10.
Lúc tôi và Châu Nam kết hôn đã mua một căn biệt thự, rồi chúng tôi cho Tần Hiểu Lạc vào ở cùng.
Khi tôi về nhà với giải thưởng thanh niên tiêu biểu của năm, tôi nhìn thấy hình ảnh nhơ nhuốc của bọn họ đang ngủ cùng với nhau.
Làm thế nào tôi cũng không dám tin, đứa em gái tôi tự tay nuôi nấng lại đi hủy hoại cuộc hôn nhân của tôi bằng chính đôi tay của nó?
Châu Nam chẳng những không xấu hổ, còn nói với tôi :"Tần Ý Hoan, em quá mạnh mẽ, dù không có ai bảo vệ em cũng có thể sống được. Nhưng Tần Hiểu Lạc thì khác, cô ấy cần sự bảo vệ của anh.”
Tôi không dám tin vào những gì tôi đang nghe.
Có đánh ch-t tôi cũng không đồng ý ly hôn, tôi không muốn tác thành cho cặp đôi mèo mả gà đồng này. Nhưng thật không ngờ, Tần Hiểu Lạc và thằng chồng khốn nạn của tôi lại lập âm mưu gi-t tôi.
Bọn chúng đã động tay động chân với xe của tôi, làm tôi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trên đường cao tốc. Trước khi tôi bất tỉnh, chiếc xe đã bốc cháy.
Tần Hiểu Lạc và Châu Nam muốn gi-t tôi, nên tôi chắc chắn không thể để chúng biết rằng tôi đã tỉnh.
Tôi đã kể tất cả những điều này với bác sĩ Trương, hy vọng nhận được sự thương cảm của anh ấy, và mong anh ấy có thể giúp tôi che giấu việc tôi đã tỉnh.
Trong một giờ đồng hồ, bác sĩ Trương vừa nghe tôi nói vừa ghi âm lại câu chuyện của tôi.
Cuối cùng, anh ấy đóng cuốn sổ lại, hít sâu một hơi sâu rồi nói :"Cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Anh ấy và y tá nhìn nhau một cái, tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy rất kỳ lạ, biểu cảm của y tá cũng kỳ lạ không kém.
Nhưng hiện tại ngoài bác sĩ Trương ra, không ai có thể giúp tôi.
Đêm đó, tôi cảm thấy có ai đó đi lại ngoài cửa, hình như đã ở đó được một lúc rồi.
Gót giày cao gót gõ trên nền gạch, tiếng bước chân này rất quen thuộc.
Cả đêm tôi không dám ngủ, tôi chỉ sợ tôi vừa ngủ thì sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.
11.
Ngày thứ hai các bác sĩ khác đến, họ thực hiện một loạt các kiểm tra với não của tôi, còn nói một số thứ rất kỳ lạ.
Tôi cảm thấy bọn họ đều có vấn đề, nhưng tôi lại không thể nói được vấn đề nằm ở đâu.
Tôi yêu cầu được gặp bác sĩ Trương.
Phải mất một lúc lâu bác sĩ Trương mới đến, đằng sau anh ấy còn có một người phụ nữ, cô ta có mái tóc ngắn, gầy gầy và khuôn mặt giống hệt tôi.
Trên mặt cô ta hiện rõ sự hốc hác không thể che giấu, trông vô cùng tiều tụy.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, anh ấy cuối cùng vẫn nói cho Tần Hiểu Lạc.
"Bác sĩ Trương, tại sao anh lại phản bội tôi?" Tôi hiện tại chỉ có thể nằm trên giường, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Bác sĩ Trương không trả lời tôi, mà nói với cô ta:" Phóng viên Tần, tình hình kiểm tra hiện tại là như vậy, cô ấy cứ nói mình là Tần Ý Hoan. Chúng tôi đã tiến hành một cuộc hội chẩn theo yêu cầu của cô và thấy Tần Hiểu Lạc thực sự đang mắc chứng tâm thần phân liệt.”
Tôi giật mình trợn mắt, không thể tin vào những gì mình nghe thấy.
