Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Trận bệnh này, làm cho cô phải nằm trên giường suốt cả hai ngày.
Trong khoảng thời gian này khiến cậu cả bận rộn vô cùng. Ông đành gọi điện thoại cho vợ mình, hỏi bà khi nào thì trở về.
Mợ nghe xong tình huống của bên này, cũng có chút gấp, nói chờ con dâu cả ở cữ xong lập tức trở về.
Chu Hồng Hồng nhìn cậu cả bận rộn, rất áy náy, đến ngày thứ ba bất kể như thế nào cũng không chịu tiếp tục nằm nữa, dậy giúp đỡ ông làm chút công việc nhẹ.
Cậu cả dầu sao thì cũng đã sống hơn bốn mươi năm, cháu ngoại có tâm sự, ông sao lại không nhận ra, chẳng qua là ông không tiện hỏi rõ. Ông yêu thương cô, thấy cô bị bệnh một hồi liền tiều tụy không ít, bèn chuẩn bị cho cô ít thịt cá, cũng không chịu để cô làm việc.
Cô càng thêm hổ thẹn, tranh cướp đi giúp đỡ.
Cậu cả lại nói, "Con nhìn xem đã ngã bệnh như thế, còn băn khoăn buôn bán cái gì, tiệm này tạm nghỉ vài ngày, chờ mợ con trở về đã. Dù sao trước kia cậu cũng từng mượn cớ nghỉ hè, nghỉ đông để lười biếng." Ông nói được thì làm được, lập tức tìm chiếc biển báo nghỉ vốn đã phủ đầy bụi treo lên.
Ít đi thời gian bận rộn, Chu Hồng Hồng rảnh rỗi, nhưng ngược lại càng thêm nhớ tới chuyện tình cảm của mình.
Thấy đang lúc hoàng hôn, cô đi đến bờ sông Lâm Giang.
Chu Hồng Hồng thích ngồi ở trên một khối đá nhỏ ven rừng cạnh bờ sông, ngồi lên độ cao vừa vặn, có thể ngâm đôi chân trần vào nước sông. Nước sông mát lạnh, vô cùng thoải mái, suy nghĩ cũng nhờ đó mà có thể tỉnh táo không ít.
Điện thoại của cô vẫn như trước không đem đi sửa, tín hiệu càng ngày càng nhập nhèm, cô bèn dứt khoát không thèm để ý.
Ngày hôm qua Trình Ý gửi đến một dòng tin ngắn, bảo cô tạm thời đừng nói chuyện hai người cho mẹ hắn biết, nói mẹ hắn gần đây phải lo lắng tương đối nhiều.
Cô xem thời gian tin nhắn gửi đến, đã là mấy giờ trước. Cô do dự mãi, đành nhắn lại một chữ "Được". Sau đó bên kia liền không có tin tức gì nữa.
Chu Hồng Hồng cảm thấy, Trình Ý hẳn là rất nhanh có thể thoát khỏi sự việc này.
Ít nhất là sẽ nhanh hơn cô.
Đẩu Bái ở chỗ không xa lắm đứng yên lặng thật lâu, lặng lẽ nhìn Chu Hồng Hồng.
Nét mặt của cô thật bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt lại lộ ra nét đau thương, rất rõ ràng.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cậu ta ngay từ đầu cũng không có tâm tư cố chấp với cô, ôm ý nghĩ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là muốn đến gần cô mà thôi. Chẳng qua là sau khi người đàn ông kia xuất hiện, tâm lý Đẩu Bái liền rõ ràng rất vặn vẹo. Cậu ta tạm thời cũng không rõ sự vặn vẹo tâm lý này rốt cục là vì sao mà có, chỉ là thấy cô bi thống như vậy, trong lòng cậu ta cũng chịu khổ sở theo.
Cậu ta chậm rãi đi đến bên người cô, khẽ gọi, "Chị họ."
Chu Hồng Hồng mắt cũng không chớp cái nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Cậu ta hạ mắt nhìn xuống hai chân của cô, nhắc nhở, "Chị vừa mới khỏi bệnh, không nên ở chỗ này nghịch, nước sông rất lạnh."
Cô cũng chẳng quan tâm.
