Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chu Hồng Hồng hoảng sợ, chút nữa thì cho rằng Trình Ý muốn đánh mình.
Trình Ý thoáng thấy sự kinh hoàng của cô, cười. Hắn dùng dây lưng cạo cạo mặt cô, "Sợ?"
Cô cố giả bộ trấn định, xoay mặt đi.
Hắn ném dây lưng xuống, vô cùng thân thiết liếm vành tai của cô, ngón tay tiến vào thân thể cô, từng chút một ra vào, nhẹ nhàng nói: "Sợ thì sẽ nghe lời sao. Nếu cô nghe lời, tôi sẽ cho cô lên đỉnh ,một lớp sóng nhanh lại lên một lớp sóng cao."
Chu Hồng Hồng oán hận mà nói: "Anh tránh ra."
Hắn liền ngừng lại, rút ra ngón tay cho cô nhìn, châm biếm cười nói: "Khó chịu? Khó chịu mà cô có thể ra nước thành như vậy?"
"Anh vì sao luôn như thế này." Nước mắt vừa ngừng một chút lại tràn mi, hắn không thể tôn trọng cô một chút hay sao.
Hắn vỗ mặt của cô, nhìn hai mắt cô đẫm lệ nhưng lại tỏ ra quật cường, thu lại nét tươi cười, "Cô không phải đã cho tôi làm nhiều năm như vậy rồi hay sao, bây giờ còn giả vờ trinh liệt cái nỗi gì."
Cô vừa khóc vừa nói: "Tôi không muốn cùng anh nữa."
"Này cô gái, nhẫn nại của tôi chỉ có hạn thôi." Trong mắt Trình Ý âm trầm như nổi cơn mưa gió.
"Tôi cũng vậy. Thật sự, ở cùng bên anh, tôi cũng mệt chết đi được." Chân tướng sự việc giữa hắn và Thời Tiệp Nghệ cô cũng không muốn biết. Kể cả khi hắn không phát sinh chuyện gì với Thời Tiệp Nghệ, người con gái tên Chu Hồng Hồng cũng không tồn tại trong lòng hắn.
"Cô câm miệng cho tôi." Hắn nhìn cô, trong mắt hơi hơi lóe sáng, "Chu Hồng Hồng, đừng cố tính đùa giỡn, về nhà với tôi."
"Tôi không quay về. Tôi đã nói rồi, tôi không về..." Lời của cô còn chưa nói hết, Trình Ý đã bắt lấy chân của cô, nhấc chân cô lên tạo thành góc độ lớn nhất, không lưu tình chút nào đâm vào.
Độ ẩm ướt của Chu Hồng Hồng không đủ, hơn nữa hắn rất thô lỗ, va chạm vừa nhanh vừa mạnh, cô đau đến mức sít sao cắn môi, mùi vị máu tanh tràn ngập trong miệng.
Nhìn biểu tình của Trình Ý, hắn dường như cũng không có khoái cảm. Hắn lạnh lùng nhìn cô, nhắc lại câu nói: "Về nhà với tôi."
Cô tỏ vẻ ngang ngược vì tức giận, không lên tiếng, trên môi một mảnh màu đỏ đã xuất hiện.
Thân thể cô đau, nhưng không đau bằng nỗi tuyệt vọng trong lòng. Nếu hắn chỉ cần có một chút xíu để ý đến cô, chắc chắn sẽ đến hò hét cô, chứ không phải dùng phương thức hèn hạ như thế này đối đãi với cô.
Trình Ý phát tiết một trận, thoáng bình phục lại cảm xúc, liền lui ra ngoài, sau đó lại bật cười, "Nếu tôi thật muốn làm cô, việc đó chẳng phải rất dễ dàng hay sao. Chỉ cần một chốc lát, cô sẽ phải cầu xin tôi đè lên cô."
Cô tiếp tục trầm mặc.
Hắn nắm lấy gương mặt cô, trực tiếp phủ lên đôi môi của cô, mút sạch vết máu phía trên. Hắn nhìn vết thương rồi nói: "Thật xấu không ai bằng."
Chu Hồng Hồng đau đến mức hít thở cũng vô cùng nặng nề, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị hắn áp đến sít sao. Cô rốt cục mở miệng nói, "Anh đứng lên, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
"Nói chuyện gì?" Hắn vẫn cười như cũ, "Nói chuyện cô thông đồng với tên mặt trắng ở dưới kia như thế nào hử?"
