Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Nhìn xung quanh bốn phía, nam hài duỗi tay sờ sờ môi, nhíu mày, không nhớ ra vừa nãy hắn lên bờ bằng cách nào.
Chỉ nhớ mang máng có một bóng trắng, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Không có thời gian nghĩ quá nhiều, nam hài lảo đảo đứng lên, bỏ con rắn nhỏ đã ngất xỉu kia vào trong lòng, nghiêm túc nghe động tĩnh bốn phía, xác định cự thú không đuổi theo mới đi tới nơi ban đầu định tới.
Sắc trời đã gần hoàng hôn, ánh sáng trong rừng rậm ảm đạm hơn so với bên ngoài, chỉ trong chốc lát đã như đến ban đêm, nam hài thật cẩn thận đi trong rừng cây, trên đường tưởng rằng sẽ đụng tới dã thú, nhưng đi tới nơi lại không gặp phải thứ gì.
Nam hài cũng không thiếu cảnh giác, càng thêm cảnh giác nghe động tĩnh bống phía, quá kỳ quặc, trong rừng rậm sao có thể không có nguy hiểm, càng an tĩnh lại càng đáng sợ.
Núi cak hiểm trở, từ trên nhìn xuống không thấy đáy, cỏ dại mọc tràn lan, trong ánh mắt hắn xuất hiện nôn nóng, đồ hắn cần mọc trên vách núi, nếu hôm nay không lấy được sẽ thất bại trong hang tấc.
Đặt con rắn nhỉ còn chưa tỉnh trên mặt đấ, nam hài đi đến bên cạnh vách núi nắm lấy day mây bò lên trên, khăn vải trên đầu không biết tới ở đâu, lộ ra điểm đỏ trên trán, điểm đỏ dường như có sinh mệnh, lộ ra màu sắc quỷ dị, dây mây mà hắn chạm vào bắt đầu khô héo, ngay cả cỏ dại dưới chân cũng bắt đầu ố vàng khô khốc không có sinh mệnh.
Nam hài hồn nhiên không biết, đôi mắt tuần tra xung quanb, rốt cuộc tìm được, nó lay động ở một tảng đá nhô lên, đong đưa theo gió dưới ánh chiều tà.
Nam hài trước mắt sáng ngời, nắm dây mây muốn mượn lực đi qua, dây mây dần dần khô héo, hắn cũng không thấy, tay lôi kéo, rướn người về phía trước, dây mây phát ra âm thanh liền cắt thành hai nửa, thân thể nam hài rơi xuống dưới, đầu trống rỗng, chờ đợi hắn cũng không phải đau nhức, mà là một trận gió, chậm rãi rơi trên mặt đất, không có một tia đau đớn.
Hắn không biết đắn nhỏ cách không xa đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm nam hài, ngay sau đó nằm liệt trên mặt đất.
Bỗng nhiên, mặt đất bấu đầu rung chuyển, ngay sau đó là tiếng gào quen thuộc càng ngày càng gần, nam hài vội vàng đứng lên, không kịp nghĩ lại vừa rồi hắn bị làm sao, chạy đến chỗ rắn nhỏ, bỏ nó vào trong lòng ngực chạy đi, nhưng bên cạnh cũng không có hồ nước để tránh con cự thú này.
Cự thú nâng trảo đập tới, nam hài bị đập bay tới thân cây dối diện, trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
Cự thú một chưởng, đừng nói một người vạm vỡ, ngay cả người trưởng thành lục phủ ngũ tạng cũng bị vỡ nags, càng đừng nói một tiểu nam hài mới tám tuổi, ánh sáng tối tăm không thấy rõ khuôn mặt, quần áo trên người rách nát, thân thể nhỏ bé toàn những vết bầm tím, ngực không phập phồng, dường như đã chết.
Rắn nhỏ chui ra, suy yếu nhìn khuôn mặt của nm hài, đôi mắt ngập nước, thấp đầu cọ cọ cằm của nam hài, tê tê tê khóc.
Cự thú thừa cơ định dẫm bẹp nam hì, một chân đi xuống, mặt đất xung quanh đều sụt thành một cái hố to, khi cự thú cho rằng nam hài đã chết thành thịt khô, chân bỗng nhiên đâu nhức, co rút định thu chân lại, lại ngã về phía sau.
Mà nam hài nguyên bản bị dẫm bẹp đã đứng lên, tóc rơi rụng trên vai, che khuất mặt, trên người tất cả là bụi và vết thương, đầu hơi hơi nâng lên, cái trán mọc những tia đỏ không biết từ đâu tới, phảng phất đóa hoa mạn đà la chạy tới sau tai, hiện ra đồ án kỳ dị.
Đồng tử màu đen lộ ra hồng quang, khóe miệng là ý cười điên cuồng thị huyết, từng bước một đi đến chỗ cự thú, mang theo khí thế cường đại hủy diệt.
Cự thú đối với loại hơi thở này thập phần mẫn cảm, sự sợ hãi che trời lấp đất bao phủ nó, chỉ còn lại bản năng cuối cùng là chạy trốn, nhưng còn chưa đứng lên, bàn tay gầy yếu của nam hài vỗ vỗ trên lưng nó, dừng lại chưa đến hai giây, cự thú đã bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa thế nhưng là màu xanh, không có nhiệt độ, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Năng lượng màu xanh theo ngón tay nam hài truyền đến toàn thân, nam hài thoả mãn cười nhẹ, con ngươi thâm thúy thay đổi thành người khác lạnh băng, nhìn quanh bốn phía, đi đến chỗ con rắn nhỏ, vuốt ve theo vảy trong suốt, chợt cúi đầu hôn hôn rắn nhỏ, trong mắt lúc này mới lóe ra nhu sắc nhè nhè.
