Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<Mị đã trở lại rồi đây
Thi tốt nghiệp xong rồi nên được nghỉ 1 tháng lận, mị sẽ cố up truyện sớm hơn nha❤>
-------
“Cái đuôi?”
Hoắc Tranh ngạc nhiên đứng im tại chỗ, nhéo nhéo vật mềm mềm xù lông trong tay, Bạch Tế cười ngã vào bả vai hắn, cái mông nhích tới nhích lui, “Tranh Tranh, ngươi, ngươi đừng nắn...”
Y vừa cười vừa nói "Thật ngứa...ư”
Hoắc Tranh buông cái đuôi ra, đêm khuya tĩnh lặng không cần lo lắng đuôi xù bị người khác nhìn thấy.
Hắn bước nhanh hơn, ước lượng cân nặng người trên lưng, “Cái đuôi vì sao lại lộ ra?”
Bạch Tế sờ sờ đầu, may mắn lỗ tai không có mọc ra, lại sờ tới cái đuôi, đuôi mẫn cảm làm y chịu không nổi, cánh tay vòng qua cổ Hoắc Tranh, lắc đầu, “Ta cũng không biết tại sao đuôi lại mọc ra.”
Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng có chút ảm đạm, hai người trở lại đại viện thì đèn trong sân đã sớm tắt, Hoắc Tranh đổi nến thắp lửa, cõng Bạch Tế về sương phòng, đem y đặt trên giường.
Đóng chặt cửa sổ, Hoắc Tranh trở lại ngồi xổm trước mặt Bạch Tế, hai mắt đen như mực chăm chú nhìn y, “Cho ta xem.”
Bạch Tế ngoan ngoãn quay người lại, quần y hình như lúc ở trên lôi đài bị cắt ra một lỗ hổng, cái đuôi vừa lúc lộ ra, nho nhỏ tròn tròn một nhúm, vô cùng đáng yêu.
Bạch Tế xoa xoa đầu, biến ra hai lỗ tai cụp mềm mại rũ xuống hai bên má.
“Tranh Tranh.” Bạch Tế vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngươi ngồi.”
Hoắc Tranh ngồi xuống bên cạnh y, Bạch Tế ôm đầu gối, cả người dụi vào ngồi dựa trong lồng ngực Hoắc Tranh, mắt hạnh ướt át nhìn hắn, khi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, ánh mắt hàm chứa chờ mong, tai cụp ngại ngùng mà run lên nhè nhẹ, “Tranh Tranh, bộ dáng này của ta có đẹp không?”
Ánh lửa lung lay, gương mặt Bạch Tế nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng ấm, chiếu xuyên qua lông xù trên lỗ tai, ẩn ẩn thấy da thịt phấn hồng bên dưới.
Hoắc Tranh ôm chặt y, cúi đầu ngậm một cái tai xù mềm mại nhung nhung, dọc theo lỗ tai tinh tế liếm ướt, hắn thay phiên gặp cắn hai tai cụp một lúc mới buông Bạch Tế ra, mặt y đã đỏ bừng như xuất huyết.
Bạch Tế thẹn thùng cúi mặt, bàn tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh, hai lỗ tai ẩm ướt cụp xuống hai bên, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tiếp theo Hoắc Tranh nói một câu làm Bạch Tế suýt nữa nhảy dựng.
“Còn có cái đuôi không có liếm.”
“Liếm đuôi, cái đuôi...”
Bạch Tế xao động mà uốn người, trong miệng phun ra hơi thở ấm nóng, lỗ tai hơi ướt cũng nóng lên.
Chính y còn rất ít khi liếm cái đuôi đâu, Tranh Tranh tự dưng nói muốn liếm đuôi y, ư...
Mắt hạnh đen bóng sũng nước nhìn Hoắc Tranh, Bạch Tế nằm trong lòng Hoắc Tranh xoay người, kéo gối đầu lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống, để cái đuôi lộ ra dưới tầm mắt Hoắc Tranh.
Y quay đầu, gắt gao nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt gối, “Cho, cho ngươi liếm.”
Hoắc Tranh cười nhẹ, nghiêng người ghé vào trên thân Bạch Tế, khuỷu tay chống đỡ trọng lượng chính mình, ngón tay bắt lấy đuôi xù tròn tròn nắm trong tay chậm rãi xoa nắn.
“Ư...”
