Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Gió lạnh man mát, Bạch Tế cảm thấy chính mình chịu không được ánh mắt ôn nhu của Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh không phải là người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, trong viện ánh đèn rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt phá lệ ôn nhu của hắn. Ánh mắt không giống thường ngày khắc chế nội liễm, giờ đây để lộ chút bất đắc dĩ cùng dung túng cưng chiều, Bạch Tế chỉ bằng một ánh mắt liền có thể nhìn ra Hoắc Tranh thích mình.
Bạch Tế nhếch miệng, khi cười lên hai bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu, giọng nói lanh lảnh, cao hứng như muốn bay lên trời, “Tranh Tranh, ta nhìn ra rồi, ngươi thật sự rất thích ta.”
Hắn ôm Bạch Tế vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu y, cả trái tim giống như muốn từ lồng ngực nhảy ra, thanh âm hắn thật thấp thật thấp nói một câu, Bạch Tế nghe không rõ ràng lắm, ngẩn mặt hỏi.
“Tranh Tranh, ngươi nói cái gì?”
Hoắc Tranh lắc đầu, lòng bàn tay che lên hai mắt Bạch Tế.
Đôi mắt y sáng ngời đen láy, tràn ngập ỷ lại cùng quyến luyến, không giống hắn có tâm tư không đứng đắng.
Dục niệm dưới đáy lòng Hoắc Tranh lại lần nữa dao động không ngừng, lông mi Bạch Tế thật dài cọ vào lòng bàn tay, thật trêu chọc người.
Hắn buông tay, một lần nữa đem y ôm chặt.
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh ở trong sân ôm nhau trong chốc lát, sắc trời hơi tối muộn mới về phòng nghỉ ngơi.
Khi y trở về phòng bỗng nhiên bị Hoắc Tranh gọi lại.
Y dựa vào khung cửa hỏi: “Tranh Tranh, có chuyện gì sao?”
Hoắc Tranh do dự, biết rõ không nên sai nữa nhưng vẫn không thắng nổi dục niệm trong lòng, sắc mặt hắn nghiêm túc “Chuyện mới vừa rồi, chỉ có chúng ta mới có thể làm như vậy, những người khác, bất luận ngươi thích nhiều như thế nào cũng không thể làm.”
Bạch Tế mơ hồ ngộ ra ý nghĩa trong đó, lại hỏi: “A Lang cũng vậy sao?”
Sắc mặt hắn càng thêm đen, “Đúng vậy, chỉ ta cùng ngươi mới có thể.”
Bạch Tế hiểu ra, ‘miệng đối miệng’ chỉ có thể làm với Hoắc Tranh, ngoài ra bất luận kẻ nào cũng đều không được.
Sau trung thu, Bạch Tế dắt Hắc Trân Châu ra cửa, bỗng gặp được chó hoa đốm từng giúp mình, nó cùng mấy con chó khác nằm lẫn một chỗ, ỉu xìu ngủ gật.
Hắc Trân Châu linh hoạt chạy tới bên người nó, chó hoa đốm cảnh giác trợn mắt, đang muốn nhe răng với Hắc Trân Châu, dư quang nhìn đến Bạch Tế, khép miệng “Ngươi như thế nào lại đến đây?”
Bạch Tế gọi Hắc Trân Châu trở về, lo lắng hỏi: “Ngươi không thoải mái sao?”
Chó hoa đốm một bộ dáng mệt mỏi, so với trước kia gầy ốm đi không ít, chó hoa đốm chạy trong mưa hôm đó chính là thật khỏe mạnh đâu.
Nó đặt đầu nằm lên chân trước, thở dài, “Ta mấy ngày trước mắc bệnh, hiện giờ hết bệnh rồi nhưng vẫn còn mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.”
Bạch Tế hỏi nó “Ngươi có tìm rùa thần y nhìn qua sao?”
“Không có đâu, thần y đi xa xem bệnh, lão bò thật chậm, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về.”
Nói đoạn, chó hoa đốm lo lắng sốt ruột lên, “Các đồng loại ta đều bị bệnh, không chỉ có chúng ta, rất nhiều gia súc gia cầm trong thôn cũng mắc bệnh, ta luôn có dự cảm không lành, nghe nói có tiểu cẩu khác đã đi tìm thần y, này ta bệnh còn phải để thần y đến xem.”
