Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Dứt lời, cô quay người trào phúng: "Nước khoáng của cậu,anh Sâm của tôi mới không uống."
Sắc mặt nữ sinh lập tức trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng nhìn Lý Thanh Sâm, điềm đạm đáng yêu.
Lúc mọi người ở đây muốn nhìn Thẩm Ngư mất mặt, Lý Thanh Sâm lại sủng nịch nói: "Được."
Cứ như vậy hai người bọn họ biến mất trong đám người, mọi người kinh ngạc khó có thể hoàn hồn.
*
Đi bên cạnh Lý Thanh Sâm Thẩm Ngư rũ đầu nhíu mày, cô nói như vậy do nghĩ tới một đoạn trong cốt truyện, nguyên thân tính cách tùy hứng, nữ sinh nào ở gần Lý Thanh Sâm cũng chán ghét, không nghĩ, trong cốt truyện Lý Thanh Sâm vốn phải mắng cô, cậu ta nói vậy nằm ngoài dự đoán của cô.
Phảng phất nhận ra cô nghi hoặc, hệ thống vội nói 【 Em đã kiểm tra, không có sai sót gì, Lý Thanh Sâm coi nguyên thân như em gái, nói như vậy cũng không phải không có khả năng. 】
Được rồi.
Thẩm Ngư vừa muốn nói chuyện, đỉnh đầu đã bị một bàn tay to lớn đặt lên, "Tiểu Ngư, sao buổi trưa không tìm anh đi ăn cơm?"
Lời nói hơi mang trách cứ nhưng tràn ngập sủng nịch, nếu nguyên thân nghe được, chắc chắn vui vẻ nói không ra lời.
Thẩm Ngư nghiêng đầu tránh thoát, sắc mặt nóng lên, "Cha em bảo em ăn cơm với Hà Nhất Trạch."
Lý Thanh Sâm cũng không biết Thẩm Ngư có anh trai là Hà Nhất Trạch mới chuyển tới. Nhà cô cách nhà Lý Thanh Sâm không xa, hai nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng chuyện này mới xảy ra tối hôm qua, Thẩm Ngư cũng là tối hôm qua mới biết, tự nhiên chưa nói cho Lý Thanh Sâm.
"Người mới chuyển vào là anh trai em?" Lý Thanh Sâm kinh ngạc.
Thẩm Ngư gật đầu: "Đúng vậy."
Mang theo oán giận nói: "Cha bắt em đi ăn cớm với hắn, bằng không em đã tìm anh rồi."
Thẩm Ngư không thể ở trước mặt nam chủ biểu lộ ra một tia khác thường, nam chủ là vận mệnh chi tử, Thẩm Ngư có thể công lược nam xứng, lại tuyệt đối không thể biểu hiện trước mặt nam chủ, bằng không sẽ là phá quy tắc, phải chịu trừng phạt của Chủ Thần.
Đây cũng là lý do cô chỉ chọn công lược nam chủ không đi công lược nam phụ.
Ai nguyện ý trong lúc công lược người khác, còn muốn trước mặt nam chủ biểu hiện em yêu anh, anh là người duy nhất... Nếu như bị người phải công lược nhìn thấy, vậy cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chứng minh được.
Lý Thanh Sâm hạ mí mắt, bàn tay xoa đầu Thẩm Ngư để ở giữa không trung thu hồi cắm vào túi, nói: "Muốn uống gì?"
Nhìn mẹn, Thẩm Ngư sờ sờ cằm, "Nước chanh."
"Từ từ, lại thêm một ly cà phê."
Lý Thanh Sâm cúi đầu nhìn cok, Thẩm Ngư cười nói: "Mua cho bạn."
Lý Thanh Sâm nghe vậy như suy nghĩ chuyện gì đó.
Đi đến dưới khu dạy học, Lý Thanh Sâm có việc đi trước, Thẩm Ngư vẫy tay, thấy người đi mới xoay ngươi di, vừa đi vừa nói chuyện cùng hệ thống: "Lý Thanh Sâm này không bình thường."
【...... Rất bình thường a. 】
"Có thể là ảo giác của chị."
Thẩm Ngư trở lại phòng học, để ly cà phê lên bàn Hà Nhất Trạch, "Mua cho anh."
Hà Nhất Trạch giương mắt nhìn thoáng qua ly cà phê kia, gọn gàng dứt khoát nói: "Lấy đi."
"Đừng mà." Thẩm Ngư hút một ngụm nước chanh, bị chua nhe răng, tiếp theo nói: "Em cố ý đi quán trà sữa mua cho anh đó."
Ngữ điệu mềm như bông, Hà Nhất Trạch không ngẩng đầu, cũng không nói gì nữa.
Thẩm Ngư cười cười, cầm nước chanh trở về chỗ ngồi.
