Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Đối nghịch
Đạm Đài Tẫn muốn nôn thuốc ra cũng không kịp, Tô Tô để ngón tay ở cổ họng hắn một lúc khiến hắn nuốt xuống.
1
Thấy rõ người trong ngực, sắc mặt vốn bình tĩnh của Đạm Đài Tẫn trong nháy mắt đã âm trầm đến đáng sợ.
Tô Tô làm xong việc liền bỏ chạy.
Một khắc trước, gương mặt tươi cười của thiếu nữ còn ở trước mắt, khắc sau đã cách hắn một đoạn rất xa.
1
Bùn đất trên mặt Đạm Đài Tẫn rơi xuống, hắn nhìn Tô Tô, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Diệp, Tịch, Vụ."
Nhập Bạch Vũ đương nhiên cũng nhận ra Tô Tô, là cô nương lần trước hiến vũ cho bệ hạ, cũng suýt chút nữa siết chết bệ hạ.
Nhập Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Yêu nữ, ngươi cho bệ hạ ăn cái gì vậy?" Ánh mắt nhìn Tô Tô giống như đang nhìn một người sắp chết.
Đạm Đài Tẫn chống tay lên cục đá ở đáy sông, định phun thuốc ra nhưng không thành công.
Đây cũng là điều Đạm Đài Tẫn muốn hỏi, dạ dày hắn vô cùng khó chịu, hắn nhìn chằm chằm Tô Tô.
Tô Tô nói: "Đương nhiên là Xuyên Tràng độc, nếu không chữa sớm thì sẽ chết. Ta khuyên các ngươi vẫn nên nhanh chóng đưa Đạm Đài Tẫn quay về trị bệnh đi, nếu trễ thêm chút nữa, độc phát thân vong thì phải làm sao bây giờ?"
Vì sao mọi người lại thích gọi nàng là yêu nữ, so với nàng, rõ ràng bọn họ càng giống yêu nghiệt hơn mà.
1
Nghe nàng nói là độc dược, sắc mặt Đạm Đài Tẫn càng khó coi: "Cần đám phế vật các ngươi có tác dụng gì, một nữ nhân cũng không phòng được!"
Nhập Bạch Vũ tự biết bảo vệ không thành, không nói hai lời quỳ xuống.
Đạm Đài Tẫn nhìn một đạo sĩ bên cạnh: "Bắt nàng ta!"
Lão đạo nghe vậy lấy cờ Chiêu Hồn ra, cờ Chiêu Hồn phát ra ánh sáng màu đen ở đáy nước, đạo sĩ lẩm bẩm trong miệng, cờ Chiêu Hồn bay về phía Tô Tô.
Lúc Tô Tô thấy cờ Chiêu Hồn, ánh mắt cũng trầm xuống: "Yêu đạo, không ngờ các ngươi lại lấy người sống tế cờ!"
Lão đạo cười đắc ý.
Oán khí trùng điệp quanh cờ Chiêu Hồn, vừa mới tế ra, oán khí trên đỉnh cờ đã cảm nhận được đồng loại, không ngừng bốc lên, cực kỳ hưng phấn.
Cờ Chiêu Hồn vừa lại gần bỗng nhiên to lên, Tô Tô không tránh được đành rút bùa sinh mệnh ra đón một chưởng.
Lá bùa nát trong lòng bàn tay.
Cờ Chiêu Hồn không buông tha, xoay vài vòng trên không trung, muốn tấn công Tô Tô lần nữa.
Tô Tô khó khăn tránh đi, tất cả bùa của nàng đều bị rách, cuối cùng còn bị cờ Chiêu Hồn cờ đánh vào bả vai, ngã xuống mặt đất.
Thứ này vốn là Ma khí khó có được, không biết lão đạo sĩ đã giết bao nhiêu người mới khiến nó có oán khí nặng như vậy.
Cờ Chiêu Hồn xoay quanh Tô Tô, dưới lá cờ to lớn, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt.
Lão đạo nhìn thấy lá bùa của Tô Tô, biết thiếu nữ này không đơn giản, chỉ sợ là khắc tinh của lão ta. Lão ta lấy lục lạc ra, quyết định nhổ cỏ tận gốc, giết Tô Tô.
Diệp Trữ Phong nhíu mày, vừa muốn lên tiếng xin Đạm Đài Tẫn tha cho Tô Tô.
Ngay sau đó, lục lạc của lão đạo đã bị một người cầm lấy.
Cánh tay cầm lục lạc kia thon dài tái nhợt.
Lão đạo ngẩng đầu: "Bệ hạ?"
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc lau sạch bùn đất trên mặt, tức giận nói với lão đạo sĩ: "Cô bảo ngươi bắt nàng ta, không bảo ngươi giết nàng!"
5
Lão đạo sĩ vâng vâng dạ dạ đáp ứng, vừa muốn thu hồi cờ Chiêu Hồn lại thấy thiếu nữ trên mặt đất nhân lúc lão ta và Đạm Đài Tẫn nói chuyện, to gan lớn mật vươn tay cầm lấy cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn bị người khác cầm lấy, khí đen nồng đậm Tô Tô cũng không chịu buông tay, lá cờ phát ra lực hút mạnh mẽ, muốn hút linh hồn Tô Tô vào.
Câu Ngọc kinh hãi tỉnh lại: "Tiểu chủ nhân, ngươi đang làm gì vậy, mau buông tay ra."
