Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Ám sát
Edit: Hạ Phong July Team
BETA: Thạch Anh
~~~
Khang Đình vừa chết, Tiêu Lẫm đã biết chuyện không ổn.
Y sắp xếp tốt thủ thành, trời vừa sáng bèn quay về phủ. Quả nhiên thấy một đám binh sĩ bao vây sân của Tô Tô.
“Yêu nữ, trong thành không ai chết, Khang Đình gần ngươi nhất lại chết!”
“Đúng vậy! Ngươi ngay cả mẫu thân Khang Đình cũng không buông tha, tâm tư đáng giết.”
“Khang thống lĩnh chết không toàn thây, ngươi phải cho một công đạo!”
Những người này đều là thủ hạ của Khang Đình, chính là binh lính.
Giọng Tiêu Lẫm lạnh lùng nói: “Đang làm gì!”
Mọi người vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ!”
Tiêu Lẫm vẫn còn chưa thay chiến bào, chiến giáp màu ngân bạch cực kì lạnh lẽo, tính cách y ôn hòa khoan dung, các tướng sĩ đều biết y yêu dân như con, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lẫm tức giận.
“Đêm qua Chu quốc công thành, bên trong thành gặp chuyện không may, ngươi thủ không được, là vô năng; trách tội ở trên người một nữ tử, là yếu đuối; không tuân theo quân kỉ, gây hấn sinh sự, là phản loạn! Nên trừng phạt như thế nào?”
“Bẩm điện hạ, bị phạt năm mươi quân côn!”
“Mang đi xuống!”
Nhóm binh sĩ gây sự quá sợ hãi, hối hận đã không kịp. Bọn họ bị mang đi, cánh cửa trong viện chậm rãi mở ra.
Tiêu Lẫm liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu nữ trong phòng.
Tô Tô mím môi: “Ta trở về, có phải gia tăng phiền toái cho các ngươi hay không?”
Tay Tiêu Lẫm để trên kiếm, chờ một lúc lâu sau, y nhẹ giọng nói: “Không có.”
Quý sư thúc đi theo phía sau Tiêu Lẫm, vui tươi hớn hở trêu trọc nói: “Tiểu nha đầu, có thể từ trong tay kẻ điên kia chạy ra, bản lĩnh không nhỏ nha.”
Tô Tô buồn cười liếc ông một cái, áp lực trong lòng tản đi không ít.
Tô Tô nói: “Ta cũng không biết mình vì sao sẽ xuất hiện ở Thương Châu, các ngươi chắc hẳn lo lắng, đây có phải âm mưu của Đạm Đài Tẫn hay không.”
Tiêu Lẫm cũng nghiêm túc không ít, gật gật đầu.
Quý sư thúc lấy ra một tờ giấy viết thư, hỏi Tô Tô: “Đây là ngươi viết phải không?”
“Phải.”
Quý sư thúc nói: “Biện pháp không tồi, sư phụ ngươi là người nào?”
Bên trên có chút đồ vật mới nghe lần đầu, thấy cũng chưa từng thấy, biện pháp huyền diệu, làm cho Qúy sư thúc say mê.
Tô Tô đành phải nói: “Một cao nhân thần bí, ta cũng không biết tên là gì.”
Quý sư thúc chỉ đành phải bóp cổ tay thở dài.
Tiêu Lẫm nói: “Cảm ơn Tam cô nương tương trợ, Thương Châu gần đây hỗn loạn, đêm qua Khang Đình gặp chuyện không may, có thể thấy được trong thành cũng không an toàn, nếu Tam cô nương nguyện ý, bổn vương tức khắc đưa Tam cô nương hồi kinh.”
Tô Tô nghĩ nghĩ, nói được.
Quý sư thúc đáng tiếc lắc đầu, hiển nhiên là ngóng trông Tô Tô ở lại làm nữ trung hào kiệt, giúp bọn họ đối phó quân đội của Đạm Đài Tẫn.
Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, vuốt cằm rời đi.
Quý sư thúc không vội vã đuổi theo, ông ghé sát vào bên cạnh Tô Tô cười nói: “Nha đầu ngươi có chút thú vị, nhìn ra tâm tư Tiêu Lẫm cháu ta có thể sẽ dao động vì ngươi, vì thế muốn sớm rời đi một chút?”
Tô Tô tủm tỉm cười nói: “Quý tiên sinh đừng nói lung tung, Tịch Vụ là giới nữ lưu yếu đuối, ở lại cũng không giúp được gì, không bằng quay về kinh cầu nguyện vì Đại Hạ, trông ngóng cha ta, Tuyên Vương điện hạ với tiên sinh chiến thắng quay về.”
Quý sư thúc thần bí mở miệng: “Ngươi cũng đừng trách Thường nha đầu, phàm nhân chú ý đích thứ tôn ti, lúc nàng chưa gả đi thì thấp hơn ngươi. Bản lĩnh nha đầu ngươi lớn, lại là một tiểu gây họa, ngươi trở về nàng tự nhiên sẽ bất an.”
Tô Tô tức giận nói: “Quý sư thúc thật ra cái gì cũng hiểu.”
Ông không cho là sỉ nhục, ngược lại nghĩ là quang vinh: “Đương nhiên, bần đạo lúc còn trẻ….”
Tô Tô làm mặt quỷ rồi đóng cửa lại.
Quý sư thúc hừ một tiếng: “Nha đầu thối.” Tính tình còn rất lớn.
Tô Tô có chút suy nghĩ, Quý sư thúc nói giúp cho Diệp Băng Thường, chứng minh Diệp Băng Thường ngày thường tính cách không tồi.
Diệp Băng Thường nàng xem không thấu, có đôi khi làm nàng ẩn ẩn cảm thấy được không thoải mái, nhưng là nói không ra không đúng chỗ nào.
Tô Tô nhức đầu, phiền não mà nghĩ, trước mắt đi đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn là không thể, chỗ Tiêu Lẫm tốt nhất cũng không cần ở lại, nàng thực ra chỉ có thể quay về kinh thành.
Mới đưa ra quyết định này, Tiêu Lẫm còn chưa đến tiễn Tô Tô, buổi chiều Diệp Đại tướng quân Diệp Khiếu tới.