Mới nhích người đi ra khỏi khu rừng này
Chỉ nhớ mang máng có một bóng trắng, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Không có thời gian nghĩ quá nhiều, nam hài lảo đảo đứng lên, bỏ con rắn nhỏ đã ngất xỉu kia vào trong lòng, nghiêm túc nghe động tĩnh bốn phía, xác định cự thú không đuổi theo mới đi tới nơi ban đầu định tới.
Sắc trời đã gần hoàng hôn, ánh sáng trong rừng rậm ảm đạm hơn so với bên ngoài, chỉ trong chốc lát đã như đến ban đêm, nam hài thật cẩn thận đi trong rừng cây, trên đường tưởng rằng sẽ đụng tới dã thú, nhưng đi tới nơi lại không gặp phải thứ gì.
Nam hài cũng không thiếu cảnh giác, càng thêm cảnh giác nghe động tĩnh bống phía, quá kỳ quặc, trong rừng rậm sao có thể không có nguy hiểm, càng an tĩnh lại càng đáng sợ.
Núi cak hiểm trở, từ trên nhìn xuống không thấy đáy, cỏ dại mọc tràn lan, trong ánh mắt hắn xuất hiện nôn nóng, đồ hắn cần mọc trên vách núi, nếu hôm nay không lấy được sẽ thất bại trong hang tấc.
Đặt con rắn nhỉ còn chưa tỉnh trên mặt đấ, nam hài đi đến bên cạnh vách núi nắm lấy day mây bò lên trên, khăn vải trên đầu không biết tới ở đâu, lộ ra điểm đỏ trên trán, điểm đỏ dường như có sinh mệnh, lộ ra màu sắc quỷ dị, dây mây mà hắn chạm vào bắt đầu khô héo, ngay cả cỏ dại dưới chân cũng bắt đầu ố vàng khô khốc không có sinh mệnh.
Nam hài hồn nhiên không biết, đôi mắt tuần tra xung quanb, rốt cuộc tìm được, nó lay động ở một tảng đá nhô lên, đong đưa theo gió dưới ánh chiều tà.
Nam hài trước mắt sáng ngời, nắm dây mây muốn mượn lực đi qua, dây mây dần dần khô héo, hắn cũng không thấy, tay lôi kéo, rướn người về phía trước, dây mây phát ra âm thanh liền cắt thành hai nửa, thân thể nam hài rơi xuống dưới, đầu trống rỗng, chờ đợi hắn cũng không phải đau nhức, mà là một trận gió, chậm rãi rơi trên mặt đất, không có một tia đau đớn.
Hắn không biết đắn nhỏ cách không xa đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm nam hài, ngay sau đó nằm liệt trên mặt đất.
Bỗng nhiên, mặt đất bấu đầu rung chuyển, ngay sau đó là tiếng gào quen thuộc càng ngày càng gần, nam hài vội vàng đứng lên, không kịp nghĩ lại vừa rồi hắn bị làm sao, chạy đến chỗ rắn nhỏ, bỏ nó vào trong lòng ngực chạy đi, nhưng bên cạnh cũng không có hồ nước để tránh con cự thú này.
Cự thú nâng trảo đập tới, nam hài bị đập bay tới thân cây dối diện, trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
Cự thú một chưởng, đừng nói một người vạm vỡ, ngay cả người trưởng thành lục phủ ngũ tạng cũng bị vỡ nags, càng đừng nói một tiểu nam hài mới tám tuổi, ánh sáng tối tăm không thấy rõ khuôn mặt, quần áo trên người rách nát, thân thể nhỏ bé toàn những vết bầm tím, ngực không phập phồng, dường như đã chết.
Rắn nhỏ chui ra, suy yếu nhìn khuôn mặt của nm hài, đôi mắt ngập nước, thấp đầu cọ cọ cằm của nam hài, tê tê tê khóc.
Cự thú thừa cơ định dẫm bẹp nam hì, một chân đi xuống, mặt đất xung quanh đều sụt thành một cái hố to, khi cự thú cho rằng nam hài đã chết thành thịt khô, chân bỗng nhiên đâu nhức, co rút định thu chân lại, lại ngã về phía sau.
Mà nam hài nguyên bản bị dẫm bẹp đã đứng lên, tóc rơi rụng trên vai, che khuất mặt, trên người tất cả là bụi và vết thương, đầu hơi hơi nâng lên, cái trán mọc những tia đỏ không biết từ đâu tới, phảng phất đóa hoa mạn đà la chạy tới sau tai, hiện ra đồ án kỳ dị.
Đồng tử màu đen lộ ra hồng quang, khóe miệng là ý cười điên cuồng thị huyết, từng bước một đi đến chỗ cự thú, mang theo khí thế cường đại hủy diệt.
Cự thú đối với loại hơi thở này thập phần mẫn cảm, sự sợ hãi che trời lấp đất bao phủ nó, chỉ còn lại bản năng cuối cùng là chạy trốn, nhưng còn chưa đứng lên, bàn tay gầy yếu của nam hài vỗ vỗ trên lưng nó, dừng lại chưa đến hai giây, cự thú đã bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa thế nhưng là màu xanh, không có nhiệt độ, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Năng lượng màu xanh theo ngón tay nam hài truyền đến toàn thân, nam hài thoả mãn cười nhẹ, con ngươi thâm thúy thay đổi thành người khác lạnh băng, nhìn quanh bốn phía, đi đến chỗ con rắn nhỏ, vuốt ve theo vảy trong suốt, chợt cúi đầu hôn hôn rắn nhỏ, trong mắt lúc này mới lóe ra nhu sắc nhè nhè.
Mới nhích người đi ra khỏi khu rừng này
Bình luận facebook