Tô Tô mím môi, nhìn cờ Chiêu Hồn màu đen, ở trong lòng trả lời Câu Ngọc: "Cờ Chiêu Hồn đã nuốt vô số linh hồn phàm nhân, hôm nay nếu không giết lão đạo, sẽ thành họa lớn."
Câu Ngọc nhìn màu sắc cờ Chiêu Hồn, trong lòng cũng trầm xuống. Biết lập trường của Tô Tô kiên định, đành phải dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận."
Lão đạo sĩ khó xử quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn: "Nàng ta không buông tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị cờ Chiêu Hồn nuốt, bần đạo cũng không còn cách nào."
Đạm Đài Tẫn thần sắc hung ác nham hiểm: "Diệp Tịch Vụ, buông tay cho ta!"
4
Tô Tô không để ý tới hắn, hai tay nắm chặt cờ Chiêu Hồn, dùng Thần huyết vẽ bùa trên không.
Trong lòng lão đạo sĩ có dự cảm xấu, vội vàng xin chỉ thị Đạm Đài Tẫn: "Bệ hạ! Không thể tiếp tục như vậy, nàng ta muốn huỷ cờ Chiêu Hồn, một khi cờ bị hủy, sẽ không còn cách đánh thức Yêu giao. Chúng ta cần phải giết nàng ta."
Hai mắt Đạm Đài Tẫn đen nhánh, mím môi không nói, hắn nắm chặt lục lạc trong tay đạo sĩ.
Bên kia Tô Tô đã vẽ bùa xong, nàng giương mắt nhìn về phía lão đạo sĩ: "Ta sẽ cho tên yêu đạo nhà ngươi nếm thử tư vị bị thu hồn."
Nàng buông tay ra, một cái ấn ký màu vàng xuất hiện ở trên cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn bay khỏi tay nàng, xoay tròn trên không trung, Tô Tô cong môi, cất cao giọng: "Thu!"
4
Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo, cờ Chiêu Hồn bao phủ lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nói: "Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng!"
Lão ta đi theo Đạm Đài Minh Lãng ba năm, hiến tế nhiều linh hồn như vậy mới có thể điều khiển cờ Chiêu Hồn này, sao thiếu nữ này lại có thể điều khiển được nó!
Lão đạo sĩ muốn chạy trốn nhưng lão không có Thần huyết, cũng không có Khuynh Thế Hoa, làm sao thể trốn được.
Ngón tay Tô Tô bị thương vẫn điều khiển cờ Chiêu Hồn công kích lão đạo, lão đạo sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đạm Đài Tẫn đứng gần đó cũng bị khí kình của cờ Chiêu Hồn vạch một vết thương lên mặt.
Nhập Bạch Vũ nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo Đạm Đài Tẫn ra mới có thể tránh được sự công kích của cờ Chiêu Hồn.
Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn về phía Tô Tô.
Thiếu nữ mặc váy hiến tế, kim tuyến trên người phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không biết có phải do ở đáy sông hay không mà đồng tử nàng mang theo chút ánh tím mỹ lệ kiêu sa.
Giống như nữ thần thánh khiết vô tình, chấp nhất muốn giết Yêu đạo, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn.
1
Đạm Đài Tẫn che vết thương trên mặt lại, vừa rồi nếu không phải Nhập Bạch Vũ phản ứng nhanh thì hắn cũng sẽ bị trọng thương. Hắn rũ mắt, lẩm bẩm: "Ngươi luôn luôn đối nghịch với ta..."
8
Lão đạo sĩ ngã vào trong vũng máu, cờ Chiêu Hồn mất đi chủ nhân hiện có, xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống.
Đánh bại lão Yêu đạo, Tô Tô chớp chớp mắt, trong mắt xuất hiện ý cười sung sướng. Nàng ôm lấy ngực đang đau đớn. Bây giờ trong cơ thể nàng có Khuynh Thế Hoa, nếu không đến thời điểm nhất định, những người khác rất khó giết được nàng.
Lão đạo vừa chết, nghi thức rất khó tiến hành.
Giao long cũng khó biến thành Yêu giao.
Một khắc sau, Đạm Đài Tẫn cười thành tiếng, hắn hờ hững lau vết máu trên mặt, mặt không cảm xúc nói: "Giết hết."
Tô Tô ngẩn người nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, hắn không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm oán khí phía trên giao long, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhập Bạch Vũ đến phía sau các đạo sĩ, giơ tay chém xuống, máu tươi phun ra tung toé. Nhóm tiểu đạo sĩ chưa kịp kêu lên thì đầu đã rơi xuống đất.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả đạo sĩ đều ngã xuống.
Máu tươi ở giữa sông không lan rộng ra, ngược lại đều bị oán khí hấp thu.
1
Nhập Bạch Vũ cùng vài tên Dạ Ảnh vệ khác cầm dao nhỏ, đi về phía đám người Yến Uyển.
Tô Tô ngăn hắn lại, nói: "Dừng tay!"
Nàng có thể ngăn bọn họ giết một cô nương, nhưng lại không thể ngăn bọn họ giết những người khác.
Rất nhanh, mấy thiếu nữ còn lại trừng lớn mắt, không còn hơi thở.
Chờ khi mọi vật nhiễm máu của các nàng, oán khí bay vào trong đó càng lúc càng lớn.
