Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Cử quốc chúc mừng, cả Vũ Thành sôi trào lên. Ngọn đèn dầu cùng pháo hoa đồng thời châm lên, pháo hoa đem bóng đêm Vũ Thành xua tan.
Người người cười nói không ngừng, nào là tiếng đàng tiếng ngâm thơ, ngâm tụng quân chủ anh minh.
Bạch Tế trên tay cầm đèn lồng, được Hoắc Tranh bảo hộ bên cạnh.
Hai người vui vẻ dạo phố, ven đường có một hàng quán làm đồ chơi bằng đường hấp dẫn ánh mắt Bạch Tế, không ít hài tử vây xung quanh nhìn kẹo đường chảy nước miếng, những khối đường được tạo thành đủ loại hình dáng. Bạch Tế bất quá mới nhìn nhiều vài lần, Hoắc Tranh liền hiểu rõ, hắn tìm một chỗ tương đối ít người dắt Bạch Tế qua, “Ở chỗ này chờ ta.”
Hoắc Tranh tới chỗ hàng quán mua một cái kẹo đường hình con thỏ.
“A!”
Một tiếng cười lạnh đánh úp lại, Bạch Tế bị người ta không cẩn thận đụng phải. Y xoa xoa vai, quay đầu nhìn thấy Yến Tuyết Sùng vây y vào góc tường, phía sau còn đi theo bốn gia nhân, trong tay cầm không ít đồ vật.
Họa tới khôn lường.
“Một mình dạo phố?”
Yến Tuyết Sùng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bên cạnh Bạch Tế không có ai, tựa hồ thật sự là ra ngoài một mình, y liền lộ ra một nụ cười không có y tốt.
Bên ngoài không có quy củ thư quán trói buộc, phía sau lại có gia nhân đi theo, thù mới hận cũ làm Yến Tuyết Sùng tức khắc kiêu ngạo lên.
“Tiểu tử, ngươi có sợ không?!”
Yến Tuyết Sùng đối với việc Bạch Tế có sợ mình không phi thường cố chấp, mỗi lần gặp Bạch Tế, liền thời khắc nghĩ phải làm y sợ hãi, xa xa nhìn thấy mình đều phải cách xa ba thước.
Cùng lúc Yến Tuyết Sùng ép hỏi, Hoắc Tranh vừa mua xong kẹo đường trở lại. Hắn nhìn đến Bạch Tế bị mấy người vây quanh, nhất thời đẩy ra dòng người dày đặc bước nhanh chạy đến.
“Tranh Tranh!”
Ánh mắt Bạch Tế sáng lên, vội vàng đẩy Yến Tuyết Sùng ra, muốn chạy tới gần Hoắc Tranh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị Bạch Tế coi là không khí, Yến Tuyết Sùng giận dữ kéo lấy Bạch Tế không buông.
Trên tay bỗng nhiên truyền đến đau đớn, Hoắc Tranh kiềm lại tay Yến Tuyết Sùng, gắt gao nắm mạnh xương cốt y, Yến Tuyết Sùng thực mau hô đau, không thể không buông Bạch Tế ra.
Hoắc Tranh nhét con thỏ đường vào tay Bạch Tế, ánh mắt lãnh đạm, lại đem y bảo hộ sau lưng. Mấy người trước mắt nhìn qua chắc chắn không có ý tốt, muốn khi dễ Bạch Tế, hắn tuyệt không cho phép.
“Các ngươi là ai?”
Yến Tuyết Sùng căm tức nhìn, “Ngươi là bằng hữu của tiểu tử này?! Bổn thiếu gia giáo huấn hắn không tới phiên ngươi tới nói chuyện!”
Hai chữ giáo huấn làm Hoắc Tranh không vui, hắn lạnh nhạt nói: “Giáo huấn?”
Yến Tuyết Sùng giận dữ cười, duỗi tay đẩy Hoắc Tranh, khẩu khí tràn ngập khiêu khích, “Đương nhiên, ngươi thử hỏi bọn họ bổn thiếu gia là thân phận gì, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác.”
Hoắc Tranh sừng sững đứng bất động, mặc Yến Tuyết Sùng dùng sức đẩy như thế nào cũng không được.
Bạch Tế cắn con thỏ đường, nhận thấy tình thế không ổn, vừa nhấc tay lên chuẩn bị giúp đỡ Hoắc Tranh, bàn tay lại bị Hoắc Tranh chặt chẽ giữ lại.
“Tốt lắm! Ha ha...”
Yến Tuyết Sùng vỗ tay, hôm nay là ngày tết trên đường có rất nhiều người, y sẽ không bỏ qua cơ hội giáo huấn Bạch Tế, rửa mối nhục xưa.
Nhưng mà dù là Yến tiểu thiếu gia, Yến Tuyết Sùng cũng không dám để gia nhân trực tiếp động thủ trên đường, ở đây nhiều tai mắt, khó bảo toàn sẽ không kinh động đến phụ thân y.
Yến Tuyết Sùng trong bụng không có ý tốt nhìn người, bỗng một trận náo nhiệt khen ngợi từ phía trước truyền đến.
Phía trước là lôi đài, lôi đài này cứ mỗi năm đến tết đều tổ chức.
Trong đầu Yến Tuyết Sùng nảy ra chủ ý, kiêu ngạo ngẩn đầu nói: “Các ngươi có dám cùng ta tới lôi đài thi đấu, nếu ai thua phải ở trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt người thắng!”
Qui tắc thi đấu lôi đài đơn giản mà thô bạo, đó là người chơi tự mình lập nhóm, trèo lên trên tầng cao nhất trên đài bắt lấy túi tiền, mới tính là thắng cuộc.
Đài được dựng rất cao, càng lên cao càng khó, tầng cao nhất chỉ treo một cái ghế, muốn trèo lên đều không phải chuyện đơn giản, đặc biệt đối với người cao lớn vô cùng bất lợi, mà trong quá trình thi đấu người nào rơi xuống đài sẽ bị loại.
Yến Tuyết Sùng đáy lòng hạ quyết tâm, liền phải ỷ thế hiếp người.
Y tính toán một phen, chính mình cùng bốn cái gia nhân toàn bộ lên đài tranh đoạt, Hoắc Tranh nhìn qua tuy rằng giống người biết võ, nhưng mà song quyền khó địch bốn tay, hai người bọn họ làm sao thắng được năm người chứ?
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đồng thời nhìn phía lôi đài, Yến Tuyết Sùng cười cợt, “Có dám hay không cùng ta thi đấu?”
Hoắc Tranh cúi đầu, ghé sát bên tai Bạch Tế hỏi: “Hắn là người ở học đường?”
Bạch Tế gật gật đầu.
Hoắc Tranh lại hỏi: “Thường xuyên khi dễ ngươi?”
Bạch Tế lại lần nữa gật đầu, nhíu nhíu cái mũi, nhỏ giọng ghét bỏ, “Bất quá trước nay ta đều không để ý tới hắn.”
“Ngoan.” Hoắc Tranh bảo đảm với y, “Ta báo thù cho ngươi.”
“A?”Bạch Tế nhìn năm người bên Yến Tuyết Sùng, “Chính là, chính là bọn họ có năm người, chúng ta ăn thiệt rồi.”
Đôi mắt Hoắc Tranh hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Không cần lo lắng, tin tưởng ta, chốc nữa phải theo sát một chút, ta sẽ không để ngươi bị bọn họ khi dễ.”
Thỏ con nhà hắn ở học đường bị người ta ức hiếp, Hoắc Tranh thường ngày trầm ổn cũng tuyệt không thể nuốt xuống cơn tức này, không thể để thỏ con vô duyên vô cớ phải chịu ủy khuất.
Chấp nhận khiêu chiến, lôi đài còn chưa bắt đầu thi đấu, bộ dạng Yến Tuyết Sùng như đã biết trước kết quả.
Yến phủ gia nhân ít nhiều đều học chúc quyền cước đơn giản, mà y nhân lúc Hoắc Tranh và Bạch Tế nói chuyện, lén sai gia nhân dùng tiền mua chuộc một ít người tham gia lôi đài, có bốn cái gia nhân trợ giúp, y chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Người tới lôi đài báo danh ngày càng nhiều, xác định số người xong, mấy người tham gia tụ tập xung quanh hoạt động gân cốt tay chân một chút.
Lấy lôi đài làm trung tâm, xung quanh là tầng tầng người xem.
Mưa nhỏ đã ngừng giờ lại bắt đầu rơi, phía dưới lôi đài khí thế ngất trời, giương cung bạt kiếm.
Người tham gia bắt đầu vây vòng đứng xung quanh, Hoắc Tranh đem Bạch Tế bảo hộ phía trước. Khi bắt đầu thi đấu, mọi người tranh nhau trèo lên đài, cánh tay Hoắc Tranh nâng lên vòng eo Bạch Tế, dùng sức đưa y lên trên đài cao.
Yến Tuyết Sùng nhìn Hoắc Tranh ‘ném’ Bạch Tế lên, nha một cái, đưa mắt ra hiệu với người đối diện, bốn người đồng thời tới gần Hoắc Tranh ngăn cản làm hắn rơi xuống đài. Mà Yến Tuyết Sùng hướng đài cao leo lên, đuổi theo Bạch Tế.
Mấy chục người trên lôi đài người tới ta đi, bốn cái gia nhân ra sức ra tay với Hoắc Tranh, hắn bám vào cột gỗ nghiêng người, kéo lại một tên đại hán ngăn phía trước, đại hán bị gia nhân đánh trúng chân, đầu gối đứng không vững rơi xuống lôi đài, Hoắc Tranh nhân lúc này nhảy lên cao hai tầng.
Bạch Tế thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, ở trên lôi đài như một con chim sẻ bay nhảy. Y trèo đến nửa đường, Yến Tuyết Sùng nhờ có mấy người mua chuộc hỗ trợ hắn đuổi theo phía sau Bạch Tế.
Mưa phùn lả tả, cột gỗ bước lên thập phần trơn trượt. Một nửa tầng đài đã cách mặt đất một khoảng, dù phía dưới có lót cỏ nhưng nếu vô ý rớt xuống không trúng đám cỏ thì không tàn tật cũng phải bị thương đến mấy ngày.
Yến Tuyết Sùng thở phì phò, rốt cuộc trèo đến vị trí phía dưới Bạch Tế một tầng, lúc này Bạch Tế ngồi xổm bám vào một chổ nhìn xem tình huống Hoắc Tranh, xác định hắn không có việc gì mới trèo lên tiếp, bỗng cổ chân bị một bàn tay mắm lại.
Cúi đầu nhìn thấy Yến Tuyết Sùng vẻ mặt cười dữ tợ mà nhìn mình, Bạch Tế phồng má không vui, hai chân chuẩn xác hướng đầu Yến Tuyết Sùng giẫm xuống, hai tay mượn lực trèo lên phía trên.
Yến Tuyết Sùng đầu trúng một phát, thiếu chút nữa cổ cũng đứt đoạn, y tức giận nhanh chóng trèo lên.
Phía dưới mấy gia nhân vẫn luôn quấn lấy Hoắc Tranh đánh nhau đã rớt xuống hai tên, người trên đài còn lại ngày càng ít, mà Bạch Tế càng lúc càng tới gần đích.
Tiếng người xem hò hét tăng vọt, không ít ánh mắt đều dừng trên người Bạch Tế, nhìn một thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàn nhảy lên thanh gỗ. Có khi thấy y bị người nắm lấy chân, phía dưới sôi nổi kinh hô, đổ mồ hôi lạnh thay y.
Bạch Tế ôm cây cột thở dốc, lại trèo lên tầng năm là có thể tới chổ cao nhất, mà càng lên cao thanh gỗ càng ít, vài người vòng quanh lôi đài đánh nhau làm cột gỗ lung lay, nhìn qua thập phần không xong, bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.
Bên dưới hồi hộp nhìn lên tầng cao nhất, mà Bạch Tế mỗi một bước đều bước đến chắc chắn, ổn định thân mình mới cẩn thận tiếp tục đi lên.
Túi tiền gần ngay trước mắt, Bạch Tế vẫn cứ dẫn đầu, Yến Tuyết Sùng theo sát phía sau, cách hai tầng phía dưới là Hoắc Tranh và một người khác, hai gã gia nhân còn lại đuổi theo Hoắc Tranh không bỏ, bọn họ nắm chặt cột gỗ treo giữa không trung lay động, vài người chống đỡ không được rơi xuống, ngã trên đám cỏ.
Bạch Tế bắt lấy ghế gỗ, y định nhảy lên phía trên bỗng bị Yến Tuyết Sùng trèo lên tới bắt được, Yến Tuyết Sùng vốn định ngăn Bạch Tế nhưng lại vô ý nắm phải lưng quần y kéo xuống.
Thân ảnh màu đỏ đứng trên tầng cao nhất, Hoắc Tranh nhảy lên, năm ngón tay nắm ngay mắt cá chân Yến Tuyết Sùng kéo xuống, gia nhân dùng tay tiếp người không kịp, bốn người hô lên chạy đến thảm cỏ, mà trên đài cao nhất chỉ còn mình Bạch Tế ngồi xổm trên ghế.
Bạch Tế nhìn xuống Hoắc Tranh một cái, níu lưng quần lỏng lẻo, đoạt lấy túi tiền.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, người xem trầm trồ khen ngợi. Bạch Tế thẹn thùng cười, sau khi được đưa xuống lôi đài, y một tay nắm quần, một tay cầm túi tiền chạy đến trước mặt Hoắc Tranh, gương mặt cao hứng đến phiếm hồng, “Tranh Tranh, ta, chúng ta thắng rồi!”
Y đem chiến lợi phẩm đưa cho Hoắc Tranh, được hắn khen “Tiểu Bạch Thật lợi hại”
Hoắc Tranh nhặt lên đai lưng của Bạch Tế lúc nãy bị Yến Tuyết Sùng kéo xuống, một lần nữa buộc lại giúp y, lại đem y dắt tới trước mặt Yến Tuyết Sùng.
Yến Tuyết Sùng hỏa bốc tận trời, trút giận lên bốn cái gia nhân đang cõng y, mắng bọn họ vô dụng, có hai người cũng không đối phó được.
Hoắc Tranh lạnh lùng trừng mắt, bàn tay đặt lên bả vai Bạch Tế để y đứng trước mặt Yến Tuyết Sùng, nói: “Qùy xuống.”
Hết chương 42
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Người người cười nói không ngừng, nào là tiếng đàng tiếng ngâm thơ, ngâm tụng quân chủ anh minh.
Bạch Tế trên tay cầm đèn lồng, được Hoắc Tranh bảo hộ bên cạnh.
Hai người vui vẻ dạo phố, ven đường có một hàng quán làm đồ chơi bằng đường hấp dẫn ánh mắt Bạch Tế, không ít hài tử vây xung quanh nhìn kẹo đường chảy nước miếng, những khối đường được tạo thành đủ loại hình dáng. Bạch Tế bất quá mới nhìn nhiều vài lần, Hoắc Tranh liền hiểu rõ, hắn tìm một chỗ tương đối ít người dắt Bạch Tế qua, “Ở chỗ này chờ ta.”
Hoắc Tranh tới chỗ hàng quán mua một cái kẹo đường hình con thỏ.
“A!”
Một tiếng cười lạnh đánh úp lại, Bạch Tế bị người ta không cẩn thận đụng phải. Y xoa xoa vai, quay đầu nhìn thấy Yến Tuyết Sùng vây y vào góc tường, phía sau còn đi theo bốn gia nhân, trong tay cầm không ít đồ vật.
Họa tới khôn lường.
“Một mình dạo phố?”
Yến Tuyết Sùng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bên cạnh Bạch Tế không có ai, tựa hồ thật sự là ra ngoài một mình, y liền lộ ra một nụ cười không có y tốt.
Bên ngoài không có quy củ thư quán trói buộc, phía sau lại có gia nhân đi theo, thù mới hận cũ làm Yến Tuyết Sùng tức khắc kiêu ngạo lên.
“Tiểu tử, ngươi có sợ không?!”
Yến Tuyết Sùng đối với việc Bạch Tế có sợ mình không phi thường cố chấp, mỗi lần gặp Bạch Tế, liền thời khắc nghĩ phải làm y sợ hãi, xa xa nhìn thấy mình đều phải cách xa ba thước.
Cùng lúc Yến Tuyết Sùng ép hỏi, Hoắc Tranh vừa mua xong kẹo đường trở lại. Hắn nhìn đến Bạch Tế bị mấy người vây quanh, nhất thời đẩy ra dòng người dày đặc bước nhanh chạy đến.
“Tranh Tranh!”
Ánh mắt Bạch Tế sáng lên, vội vàng đẩy Yến Tuyết Sùng ra, muốn chạy tới gần Hoắc Tranh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị Bạch Tế coi là không khí, Yến Tuyết Sùng giận dữ kéo lấy Bạch Tế không buông.
Trên tay bỗng nhiên truyền đến đau đớn, Hoắc Tranh kiềm lại tay Yến Tuyết Sùng, gắt gao nắm mạnh xương cốt y, Yến Tuyết Sùng thực mau hô đau, không thể không buông Bạch Tế ra.
Hoắc Tranh nhét con thỏ đường vào tay Bạch Tế, ánh mắt lãnh đạm, lại đem y bảo hộ sau lưng. Mấy người trước mắt nhìn qua chắc chắn không có ý tốt, muốn khi dễ Bạch Tế, hắn tuyệt không cho phép.
“Các ngươi là ai?”
Yến Tuyết Sùng căm tức nhìn, “Ngươi là bằng hữu của tiểu tử này?! Bổn thiếu gia giáo huấn hắn không tới phiên ngươi tới nói chuyện!”
Hai chữ giáo huấn làm Hoắc Tranh không vui, hắn lạnh nhạt nói: “Giáo huấn?”
Yến Tuyết Sùng giận dữ cười, duỗi tay đẩy Hoắc Tranh, khẩu khí tràn ngập khiêu khích, “Đương nhiên, ngươi thử hỏi bọn họ bổn thiếu gia là thân phận gì, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác.”
Hoắc Tranh sừng sững đứng bất động, mặc Yến Tuyết Sùng dùng sức đẩy như thế nào cũng không được.
Bạch Tế cắn con thỏ đường, nhận thấy tình thế không ổn, vừa nhấc tay lên chuẩn bị giúp đỡ Hoắc Tranh, bàn tay lại bị Hoắc Tranh chặt chẽ giữ lại.
“Tốt lắm! Ha ha...”
Yến Tuyết Sùng vỗ tay, hôm nay là ngày tết trên đường có rất nhiều người, y sẽ không bỏ qua cơ hội giáo huấn Bạch Tế, rửa mối nhục xưa.
Nhưng mà dù là Yến tiểu thiếu gia, Yến Tuyết Sùng cũng không dám để gia nhân trực tiếp động thủ trên đường, ở đây nhiều tai mắt, khó bảo toàn sẽ không kinh động đến phụ thân y.
Yến Tuyết Sùng trong bụng không có ý tốt nhìn người, bỗng một trận náo nhiệt khen ngợi từ phía trước truyền đến.
Phía trước là lôi đài, lôi đài này cứ mỗi năm đến tết đều tổ chức.
Trong đầu Yến Tuyết Sùng nảy ra chủ ý, kiêu ngạo ngẩn đầu nói: “Các ngươi có dám cùng ta tới lôi đài thi đấu, nếu ai thua phải ở trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt người thắng!”
Qui tắc thi đấu lôi đài đơn giản mà thô bạo, đó là người chơi tự mình lập nhóm, trèo lên trên tầng cao nhất trên đài bắt lấy túi tiền, mới tính là thắng cuộc.
Đài được dựng rất cao, càng lên cao càng khó, tầng cao nhất chỉ treo một cái ghế, muốn trèo lên đều không phải chuyện đơn giản, đặc biệt đối với người cao lớn vô cùng bất lợi, mà trong quá trình thi đấu người nào rơi xuống đài sẽ bị loại.
Yến Tuyết Sùng đáy lòng hạ quyết tâm, liền phải ỷ thế hiếp người.
Y tính toán một phen, chính mình cùng bốn cái gia nhân toàn bộ lên đài tranh đoạt, Hoắc Tranh nhìn qua tuy rằng giống người biết võ, nhưng mà song quyền khó địch bốn tay, hai người bọn họ làm sao thắng được năm người chứ?