Bạch tế ôm chặt gối đầu, thân mình run run, cái trán cùng chóp mũi dần dần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, y liếm môi khô khốc. Cả người bỗng nhiên căng thẳng, cái đuôi phía sau bị cắn một cái, giống như lúc nãy lỗ tai bị người ta ‘ăn’, là Hoắc Tranh ôn nhu đùa bỡn đuôi xù của y.
“Tranh, Tranh Tranh, ưm...”
Tiếng vật nhỏ ngâm khẽ làm Hoắc Tranh dừng động tác, hơi thở nóng rực phun lên cái đuôi, lông tơ dính ướt xẹp xuống làm đuôi tròn có vẻ nhỏ lại một vòng.
Giọng nói Hoắc Tranh khàn khàn: “Tiểu Bạch, không chỉ vuốt đuôi thoải mái, cắn lên cũng thực thoải mái.”
Bạch Tế che mặt, cả người được Hoắc Tranh ôm chặt cùng nằm xuống gối.
Còn chưa từ dư vị thoải mái hồi thần lại, Bạch Tế ngơ ngác nằm trong ngực Hoắc Tranh tự chơi ngón tay, để mặc hắn sờ sờ lỗ tai cùng đuôi xù của mình, y cẩn thận ngẩn mặt lên nhìn Hoắc Tranh, thẹn thùng, “Tranh Tranh, ngươi thay đổi.”
Tối nay Hoắc Tranh cười không ít lần, nghe vậy đáy mắt hắn lại hiện lên ý cười, thuận thế cởi quần Bạch Tế ra, xuống giường lấy một bộ khác thay cho y, xong lại cầm chân Bạch Tế để trong lòng bàn tay xoa ấm.
Liên tiếp thân mật làm Bạch Tế rung động không thôi, y từ sau lưng Hoắc Tranh đứng dậy đòi hắn bế, tiếng nói ngọt ngào mềm mại không ngừng gọi tên Hoắc Tranh.
Mấy ngày tết náo nhiệt cứ thế qua đi, Bạch Tế trở lại Hoằng Dương Quán học tập, Hoắc Tranh cũng đến khách điếm làm việc.
Hôm nay sáng sớm Bạch Tế đã đến thư quán, y xuống xe ngựa sửa sửa đầu tóc, còn chưa đến đại môn liền nhìn thấy một đám học sinh đứng dọc theo đường phố, đối diện nhóm thư sinh một sắc trắng nho phục là một nhóm thanh niên võ sinh mặc trang phục đen.
Mỗi bên chiếm cứ một phía, hùng hổ mắng đối phương.
Bạch Tế tìm được Phương Tử Trần trong đám người, lôi kéo hắn hỏi: “Tử Trần, đây là đang làm cái gì?”
Phương Tử Trần che hai tai, kéo y vào thư quán mới oán trách, “Mỗi năm sau tết đều phát sinh chuyện như vậy.”
Hắn chỉ môn viện đối diện, “Nhìn thấy Hưng Võ Viện không? Bọn họ chính là võ sinh bên kia.”
Bạch Tế ngơ ngác, “Võ sinh?”
Phương Tử Trần tỉ mỉ giải thích cho y, “Võ sinh chính là chuyên môn học công phu, Hoằng Dương Quáng chúng ta là học văn thư. Ở Cử Quốc đại khảo chia làm văn võ, năm năm sau chúng ta có thể tham gia thi văn, Hưng Võ Viện bên kia sẽ tham gia thi võ, nếu thi đậu có thể được một chức quan nhỏ a.”
Bạch Tế gật đầu, nhìn hai đám người tranh chấp trên đường, lại hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại cãi nhau?”
Phương Tử Trần vỗ tay một cái, “Chướng mắt lẫn nhau thôi.”
Hắn oán hận nói: “Những tên đó ỷ vào có chút quyền cước liền khinh thường người đọc sách chúng ta, nói chúng ta làm ra vẻ, tay trói gà không chặt, uổng là nam nhân!”
Bạch Tế “.....”
“Chúng ta học nhiều như vậy cũng đâu phải để không, văn có thể trị quốc, lấy lý phục người! Ngươi nghĩ xem, một quốc gia muốn duy trì hòa bình, quan trọng phải có thần tử hiểu biết lý lẽ, bọn họ nói chúng ta làm dáng, ta thấy bọn họ mới đúng là ngu ngốc, chỉ biết dùng mông suy nghĩ.”
