-
Phần 2
4.
Kỳ thực, ngay từ đầu, ta muốn dạy dỗ Thanh Ninh thật tốt, để chứng minh rằng ta cũng có thể mở lớp dạy học, như bao nhiêu nam nhân khác, cũng như nữ nhi cũng có thể đọc sách thật tốt.
Ta đã nghĩ tới ngày lớp học mở lại và thu hút được sự chú ý của mọi người sẽ huy hoàng như thế nào.
Nhưng không ngờ là nhờ vào giọng đọc của Thanh Ninh!
Ngày hôm đó, người dân trong thôn bị thu hút bởi giọng đọc của Thanh Ninh và quay quanh cửa.
“Cha ơi, muội ấy đang đọc gì vậy? Thật là dễ nghe!”
“Nương, tên ăn mày kia đọc thật hay, con cũng muốn học, con cũng muốn học.”
“Nương, con cũng muốn học giống như muội ấy.”
“Ta cũng muốn học, ta muốn.”
…………
Ngoài của là tiếng tíu tít của bọn trẻ trong thôn, có cả nam lẫn nữ.
“Cạch--” một tiếng, ta mở của ra, đập vào mặt là một đôi mắt to tròn.
Thím Triệu nhìn vào bên trong, thấy Thanh Ninh đứng ở giữa sân, tươi cười nói:
“Ôi Ninh tiểu thư, đây có đúng là ăn mày Nhị nha? Bây giờ nhìn nó trông thật đáng yêu.”
Thanh Ninh trong khoảng thời gian này được ăn uống no say, muội ấy quả nhiên trắng lên rất nhiều, cũng cao lớn hơn, hơn nữa ngũ quan cũng xinh đẹp, bây giờ nhìn cùng trước kia rất khác.
Ta cười hỏi: “Thím Triệu, Thím nói ai?”
Thím Triệu nói: “Ninh tiểu thư, đoạn sách vừa rồi thật sự là do Nhị Nha đọc sao?”.
Ta cười cười: “Thím thấy có người thứ ba trong sân này không?”.
“Ôi chao!”
Thím Triệu lại hung hăng vỗ đùi một cái, sau đó đẩy Nhị Cẩu tiến lên phía trước:
“Đọc thật hay, nếu không thì cô cũng dạy Nhị Cẩu nhà ta đọc đi?”
Với sự dẫn dắt của thím Triệu, từng nhà trong thôn lần lượt đẩy con của họ lên phía trước.
“Dạy con của ta nữa!”
“Tam muội nhà ta cũng học!”
“Còn có nhà của chúng ta, cùng nhau học đi.”
………
Trong chốc lát, ngoài sân nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Lòng ta vui như mùa xuân hoa nở chim hót.
Cứ như vậy, lớp học được mở ra.
Ngày hôm sau, bọn trẻ đến lớp với những chiếc túi vải nhỏ tự làm ở nhà.
Bao gồm cả Thanh Ninh, có tổng cộng mười đứa trẻ, bảy nam và ba nữ.
Ta thấy bọn trẻ đã đến đông đủ, đang định đóng cửa thì thấy một bàn tay to lớn đập vào cửa một cái “bang--” khuôn mặt của tên đồ tể cách vách lộ ra sau cánh cửa.
Biểu cảm trên mặt hắn rối như tơ vò, tay trái cầm hai miếng thịt heo, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt:
“Ninh tiểu thư, ta quen làm đồ tể heo, cô đừng để bụng chuyện trước kia, được không? Cô cho Đại bảo nhà ta học với!”
Nói xong hắn đẩy tiểu tử mũm mĩm tiến lên phía trước.
Ta vui vẻ chấp nhận.
Thấy vậy, hắn vội vàng nhét miếng thịt lợn vào tay Đại bảo, nói:
“Mau mang vào đi, nhớ phải nghe lời!”
Nói xong, hắn vỗ đầu Đại bảo.
Cứ như vậy, mười một đứa trẻ bắt đầu vào học một cách chỉnh tề!
Vào thời điểm đó, ta không biết rằng lớp học sẽ dần mở rộng và trở thành trường học trong tương lai.
Mà trường học sẽ dạy ra rất nhiều nhân tài có nhân cách và ưu tú, hoặc là làm quan, hoặc là dạy học,... Bọn họ ở khắp thiên hạ, có ảnh hưởng rất lớn đối với toàn bộ triều đình.
5.
Trong nháy mắt, nửa năm đã trôi qua.
Một hôm, bọn trẻ được nghỉ, có một nam nhân mặc áo gấm đến trước cửa tìm ta.
Ngũ quan anh tuấn, tướng mạo phi phàm, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua liền không thể quên.
Nhưng giữa hai lông mày của hắn có một tia kinh ngạc không che giấu được.
Ta liền đoán được nam nhân này xuất thân không tầm thường, người đến e là không tốt.
Quả đúng như vậy, sau khi nghe hắn nói ra yêu cầu, ta không vui lắm.
Hắn nói rằng trong phủ của hắn có vài nha đầu rất thích đọc sách, hắn tình cờ nghe nói có một người dạy ở trong thôn này, là người rất giỏi và vô cùng có tiếng tăm.
Ngân lượng mà hắn đưa ra cực kỳ hào phóng, và một tháng có thể tương đương với ngân lượng một năm của lớp học.
Nhưng ta không đồng ý dạy.
Một là ta không thể bỏ bọn trẻ chỉ vì tư lợi.
Hai là bây giờ ta đã có được chỗ đứng vững chắc trong thôn, nhưng vẫn còn nhiều dự định đang chờ ta thực hiện, nếu ta đến phủ dạy học, nhất định sẽ đi ngược lại dự định của ta.
Ba là, ta ở đây tự do thoải mái, nếu như tới phủ của một gia tộc quyền quý thì sẽ có rất nhiều quy tắc, rất nhàm chán, hơn nữa gia tộc như vậy có thể có quan hệ gì đó với Đoạn Hạc công chúa và Bùi Nghi Chi, ta thực sự không muốn đụng vào.
Vì vậy, ta đã từ chối hắn ta.
Dường như hắn không ngờ ta lại từ chối với số ngân lượng lớn như vậy, nên hắn nhìn ta với vẻ ngạc nhiên, đột nhiên mỉm cười và nói: “Ta đã đánh giá thấp cô rồi”
Nụ cười của hắn như không cam tâm, trong lời nói có chút khách sáo, giải thích:
“Kỳ thực, tiểu nha đầu trong phủ đã nghe qua danh tiếng của cô, nên đã quấy rầy ta đến chỗ này, trực tiếp mời cô về phủ dạy học. Nếu mà không được, ta chắc chắn sẽ bị náo loạn khi quay về.”
Sau đó, ta đã gặp hắn vài lần.
Mấy lần hắn đứng ngoài cửa, dưới tàng cây liễu rủ, khoanh tay nhắm mắt, dựa vào thân cây, tựa hồ đang nghe trong lớp học ngâm thơ.
Sau nhiều lần, ta mời hắn vào nhà uống trà.
Hắn bất giác nói: “Nước trà trong veo, dư vị kéo dài”.
Ta vặn hỏi: “Trà nơi thôn dã, hẳn ra phải có vị đắng chứ?”
Hắn vui vẻ nhìn ta chằm chằm với đôi mắt đào hoa, đột nhiên cười lớn, chỉ vào ta và thở dài:
"Như là cô!"
Lúc đó ta còn không biết thân phận của hắn, hắn cũng không có chủ động nói ra.
Cái gọi là quân tử xã giao đều nhạt như nước.
Không nghĩ chỉ là vài chén trà đắng mà ta và hắn giống như trở thành bằng hữu lâu năm.
Lúc đó ta thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, bất kể địa vị như thế nào, có nhiều bằng hữu, có thể trò chuyện cũng tốt.
Nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó, có sự xuất hiện đã phá hỏng tất cả!
Ta một lần nữa phải cúi đầu trước vận mệnh.
………
Trong thành có một trường học, do một lão nhân họ Quách làm chủ, đã mở ra hơn mười năm, khá nổi tiếng trong thành.
Sau đó, họ Quách sinh bệnh qua đời, nhi tử của ông là Quách Hoài Cựu nối nghiệp cha mình và tiếp quản trường học, nhưng không biết vì lý do gì, danh tiếng không còn tốt như lúc trước, người đăng ký cũng giảm đi đáng kể.
Thật trùng hợp, lớp học của ta vào thời điểm đó dần trở nên nổi tiếng, một số lớn người chuyển từ trường sang lớp học của ta.
Quách Hoài Cựu nghe về điều này và tìm đến cửa.
Hắn vừa nhìn thấy ta là nữ tử, trên tay còn đang dắt Thanh Ninh, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.