.________. Vote vote vote
Sắc mặt nữ sinh lập tức trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng nhìn Lý Thanh Sâm, điềm đạm đáng yêu.
Lúc mọi người ở đây muốn nhìn Thẩm Ngư mất mặt, Lý Thanh Sâm lại sủng nịch nói: "Được."
Cứ như vậy hai người bọn họ biến mất trong đám người, mọi người kinh ngạc khó có thể hoàn hồn.
*
Đi bên cạnh Lý Thanh Sâm Thẩm Ngư rũ đầu nhíu mày, cô nói như vậy do nghĩ tới một đoạn trong cốt truyện, nguyên thân tính cách tùy hứng, nữ sinh nào ở gần Lý Thanh Sâm cũng chán ghét, không nghĩ, trong cốt truyện Lý Thanh Sâm vốn phải mắng cô, cậu ta nói vậy nằm ngoài dự đoán của cô.
Phảng phất nhận ra cô nghi hoặc, hệ thống vội nói 【 Em đã kiểm tra, không có sai sót gì, Lý Thanh Sâm coi nguyên thân như em gái, nói như vậy cũng không phải không có khả năng. 】
Được rồi.
Thẩm Ngư vừa muốn nói chuyện, đỉnh đầu đã bị một bàn tay to lớn đặt lên, "Tiểu Ngư, sao buổi trưa không tìm anh đi ăn cơm?"
Lời nói hơi mang trách cứ nhưng tràn ngập sủng nịch, nếu nguyên thân nghe được, chắc chắn vui vẻ nói không ra lời.
Thẩm Ngư nghiêng đầu tránh thoát, sắc mặt nóng lên, "Cha em bảo em ăn cơm với Hà Nhất Trạch."
Lý Thanh Sâm cũng không biết Thẩm Ngư có anh trai là Hà Nhất Trạch mới chuyển tới. Nhà cô cách nhà Lý Thanh Sâm không xa, hai nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng chuyện này mới xảy ra tối hôm qua, Thẩm Ngư cũng là tối hôm qua mới biết, tự nhiên chưa nói cho Lý Thanh Sâm.
"Người mới chuyển vào là anh trai em?" Lý Thanh Sâm kinh ngạc.
Thẩm Ngư gật đầu: "Đúng vậy."
Mang theo oán giận nói: "Cha bắt em đi ăn cớm với hắn, bằng không em đã tìm anh rồi."
Thẩm Ngư không thể ở trước mặt nam chủ biểu lộ ra một tia khác thường, nam chủ là vận mệnh chi tử, Thẩm Ngư có thể công lược nam xứng, lại tuyệt đối không thể biểu hiện trước mặt nam chủ, bằng không sẽ là phá quy tắc, phải chịu trừng phạt của Chủ Thần.
Đây cũng là lý do cô chỉ chọn công lược nam chủ không đi công lược nam phụ.
Ai nguyện ý trong lúc công lược người khác, còn muốn trước mặt nam chủ biểu hiện em yêu anh, anh là người duy nhất... Nếu như bị người phải công lược nhìn thấy, vậy cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chứng minh được.
Lý Thanh Sâm hạ mí mắt, bàn tay xoa đầu Thẩm Ngư để ở giữa không trung thu hồi cắm vào túi, nói: "Muốn uống gì?"
Nhìn mẹn, Thẩm Ngư sờ sờ cằm, "Nước chanh."
"Từ từ, lại thêm một ly cà phê."
Lý Thanh Sâm cúi đầu nhìn cok, Thẩm Ngư cười nói: "Mua cho bạn."
Lý Thanh Sâm nghe vậy như suy nghĩ chuyện gì đó.
Đi đến dưới khu dạy học, Lý Thanh Sâm có việc đi trước, Thẩm Ngư vẫy tay, thấy người đi mới xoay ngươi di, vừa đi vừa nói chuyện cùng hệ thống: "Lý Thanh Sâm này không bình thường."
【...... Rất bình thường a. 】
"Có thể là ảo giác của chị."
Thẩm Ngư trở lại phòng học, để ly cà phê lên bàn Hà Nhất Trạch, "Mua cho anh."
Hà Nhất Trạch giương mắt nhìn thoáng qua ly cà phê kia, gọn gàng dứt khoát nói: "Lấy đi."
"Đừng mà." Thẩm Ngư hút một ngụm nước chanh, bị chua nhe răng, tiếp theo nói: "Em cố ý đi quán trà sữa mua cho anh đó."
Ngữ điệu mềm như bông, Hà Nhất Trạch không ngẩng đầu, cũng không nói gì nữa.
Thẩm Ngư cười cười, cầm nước chanh trở về chỗ ngồi.
.________. Vote vote vote
Bình luận facebook