Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Lương Khải Vệ theo Hàn Triệt lâu như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng này của cậu.
Hàn Triệt mặc một bộ trang phục cổ cao màu đen, lễ phục trang trong chuẩn mực, nhưng trọng điểm không phải ở chỗ này, trọng điểm là, không hiểu vì sao hôm nay cậu ta lại mặc trang phục che kín cổ không một khe hở! Không những thế còn dán băng keo màu phấn hồng in hình phim hoạt hình trên cổ nữa!
“Triệt thiếu gia, bữa tiệc sinh nhật của phong ca cử hành vào lúc tám giờ đêm nay ở Blue Hawaii, bây giờ đã hơn 6 giờ chiều rồi, nên qua đó thôi.” Lương điếm Vệ nhịn xuống xúc động trong lòng, cái này thật sự quá không giống phong cách của Hàn Triệt.
Hàn Triệt gật gật đầu, mở cửa xe, sau khi đỡ Thư Liên vào, mới thật cẩn thận vòng sang ngồi ngay bên cạnh.
Lương Khải Vệ một bên khởi động xe, một bên nhìn vaò kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt hai người, Thư Liên mặt đỏ hồng , nhưng tâm tình hình như rất tốt, còn Hàn Triệt, dường như sợ rất sợ cô, một tay sờ sờ lên cổ, một hồi lại kéo ống tay áo cô, sau đó “ba” một tiếng bị hất ra.
“Khải Vệ, bây giờ thi lái xe có khó không?” Hàn Triệt đột nhiên mở miệng, làm Lương Khải Vệ đang chuyên tâm xem diễn hoảng sợ.
“Ách, không khó, Triệt thiếu gia cậu muốn thi sao?” Thi lấy bằng lái xe cũng tốt, đại thiếu gia này lúc nào cũng ở trên đường chạy loạn, ngày nào đó nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thì rất khó làm.
“tôi chỉ cảm thấy ngồi ở phía sau có chút lạnh…” Hàn Triệt giọng điệu U U , “Ngồi ở phía trước có vẻ đỡ hơn một chút.”
“Tiêủ tử thối này!” Thư Liên quả nhiên không thể ngồi yên được, tức giận nắm lỗ tai cậu bắt đầu kéo, giương nanh múa vuốt nổi bão, “Em , một người sống ngồi sờ sờ bên cạnh anh, anh lạnh cái gì.”
“A Thư Liên, đau…” Hàn Triệt đau tê tê , lại không dám đánh trả, “Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao!”
“Anh còn lạnh hay không lạnh?” Thư Liên đắc ý véo lỗ tai cậu, mềm , xúc cảm cũng không tệ lắm.
“Không lạnh, không lạnh.” Hàn Triệt thành thành thật thật gật đầu, ánh mắt vụt sáng nhìn cô, Thư Liên nhất thời liền mềm lòng .
“Hừ!” Thư Liên mạnh miệng hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, lại bị cậu cuốn lại trong tay, gắt gao nắm chặt.
Thấy cô muốn giãy, Hàn Triệt vỗ về tay cô dụ dỗ: “Tay lạnh, ô ô.”
Lương Khải Vệ run mạnh một trânh, mặt trời hôm nay quả nhiên mọc từ hướng tây , Amen, hắn cái gì cũng không nhìn thấy!
Ô tô phóng nhanh hướng tới Blue Hawaii, Thư Liên nắm chặt trong tay hộp quà, trong lòng có chút không yên, cũng không biết cô đưa lễ vật này có thích hợp hay không, nhưng quả thật thời gian quá gấp gáp cô thật sự không có thời gian chuẩn bị quà tặng.
Bàn tay bị Hàn Triệt siết chặt có chút đau đớn, nhưng trong lòng cô lại là ngọt ngào hạnh phúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối lại, lại không biết lạnh, cũng không biết tối, nếu như cả đời này đều có thể tiếp tục sống như vậy, nên sống như thế nào mới tốt đây.
Màn đêm buông xuống, trên đường xe cộ ấn còi inh ỏi, ai cũng vôị vội vàng vàng trở về nhà, nhưng đối với Blue Hawaii mà nói, cuộc sống về đêm, chỉ vừa mới bắt đầu.
Phòng VIP ở đây đều được đặc chế từ thủy tinh đặc biệt , từ bên trong có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, mà từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy vách tường kín như bưng.
Nhâm Thần Phong lười biếng ngã người trên sô pha, trên bàn bình rượu cùng xiêm áo hỗn độn một đống, hắn lại càng uống càng hăng, giống như vĩnh viễn không biết say là gì.
“Mình nói, mình đã ngồi cũng cậu hơn nửa ngày rồi, đừng nói là cậu goij mình đến đây để canh gác cho cậu đấy nhé.” Phó Dung Phàm nhìn bạn tốt giống như bị thất tình ngồi nốc rươu liên hồi, lại nhìn đêns mấy em gái chân dài tới lui bên ngoài, nhất thời cảm thấy bản thân cũng hết chịu nổi rồi .
“Nếu cậu muốn kể khổ với tôi, thì tôi đã đứng ở đây hơn nửa ngày rồi , xin rửa tai lắng nghe, cậu muốn nói gì thì nói đi.” Phó Dung Phàm nhíu mày, ngồi không yên, Nhâm Thần Phong nếu không nói lời nào, hắn(PDP) cũng không tính quản hắn(NTP) làm gì .
