Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Em đừng khiêu khích tôi
Tại sao cô lại nói cho tôi biết?
- Chỉ là muốn cô phá hủy nó thôi. Bằng việc đánh tráo hợp đồng, làm cho phó giám đốc đến trễ hay làm xấu mặt anh ta cô muốn làm sao cũng được. Đây là giúp cho cô được ông chủ thêm tín nhiệm, cũng góp phần làm giảm danh tiếng, gây khó khăn cho Nikây và đây cũng có thể xem là món quà nhỏ gặp mặt giữa chúng ta.
- Vì sao cô muốn giúp tôi?
- Tôi chỉ muốn tập đoàn Nikây không còn chỗ để đứng trong giới kinh doanh- Đôi mắt Tịnh Kỳ đầy sát khí
Tịnh Kỳ quay người đi:
- Hợp đồng ở phòng phó giám đốc, giờ nghỉ trưa là tốt nhất.
Tịnh Kỳ rời đi, phía ngược lại thì Tuyết Mẫn đang nấp một bên, nỡ nụ cười thoả mãn
- Thì ra cô có mục đích này
Tịnh Kỳ đi vào thang máy, khi vừa đóng cửa lại, Tịnh Kỳ cười lớn rồi che miệng lại:
- Tài năng diễn xuất này, không làm diễn viên đúng là thiệt thòi cho giới giải trí.
Đến khu phòng chủ tịch, Tịnh Kỳ đi xung quanh, thấy chỗ pha cà phê liền đi lại. Tịnh Kỳ mở cửa phòng chủ tịch ra thấy Trạch Hải đang tập trung làm việc thì tiến lại gần rồi đặt một ly cà phê xuống bàn:
- Chủ tịch nghỉ ngơi uống chút cà phê đi
Trạch Hải thấy bất ngờ nhìn lên:
- Em có bỏ độc không?
- Đương nhiên là không rồi chủ tịch- Tịnh Kỳ miệng mĩm cười
- Tự nhiên lại ăn nói nhẹ nhàng thế?- Trạch Hải nhướng mày
Tịnh Kỳ nhìn sang một bên:
- Ừ thì... kế hoạch của tôi có chút thiệt hại cho tập đoàn. Chủ tịch đáng kính không trách tôi chứ?
Trạch Hải đứng lên bước lại, đột ngột ôm eo Tịnh Kỳ:
- Sao nỡ trách em chứ, tôi đã giao toàn quyền cho em rồi.
Tịnh Kỳ vừa nắm lấy tay Trạch Hải kéo ra và vừa nói:
- Trạch Hải, anh bỏ tôi ra.
Từ ngoài Tuyết Mẫn mở cửa bước vào, Tịnh Kỳ liền đứng xa Trạch Hải.
- Quy định của tôi cô coi như không có à?- Trạch Hải gương mặt khó chịu
Tuyết Mẫn cúi người:
- Em xin lỗi! Em ra ngoài đây.
Tuyết Mẫn đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ, tôi sẽ để Trạch Hải nhìn rõ bộ mặt cô, rồi xoay người nhanh chóng đi ra đóng cửa lại. Tịnh Kỳ đưa mắt về hướng Trạch Hải:
- Quy định gì?
- Em thì không cần- Trạch Hải nhẹ nhàng
- Như thế sẽ bị người khác bắt bẻ còn nói chủ tịch đây thiên vị.
- Tôi là chủ- Trạch Hải nghiêm túc
- Anh làm thế thì hỏng hết kế hoạch của tôi.
- Cô bé ngang bướng, tôi nói cho em nghe quy định cơ bản của phòng chủ tịch. Muốn vào phòng của tôi thì phải nói với quản cửa bên ngoài, sau đó nếu thấy hợp lý quản cửa sẽ thông báo cho tôi nếu tôi đồng ý thì có thể vào. Tiếp theo, vào phòng này thì mùi nước hoa hay mùi cơ thể không được quá nồng. Tiếp là không được mang những vật dụng không liên quan vào. Thêm nữa là không được tập trung làm ồn bên ngoài phòng, trong đây không được có mặt trên năm người. Đây là cơ bản, tùy theo mức vi phạm có phạt tiền hoặc đuổi việc, để tôi gửi cho em bảng quy định sau.
Toàn mấy thứ kì quái! Tịnh Kỳ gượng cười:
- Quản cửa? Còn có chức này sao?