Bạch Tế “.....”
Y ôm chặt túi vải, đột nhiên chỉ chỉ hai nhóm người bên ngoài không biết khi nào đã đứng chung một chỗ, “Phương Tử Trần, lỡ bọn họ đánh nhau thì sao?”
Phương Tử Trần xua tay cười, “Sẽ không.”
Khi hai nhóm môn sinh sắp nhào lên đánh nhau bỗng có một tiếng nói vang dội hét lên, mọi người quay đầu, từ Hưng Võ Viện bước ra một vị nam tử trung niên dáng người cường tráng, gương mặt hầm hầm.
Nhóm người Hưng Võ Viện nhìn người nọ, một khắc trước vẫn còn cãi nhau, lúc này lại im lặng, nhất trí gục đầu xuống đình chỉ gây chuyện.
Nam tử cường tráng quát: “Đám tiểu tử các ngươi chán sống phải không, toàn bộ trở về chạy mười vòng, đứng tấn một canh giờ!”
Cách xa mấy chục bước nhưng tiếng nói như sấm kia vẫn làm lỗ tai Bạch Tế không quá thoải mái.
Tiếng cười hòa ái từ phía sau truyền đến, Trường Trinh tiên sinh thảnh thơi bước tới, Bạch Tế cùng Phương Tử trần đồng thời chắp tay thi lễ, “Phu tử.”
Tiên sinh đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn môn sinh ngoài cửa, cười nói: “Mọi người qua một năm mới đều mười phần nhiệt tình a.”
Nhóm thư sinh cũng nhìn thấy Trường Trinh tiên sinh, sôi nổi chắp tay thi lễ.
Hai bên môn sinh một đen một trắng giống như chó con bị rớt xuống nước, một bên chỉnh tề hành lễ một bên cố duy trì văn nhã, nhìn thật thú vị.
Tiên sinh cười nói: “Đều vào đi.”
Đám đông tan đi, Bạch Tế cùng Phương Tử Trần trở lại học đường, Yến Tuyết Sùng đã sớm ngồi tại vị trí, nhìn thấy Bạch Tế lại nhớ tới sự việc hôm đó, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Bạch Tế ngồi xuống, vẫn chưa phát hiện Yến Tuyết Sùng đang khó chịu.
Học đường trở lại không khí như xưa, phu tử hỏi vài câu thơ ca để môn sinh trả lời, đến khi Bạch Tế bị phu tử điểm danh, y học không tốt nhưng cũng có thể trả lời hoàn chỉnh, không giống như lúc mới đến nửa chữ cũng không biết.
Sau buổi học, Phương Tử Trần vẻ mặt thần bí mà đến gần y, “Bạch Tế, ngươi nghe nói gì chưa?”
“Nghe nói chuyện gì?” Bạch Tế buồn ngủ nằm gục trên bàn, ngày hôm qua y cùng Hoắc Tranh nháo loạn đến khuya, mùa xuân đã đến, y cũng thực ham muốn, lúc trước làm nhiều nhất một canh giờ liền ngủ, ngày hôm qua Hoắc Tranh lộng y tới hai canh giờ mới bằng lòng bỏ qua.
Phương Tử Trần nói: “Mấy ngày nữa toàn bộ môn sinh trong thư quán sẽ đi Lộc Sơn du xuân nha!”
Bạch Tế: “Du xuân?”
“Đúng vậy.” Phương Trần Lại nói: “Nơi đó chính là chỗ người quyền quý đến săn bắn, nghe nói trong núi Lộc Sơn cảnh sắc đẹp như tiên cảnh, bên trong còn có rất nhiều tiên lộc, chỉ có những quan to quý tộc mỗi năm săn thú mới được vào, người bình thường không thể đặt chân vào đâu.”
“Tiên lộc?” Bạch Tế đối với lời này thật hứng thú, từ sau khi vào thành, y rất ít khi được nhìn thấy động vật nhỏ, ngoại trừ Hắc Trân Châu luôn chạy theo bên người, còn những vật nuôi khác không lâu đều bị giết.
Y từng ở trong rừng gặp qua sơn lộc, đó là một loài rất đẹp, khi đó y còn chưa hóa hình, hiện giờ sau khi được Trường Trinh tiên sinh dạy bảo, y đã có thể sử dụng thú ngữ linh hoạt, nhưng mỗi ngày ngoại trừ chơi với Hắc Trân Châu cũng không thể tìm ra động vật khác nói chuyện cùng y.