Cô ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi, đôi môi run run nói: "Vậy ra em ấy luôn cho rằng mình là tôi đúng không?" Tần Hiểu Lạc, người phụ nữ này đang giở trò gì vậy?
Tôi tức giận hét lên: "Mấy người đang đùa gì vậy? Tôi mới là Tần Ý Hoan!"
Cô ta dùng một ánh mắt tuyệt vọng kỳ lạ nhìn chằm chằm vào tôi và nói :"Tỉnh lại đi, Tần Hiểu Lạc."
"Không, không, đây nhất định là trò đùa mới của mày! Tao mới là Tần Ý Hoan!"
Cô ta chậm rãi vén quần áo lên, để lộ phần bụng có một vết sẹo :"Chị quanh năm suốt tháng phải làm việc ở cường độ cao, có một năm chị bị bệnh phải phẫu thuật ở bụng, chính bác sĩ Trương đã làm phẫu thuật cho chị. Chỉ có Tần Ý Hoan chị mới có vết sẹo này, còn em Tần Hiểu Lạc căn bản không có."
Bác sĩ Trương gật đầu nói :"Tôi và phóng viên Tần là người quen cũ, năm đó tôi chính là người thực hiện ca phẫu thuật đó."
Trán tôi đổ từng lớp mồ hôi, tôi cãi lại: "Không đúng, không phải như thế. Khi đó, Tần Hiểu Lạc nói rằng nó không có bảo hiểm y tế, vì vậy nó đã dùng tên Tần Ý Hoan để phẫu thuật. Người có vết sẹo trên bụng thực ra là Tần Hiểu Lạc. Hóa ra đây là một cái bẫy! Đó là một cái bẫy mà cô ta đã giăng ra từ nhiều năm trước. Bác sĩ Trương, anh phải tin tôi!"
Cô ta thất vọng nhìn tôi lắc đầu: “Các bác sĩ nói không sai, em đúng là bị tâm thần phân liệt”.
"Từ nhỏ em đã là một người hướng nội, nhạy cảm và đa nghi. Kể từ sau khi bố mẹ qua đời, em càng ngày càng thu mình lại. Chị lo rằng trái tim của em quá mỏng manh, không chịu nổi loại kích thích này, cho nên chị mới cố gắng hết sức bảo vệ em, muốn gánh vác trách nhiệm của một người mẹ."
"Em muốn đăng ký vào lớp học mình thích, chị đã phải làm ba công việc để kiếm tiền cho em học. Em nói rằng các bạn trong lớp chê em mặc quần áo cũ, rồi cô lập em, chị liền để dành tiền mua cho em những bộ quần áo hàng hiệu.”
"Sau khi chị tốt nghiệp đại học đã từ bỏ học cao học, liều mạng đi làm kiếm tiền chỉ để cho em có thể tiếp tục học. Nhưng chị đã sai rồi, chị thực sự sai rồi. Chị đã quá bận rộn, không chú ý đến trạng thái tinh thần của em rõ ràng là không ổn.”
"Em coi mình thành chị, khi thấy chị với chồng ở bên nhau, em đã cảm thấy rằng Châu Nam và chị đã phản bội em. Em đã cho Châu Nam uống thuốc, nhưng em lại quên ngay sau đó, vì vậy em đã lên xe của anh ấy, hai người lái xe trên đường cao tốc và gặp tai nạn xe hơi. Lạc Lạc, tỉnh lại đi!” Cô ta ôm mặt và kêu lên đau đớn.
Lời nói của cô ta giống như một con dao sắc bén, xuyên thủng hàng phòng thủ cuối cùng trong trái tim tôi.
Tôi muốn giơ tay xé toạc miệng cô ta, đập đầu cô ta, nhưng tôi thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay.
Thế giới quay cuồng, não tôi như bị xé tan thành từng mảnh.
Tôi đã nhớ ra tình cảnh lúc xảy ra tai nạn xe hơi, tôi không ở một mình trong xe, bên cạnh tôi còn có Châu Nam, anh ta bị kẹt trong xe, người bê bết máu.