Cùng đến còn có mười vạn đại quân áp giải lương thảo với Triệu Vương.
Tô Tô biết tin tức này, vội vàng đến đại đường Phủ Thương Châu, quả nhiên thấy Diệp Khiếu một thân quân trang đang nói chuyện với Tiêu Lẫm.
Chỗ ngồi phía dưới theo thứ tự là Triệu Vương với Quý sư thúc.
Diệp Băng Thương một thân áo xanh đứng ở sau Tiêu Lẫm.
Tô Tô vừa vào thì ngừng nói chuyện. Diệp Băng Thường đau thương liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, cúi đầu.
Diệp Đại tướng quân quát: “Con” một cái rồi từ chỗ ngồi đứng lên.
“Diệp Tịch Vụ, ngươi cho lão tử thêm bản lĩnh! Tự tiện chạy tới biên quan, có biết tổ mẫu ngươi lo lắng vô cùng, xem lão tử hôm này có phạt ngươi hay không.”
Diệp Khiếu lại đây bắt Tô Tô, Tô Tô nói: “Cha, người nghe con giải thích.”
“Giải thích cái gì! Ngươi cho là cha ngươi không dám đánh ngươi phải không.”
“Cha đừng đuổi con.”
“Nghiệt nữ ngươi còn dám trốn!”
Hai cha con chạy vòng quanh ghế, mắt to trừng mắt nhỏ. Tô Tô đối mặt với ông đúng là có vài phần chột dạ, nghĩ đến tổ mẫu, lại áy náy.
Nàng không né nữa, nghĩ thầm, Diệp Đại tướng quân tóm lại cũng đánh không chết nàng.
Nàng nhắm mắt lại, Diệp Đại tướng quân trừng đôi mắt to như chuông đồng, vừa hạ bàn tay xuống, Tiêu Lẫm theo bản năng hô Diệp Tướng quân!
Diệp Khiếu nhìn ra tay có vẻ nặng, nhưng khi hạ xuống lại chỉ vỗ nhẹ ở trên đầu Tô Tô.
Tô Tô mở to mắt, ôm đầu cười với Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu hừ một tiếng.
Diệp Băng Thường nhìn Tiêu Lẫm một cái, Tiêu Lẫm im lặng lại. Bàn Nhược Kiếp Phù du vẫn còn ảnh hưởng với y, y quen với tâm tính của Thiếu sư, không thể để Tô Tô chịu chút oan ức nào.
Diệp Khiếu nói với Diệp Băng Thường: “Buổi chiều ngươi cùng Tam nha đầu cùng nhau đi, chuyện đánh giặc là của nam nhân, hai người các ngươi xem nào nhiệt gì.”
Diệp Băng Thường chưa bao giờ ngỗ nghịch Diệp Khiếu, do dự nhìn về phía Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm nói: “Diệp Đại tướng quân nói đúng, Thường nhi trở về đi.”
Diệp Băng Thường gật đầu: “Ta nghe điện hạ.”
Vài ba câu nói, người quay về kinh đã nhiều hơn một người Diệp Băng Thường. Tô Tô không ý kiến, nàng không quá thích Diệp Băng Thường, nhưng cũng không muốn nàng ta gặp chuyện gì không may.
Buổi chiều Tiêu Lẫm với Diệp Đại tướng quân đều rút thân vệ, hộ tống các nàng quay về kinh.
Tiêu Lẫm cưỡi ngựa đưa họ đến cửa khẩu, Diệp Băng Thường vén màn xe, lo lắng nhìn về phía Tiêu Lẫm.
Vẻ mặt Tiêu Lẫm dịu dàng, nhẹ nhàng sờ tóc nàng ta: “Ta sẽ bình an trở về.”
Diệp Băng Thường muốn đưa Hộ tâm lân cho Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm nói: “Ngươi giữ lại nó bảo vệ mình, bên người ta có Quý sư thúc, sẽ không xảy ra việc gì.”
Xe ngựa đi hai ngày, giữa Tô Tô và Diệp Băng Thường cũng an bình không xảy ra chuyện gì.
Ngẫu nhiên mọi người cũng dừng lại đi vệ sinh, đến ngày thứ ba, mọi người gặp được một dòng suối, Diệp Băng Thường muốn đi rửa mặt.
Trong chốc lát, tì nữ hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới nới: “Vương phi không thấy! Nô, nô tì vừa cúi đầu một cái, ngẩng lên đã không thấy Trắc Vương phi.”
Chuyện quỷ dị như vậy, Tô Tô không ngồi trên xe ngựa được nữa, chạy tới bên dòng suối.
Còn chưa đến gần, nàng đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Tô Tô nhíu mày, nàng không giống thống lĩnh đội đang tìm ở nước suối, trực tiếp tìm ở bụi cỏ. Quả nhiên, một tảng mặt cỏ lớn đều có dấu vết bị đè ép.
Tô Tô ngửi được hương vị trong không khí, lại nhìn đến dấu vết kia, biến sắc.
“Là cự mãng!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt những người khác đều trắng.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
Khả năng không chỉ có cự mãng, mà là con mãng xà yêu, bằng không tốc độ không thể nhanh như vậy.
Tô Tô nói: “Ta đuổi theo, các ngươi đi thông báo Tuyên Vương điện hạ, để y mang người tới cứu.”
Nói xong, nàng đuổi theo dấu vết kia.
Bọn lính muốn đuổi theo, lại phái hiện tốc độ của mình không bằng Tô Tô, đành phải nói: “Trở về bầm báo điện hạ!”
Nơi này cách Thương Châu không xa, ra roi thúc ngựa nhất định tới kịp.
Tô Tô một đường đuổi theo đến một chỗ hang động, nàng do dự một lát, từ trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu, rồi đi vào.
Trong động tí tách tiếng nước.
Nàng đi không phải rất xa thì thấy một màn kinh hãi, một con cự mãng đốm hoa đang tê tê phun lưỡi rắn đối với Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường bị quấn bởi đuôi của nó, sắc mặt trắng bệch.
Mắt thấy cự mãng sắp nuốt Diệp Băng Thường, Tô Tô không kịp do dự, ném lá bùa được giấu lúc trước đi ra, dán trên đầu cự mãng, làm đầu cự mãng cháy bốc lên khói đen, cự mãng bị đau đến ngã lộn thân mình, theo bản năng buông Diệp Băng Thường ra.
Tô Tô phi thân qua bắt được nàng ta: “Đi mau.”
Chân Diệp Băng Thường mềm nhũn, sợ hãi nói: “Ta, chân ta không có sức lực.”
Tô Tô nói: “Ta cõng ngươi!”
Nàng cũng không ham chiến, cướp được người liền bỏ chạy. Cự mãng bỏ qua đau đớn, đuổi theo sau lưng các nàng.
Bị mãng xà đuổi theo là một trải nghiệm đáng sợ, hình thể nó khổng lồ, tốc độ cũng nhanh, còn có thể leo cây, muốn trốn như thế nào cũng không được.
Chạy không được, chỉ có thể đánh.
Tô Tô buông Diệp Băng Thường ra, nói: “Trốn kĩ!”
Diệp Băng Thường mím môi, giấu đi sự sợ hãi.
Đến phía sau đại thụ, Tô Tô lấy lá bùa ra, tính toán trực tiếp xử lí con mãng xà này.
Nhưng là cự mãng khác biệt với yêu vật bình thường.
Nó có ý thức riêng, biết né tránh, da dày thịt béo, Tô Tô giằng co nửa ngày với nó, đánh được vài vết thương lên người nó, mấy lần thiếu chút nữa bị đuôi nó bắt được.
Nó cất giấu bảy tấc của mình, không cho Tô Tô đụng tới.
Tô Tô nhất thời không có cách làm tổn thương đến nó.
Đang giằng co, Diệp Băng Thường hét lớn một tiếng, Tô Tô quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Băng Thường chạy về phía mình.
Phía sau nàng ta, là mấy con rắn độc đầu tam giác.
Tô Tô nhíu mày: “Ngươi dùng Hộ Tâm Lân!”
Vừa mới phân tâm, nàng bị đuôi rắn bắt được, kêu lên một tiếng rơi xuống mặt đất.
Diệp Băng Thường luống cuống tay chân lấy ra Hộ Tâm Lân, nhóm tiểu xà như hổ rình mồi, rõ ràng là kiêng kị, không dám tới gần nàng ta.
Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch, nhìn Tô Tô không rên một tiếng đứng lên tiếp tục đánh nhau với xà yêu. Nàng ta nhìn vảy trong tay, do dự một lát, rất nhanh nắm chặt Hộ Tâm Lân không nói chuyện.
Tô Tô cũng không có ý tứ muốn lấy Hộ Tâm Lân của nàng ta, chỉ cần Diệp Băng Thường không quấy rối, tình hình cũng sẽ không đến nỗi nào.
Chẳng qua Tô Tô là người bình thường, người bình thường sẽ có lúc mệt, nhưng xà yêu thì không. Chờ nàng hao hết thể lực sẽ nguy hiểm, hy vọng Tiêu Lẫm nhanh chóng đến đây.
Không biết giằng co bao lâu, một con nhện thật lớn xuất hiện ở phía trên các nàng.
Con nhện nhìn Hộ Tâm Lân trong tay Diệp Băng Thường, trong mắt đồng thời hiện lên kiêng kị cùng thèm thuồng nhỏ dãi. Nó rất thông minh, lựa chọn công kích Tô Tô không có Hộ Tâm Lân.
Diệp Băng Thường nhìn thấy con nhện, theo bản năng muốn nhắc nhở, nhớ tới cái gì, lại có vài phần do dự.
Trong chốc lát chậm lại, con nhện nhổ ra tơ, quấn ở bên hông Tô Tô.
Tô Tô bị treo trên không, mồm máu của mãng xà gần ngay trước mắt.
Tô Tô bối rối một lát, bắt buộc mình bình tĩnh lại, mấy tiểu kiếm bên hông bắn ra, một ít đánh vào đầu rắn, ngăn cản nó một lát, một cái khác cắt đứt tơ nhện trên người mình.
Nàng từ trên không trung rơi xuống.
Kết quả, lơ đãng nhìn thấy, chung quanh yêu vật càng nhiều, mấy tiểu yêu đã có ý thức của mình đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm các nàng.
Tô Tô đột nhiên nghĩ đến cái gì —-là Hộ Tâm Lân!
Chúng nó đều muốn Hộ Tâm Lân, nàng quay đầu lại hô với Diệp Băng Thường: “Dùng Hộ Tâm Lân giết chúng nó.”
Diệp Băng Thường từ chối nói: “Ta không muốn giết người.”
Tô Tô nói: “Là giết yêu!”
Diệp Băng Thường mím môi: “Ta chưa từng làm chuyện như vậy.”
“Vậy để cho ta! Chúng ta rất nhanh bị chúng nó bao vây.” Diệp Băng Thường không phản ứng, Tô Tô khó trách có chút tức giận: “Vậy chắc là biết đuổi chúng nó đi!”
Lần này Diệp Băng Thường không do dự, bắt đầu thúc giục Hộ Tâm Lân. Nàng ta hoàn toàn là mày mò để sử dụng Hộ Tâm Lân, Hộ Tâm Lân sáng ngời, mấy con rắn nhỏ vây quanh nàng ta lui ra. Diệp Băng Thường vui vẻ.
Tô Tô nói: “Giúp ta!”
Diệp Băng Thường gật gật đầu.
Hộ Tâm Lân sáng ngời, Tô Tô nhìn thấy ánh mắt mãng xà đằng trước biến thành màu đỏ. Không chỉ có mãng xà, con nhện, yêu vật khác cũng biến thành màu hồng.
Tô Tô thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nàng phản ứng cũng mau, không hề đánh nhau với mãng xà, trở lại túm Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường kinh ngạc nói: “Tam muội muội!”
Tô Tô lạnh lùng nói: “Ngươi không phải muốn chết cùng ta sao, ta thành toàn cho ngươi.”
Diệp Băng Thường bối rối nói: “Ta không phải cố ý, ta không biết dùng Hộ Tâm Lần, ta chỉ muốn giúp ngươi đánh chúng nó.”
Nàng ta nói là sự thật, nhưng lại làm người khác phẫn nộ.
Tô Tô nghĩ thầm, nàng không nên tới cứu Diệp Băng Thường! Nàng muốn nhìn xem đến bờ vực sinh tử, Diệp Băng Thường lúc ấy có biết sử dụng Hộ Tâm Lân hay không.
Nhóm yêu quái đồng tử đỏ ngàu, ở trạng thái ma hóa, thế nhưng dường như không muốn mạng, điên cuồng muốn nuốt các nàng.
Đúng lúc này, một bóng dáng áo trắng cầm kiếm lại đấy, kiếm phong lạnh lẽo cắt qua không khí, đâm vào đầu mãng xà.
Thân mình mãng xã điên cuồng nện xuống mặt đất.
Nhìn thấy Tiêu Lẫm đến rồi, Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
Bên người vang lên một tiếng thét kinh hãi, mắt cá chân Diệp Băng Thường bị tơ nhện cuốn lấy, tơ nhện màu đỏ dắt nàng ta, đi về phía trong miệng con nhện.
Tiêu Lẫm bắt được tay nàng ta: “Băng Thường!”
“Điện hạ!”
Tiêu Lẫm chặt đứt tơ nhện, tiếp được Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường kinh hồn không ngừng ôm chặt lấy y, nhỏ giọng nức nở.
Tiêu Lẫm nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Diệp Băng Thường gắt gao ôm y, bên người truyền đến một tiếng kêu rên, Tiêu Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tô bị ma hóa cự mãng bắt lại, giây lát biến mất ở cây cối.
Sắc mặt y trắng nhợt, nhanh chóng quyết định, nói với Diệp Băng Thường: “Ngươi cầm Hộ Tâm Lân, đi theo hướng Bắc, Quý sư thúc ở đó, hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Diệp Băng Thường nức nở nói: “Ngươi muốn đi cứu Tam muội muội? Điện hạ đừng bỏ lại ta!”
Tiêu Lẫm trầm giọng nói: “Băng Thường, nàng cứu ngươi!”
Diệp Băng Thường nhắm mắt: “Được, điện hạ cẩn thận.”
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cầm Hộ Tâm Lân nói với Tiêu Lẫm đường đi.
Người đi một hồi lâu, Diệp Băng Thường quay đầu lại, bóng dáng Tiêu Lẫm đã không thấy đâu.
Nàng ta xoa xoa nước mắt, trong lòng không nói lên tư vị gì.
Diệp Băng Thường gắt gao nắm chặt Hộ Tâm Lân trong tay.
Yêu vật không dám tới gần nàng ta, nàng ta rũ mắt, chậm rãi đi ra rừng cây. Hộ Tâm Lân tản ra ánh sáng nhu hòa, không có một con yêu quái nào dám tới gần nàng ta.
*
Bên kia, trời đất quay cuồng, Tô Tô quay đầu lại, bị đuôi cự mãng quấn lấy.
Dưới tác dụng bị ma hóa, nó trốn rất nhanh.
Tô Tô căn bản không tránh được, nàng quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm vắng vẻ, không nhìn thấy một người, chỉ có mùi hôi tanh tỏa ra từ trên thân xà.
Câu Ngọc đau lòng đến hỏng rồi, tức giận nói: “Chúng ta không nên cứu nàng ta!”
Tô Tô không nói gì.
Lúc này tốt nhất là bảo tồn thể lực, không ai cứu nàng, thì nàng phải tự cứu lấy mình.
Lúc này mãng xà không trở về sơn động, ngược lại chạy tới trên một con dốc.
Nó bị thương nghiêm trọng, hiện tại không có thần trí, xoay người lại muốn ăn Tô Tô dưỡng thương. Trong cơ thể Tô Tô có thần khí, đối với yêu quái mà nói, máu thịt là hương vị ngọt ngào.
“Tiểu chủ nhân, vẽ bùa đối phó với yêu quái này!”
Tô Tô tựa hồ không động đậy.
Câu Ngọc cảm thấy là lạ làm sao đấy, nhưng nó không thể nói rõ được.
Cũng may, một bóng dáng áo trắng cầm kiếm đâm vào hàm dưới của mãng xà, Tiêu Lẫm nhét một viên hạt châu vào miệng cự mãng.
Câu Ngọc nhận ra được, mừng rỡ nói: “Tiểu chủ nhân, là linh tinh trừ tà.”
Quả nhiên, thân xà chỉ trong chốc lát liền vỡ toang ra.
Tiêu Lẫm giang hai tay, đón được Tô Tô đang rơi xuống.
Trên quần áo Tô Tô đều là máu của yêu vật, không có sức lực, mềm nhũn nằm trong ngực Tiêu Lẫm. Sắc mặt nàng tái nhợt, giống Tang Tửu trong Bàn Nhược kiếp Phù du.
Trong lòng Tiêu Lẫm áy náy, một bộ phận kí ức của Thiếu Sư, làm y ẩn ẩn đau lòng.
“Còn có thể đi không!” Y hỏi Tô Tô.
Tô Tô nhẹ nhàng khép lại mắt, lắc đầu nói: “Không có sức lực.”
Tiêu Lẫm im lặng, thấp giọng nói: “Đắc tội.”
Y cúi người, bế Tô Tô lên: “Ta mang ngươi đi ra ngoài.”
Thiếu nữ phía sau ho khan hai tiếng, hiển nhiên mệt muốn chết rồi. Đầu vô lực tựa vào vai y.
Câu Ngọc: “Tiểu chủ nhân?”
Tô Tô như trước không trả lời.
Tiêu Lẫm một tay che chở thiếu nữ trên lưng, một tay chém giết yêu vật đuổi theo.
Thiếu nữ phía sau đột nhiên sâu kín nói: “Cảm ơn điện hạ đến cứu ta.”
Sợ hãi với bất an đột nhiên quét qua Câu Ngọc.
Một thanh dao găm, đột nhiên xuyên thấu ngực Tiêu Lẫm.
Tô Tô cầm dao găm, trong mắt đờ đẫn, khóe miệng cong lên.