Yến Uyển nhìn đế vương trẻ tuổi lạnh như băng, lúc này mới biết ai là cứu tinh, nàng ta nắm chặt vạt áo Tô Tô, nức nở nói: "Cô nương cứu ta!"
Tô Tô ngăn Nhập Bạch Vũ lại, nói với Yến Uyển: "Còn không mau chạy." Tất cả đạo sĩ đều đã chết, nếu Yến Uyển lại xảy ra chuyện, oán khí sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chờ tới lúc nó lớn mạnh đến mức nhất định, hoàn toàn có thể đoạt xá thân thể giao long.
Yến Uyển cắn răng, quay đầu chạy, muốn rời đi bằng con đường vừa tới, nhưng mấy tên Dạ Ảnh vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Yến Uyển.
Yến Uyển sợ tới mức lui về bên người Tô Tô.
Tô Tô cắn răng, túm chặt nàng ta, tránh đi lưỡi đao của Nhập Bạch Vũ.
Đao khí cắt đi một sợi tóc của Yến Uyển, nàng ta sợ tới mức không dám khóc thành tiếng.
Dạ Ảnh vệ bao vây hai người.
Đạm Đài Tẫn ném chủy thủ rồi đi vào, hắn mỉm cười dịu dàng nói: "Chỉ thiếu oán khí của một người, trong hai người các ngươi, chỉ cần một người chết là được."
Hắn tuy đang cười, nhưng không một ai cảm thấy tâm tình hắn tốt.
Tô Tô nhìn hắn một cái, muốn tìm cơ hội mang theo Yến Uyển phá vây thoát ra. Đạm Đài Tẫn mà điên lên thì người một nhà hắn cũng giết hết.
Nhưng Yến Uyển ở phía sau lại khẽ động, nhặt chủy thủ trên mặt đất, đâm thẳng vào Tô Tô.
3
Yến Uyển không biết võ, Tô Tô dễ dàng đánh rơi chủy thủ trong tay nàng ta.
"Tại sao?" Tô Tô hỏi nàng ta.
Yến Uyển oán hận nhìn nàng, không nói lời nào.
Yến Uyển muốn sống, nàng ta là người thông minh, nhìn ra Đạm Đài Tẫn quen biết Tô Tô. Tô Tô biết võ nhưng nàng ta thì không, mà loại lựa chọn trong hai người chỉ được một người sống này, hiển nhiên là vì thiên vị Tô Tô nên mới nói ra.
1
Nếu Tô Tô muốn giết nàng ta, ngay cả phản kháng nàng ta cũng không làm được, Yến Uyển đành phải đánh đòn phủ đầu.
Đạm Đài Tẫn cười nhạo một tiếng.
Không biết là đang trào phúng Yến Uyển hay là Tô Tô.
Tô Tô trầm mặc không nói, nói là thất vọng đau lòng thì không đến mức, Yến Uyển là người như thế nào, ở căn phòng kia nàng đã biết rõ.
Nàng ta ích kỷ, xảo trá.
Một sợi dây vàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, trói chặt Tô Tô và Yến Uyển, trong lúc Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, sợi dây đã kéo các nàng lui về phía sau.
Tô Tô rơi vào một cái ôm nóng bỏng, người tới đột ngột đón được nàng, lại vì xấu hổ buồn bực mà vội đẩy nàng ra.
1
Tô Tô đứng vững, dò xét một lúc lâu mới phản ứng lại: "Bàng đại nhân?"
1
Không ngờ lại là Bàng Nghi Chi.
Bàng Nghi Chi nhìn nàng một cái, hừ một tiếng.
Phía sau Bàng Nghi Chi còn có một người mặc áo gấm màu xanh trời. Quả nhiên là Tiêu Lẫm.
2
Ngu Khanh nhìn thấy Yến Uyển bay tới, một chân đá văng, Yến Uyển lăn vài vòng trên mặt đất, đau đến nhăn mặt.
7
Ngu Khanh cười nói: "Nha nha nha, ta không cố ý, chỉ là cô nương ngươi lấy oán trả ơn, tại hạ sợ giúp ngươi lại bị cô nương thọc một đao. Tại hạ chỉ là một thư sinh văn nhược, không chịu nổi một đao của cô nương."
9
Yến Uyển nghe thấy lời này tức khắc mặt đỏ tai hồng, sắc mặt hết đỏ lại trắng, biết nhóm người này đã thấy việc mình vừa mới làm.
Tô Tô cười khúc khích.
Tiêu Lẫm nói: "Diệp Tam cô nương, ngươi không sao chứ?"
Tô Tô lắc đầu.
Đạm Đài Tẫn híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi đến tìm chết."
Tiêu Lẫm thong dong nói: "Hươu chết về tay ai còn chưa chắc chắn."
Một nữ tử sắc mặt dịu dàng đi ra từ phía sau Tiêu Lẫm, Tô Tô kéo dây vàng trên người xuống, hóa ra là Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường vừa đi ra, ánh mắt bọn người đều dừng ở trên người nàng ta.
Nàng ta co quắp nhìn Đạm Đài Tẫn một cái, lại nhìn Tô Tô: "Tam muội muội."
Tô Tô gật gật đầu với nàng ta, coi như chào hỏi qua.
Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Diệp Băng Thường, nhíu mày khẽ đến mức khó có thể phát hiện.
3
Diệp Băng Thường nói với Đạm Đài Tẫn: "Con tin, giao long của Mạc Hà và ngươi không thù không oán, tại sao phải cố chấp làm nó Yêu hóa, đánh thức nó?"
Đạm Đài Tẫn không nói gì. Đối mặt với chỉ trích của Diệp Băng Thường, cũng không thấy hắn tức giận, ngược lại tính tình hắn lại tốt ngoài dự đoán.
Vốn dĩ thiếu niên đã có tướng mạo tốt, bộ dáng hắn không nói lời nào chỉ mím môi nhìn qua vừa vô tội lại đáng thương.
Giống như mọi người đều là người xấu, muốn tấn công hắn.
Diệp Băng Thường khẽ thở dài một tiếng, nghĩ tới trong quá khứ con tin sống không dễ dàng, mấy câu trách cứ cũng nói không nên lời.
Nàng ta lấy một mảnh lân giáp màu trắng từ trong tay áo ra.
1
Vừa thấy lân giáp tản ra quang mang, Câu Ngọc giật mình hô thành tiếng: "Sao có thể!"
Tô Tô hỏi: "Làm sao vậy?"
Câu Ngọc sống lâu, từ trước đến giờ đều thận trọng, chưa từng thất thố như vậy, Tô Tô kìm lòng không được nhìn chằm chằm mảnh lân giáp kia.
Lân giáp tản ra ánh sáng bắt mắt, vừa thấy là biết không phải vật phàm.
"Đó là cái gì?" Tô Tô tò mò hỏi.
Nàng đã xem qua rất nhiều sách ở Tàng Thư Các, bao gồm không ít hình dáng của Thần khí, nhưng chưa từng nhìn thấy lân giáp như vậy.
Nó lớn bằng hai bàn tay, oánh nhuận hơn so với ngọc sắc, ánh sáng loá mắt, kim sắc hoa văn ở trên như ẩn như hiện.
Câu Ngọc thấp giọng nói: "Không thể nào, không thể nào..."
Thấy Tô Tô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm lân giáp, Câu Ngọc lấy lại tinh thần, hàm hồ nói: "Một loại Thần... Hộ Tâm Lân của Yêu thú."
Tô Tô: "Nhìn qua có vẻ rất lợi hại, nhất định là Hộ Tâm Lân của Yêu thú rất lợi hại."
1
Câu Ngọc: "Có thể coi là vậy."
Tô Tô nghe nói, loại đồ vật như Hộ Tâm Lân, phần lớn là do Yêu thú tình nguyện sau khi chết đi hóa Hộ Tâm Lân thành tro bụi cũng sẽ không dễ dàng giữ lại.
1
Cho nên khi nhắc đến Hộ Tâm Lân rất nhiều người đều không biết.
Nhưng mà Tô Tô thấy lạ, Diệp Băng Thường là một phàm nhân, tại sao lại có được loại bảo vật vạn năm khó có được này? Yểm ma lần trước có phải cũng vì mảnh Hộ Tâm Lân này nên mới quấn lấy Diệp Băng Thường?
1
Hộ Tâm Lân lập lòe ở trong tay Diệp Băng Thường, nàng ta hơi hơi mỉm cười, nói với Tiêu Lẫm: "Vương gia, cái này ở trong con trai nằm trong ngực giao long."
1
Tiêu Lẫm gật đầu, cũng lộ ra ý cười.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn u tối mơ hồ, mắt nhìn vỏ trai trong ngực giao long, so với thân thể khổng lồ của giao long, con trai thật sự không đáng là gì, nó nhỏ bé bình thường đến đáng thương.
Nhưng mà thứ có thể khiến Tiêu Lẫm tìm tới, khẳng định không bình thường.
Tô Tô nhìn trái nhìn phải, hỏi Bàng Nghi Chi: "Lần này Tuyên vương tới tìm gì thế?"
Bàng Nghi Chi liếc nhìn nàng một cái, hờ hững mà hừ một tiếng.
Tô Tô biết vị đại nhân này yêu thầm Diệp Băng Thường không thích nàng, cũng không quấy rầy hắn ta.
Ngược lại là Bàng Nghi Chi thấy nàng muốn đi, không giữ được miệng liền nói: "Bên trong có xá lợi tử khắc chế Yêu vật."
Tô Tô kinh ngạc nhìn hắn ta.
Bàng Nghi Chi quay đầu đi: "Dù sao đồ vật kia có thể đối phó Hổ Yêu của Đạm Đài Tẫn."
Đạm Đài Tẫn và Tiêu Lẫm, hai bên không mưu mà hợp đi vào trong Mạc Hà, một người muốn Yêu giao, một người muốn xá lợi.
Không khí lúc này vô cùng căng thẳng.
Thấy Tô Tô nhìn mình, khóe miệng Bàng Nghi Chi nhếch lên, đem việc Diệp Băng Thường tìm hắn ta, bảo hắn ta đưa nàng ta tới Mạc Hà tìm Tiêu Lẫm, kể lại rành mạch.
Bàng Nghi Chi thấp giọng nói chuyện với nàng, sợ bị người Chu quốc nghe thấy nên dựa rất gần.
Tô Tô cảm thấy một ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình, nàng theo bản năng nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, lại thấy hắn rõ ràng đang nhìn Diệp Băng Thường.
9
Cảm giác sai rồi chăng? Tô Tô nghĩ thầm.
----------------HẾT CHƯƠNG 38----------------
1
Thấy rõ người trong ngực, sắc mặt vốn bình tĩnh của Đạm Đài Tẫn trong nháy mắt đã âm trầm đến đáng sợ.
Tô Tô làm xong việc liền bỏ chạy.
Một khắc trước, gương mặt tươi cười của thiếu nữ còn ở trước mắt, khắc sau đã cách hắn một đoạn rất xa.
1
Bùn đất trên mặt Đạm Đài Tẫn rơi xuống, hắn nhìn Tô Tô, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Diệp, Tịch, Vụ."
Nhập Bạch Vũ đương nhiên cũng nhận ra Tô Tô, là cô nương lần trước hiến vũ cho bệ hạ, cũng suýt chút nữa siết chết bệ hạ.
Nhập Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Yêu nữ, ngươi cho bệ hạ ăn cái gì vậy?" Ánh mắt nhìn Tô Tô giống như đang nhìn một người sắp chết.
Đạm Đài Tẫn chống tay lên cục đá ở đáy sông, định phun thuốc ra nhưng không thành công.
Đây cũng là điều Đạm Đài Tẫn muốn hỏi, dạ dày hắn vô cùng khó chịu, hắn nhìn chằm chằm Tô Tô.
Tô Tô nói: "Đương nhiên là Xuyên Tràng độc, nếu không chữa sớm thì sẽ chết. Ta khuyên các ngươi vẫn nên nhanh chóng đưa Đạm Đài Tẫn quay về trị bệnh đi, nếu trễ thêm chút nữa, độc phát thân vong thì phải làm sao bây giờ?"
Vì sao mọi người lại thích gọi nàng là yêu nữ, so với nàng, rõ ràng bọn họ càng giống yêu nghiệt hơn mà.
1
Nghe nàng nói là độc dược, sắc mặt Đạm Đài Tẫn càng khó coi: "Cần đám phế vật các ngươi có tác dụng gì, một nữ nhân cũng không phòng được!"
Nhập Bạch Vũ tự biết bảo vệ không thành, không nói hai lời quỳ xuống.
Đạm Đài Tẫn nhìn một đạo sĩ bên cạnh: "Bắt nàng ta!"
Lão đạo nghe vậy lấy cờ Chiêu Hồn ra, cờ Chiêu Hồn phát ra ánh sáng màu đen ở đáy nước, đạo sĩ lẩm bẩm trong miệng, cờ Chiêu Hồn bay về phía Tô Tô.
Lúc Tô Tô thấy cờ Chiêu Hồn, ánh mắt cũng trầm xuống: "Yêu đạo, không ngờ các ngươi lại lấy người sống tế cờ!"
Lão đạo cười đắc ý.
Oán khí trùng điệp quanh cờ Chiêu Hồn, vừa mới tế ra, oán khí trên đỉnh cờ đã cảm nhận được đồng loại, không ngừng bốc lên, cực kỳ hưng phấn.
Cờ Chiêu Hồn vừa lại gần bỗng nhiên to lên, Tô Tô không tránh được đành rút bùa sinh mệnh ra đón một chưởng.
Lá bùa nát trong lòng bàn tay.
Cờ Chiêu Hồn không buông tha, xoay vài vòng trên không trung, muốn tấn công Tô Tô lần nữa.
Tô Tô khó khăn tránh đi, tất cả bùa của nàng đều bị rách, cuối cùng còn bị cờ Chiêu Hồn cờ đánh vào bả vai, ngã xuống mặt đất.
Thứ này vốn là Ma khí khó có được, không biết lão đạo sĩ đã giết bao nhiêu người mới khiến nó có oán khí nặng như vậy.
Cờ Chiêu Hồn xoay quanh Tô Tô, dưới lá cờ to lớn, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt.
Lão đạo nhìn thấy lá bùa của Tô Tô, biết thiếu nữ này không đơn giản, chỉ sợ là khắc tinh của lão ta. Lão ta lấy lục lạc ra, quyết định nhổ cỏ tận gốc, giết Tô Tô.
Diệp Trữ Phong nhíu mày, vừa muốn lên tiếng xin Đạm Đài Tẫn tha cho Tô Tô.
Ngay sau đó, lục lạc của lão đạo đã bị một người cầm lấy.
Cánh tay cầm lục lạc kia thon dài tái nhợt.
Lão đạo ngẩng đầu: "Bệ hạ?"
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc lau sạch bùn đất trên mặt, tức giận nói với lão đạo sĩ: "Cô bảo ngươi bắt nàng ta, không bảo ngươi giết nàng!"
5
Lão đạo sĩ vâng vâng dạ dạ đáp ứng, vừa muốn thu hồi cờ Chiêu Hồn lại thấy thiếu nữ trên mặt đất nhân lúc lão ta và Đạm Đài Tẫn nói chuyện, to gan lớn mật vươn tay cầm lấy cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn bị người khác cầm lấy, khí đen nồng đậm Tô Tô cũng không chịu buông tay, lá cờ phát ra lực hút mạnh mẽ, muốn hút linh hồn Tô Tô vào.
Câu Ngọc kinh hãi tỉnh lại: "Tiểu chủ nhân, ngươi đang làm gì vậy, mau buông tay ra."
