Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
.... Thằng Vũ bế con đi ra đến cửa, chẳng hiểu sơ ý thế nào lại làm bung cái khăn vải trắng ra, lộ cái tay đứa trẻ nhuốm máu. Vân đứng tim vài giây,cô dựng ngược tóc gáy. hình ảnh này,có phải cô thấy ở đâu rồi phải không?
Quyên và Vân ở viện trông cái Thơ,Còn Hải chở ông Hoan về nhà nấu cháu mang lên cho cái Thơ. Dù gì cũng chẳng khác gì gái đẻ, cũng phải kiêng khem nhiều thứ. Cái Thơ cũng đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn yếu vợt ra. Nó cũng biết mình mất con, nó vô hồn, đôi mắt cứ đờ đẫn nhìn đi đâu không biết. Quyên mọi hôm ghét nó là thế nhưng bây giờ lại thương nó vô cùng.
Đưa cho nó hai miếng bông nhỏ nhét tai, Chị quyên động viên nó:
. - Thôi em ạ! Con nó đã không có duyên ở với mình, thì cho nó luân hồi chuyển kiếp sang nhà khác làm con. Em đừng suy nghĩ nhiều quá mà bệnh. Em còn trẻ kia mà, vài năm nữa đẻ cũng được.
Nó không nói năng gì, chỉ có hai hàng nước mắt cứ thi nhau chảy. Bác sĩ truyền thêm một chai nước có một chút thuốc an thần thế là nó ngủ sâu thêm một chút. Nếu không ngủ, có lẽ nó sẽ nghĩ ngợi mà phát điên mất.
Hai người lặng lẽ ra ngoài ghế đá ngồi, Quyên bây giờ mới đăm chiêu suy nghĩ:
- Không hiểu cái Thơ làm sao mà sảy thai? Em có thấy điều gì khác thường không?
- Em không,nó chưa tắm với vào thôi đã bị thế rồi. À!lúc bác sĩ có cởi cái váy nó đang mặc ấy, em thấy có một bàn tay của đứa trẻ con rồi vài đường cào tứa máu. Em có bảo ông Hoan nhưng ông ấy lại bảo không thấy gì cả.
Vân thật thà thuật lại, Quyên không nói gì, cô chạy vào lật áo cái Thơ lên nhìn, nhưng hoàn toàn không thấy gì cả.
Quyên đi ra, ngồi cạnh Vân, chị hỏi lại:
- Em chắc là nhìn thấy vết ấy chứ?chị cũng không thấy gì cả.
- Em chắc mà,em còn tưởng bị hoa mắt nhưng em nhìn kỹ lắm rồi. Với cả lúc thằng Vũ bế đứa bé đi, cái tay nó thò ra khỏi tấm vải cũng y như cánh tay thò ra ở nhà bà Hoan,đợt ấy có một con bé nhỏ tuổi mang thai đi phá rồi đưa thẳng vào nhà bà Hoan.
Vân khẳng định chắc nịch. Xung quanh chuyện cái Thơ còn quá nhiều chi tiết bí ẩn mà chưa ai phát hiện ra. Quyên nói:
- Rất có khả năng bọn trẻ nó hợp với em nên ra dấu để cảnh báo. Chị nghĩ chuyện cái Thơ bị sảy rất có khả năng là bọn trẻ đã khuất làm
Quyên càng nói, càng làm Vân sợ hãi, cái gì mà bọn trẻ hợp với Vân chứ, cô đã làm gì nên tội ư?
- Không thể nào,em có làm gì đâu mà chúng nó lại theo em kia chứ?với lại, kẻ chủ mưu là bà Hoan kia mà, sao chúng nó lại nhắm vào cái Thơ?
Vân thắc mắc hỏi thêm, Quyên giải thích:
- chúng nó không theo em, chúng nó chỉ hợp với em thôi. Trong sách của ông chị có một đoạn ghi là, Bình thường người chết linh thiêng muốn liên lạc với người trần thông qua một người yếu bóng, hoặc người có duyên với người đã khuất. Họ không làm hại gì người đó cả,chỉ là giữa em và người âm có một sợi dây kết nối vào đó và em sẽ nhận biết được thôi. Còn chuyện bà Hoan ác mà cái Thơ phải chịu là lẽ bình thường, thế mới có câu đời cha ăn mặn đời con khát nước là vậy đấy. Đôi khi chúng nó sẽ không trả thù ngay đâu, mà nó sẽ hại từ từ, chết cũng khó mà sống cũng không xong. Người ta thường nói, đắc tội với ai cũng được, nhưng đừng đắc tội với người âm. Người trần còn nói chuyện, còn đàm phán, chứ mà người âm thì khó lắm.
Vân nghe Quyên giải thích thì cứ ngồi thần mặt ra, cô không ngờ chuyện nó lại phức tạp đến mức này. Và có khi nào,linh hồn những đứa trẻ vất vưởng kia sẽ hại cả gia đình,trong ấy có cô hay không?