- Tôi tự nghĩ ra. Lúc em vào không gặp quản cửa sao?
- Đâu có ai ở ngoài, hôm qua không phải cũng như thế sao?
- Lại lười nữa rồi- Trạch Hải nhìn ra cửa
Tịnh Kỳ tiến lại gần Trạch Hải:
- Cô gái đó thế nào lại khiến lòng nhân từ của chủ tịch mở rộng thế?
Trạch Hải đưa tay lên sờ khuôn mặt Tịnh Kỳ:
- Sao em lại nghĩ là nữ? Có phải ghen rồi không?
Tịnh Kỳ xoay sang chỗ khác:
- Tôi chỉ vô thức nghĩ là nữ. Trợ lý bên cạnh chủ tịch phải để tâm người xung quanh của chủ tịch chứ.
Trạch Hải ngồi xuống ghế của mình:
- Cô bé qua đây
Tịnh Kỳ vô thức bước qua, chợt khựng lại, mình riết bị anh ta tẩy não rồi
- Thưa chủ tịch mong anh gọi tôi là trợ lý Trần, anh kêu như thế...
Tịnh Kỳ lúc này mới chợt nhớ, anh ta là đại boss ở đây rồi mình nói gì được
- Như thế nào? Thấy không biết nói sao nữa thì lại gần đây- Trạch Hải miệng toả ra hài lòng
Tịnh Kỳ bước lại kế bên Trạch Hải:
- Chủ tịch có dặn dò gì?
Trạch Hải đưa tay phải lên:
- Tay tôi hơi nhức, em xoa bóp cho tôi đi
Tịnh Kỳ nheo mày, toàn bày ra đủ chuyện:
- Vâng
Tịnh Kỳ nắm lấy bàn tay của Trạch Hải rồi nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay của anh ấy thật ấm trả bù với tay mình. Trạch Hải dùng hai tay mình nắm trọn hai bàn tay Tịnh Kỳ:
- Chỉ là nắm lấy tay tôi xoa bóp đã khiến em hồi hộp đến tay lạnh hết thế này. Để tôi truyền nhiệt cho em.
Tịnh Kỳ dùng sức rút tay ra nhưng bị Trạch Hải nắm chặt:
- Anh mau bỏ tôi ra- Tịnh Kỳ thả lỏng tay
- Ngoan. Đêm qua, tôi say... em đã lợi dụng tôi đúng không?- Trạch Hải nhẹ nhàng nắm lấy tay Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ nhanh chóng rút tay ra chỉ tay chạm vào trán Trạch Hải:
- Có anh lợi... lợi... lợi- Tịnh Kỳ khựng lại
Trạch Hải nắm tay Tịnh Kỳ rồi đứng dậy ép Tịnh Kỳ tựa vào bàn:
- Sao em không nói nữa? Gan của em đúng là rất lớn
- Tôi... tôi không cố ý- Tịnh Kỳ híp mắt, miệng gượng cười
- Em phải bị trừng phạt
Trạch Hải gần tiến sát lại, Tịnh Kỳ liền lấy tay che miệng
- Em nghĩ tôi sẽ hôn em ư?- Đầu Trạch Hải hơi nghiêng
Trạch Hải xoay người, Tịnh Kỳ bỏ tay xuống anh liền quay lại hôn môi Tịnh Kỳ. Cô liền đẩy anh ra, miệng Trạch Hải khẽ nhếch mép cười:
- Em đoán đúng rồi
- Ngụy... Trạch... Hải, anh đúng là...- Tịnh Kỳ bặm môi
- Tức giận vậy sao? Có phải tôi chưa đủ nhiệt tình- Trạch Hải tiến lại gần
- Chủ tịch, chủ tịch anh có trong đó không?- Giọng của một cô gái phát ra từ chiếc máy trên bàn
Tịnh Kỳ liền đứng sang một bên, Trạch Hải bấm một cái nút trên máy:
- Nói
- Tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn bàn với anh- Giọng nhẹ nhàng
Tịnh Kỳ lẩm bẩm:
- Đúng là cứu tinh
Trạch Hải xoay đầu qua nhìn Tịnh Kỳ:
- Nói với ông ấy chờ chút tôi còn có việc
Vừa nói xong Trạch Hải liền bấm nút tắt và liền bước lại trước mặt Tịnh Kỳ:
- Em đừng bao giờ khiêu khích tôi, hậu quả của việc đó...
