Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Phu tử giảng bài.
‘Người thì đều cần ăn, ăn uống vì sinh tồn, nam nữ tức vì dục, sinh hoạt chi vui vẻ.’<thiệt ra câu này tui không hiểu lắm nên dịch bừa thế, mấy bạn thông cảm (-_-’)>
Yến Tuyết Sùng đần độn ngây thơ, nhìn chằm chằm phu tử đang nói một chuỗi đạo lí lớn, hắn chỉ chú ý đến nam nữ chi dục một từ, thậm chí mơ hồ nghĩ đến nếu là nam nam chi dục đâu? Cũng là vui vẻ sao?
Tuy Yến Tuyết Sùng từ nhỏ được cưng chiều, nhưng gia giáo Yến gia lại thập phần nghiêm khắc, chưa qua nhược quán, hắn không thể giống như thiếu gia nhà khác phong lưu khoái hoạt. Trong nhà không cho hắn bước vào đường hoa hẻm liễu nửa bước, chỉ có thể nghe từ người khác, chính là nam tử cũng phải ra hầu hạ nam nhân, người ta còn gọi bọn họ là con thỏ.
Những con thỏ đó trang điểm lên so với nữ nhân không hề khó coi, còn sẽ khoe khoang phong tình, lúc trước Yến Tuyết Sùng lần đầu nghe nói đến nam phong đều khịt mũi coi thường, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy đến chấn động.
Khi lớp học kết thúc, Bạch Tế ghé vào trên bàn vừa nói vừa cười với Phương Tử Trần, Phương Tử Trần kể cho y nghe mấy chuyện kỳ thú trong lần du xuân trước, làm Bạch Tế ôm bụng cười to, mũ đều lệch, một vài sợi tóc dán bên gò má.
Phương Tử Trần nhìn y cười đến đầu tóc rối loạn, vội sửa sang lại, hai người cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, làm Yến Tuyết Sùng chú ý.
Bọn họ đơn giản là bạn bè đang vui đùa ầm ĩ, Bạch Tế và Phương Tử Trần không hề có nửa điểm bất thường, hai người dựng quyển sách lên che khuất nửa mặt nhìn trộm Yến Tuyết Sùng đang khó chịu. Còn Yến Tuyết Sùng lại một mình nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tế đang cười đùa.
Khó trách hắn nhìn Bạch Tế không vừa mắt, hiện giờ nhìn cử chỉ của y cùng bộ dáng kia cũng là không thích hợp, vì sao một nam nhân so với nữ nhân còn muốn trắng nõn, khi cười rộ lên cũng có vẻ ngượng ngùng, nghĩ đến y đã từng ở nam quán, hành vi cử chỉ mới có thể dụ người như thế.
Yến Tuyết Sùng càng nghĩ càng thoải mái, hắn biết được Bạch Tế không lâu trước đây chẳng biết xấu hổ cùng một người nam nhân hôn môi, mới qua một lúc, cư nhiên quang minh chính đại cùng người khác tình chàng ý thiếp ở học đường.
Hắn lại trừng Phương Tử Trần, khó trách tiểu tử này ngay từ đầu liền xum xoe Bạch Tế, thì ra là như vậy.
Trong lòng Yến Tuyết Sùng còn một cổ hỏa khí, rốt cuộc Bạch Tế để hắn bắt được nhược điểm, y không chỉ làm con thỏ, còn đồng thời giao hảo với hai người.
Yến Tuyết Sùng cười dữ tợn, hắn uy hiếp Bạch Tế một chút, nếu vạch trần hành vi của y, để xem về sau y còn dám đối nghịch với hắn nữa không, cố ý làm lơ hắn.
- ------
Hôm nay Trường Trinh tiên sinh khảo nghiệm một ít kiến thức y thuật của Bạch Tế, y học trong ‘thú giới y thư’, liệt kê ra từng bệnh trạng và phương thuốc tương ứng, từ hình vẽ thảo dược tìm ra loại thuốc phù hợp và giảng giải công hiệu của chúng.
Trường Trinh tiên sinh vì thế cảm thán, Bạch Tế phương diện thú ngữ y thuật thiên phú rất cao, đem câu hỏi đặt ra đáp đến chính xác hết thảy.
Tiên sinh buông quyển sách, nói: “Hôm nay ngươi trở về sớm nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát đi Lộc Sơn, nhân cơ hội này thả lỏng một chút, trở về ta lại dạy ngươi một quyển sách khác.
Bạch Tế chắp tay thi lễ, đem thư tịch cất vào túi vải nhỏ, cùng tiên sinh tạm biệt.
Y đeo túi vải một mình đi dọc hành lang dài, học viện so với y ra về sớm hơn, có lẽ Hoắc Tranh đang trên đường đánh xe ngựa tới đón y, Bạch Tế bước chậm tới đình viện nghỉ ngơi, nhìn sách vở một ngày đôi mắt có chút mệt mỏi.