Hai người cứ ngồi trực đến tận khuya mà cũbg chẳng ai chạy đến trông hộ. Nghĩ mà buồn cười, bây giờ chẳng biêt cái Thơ là người nhà ai đây nữa.
Quyên ra cổng mua tạm hai hộp cơm vào chia cho Vân một hộp. Vân nhai mà chẳng buồn nuốt, nhưng không ăn thì chẳnh có sức mà trông em chồng, nghĩ thế cô lại thống cái thìa cơm thật to vài mồm nhai tấm tép.
Chị Quyên thấy vẻ mặt Vân căng thẳng thì trêu:
- Này!em hợp với mấy đứa trẻ thế đã có khi nào chúng nó dọa em vãi đái ra quần chưa?
Vân lừ mắt Quyên một cái, bà này không thấy sợ hay sao mà con trêu. Vân lắc đầu, cô nghĩ nghĩ một chốc rồi bảo:
. - Hình như có một đợt, đợt em mới về làm dâu, nghe bên cuối vườn sâm có rất nhiều trẻ con khóc nhưng anh Hải nói bên kia vườn sâm không có người ở. Chị hỏi em mới nghĩ ra đấy, chứ cũng không biết có phải là ma không. Nhưng em quát chúng nó cũng im chị ạ.
Quyên cười trước cái vẻ mặt nhát cáy của Vân. Chị lại trêu:
- Sợ gì?nếu chúng nó quý em thì em việc gì phải sợ. Nhất là mình chẳng làm gì có lỗi với chúng nó cả. Mà cô nhát thế này sao còn làm dâu nhà thầy bói chứ?
Vân nghe xong liền bĩu môi:
- Anh hải có nói cho em biết trước đâu, em mà biết thế này, em chạy tám cây số lủi luôn cho lành. Nhưng giờ lỡ yêu rồi,phải chấp nhận chứ sao chị. Mà kì thực em không hiểu bà Hoan, sao bà ấy không làm cho cái Thơ một lá bùa bình an chứ?
- Ôi dào!bùa nào trị nổi em ơi,trong khi mẹ con nó ăn ở ác thì có dán cả trăm cái bùa cũng không ăn thua gì đâu. nói thẳng ra cũng lừa đảo cả.
Nói xong một hồi cả hai lại chìm vào im lặng. Buổi tối trong bệnh viện chẳng có ai ra vào, không khí thì cứ ẩm thấp rồi lạnh cả sống lưng. Biết đến lúc nào Cái Thơ mới khỏe mà được ra viện.
Quyên và Vân ở viện trông cái Thơ,Còn Hải chở ông Hoan về nhà nấu cháu mang lên cho cái Thơ. Dù gì cũng chẳng khác gì gái đẻ, cũng phải kiêng khem nhiều thứ. Cái Thơ cũng đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn yếu vợt ra. Nó cũng biết mình mất con, nó vô hồn, đôi mắt cứ đờ đẫn nhìn đi đâu không biết. Quyên mọi hôm ghét nó là thế nhưng bây giờ lại thương nó vô cùng.
Đưa cho nó hai miếng bông nhỏ nhét tai, Chị quyên động viên nó:
. - Thôi em ạ! Con nó đã không có duyên ở với mình, thì cho nó luân hồi chuyển kiếp sang nhà khác làm con. Em đừng suy nghĩ nhiều quá mà bệnh. Em còn trẻ kia mà, vài năm nữa đẻ cũng được.
Nó không nói năng gì, chỉ có hai hàng nước mắt cứ thi nhau chảy. Bác sĩ truyền thêm một chai nước có một chút thuốc an thần thế là nó ngủ sâu thêm một chút. Nếu không ngủ, có lẽ nó sẽ nghĩ ngợi mà phát điên mất.
Hai người lặng lẽ ra ngoài ghế đá ngồi, Quyên bây giờ mới đăm chiêu suy nghĩ:
- Không hiểu cái Thơ làm sao mà sảy thai? Em có thấy điều gì khác thường không?
- Em không,nó chưa tắm với vào thôi đã bị thế rồi. À!lúc bác sĩ có cởi cái váy nó đang mặc ấy, em thấy có một bàn tay của đứa trẻ con rồi vài đường cào tứa máu. Em có bảo ông Hoan nhưng ông ấy lại bảo không thấy gì cả.
Vân thật thà thuật lại, Quyên không nói gì, cô chạy vào lật áo cái Thơ lên nhìn, nhưng hoàn toàn không thấy gì cả.
Quyên đi ra, ngồi cạnh Vân, chị hỏi lại:
- Em chắc là nhìn thấy vết ấy chứ?chị cũng không thấy gì cả.
- Em chắc mà,em còn tưởng bị hoa mắt nhưng em nhìn kỹ lắm rồi. Với cả lúc thằng Vũ bế đứa bé đi, cái tay nó thò ra khỏi tấm vải cũng y như cánh tay thò ra ở nhà bà Hoan,đợt ấy có một con bé nhỏ tuổi mang thai đi phá rồi đưa thẳng vào nhà bà Hoan.
Vân khẳng định chắc nịch. Xung quanh chuyện cái Thơ còn quá nhiều chi tiết bí ẩn mà chưa ai phát hiện ra. Quyên nói:
- Rất có khả năng bọn trẻ nó hợp với em nên ra dấu để cảnh báo. Chị nghĩ chuyện cái Thơ bị sảy rất có khả năng là bọn trẻ đã khuất làm
Quyên càng nói, càng làm Vân sợ hãi, cái gì mà bọn trẻ hợp với Vân chứ, cô đã làm gì nên tội ư?
- Không thể nào,em có làm gì đâu mà chúng nó lại theo em kia chứ?với lại, kẻ chủ mưu là bà Hoan kia mà, sao chúng nó lại nhắm vào cái Thơ?
Vân thắc mắc hỏi thêm, Quyên giải thích:
- chúng nó không theo em, chúng nó chỉ hợp với em thôi. Trong sách của ông chị có một đoạn ghi là, Bình thường người chết linh thiêng muốn liên lạc với người trần thông qua một người yếu bóng, hoặc người có duyên với người đã khuất. Họ không làm hại gì người đó cả,chỉ là giữa em và người âm có một sợi dây kết nối vào đó và em sẽ nhận biết được thôi. Còn chuyện bà Hoan ác mà cái Thơ phải chịu là lẽ bình thường, thế mới có câu đời cha ăn mặn đời con khát nước là vậy đấy. Đôi khi chúng nó sẽ không trả thù ngay đâu, mà nó sẽ hại từ từ, chết cũng khó mà sống cũng không xong. Người ta thường nói, đắc tội với ai cũng được, nhưng đừng đắc tội với người âm. Người trần còn nói chuyện, còn đàm phán, chứ mà người âm thì khó lắm.
Vân nghe Quyên giải thích thì cứ ngồi thần mặt ra, cô không ngờ chuyện nó lại phức tạp đến mức này. Và có khi nào,linh hồn những đứa trẻ vất vưởng kia sẽ hại cả gia đình,trong ấy có cô hay không?
Hai người cứ ngồi trực đến tận khuya mà cũbg chẳng ai chạy đến trông hộ. Nghĩ mà buồn cười, bây giờ chẳng biêt cái Thơ là người nhà ai đây nữa.
Quyên ra cổng mua tạm hai hộp cơm vào chia cho Vân một hộp. Vân nhai mà chẳng buồn nuốt, nhưng không ăn thì chẳnh có sức mà trông em chồng, nghĩ thế cô lại thống cái thìa cơm thật to vài mồm nhai tấm tép.
Chị Quyên thấy vẻ mặt Vân căng thẳng thì trêu:
- Này!em hợp với mấy đứa trẻ thế đã có khi nào chúng nó dọa em vãi đái ra quần chưa?
Vân lừ mắt Quyên một cái, bà này không thấy sợ hay sao mà con trêu. Vân lắc đầu, cô nghĩ nghĩ một chốc rồi bảo:
. - Hình như có một đợt, đợt em mới về làm dâu, nghe bên cuối vườn sâm có rất nhiều trẻ con khóc nhưng anh Hải nói bên kia vườn sâm không có người ở. Chị hỏi em mới nghĩ ra đấy, chứ cũng không biết có phải là ma không. Nhưng em quát chúng nó cũng im chị ạ.
Quyên cười trước cái vẻ mặt nhát cáy của Vân. Chị lại trêu:
- Sợ gì?nếu chúng nó quý em thì em việc gì phải sợ. Nhất là mình chẳng làm gì có lỗi với chúng nó cả. Mà cô nhát thế này sao còn làm dâu nhà thầy bói chứ?
Vân nghe xong liền bĩu môi:
- Anh hải có nói cho em biết trước đâu, em mà biết thế này, em chạy tám cây số lủi luôn cho lành. Nhưng giờ lỡ yêu rồi,phải chấp nhận chứ sao chị. Mà kì thực em không hiểu bà Hoan, sao bà ấy không làm cho cái Thơ một lá bùa bình an chứ?
- Ôi dào!bùa nào trị nổi em ơi,trong khi mẹ con nó ăn ở ác thì có dán cả trăm cái bùa cũng không ăn thua gì đâu. nói thẳng ra cũng lừa đảo cả.
Nói xong một hồi cả hai lại chìm vào im lặng. Buổi tối trong bệnh viện chẳng có ai ra vào, không khí thì cứ ẩm thấp rồi lạnh cả sống lưng. Biết đến lúc nào Cái Thơ mới khỏe mà được ra viện.
Bình luận facebook