“Tôi trúng tà rồi.” Nhâm Thần Phong vô thanh vô thức phun ra vài từ ngữ khó hiểu
Hàn Triệt mặc một bộ trang phục cổ cao màu đen, lễ phục trang trong chuẩn mực, nhưng trọng điểm không phải ở chỗ này, trọng điểm là, không hiểu vì sao hôm nay cậu ta lại mặc trang phục che kín cổ không một khe hở! Không những thế còn dán băng keo màu phấn hồng in hình phim hoạt hình trên cổ nữa!
“Triệt thiếu gia, bữa tiệc sinh nhật của phong ca cử hành vào lúc tám giờ đêm nay ở Blue Hawaii, bây giờ đã hơn 6 giờ chiều rồi, nên qua đó thôi.” Lương điếm Vệ nhịn xuống xúc động trong lòng, cái này thật sự quá không giống phong cách của Hàn Triệt.
Hàn Triệt gật gật đầu, mở cửa xe, sau khi đỡ Thư Liên vào, mới thật cẩn thận vòng sang ngồi ngay bên cạnh.
Lương Khải Vệ một bên khởi động xe, một bên nhìn vaò kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt hai người, Thư Liên mặt đỏ hồng , nhưng tâm tình hình như rất tốt, còn Hàn Triệt, dường như sợ rất sợ cô, một tay sờ sờ lên cổ, một hồi lại kéo ống tay áo cô, sau đó “ba” một tiếng bị hất ra.
“Khải Vệ, bây giờ thi lái xe có khó không?” Hàn Triệt đột nhiên mở miệng, làm Lương Khải Vệ đang chuyên tâm xem diễn hoảng sợ.
“Ách, không khó, Triệt thiếu gia cậu muốn thi sao?” Thi lấy bằng lái xe cũng tốt, đại thiếu gia này lúc nào cũng ở trên đường chạy loạn, ngày nào đó nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thì rất khó làm.
“tôi chỉ cảm thấy ngồi ở phía sau có chút lạnh…” Hàn Triệt giọng điệu U U , “Ngồi ở phía trước có vẻ đỡ hơn một chút.”
“Tiêủ tử thối này!” Thư Liên quả nhiên không thể ngồi yên được, tức giận nắm lỗ tai cậu bắt đầu kéo, giương nanh múa vuốt nổi bão, “Em , một người sống ngồi sờ sờ bên cạnh anh, anh lạnh cái gì.”
“A Thư Liên, đau…” Hàn Triệt đau tê tê , lại không dám đánh trả, “Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao!”
“Anh còn lạnh hay không lạnh?” Thư Liên đắc ý véo lỗ tai cậu, mềm , xúc cảm cũng không tệ lắm.
“Không lạnh, không lạnh.” Hàn Triệt thành thành thật thật gật đầu, ánh mắt vụt sáng nhìn cô, Thư Liên nhất thời liền mềm lòng .
“Hừ!” Thư Liên mạnh miệng hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, lại bị cậu cuốn lại trong tay, gắt gao nắm chặt.
Thấy cô muốn giãy, Hàn Triệt vỗ về tay cô dụ dỗ: “Tay lạnh, ô ô.”
Lương Khải Vệ run mạnh một trânh, mặt trời hôm nay quả nhiên mọc từ hướng tây , Amen, hắn cái gì cũng không nhìn thấy!
Ô tô phóng nhanh hướng tới Blue Hawaii, Thư Liên nắm chặt trong tay hộp quà, trong lòng có chút không yên, cũng không biết cô đưa lễ vật này có thích hợp hay không, nhưng quả thật thời gian quá gấp gáp cô thật sự không có thời gian chuẩn bị quà tặng.
Bàn tay bị Hàn Triệt siết chặt có chút đau đớn, nhưng trong lòng cô lại là ngọt ngào hạnh phúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối lại, lại không biết lạnh, cũng không biết tối, nếu như cả đời này đều có thể tiếp tục sống như vậy, nên sống như thế nào mới tốt đây.
Màn đêm buông xuống, trên đường xe cộ ấn còi inh ỏi, ai cũng vôị vội vàng vàng trở về nhà, nhưng đối với Blue Hawaii mà nói, cuộc sống về đêm, chỉ vừa mới bắt đầu.
Phòng VIP ở đây đều được đặc chế từ thủy tinh đặc biệt , từ bên trong có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, mà từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy vách tường kín như bưng.
Nhâm Thần Phong lười biếng ngã người trên sô pha, trên bàn bình rượu cùng xiêm áo hỗn độn một đống, hắn lại càng uống càng hăng, giống như vĩnh viễn không biết say là gì.
“Mình nói, mình đã ngồi cũng cậu hơn nửa ngày rồi, đừng nói là cậu goij mình đến đây để canh gác cho cậu đấy nhé.” Phó Dung Phàm nhìn bạn tốt giống như bị thất tình ngồi nốc rươu liên hồi, lại nhìn đêns mấy em gái chân dài tới lui bên ngoài, nhất thời cảm thấy bản thân cũng hết chịu nổi rồi .
“Nếu cậu muốn kể khổ với tôi, thì tôi đã đứng ở đây hơn nửa ngày rồi , xin rửa tai lắng nghe, cậu muốn nói gì thì nói đi.” Phó Dung Phàm nhíu mày, ngồi không yên, Nhâm Thần Phong nếu không nói lời nào, hắn(PDP) cũng không tính quản hắn(NTP) làm gì .
“Tôi trúng tà rồi.” Nhâm Thần Phong vô thanh vô thức phun ra vài từ ngữ khó hiểu
Bình luận facebook