Kỳ thật mấy ngày nay Đẩu Bái đều nói lời xin lỗi, Chu Hồng Hồng vẫn luôn trong trạng thái không trả lời cậu ta.
Cậu ta không ngại thái độ của cô, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cô, đối diện với thân hình nghiêng nghiêng của cô. Cậu ta nhìn cô trong chốc lát, cô cũng không xoay đầu lại.
Cậu ta dùng lực nắm cỏ trên đất, cảm thấy trong cổ có một nỗi nghẹn tức, mượn chút lực đạo này để phát tiết, mới nói: "Chị họ, tôi thẳng thắn một việc với chị."
"..."
"Con người của tôi rất xấu xa, anh họ tôi vẫn nói như vậy." Ánh mắt của cậu ta vẫn không rời khỏi mặt của cô, ngón tay trên mặt đất phác thảo vẽ đường cong của cô. "Kỳ thật tôi không đeo mắt kiếng cũng nhìn thấy được, chỉ là không được rõ ràng lắm mà thôi. Mắt phải của tôi là cận thị bẩm sinh, sau khi đã làm phẫu thuật thì tốt rồi. Con mắt trái có chút cận thị, nhưng không bị nặng lắm."
"..."
"Chuyện lần này, thật sự không thể cứu vãn nổi. Nhưng nếu hắn chỉ cần có một chút tín nhiệm chị, cũng sẽ không chịu không nghe chị giải thích."
"Cậu làm những chuyện thất đức thế này, không sợ báo ứng sao?" Chu Hồng Hồng rốt cục nghiêng đầu nhìn cậu ta, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, cậu ta đã làm ra loại sự tình này lại còn có thể tìm lý do.
Đẩu Bái than một tiếng, "Tôi nghĩ báo ứng cũng sắp tới rồi."
"Anh ấy đối với tôi như thế nào, chẳng qua là chuyện giữa tôi và anh ấy." Cô rất muốn kìm chế sự phẫn nộ của mình, nhưng mà cô vô cùng tức giận. "Cậu thật sự rất thích tự cho mình là đúng."
"Vậy... Chị họ, tôi đi giải thích cho anh ta biết?"
"Thôi đi, tôi không muốn lại ép buộc những thứ này." Hắn có thể bị gạt hay không còn là một vấn đề. Hơn nữa, Chu Hồng Hồng cảm thấy hiện tại chịu đựng những thứ này, đều là cô đáng bị như thế, ai bảo cô yêu Trình Ý đâu.
Cô cảnh cáo cậu ta: "Tôi không cần người khác can thiệp vào, đặc biệt tôi và cậu không thân quen, chúng ta không quen!" Nói xong cô tiếp tục nhìn mặt sông, không muốn lại nhìn khuôn mặt dối trá của cậu ta.
Đẩu Bái yên lặng được một lúc, đứng lên, thu hồi cảm xúc của mình, nhàn nhạt nói một câu: "Chị họ, ngày mai tôi sẽ đi."
Chu Hồng Hồng cũng rất lạnh lùng đáp lại. "Không tiễn."
Đẩu Bái cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi ——
Mọi người ở Hồng Oa ai cũng biết, gần đây tâm trạng ông chủ không tốt. Hoặc có thể nói là, vô cùng hỏng bét.
Lại nói, trong quán có một khách nữ, mới tới một lần, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, gặp được ông chủ. Từ đó về sau vị khách này như đã bị câu đi ba phần hồn phách, mỗi ngày đều đến quán, cái gì đắt là gọi, tiêu tốn rất nhiều ở Hồng Oa, chỉ mong được cùng ông chủ nói chuyện phiếm, dù chỉ là nói chuyện thôi.
Thái độ của ông chủ vẫn là không thèm nhìn. Dù sao thì cũng tăng doanh thu trong tiệm, cô ta thích xài tiền như thế nào là chuyện của cô ta, hắn kiếm tiền của hắn là được.
Mọi người không khỏi thổn thức sao ông chủ lại có thể tàn nhẫn đến thế.
Sau đó, hôm ấy ông chủ từ bên ngoài trở về, đụng phải vị khách này. Mọi người mới biết, ông chủ trước kia là đã rất nhân từ.