Nghỉ ngơi không lâu thì chợt nghe tiếng bước chân, Bạch Tế quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Tuyết Sùng từ học đường ra tới, đối phương chặt chẽ nhìn y chằm chằm, dường như có thâm thù đại hận.
Bạch Tế không hiểu, mấy ngày nay y chưa từng giao tiếp gì với Yến Tuyết Sùng, không hiểu mình nơi nào chọc phải hắn.
Nâng lên túi vải, Bạch Tế nhấc chân muốn đi thì bị Yến Tuyết Sùng kêu lại.
“Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta!”
Lông mày thanh tú nhíu lại, Bạch Tế cực kì chán ghét Yến Tuyết Sùng kêu y như vậy, khó chịu mà vùi đầu bước đi, tiếng bước chân phía sau vẫn theo sát.
“Ta đã nắm được nhược điểm của ngươi, nếu ngươi không nghe lời ta, coi chừng ta tố giác ngươi chính là con thỏ!”
‘Con thỏ’ trong miệng Yến Tuyết Sùng vốn không giống với con thỏ Bạch Tế biết. Y giật mình đứng im tại chỗ, giống như bị điểm huyệt không cử động được.
Yến Tuyết Sùng thấy y đứng lại, thống khoái cười, vòng đến trước mặt Bạch Tế đắc ý nói: “Thế nào, sợ rồi sao, bị ta phát hiện nhược điểm rồi đi? Chậc chậc...”
Bạch Tế siết chặt dây túi vải, thần sắc cổ quái nhìn hắn, “Ngươi, ngươi...”
Yến Tuyết Sùng làm sao biết y là con thỏ? Bạch Tế suy nghĩ, chính mình chưa bao giờ lộ nguyên hình ở bên ngoài nha.
Yến Tuyết Sùng đắc ý trong lòng, bản tính chèn ép người đột nhiên tăng vọt, phi thường kiêu ngạo, đắc ý vênh váo vòng quanh Bạch Tế đi tới đi lui, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tế đang che mặt.
“Hừ.” Yến Tuyết Sùng khinh thường, “Uổng phí ngươi là môn sinh của Hoằng Dương Quán, hảo hảo đọc sách không lo, lại muốn đắm mình trụy lạc, đi làm con thỏ.”
Hết chương 47
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
‘Người thì đều cần ăn, ăn uống vì sinh tồn, nam nữ tức vì dục, sinh hoạt chi vui vẻ.’<thiệt ra câu này tui không hiểu lắm nên dịch bừa thế, mấy bạn thông cảm (-_-’)>
Yến Tuyết Sùng đần độn ngây thơ, nhìn chằm chằm phu tử đang nói một chuỗi đạo lí lớn, hắn chỉ chú ý đến nam nữ chi dục một từ, thậm chí mơ hồ nghĩ đến nếu là nam nam chi dục đâu? Cũng là vui vẻ sao?
Tuy Yến Tuyết Sùng từ nhỏ được cưng chiều, nhưng gia giáo Yến gia lại thập phần nghiêm khắc, chưa qua nhược quán, hắn không thể giống như thiếu gia nhà khác phong lưu khoái hoạt. Trong nhà không cho hắn bước vào đường hoa hẻm liễu nửa bước, chỉ có thể nghe từ người khác, chính là nam tử cũng phải ra hầu hạ nam nhân, người ta còn gọi bọn họ là con thỏ.
Những con thỏ đó trang điểm lên so với nữ nhân không hề khó coi, còn sẽ khoe khoang phong tình, lúc trước Yến Tuyết Sùng lần đầu nghe nói đến nam phong đều khịt mũi coi thường, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy đến chấn động.
Khi lớp học kết thúc, Bạch Tế ghé vào trên bàn vừa nói vừa cười với Phương Tử Trần, Phương Tử Trần kể cho y nghe mấy chuyện kỳ thú trong lần du xuân trước, làm Bạch Tế ôm bụng cười to, mũ đều lệch, một vài sợi tóc dán bên gò má.
Phương Tử Trần nhìn y cười đến đầu tóc rối loạn, vội sửa sang lại, hai người cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, làm Yến Tuyết Sùng chú ý.
Bọn họ đơn giản là bạn bè đang vui đùa ầm ĩ, Bạch Tế và Phương Tử Trần không hề có nửa điểm bất thường, hai người dựng quyển sách lên che khuất nửa mặt nhìn trộm Yến Tuyết Sùng đang khó chịu. Còn Yến Tuyết Sùng lại một mình nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tế đang cười đùa.