Đồng thử của anh ta chảy máu, chuyển thành màu đỏ sẫm, anh ta gọi tên tôi :"Lạc Lạc, cứu anh với, anh đau quá! Giúp anh với!"
Nhưng tôi cũng không thể di chuyển, tôi không thể làm bất cứ điều gì …
Nước mắt trào ra nơi khóe mi, tôi căm hận nhìn cô ta.
Tần Ý Hoan bước đến, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Bác sĩ Trương thở dài: "Cảnh sát bên kia…"
Tần Ý Hoan khẽ lắc đầu:" Sau khi báo cáo chẩn đoán tâm thần được kết luận lại nói sau đi. Tôi có thể nói chuyện riêng với em ấy được không?”
Bác sĩ Trương đi ra ngoài.
Tôi lạnh lùng nói: “Tần Ý Hoan, tôi chưa từng cho Châu Nam uống thuốc.”
Cô ta vuốt mặt tôi, thì thầm vào tai tôi: “Chị biết.”
Lúc tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, cô ta thu lại vẻ mặt buồn bã, trên mặt lộ ra vẻ hung ác quen thuộc: "Bởi vì thuốc đó, là chị cho anh ta uống. Còn em, em gái thân yêu của chị, bệnh tâm thần của em cũng là do chị cho em uống thuốc trong một thời gian dài tạo thành. Giá trị duy nhất cho sự tồn tại của em là làm nền cho chị."
Tôi như thể từ trước đến nay chưa từng biết cô ta, nỗi sợ hãi khiến hơi thở của tôi ngày càng nặng nề.
"Đương nhiên, cái ch-t của bố mẹ cũng là do chị làm. Em không nghi ngờ gì sao? Em gái thân yêu, em còn nhớ những việc tốt chị đã từng làm không? Lúc em yên tĩnh nằm trong bệnh việc, mơ giấc mơ kia, cũng là chị bỏ tiền, ở đâu có chuyện tốt như vậy? Chị không muốn em cứ mãi chìm trong hôn mê, chị nhất định phải đánh thức em dậy, bất kể phải tiêu bao nhiêu tiền, chị cũng sẽ đánh thức em dậy.”
"Chị muốn em phải đối mặt với sự thật là em đã bị liệt, ăn uống đi vệ sinh đều cần người khác giúp. Một người yêu thích sự sạch sẽ như em toàn thân sẽ từ từ bốc mùi, phải ngâm mình trong p h â n và nước tiểu, chân bị giòi bọ dần dần gặm nhấm. Chị muốn em sống lâu một chút, như vậy mới có thể khiến quãng đời còn lại của em phải sống trong hối hận, hối hận vì đã từng làm hại chị. Chỉ có như vậy mới có thể trừng phạt em, đừng ch-t sớm quá nhé em gái của chị."
Trong miệng tôi phát ra một tiếng gào như một con thú hoang: "Tần Ý Hoan, Tần Ý Hoan, mày thật tàn nhẫn! Mày không sợ tao nói ra hết sao?"
Cô ta vỗ vỗ mặt tôi nói:" Sẽ không có ai tin tưởng một kẻ bị bệnh tâm thần đâu. Ngày mai em sẽ được chuyển viện, chị sẽ đưa em đến một nơi tốt hơn. Tạm biệt, Tần Hiểu Lạc thân yêu của chị.”
Tôi hét lên trong đau đớn, y tá lao vào, tiêm cho tôi một mũi an thần.
Trước khi mất đi ý thức, tôi đã hoàn toàn không phân biệt được mình là ai? Tần Ý Hoan, hay là Tần Hiểu Lạc?
Nhưng trong cuộc chiến này, tôi đã thua triệt để, phần đời còn lại của tôi sẽ phải sống trong những nỗi đau vô tận.
Tôi thà ở trong vòng lặp ác mộng vô tận, cứ giết Tần Hiểu Lạc, cứ lặp lại vòng lặp liên tục còn hơn.
-Tần Ý Hoan-
Tôi và Tần Hiểu Lạc là chị em sinh đôi.