Bạch Tế hỏi: “Khi nào chúng ta đi? Phải đi bao lâu a?”
“Đại khái năm ngày sau sẽ xuất phát, chắc giống như du xuân năm ngoái tất cả mọi người đều ở lại hai đêm một ngày.”
Bạch Tế chần chừ, y không muốn cùng Hoắc Tranh tách ra, hai cái ban đêm không có Hoắc Tranh bên cạnh, y làm sao mà ngủ được.
“Tử Trần, chơi xuân có thể không đi sao?”
Phương Tử Trần kinh ngạc, nắm bả vai Bạch Tế lay lay, “Vì sao lại không đi? Du xuân chính là việc náo nhiệt nhất mỗi năm, tất cả người trong thư quán đều đi, thực vui vẻ đó, đi đi mà!”
“Chính là...”
Phương Tử Trần nhìn ra y chần chờ, hỏi: “Ngươi là không muốn cùng đại ca mỗi ngày đều lại đây đón ngươi tách ra?”
Mặt Bạch Tế đỏ hồng, “Hắn, hắn không phải đại ca ta...”
Phương Tử Trần thấy Bạch Tế ngượng ngùng, hắn nghĩ con nhà nghèo thường sớm tự lập, từ thiếu niên liền làm việc, dù ở bên ngoài ăn khổ cũng không kể với người nhà, đợi qua một thời gian sẽ quen.
Bạch Tế là người ỷ lại người thân nhất Phương Tử Trần từng gặp, hắn nói: “Nếu ngươi không tách ra được đại ca ngươi, ta có một biện pháp.”
“Biện pháp gì nha?”
“Khi du xuân chúng ta được ngồi xe ngựa ra ngoài, chắc qua hai ngày nữa sẽ thuê mã phu, đại ca ngươi không phải mỗi ngày đều đánh xe ngựa lại đây sao, hắn nhìn qua thật cao lớn đáng tin cậy, chắc chắn phu tử sẽ lưu lại, vậy hắn có thể cùng ngươi đi Lộc Sơn rồi.”
Hết chương 44
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- ------
Đuôi của em Bạch chắc là xù như vầy
<Mị đã trở lại rồi đây
Thi tốt nghiệp xong rồi nên được nghỉ 1 tháng lận, mị sẽ cố up truyện sớm hơn nha❤>
-------
“Cái đuôi?”
Hoắc Tranh ngạc nhiên đứng im tại chỗ, nhéo nhéo vật mềm mềm xù lông trong tay, Bạch Tế cười ngã vào bả vai hắn, cái mông nhích tới nhích lui, “Tranh Tranh, ngươi, ngươi đừng nắn...”
Y vừa cười vừa nói "Thật ngứa...ư”
Hoắc Tranh buông cái đuôi ra, đêm khuya tĩnh lặng không cần lo lắng đuôi xù bị người khác nhìn thấy.
Hắn bước nhanh hơn, ước lượng cân nặng người trên lưng, “Cái đuôi vì sao lại lộ ra?”
Bạch Tế sờ sờ đầu, may mắn lỗ tai không có mọc ra, lại sờ tới cái đuôi, đuôi mẫn cảm làm y chịu không nổi, cánh tay vòng qua cổ Hoắc Tranh, lắc đầu, “Ta cũng không biết tại sao đuôi lại mọc ra.”
Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng có chút ảm đạm, hai người trở lại đại viện thì đèn trong sân đã sớm tắt, Hoắc Tranh đổi nến thắp lửa, cõng Bạch Tế về sương phòng, đem y đặt trên giường.
Đóng chặt cửa sổ, Hoắc Tranh trở lại ngồi xổm trước mặt Bạch Tế, hai mắt đen như mực chăm chú nhìn y, “Cho ta xem.”
Bạch Tế ngoan ngoãn quay người lại, quần y hình như lúc ở trên lôi đài bị cắt ra một lỗ hổng, cái đuôi vừa lúc lộ ra, nho nhỏ tròn tròn một nhúm, vô cùng đáng yêu.
Bạch Tế xoa xoa đầu, biến ra hai lỗ tai cụp mềm mại rũ xuống hai bên má.
“Tranh Tranh.” Bạch Tế vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngươi ngồi.”
Hoắc Tranh ngồi xuống bên cạnh y, Bạch Tế ôm đầu gối, cả người dụi vào ngồi dựa trong lồng ngực Hoắc Tranh, mắt hạnh ướt át nhìn hắn, khi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, ánh mắt hàm chứa chờ mong, tai cụp ngại ngùng mà run lên nhè nhẹ, “Tranh Tranh, bộ dáng này của ta có đẹp không?”
Ánh lửa lung lay, gương mặt Bạch Tế nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng ấm, chiếu xuyên qua lông xù trên lỗ tai, ẩn ẩn thấy da thịt phấn hồng bên dưới.
Hoắc Tranh ôm chặt y, cúi đầu ngậm một cái tai xù mềm mại nhung nhung, dọc theo lỗ tai tinh tế liếm ướt, hắn thay phiên gặp cắn hai tai cụp một lúc mới buông Bạch Tế ra, mặt y đã đỏ bừng như xuất huyết.
Bạch Tế thẹn thùng cúi mặt, bàn tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh, hai lỗ tai ẩm ướt cụp xuống hai bên, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tiếp theo Hoắc Tranh nói một câu làm Bạch Tế suýt nữa nhảy dựng.
“Còn có cái đuôi không có liếm.”
“Liếm đuôi, cái đuôi...”
Bạch Tế xao động mà uốn người, trong miệng phun ra hơi thở ấm nóng, lỗ tai hơi ướt cũng nóng lên.
Chính y còn rất ít khi liếm cái đuôi đâu, Tranh Tranh tự dưng nói muốn liếm đuôi y, ư...
Mắt hạnh đen bóng sũng nước nhìn Hoắc Tranh, Bạch Tế nằm trong lòng Hoắc Tranh xoay người, kéo gối đầu lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống, để cái đuôi lộ ra dưới tầm mắt Hoắc Tranh.
Y quay đầu, gắt gao nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt gối, “Cho, cho ngươi liếm.”
Hoắc Tranh cười nhẹ, nghiêng người ghé vào trên thân Bạch Tế, khuỷu tay chống đỡ trọng lượng chính mình, ngón tay bắt lấy đuôi xù tròn tròn nắm trong tay chậm rãi xoa nắn.
“Ư...”
Bạch tế ôm chặt gối đầu, thân mình run run, cái trán cùng chóp mũi dần dần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, y liếm môi khô khốc. Cả người bỗng nhiên căng thẳng, cái đuôi phía sau bị cắn một cái, giống như lúc nãy lỗ tai bị người ta ‘ăn’, là Hoắc Tranh ôn nhu đùa bỡn đuôi xù của y.
“Tranh, Tranh Tranh, ưm...”
Tiếng vật nhỏ ngâm khẽ làm Hoắc Tranh dừng động tác, hơi thở nóng rực phun lên cái đuôi, lông tơ dính ướt xẹp xuống làm đuôi tròn có vẻ nhỏ lại một vòng.
Giọng nói Hoắc Tranh khàn khàn: “Tiểu Bạch, không chỉ vuốt đuôi thoải mái, cắn lên cũng thực thoải mái.”
Bạch Tế che mặt, cả người được Hoắc Tranh ôm chặt cùng nằm xuống gối.
Còn chưa từ dư vị thoải mái hồi thần lại, Bạch Tế ngơ ngác nằm trong ngực Hoắc Tranh tự chơi ngón tay, để mặc hắn sờ sờ lỗ tai cùng đuôi xù của mình, y cẩn thận ngẩn mặt lên nhìn Hoắc Tranh, thẹn thùng, “Tranh Tranh, ngươi thay đổi.”
Tối nay Hoắc Tranh cười không ít lần, nghe vậy đáy mắt hắn lại hiện lên ý cười, thuận thế cởi quần Bạch Tế ra, xuống giường lấy một bộ khác thay cho y, xong lại cầm chân Bạch Tế để trong lòng bàn tay xoa ấm.
Liên tiếp thân mật làm Bạch Tế rung động không thôi, y từ sau lưng Hoắc Tranh đứng dậy đòi hắn bế, tiếng nói ngọt ngào mềm mại không ngừng gọi tên Hoắc Tranh.
Mấy ngày tết náo nhiệt cứ thế qua đi, Bạch Tế trở lại Hoằng Dương Quán học tập, Hoắc Tranh cũng đến khách điếm làm việc.
Hôm nay sáng sớm Bạch Tế đã đến thư quán, y xuống xe ngựa sửa sửa đầu tóc, còn chưa đến đại môn liền nhìn thấy một đám học sinh đứng dọc theo đường phố, đối diện nhóm thư sinh một sắc trắng nho phục là một nhóm thanh niên võ sinh mặc trang phục đen.
Mỗi bên chiếm cứ một phía, hùng hổ mắng đối phương.
Bạch Tế tìm được Phương Tử Trần trong đám người, lôi kéo hắn hỏi: “Tử Trần, đây là đang làm cái gì?”
Phương Tử Trần che hai tai, kéo y vào thư quán mới oán trách, “Mỗi năm sau tết đều phát sinh chuyện như vậy.”
Hắn chỉ môn viện đối diện, “Nhìn thấy Hưng Võ Viện không? Bọn họ chính là võ sinh bên kia.”
Bạch Tế ngơ ngác, “Võ sinh?”
Phương Tử Trần tỉ mỉ giải thích cho y, “Võ sinh chính là chuyên môn học công phu, Hoằng Dương Quáng chúng ta là học văn thư. Ở Cử Quốc đại khảo chia làm văn võ, năm năm sau chúng ta có thể tham gia thi văn, Hưng Võ Viện bên kia sẽ tham gia thi võ, nếu thi đậu có thể được một chức quan nhỏ a.”
Bạch Tế gật đầu, nhìn hai đám người tranh chấp trên đường, lại hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại cãi nhau?”
Phương Tử Trần vỗ tay một cái, “Chướng mắt lẫn nhau thôi.”
Hắn oán hận nói: “Những tên đó ỷ vào có chút quyền cước liền khinh thường người đọc sách chúng ta, nói chúng ta làm ra vẻ, tay trói gà không chặt, uổng là nam nhân!”
Bạch Tế “.....”
“Chúng ta học nhiều như vậy cũng đâu phải để không, văn có thể trị quốc, lấy lý phục người! Ngươi nghĩ xem, một quốc gia muốn duy trì hòa bình, quan trọng phải có thần tử hiểu biết lý lẽ, bọn họ nói chúng ta làm dáng, ta thấy bọn họ mới đúng là ngu ngốc, chỉ biết dùng mông suy nghĩ.”
Bạch Tế “.....”
Y ôm chặt túi vải, đột nhiên chỉ chỉ hai nhóm người bên ngoài không biết khi nào đã đứng chung một chỗ, “Phương Tử Trần, lỡ bọn họ đánh nhau thì sao?”
Phương Tử Trần xua tay cười, “Sẽ không.”
Khi hai nhóm môn sinh sắp nhào lên đánh nhau bỗng có một tiếng nói vang dội hét lên, mọi người quay đầu, từ Hưng Võ Viện bước ra một vị nam tử trung niên dáng người cường tráng, gương mặt hầm hầm.
Nhóm người Hưng Võ Viện nhìn người nọ, một khắc trước vẫn còn cãi nhau, lúc này lại im lặng, nhất trí gục đầu xuống đình chỉ gây chuyện.
Nam tử cường tráng quát: “Đám tiểu tử các ngươi chán sống phải không, toàn bộ trở về chạy mười vòng, đứng tấn một canh giờ!”
Cách xa mấy chục bước nhưng tiếng nói như sấm kia vẫn làm lỗ tai Bạch Tế không quá thoải mái.
Tiếng cười hòa ái từ phía sau truyền đến, Trường Trinh tiên sinh thảnh thơi bước tới, Bạch Tế cùng Phương Tử trần đồng thời chắp tay thi lễ, “Phu tử.”
Tiên sinh đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn môn sinh ngoài cửa, cười nói: “Mọi người qua một năm mới đều mười phần nhiệt tình a.”
Nhóm thư sinh cũng nhìn thấy Trường Trinh tiên sinh, sôi nổi chắp tay thi lễ.
Hai bên môn sinh một đen một trắng giống như chó con bị rớt xuống nước, một bên chỉnh tề hành lễ một bên cố duy trì văn nhã, nhìn thật thú vị.
Tiên sinh cười nói: “Đều vào đi.”
Đám đông tan đi, Bạch Tế cùng Phương Tử Trần trở lại học đường, Yến Tuyết Sùng đã sớm ngồi tại vị trí, nhìn thấy Bạch Tế lại nhớ tới sự việc hôm đó, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Bạch Tế ngồi xuống, vẫn chưa phát hiện Yến Tuyết Sùng đang khó chịu.
Học đường trở lại không khí như xưa, phu tử hỏi vài câu thơ ca để môn sinh trả lời, đến khi Bạch Tế bị phu tử điểm danh, y học không tốt nhưng cũng có thể trả lời hoàn chỉnh, không giống như lúc mới đến nửa chữ cũng không biết.
Sau buổi học, Phương Tử Trần vẻ mặt thần bí mà đến gần y, “Bạch Tế, ngươi nghe nói gì chưa?”
“Nghe nói chuyện gì?” Bạch Tế buồn ngủ nằm gục trên bàn, ngày hôm qua y cùng Hoắc Tranh nháo loạn đến khuya, mùa xuân đã đến, y cũng thực ham muốn, lúc trước làm nhiều nhất một canh giờ liền ngủ, ngày hôm qua Hoắc Tranh lộng y tới hai canh giờ mới bằng lòng bỏ qua.
Phương Tử Trần nói: “Mấy ngày nữa toàn bộ môn sinh trong thư quán sẽ đi Lộc Sơn du xuân nha!”
Bạch Tế: “Du xuân?”
“Đúng vậy.” Phương Trần Lại nói: “Nơi đó chính là chỗ người quyền quý đến săn bắn, nghe nói trong núi Lộc Sơn cảnh sắc đẹp như tiên cảnh, bên trong còn có rất nhiều tiên lộc, chỉ có những quan to quý tộc mỗi năm săn thú mới được vào, người bình thường không thể đặt chân vào đâu.”
“Tiên lộc?” Bạch Tế đối với lời này thật hứng thú, từ sau khi vào thành, y rất ít khi được nhìn thấy động vật nhỏ, ngoại trừ Hắc Trân Châu luôn chạy theo bên người, còn những vật nuôi khác không lâu đều bị giết.
Y từng ở trong rừng gặp qua sơn lộc, đó là một loài rất đẹp, khi đó y còn chưa hóa hình, hiện giờ sau khi được Trường Trinh tiên sinh dạy bảo, y đã có thể sử dụng thú ngữ linh hoạt, nhưng mỗi ngày ngoại trừ chơi với Hắc Trân Châu cũng không thể tìm ra động vật khác nói chuyện cùng y.
Bạch Tế hỏi: “Khi nào chúng ta đi? Phải đi bao lâu a?”
“Đại khái năm ngày sau sẽ xuất phát, chắc giống như du xuân năm ngoái tất cả mọi người đều ở lại hai đêm một ngày.”
Bạch Tế chần chừ, y không muốn cùng Hoắc Tranh tách ra, hai cái ban đêm không có Hoắc Tranh bên cạnh, y làm sao mà ngủ được.
“Tử Trần, chơi xuân có thể không đi sao?”
Phương Tử Trần kinh ngạc, nắm bả vai Bạch Tế lay lay, “Vì sao lại không đi? Du xuân chính là việc náo nhiệt nhất mỗi năm, tất cả người trong thư quán đều đi, thực vui vẻ đó, đi đi mà!”
“Chính là...”
Phương Tử Trần nhìn ra y chần chờ, hỏi: “Ngươi là không muốn cùng đại ca mỗi ngày đều lại đây đón ngươi tách ra?”
Mặt Bạch Tế đỏ hồng, “Hắn, hắn không phải đại ca ta...”
Phương Tử Trần thấy Bạch Tế ngượng ngùng, hắn nghĩ con nhà nghèo thường sớm tự lập, từ thiếu niên liền làm việc, dù ở bên ngoài ăn khổ cũng không kể với người nhà, đợi qua một thời gian sẽ quen.
Bạch Tế là người ỷ lại người thân nhất Phương Tử Trần từng gặp, hắn nói: “Nếu ngươi không tách ra được đại ca ngươi, ta có một biện pháp.”
“Biện pháp gì nha?”
“Khi du xuân chúng ta được ngồi xe ngựa ra ngoài, chắc qua hai ngày nữa sẽ thuê mã phu, đại ca ngươi không phải mỗi ngày đều đánh xe ngựa lại đây sao, hắn nhìn qua thật cao lớn đáng tin cậy, chắc chắn phu tử sẽ lưu lại, vậy hắn có thể cùng ngươi đi Lộc Sơn rồi.”
Hết chương 44
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- ------
Đuôi của em Bạch chắc là xù như vầy
Bình luận facebook