Chu Hồng Hồng giờ mới hiểu được, hắn còn đang hiểu lầm cô cùng Đẩu Bái, cô làm sáng tỏ nói: "Tôi không có."
"Không có?" Hắn vẽ vài vòng quanh tóc của cô, ngón trỏ vuốt ve môi cô, "Chu Hồng Hồng, cô bản lĩnh khác thì quả thực là không có, nhưng mà câu dẫn đàn ông thì quả nhiên lợi hại."
"Tôi không có!" Cô quay đi quay lại cũng chỉ có một người đàn ông là hắn, hắn dựa vào cái gì nói cô như vậy, "Tôi không muốn nói những thứ này với anh, dù sao tôi cũng muốn chia tay."
"Cô muốn?" Hắn lại nổi lên một điệu cười trào phúng, "Cô có hỏi qua ý kiến của tôi không? Hả?"
Nói xong hắn liền xoa thân thể của cô, một tấc một tấc đều chạm vào vùng mẫn cảm của cô.
Chu Hồng Hồng quay tới quay lui trốn tránh, nhưng hắn có bản lãnh đụng đến cô, bắt được cô, đi vào trong thân thể của cô mà quấy phá.
Trình Ý nếu thật sự muốn trêu chọc Chu Hồng Hồng, không phải là việc khó gì. Hắn vốn am hiểu chuyện nam nữ, ở cùng cô nhiều năm như vậy, cái tư thế nào cũng đã nếm thử, hắn so với cô còn quen thuộc thân thể của cô hơn, đôi khi có đủ thủ đoạn làm cho cô thần phục.
Nhìn cô dưới động tác của hắn càng ngày càng mềm nhũn, hô hấp càng ngày càng gấp rút, ý cười của hắn càng sâu.
Mà Chu Hồng Hồng thực hận hắn. Nhưng hận thì hận, khi Trình Ý ngậm lấy đôi núi to đứng thẳng của cô, lúc hắn chợt đi vào nơi trơn bóng kia, cô cơ hồ là theo bản năng xoắn lấy hắn, sau đó gắt gao bám vào cánh tay hắn, theo tiết tấu của hắn mà phập phồng.
Phản ứng động tình của cô làm cho bao nhiêu nhẫn nại của Trình Ý đều bay hết sạch, ra vào càng cuồng liệt, thiếu chút nữa thì khiến cô đụng vào đầu giường.
Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng thân hình hắn đổ đầy mồ hôi, cơ bắp cường tráng theo quá trình luật động, từng khối từng khối cơ bắp chuyển động.
Ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, làm Chu Hồng Hồng thở dồn dập hổn hển, cùng với tiếng nước nhèm nhẹp chỗ kết hợp, Trình Ý nghe thấy đều cảm thấy sung sướng đến tận trời.
Chu Hồng Hồng, trước khi hắn muốn làm thì thẹn thùng e ngại, đến khi thật sự làm rồi, lại vui mừng rên rỉ. Trong sự chính chắn luôn có một chút cợt nhả.
----
Lần lên đỉnh cuối cùng, Chu Hồng Hồng run run hồi lâu. Cô nhắm mắt lại thở nhẹ, chờ ánh sáng ngọc làm người ta ngất xỉu chậm rãi đi qua.
Trình Ý rất cảm giác thành tựu, nằm ở bên cạnh cô, cười cười dùng ngón tay đánh đi đánh lại trên vú cô, thấy cô tựa hồ đã hoàn hồn, liền thu tay lại hôn gương mặt cô, "Vợ, có thoải mái không?"
Chu Hồng Hồng không còn mặt mũi nào nhìn hắn, nhìn xuống mạn sườn mình, cô cảm thấy chịu không nổi, hoài nghi chính mình có phải là dâm phụ hay không.
Hắn nhìn ra nỗi xấu hổ của cô, không châm biếm cô nữa, đổi thành dỗ ngọt, "Ngoan, không cần náo loạn nữa, về nhà với tôi."
Chu Hồng Hồng vừa nghe tới đề tài này, liền buồn buồn nói: "Tôi không quay về."
Trình Ý cứng người, hung hăng sàn qua mặt của cô, "Cô còn bất mãn cái gì?"
Mặt của cô đã đỏ ửng vì trận kích tình kịch liệt vừa rồi, nhưng ánh mắt lại không còn nét mị sắc như khi nãy. "Tôi nói lời thật lòng. Tôi không nên cùng một chỗ với anh. Vừa rồi..."
Nhẹ cúi đầu, cô hạ thấp âm lượng xuống, "Coi như vừa rồi là lần cuối cùng."
"Rốt cuộc cô đang náo loạn cái gì." Trình Ý thật sự cảm thấy phiền. Hắn căn bản không biết, cô rốt cục là đang nổi điên cái nỗi gì. Tâm tư của người phụ nữ này so với ván bài còn khó đoán hơn.
"Chúng ta không hợp nhau..."
Hắn cười nhạo nói: "Cô đã gả cho tôi bảy năm, bây giờ mới nói là không thích hợp? Vậy trước kia sao không nói sớm."
Nói đến đây, Chu Hồng Hồng cũng tức giận, cô đẩy hắn ra, muốn ngồi dậy. "Tôi lúc trước cũng không muốn cùng với anh, là anh bắt buộc tôi."
Trình Ý không chút xê dịch, bóp chặt mặt của cô, sắc bén nói: "Đừng lôi chuyện cũ ra, còn dám nói chia tay, tôi làm cho cô không đứng lên nổi, cô có giỏi thì thử xem."
Cô nóng nảy nói, "Anh phân rõ phải trái có được không."
Hắn chợt nhớ tới tên mặt trắng dưới lầu, nheo nửa con mắt, chậm rãi nhấn rõ từng chữ nói: "Cô ngoại tình hả?"
Cô sửng sốt, sau đó lắc đầu. "Không phải là bởi vì chuyện này."
"Vậy thì vì cái gì?"
"..." Bởi vì sao, bởi vì hắn không yêu cô, lý do này là đủ rồi.
Chu Hồng Hồng nhìn hắn, không nói nên lời. Cả đời này cô chắc chắn sẽ không cách nào lại hoàn toàn yêu một người đàn ông nào nữa. Trong cuộc đời cô, Trình Ý chiếm cứ một phần ba thời gian của cô. Nhưng cho dù cô đã tốn thời gian dài như vậy, cũng không thể trở thành vị trí đầu tiên trong trái tim hắn.
Có đôi khi ngẫm lại, cô không nhất định phải trở thành người hắn yêu nhất, người yêu nhất của hắn thì cứ dành cho mối tình đầu là được rồi, không phải có câu nói rằng “không chiếm được mới là tốt nhất” hay sao. Nhưng ít nhất, hắn nên dành một chút yêu thương cho cô. Chính là thỉnh thoảng, có thể đối với cô dịu dàng săn sóc một chút, là tốt rồi.
Giờ phút này trong mắt Chu Hồng Hồng có một nét đau thương sâu sắc, Trình Ý trong lòng không khỏi một trận rung động, hắn ôm cô, dịu dàng nói, "Vợ, vợ ngoan của anh."
Sau đó mổ lên cổ của cô.
Nước mắt của Chu Hồng Hồng vì câu nói nhẹ nhàng dịu dàng này mà lại một lần nữa rơi xuống. Có đôi khi, hắn thật biết cách làm cho cô mềm lòng.
Nhắm mắt lại, cô lẳng lặng dựa vào lồng ngực của hắn, hưởng thụ sự im lặng hiếm có giữa hai người.
Cô mệt chết đi, gần đây đều thiếu ngủ, vừa rồi lại bị hắn hành hạ như thế, nhắm mắt lại trong chốc lát liền ngủ mất.
----
Cậu cả cũng rất biết điều, nghĩ tới hai vợ chồng nhỏ cửu biệt tương phùng, ông cũng không lên lầu, cho đến khi thật sự bận tối mắt, mới gọi điện thoại.
Chu Hồng Hồng tỉnh giấc, nhận điện thoại vội vã nhận lời.
Trình Ý dựa ở đầu giường, ngậm thuốc nhìn cô mặc quần áo, sau đó liếc lên giữa đùi cô, tầm mắt dừng lại đó một hồi, sau đó chuyển lên ngực của cô.
Ngực của Chu Hồng Hồng được hắn xoa bóp nhiều năm như vậy phát triển có khuôn có dạng. Loại xúc cảm tự nhiên này, không hề bơm thêm gì vào, không vật gì có thể so sánh được.
Lúc gần đi, Trình Ý níu tay cô lại, kéo xuống hạ thân của cô, vỗ về vết thương trên môi cô, "Còn muốn cãi nữa không?"
Cô muốn nói lại thôi.
Vì thế sắc mặt của hắn lạnh xuống, thở ra một ngụm khói vào mặt cô, "Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."
"Để sau hãy nói." Hắn chính là như vậy, nói không đến hai câu liền uy hiếp cô.
Cô vừa dứt lời, Trình Ý liền tàn nhẫn chà xát cánh môi của cô, rất nhanh, vết thương lại xuất hiện vết máu.
Chu Hồng Hồng bị đau bèn đấm hắn, "Anh luôn ép buộc tôi!"
Hắn cười lạnh, "Người khác xin tôi ép buộc, tôi còn không vừa ý đó. Cô vừa phải thôi."
"Vậy anh cút đi với người khác đi, ai cần anh."
Trình Ý cho rằng, lần này cô cũng chỉ là đùa giỡn, áp chế cô một chút là được .Ai ngờ hắn làm cho cô dục tiên dục tử xong rồi, cô còn chưa thoải mái. Hắn thật sự giận điên lên, nói chuyện càng trở nên tàn nhẫn, "Nếu không phải tại tôi đã thề trước mặt lão gia tử, tôi sẽ thèm đụng vào đôi giày rách như cô hay sao?"
Lời này vừa nói ra, Chu Hồng Hồng không thể tin nhìn hắn.
Trình Ý trước kia đã từng nói từ này. Nhưng sau này, lần đầu tiên của cô đã cho hắn, hắn vốn không nhắc lại chuyện đó nữa. Cô còn tưởng rằng hắn đã biết chân tướng...
Nhưng không ngờ, hắn vẫn luôn hiểu lầm cô đã bị Trình Hạo vấy bẩn.
Môi của cô run rẩy không ngừng, muốn nói chuyện, trong cổ họng lại không biết tại sao lại bị chặn lại, há mồm đều không phát ra được âm thanh nào.
Thì ra hắn thật sự là bởi vì mệnh lệnh của lão thái gia mới ở cùng cô, dù là diễn trò lúc đầu, hay là sau này quấn quít lấy cô, đều chỉ là bởi vì lão thái gia.
Đối với hắn mà nói, cô có lẽ chính là hàng xài rồi mà Trình Hạo đã dùng qua.
Trình Ý thoáng thấy sự kinh hoàng của cô, cười. Hắn dùng dây lưng cạo cạo mặt cô, "Sợ?"
Cô cố giả bộ trấn định, xoay mặt đi.
Hắn ném dây lưng xuống, vô cùng thân thiết liếm vành tai của cô, ngón tay tiến vào thân thể cô, từng chút một ra vào, nhẹ nhàng nói: "Sợ thì sẽ nghe lời sao. Nếu cô nghe lời, tôi sẽ cho cô lên đỉnh ,một lớp sóng nhanh lại lên một lớp sóng cao."
Chu Hồng Hồng oán hận mà nói: "Anh tránh ra."
Hắn liền ngừng lại, rút ra ngón tay cho cô nhìn, châm biếm cười nói: "Khó chịu? Khó chịu mà cô có thể ra nước thành như vậy?"
"Anh vì sao luôn như thế này." Nước mắt vừa ngừng một chút lại tràn mi, hắn không thể tôn trọng cô một chút hay sao.
Hắn vỗ mặt của cô, nhìn hai mắt cô đẫm lệ nhưng lại tỏ ra quật cường, thu lại nét tươi cười, "Cô không phải đã cho tôi làm nhiều năm như vậy rồi hay sao, bây giờ còn giả vờ trinh liệt cái nỗi gì."
Cô vừa khóc vừa nói: "Tôi không muốn cùng anh nữa."
"Này cô gái, nhẫn nại của tôi chỉ có hạn thôi." Trong mắt Trình Ý âm trầm như nổi cơn mưa gió.
"Tôi cũng vậy. Thật sự, ở cùng bên anh, tôi cũng mệt chết đi được." Chân tướng sự việc giữa hắn và Thời Tiệp Nghệ cô cũng không muốn biết. Kể cả khi hắn không phát sinh chuyện gì với Thời Tiệp Nghệ, người con gái tên Chu Hồng Hồng cũng không tồn tại trong lòng hắn.
"Cô câm miệng cho tôi." Hắn nhìn cô, trong mắt hơi hơi lóe sáng, "Chu Hồng Hồng, đừng cố tính đùa giỡn, về nhà với tôi."
"Tôi không quay về. Tôi đã nói rồi, tôi không về..." Lời của cô còn chưa nói hết, Trình Ý đã bắt lấy chân của cô, nhấc chân cô lên tạo thành góc độ lớn nhất, không lưu tình chút nào đâm vào.
Độ ẩm ướt của Chu Hồng Hồng không đủ, hơn nữa hắn rất thô lỗ, va chạm vừa nhanh vừa mạnh, cô đau đến mức sít sao cắn môi, mùi vị máu tanh tràn ngập trong miệng.
Nhìn biểu tình của Trình Ý, hắn dường như cũng không có khoái cảm. Hắn lạnh lùng nhìn cô, nhắc lại câu nói: "Về nhà với tôi."
Cô tỏ vẻ ngang ngược vì tức giận, không lên tiếng, trên môi một mảnh màu đỏ đã xuất hiện.
Thân thể cô đau, nhưng không đau bằng nỗi tuyệt vọng trong lòng. Nếu hắn chỉ cần có một chút xíu để ý đến cô, chắc chắn sẽ đến hò hét cô, chứ không phải dùng phương thức hèn hạ như thế này đối đãi với cô.
Trình Ý phát tiết một trận, thoáng bình phục lại cảm xúc, liền lui ra ngoài, sau đó lại bật cười, "Nếu tôi thật muốn làm cô, việc đó chẳng phải rất dễ dàng hay sao. Chỉ cần một chốc lát, cô sẽ phải cầu xin tôi đè lên cô."
Cô tiếp tục trầm mặc.
Hắn nắm lấy gương mặt cô, trực tiếp phủ lên đôi môi của cô, mút sạch vết máu phía trên. Hắn nhìn vết thương rồi nói: "Thật xấu không ai bằng."
Chu Hồng Hồng đau đến mức hít thở cũng vô cùng nặng nề, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị hắn áp đến sít sao. Cô rốt cục mở miệng nói, "Anh đứng lên, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
"Nói chuyện gì?" Hắn vẫn cười như cũ, "Nói chuyện cô thông đồng với tên mặt trắng ở dưới kia như thế nào hử?"
Chu Hồng Hồng giờ mới hiểu được, hắn còn đang hiểu lầm cô cùng Đẩu Bái, cô làm sáng tỏ nói: "Tôi không có."
"Không có?" Hắn vẽ vài vòng quanh tóc của cô, ngón trỏ vuốt ve môi cô, "Chu Hồng Hồng, cô bản lĩnh khác thì quả thực là không có, nhưng mà câu dẫn đàn ông thì quả nhiên lợi hại."
"Tôi không có!" Cô quay đi quay lại cũng chỉ có một người đàn ông là hắn, hắn dựa vào cái gì nói cô như vậy, "Tôi không muốn nói những thứ này với anh, dù sao tôi cũng muốn chia tay."
"Cô muốn?" Hắn lại nổi lên một điệu cười trào phúng, "Cô có hỏi qua ý kiến của tôi không? Hả?"
Nói xong hắn liền xoa thân thể của cô, một tấc một tấc đều chạm vào vùng mẫn cảm của cô.
Chu Hồng Hồng quay tới quay lui trốn tránh, nhưng hắn có bản lãnh đụng đến cô, bắt được cô, đi vào trong thân thể của cô mà quấy phá.
Trình Ý nếu thật sự muốn trêu chọc Chu Hồng Hồng, không phải là việc khó gì. Hắn vốn am hiểu chuyện nam nữ, ở cùng cô nhiều năm như vậy, cái tư thế nào cũng đã nếm thử, hắn so với cô còn quen thuộc thân thể của cô hơn, đôi khi có đủ thủ đoạn làm cho cô thần phục.
Nhìn cô dưới động tác của hắn càng ngày càng mềm nhũn, hô hấp càng ngày càng gấp rút, ý cười của hắn càng sâu.
Mà Chu Hồng Hồng thực hận hắn. Nhưng hận thì hận, khi Trình Ý ngậm lấy đôi núi to đứng thẳng của cô, lúc hắn chợt đi vào nơi trơn bóng kia, cô cơ hồ là theo bản năng xoắn lấy hắn, sau đó gắt gao bám vào cánh tay hắn, theo tiết tấu của hắn mà phập phồng.
Phản ứng động tình của cô làm cho bao nhiêu nhẫn nại của Trình Ý đều bay hết sạch, ra vào càng cuồng liệt, thiếu chút nữa thì khiến cô đụng vào đầu giường.
Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng thân hình hắn đổ đầy mồ hôi, cơ bắp cường tráng theo quá trình luật động, từng khối từng khối cơ bắp chuyển động.
Ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, làm Chu Hồng Hồng thở dồn dập hổn hển, cùng với tiếng nước nhèm nhẹp chỗ kết hợp, Trình Ý nghe thấy đều cảm thấy sung sướng đến tận trời.
Chu Hồng Hồng, trước khi hắn muốn làm thì thẹn thùng e ngại, đến khi thật sự làm rồi, lại vui mừng rên rỉ. Trong sự chính chắn luôn có một chút cợt nhả.
----
Lần lên đỉnh cuối cùng, Chu Hồng Hồng run run hồi lâu. Cô nhắm mắt lại thở nhẹ, chờ ánh sáng ngọc làm người ta ngất xỉu chậm rãi đi qua.
Trình Ý rất cảm giác thành tựu, nằm ở bên cạnh cô, cười cười dùng ngón tay đánh đi đánh lại trên vú cô, thấy cô tựa hồ đã hoàn hồn, liền thu tay lại hôn gương mặt cô, "Vợ, có thoải mái không?"
Chu Hồng Hồng không còn mặt mũi nào nhìn hắn, nhìn xuống mạn sườn mình, cô cảm thấy chịu không nổi, hoài nghi chính mình có phải là dâm phụ hay không.
Hắn nhìn ra nỗi xấu hổ của cô, không châm biếm cô nữa, đổi thành dỗ ngọt, "Ngoan, không cần náo loạn nữa, về nhà với tôi."
Chu Hồng Hồng vừa nghe tới đề tài này, liền buồn buồn nói: "Tôi không quay về."
Trình Ý cứng người, hung hăng sàn qua mặt của cô, "Cô còn bất mãn cái gì?"
Mặt của cô đã đỏ ửng vì trận kích tình kịch liệt vừa rồi, nhưng ánh mắt lại không còn nét mị sắc như khi nãy. "Tôi nói lời thật lòng. Tôi không nên cùng một chỗ với anh. Vừa rồi..."
Nhẹ cúi đầu, cô hạ thấp âm lượng xuống, "Coi như vừa rồi là lần cuối cùng."
"Rốt cuộc cô đang náo loạn cái gì." Trình Ý thật sự cảm thấy phiền. Hắn căn bản không biết, cô rốt cục là đang nổi điên cái nỗi gì. Tâm tư của người phụ nữ này so với ván bài còn khó đoán hơn.
"Chúng ta không hợp nhau..."
Hắn cười nhạo nói: "Cô đã gả cho tôi bảy năm, bây giờ mới nói là không thích hợp? Vậy trước kia sao không nói sớm."
Nói đến đây, Chu Hồng Hồng cũng tức giận, cô đẩy hắn ra, muốn ngồi dậy. "Tôi lúc trước cũng không muốn cùng với anh, là anh bắt buộc tôi."
Trình Ý không chút xê dịch, bóp chặt mặt của cô, sắc bén nói: "Đừng lôi chuyện cũ ra, còn dám nói chia tay, tôi làm cho cô không đứng lên nổi, cô có giỏi thì thử xem."
Cô nóng nảy nói, "Anh phân rõ phải trái có được không."
Hắn chợt nhớ tới tên mặt trắng dưới lầu, nheo nửa con mắt, chậm rãi nhấn rõ từng chữ nói: "Cô ngoại tình hả?"
Cô sửng sốt, sau đó lắc đầu. "Không phải là bởi vì chuyện này."
"Vậy thì vì cái gì?"
"..." Bởi vì sao, bởi vì hắn không yêu cô, lý do này là đủ rồi.
Chu Hồng Hồng nhìn hắn, không nói nên lời. Cả đời này cô chắc chắn sẽ không cách nào lại hoàn toàn yêu một người đàn ông nào nữa. Trong cuộc đời cô, Trình Ý chiếm cứ một phần ba thời gian của cô. Nhưng cho dù cô đã tốn thời gian dài như vậy, cũng không thể trở thành vị trí đầu tiên trong trái tim hắn.
Có đôi khi ngẫm lại, cô không nhất định phải trở thành người hắn yêu nhất, người yêu nhất của hắn thì cứ dành cho mối tình đầu là được rồi, không phải có câu nói rằng “không chiếm được mới là tốt nhất” hay sao. Nhưng ít nhất, hắn nên dành một chút yêu thương cho cô. Chính là thỉnh thoảng, có thể đối với cô dịu dàng săn sóc một chút, là tốt rồi.
Giờ phút này trong mắt Chu Hồng Hồng có một nét đau thương sâu sắc, Trình Ý trong lòng không khỏi một trận rung động, hắn ôm cô, dịu dàng nói, "Vợ, vợ ngoan của anh."
Sau đó mổ lên cổ của cô.
Nước mắt của Chu Hồng Hồng vì câu nói nhẹ nhàng dịu dàng này mà lại một lần nữa rơi xuống. Có đôi khi, hắn thật biết cách làm cho cô mềm lòng.
Nhắm mắt lại, cô lẳng lặng dựa vào lồng ngực của hắn, hưởng thụ sự im lặng hiếm có giữa hai người.
Cô mệt chết đi, gần đây đều thiếu ngủ, vừa rồi lại bị hắn hành hạ như thế, nhắm mắt lại trong chốc lát liền ngủ mất.
----
Cậu cả cũng rất biết điều, nghĩ tới hai vợ chồng nhỏ cửu biệt tương phùng, ông cũng không lên lầu, cho đến khi thật sự bận tối mắt, mới gọi điện thoại.
Chu Hồng Hồng tỉnh giấc, nhận điện thoại vội vã nhận lời.
Trình Ý dựa ở đầu giường, ngậm thuốc nhìn cô mặc quần áo, sau đó liếc lên giữa đùi cô, tầm mắt dừng lại đó một hồi, sau đó chuyển lên ngực của cô.
Ngực của Chu Hồng Hồng được hắn xoa bóp nhiều năm như vậy phát triển có khuôn có dạng. Loại xúc cảm tự nhiên này, không hề bơm thêm gì vào, không vật gì có thể so sánh được.
Lúc gần đi, Trình Ý níu tay cô lại, kéo xuống hạ thân của cô, vỗ về vết thương trên môi cô, "Còn muốn cãi nữa không?"
Cô muốn nói lại thôi.
Vì thế sắc mặt của hắn lạnh xuống, thở ra một ngụm khói vào mặt cô, "Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."
"Để sau hãy nói." Hắn chính là như vậy, nói không đến hai câu liền uy hiếp cô.
Cô vừa dứt lời, Trình Ý liền tàn nhẫn chà xát cánh môi của cô, rất nhanh, vết thương lại xuất hiện vết máu.
Chu Hồng Hồng bị đau bèn đấm hắn, "Anh luôn ép buộc tôi!"
Hắn cười lạnh, "Người khác xin tôi ép buộc, tôi còn không vừa ý đó. Cô vừa phải thôi."
"Vậy anh cút đi với người khác đi, ai cần anh."
Trình Ý cho rằng, lần này cô cũng chỉ là đùa giỡn, áp chế cô một chút là được .Ai ngờ hắn làm cho cô dục tiên dục tử xong rồi, cô còn chưa thoải mái. Hắn thật sự giận điên lên, nói chuyện càng trở nên tàn nhẫn, "Nếu không phải tại tôi đã thề trước mặt lão gia tử, tôi sẽ thèm đụng vào đôi giày rách như cô hay sao?"
Lời này vừa nói ra, Chu Hồng Hồng không thể tin nhìn hắn.
Trình Ý trước kia đã từng nói từ này. Nhưng sau này, lần đầu tiên của cô đã cho hắn, hắn vốn không nhắc lại chuyện đó nữa. Cô còn tưởng rằng hắn đã biết chân tướng...
Nhưng không ngờ, hắn vẫn luôn hiểu lầm cô đã bị Trình Hạo vấy bẩn.
Môi của cô run rẩy không ngừng, muốn nói chuyện, trong cổ họng lại không biết tại sao lại bị chặn lại, há mồm đều không phát ra được âm thanh nào.
Thì ra hắn thật sự là bởi vì mệnh lệnh của lão thái gia mới ở cùng cô, dù là diễn trò lúc đầu, hay là sau này quấn quít lấy cô, đều chỉ là bởi vì lão thái gia.
Đối với hắn mà nói, cô có lẽ chính là hàng xài rồi mà Trình Hạo đã dùng qua.
Bình luận facebook