Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Mùa hè thời tiết hay thay đổi, xe ngựa của Yến Tuyết Sùng chạy đến hương phố tốn không ít công phu, bầu trời sáng thực mau bị mây đen che phủ, tầng tầng mây càng dày đặc cuốn theo gió lớn, xa xa không gián đoạn truyền đến tiếng sấm chớp.
Mưa nói đến là đến, nước mưa từ bầu trời rơi xuống từng hạt lách tách, sau đó là từng trận ầm ĩ trên thùng xe, người đi dạo và mấy người bán hàng nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên trú mưa. Yến Tuyết Sùng liên tiếp kéo ra màn xe thúc giục mã phu chạy nhanh chút.
Mã phu đánh xe tới hương phố, thanh lâu đều đốt đèn sáng ngời, các cô nương đều trang điểm lộng lẫy, vặn vẹo eo thon dựa vào lan can mời gọi khách nhân, phàm là người bình thường đều không chịu được mỹ nhân nũng nịu gọi, dù không muốn qua đêm cũng phải vào uống hai ly, ôm qua ôn hương nhuyễn ngọc mới rời đi.
So với thanh lâu, hồng lâu đối diện có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có tiếng đàn theo gió truyền ra, bên ngoài không thấy ai đứng mời chào khách.
Yến Tuyết Sùng nhảy xuống xe ngựa, khập khiễng chạy đến thanh lâu, người hầu không kịp che dù cho hắn, chạy đến trước cửa hơi ngập ngừng sửa lại đầu tóc mới dẫn người hầu đi vào, bỗng nhiên hắn trở nên do dự.
Hồ Nghiễm có thể sẽ không thích hắn lỗ mãn như vậy?
Nam nhân đi tìm việc vui bất quá chỉ là chuyện bình thường, Hồ Nghiễm ánh mắt cao, không chừng chỉ vào uống vài ly rượu, nếu hắn mạo muội xuất hiện sợ sẽ làm Hồ Nghiễm chán ghét.
Yến Tuyết Sùng đi qua đi lại, suy nghĩ, mấy cô nương biết thân thế hắn tiến lên tươi cười kiều mị.
Yến Tuyết Sùng hỏi: “Các ngươi có thấy Hồ công tử tới đây không?”
Cô nương lắc đầu, ngón tay mềm mại quấn lên tay hắn, cười nói: “Hồ công tử không có nhưng Yến công tử có một vị.”
“Không có Hồ công tử?” Hắn bực bội, hỏi lại người hầu rồi móc ra một thỏi bạc đưa cho tú bà mới bước ra.
Tú bà mập mạp bôi đầy son phấn rất nghênh đón hắn, cười ha hả nhận lấy bạc. Hỏi hắn muốn tìm vị cô nương nào, thuận tiện đem mấy cô nương đầu bảng đều giới thiệu một lần. Yến Tuyết Sùng hắt xì mấy cái, bị son phấn hung đến chóng mặt, “Trước đây các ngươi có thấy Hồ công tử đến đây không?”
Tú bà nghĩ lại, Yến Tuyết Sùng lại bảo người hầu ném cho bà ta một thỏi bạc nữa, bà ta mới cười nói: “Thật không có, tiểu công tử à, hôm nay trời mưa sinh ý so với ngày thường giảm nhiều đâu, khách tới ta đều nhớ rõ ràng.”
Yến Tuyết Sùng không cao hứng mà trừng tên gia nhân kia, hắn vội vàng khom lưng nhận sai, “Tiểu nhân, tiểu nhân thấy người kia đến hương phố liền chạy về thông báo tin tức cho thiếu gia.”
“Phạt ngươi nửa tháng tiền lương.”
Gia nhân khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đau khổ đi theo sau Yến Tuyết Sùng ra ngoài.
Mưa càng lớn, Yến Tuyết Sùng mờ mịt đứng nghỉ chân trong hẻm tối, bỗng nhiên nhìn đến hồng lâu phía đối diện, quay lại nói với gia nhân lúc nãy, “Cho ngươi cơ hội chuộc tội, đi vào tìm hiểu có người bên trong hồng lâu không, nhanh đi.”
“Tiểu nhân đi ngay!” Gia nhân chạy vào trong mưa, đi vào hồng lâu không lâu liền chạy ra báo: “Tiểu thiếu gia, ta hỏi qua người bên trong, Hồ phu tử đúng là có đến đây, ta còn lặng lẽ nhìn thoáng qua, đúng là người đó!”