Hết chương 54!
BETA: Thạch Anh
~~~
Khang Đình vừa chết, Tiêu Lẫm đã biết chuyện không ổn.
Y sắp xếp tốt thủ thành, trời vừa sáng bèn quay về phủ. Quả nhiên thấy một đám binh sĩ bao vây sân của Tô Tô.
“Yêu nữ, trong thành không ai chết, Khang Đình gần ngươi nhất lại chết!”
“Đúng vậy! Ngươi ngay cả mẫu thân Khang Đình cũng không buông tha, tâm tư đáng giết.”
“Khang thống lĩnh chết không toàn thây, ngươi phải cho một công đạo!”
Những người này đều là thủ hạ của Khang Đình, chính là binh lính.
Giọng Tiêu Lẫm lạnh lùng nói: “Đang làm gì!”
Mọi người vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ!”
Tiêu Lẫm vẫn còn chưa thay chiến bào, chiến giáp màu ngân bạch cực kì lạnh lẽo, tính cách y ôn hòa khoan dung, các tướng sĩ đều biết y yêu dân như con, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lẫm tức giận.
“Đêm qua Chu quốc công thành, bên trong thành gặp chuyện không may, ngươi thủ không được, là vô năng; trách tội ở trên người một nữ tử, là yếu đuối; không tuân theo quân kỉ, gây hấn sinh sự, là phản loạn! Nên trừng phạt như thế nào?”
“Bẩm điện hạ, bị phạt năm mươi quân côn!”
“Mang đi xuống!”
Nhóm binh sĩ gây sự quá sợ hãi, hối hận đã không kịp. Bọn họ bị mang đi, cánh cửa trong viện chậm rãi mở ra.
Tiêu Lẫm liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu nữ trong phòng.
Tô Tô mím môi: “Ta trở về, có phải gia tăng phiền toái cho các ngươi hay không?”
Tay Tiêu Lẫm để trên kiếm, chờ một lúc lâu sau, y nhẹ giọng nói: “Không có.”
Quý sư thúc đi theo phía sau Tiêu Lẫm, vui tươi hớn hở trêu trọc nói: “Tiểu nha đầu, có thể từ trong tay kẻ điên kia chạy ra, bản lĩnh không nhỏ nha.”
Tô Tô buồn cười liếc ông một cái, áp lực trong lòng tản đi không ít.
Tô Tô nói: “Ta cũng không biết mình vì sao sẽ xuất hiện ở Thương Châu, các ngươi chắc hẳn lo lắng, đây có phải âm mưu của Đạm Đài Tẫn hay không.”
Tiêu Lẫm cũng nghiêm túc không ít, gật gật đầu.
Quý sư thúc lấy ra một tờ giấy viết thư, hỏi Tô Tô: “Đây là ngươi viết phải không?”
“Phải.”
Quý sư thúc nói: “Biện pháp không tồi, sư phụ ngươi là người nào?”
Bên trên có chút đồ vật mới nghe lần đầu, thấy cũng chưa từng thấy, biện pháp huyền diệu, làm cho Qúy sư thúc say mê.
Tô Tô đành phải nói: “Một cao nhân thần bí, ta cũng không biết tên là gì.”
Quý sư thúc chỉ đành phải bóp cổ tay thở dài.
Tiêu Lẫm nói: “Cảm ơn Tam cô nương tương trợ, Thương Châu gần đây hỗn loạn, đêm qua Khang Đình gặp chuyện không may, có thể thấy được trong thành cũng không an toàn, nếu Tam cô nương nguyện ý, bổn vương tức khắc đưa Tam cô nương hồi kinh.”
Tô Tô nghĩ nghĩ, nói được.
Quý sư thúc đáng tiếc lắc đầu, hiển nhiên là ngóng trông Tô Tô ở lại làm nữ trung hào kiệt, giúp bọn họ đối phó quân đội của Đạm Đài Tẫn.
Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, vuốt cằm rời đi.
Quý sư thúc không vội vã đuổi theo, ông ghé sát vào bên cạnh Tô Tô cười nói: “Nha đầu ngươi có chút thú vị, nhìn ra tâm tư Tiêu Lẫm cháu ta có thể sẽ dao động vì ngươi, vì thế muốn sớm rời đi một chút?”
Tô Tô tủm tỉm cười nói: “Quý tiên sinh đừng nói lung tung, Tịch Vụ là giới nữ lưu yếu đuối, ở lại cũng không giúp được gì, không bằng quay về kinh cầu nguyện vì Đại Hạ, trông ngóng cha ta, Tuyên Vương điện hạ với tiên sinh chiến thắng quay về.”
Quý sư thúc thần bí mở miệng: “Ngươi cũng đừng trách Thường nha đầu, phàm nhân chú ý đích thứ tôn ti, lúc nàng chưa gả đi thì thấp hơn ngươi. Bản lĩnh nha đầu ngươi lớn, lại là một tiểu gây họa, ngươi trở về nàng tự nhiên sẽ bất an.”
Tô Tô tức giận nói: “Quý sư thúc thật ra cái gì cũng hiểu.”
Ông không cho là sỉ nhục, ngược lại nghĩ là quang vinh: “Đương nhiên, bần đạo lúc còn trẻ….”
Tô Tô làm mặt quỷ rồi đóng cửa lại.
Quý sư thúc hừ một tiếng: “Nha đầu thối.” Tính tình còn rất lớn.
Tô Tô có chút suy nghĩ, Quý sư thúc nói giúp cho Diệp Băng Thường, chứng minh Diệp Băng Thường ngày thường tính cách không tồi.
Diệp Băng Thường nàng xem không thấu, có đôi khi làm nàng ẩn ẩn cảm thấy được không thoải mái, nhưng là nói không ra không đúng chỗ nào.
Tô Tô nhức đầu, phiền não mà nghĩ, trước mắt đi đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn là không thể, chỗ Tiêu Lẫm tốt nhất cũng không cần ở lại, nàng thực ra chỉ có thể quay về kinh thành.
Mới đưa ra quyết định này, Tiêu Lẫm còn chưa đến tiễn Tô Tô, buổi chiều Diệp Đại tướng quân Diệp Khiếu tới.