- Được được tôi biết rồi, lần sau... sẽ không có lần sau nào nữa.
- Em về chỗ của mình đi.
Tịnh Kỳ nhanh chóng ngồi xuống ghế của mình khẽ đưa mắt nhìn anh, Trạch Hải bấm nút:
- Mời vào
Cánh cửa mở ra có một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt góc cạnh, bề ngoài lịch thiệp, bước đến trước bàn làm việc của Trạch Hải, Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bất ngờ ông ấy cũng nhìn qua Tịnh Kỳ, cô liền rút đầu về nhìn vào máy tính. Người đàn ông quay qua Trạch Hải:
- Chủ tịch, có thông tin là thứ 3 này chủ tịch tập đoàn Kiô sẽ bay qua nước ta muốn tìm đối tác cùng hợp tác ngắn hạn để phát triển sản phẩm của họ bên đây. Trong đó họ chọn ba tập đoàn Disi, Taka và Nikây của chúng ta, họ chọn thứ 5 vào lúc 9 giờ và Disi là nơi để bàn việc chọn tập đoàn nào hợp tác. Đây là cơ hội tốt, chúng ta cần một dự án xuất sắc để thuyết phục- Tổng giám đốc nói
Tịnh Kỳ nghe người đàn ông nói liền bấm máy tính kiếm tên Kiô. Đây là tập đoàn theo bảng xếp hạng là đứng đầu thế giới, có doanh thu lẫn lợi nhuận cao ngất ngưởng, góp phần phát triển kinh tế trong nước và thế giới nhanh nhất trong nhiều năm qua.
Vài năm thì sẽ đến một nước và chỉ chọn một tập đoàn duy nhất để cùng nhau ngày một đi lên nhưng hầu như các tập đoàn đó đều đã lớn mạnh cũng gần như là đối thủ cạnh tranh vị trí đứng đầu. Đây đúng là một tập đoàn nên học hỏi và tìm hiểu nhiều. Trạch Hải đưa mắt qua nhìn Tịnh Kỳ:
- Tổng giám đốc Dương thấy trợ lý của tôi như thế nào?
- Chỉ là muốn cô phá hủy nó thôi. Bằng việc đánh tráo hợp đồng, làm cho phó giám đốc đến trễ hay làm xấu mặt anh ta cô muốn làm sao cũng được. Đây là giúp cho cô được ông chủ thêm tín nhiệm, cũng góp phần làm giảm danh tiếng, gây khó khăn cho Nikây và đây cũng có thể xem là món quà nhỏ gặp mặt giữa chúng ta.
- Vì sao cô muốn giúp tôi?
- Tôi chỉ muốn tập đoàn Nikây không còn chỗ để đứng trong giới kinh doanh- Đôi mắt Tịnh Kỳ đầy sát khí
Tịnh Kỳ quay người đi:
- Hợp đồng ở phòng phó giám đốc, giờ nghỉ trưa là tốt nhất.
Tịnh Kỳ rời đi, phía ngược lại thì Tuyết Mẫn đang nấp một bên, nỡ nụ cười thoả mãn
- Thì ra cô có mục đích này
Tịnh Kỳ đi vào thang máy, khi vừa đóng cửa lại, Tịnh Kỳ cười lớn rồi che miệng lại:
- Tài năng diễn xuất này, không làm diễn viên đúng là thiệt thòi cho giới giải trí.
Đến khu phòng chủ tịch, Tịnh Kỳ đi xung quanh, thấy chỗ pha cà phê liền đi lại. Tịnh Kỳ mở cửa phòng chủ tịch ra thấy Trạch Hải đang tập trung làm việc thì tiến lại gần rồi đặt một ly cà phê xuống bàn:
- Chủ tịch nghỉ ngơi uống chút cà phê đi
Trạch Hải thấy bất ngờ nhìn lên:
- Em có bỏ độc không?
- Đương nhiên là không rồi chủ tịch- Tịnh Kỳ miệng mĩm cười
- Tự nhiên lại ăn nói nhẹ nhàng thế?- Trạch Hải nhướng mày
Tịnh Kỳ nhìn sang một bên:
- Ừ thì... kế hoạch của tôi có chút thiệt hại cho tập đoàn. Chủ tịch đáng kính không trách tôi chứ?