Ông chủ vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của vị khách nữ kia, cô ta liền vô cùng vui vẻ không sợ chết, chạy về phía hắn.
Vì sao nói cô ta không sợ chết? Bởi vì chỉ cần là người bình thường đều có thể cảm nhận được trên người ông chủ tản ra hơi thở lạnh băng, cô ta lại như là không nhìn thấy.
Quả nhiên, ông chủ lạnh lùng liếc mắt một cái, liền kêu người ném cô ta ra ngoài, hắn còn nhấn mạnh rất nhiều, nhất định phải là "Ném", ngoài ra về sau cũng không cho cô ta đi vào.
Kết quả là, tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn.
Vị này nữ khách này là người đã ở trong tiệm tiêu tốn số tiền lên tới bảy chữ số, ông chủ thế mà lại thản nhiên bỏ qua vị khách hàng tốt như thế này. Có thể thấy được hắn thật sự mới từ Bắc Cực trở về.
Không ổn, không chỉ có chuyện này.
Trong ngày thường các nhân viên nữ chỉ ước gì có thể đùa cợt nói vài câu với ông chủ, hiện tại cũng không dám.
Bởi vì có một con chim đầu đàn đã gặp hoạ.
Điều này cũng không thể trách con kia chim đầu đàn kia được, sự tình thật ra vì một câu nói của Đường Chỉ Mạn mà ra.
Ngày đó, Đường Chỉ Mạn nói: "Cô gái lần trước, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, chờ anh kiểm hàng, để cho cô ta thực sự đủ tư cách."
Trình Ý vung tay qua, không tỏ vẻ có hứng thú gì. "Vậy hãy để cho cô ta đến tiếp khách."
Đường Chỉ Mạn có chút kinh ngạc, "Anh không tự mình kiểm tra trước sao?"
Những khách đến nơi này chơi , đều biết đến,nhóm các cô gái củaHồng Oa, là nhóm có kỹ thuật tốt nhất. Có lẽ không nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng bọn họ còn hiểu cách mị hoặc đàn ông hơn cả cánh đàn ông, có thể nói là thực khiến người mất hồn lạc phách. Người khác chỉ nói là mấy ma ma của Hồng Oa lợi hại,thật ra kiểm hàng người cuối cùng mới là cao thủ.
Trình Ý đến mắt cũng lười nhấc mi, ngậm thuốc nói, "Không."
Đường Chỉ Mạn xuyên qua màn khói nhàn nhạt nhìn hắn, cảm thấy thời gian này thật hắn sự là càng ngày càng lạnh lùng. Cô nói giỡn một câu, "Có phải sợ chính mình không giữ được hả."
Hắn hít một hơi thuốc thật sâu, mới nhìn về phía cô, nhếch miệng. "Cô đã nói như thế, vậy hãy để cho cô ta tới thử cho tốt. Sau lần này, nếu cô ta qua được cửa của tôi, tôi sẽ bao cô ta."
Đường Chỉ Mạn trong lòng cả kinh.
Trình Ý mặc dù sẽ chỉ điểm mấy chiêu cho đám nhóc mới đến, nhưng hắn trước giờ đều có điểm dừng, tuyệt đối không thật sự xài đám người đó thật.
Công tác dạy dỗ đều là Đường Chỉ Mạn làm.
Lúc cô mới nhận lời mời đến đây làm, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Ý, trong lòng thoảng qua một ý tưởng, người đàn ông này ngay từ khi còn nhỏ đã là khắc tinh của phụ nữ.
Hắn lúc ấy đang ngồi bên bàn làm việc nhìn cô một thân quần áo đoan trang.
Ánh mắt kia, rõ ràng lại như là lột sạch quần áo của cô.
Trước khi đến đây, Đường Chỉ Mạn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu hắn muốn đích thân đến kiểm hàng, cô có thể phụng bồi. Thấy hình thể và màu da của hắn, cô cũng không tính là thua thiệt.
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ dùng ánh mắt dâm loạn nhìn cô, hành động thực tế thật không có.
Về sau, bởi vì có một con nhóc mới đến không biết gì nên hắn rất thận trọng, chỉ hơi hơi đùa vài cái. Kết quả, cô bé kia bị hắn làm cho mê mệt, choáng váng đầu óc, chỉ kém chút nữa là hòa tan thành nước trước mặt hắn.
Sau này, các cô em trong nhóm đều lấy ra tất cả vốn liếng, bằng mọi cách dụ ông chủ lên giường. Nhưng mà, không có một ai thành công.
Đối với những dụng ý của các cô nàng kia Đường Chỉ Mạn coi như là mở một con mắt nhắm một con mắt. Cô đồng thời cũng đang mong đợi Trình Ý khi nào thì có thể phá giới, thật sự chơi cô em nào đó.
Nhưng mà cô vẫn chưa đợi được.
Cô thậm chí hoài nghi hắn có phải không được ở phương diện kia không, chỉ có lý luận tri thức phong phú mà thôi.
Sau khi đã thân quen với Trịnh Hậu Loan, cô mới biết được, Trình Ý có một người vợ chưa đăng ký.
Lần đầu tiên Đường Chỉ Mạn thấy Chu Hồng Hồng, là khi đang bàn bạc công việc trong phòng Trình Ý.
Đang nói, đột nhiên một bé gái đi vào (mình để nguyên nghĩa, chị tú bà này gọi HH là bé gái).
Cô gái này vừa nhìn thấy Trình Ý liền hung dữ, "Hút hút hút, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, hút chết cũng không ai quản anh."
Trình Ý thế mà ngay lập tức dụi điếu thuốc, hỏi: "Cô sao cũng tới đây?"
"Mấy gói thuốc của anh đều vứt ở nhà, rõ ràng là cố ý phải không. Tôi tan học còn phải sắc thuốc cho anh, anh thì tốt nhỉ, còn ở đây hút hăng say." Cô gái thở phì phò, cầm ấm thuốc trong tay bỏ lên trên bàn, mở nắp, trong không khí liền bay ra một mùi thuốc Đông y.
Trình Ý cười đứng dậy, đến kéo tay của cô bé, "Vợ ngoan, còn giúp anh nấu xong mới đưa tới."
Cô gái hất tay của hắn ra, "Mau thừa dịp nóng uống đi."
Đường Chỉ Mạn vừa thấy tình cảnh này, lập tức kiếm cớ muốn đi ra ngoài.
Vừa rồi cô ngồi trong góc, ngọn đèn hơi tối, hơn nữa lưng đối diện cửa. Cô bé kia chắc là lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, thần sắc trở nên có chút xấu hổ.
Trình Ý giới thiệu hai bên với nhau.
Đường Chỉ Mạn vẫn cho rằng, cô gái có thể làm cho Trình Ý ngưỡng mộ, tất nhiên phải là cô gái khuynh quốc khuynh thành. Cũng không phải nói Chu Hồng Hồng không xinh đẹp, chỉ là nét đẹp của cô ấy còn chưa thể đạt tới trình độ có thể xứng đôi với hắn.
Chu Hồng Hồng vừa nhìn là biết có khí chất của người phụ nữ của gia đình, còn tà khí trên người Trình Ý quá nặng. Đường Chỉ Mạn cũng không biết, cô bé kia làm thế nào có thể ngăn chặn hắn.
Hơn nữa cô cũng không hiểu, vì sao một kẻ trời sinh họa thủy như hắn lại không ăn vụng. Rõ ràng hắn có điều kiện tốt như vậy, ngoắc ngoắc ngón tay, là cả đám phụ nữ xếp hàng đợi hắn.
Nhưng mà, bây giờ Trình Ý lại đột nhiên nói muốn phá giới. Đường Chỉ Mạn lập tức nghĩ tới, hắn và Chu Hồng Hồng có phải xảy ra mâu thuẫn gì hay không.
Đường Chỉ Mạn hỏi: "Anh nói thật?"
"Thật." Trình Ý cười trả lời, nhưng nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng thấy phiếm lạnh.
Bởi vì quyết định này của Trình Ý mà cô thấy có chút mất mát. Cô cho rằng hắn là một người đàn ông trong số ít còn sống giữ mình trong sạch, thì ra cũng sẽ có một ngày như thế.
Chẳng qua cô vẫn sắp xếp cô gái kia đi vào câu dẫn Trình Ý.
Dù sao cô ta chỉ là người nghe lệnh làm việc ——
Cô gái kia sau khi đi vào phòng của Trình Ý, vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc thụ sủng nhược kinh (cảm giác kinh ngạc pha chút sợ hãi khi được sủng ái). Cô ta nghe bọn chị em trong nhóm từng nói về ông chủ, anh ta đều chưa từng nhúng chàm các cô, định lực vô cùng kinh người. Lần này không biết tại sao, lại muốn làm thật.
Trình Ý nửa nghiêng thân mình, dựa trên ghế sofa. Từ sau khi cô gái tiến vào, hắn vẫn cúi đầu chơi trò chơi trên di động.
Cô gái bị hắn vứt ở một bên, không biết phải làm sao.
Hắn đánh xong mấy ván trò chơi, mới nhìn cô nàng, như cười như không. "Bắt đầu đi, trơ ra đó làm gì. Ông đây không phải tiêu tiền để nhìn cô đứng ngây ở đó?"
Vốn cô gái kia không hề run rẩy, sau khi hắn ngẩng đầu, cô ta liền run cầm cập.
Sắc mặt ông chủ thế này, không ổn rồi.
"Đường Chỉ Mạn dạy cô chỉ biết run rẩy đứng đó thôi hả?" Hắn nói xong tiếp tục chơi di động.
"Không phải..." Cô gái lắc đầu liên tục, nhân lúc hắn còn chưa cảm thấy cô không làm được việc, vội cởi quần áo xuống, chỉ sợ khi bị hắn nhìn, cô không có dũng khí.
Trình Ý lại chơi một ván, sau đó để điện thoại di động xuống, ánh mắt dừng lại trên thân thể cô gái.
Hắn nhìn thế nào cũng thấy ngực của cô ta là giả.
Cô gái điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, thay một tư thế quyến rũ, lay nhẹ eo nhỏ, động tác thong thả, lại có ám chỉ mãnh liệt.
Không thể không nói, Đường Chỉ Mạn dạy cũng tương đối tốt. Cô ta luôn hiểu được vừa muốn nghênh đón nhưng vẫn còn xấu hổ, mơ hồ câu dẫn so với trực tiếp phóng đãng lại mê người hơn gấp bội.
Trình Ý nhìn thân thể phía trước với tỷ lệ hoàn hảo, nhưng lại không phải là một khối thân thể thật sự tự nhiên, giọng nói hơi chậm, "Lại đây."
Trong lòng cô gái rất vui vẻ khi thấy thái độ của hắn, chầm chậm khoan thai, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhưng hắn lại chỉ cầm tay cô lên.
Mười đầu ngón tay nhọn, mềm mại không xương.
Tay Chu Hồng Hồng vĩnh viễn cũng sẽ không có loại mềm mại này. Tay cô thật sự thô ráp, kem dưỡng da tay gì cũng không cứu vớt được. Cô phải làm việc, trong nhà tất cả việc nhà đều dồn trên người cô.
Lúc hắn dắt tay cô, thích mài vết chai của cô, đó là dấu vết cô vì hắn hao tốn sức lực.
Chu Hồng Hồng cũng không học được dáng vẻ câu dẫn người khác, nhiều lắm thì chỉ là trên giường kêu dễ nghe một chút, ôm hắn chặt một chút. Thỉnh thoảng, lúc hắn hỏi vài câu hạ lưu, sẽ keo kiệt đáp trả hắn một câu.
Nhưng mà thời khắc chinh phục được cô, có một loại đó khoái cảm kịch liệt, khó có thể hình dung được.
Cô gái kia, cuối cùng vẫn bị Trình Ý đuổi đi ra ngoài.
Hắn hiện tại tình nguyện một mình lẳng lẽ hút thuốc, cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ khác ở trước mặt hắn lắc lư.
Bởi vì, người phụ nữ có thể làm hắn phóng túng khát vọng, chỉ là người có tên Chu Hồng Hồng.
Trong khoảng thời gian này khiến cậu cả bận rộn vô cùng. Ông đành gọi điện thoại cho vợ mình, hỏi bà khi nào thì trở về.
Mợ nghe xong tình huống của bên này, cũng có chút gấp, nói chờ con dâu cả ở cữ xong lập tức trở về.
Chu Hồng Hồng nhìn cậu cả bận rộn, rất áy náy, đến ngày thứ ba bất kể như thế nào cũng không chịu tiếp tục nằm nữa, dậy giúp đỡ ông làm chút công việc nhẹ.
Cậu cả dầu sao thì cũng đã sống hơn bốn mươi năm, cháu ngoại có tâm sự, ông sao lại không nhận ra, chẳng qua là ông không tiện hỏi rõ. Ông yêu thương cô, thấy cô bị bệnh một hồi liền tiều tụy không ít, bèn chuẩn bị cho cô ít thịt cá, cũng không chịu để cô làm việc.
Cô càng thêm hổ thẹn, tranh cướp đi giúp đỡ.
Cậu cả lại nói, "Con nhìn xem đã ngã bệnh như thế, còn băn khoăn buôn bán cái gì, tiệm này tạm nghỉ vài ngày, chờ mợ con trở về đã. Dù sao trước kia cậu cũng từng mượn cớ nghỉ hè, nghỉ đông để lười biếng." Ông nói được thì làm được, lập tức tìm chiếc biển báo nghỉ vốn đã phủ đầy bụi treo lên.
Ít đi thời gian bận rộn, Chu Hồng Hồng rảnh rỗi, nhưng ngược lại càng thêm nhớ tới chuyện tình cảm của mình.
Thấy đang lúc hoàng hôn, cô đi đến bờ sông Lâm Giang.
Chu Hồng Hồng thích ngồi ở trên một khối đá nhỏ ven rừng cạnh bờ sông, ngồi lên độ cao vừa vặn, có thể ngâm đôi chân trần vào nước sông. Nước sông mát lạnh, vô cùng thoải mái, suy nghĩ cũng nhờ đó mà có thể tỉnh táo không ít.
Điện thoại của cô vẫn như trước không đem đi sửa, tín hiệu càng ngày càng nhập nhèm, cô bèn dứt khoát không thèm để ý.
Ngày hôm qua Trình Ý gửi đến một dòng tin ngắn, bảo cô tạm thời đừng nói chuyện hai người cho mẹ hắn biết, nói mẹ hắn gần đây phải lo lắng tương đối nhiều.
Cô xem thời gian tin nhắn gửi đến, đã là mấy giờ trước. Cô do dự mãi, đành nhắn lại một chữ "Được". Sau đó bên kia liền không có tin tức gì nữa.
Chu Hồng Hồng cảm thấy, Trình Ý hẳn là rất nhanh có thể thoát khỏi sự việc này.
Ít nhất là sẽ nhanh hơn cô.
Đẩu Bái ở chỗ không xa lắm đứng yên lặng thật lâu, lặng lẽ nhìn Chu Hồng Hồng.
Nét mặt của cô thật bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt lại lộ ra nét đau thương, rất rõ ràng.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cậu ta ngay từ đầu cũng không có tâm tư cố chấp với cô, ôm ý nghĩ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là muốn đến gần cô mà thôi. Chẳng qua là sau khi người đàn ông kia xuất hiện, tâm lý Đẩu Bái liền rõ ràng rất vặn vẹo. Cậu ta tạm thời cũng không rõ sự vặn vẹo tâm lý này rốt cục là vì sao mà có, chỉ là thấy cô bi thống như vậy, trong lòng cậu ta cũng chịu khổ sở theo.
Cậu ta chậm rãi đi đến bên người cô, khẽ gọi, "Chị họ."
Chu Hồng Hồng mắt cũng không chớp cái nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Cậu ta hạ mắt nhìn xuống hai chân của cô, nhắc nhở, "Chị vừa mới khỏi bệnh, không nên ở chỗ này nghịch, nước sông rất lạnh."
Cô cũng chẳng quan tâm.
Kỳ thật mấy ngày nay Đẩu Bái đều nói lời xin lỗi, Chu Hồng Hồng vẫn luôn trong trạng thái không trả lời cậu ta.
Cậu ta không ngại thái độ của cô, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cô, đối diện với thân hình nghiêng nghiêng của cô. Cậu ta nhìn cô trong chốc lát, cô cũng không xoay đầu lại.
Cậu ta dùng lực nắm cỏ trên đất, cảm thấy trong cổ có một nỗi nghẹn tức, mượn chút lực đạo này để phát tiết, mới nói: "Chị họ, tôi thẳng thắn một việc với chị."
"..."
"Con người của tôi rất xấu xa, anh họ tôi vẫn nói như vậy." Ánh mắt của cậu ta vẫn không rời khỏi mặt của cô, ngón tay trên mặt đất phác thảo vẽ đường cong của cô. "Kỳ thật tôi không đeo mắt kiếng cũng nhìn thấy được, chỉ là không được rõ ràng lắm mà thôi. Mắt phải của tôi là cận thị bẩm sinh, sau khi đã làm phẫu thuật thì tốt rồi. Con mắt trái có chút cận thị, nhưng không bị nặng lắm."
"..."
"Chuyện lần này, thật sự không thể cứu vãn nổi. Nhưng nếu hắn chỉ cần có một chút tín nhiệm chị, cũng sẽ không chịu không nghe chị giải thích."
"Cậu làm những chuyện thất đức thế này, không sợ báo ứng sao?" Chu Hồng Hồng rốt cục nghiêng đầu nhìn cậu ta, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, cậu ta đã làm ra loại sự tình này lại còn có thể tìm lý do.
Đẩu Bái than một tiếng, "Tôi nghĩ báo ứng cũng sắp tới rồi."
"Anh ấy đối với tôi như thế nào, chẳng qua là chuyện giữa tôi và anh ấy." Cô rất muốn kìm chế sự phẫn nộ của mình, nhưng mà cô vô cùng tức giận. "Cậu thật sự rất thích tự cho mình là đúng."
"Vậy... Chị họ, tôi đi giải thích cho anh ta biết?"
"Thôi đi, tôi không muốn lại ép buộc những thứ này." Hắn có thể bị gạt hay không còn là một vấn đề. Hơn nữa, Chu Hồng Hồng cảm thấy hiện tại chịu đựng những thứ này, đều là cô đáng bị như thế, ai bảo cô yêu Trình Ý đâu.
Cô cảnh cáo cậu ta: "Tôi không cần người khác can thiệp vào, đặc biệt tôi và cậu không thân quen, chúng ta không quen!" Nói xong cô tiếp tục nhìn mặt sông, không muốn lại nhìn khuôn mặt dối trá của cậu ta.
Đẩu Bái yên lặng được một lúc, đứng lên, thu hồi cảm xúc của mình, nhàn nhạt nói một câu: "Chị họ, ngày mai tôi sẽ đi."
Chu Hồng Hồng cũng rất lạnh lùng đáp lại. "Không tiễn."
Đẩu Bái cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi ——
Mọi người ở Hồng Oa ai cũng biết, gần đây tâm trạng ông chủ không tốt. Hoặc có thể nói là, vô cùng hỏng bét.
Lại nói, trong quán có một khách nữ, mới tới một lần, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, gặp được ông chủ. Từ đó về sau vị khách này như đã bị câu đi ba phần hồn phách, mỗi ngày đều đến quán, cái gì đắt là gọi, tiêu tốn rất nhiều ở Hồng Oa, chỉ mong được cùng ông chủ nói chuyện phiếm, dù chỉ là nói chuyện thôi.
Thái độ của ông chủ vẫn là không thèm nhìn. Dù sao thì cũng tăng doanh thu trong tiệm, cô ta thích xài tiền như thế nào là chuyện của cô ta, hắn kiếm tiền của hắn là được.
Mọi người không khỏi thổn thức sao ông chủ lại có thể tàn nhẫn đến thế.
Sau đó, hôm ấy ông chủ từ bên ngoài trở về, đụng phải vị khách này. Mọi người mới biết, ông chủ trước kia là đã rất nhân từ.
Ông chủ vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của vị khách nữ kia, cô ta liền vô cùng vui vