Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
... Vân lên phòng khi trời đã về khuya. Hải đặt mình xuống là ngáy như trâu từ lúc nào. Cô bứt rứt đi lại chẳng ngủ được. Bao nhiêu câu hỏi nó cứ bủa vây lấy cô mãi không thôi;
- Bà Hoan tính làm gì bọn trẻ?
- Cúng kiếng xong bà sẽ đưa chúng nó đâu?
- Cái Thơ và ông Hoan liệu có biết hết tất cả sự việc?
- Liệu có ai đứng đằng sau hoặc đồng lõa với những người này hay không?
- Và Quyên định trả thù ông bà ấy như thế nào?
Nghĩ cũng chán, khi cô cũng chẳng rõ đầu đuôi ngọn ngành gì. Trong khi Hải và Minh cũng không biết một chút gì. Dưới con mắt của hai gã, bà Hoan là một người tuy đanh đá nhưng hết mực yêu thương con. Xời!toàn giả tạo.
Cô lấy tay mở cửa đẩy cánh cửa sổ ra nhìn về phía vườn, nơi trồng rất nhiều tre,nhiều cây cối xung quanh. Gió cứ thế lùa vào làm mát mẻ cả căn phòng.
Bất chợt Vân thấy ông Hoan đang hì hục làm gì ấy. Bóng trăng khuất chỉ có một chút ánh sáng le lói,Vân nhìn thấy ông đang tưới cho cây. Lạ nhỉ!tưới cây sao lại phải cần tưới vài buổi đêm kia chứ.
Ô g Hoan chỉnh lại cái đèn trên đầu,có vẻ nó bị hết điện nên ông nhanh tay làm nốt.Mỗi một gáo dội xuống, ông lại khẩm lẩm khấn vái câu gì đấy rất lạ.
Mùi gì đấy tanh tanh thoang thoảng xộc vào mũi mũi khiến cô khó chịu. Vân cố banh mắt nhìn cho kĩ xem ông đang tưới thứ gì. Hóa ra,lão tưới máu, máu còn rất tươi là đằng khác.
. Thảo nào.Vân lại nghe thấy mùi tanh kinh người như thế. Mà là máu gì, máu người hay chỉ là máu con vật. Cây sâm được chăm bằng máu nghe có vẻ hoang đường quá nhỉ.
Cuối cùng, cô nghĩ đấy chắc là máu động vật. Chứ máu người lấy đâu ra mà nhiều thế.
Nhanh tay đóng cửa sổ sợ bị lộ, Vân tính khi nào lão Hoan vào thì định chạy ra vườn xem thử. Nhưng cô mới nhớ ra có rất nhiều bẫy đặt ở vườn mà cô không biết chính xác chỗ nào nên cô lại thôi.
Lật đật vào nằm trên giường bên cạnh Hải, đầu óc bắt đầu lại nhớ đến những đứa trẻ con đã chết. Xã hội ngày càng phát triển, suy nghĩ tư duy của giới trẻ ngày càng thoáng quá. Cho nên những đứa trẻ chết oan này là kết quả của những cuộc tình không hề có tương lai.
Nghĩ cũng tội, ở dưới quê Vân có một chị lấy chồng nhưng bị bệnh chẳnh đẻ được mụn con nào. Chồng chị nản quá nên đã li hôn chị cho dù cả hai rất yêu thương nhau. Vì anh không chịu được những tiếng dèm pha của người đơig nên anh đã tuyệt tình với chị. Chị sống một mình, rồi cứ thấy đứa trẻ nào bị bỏ rơi chị lại mang về nuôi nấng. Có những đứa bị tật từ khi sinh ra,chị cũng hết lòng chữa chạy đến khi nó không thể cùng chị cố gắng được nữa,nhưng chị vẫn lo cho nó lễ nghi đủ cho nó đỡ tủi thân. Phàm sinh ra đã không biết mặt cha mẹ lần nào,bây giờ lại chịu sự đau đớn của bệnh tật, còn gì đau đớn hơn thế
Bây giờ, chị có tất thảy cả chục đứa con, cứ nối tiếp nhau ra đời. đứa lớn thì kiếm tiền tự lo cho bản thân, lâu lâu nó lại gửi tiền về cho mẹ chăm các em bé hơn. Có lần,chị bảo với vân:
- Chị chỉ sợ mai kia già yếu không đủ sức mà nuôi chúng nó. Chứ bây giờ có bao nhiêu chị nhận nuôi tất. Miễn chúng có mái nhà, miễn là chúng nó có mẹ không cầu bơ cầu bất là chị mừng rồi. em thấy không?ông trời không cho chị đứa con nào, nhưng chị lại có rất nhiều đứa trẻ gọi Chị bằng mẹ. Dù ruột thịt hay con nuôi. Miễn nó gội chị là mẹ là chị vui lắm rồi.
Nhìn chị hạnh phúc,Vân cũng không có ý dập tắt sự hi vọng của chị. Nhưng trong thâm tâm, Vân lại nghĩ, những người làm cha làm mẹ, những cặp yêu nhau không hôn thú, họ bỏ rơi con ngày càng nhiều. Người nhận nuôi như chị thì ít, làm sao nuôi nổi hết những đứa trẻ bị ruồng bỏ kia được cơ chứ?
Vậy đấy, Vân suy nghĩ miên man từ chuyện này sang chuyện khác, cho đến khi hai mặt nhắm lại,Vân ngủ lúc nào cũng chẳng hay,trong mơ cô lại mơ thấy nhữ g đứa trẻ con bơ vơ không nơi nương tựa không mảnh vải che thân, chúng ôm lấy nhau khi trời đông rét mướt. Chúnh chạy trong bóng tối khắp nơi đi tìm cha tìm mẹ nhưng tuyệt nhiên không một ai nhận là người đẻ ra chúng.....
Giữa đêm khuya, bài hát đừng bỏ con mẹ ơi lại vang lên nghe mới nẫu ruột nẫu lòng làm sao. Liệu, nó có chạm vào được vào trong tâm khảm trái tim người đã vứt bỏ con mình?liệu, đã có lần nào họ hối hận vì những việc mình gây ra. Hơn hết,mai này sau khi lập gia đình, chẳng may họ không sinh được con. Liệu tâm can họ có giằng xé, và từ nơi khóe miệng lại thốt lên hai từ:" giá như!".... "Giá như! Thời ấy mình không nông nổi, không thiếu suy nghĩ. mình đã không vứt bỏ con"....."gía như lúc ấy,mình can đảm mà bao bọc con thì bây giờ gia địn mình sẽ thành gia đình hoản chỉnh"
- Bà Hoan tính làm gì bọn trẻ?
- Cúng kiếng xong bà sẽ đưa chúng nó đâu?
- Cái Thơ và ông Hoan liệu có biết hết tất cả sự việc?
- Liệu có ai đứng đằng sau hoặc đồng lõa với những người này hay không?
- Và Quyên định trả thù ông bà ấy như thế nào?
Nghĩ cũng chán, khi cô cũng chẳng rõ đầu đuôi ngọn ngành gì. Trong khi Hải và Minh cũng không biết một chút gì. Dưới con mắt của hai gã, bà Hoan là một người tuy đanh đá nhưng hết mực yêu thương con. Xời!toàn giả tạo.
Cô lấy tay mở cửa đẩy cánh cửa sổ ra nhìn về phía vườn, nơi trồng rất nhiều tre,nhiều cây cối xung quanh. Gió cứ thế lùa vào làm mát mẻ cả căn phòng.
Bất chợt Vân thấy ông Hoan đang hì hục làm gì ấy. Bóng trăng khuất chỉ có một chút ánh sáng le lói,Vân nhìn thấy ông đang tưới cho cây. Lạ nhỉ!tưới cây sao lại phải cần tưới vài buổi đêm kia chứ.
Ô g Hoan chỉnh lại cái đèn trên đầu,có vẻ nó bị hết điện nên ông nhanh tay làm nốt.Mỗi một gáo dội xuống, ông lại khẩm lẩm khấn vái câu gì đấy rất lạ.
Mùi gì đấy tanh tanh thoang thoảng xộc vào mũi mũi khiến cô khó chịu. Vân cố banh mắt nhìn cho kĩ xem ông đang tưới thứ gì. Hóa ra,lão tưới máu, máu còn rất tươi là đằng khác.
. Thảo nào.Vân lại nghe thấy mùi tanh kinh người như thế. Mà là máu gì, máu người hay chỉ là máu con vật. Cây sâm được chăm bằng máu nghe có vẻ hoang đường quá nhỉ.
Cuối cùng, cô nghĩ đấy chắc là máu động vật. Chứ máu người lấy đâu ra mà nhiều thế.
Nhanh tay đóng cửa sổ sợ bị lộ, Vân tính khi nào lão Hoan vào thì định chạy ra vườn xem thử. Nhưng cô mới nhớ ra có rất nhiều bẫy đặt ở vườn mà cô không biết chính xác chỗ nào nên cô lại thôi.
Lật đật vào nằm trên giường bên cạnh Hải, đầu óc bắt đầu lại nhớ đến những đứa trẻ con đã chết. Xã hội ngày càng phát triển, suy nghĩ tư duy của giới trẻ ngày càng thoáng quá. Cho nên những đứa trẻ chết oan này là kết quả của những cuộc tình không hề có tương lai.
Nghĩ cũng tội, ở dưới quê Vân có một chị lấy chồng nhưng bị bệnh chẳnh đẻ được mụn con nào. Chồng chị nản quá nên đã li hôn chị cho dù cả hai rất yêu thương nhau. Vì anh không chịu được những tiếng dèm pha của người đơig nên anh đã tuyệt tình với chị. Chị sống một mình, rồi cứ thấy đứa trẻ nào bị bỏ rơi chị lại mang về nuôi nấng. Có những đứa bị tật từ khi sinh ra,chị cũng hết lòng chữa chạy đến khi nó không thể cùng chị cố gắng được nữa,nhưng chị vẫn lo cho nó lễ nghi đủ cho nó đỡ tủi thân. Phàm sinh ra đã không biết mặt cha mẹ lần nào,bây giờ lại chịu sự đau đớn của bệnh tật, còn gì đau đớn hơn thế
Bây giờ, chị có tất thảy cả chục đứa con, cứ nối tiếp nhau ra đời. đứa lớn thì kiếm tiền tự lo cho bản thân, lâu lâu nó lại gửi tiền về cho mẹ chăm các em bé hơn. Có lần,chị bảo với vân:
- Chị chỉ sợ mai kia già yếu không đủ sức mà nuôi chúng nó. Chứ bây giờ có bao nhiêu chị nhận nuôi tất. Miễn chúng có mái nhà, miễn là chúng nó có mẹ không cầu bơ cầu bất là chị mừng rồi. em thấy không?ông trời không cho chị đứa con nào, nhưng chị lại có rất nhiều đứa trẻ gọi Chị bằng mẹ. Dù ruột thịt hay con nuôi. Miễn nó gội chị là mẹ là chị vui lắm rồi.
Nhìn chị hạnh phúc,Vân cũng không có ý dập tắt sự hi vọng của chị. Nhưng trong thâm tâm, Vân lại nghĩ, những người làm cha làm mẹ, những cặp yêu nhau không hôn thú, họ bỏ rơi con ngày càng nhiều. Người nhận nuôi như chị thì ít, làm sao nuôi nổi hết những đứa trẻ bị ruồng bỏ kia được cơ chứ?
Vậy đấy, Vân suy nghĩ miên man từ chuyện này sang chuyện khác, cho đến khi hai mặt nhắm lại,Vân ngủ lúc nào cũng chẳng hay,trong mơ cô lại mơ thấy nhữ g đứa trẻ con bơ vơ không nơi nương tựa không mảnh vải che thân, chúng ôm lấy nhau khi trời đông rét mướt. Chúnh chạy trong bóng tối khắp nơi đi tìm cha tìm mẹ nhưng tuyệt nhiên không một ai nhận là người đẻ ra chúng.....
Giữa đêm khuya, bài hát đừng bỏ con mẹ ơi lại vang lên nghe mới nẫu ruột nẫu lòng làm sao. Liệu, nó có chạm vào được vào trong tâm khảm trái tim người đã vứt bỏ con mình?liệu, đã có lần nào họ hối hận vì những việc mình gây ra. Hơn hết,mai này sau khi lập gia đình, chẳng may họ không sinh được con. Liệu tâm can họ có giằng xé, và từ nơi khóe miệng lại thốt lên hai từ:" giá như!".... "Giá như! Thời ấy mình không nông nổi, không thiếu suy nghĩ. mình đã không vứt bỏ con"....."gía như lúc ấy,mình can đảm mà bao bọc con thì bây giờ gia địn mình sẽ thành gia đình hoản chỉnh"
Bình luận facebook