Giày mềm của Yến Tuyết Sùng bị nước mưa thấm ướt cũng không để ý, hỏi lại: “Vậy hắn đang là cái gì?”
Người hầu nói: “Đang nghe người đánh đàn xướng khúc ạ.”
“Nhưng mà có ôm, có ôm mấy cái cô nương kia không?”
Người hầu nén cười, “Tiểu thiếu gia, hồng lâu không giống thanh lâu, nữ nhân bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, Hồ phu tử không có ôm người.”
Yến Tuyết Sùng nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Vậy là tốt rồi, không trừ nửa tháng lương của ngươi nữa.”
Người hầu tươi cười, “Cảm ơn thiếu gia!” Nhìn thấy vạt áo và giày Yến Tuyết Sùng đều ướt, liền nói: “Thiếu gia, nếu không thì vào hồng lâu ngồi một lát.”
Yến Tuyết Sùng không có dũng khí được như vừa rồi nữa, “Thôi, ta ở bên ngoài chờ.”
Hắn gấp gáp chạy ra, trên người đều bị mưa tạt ướt, vết thương chưa được bôi thuốc ẩn ẩn đau làm hắn hít một hơi khí lạnh, người hầu phát hiện ra, kéo màn xe lên, “Tiểu thiếu gia, mưa lớn lắm nên vào trong xe tránh mưa đi.”
Hắn lắc đầu, “Không đi vào.”
Cố chấp mà bung dù đứng ngoài cửa, đói bụng thì ăn vài viên kẹo đường mang theo bên người, đợi bóng người quen thuộc bước ra khỏi cửa, hắn đi lại gần vài bước nhưng thật sự lại không dám đi qua.
Một chiếc xe ngựa giẫm lên vũng nước ngoài cửa, chắn đường đi của Hồ Nghiễm, xe vừa động Hồ Nghiễm đã không thấy tăm hơi, hình như đã lên xe ngựa trước mắt này.
Yến Tuyết Sùng ngây ngốc đứng tại chỗ, mưa bụi li li làm ướt tóc mai hắn, gia nhân nhìn xe ngựa đã đi xa, nói: “Tiểu thiếu gia nên trở về đi thôi, miễn cho bị cảm lạnh.”
Hồ Nghiễm không thấy hắn.
Nói không mất mát là giả, chính mình như một kẻ ngu ngốc đứng trong mưa chờ đợi, hắn bĩu môi chuẩn bị kêu người hầu dìu lên xe thì xe ngựa lúc nãy bỗng nhiên quay trở lại. Hắn quay đầu ngơ ngác nhìn xe dừng trước mặt, Hồ Nghiễm bên trong kéo màn lên, ngữ khí không rõ là bực bội hay là điều gì khác, nói một câu, “Tiểu tử ngươi.”
Yến Tuyết Sùng lập tức cười ra tiếng, “Tiên sinh, thì ra ngươi có nhìn thấy ta.”
“Lên xe.” Hồ Nghiễm không cùng hắn vô nghĩa, thấy Yến Tuyết Sùng muốn bò lên xe ngựa của nhà hắn, lại nói, “Qua bên đây này.”
“Hả???”
Yến Tuyết Sùng sợ là ảo giác, thấy Hồ Nghiễm chờ đến không kiên nhẫn mới trèo lên xe, dầm mưa gần một canh giờ, trên người phủ một tầng hơi nước lạnh lẽo.
Hắn đánh mấy cái hắt xì, nhìn thấy Hồ Nghiễm nhíu mày mới vội dùng tay che mũi miệng, cố gắng nhịn lại.
Hồ Nghiễm gỡ tay hắn xuống, “Ngươi không biết ở trong xe chờ sao?”
Yến Tuyết Sùng chớp đôi mắt, “Ta không muốn, ta sợ sẽ không thấy ngươi.”
Hồ Nghiễm: “.....”
Hắn kêu mã phu đánh xe đến hiệu thuốc trước, Yến Tuyết Sùng nghe xong liền sốt rột hỏi lại, “Ngươi có nơi nào không thoải mái sao?”
Hồ Nghiễm lười mở mắt lên nhìn hắn, “Không phải ngươi bị phụ thân đánh bị thương sao? Tiểu Bạch đã nói với ta rồi.”
.......
Hết chương 88
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Còn 10 chương nữa là hết chính văn rồi
Các cô muốn tui đăng mỗi ngày 1 chương hay đợi 1 tuần rồi tui đăng hoàn truyện luôn nà=))))
Mưa nói đến là đến, nước mưa từ bầu trời rơi xuống từng hạt lách tách, sau đó là từng trận ầm ĩ trên thùng xe, người đi dạo và mấy người bán hàng nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên trú mưa. Yến Tuyết Sùng liên tiếp kéo ra màn xe thúc giục mã phu chạy nhanh chút.
Mã phu đánh xe tới hương phố, thanh lâu đều đốt đèn sáng ngời, các cô nương đều trang điểm lộng lẫy, vặn vẹo eo thon dựa vào lan can mời gọi khách nhân, phàm là người bình thường đều không chịu được mỹ nhân nũng nịu gọi, dù không muốn qua đêm cũng phải vào uống hai ly, ôm qua ôn hương nhuyễn ngọc mới rời đi.
So với thanh lâu, hồng lâu đối diện có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có tiếng đàn theo gió truyền ra, bên ngoài không thấy ai đứng mời chào khách.
Yến Tuyết Sùng nhảy xuống xe ngựa, khập khiễng chạy đến thanh lâu, người hầu không kịp che dù cho hắn, chạy đến trước cửa hơi ngập ngừng sửa lại đầu tóc mới dẫn người hầu đi vào, bỗng nhiên hắn trở nên do dự.
Hồ Nghiễm có thể sẽ không thích hắn lỗ mãn như vậy?
Nam nhân đi tìm việc vui bất quá chỉ là chuyện bình thường, Hồ Nghiễm ánh mắt cao, không chừng chỉ vào uống vài ly rượu, nếu hắn mạo muội xuất hiện sợ sẽ làm Hồ Nghiễm chán ghét.
Yến Tuyết Sùng đi qua đi lại, suy nghĩ, mấy cô nương biết thân thế hắn tiến lên tươi cười kiều mị.
Yến Tuyết Sùng hỏi: “Các ngươi có thấy Hồ công tử tới đây không?”
Cô nương lắc đầu, ngón tay mềm mại quấn lên tay hắn, cười nói: “Hồ công tử không có nhưng Yến công tử có một vị.”
“Không có Hồ công tử?” Hắn bực bội, hỏi lại người hầu rồi móc ra một thỏi bạc đưa cho tú bà mới bước ra.
Tú bà mập mạp bôi đầy son phấn rất nghênh đón hắn, cười ha hả nhận lấy bạc. Hỏi hắn muốn tìm vị cô nương nào, thuận tiện đem mấy cô nương đầu bảng đều giới thiệu một lần. Yến Tuyết Sùng hắt xì mấy cái, bị son phấn hung đến chóng mặt, “Trước đây các ngươi có thấy Hồ công tử đến đây không?”
Tú bà nghĩ lại, Yến Tuyết Sùng lại bảo người hầu ném cho bà ta một thỏi bạc nữa, bà ta mới cười nói: “Thật không có, tiểu công tử à, hôm nay trời mưa sinh ý so với ngày thường giảm nhiều đâu, khách tới ta đều nhớ rõ ràng.”
Yến Tuyết Sùng không cao hứng mà trừng tên gia nhân kia, hắn vội vàng khom lưng nhận sai, “Tiểu nhân, tiểu nhân thấy người kia đến hương phố liền chạy về thông báo tin tức cho thiếu gia.”
“Phạt ngươi nửa tháng tiền lương.”
Gia nhân khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đau khổ đi theo sau Yến Tuyết Sùng ra ngoài.
Mưa càng lớn, Yến Tuyết Sùng mờ mịt đứng nghỉ chân trong hẻm tối, bỗng nhiên nhìn đến hồng lâu phía đối diện, quay lại nói với gia nhân lúc nãy, “Cho ngươi cơ hội chuộc tội, đi vào tìm hiểu có người bên trong hồng lâu không, nhanh đi.”
“Tiểu nhân đi ngay!” Gia nhân chạy vào trong mưa, đi vào hồng lâu không lâu liền chạy ra báo: “Tiểu thiếu gia, ta hỏi qua người bên trong, Hồ phu tử đúng là có đến đây, ta còn lặng lẽ nhìn thoáng qua, đúng là người đó!”
Giày mềm của Yến Tuyết Sùng bị nước mưa thấm ướt cũng không để ý, hỏi lại: “Vậy hắn đang là cái gì?”