Bạch Tế phụ họa, thấy canh giờ vừa đến, Hắc Trân Châu liền kéo ống quần y, Bạch Tế nhìn nhìn sắc trời, “Ta phải trở về rồi.”
Chó hoa đốm cùng y từ biệt, nó vẫn mệt mỏi ỉu xìu như cũ.
Trong thôn nhìn như gió êm sóng lặng nhưng càng ngày càng phát sinh nhiều sự việc khác thường.
Bạch Tế hôm đó trở về liền nói cho Hoắc Tranh tin tức mình biết được, mấy cái thôn dân khi dễ y hôm trước cùng với một số người nữa, gần đây lục tục sinh bệnh.
Bọn họ đến phía tây thôn tìm đại phu mua thật nhiều thuốc, uống hai ngày vẫn không thấy tốt lên, sốt cao sổ mũi càng thêm nghiêm trọng, đại phu chẩn bệnh không đúng, bọn họ đành vào thành chữa bệnh.
Hiện giờ trong thôn đồn đãi, phỏng chừng là có bệnh dịch.
Bạch Tế đem tin tức nghe được báo cho Hoắc Tranh, hắn ra ngoài tìm hiểu một chút, xác định có chuyện phát sinh, dặn dò Bạch Tế mấy ngày này không cần ra cửa, Hắc Trân Châu cũng không được thả ra, sẽ gây thêm rắc rối.
Ngày thứ ba, vài nông hộ có gà vịt chết không ít, còn lại phần lớn cũng nhiễm bệnh. Bọn họ ý thức được, mấy người mắc bệnh gần đây đều có cùng triệu chứng.
Bọn họ đều ăn qua thịt mua của Hồng Kim mấy hôm trước, mọi người sôi nổi nghị luận, liền minh bạch Hồng Kim bán cho họ gia cầm mắc bệnh. Có người để gà vịt lại không ăn, mà vô tình làm bệnh lây lan cả đàn gà vịt trong thôn.
Người nào có gia cầm nhiễm bệnh, tất cả đều không thể giữ lại.
Hoắc Tranh đến hậu viện đem đám gà con ra kiểm tra, không yên lòng, tính toán đem chúng đến nơi khác. Bạch Tế nhìn hắn bắt từng con gà con để vào sọt tre, đuổi theo hỏi: “Tranh Tranh, ngươi muốn đem chúng nó mang đi đâu?”
“Trong thôn hiện tại đã phát bệnh truyền nhiễm, nguyên nhân tám chín phần là do gà vịt Hồng Kim bán bị nhiễm bệnh, còn đàn gà này ta không xác định chúng có bệnh không, để phòng ngừa nên đem chúng nó đưa đi.”
Lời nói Hoắc Tranh mịt mờ, bất luận đàn gà con này có nhiễm bệnh không, vì an toàn, hắn ước chừng sẽ đem chúng nó chôn sống, vĩnh viễn không để lại hậu quả.
Gà con đã lớn một vòng, cả đám nào loạn trong sọt tre, Bạch Tế thấy chúng nó nhảy nhót, vẫn không nỡ, “Nếu chúng nó không có bệnh ngươi nhất định phải đem chúng về đó.”
Hoắc Tranh không cách nào đáp lại yêu cầu của Bạch Tế, đem gà con bỏ vào sọt, đi ra ngoài xử lí sạch sẽ.
Mặc khác thôn dân cũng đem gia cầm chăn nuôi xử lí, bệnh dịch càng ngày càng chuyển biến xấu, người bị bệnh liên tục tăng thêm, vài thôn dân tìm thôn trưởng thương lượng, sai người đến trong thành báo quan, muốn Hồng Kim phụ trách lần dịch bệnh này.
Hồng Kim trong một đêm bị mọi người đuổi đánh như chó rơi xuống nước, khi nha sai tìm tới, trại nuôi ngựa đã một mảnh trống trơn, Hồng Kim cùng gã sai vặt đã cuốn gói chạy trốn.
Càng phiền toái chính là, Hồng Kim cố ý để lại khế đất cho nha sai phát hiện, trên khế đất lại là Hoắc Tranh đứng tên, nha sai dĩ nhiên quyết định đến Hoắc gia bắt người.
Cửa lớn loảng xoảng rung động, Hắc Trân Châu nằm sấp trên mặt đất nhảy dựng lên, hướng ngoài cửa sủa gâu gâu.
Hoắc Tranh nhân lúc Bạch Tế ngủ trưa đã ra ngoài, Bạch Tế trong mộng bị quấy nhiễu mà tỉnh, y chạy đến mở cửa, liền bị một đám nha sai vây quanh, “Ngươi chính là Hoắc Tranh?”
Bạch Tế phát ngốc, y nhìn một đám người trước mặt, “Các ngươi tìm Tranh Tranh?”
Tên nha sai đứng đầu nói: “Ngươi không phải Hoắc Tranh? Hắn đâu rồi, kêu hắn ra đây cùng chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Bọn nha sai sắc mặt không tốt, làm Bạch Tế có chút sợ, “Hắn, hắn đi ra ngoài làm việc.” Y hỏi tên nha sai dẫn đầu, “Các ngươi tìm hắn có việc gì không?”
Nha sai đưa ra lệnh bắt người cho y xem, Bạch Tế không biết chữ, nha sai phải đem sự tình đơn giản nói một lần, tiếng nói vừa dứt, Hoắc Tranh vừa lúc xong việc trở về, bọn nha sai thấy hắn tiếng vào, liền đem người vây lại, “Ngươi chính là Hoắc Tranh?”
Nói, giũ ra khế đất, “Ngươi theo chúng ta đến nha môn, đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Tranh Tranh...”
Hoắc Tranh bị đám nha sai kéo đi, Bạch Tế níu lấy hắn, “Ta có thể đi theo ngươi không?”
Thấy Hoắc Tranh đối với mình lắc đầu, hốc mắt Bạch Tế tức khắc đỏ lên, “Ta lo lắng ngươi.”
Nha sai thấy thế, run lên cánh tay, “Hai cái nam nhân như thế nào làm ra một bộ dáng sinh ly tử biệt, buồn nôn chết người.”
Bạch Tế trừng mắt đỏ, nhìn chằm chằm tên nha sai, Hoắc Tranh đành phải quyết định, “Được được, hai chúng ta cùng nhau đi, nhanh đến thành trước trời tối.”
Mọi người nhấc chân định đi, một đạo bóng đen thoáng đến trước mắt, Hắc Trân Châu bám dính lấy chân Bạch Tế, Bạch Tế đem nó bế lên, tiếp tục đáng thương nhìn tên nha sai, hắn không nói gì, vun tay lên, “Ta thấy các ngươi dứt khoát đem đồ trong nhà đều đem theo đi, bớt việc.”
Hai người một cẩu đi theo nha sai vào thành.
Tới Vũ Thành đã đến ban đêm.
Huyện lệnh đã nghỉ ngơi, nha môn cũng không phải khách điếm, nha sai đành phải đem Hoắc Tranh cùng Bạch Tế đưa tới nhà giam tạp thời.
Nhà giam u ám, quanh năm suốt tháng không có mấy người tiến vào, Vũ Thành là địa phương nhỏ, người dân phần lớn đều sợ quan lớn, cũng chỉ có vài tên trộm vặt bị giam giữ, qua mười ngày liền thả ra.
Tội Hoắc Tranh vẫn chưa định, nha sai đối với hai người cũng còn khách khí, đem đến một cái đèn một bữa cơm, mới đi ra ngoài uống rượu.
Nhà tù tối tăm, chỉ còn Bạch Tế cùng Hoắc Tranh yên lặng nhìn nhau.
Hoắc Tranh bỗng nhiên thở dài, lòng bàn tay đỡ sau đầu Bạch Tế đem người ôm lại, “Ngươi sao không chịu ở lại trong nhà, hà tất theo ta tới nơi này chịu khổ.”
Bạch Tế ôm chặt hắn, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng, nói cái gì cũng không muốn cùng Hoắc Tranh tách ra, ngồi tù vẫn muốn đi theo.
Hắc Trân Châu ngồi xổm dưới chân hai người nhìn trái nhìn phải, ý đồ muốn chen vào giữa hai người. Hoắc Tranh đem nó tới một góc, cho nó chút đồ ăn, phần còn lại để cho Bạch Tế ăn no, đợi y ăn xong mới ăn phần còn dư lại.
Hoắc Tranh nói nhỏ, “Ủy khuất ngươi.”
Bạch Tế cười tủm tỉm, không hề có chút ủy khuất chút nào.
Ánh trăng treo giữ trời, đúng lúc từ lỗ thông gió trên nhà giam có thể nhìn rõ.
Hai người dùng qua cơm, Hoắc Tranh lấy cỏ khô chất lên một đống, để Bạch Tế ngồi lên nghỉ ngơi, hắn đi quanh nhà giam một vòng, nhà giam tuy nhỏ nhưng cũng may ít có người vào, trừ bỏ tro bụi còn lại khá sạch sẽ, nền đất không ẩm ướt, cũng không cần lo lắng ban đêm có chuột.
Bạch Tế ôm đầu gối ngẩn mặt nhìn Hoắc Tranh, đôi mắt đen láy chọc người thương tiếc. Hắc Trân Châu dựa vào chân y ngủ gật, Hoắc Tranh đi qua, dọc theo bờ vai y sờ thử độ ấm, vách tường vào ban đên sẽ lạnh đi, hiện giờ đang là mùa thu, hắn lo lắng Bạch Tế trong nhà giam một đêm sẽ nhiễm phong hàn.
“Tiểu Bạch, lạnh không?”
BạchTế lắc đầu, hướng Hoắc Tranh dụi dụi, Hoắc Tranh ngồi xuống bên cạnh y, đem y ôm lấy, truyền lại chút hơi ấm.
“Tranh Tranh, ngày mai chúng ta có thể trở về sao?”
“Không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện.” Hoắc Tranh vuốt ve bờ vai Bạch Tế, mũi cọ bên má mềm mềm.
“Ta hôm nay đi tìm thôn trưởng, ngày mai hắn sẽ tới làm chứng cho chúng ta.”
Bọn họ chẳng những không có việc gì mà trại nuôi ngựa cũng có thể lấy lại.
Bạch Tế ngước mắt, chóp mũi cơ hồ dán lên người Hoắc Tranh, y lộ ra ý cười nho nhỏ, “Tranh Tranh, có thể hôn hôn ta một chút hông?”
Người trong ngực ôn nhu đáng yêu, hồn nhiên dụ hoặc hắn.
Hoắc Tranh cúi đầu, đem môi mình ấn lên môi Bạch Tế, đầu lưỡi thử thăm dò tiến vào, câu lấy đầu lưỡi hương mềm kia nhẹ mút.
Hết chương 33
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Hoắc Tranh không phải là người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, trong viện ánh đèn rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt phá lệ ôn nhu của hắn. Ánh mắt không giống thường ngày khắc chế nội liễm, giờ đây để lộ chút bất đắc dĩ cùng dung túng cưng chiều, Bạch Tế chỉ bằng một ánh mắt liền có thể nhìn ra Hoắc Tranh thích mình.
Bạch Tế nhếch miệng, khi cười lên hai bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu, giọng nói lanh lảnh, cao hứng như muốn bay lên trời, “Tranh Tranh, ta nhìn ra rồi, ngươi thật sự rất thích ta.”
Hắn ôm Bạch Tế vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu y, cả trái tim giống như muốn từ lồng ngực nhảy ra, thanh âm hắn thật thấp thật thấp nói một câu, Bạch Tế nghe không rõ ràng lắm, ngẩn mặt hỏi.
“Tranh Tranh, ngươi nói cái gì?”
Hoắc Tranh lắc đầu, lòng bàn tay che lên hai mắt Bạch Tế.
Đôi mắt y sáng ngời đen láy, tràn ngập ỷ lại cùng quyến luyến, không giống hắn có tâm tư không đứng đắng.
Dục niệm dưới đáy lòng Hoắc Tranh lại lần nữa dao động không ngừng, lông mi Bạch Tế thật dài cọ vào lòng bàn tay, thật trêu chọc người.
Hắn buông tay, một lần nữa đem y ôm chặt.
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh ở trong sân ôm nhau trong chốc lát, sắc trời hơi tối muộn mới về phòng nghỉ ngơi.
Khi y trở về phòng bỗng nhiên bị Hoắc Tranh gọi lại.
Y dựa vào khung cửa hỏi: “Tranh Tranh, có chuyện gì sao?”
Hoắc Tranh do dự, biết rõ không nên sai nữa nhưng vẫn không thắng nổi dục niệm trong lòng, sắc mặt hắn nghiêm túc “Chuyện mới vừa rồi, chỉ có chúng ta mới có thể làm như vậy, những người khác, bất luận ngươi thích nhiều như thế nào cũng không thể làm.”
Bạch Tế mơ hồ ngộ ra ý nghĩa trong đó, lại hỏi: “A Lang cũng vậy sao?”
Sắc mặt hắn càng thêm đen, “Đúng vậy, chỉ ta cùng ngươi mới có thể.”
Bạch Tế hiểu ra, ‘miệng đối miệng’ chỉ có thể làm với Hoắc Tranh, ngoài ra bất luận kẻ nào cũng đều không được.
Sau trung thu, Bạch Tế dắt Hắc Trân Châu ra cửa, bỗng gặp được chó hoa đốm từng giúp mình, nó cùng mấy con chó khác nằm lẫn một chỗ, ỉu xìu ngủ gật.
Hắc Trân Châu linh hoạt chạy tới bên người nó, chó hoa đốm cảnh giác trợn mắt, đang muốn nhe răng với Hắc Trân Châu, dư quang nhìn đến Bạch Tế, khép miệng “Ngươi như thế nào lại đến đây?”
Bạch Tế gọi Hắc Trân Châu trở về, lo lắng hỏi: “Ngươi không thoải mái sao?”
Chó hoa đốm một bộ dáng mệt mỏi, so với trước kia gầy ốm đi không ít, chó hoa đốm chạy trong mưa hôm đó chính là thật khỏe mạnh đâu.
Nó đặt đầu nằm lên chân trước, thở dài, “Ta mấy ngày trước mắc bệnh, hiện giờ hết bệnh rồi nhưng vẫn còn mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.”
Bạch Tế hỏi nó “Ngươi có tìm rùa thần y nhìn qua sao?”
“Không có đâu, thần y đi xa xem bệnh, lão bò thật chậm, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về.”
Nói đoạn, chó hoa đốm lo lắng sốt ruột lên, “Các đồng loại ta đều bị bệnh, không chỉ có chúng ta, rất nhiều gia súc gia cầm trong thôn cũng mắc bệnh, ta luôn có dự cảm không lành, nghe nói có tiểu cẩu khác đã đi tìm thần y, này ta bệnh còn phải để thần y đến xem.”
Bạch Tế phụ họa, thấy canh giờ vừa đến, Hắc Trân Châu liền kéo ống quần y, Bạch Tế nhìn nhìn sắc trời, “Ta phải trở về rồi.”
Chó hoa đốm cùng y từ biệt, nó vẫn mệt mỏi ỉu xìu như cũ.
Trong thôn nhìn như gió êm sóng lặng nhưng càng ngày càng phát sinh nhiều sự việc khác thường.
Bạch Tế hôm đó trở về liền nói cho Hoắc Tranh tin tức mình biết được, mấy cái thôn dân khi dễ y hôm trước cùng với một số người nữa, gần đây lục tục sinh bệnh.
Bọn họ đến phía tây thôn tìm đại phu mua thật nhiều thuốc, uống hai ngày vẫn không thấy tốt lên, sốt cao sổ mũi càng thêm nghiêm trọng, đại phu chẩn bệnh không đúng, bọn họ đành vào thành chữa bệnh.
Hiện giờ trong thôn đồn đãi, phỏng chừng là có bệnh dịch.
Bạch Tế đem tin tức nghe được báo cho Hoắc Tranh, hắn ra ngoài tìm hiểu một chút, xác định có chuyện phát sinh, dặn dò Bạch Tế mấy ngày này không cần ra cửa, Hắc Trân Châu cũng không được thả ra, sẽ gây thêm rắc rối.
Ngày thứ ba, vài nông hộ có gà vịt chết không ít, còn lại phần lớn cũng nhiễm bệnh. Bọn họ ý thức được, mấy người mắc bệnh gần đây đều có cùng triệu chứng.
Bọn họ đều ăn qua thịt mua của Hồng Kim mấy hôm trước, mọi người sôi nổi nghị luận, liền minh bạch Hồng Kim bán cho họ gia cầm mắc bệnh. Có người để gà vịt lại không ăn, mà vô tình làm bệnh lây lan cả đàn gà vịt trong thôn.
Người nào có gia cầm nhiễm bệnh, tất cả đều không thể giữ lại.
Hoắc Tranh đến hậu viện đem đám gà con ra kiểm tra, không yên lòng, tính toán đem chúng đến nơi khác. Bạch Tế nhìn hắn bắt từng con gà con để vào sọt tre, đuổi theo hỏi: “Tranh Tranh, ngươi muốn đem chúng nó mang đi đâu?”
“Trong thôn hiện tại đã phát bệnh truyền nhiễm, nguyên nhân tám chín phần là do gà vịt Hồng Kim bán bị nhiễm bệnh, còn đàn gà này ta không xác định chúng có bệnh không, để phòng ngừa nên đem chúng nó đưa đi.”
Lời nói Hoắc Tranh mịt mờ, bất luận đàn gà con này có nhiễm bệnh không, vì an toàn, hắn ước chừng sẽ đem chúng nó chôn sống, vĩnh viễn không để lại hậu quả.
Gà con đã lớn một vòng, cả đám nào loạn trong sọt tre, Bạch Tế thấy chúng nó nhảy nhót, vẫn không nỡ, “Nếu chúng nó không có bệnh ngươi nhất định phải đem chúng về đó.”
Hoắc Tranh không cách nào đáp lại yêu cầu của Bạch Tế, đem gà con bỏ vào sọt, đi ra ngoài xử lí sạch sẽ.
Mặc khác thôn dân cũng đem gia cầm chăn nuôi xử lí, bệnh dịch càng ngày càng chuyển biến xấu, người bị bệnh liên tục tăng thêm, vài thôn dân tìm thôn trưởng thương lượng, sai người đến trong thành báo quan, muốn Hồng Kim phụ trách lần dịch bệnh này.
Hồng Kim trong một đêm bị mọi người đuổi đánh như chó rơi xuống nước, khi nha sai tìm tới, trại nuôi ngựa đã một mảnh trống trơn, Hồng Kim cùng gã sai vặt đã cuốn gói chạy trốn.
Càng phiền toái chính là, Hồng Kim cố ý để lại khế đất cho nha sai phát hiện, trên khế đất lại là Hoắc Tranh đứng tên, nha sai dĩ nhiên quyết định đến Hoắc gia bắt người.
Cửa lớn loảng xoảng rung động, Hắc Trân Châu nằm sấp trên mặt đất nhảy dựng lên, hướng ngoài cửa sủa gâu gâu.
Hoắc Tranh nhân lúc Bạch Tế ngủ trưa đã ra ngoài, Bạch Tế trong mộng bị quấy nhiễu mà tỉnh, y chạy đến mở cửa, liền bị một đám nha sai vây quanh, “Ngươi chính là Hoắc Tranh?”
Bạch Tế phát ngốc, y nhìn một đám người trước mặt, “Các ngươi tìm Tranh Tranh?”
Tên nha sai đứng đầu nói: “Ngươi không phải Hoắc Tranh? Hắn đâu rồi, kêu hắn ra đây cùng chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Bọn nha sai sắc mặt không tốt, làm Bạch Tế có chút sợ, “Hắn, hắn đi ra ngoài làm việc.” Y hỏi tên nha sai dẫn đầu, “Các ngươi tìm hắn có việc gì không?”
Nha sai đưa ra lệnh bắt người cho y xem, Bạch Tế không biết chữ, nha sai phải đem sự tình đơn giản nói một lần, tiếng nói vừa dứt, Hoắc Tranh vừa lúc xong việc trở về, bọn nha sai thấy hắn tiếng vào, liền đem người vây lại, “Ngươi chính là Hoắc Tranh?”
Nói, giũ ra khế đất, “Ngươi theo chúng ta đến nha môn, đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Tranh Tranh...”
Hoắc Tranh bị đám nha sai kéo đi, Bạch Tế níu lấy hắn, “Ta có thể đi theo ngươi không?”
Thấy Hoắc Tranh đối với mình lắc đầu, hốc mắt Bạch Tế tức khắc đỏ lên, “Ta lo lắng ngươi.”
Nha sai thấy thế, run lên cánh tay, “Hai cái nam nhân như thế nào làm ra một bộ dáng sinh ly tử biệt, buồn nôn chết người.”
Bạch Tế trừng mắt đỏ, nhìn chằm chằm tên nha sai, Hoắc Tranh đành phải quyết định, “Được được, hai chúng ta cùng nhau đi, nhanh đến thành trước trời tối.”
Mọi người nhấc chân định đi, một đạo bóng đen thoáng đến trước mắt, Hắc Trân Châu bám dính lấy chân Bạch Tế, Bạch Tế đem nó bế lên, tiếp tục đáng thương nhìn tên nha sai, hắn không nói gì, vun tay lên, “Ta thấy các ngươi dứt khoát đem đồ trong nhà đều đem theo đi, bớt việc.”
Hai người một cẩu đi theo nha sai vào thành.
Tới Vũ Thành đã đến ban đêm.
Huyện lệnh đã nghỉ ngơi, nha môn cũng không phải khách điếm, nha sai đành phải đem Hoắc Tranh cùng Bạch Tế đưa tới nhà giam tạp thời.
Nhà giam u ám, quanh năm suốt tháng không có mấy người tiến vào, Vũ Thành là địa phương nhỏ, người dân phần lớn đều sợ quan lớn, cũng chỉ có vài tên trộm vặt bị giam giữ, qua mười ngày liền thả ra.
Tội Hoắc Tranh vẫn chưa định, nha sai đối với hai người cũng còn khách khí, đem đến một cái đèn một bữa cơm, mới đi ra ngoài uống rượu.
Nhà tù tối tăm, chỉ còn Bạch Tế cùng Hoắc Tranh yên lặng nhìn nhau.
Hoắc Tranh bỗng nhiên thở dài, lòng bàn tay đỡ sau đầu Bạch Tế đem người ôm lại, “Ngươi sao không chịu ở lại trong nhà, hà tất theo ta tới nơi này chịu khổ.”
Bạch Tế ôm chặt hắn, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng, nói cái gì cũng không muốn cùng Hoắc Tranh tách ra, ngồi tù vẫn muốn đi theo.
Hắc Trân Châu ngồi xổm dưới chân hai người nhìn trái nhìn phải, ý đồ muốn chen vào giữa hai người. Hoắc Tranh đem nó tới một góc, cho nó chút đồ ăn, phần còn lại để cho Bạch Tế ăn no, đợi y ăn xong mới ăn phần còn dư lại.
Hoắc Tranh nói nhỏ, “Ủy khuất ngươi.”
Bạch Tế cười tủm tỉm, không hề có chút ủy khuất chút nào.
Ánh trăng treo giữ trời, đúng lúc từ lỗ thông gió trên nhà giam có thể nhìn rõ.
Hai người dùng qua cơm, Hoắc Tranh lấy cỏ khô chất lên một đống, để Bạch Tế ngồi lên nghỉ ngơi, hắn đi quanh nhà giam một vòng, nhà giam tuy nhỏ nhưng cũng may ít có người vào, trừ bỏ tro bụi còn lại khá sạch sẽ, nền đất không ẩm ướt, cũng không cần lo lắng ban đêm có chuột.
Bạch Tế ôm đầu gối ngẩn mặt nhìn Hoắc Tranh, đôi mắt đen láy chọc người thương tiếc. Hắc Trân Châu dựa vào chân y ngủ gật, Hoắc Tranh đi qua, dọc theo bờ vai y sờ thử độ ấm, vách tường vào ban đên sẽ lạnh đi, hiện giờ đang là mùa thu, hắn lo lắng Bạch Tế trong nhà giam một đêm sẽ nhiễm phong hàn.
“Tiểu Bạch, lạnh không?”
BạchTế lắc đầu, hướng Hoắc Tranh dụi dụi, Hoắc Tranh ngồi xuống bên cạnh y, đem y ôm lấy, truyền lại chút hơi ấm.
“Tranh Tranh, ngày mai chúng ta có thể trở về sao?”
“Không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện.” Hoắc Tranh vuốt ve bờ vai Bạch Tế, mũi cọ bên má mềm mềm.
“Ta hôm nay đi tìm thôn trưởng, ngày mai hắn sẽ tới làm chứng cho chúng ta.”
Bọn họ chẳng những không có việc gì mà trại nuôi ngựa cũng có thể lấy lại.
Bạch Tế ngước mắt, chóp mũi cơ hồ dán lên người Hoắc Tranh, y lộ ra ý cười nho nhỏ, “Tranh Tranh, có thể hôn hôn ta một chút hông?”
Người trong ngực ôn nhu đáng yêu, hồn nhiên dụ hoặc hắn.
Hoắc Tranh cúi đầu, đem môi mình ấn lên môi Bạch Tế, đầu lưỡi thử thăm dò tiến vào, câu lấy đầu lưỡi hương mềm kia nhẹ mút.
Hết chương 33
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình luận facebook