Tô Tô mím môi, nhìn cờ Chiêu Hồn màu đen, ở trong lòng trả lời Câu Ngọc: "Cờ Chiêu Hồn đã nuốt vô số linh hồn phàm nhân, hôm nay nếu không giết lão đạo, sẽ thành họa lớn."
Câu Ngọc nhìn màu sắc cờ Chiêu Hồn, trong lòng cũng trầm xuống. Biết lập trường của Tô Tô kiên định, đành phải dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận."
Lão đạo sĩ khó xử quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn: "Nàng ta không buông tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị cờ Chiêu Hồn nuốt, bần đạo cũng không còn cách nào."
Đạm Đài Tẫn thần sắc hung ác nham hiểm: "Diệp Tịch Vụ, buông tay cho ta!"
4
Tô Tô không để ý tới hắn, hai tay nắm chặt cờ Chiêu Hồn, dùng Thần huyết vẽ bùa trên không.
Trong lòng lão đạo sĩ có dự cảm xấu, vội vàng xin chỉ thị Đạm Đài Tẫn: "Bệ hạ! Không thể tiếp tục như vậy, nàng ta muốn huỷ cờ Chiêu Hồn, một khi cờ bị hủy, sẽ không còn cách đánh thức Yêu giao. Chúng ta cần phải giết nàng ta."
Hai mắt Đạm Đài Tẫn đen nhánh, mím môi không nói, hắn nắm chặt lục lạc trong tay đạo sĩ.
Bên kia Tô Tô đã vẽ bùa xong, nàng giương mắt nhìn về phía lão đạo sĩ: "Ta sẽ cho tên yêu đạo nhà ngươi nếm thử tư vị bị thu hồn."
Nàng buông tay ra, một cái ấn ký màu vàng xuất hiện ở trên cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn bay khỏi tay nàng, xoay tròn trên không trung, Tô Tô cong môi, cất cao giọng: "Thu!"
4
Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo, cờ Chiêu Hồn bao phủ lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nói: "Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng!"
Lão ta đi theo Đạm Đài Minh Lãng ba năm, hiến tế nhiều linh hồn như vậy mới có thể điều khiển cờ Chiêu Hồn này, sao thiếu nữ này lại có thể điều khiển được nó!
Lão đạo sĩ muốn chạy trốn nhưng lão không có Thần huyết, cũng không có Khuynh Thế Hoa, làm sao thể trốn được.
Ngón tay Tô Tô bị thương vẫn điều khiển cờ Chiêu Hồn công kích lão đạo, lão đạo sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đạm Đài Tẫn đứng gần đó cũng bị khí kình của cờ Chiêu Hồn vạch một vết thương lên mặt.
Nhập Bạch Vũ nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo Đạm Đài Tẫn ra mới có thể tránh được sự công kích của cờ Chiêu Hồn.
Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn về phía Tô Tô.
Thiếu nữ mặc váy hiến tế, kim tuyến trên người phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không biết có phải do ở đáy sông hay không mà đồng tử nàng mang theo chút ánh tím mỹ lệ kiêu sa.
Giống như nữ thần thánh khiết vô tình, chấp nhất muốn giết Yêu đạo, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn.
1
Đạm Đài Tẫn che vết thương trên mặt lại, vừa rồi nếu không phải Nhập Bạch Vũ phản ứng nhanh thì hắn cũng sẽ bị trọng thương. Hắn rũ mắt, lẩm bẩm: "Ngươi luôn luôn đối nghịch với ta..."
8
Lão đạo sĩ ngã vào trong vũng máu, cờ Chiêu Hồn mất đi chủ nhân hiện có, xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống.
Đánh bại lão Yêu đạo, Tô Tô chớp chớp mắt, trong mắt xuất hiện ý cười sung sướng. Nàng ôm lấy ngực đang đau đớn. Bây giờ trong cơ thể nàng có Khuynh Thế Hoa, nếu không đến thời điểm nhất định, những người khác rất khó giết được nàng.
Lão đạo vừa chết, nghi thức rất khó tiến hành.
Giao long cũng khó biến thành Yêu giao.
Một khắc sau, Đạm Đài Tẫn cười thành tiếng, hắn hờ hững lau vết máu trên mặt, mặt không cảm xúc nói: "Giết hết."
Tô Tô ngẩn người nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, hắn không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm oán khí phía trên giao long, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhập Bạch Vũ đến phía sau các đạo sĩ, giơ tay chém xuống, máu tươi phun ra tung toé. Nhóm tiểu đạo sĩ chưa kịp kêu lên thì đầu đã rơi xuống đất.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả đạo sĩ đều ngã xuống.
Máu tươi ở giữa sông không lan rộng ra, ngược lại đều bị oán khí hấp thu.
1
Nhập Bạch Vũ cùng vài tên Dạ Ảnh vệ khác cầm dao nhỏ, đi về phía đám người Yến Uyển.
Tô Tô ngăn hắn lại, nói: "Dừng tay!"
Nàng có thể ngăn bọn họ giết một cô nương, nhưng lại không thể ngăn bọn họ giết những người khác.
Rất nhanh, mấy thiếu nữ còn lại trừng lớn mắt, không còn hơi thở.
Chờ khi mọi vật nhiễm máu của các nàng, oán khí bay vào trong đó càng lúc càng lớn.
