốn đưa nó cùng ta đi vào trong quân đội tôi luyện .” Hách Liên vương công vuốt râu, híp mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân nghe vậy thì kinh hãi:“Không cần, ta không muốn vào quân đội, dượng, gia gia sẽ ngược đãi ta.”
Vào quân đội ? thật hay nói giỡn.Đó không phải là việc lăn lộn đánh nhau hay sao. Sẽ phải luyện tập chiến đấu gì gì đó ,còn phải đem cái mạng nhỏ này gắn với lưng ngựa.
Tuy rằng nàng không sợ khó khăn cùng nguy hiểm, nhưng còn những ngày nhàn nhã tiêu diêu tự tại của nàng a.Nàng cả đời này chính là một con người tiêu diêu tự tại,mà trong quân đội sẽ chỉ suốt ngày chém chém giết giết đi.
Bình luận facebook