-
Phần 7 END
18. Ngoại truyện
Khi ta đang ngồi xem sách, Thanh Ninh còn chưa kịp tới đã la lên:
"Tỷ tỷ, huynh ấy lại tới nữa rồi!"
Ngẩng đầu nhìn, Vệ Thừa Lan đã đứng ngoài cửa.
Hắn ta bước vào, theo sau là một nha hoàn trẻ tuổi, tay còn cầm hộp thức ăn, nói với Thanh Ninh:
“Đây là bánh hạnh nhân, bánh quế hoa, yến chưng đường phèn và trái cây tươi ngon do đầu bếp trong phủ đặc biệt làm cho muội.”
Thanh Ninh mặt đầy vui vẻ nhưng còn kiêng cưỡng nhìn ta.
Sau đó, Hoài Nhân lại đến dâng trà.
Nhưng dâng trà đã nửa ngày, đệ ấy vẫn còn chưa đi.
Ta hỏi:
“Hoài Nhân, hôm nay đệ không học sao?”
Đệ ấy nhìn ta với đôi mắt đen láy, vô tội:
"Ninh tỷ, hôm nay đệ được nghỉ nên không có học."
Tôi bất lực nhìn Vệ Thừa Lan, tỏ vẻ rằng mình cũng không có biện pháp.
Không ngờ hắn quay đầu lại, ngoắc tay một cái, nam nhân thân hình vạm vỡ tay cầm đao đã xuất hiện ở cửa.
“Hoài Nhân, lần trước đệ không phải nói muốn học võ sao? Ta mang sư phụ đến đây cho đệ, đệ còn không mau đi theo bái sư.”
Cứ như vậy, Hoài Nhân cũng đi một cách vui vẻ.
Lúc này Vệ Thừa Lan mới đi tới ngồi xuống cạnh ta, nói:
“Hai đứa trẻ này cũng thật khó đối phó, giống như con của muội vậy.”
Ta chỉ cười và không nói gì.
Một lát sau, hắn lại nói:
“Nháy mắt, trường học xây dựng đã được năm năm, muội cũng nên tính chuyện đại sự cả đời.”
Ta liếc nhìn hắn rồi đánh giá:
"Đây là lần thứ mấy huynh đề cập đến chuyện này trong năm nay? Ba lần? Hay bốn lần?"
“Là lần thứ sáu!”
Hắn nhảy dựng lên, đi vòng qua bên kia bàn:
“Ta là một người trong sạch vô tội, cũng đã đợi muội năm năm, sao muội không thể để mắt đến ta? Gả cho ta khó như vậy sao?”
Ta nhìn vào đống sách và nói:
"Huynh nhìn xem, muội thực sự rất bận rộn."
"Nương ta đã nói, lần này nếu muội còn không gật đầu, liền không cho ta về phủ!"
Ta cười:
"Vương phi lúc nào cũng nói như vậy, huynh yên tâm đi, bà ấy miệng cứng lòng mềm, chẳng phải thương nhất là huynh hay sao."
Hắn thở dài:
"Ta thật sự không làm gì được muội!"
……………
Kể từ khi danh tiếng của trường học được lan rộng, đặc biệt là sau khi biết rằng “Ninh tiên sinh”, người được đồn đại là xây nên trường học này, thực ra là một cô nương trẻ tuổi lại xinh đẹp, cổng trường học đã chật cứng người.
Tất cả họ đều đến để cầu hôn!
Trong số đó có nhiều quan viên và vương tử ngoại tộc, còn có các gia tộc từ khắp nơi trong thiên hạ.
Ta biết rất rõ tất cả họ đều đến vì danh tiếng của trường học.
Đặc biệt là hai năm trở lại đây, trường học càng ngày càng tốt, người đến cầu hôn càng ngày càng nhiều.
Ta thấy họ thật phiền phức!
May mắn thay, họ đã bị chặn bởi người trước mặt.
Khi đó, hắn ta nói:
"Muội ấy là phu nhân tương lai của ta, Vệ Thừa Lan, ai dám đến nữa ta sẽ xem như là kẻ thù!"
Ta cũng không có ngăn cản hắn ta.
Ta tự nghĩ, một mình đối phó với hắn sẽ dễ hơn là với nhóm người này.
Bên cạnh đó, ta nghĩ sau một thời gian, hắn sẽ bỏ cuộc.
Lại chẳng biết, sự theo đuổi này đã năm năm.
Trái tim dù cứng rắn đến mấy cũng không thể không mềm lòng một chút.
Thấy ta vẫn chưa gật đầu, hắn bỏ ra về rất bình thản.
Nhưng ta lại nghĩ sự bình thản của hắn có phần không bình thường.
Vài ngày sau, ta đã thấy rất nhiều thợ đang xây dựng phủ đệ trong một mảnh đất rộng rãi cách trường học không xa.
Vệ Thừa Lan cằm quạt nhìn ta, nói:
"Muội không gật đầu, thì ta chuyển lên trên đây. Nếu muội không muốn vào cung, vậy ta không còn cách nào khác là chuyển đến ở cạnh muội, có thể giúp muội thoát khỏi những con ruồi hôi thối xung quanh."
Ta khoanh tay trêu chọc:
“Vệ Thừa Lan, huynh có rảnh không?”
Hắn ta cười nói:
“Dù bận thế nào cũng có thời gian cho muội!”
Ta không nhịn được cười, và để cho hắn làm việc của mình.
Rốt cuộc, phủ đệ đó dành cho ta.
Hắn đã xây một cái sân nhỏ trong đó, đặt tên cho nó là "Ninh Lan viện".
Sau đó, hắn để cho ta làm chủ, và sống vui vẻ ở đó.
Ta đã thấy tên mình trên giấy khế ước.
Ta mỉm cười, quay người bước vào lớp học.
Các học sinh bên trong đang chờ ta dạy, ta không thể nào đến muộn.
Mà cuộc sống của ta, cũng vừa mới bắt đầu.