Người hầu nói: “Đang nghe người đánh đàn xướng khúc ạ.”
“Nhưng mà có ôm, có ôm mấy cái cô nương kia không?”
Người hầu nén cười, “Tiểu thiếu gia, hồng lâu không giống thanh lâu, nữ nhân bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, Hồ phu tử không có ôm người.”
Yến Tuyết Sùng nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Vậy là tốt rồi, không trừ nửa tháng lương của ngươi nữa.”
Người hầu tươi cười, “Cảm ơn thiếu gia!” Nhìn thấy vạt áo và giày Yến Tuyết Sùng đều ướt, liền nói: “Thiếu gia, nếu không thì vào hồng lâu ngồi một lát.”
Yến Tuyết Sùng không có dũng khí được như vừa rồi nữa, “Thôi, ta ở bên ngoài chờ.”
Hắn gấp gáp chạy ra, trên người đều bị mưa tạt ướt, vết thương chưa được bôi thuốc ẩn ẩn đau làm hắn hít một hơi khí lạnh, người hầu phát hiện ra, kéo màn xe lên, “Tiểu thiếu gia, mưa lớn lắm nên vào trong xe tránh mưa đi.”
Hắn lắc đầu, “Không đi vào.”
Cố chấp mà bung dù đứng ngoài cửa, đói bụng thì ăn vài viên kẹo đường mang theo bên người, đợi bóng người quen thuộc bước ra khỏi cửa, hắn đi lại gần vài bước nhưng thật sự lại không dám đi qua.
Một chiếc xe ngựa giẫm lên vũng nước ngoài cửa, chắn đường đi của Hồ Nghiễm, xe vừa động Hồ Nghiễm đã không thấy tăm hơi, hình như đã lên xe ngựa trước mắt này.
Yến Tuyết Sùng ngây ngốc đứng tại chỗ, mưa bụi li li làm ướt tóc mai hắn, gia nhân nhìn xe ngựa đã đi xa, nói: “Tiểu thiếu gia nên trở về đi thôi, miễn cho bị cảm lạnh.”
Hồ Nghiễm không thấy hắn.
Nói không mất mát là giả, chính mình như một kẻ ngu ngốc đứng trong mưa chờ đợi, hắn bĩu môi chuẩn bị kêu người hầu dìu lên xe thì xe ngựa lúc nãy bỗng nhiên quay trở lại. Hắn quay đầu ngơ ngác nhìn xe dừng trước mặt, Hồ Nghiễm bên trong kéo màn lên, ngữ khí không rõ là bực bội hay là điều gì khác, nói một câu, “Tiểu tử ngươi.”
Yến Tuyết Sùng lập tức cười ra tiếng, “Tiên sinh, thì ra ngươi có nhìn thấy ta.”
“Lên xe.” Hồ Nghiễm không cùng hắn vô nghĩa, thấy Yến Tuyết Sùng muốn bò lên xe ngựa của nhà hắn, lại nói, “Qua bên đây này.”
“Hả???”
Yến Tuyết Sùng sợ là ảo giác, thấy Hồ Nghiễm chờ đến không kiên nhẫn mới trèo lên xe, dầm mưa gần một canh giờ, trên người phủ một tầng hơi nước lạnh lẽo.
Hắn đánh mấy cái hắt xì, nhìn thấy Hồ Nghiễm nhíu mày mới vội dùng tay che mũi miệng, cố gắng nhịn lại.
Hồ Nghiễm gỡ tay hắn xuống, “Ngươi không biết ở trong xe chờ sao?”
Yến Tuyết Sùng chớp đôi mắt, “Ta không muốn, ta sợ sẽ không thấy ngươi.”
Hồ Nghiễm: “.....”
Hắn kêu mã phu đánh xe đến hiệu thuốc trước, Yến Tuyết Sùng nghe xong liền sốt rột hỏi lại, “Ngươi có nơi nào không thoải mái sao?”
Hồ Nghiễm lười mở mắt lên nhìn hắn, “Không phải ngươi bị phụ thân đánh bị thương sao? Tiểu Bạch đã nói với ta rồi.”
.......
Hết chương 88
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Còn 10 chương nữa là hết chính văn rồi
Các cô muốn tui đăng mỗi ngày 1 chương hay đợi 1 tuần rồi tui đăng hoàn truyện luôn nà=))))
Bình luận facebook