Trạch Hải đứng lên bước lại, đột ngột ôm eo Tịnh Kỳ:
- Sao nỡ trách em chứ, tôi đã giao toàn quyền cho em rồi.
Tịnh Kỳ vừa nắm lấy tay Trạch Hải kéo ra và vừa nói:
- Trạch Hải, anh bỏ tôi ra.
Từ ngoài Tuyết Mẫn mở cửa bước vào, Tịnh Kỳ liền đứng xa Trạch Hải.
- Quy định của tôi cô coi như không có à?- Trạch Hải gương mặt khó chịu
Tuyết Mẫn cúi người:
- Em xin lỗi! Em ra ngoài đây.
Tuyết Mẫn đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ, tôi sẽ để Trạch Hải nhìn rõ bộ mặt cô, rồi xoay người nhanh chóng đi ra đóng cửa lại. Tịnh Kỳ đưa mắt về hướng Trạch Hải:
- Quy định gì?
- Em thì không cần- Trạch Hải nhẹ nhàng
- Như thế sẽ bị người khác bắt bẻ còn nói chủ tịch đây thiên vị.
- Tôi là chủ- Trạch Hải nghiêm túc
- Anh làm thế thì hỏng hết kế hoạch của tôi.
- Cô bé ngang bướng, tôi nói cho em nghe quy định cơ bản của phòng chủ tịch. Muốn vào phòng của tôi thì phải nói với quản cửa bên ngoài, sau đó nếu thấy hợp lý quản cửa sẽ thông báo cho tôi nếu tôi đồng ý thì có thể vào. Tiếp theo, vào phòng này thì mùi nước hoa hay mùi cơ thể không được quá nồng. Tiếp là không được mang những vật dụng không liên quan vào. Thêm nữa là không được tập trung làm ồn bên ngoài phòng, trong đây không được có mặt trên năm người. Đây là cơ bản, tùy theo mức vi phạm có phạt tiền hoặc đuổi việc, để tôi gửi cho em bảng quy định sau.
Toàn mấy thứ kì quái! Tịnh Kỳ gượng cười:
- Quản cửa? Còn có chức này sao?
- Tôi tự nghĩ ra. Lúc em vào không gặp quản cửa sao?
- Đâu có ai ở ngoài, hôm qua không phải cũng như thế sao?
- Lại lười nữa rồi- Trạch Hải nhìn ra cửa
Tịnh Kỳ tiến lại gần Trạch Hải:
- Cô gái đó thế nào lại khiến lòng nhân từ của chủ tịch mở rộng thế?
Trạch Hải đưa tay lên sờ khuôn mặt Tịnh Kỳ:
- Sao em lại nghĩ là nữ? Có phải ghen rồi không?
Tịnh Kỳ xoay sang chỗ khác:
- Tôi chỉ vô thức nghĩ là nữ. Trợ lý bên cạnh chủ tịch phải để tâm người xung quanh của chủ tịch chứ.
Trạch Hải ngồi xuống ghế của mình:
- Cô bé qua đây
Tịnh Kỳ vô thức bước qua, chợt khựng lại, mình riết bị anh ta tẩy não rồi
- Thưa chủ tịch mong anh gọi tôi là trợ lý Trần, anh kêu như thế...
Tịnh Kỳ lúc này mới chợt nhớ, anh ta là đại boss ở đây rồi mình nói gì được
- Như thế nào? Thấy không biết nói sao nữa thì lại gần đây- Trạch Hải miệng toả ra hài lòng
Tịnh Kỳ bước lại kế bên Trạch Hải:
- Chủ tịch có dặn dò gì?
Trạch Hải đưa tay phải lên:
- Tay tôi hơi nhức, em xoa bóp cho tôi đi
Tịnh Kỳ nheo mày, toàn bày ra đủ chuyện:
- Vâng
Tịnh Kỳ nắm lấy bàn tay của Trạch Hải rồi nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay của anh ấy thật ấm trả bù với tay mình. Trạch Hải dùng hai tay mình nắm trọn hai bàn tay Tịnh Kỳ:
- Chỉ là nắm lấy tay tôi xoa bóp đã khiến em hồi hộp đến tay lạnh hết thế này. Để tôi truyền nhiệt cho em.