Yến Uyển nhìn đế vương trẻ tuổi lạnh như băng, lúc này mới biết ai là cứu tinh, nàng ta nắm chặt vạt áo Tô Tô, nức nở nói: "Cô nương cứu ta!"
Tô Tô ngăn Nhập Bạch Vũ lại, nói với Yến Uyển: "Còn không mau chạy." Tất cả đạo sĩ đều đã chết, nếu Yến Uyển lại xảy ra chuyện, oán khí sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chờ tới lúc nó lớn mạnh đến mức nhất định, hoàn toàn có thể đoạt xá thân thể giao long.
Yến Uyển cắn răng, quay đầu chạy, muốn rời đi bằng con đường vừa tới, nhưng mấy tên Dạ Ảnh vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Yến Uyển.
Yến Uyển sợ tới mức lui về bên người Tô Tô.
Tô Tô cắn răng, túm chặt nàng ta, tránh đi lưỡi đao của Nhập Bạch Vũ.
Đao khí cắt đi một sợi tóc của Yến Uyển, nàng ta sợ tới mức không dám khóc thành tiếng.
Dạ Ảnh vệ bao vây hai người.
Đạm Đài Tẫn ném chủy thủ rồi đi vào, hắn mỉm cười dịu dàng nói: "Chỉ thiếu oán khí của một người, trong hai người các ngươi, chỉ cần một người chết là được."
Hắn tuy đang cười, nhưng không một ai cảm thấy tâm tình hắn tốt.
Tô Tô nhìn hắn một cái, muốn tìm cơ hội mang theo Yến Uyển phá vây thoát ra. Đạm Đài Tẫn mà điên lên thì người một nhà hắn cũng giết hết.
Nhưng Yến Uyển ở phía sau lại khẽ động, nhặt chủy thủ trên mặt đất, đâm thẳng vào Tô Tô.
3
Yến Uyển không biết võ, Tô Tô dễ dàng đánh rơi chủy thủ trong tay nàng ta.
"Tại sao?" Tô Tô hỏi nàng ta.
Yến Uyển oán hận nhìn nàng, không nói lời nào.
Yến Uyển muốn sống, nàng ta là người thông minh, nhìn ra Đạm Đài Tẫn quen biết Tô Tô. Tô Tô biết võ nhưng nàng ta thì không, mà loại lựa chọn trong hai người chỉ được một người sống này, hiển nhiên là vì thiên vị Tô Tô nên mới nói ra.
1
Nếu Tô Tô muốn giết nàng ta, ngay cả phản kháng nàng ta cũng không làm được, Yến Uyển đành phải đánh đòn phủ đầu.
Đạm Đài Tẫn cười nhạo một tiếng.
Không biết là đang trào phúng Yến Uyển hay là Tô Tô.
Tô Tô trầm mặc không nói, nói là thất vọng đau lòng thì không đến mức, Yến Uyển là người như thế nào, ở căn phòng kia nàng đã biết rõ.
Nàng ta ích kỷ, xảo trá.
Một sợi dây vàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, trói chặt Tô Tô và Yến Uyển, trong lúc Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, sợi dây đã kéo các nàng lui về phía sau.
Tô Tô rơi vào một cái ôm nóng bỏng, người tới đột ngột đón được nàng, lại vì xấu hổ buồn bực mà vội đẩy nàng ra.
1
Tô Tô đứng vững, dò xét một lúc lâu mới phản ứng lại: "Bàng đại nhân?"
1
Không ngờ lại là Bàng Nghi Chi.
Bàng Nghi Chi nhìn nàng một cái, hừ một tiếng.
Phía sau Bàng Nghi Chi còn có một người mặc áo gấm màu xanh trời. Quả nhiên là Tiêu Lẫm.
2
Ngu Khanh nhìn thấy Yến Uyển bay tới, một chân đá văng, Yến Uyển lăn vài vòng trên mặt đất, đau đến nhăn mặt.
7
Ngu Khanh cười nói: "Nha nha nha, ta không cố ý, chỉ là cô nương ngươi lấy oán trả ơn, tại hạ sợ giúp ngươi lại bị cô nương thọc một đao. Tại hạ chỉ là một thư sinh văn nhược, không chịu nổi một đao của cô nương."
9
Yến Uyển nghe thấy lời này tức khắc mặt đỏ tai hồng, sắc mặt hết đỏ lại trắng, biết nhóm người này đã thấy việc mình vừa mới làm.
Tô Tô cười khúc khích.
Tiêu Lẫm nói: "Diệp Tam cô nương, ngươi không sao chứ?"
Tô Tô lắc đầu.
Đạm Đài Tẫn híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi đến tìm chết."
Tiêu Lẫm thong dong nói: "Hươu chết về tay ai còn chưa chắc chắn."
Một nữ tử sắc mặt dịu dàng đi ra từ phía sau Tiêu Lẫm, Tô Tô kéo dây vàng trên người xuống, hóa ra là Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường vừa đi ra, ánh mắt bọn người đều dừng ở trên người nàng ta.
Nàng ta co quắp nhìn Đạm Đài Tẫn một cái, lại nhìn Tô Tô: "Tam muội muội."
Tô Tô gật gật đầu với nàng ta, coi như chào hỏi qua.
Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Diệp Băng Thường, nhíu mày khẽ đến mức khó có thể phát hiện.
3
Diệp Băng Thường nói với Đạm Đài Tẫn: "Con tin, giao long của Mạc Hà và ngươi không thù không oán, tại sao phải cố chấp làm nó Yêu hóa, đánh thức nó?"
Đạm Đài Tẫn không nói gì. Đối mặt với chỉ trích của Diệp Băng Thường, cũng không thấy hắn tức giận, ngược lại tính tình hắn lại tốt ngoài dự đoán.
Vốn dĩ thiếu niên đã có tướng mạo tốt, bộ dáng hắn không nói lời nào chỉ mím môi nhìn qua vừa vô tội lại đáng thương.
Giống như mọi người đều là người xấu, muốn tấn công hắn.
Diệp Băng Thường khẽ thở dài một tiếng, nghĩ tới trong quá khứ con tin sống không dễ dàng, mấy câu trách cứ cũng nói không nên lời.
Nàng ta lấy một mảnh lân giáp màu trắng từ trong tay áo ra.
1
Vừa thấy lân giáp tản ra quang mang, Câu Ngọc giật mình hô thành tiếng: "Sao có thể!"
Tô Tô hỏi: "Làm sao vậy?"
Câu Ngọc sống lâu, từ trước đến giờ đều thận trọng, chưa từng thất thố như vậy, Tô Tô kìm lòng không được nhìn chằm chằm mảnh lân giáp kia.
Lân giáp tản ra ánh sáng bắt mắt, vừa thấy là biết không phải vật phàm.
"Đó là cái gì?" Tô Tô tò mò hỏi.
Nàng đã xem qua rất nhiều sách ở Tàng Thư Các, bao gồm không ít hình dáng của Thần khí, nhưng chưa từng nhìn thấy lân giáp như vậy.
Nó lớn bằng hai bàn tay, oánh nhuận hơn so với ngọc sắc, ánh sáng loá mắt, kim sắc hoa văn ở trên như ẩn như hiện.
Câu Ngọc thấp giọng nói: "Không thể nào, không thể nào..."
Thấy Tô Tô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm lân giáp, Câu Ngọc lấy lại tinh thần, hàm hồ nói: "Một loại Thần... Hộ Tâm Lân của Yêu thú."
Tô Tô: "Nhìn qua có vẻ rất lợi hại, nhất định là Hộ Tâm Lân của Yêu thú rất lợi hại."
1
Câu Ngọc: "Có thể coi là vậy."
Tô Tô nghe nói, loại đồ vật như Hộ Tâm Lân, phần lớn là do Yêu thú tình nguyện sau khi chết đi hóa Hộ Tâm Lân thành tro bụi cũng sẽ không dễ dàng giữ lại.
1
Cho nên khi nhắc đến Hộ Tâm Lân rất nhiều người đều không biết.
Nhưng mà Tô Tô thấy lạ, Diệp Băng Thường là một phàm nhân, tại sao lại có được loại bảo vật vạn năm khó có được này? Yểm ma lần trước có phải cũng vì mảnh Hộ Tâm Lân này nên mới quấn lấy Diệp Băng Thường?
1
Hộ Tâm Lân lập lòe ở trong tay Diệp Băng Thường, nàng ta hơi hơi mỉm cười, nói với Tiêu Lẫm: "Vương gia, cái này ở trong con trai nằm trong ngực giao long."
1
Tiêu Lẫm gật đầu, cũng lộ ra ý cười.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn u tối mơ hồ, mắt nhìn vỏ trai trong ngực giao long, so với thân thể khổng lồ của giao long, con trai thật sự không đáng là gì, nó nhỏ bé bình thường đến đáng thương.
Nhưng mà thứ có thể khiến Tiêu Lẫm tìm tới, khẳng định không bình thường.
Tô Tô nhìn trái nhìn phải, hỏi Bàng Nghi Chi: "Lần này Tuyên vương tới tìm gì thế?"
Bàng Nghi Chi liếc nhìn nàng một cái, hờ hững mà hừ một tiếng.
Tô Tô biết vị đại nhân này yêu thầm Diệp Băng Thường không thích nàng, cũng không quấy rầy hắn ta.
Ngược lại là Bàng Nghi Chi thấy nàng muốn đi, không giữ được miệng liền nói: "Bên trong có xá lợi tử khắc chế Yêu vật."
Tô Tô kinh ngạc nhìn hắn ta.
Bàng Nghi Chi quay đầu đi: "Dù sao đồ vật kia có thể đối phó Hổ Yêu của Đạm Đài Tẫn."
Đạm Đài Tẫn và Tiêu Lẫm, hai bên không mưu mà hợp đi vào trong Mạc Hà, một người muốn Yêu giao, một người muốn xá lợi.
Không khí lúc này vô cùng căng thẳng.
Thấy Tô Tô nhìn mình, khóe miệng Bàng Nghi Chi nhếch lên, đem việc Diệp Băng Thường tìm hắn ta, bảo hắn ta đưa nàng ta tới Mạc Hà tìm Tiêu Lẫm, kể lại rành mạch.
Bàng Nghi Chi thấp giọng nói chuyện với nàng, sợ bị người Chu quốc nghe thấy nên dựa rất gần.
Tô Tô cảm thấy một ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình, nàng theo bản năng nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, lại thấy hắn rõ ràng đang nhìn Diệp Băng Thường.
9
Cảm giác sai rồi chăng? Tô Tô nghĩ thầm.
----------------HẾT CHƯƠNG 38----------------
Bình luận facebook