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đồng thời nhìn phía lôi đài, Yến Tuyết Sùng cười cợt, “Có dám hay không cùng ta thi đấu?”
Hoắc Tranh cúi đầu, ghé sát bên tai Bạch Tế hỏi: “Hắn là người ở học đường?”
Bạch Tế gật gật đầu.
Hoắc Tranh lại hỏi: “Thường xuyên khi dễ ngươi?”
Bạch Tế lại lần nữa gật đầu, nhíu nhíu cái mũi, nhỏ giọng ghét bỏ, “Bất quá trước nay ta đều không để ý tới hắn.”
“Ngoan.” Hoắc Tranh bảo đảm với y, “Ta báo thù cho ngươi.”
“A?”Bạch Tế nhìn năm người bên Yến Tuyết Sùng, “Chính là, chính là bọn họ có năm người, chúng ta ăn thiệt rồi.”
Đôi mắt Hoắc Tranh hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Không cần lo lắng, tin tưởng ta, chốc nữa phải theo sát một chút, ta sẽ không để ngươi bị bọn họ khi dễ.”
Thỏ con nhà hắn ở học đường bị người ta ức hiếp, Hoắc Tranh thường ngày trầm ổn cũng tuyệt không thể nuốt xuống cơn tức này, không thể để thỏ con vô duyên vô cớ phải chịu ủy khuất.
Chấp nhận khiêu chiến, lôi đài còn chưa bắt đầu thi đấu, bộ dạng Yến Tuyết Sùng như đã biết trước kết quả.
Yến phủ gia nhân ít nhiều đều học chúc quyền cước đơn giản, mà y nhân lúc Hoắc Tranh và Bạch Tế nói chuyện, lén sai gia nhân dùng tiền mua chuộc một ít người tham gia lôi đài, có bốn cái gia nhân trợ giúp, y chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Người tới lôi đài báo danh ngày càng nhiều, xác định số người xong, mấy người tham gia tụ tập xung quanh hoạt động gân cốt tay chân một chút.
Lấy lôi đài làm trung tâm, xung quanh là tầng tầng người xem.
Mưa nhỏ đã ngừng giờ lại bắt đầu rơi, phía dưới lôi đài khí thế ngất trời, giương cung bạt kiếm.
Người tham gia bắt đầu vây vòng đứng xung quanh, Hoắc Tranh đem Bạch Tế bảo hộ phía trước. Khi bắt đầu thi đấu, mọi người tranh nhau trèo lên đài, cánh tay Hoắc Tranh nâng lên vòng eo Bạch Tế, dùng sức đưa y lên trên đài cao.
Yến Tuyết Sùng nhìn Hoắc Tranh ‘ném’ Bạch Tế lên, nha một cái, đưa mắt ra hiệu với người đối diện, bốn người đồng thời tới gần Hoắc Tranh ngăn cản làm hắn rơi xuống đài. Mà Yến Tuyết Sùng hướng đài cao leo lên, đuổi theo Bạch Tế.
Mấy chục người trên lôi đài người tới ta đi, bốn cái gia nhân ra sức ra tay với Hoắc Tranh, hắn bám vào cột gỗ nghiêng người, kéo lại một tên đại hán ngăn phía trước, đại hán bị gia nhân đánh trúng chân, đầu gối đứng không vững rơi xuống lôi đài, Hoắc Tranh nhân lúc này nhảy lên cao hai tầng.
Bạch Tế thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, ở trên lôi đài như một con chim sẻ bay nhảy. Y trèo đến nửa đường, Yến Tuyết Sùng nhờ có mấy người mua chuộc hỗ trợ hắn đuổi theo phía sau Bạch Tế.
Mưa phùn lả tả, cột gỗ bước lên thập phần trơn trượt. Một nửa tầng đài đã cách mặt đất một khoảng, dù phía dưới có lót cỏ nhưng nếu vô ý rớt xuống không trúng đám cỏ thì không tàn tật cũng phải bị thương đến mấy ngày.
Yến Tuyết Sùng thở phì phò, rốt cuộc trèo đến vị trí phía dưới Bạch Tế một tầng, lúc này Bạch Tế ngồi xổm bám vào một chổ nhìn xem tình huống Hoắc Tranh, xác định hắn không có việc gì mới trèo lên tiếp, bỗng cổ chân bị một bàn tay mắm lại.
Cúi đầu nhìn thấy Yến Tuyết Sùng vẻ mặt cười dữ tợ mà nhìn mình, Bạch Tế phồng má không vui, hai chân chuẩn xác hướng đầu Yến Tuyết Sùng giẫm xuống, hai tay mượn lực trèo lên phía trên.
Yến Tuyết Sùng đầu trúng một phát, thiếu chút nữa cổ cũng đứt đoạn, y tức giận nhanh chóng trèo lên.
Phía dưới mấy gia nhân vẫn luôn quấn lấy Hoắc Tranh đánh nhau đã rớt xuống hai tên, người trên đài còn lại ngày càng ít, mà Bạch Tế càng lúc càng tới gần đích.
Tiếng người xem hò hét tăng vọt, không ít ánh mắt đều dừng trên người Bạch Tế, nhìn một thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàn nhảy lên thanh gỗ. Có khi thấy y bị người nắm lấy chân, phía dưới sôi nổi kinh hô, đổ mồ hôi lạnh thay y.
Bạch Tế ôm cây cột thở dốc, lại trèo lên tầng năm là có thể tới chổ cao nhất, mà càng lên cao thanh gỗ càng ít, vài người vòng quanh lôi đài đánh nhau làm cột gỗ lung lay, nhìn qua thập phần không xong, bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.
Bên dưới hồi hộp nhìn lên tầng cao nhất, mà Bạch Tế mỗi một bước đều bước đến chắc chắn, ổn định thân mình mới cẩn thận tiếp tục đi lên.
Túi tiền gần ngay trước mắt, Bạch Tế vẫn cứ dẫn đầu, Yến Tuyết Sùng theo sát phía sau, cách hai tầng phía dưới là Hoắc Tranh và một người khác, hai gã gia nhân còn lại đuổi theo Hoắc Tranh không bỏ, bọn họ nắm chặt cột gỗ treo giữa không trung lay động, vài người chống đỡ không được rơi xuống, ngã trên đám cỏ.
Bạch Tế bắt lấy ghế gỗ, y định nhảy lên phía trên bỗng bị Yến Tuyết Sùng trèo lên tới bắt được, Yến Tuyết Sùng vốn định ngăn Bạch Tế nhưng lại vô ý nắm phải lưng quần y kéo xuống.
Thân ảnh màu đỏ đứng trên tầng cao nhất, Hoắc Tranh nhảy lên, năm ngón tay nắm ngay mắt cá chân Yến Tuyết Sùng kéo xuống, gia nhân dùng tay tiếp người không kịp, bốn người hô lên chạy đến thảm cỏ, mà trên đài cao nhất chỉ còn mình Bạch Tế ngồi xổm trên ghế.
Bạch Tế nhìn xuống Hoắc Tranh một cái, níu lưng quần lỏng lẻo, đoạt lấy túi tiền.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, người xem trầm trồ khen ngợi. Bạch Tế thẹn thùng cười, sau khi được đưa xuống lôi đài, y một tay nắm quần, một tay cầm túi tiền chạy đến trước mặt Hoắc Tranh, gương mặt cao hứng đến phiếm hồng, “Tranh Tranh, ta, chúng ta thắng rồi!”
Y đem chiến lợi phẩm đưa cho Hoắc Tranh, được hắn khen “Tiểu Bạch Thật lợi hại”
Hoắc Tranh nhặt lên đai lưng của Bạch Tế lúc nãy bị Yến Tuyết Sùng kéo xuống, một lần nữa buộc lại giúp y, lại đem y dắt tới trước mặt Yến Tuyết Sùng.
Yến Tuyết Sùng hỏa bốc tận trời, trút giận lên bốn cái gia nhân đang cõng y, mắng bọn họ vô dụng, có hai người cũng không đối phó được.
Hoắc Tranh lạnh lùng trừng mắt, bàn tay đặt lên bả vai Bạch Tế để y đứng trước mặt Yến Tuyết Sùng, nói: “Qùy xuống.”
Hết chương 42
<Edit: Thỏ Cụp Tai>