Tịnh Kỳ dùng sức rút tay ra nhưng bị Trạch Hải nắm chặt:
- Anh mau bỏ tôi ra- Tịnh Kỳ thả lỏng tay
- Ngoan. Đêm qua, tôi say... em đã lợi dụng tôi đúng không?- Trạch Hải nhẹ nhàng nắm lấy tay Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ nhanh chóng rút tay ra chỉ tay chạm vào trán Trạch Hải:
- Có anh lợi... lợi... lợi- Tịnh Kỳ khựng lại
Trạch Hải nắm tay Tịnh Kỳ rồi đứng dậy ép Tịnh Kỳ tựa vào bàn:
- Sao em không nói nữa? Gan của em đúng là rất lớn
- Tôi... tôi không cố ý- Tịnh Kỳ híp mắt, miệng gượng cười
- Em phải bị trừng phạt
Trạch Hải gần tiến sát lại, Tịnh Kỳ liền lấy tay che miệng
- Em nghĩ tôi sẽ hôn em ư?- Đầu Trạch Hải hơi nghiêng
Trạch Hải xoay người, Tịnh Kỳ bỏ tay xuống anh liền quay lại hôn môi Tịnh Kỳ. Cô liền đẩy anh ra, miệng Trạch Hải khẽ nhếch mép cười:
- Em đoán đúng rồi
- Ngụy... Trạch... Hải, anh đúng là...- Tịnh Kỳ bặm môi
- Tức giận vậy sao? Có phải tôi chưa đủ nhiệt tình- Trạch Hải tiến lại gần
- Chủ tịch, chủ tịch anh có trong đó không?- Giọng của một cô gái phát ra từ chiếc máy trên bàn
Tịnh Kỳ liền đứng sang một bên, Trạch Hải bấm một cái nút trên máy:
- Nói
- Tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn bàn với anh- Giọng nhẹ nhàng
Tịnh Kỳ lẩm bẩm:
- Đúng là cứu tinh
Trạch Hải xoay đầu qua nhìn Tịnh Kỳ:
- Nói với ông ấy chờ chút tôi còn có việc
Vừa nói xong Trạch Hải liền bấm nút tắt và liền bước lại trước mặt Tịnh Kỳ:
- Em đừng bao giờ khiêu khích tôi, hậu quả của việc đó...
- Được được tôi biết rồi, lần sau... sẽ không có lần sau nào nữa.
- Em về chỗ của mình đi.
Tịnh Kỳ nhanh chóng ngồi xuống ghế của mình khẽ đưa mắt nhìn anh, Trạch Hải bấm nút:
- Mời vào
Cánh cửa mở ra có một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt góc cạnh, bề ngoài lịch thiệp, bước đến trước bàn làm việc của Trạch Hải, Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bất ngờ ông ấy cũng nhìn qua Tịnh Kỳ, cô liền rút đầu về nhìn vào máy tính. Người đàn ông quay qua Trạch Hải:
- Chủ tịch, có thông tin là thứ 3 này chủ tịch tập đoàn Kiô sẽ bay qua nước ta muốn tìm đối tác cùng hợp tác ngắn hạn để phát triển sản phẩm của họ bên đây. Trong đó họ chọn ba tập đoàn Disi, Taka và Nikây của chúng ta, họ chọn thứ 5 vào lúc 9 giờ và Disi là nơi để bàn việc chọn tập đoàn nào hợp tác. Đây là cơ hội tốt, chúng ta cần một dự án xuất sắc để thuyết phục- Tổng giám đốc nói
Tịnh Kỳ nghe người đàn ông nói liền bấm máy tính kiếm tên Kiô. Đây là tập đoàn theo bảng xếp hạng là đứng đầu thế giới, có doanh thu lẫn lợi nhuận cao ngất ngưởng, góp phần phát triển kinh tế trong nước và thế giới nhanh nhất trong nhiều năm qua.
Vài năm thì sẽ đến một nước và chỉ chọn một tập đoàn duy nhất để cùng nhau ngày một đi lên nhưng hầu như các tập đoàn đó đều đã lớn mạnh cũng gần như là đối thủ cạnh tranh vị trí đứng đầu. Đây đúng là một tập đoàn nên học hỏi và tìm hiểu nhiều. Trạch Hải đưa mắt qua nhìn Tịnh Kỳ:
- Tổng giám đốc Dương thấy trợ lý của tôi như thế nào?
Bình luận facebook