Khi mẹ sinh ra chúng tôi, tôi mũm mĩm khỏe mạnh, còn Tần Hiểu Lạc chỉ là một kẻ thua cuộc từ khi còn trong bụng mẹ, sức khỏe của nó rất yếu, từ nhỏ đã thường xuyên ốm đau.
Tôi luôn rất xuất sắc, thành tích tốt, giỏi biểu đạt, tỏa nắng và vui vẻ.
Còn Tần Hiểu Lạc vì lý do sức khỏe, thành tích học tập luôn thấp, tính cách của nó cũng rất hướng nội và nhạy cảm.
Vì Tần Hiểu Lạc quá yếu ớt nên bố mẹ luôn quan tâm đến nó nhiều hơn nhiều hơn một chút.
Tôi rất không vui, rõ ràng tôi mới là người xuất sắc hơn.
Trên thực tế, từ khi còn nhỏ tôi đã biết rằng tôi khác biệt, tôi không giống như vẻ bề ngoài của mình.
Khi mổ xẻ một con ếch, tôi cảm thấy phấn khích.
Khi giết một con chim, tôi cảm thấy vui vẻ.
Không ai biết con người thật của tôi, ngoại trừ Tần Hiểu Lạc. Vẫn may là tính cách của nó quá yếu đuối, rất dễ lợi dụng. Tôi lấy trộm bút của một bạn học, rồi đổ tội cho nó. Tôi cố ý làm xước sơn của một chiếc xe và đương nhiên nó là người phạm lỗi.
Tôi giẫm ch-t con gà nhà hàng xóm và đổ vạ lên cho nó.
Phải nói rằng, nó thực sự là phương án dự phòng hoàn hảo. Mọi người đều chỉ tin vào tôi, không ai tin tưởng nó.
Nhưng thường đi bên sông, làm sao có thể không ướt giày?*
*Giống câu đi đêm lắm có ngày gặp m-a của VN mình
Nói dối quá nhiều lần, những người trong gia đình cũng sẽ nghi ngờ. Tần Hiểu Lạc đang âm mưu chống lại tôi.
Tôi luôn chụp ảnh những con vật bị giết, rồi thưởng thức chúng bất cứ lúc nào tôi muốn.
Còn có bức tranh tôi vẽ, vẽ bố mẹ và em gái đều bị tôi hầm trong nồi.
Tần Hiểu Lạc biết được mật khẩu bí mật của tôi, vào album ảnh của tôi rồi nói với bố mẹ tôi mọi chuyện.
Bố mẹ tôi ngay lập tức bị sốc, họ không ngờ rằng đứa con gái mà họ vô cùng tự hào lại là một người có tính cách chống đối xã hội*.
*Hội chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội ASPD cực kỳ nguy hiểm
Họ quyết định tham dự vào, dùng biện pháp mạnh đưa tôi đến trại tâm thần. Trong bệnh viện tâm thần, tôi phải chịu đựng sự tra tấn chưa từng có.
Tôi rõ ràng xuất sắc đến như vậy, tôi là con cưng của trời.
Tôi hận họ, tôi hận Tần Hiểu Lạc đã vạch trần tôi, tôi hận bố mẹ tôi đã tống tôi vào bệnh viện tâm thần! Tôi hận bọn họ đến mức muốn nghiền nát họ thành tro bụi!
Tôi giả vờ hợp tác, phối hợp điều trị rồi nhanh chóng được xuất viện.
Gia đình tôi chấp nhận tôi lại một lần nữa, mà tôi lại càng giấu mình sâu hơn, một kế hoạch lâu dài vĩ đại dần hình thành trong đầu tôi.
Tôi đếm từng ngày, không ngừng sửa đổi kế hoạch của mình. Đến năm 17 tuổi, tôi đã đầu độc ch-t bố mẹ mình rồi ngụy trang thành họ ch-t do ăn nhầm một loại nấm độc.
Hai năm trước, tôi đã thuyết phục họ mua một khoản bảo hiểm nhân thọ rất lớn. Số tiền này là đủ cho tôi sống cả đời.
Tại sao lại chọn năm 17 tuổi? Bởi vì ngay cả khi sự thật bị phát hiện, tôi vẫn là trẻ vị thành niên.
Và chỉ trong một năm nữa, tôi sẽ trưởng thành, hành vi của tôi sẽ chẳng có ảnh hưởng gì dù tôi đã trưởng thành.
17 là độ tuổi phù hợp nhất.
Về phần Tần Hiểu Lạc, mặc dù nó nghi ngờ tôi, nhưng nó không có bằng chứng.
Tôi không gi-t nó, tôi muốn giữ nó vì nó còn có ích. Nó có khuôn mặt giống tôi, vì vậy nó phải chứng minh giá trị tồn tại của nó.
Tôi bắt đầu dùng thuốc với nó trong một thời gian dài, đôi khi tăng liều lượng, đôi khi thì giảm đi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm việc tại một đài truyền hình và trở thành phóng viên.
Tôi nỗ lực làm việc và được mọi người đánh giá cao, trong số đó còn có đồng nghiệp của tôi là Châu Nam.
Anh ta là phú nhị đại, gia cảnh giàu có, ngoại hình nổi bật.
Chúng tôi yêu nhau rồi thuận lợi kết hôn, anh ta đã mua một căn biệt thự, tôi mang Tần Hiểu Lạc đến sống cùng ở đó.
Tôi thực sự không muốn giết Châu Nam nhanh như vậy, nhưng ai bảo anh ta phát hiện ra việc tôi đã dùng thuốc với Tần Hiểu Lạc?
Anh ta đã bỏ trốn cùng Tần Hiểu Lạc, nhưng tôi không lo lắng chút nào, bởi vì tôi đã động tay động chân vào ly nước anh ta uống.
Cuối cùng tôi cũng biết giá trị tồn tại của Tần Hiểu Lạc, nó chỉ là thứ thay tôi gánh chịu tất cả tội lỗi.
Ngày qua ngày, năm qua năm dưới tác dụng của thuốc và việc tẩy não, nó đã coi mình thành tôi.
Châu Nam ch-t rồi, số tiền bảo hiểm khổng lồ cùng nhà cửa, tài sản của anh ta đều thuộc về tôi.
Châu Nam cũng chỉ là một kẻ đáng ch-t.
Còn Tần Hiểu Lạc, hãy để nó dành phần đời còn lại để hối lỗi đi! Nghĩ đến đây, tôi cười thầm rồi nhanh chóng quay trở về biệt thự.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, tôi mở cửa ra, có hai cảnh sát đang đứng ở cửa.
"Cô Tần Ý Hoan, chúng tôi cần sự hợp tác của cô trong việc điều tra cái ch-t của Châu Nam, xin cô hãy theo chúng tôi về đồn."
"Tất nhiên rồi.” Tôi cười đáp.
【kết thúc】
*******
Sau khi Tần Ý Hoan rời đi, bác sĩ Trương đã đến. Anh lấy ra một chiếc bút ghi âm từ dưới gầm giường của Tần Hiểu Lạc.
Tần Hiểu Lạc nhìn bác sĩ Trương, cắn răng nói:" Lần này, tôi có thể đưa cô ta xuống địa ngục không?"
Bác sĩ Trương nhấn nút phát, giọng nói của Tần Ý Hoan từ bên trong truyền đến :" Bởi vì thuốc đó, là tôi cho anh ta uống….."
Dù ngay cả khi bác sĩ Trương thực hiện ca phẫu thuật thay tim cho bệnh nhân, tay của anh ấy cũng chưa bao giờ run như vậy, nhưng bây giờ, vì tức giận, tay anh ấy run lên không thể kiểm soát được.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng lời của tôi.” Tần Hiểu Lạc nói.
Bác sĩ Trương đáp, "Tôi nên cảm ơn cô mới đúng."
Trước khi Châu Nam ch-t, đã gửi cho anh ấy một email, trong đó có bằng chứng phạm tội của Tần Ý Hoan mà anh ta đã thu thập được.
Châu Nam, em trai cùng cha khác mẹ của anh, cuối cùng cũng có thể yên nghỉ rồi.
-Toàn văn hoàn-
Bình luận facebook