Khó trách hắn nhìn Bạch Tế không vừa mắt, hiện giờ nhìn cử chỉ của y cùng bộ dáng kia cũng là không thích hợp, vì sao một nam nhân so với nữ nhân còn muốn trắng nõn, khi cười rộ lên cũng có vẻ ngượng ngùng, nghĩ đến y đã từng ở nam quán, hành vi cử chỉ mới có thể dụ người như thế.
Yến Tuyết Sùng càng nghĩ càng thoải mái, hắn biết được Bạch Tế không lâu trước đây chẳng biết xấu hổ cùng một người nam nhân hôn môi, mới qua một lúc, cư nhiên quang minh chính đại cùng người khác tình chàng ý thiếp ở học đường.
Hắn lại trừng Phương Tử Trần, khó trách tiểu tử này ngay từ đầu liền xum xoe Bạch Tế, thì ra là như vậy.
Trong lòng Yến Tuyết Sùng còn một cổ hỏa khí, rốt cuộc Bạch Tế để hắn bắt được nhược điểm, y không chỉ làm con thỏ, còn đồng thời giao hảo với hai người.
Yến Tuyết Sùng cười dữ tợn, hắn uy hiếp Bạch Tế một chút, nếu vạch trần hành vi của y, để xem về sau y còn dám đối nghịch với hắn nữa không, cố ý làm lơ hắn.
- ------
Hôm nay Trường Trinh tiên sinh khảo nghiệm một ít kiến thức y thuật của Bạch Tế, y học trong ‘thú giới y thư’, liệt kê ra từng bệnh trạng và phương thuốc tương ứng, từ hình vẽ thảo dược tìm ra loại thuốc phù hợp và giảng giải công hiệu của chúng.
Trường Trinh tiên sinh vì thế cảm thán, Bạch Tế phương diện thú ngữ y thuật thiên phú rất cao, đem câu hỏi đặt ra đáp đến chính xác hết thảy.
Tiên sinh buông quyển sách, nói: “Hôm nay ngươi trở về sớm nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát đi Lộc Sơn, nhân cơ hội này thả lỏng một chút, trở về ta lại dạy ngươi một quyển sách khác.
Bạch Tế chắp tay thi lễ, đem thư tịch cất vào túi vải nhỏ, cùng tiên sinh tạm biệt.
Y đeo túi vải một mình đi dọc hành lang dài, học viện so với y ra về sớm hơn, có lẽ Hoắc Tranh đang trên đường đánh xe ngựa tới đón y, Bạch Tế bước chậm tới đình viện nghỉ ngơi, nhìn sách vở một ngày đôi mắt có chút mệt mỏi.
Nghỉ ngơi không lâu thì chợt nghe tiếng bước chân, Bạch Tế quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Tuyết Sùng từ học đường ra tới, đối phương chặt chẽ nhìn y chằm chằm, dường như có thâm thù đại hận.
Bạch Tế không hiểu, mấy ngày nay y chưa từng giao tiếp gì với Yến Tuyết Sùng, không hiểu mình nơi nào chọc phải hắn.
Nâng lên túi vải, Bạch Tế nhấc chân muốn đi thì bị Yến Tuyết Sùng kêu lại.
“Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta!”
Lông mày thanh tú nhíu lại, Bạch Tế cực kì chán ghét Yến Tuyết Sùng kêu y như vậy, khó chịu mà vùi đầu bước đi, tiếng bước chân phía sau vẫn theo sát.
“Ta đã nắm được nhược điểm của ngươi, nếu ngươi không nghe lời ta, coi chừng ta tố giác ngươi chính là con thỏ!”
‘Con thỏ’ trong miệng Yến Tuyết Sùng vốn không giống với con thỏ Bạch Tế biết. Y giật mình đứng im tại chỗ, giống như bị điểm huyệt không cử động được.
Yến Tuyết Sùng thấy y đứng lại, thống khoái cười, vòng đến trước mặt Bạch Tế đắc ý nói: “Thế nào, sợ rồi sao, bị ta phát hiện nhược điểm rồi đi? Chậc chậc...”
Bạch Tế siết chặt dây túi vải, thần sắc cổ quái nhìn hắn, “Ngươi, ngươi...”
Yến Tuyết Sùng làm sao biết y là con thỏ? Bạch Tế suy nghĩ, chính mình chưa bao giờ lộ nguyên hình ở bên ngoài nha.
Yến Tuyết Sùng đắc ý trong lòng, bản tính chèn ép người đột nhiên tăng vọt, phi thường kiêu ngạo, đắc ý vênh váo vòng quanh Bạch Tế đi tới đi lui, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tế đang che mặt.
“Hừ.” Yến Tuyết Sùng khinh thường, “Uổng phí ngươi là môn sinh của Hoằng Dương Quán, hảo hảo đọc sách không lo, lại muốn đắm mình trụy lạc, đi làm con thỏ.”
Hết chương 47
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình luận facebook