Cùng đến còn có mười vạn đại quân áp giải lương thảo với Triệu Vương.
Tô Tô biết tin tức này, vội vàng đến đại đường Phủ Thương Châu, quả nhiên thấy Diệp Khiếu một thân quân trang đang nói chuyện với Tiêu Lẫm.
Chỗ ngồi phía dưới theo thứ tự là Triệu Vương với Quý sư thúc.
Diệp Băng Thương một thân áo xanh đứng ở sau Tiêu Lẫm.
Tô Tô vừa vào thì ngừng nói chuyện. Diệp Băng Thường đau thương liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, cúi đầu.
Diệp Đại tướng quân quát: “Con” một cái rồi từ chỗ ngồi đứng lên.
“Diệp Tịch Vụ, ngươi cho lão tử thêm bản lĩnh! Tự tiện chạy tới biên quan, có biết tổ mẫu ngươi lo lắng vô cùng, xem lão tử hôm này có phạt ngươi hay không.”
Diệp Khiếu lại đây bắt Tô Tô, Tô Tô nói: “Cha, người nghe con giải thích.”
“Giải thích cái gì! Ngươi cho là cha ngươi không dám đánh ngươi phải không.”
“Cha đừng đuổi con.”
“Nghiệt nữ ngươi còn dám trốn!”
Hai cha con chạy vòng quanh ghế, mắt to trừng mắt nhỏ. Tô Tô đối mặt với ông đúng là có vài phần chột dạ, nghĩ đến tổ mẫu, lại áy náy.
Nàng không né nữa, nghĩ thầm, Diệp Đại tướng quân tóm lại cũng đánh không chết nàng.
Nàng nhắm mắt lại, Diệp Đại tướng quân trừng đôi mắt to như chuông đồng, vừa hạ bàn tay xuống, Tiêu Lẫm theo bản năng hô Diệp Tướng quân!
Diệp Khiếu nhìn ra tay có vẻ nặng, nhưng khi hạ xuống lại chỉ vỗ nhẹ ở trên đầu Tô Tô.
Tô Tô mở to mắt, ôm đầu cười với Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu hừ một tiếng.
Diệp Băng Thường nhìn Tiêu Lẫm một cái, Tiêu Lẫm im lặng lại. Bàn Nhược Kiếp Phù du vẫn còn ảnh hưởng với y, y quen với tâm tính của Thiếu sư, không thể để Tô Tô chịu chút oan ức nào.
Diệp Khiếu nói với Diệp Băng Thường: “Buổi chiều ngươi cùng Tam nha đầu cùng nhau đi, chuyện đánh giặc là của nam nhân, hai người các ngươi xem nào nhiệt gì.”
Diệp Băng Thường chưa bao giờ ngỗ nghịch Diệp Khiếu, do dự nhìn về phía Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm nói: “Diệp Đại tướng quân nói đúng, Thường nhi trở về đi.”
Diệp Băng Thường gật đầu: “Ta nghe điện hạ.”
Vài ba câu nói, người quay về kinh đã nhiều hơn một người Diệp Băng Thường. Tô Tô không ý kiến, nàng không quá thích Diệp Băng Thường, nhưng cũng không muốn nàng ta gặp chuyện gì không may.
Buổi chiều Tiêu Lẫm với Diệp Đại tướng quân đều rút thân vệ, hộ tống các nàng quay về kinh.
Tiêu Lẫm cưỡi ngựa đưa họ đến cửa khẩu, Diệp Băng Thường vén màn xe, lo lắng nhìn về phía Tiêu Lẫm.
Vẻ mặt Tiêu Lẫm dịu dàng, nhẹ nhàng sờ tóc nàng ta: “Ta sẽ bình an trở về.”
Diệp Băng Thường muốn đưa Hộ tâm lân cho Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm nói: “Ngươi giữ lại nó bảo vệ mình, bên người ta có Quý sư thúc, sẽ không xảy ra việc gì.”
Xe ngựa đi hai ngày, giữa Tô Tô và Diệp Băng Thường cũng an bình không xảy ra chuyện gì.
Ngẫu nhiên mọi người cũng dừng lại đi vệ sinh, đến ngày thứ ba, mọi người gặp được một dòng suối, Diệp Băng Thường muốn đi rửa mặt.
Trong chốc lát, tì nữ hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới nới: “Vương phi không thấy! Nô, nô tì vừa cúi đầu một cái, ngẩng lên đã không thấy Trắc Vương phi.”
Chuyện quỷ dị như vậy, Tô Tô không ngồi trên xe ngựa được nữa, chạy tới bên dòng suối.
Còn chưa đến gần, nàng đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Tô Tô nhíu mày, nàng không giống thống lĩnh đội đang tìm ở nước suối, trực tiếp tìm ở bụi cỏ. Quả nhiên, một tảng mặt cỏ lớn đều có dấu vết bị đè ép.
Tô Tô ngửi được hương vị trong không khí, lại nhìn đến dấu vết kia, biến sắc.
“Là cự mãng!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt những người khác đều trắng.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
Khả năng không chỉ có cự mãng, mà là con mãng xà yêu, bằng không tốc độ không thể nhanh như vậy.
Tô Tô nói: “Ta đuổi theo, các ngươi đi thông báo Tuyên Vương điện hạ, để y mang người tới cứu.”
Nói xong, nàng đuổi theo dấu vết kia.
Bọn lính muốn đuổi theo, lại phái hiện tốc độ của mình không bằng Tô Tô, đành phải nói: “Trở về bầm báo điện hạ!”
Nơi này cách Thương Châu không xa, ra roi thúc ngựa nhất định tới kịp.
Tô Tô một đường đuổi theo đến một chỗ hang động, nàng do dự một lát, từ trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu, rồi đi vào.
Trong động tí tách tiếng nước.
Nàng đi không phải rất xa thì thấy một màn kinh hãi, một con cự mãng đốm hoa đang tê tê phun lưỡi rắn đối với Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường bị quấn bởi đuôi của nó, sắc mặt trắng bệch.
Mắt thấy cự mãng sắp nuốt Diệp Băng Thường, Tô Tô không kịp do dự, ném lá bùa được giấu lúc trước đi ra, dán trên đầu cự mãng, làm đầu cự mãng cháy bốc lên khói đen, cự mãng bị đau đến ngã lộn thân mình, theo bản năng buông Diệp Băng Thường ra.
Tô Tô phi thân qua bắt được nàng ta: “Đi mau.”
Chân Diệp Băng Thường mềm nhũn, sợ hãi nói: “Ta, chân ta không có sức lực.”
Tô Tô nói: “Ta cõng ngươi!”
Nàng cũng không ham chiến, cướp được người liền bỏ chạy. Cự mãng bỏ qua đau đớn, đuổi theo sau lưng các nàng.
Bị mãng xà đuổi theo là một trải nghiệm đáng sợ, hình thể nó khổng lồ, tốc độ cũng nhanh, còn có thể leo cây, muốn trốn như thế nào cũng không được.
Chạy không được, chỉ có thể đánh.
Tô Tô buông Diệp Băng Thường ra, nói: “Trốn kĩ!”
Diệp Băng Thường mím môi, giấu đi sự sợ hãi.
Đến phía sau đại thụ, Tô Tô lấy lá bùa ra, tính toán trực tiếp xử lí con mãng xà này.
Nhưng là cự mãng khác biệt với yêu vật bình thường.
Nó có ý thức riêng, biết né tránh, da dày thịt béo, Tô Tô giằng co nửa ngày với nó, đánh được vài vết thương lên người nó, mấy lần thiếu chút nữa bị đuôi nó bắt được.
Nó cất giấu bảy tấc của mình, không cho Tô Tô đụng tới.
Tô Tô nhất thời không có cách làm tổn thương đến nó.
Đang giằng co, Diệp Băng Thường hét lớn một tiếng, Tô Tô quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Băng Thường chạy về phía mình.
Phía sau nàng ta, là mấy con rắn độc đầu tam giác.
Tô Tô nhíu mày: “Ngươi dùng Hộ Tâm Lân!”
Vừa mới phân tâm, nàng bị đuôi rắn bắt được, kêu lên một tiếng rơi xuống mặt đất.
Diệp Băng Thường luống cuống tay chân lấy ra Hộ Tâm Lân, nhóm tiểu xà như hổ rình mồi, rõ ràng là kiêng kị, không dám tới gần nàng ta.
Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch, nhìn Tô Tô không rên một tiếng đứng lên tiếp tục đánh nhau với xà yêu. Nàng ta nhìn vảy trong tay, do dự một lát, rất nhanh nắm chặt Hộ Tâm Lân không nói chuyện.
Tô Tô cũng không có ý tứ muốn lấy Hộ Tâm Lân của nàng ta, chỉ cần Diệp Băng Thường không quấy rối, tình hình cũng sẽ không đến nỗi nào.
Chẳng qua Tô Tô là người bình thường, người bình thường sẽ có lúc mệt, nhưng xà yêu thì không. Chờ nàng hao hết thể lực sẽ nguy hiểm, hy vọng Tiêu Lẫm nhanh chóng đến đây.
Không biết giằng co bao lâu, một con nhện thật lớn xuất hiện ở phía trên các nàng.
Con nhện nhìn Hộ Tâm Lân trong tay Diệp Băng Thường, trong mắt đồng thời hiện lên kiêng kị cùng thèm thuồng nhỏ dãi. Nó rất thông minh, lựa chọn công kích Tô Tô không có Hộ Tâm Lân.
Diệp Băng Thường nhìn thấy con nhện, theo bản năng muốn nhắc nhở, nhớ tới cái gì, lại có vài phần do dự.
Trong chốc lát chậm lại, con nhện nhổ ra tơ, quấn ở bên hông Tô Tô.
Tô Tô bị treo trên không, mồm máu của mãng xà gần ngay trước mắt.
Tô Tô bối rối một lát, bắt buộc mình bình tĩnh lại, mấy tiểu kiếm bên hông bắn ra, một ít đánh vào đầu rắn, ngăn cản nó một lát, một cái khác cắt đứt tơ nhện trên người mình.
Nàng từ trên không trung rơi xuống.
Kết quả, lơ đãng nhìn thấy, chung quanh yêu vật càng nhiều, mấy tiểu yêu đã có ý thức của mình đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm các nàng.
Tô Tô đột nhiên nghĩ đến cái gì —-là Hộ Tâm Lân!
Chúng nó đều muốn Hộ Tâm Lân, nàng quay đầu lại hô với Diệp Băng Thường: “Dùng Hộ Tâm Lân giết chúng nó.”
Diệp Băng Thường từ chối nói: “Ta không muốn giết người.”
Tô Tô nói: “Là giết yêu!”
Diệp Băng Thường mím môi: “Ta chưa từng làm chuyện như vậy.”
“Vậy để cho ta! Chúng ta rất nhanh bị chúng nó bao vây.” Diệp Băng Thường không phản ứng, Tô Tô khó trách có chút tức giận: “Vậy chắc là biết đuổi chúng nó đi!”
Lần này Diệp Băng Thường không do dự, bắt đầu thúc giục Hộ Tâm Lân. Nàng ta hoàn toàn là mày mò để sử dụng Hộ Tâm Lân, Hộ Tâm Lân sáng ngời, mấy con rắn nhỏ vây quanh nàng ta lui ra. Diệp Băng Thường vui vẻ.
Tô Tô nói: “Giúp ta!”
Diệp Băng Thường gật gật đầu.
Hộ Tâm Lân sáng ngời, Tô Tô nhìn thấy ánh mắt mãng xà đằng trước biến thành màu đỏ. Không chỉ có mãng xà, con nhện, yêu vật khác cũng biến thành màu hồng.
Tô Tô thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nàng phản ứng cũng mau, không hề đánh nhau với mãng xà, trở lại túm Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường kinh ngạc nói: “Tam muội muội!”
Tô Tô lạnh lùng nói: “Ngươi không phải muốn chết cùng ta sao, ta thành toàn cho ngươi.”
Diệp Băng Thường bối rối nói: “Ta không phải cố ý, ta không biết dùng Hộ Tâm Lần, ta chỉ muốn giúp ngươi đánh chúng nó.”
Nàng ta nói là sự thật, nhưng lại làm người khác phẫn nộ.
Tô Tô nghĩ thầm, nàng không nên tới cứu Diệp Băng Thường! Nàng muốn nhìn xem đến bờ vực sinh tử, Diệp Băng Thường lúc ấy có biết sử dụng Hộ Tâm Lân hay không.
Nhóm yêu quái đồng tử đỏ ngàu, ở trạng thái ma hóa, thế nhưng dường như không muốn mạng, điên cuồng muốn nuốt các nàng.
Đúng lúc này, một bóng dáng áo trắng cầm kiếm lại đấy, kiếm phong lạnh lẽo cắt qua không khí, đâm vào đầu mãng xà.
Thân mình mãng xã điên cuồng nện xuống mặt đất.
Nhìn thấy Tiêu Lẫm đến rồi, Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
Bên người vang lên một tiếng thét kinh hãi, mắt cá chân Diệp Băng Thường bị tơ nhện cuốn lấy, tơ nhện màu đỏ dắt nàng ta, đi về phía trong miệng con nhện.
Tiêu Lẫm bắt được tay nàng ta: “Băng Thường!”
“Điện hạ!”
Tiêu Lẫm chặt đứt tơ nhện, tiếp được Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường kinh hồn không ngừng ôm chặt lấy y, nhỏ giọng nức nở.
Tiêu Lẫm nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Diệp Băng Thường gắt gao ôm y, bên người truyền đến một tiếng kêu rên, Tiêu Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tô bị ma hóa cự mãng bắt lại, giây lát biến mất ở cây cối.
Sắc mặt y trắng nhợt, nhanh chóng quyết định, nói với Diệp Băng Thường: “Ngươi cầm Hộ Tâm Lân, đi theo hướng Bắc, Quý sư thúc ở đó, hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Diệp Băng Thường nức nở nói: “Ngươi muốn đi cứu Tam muội muội? Điện hạ đừng bỏ lại ta!”
Tiêu Lẫm trầm giọng nói: “Băng Thường, nàng cứu ngươi!”
Diệp Băng Thường nhắm mắt: “Được, điện hạ cẩn thận.”
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cầm Hộ Tâm Lân nói với Tiêu Lẫm đường đi.
Người đi một hồi lâu, Diệp Băng Thường quay đầu lại, bóng dáng Tiêu Lẫm đã không thấy đâu.
Nàng ta xoa xoa nước mắt, trong lòng không nói lên tư vị gì.
Diệp Băng Thường gắt gao nắm chặt Hộ Tâm Lân trong tay.
Yêu vật không dám tới gần nàng ta, nàng ta rũ mắt, chậm rãi đi ra rừng cây. Hộ Tâm Lân tản ra ánh sáng nhu hòa, không có một con yêu quái nào dám tới gần nàng ta.
*
Bên kia, trời đất quay cuồng, Tô Tô quay đầu lại, bị đuôi cự mãng quấn lấy.
Dưới tác dụng bị ma hóa, nó trốn rất nhanh.
Tô Tô căn bản không tránh được, nàng quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm vắng vẻ, không nhìn thấy một người, chỉ có mùi hôi tanh tỏa ra từ trên thân xà.
Câu Ngọc đau lòng đến hỏng rồi, tức giận nói: “Chúng ta không nên cứu nàng ta!”
Tô Tô không nói gì.
Lúc này tốt nhất là bảo tồn thể lực, không ai cứu nàng, thì nàng phải tự cứu lấy mình.
Lúc này mãng xà không trở về sơn động, ngược lại chạy tới trên một con dốc.
Nó bị thương nghiêm trọng, hiện tại không có thần trí, xoay người lại muốn ăn Tô Tô dưỡng thương. Trong cơ thể Tô Tô có thần khí, đối với yêu quái mà nói, máu thịt là hương vị ngọt ngào.
“Tiểu chủ nhân, vẽ bùa đối phó với yêu quái này!”
Tô Tô tựa hồ không động đậy.
Câu Ngọc cảm thấy là lạ làm sao đấy, nhưng nó không thể nói rõ được.
Cũng may, một bóng dáng áo trắng cầm kiếm đâm vào hàm dưới của mãng xà, Tiêu Lẫm nhét một viên hạt châu vào miệng cự mãng.
Câu Ngọc nhận ra được, mừng rỡ nói: “Tiểu chủ nhân, là linh tinh trừ tà.”
Quả nhiên, thân xà chỉ trong chốc lát liền vỡ toang ra.
Tiêu Lẫm giang hai tay, đón được Tô Tô đang rơi xuống.
Trên quần áo Tô Tô đều là máu của yêu vật, không có sức lực, mềm nhũn nằm trong ngực Tiêu Lẫm. Sắc mặt nàng tái nhợt, giống Tang Tửu trong Bàn Nhược kiếp Phù du.
Trong lòng Tiêu Lẫm áy náy, một bộ phận kí ức của Thiếu Sư, làm y ẩn ẩn đau lòng.
“Còn có thể đi không!” Y hỏi Tô Tô.
Tô Tô nhẹ nhàng khép lại mắt, lắc đầu nói: “Không có sức lực.”
Tiêu Lẫm im lặng, thấp giọng nói: “Đắc tội.”
Y cúi người, bế Tô Tô lên: “Ta mang ngươi đi ra ngoài.”
Thiếu nữ phía sau ho khan hai tiếng, hiển nhiên mệt muốn chết rồi. Đầu vô lực tựa vào vai y.
Câu Ngọc: “Tiểu chủ nhân?”
Tô Tô như trước không trả lời.
Tiêu Lẫm một tay che chở thiếu nữ trên lưng, một tay chém giết yêu vật đuổi theo.
Thiếu nữ phía sau đột nhiên sâu kín nói: “Cảm ơn điện hạ đến cứu ta.”
Sợ hãi với bất an đột nhiên quét qua Câu Ngọc.
Một thanh dao găm, đột nhiên xuyên thấu ngực Tiêu Lẫm.
Tô Tô cầm dao găm, trong mắt đờ đẫn, khóe miệng cong lên.
Hết chương 54!
Bình luận facebook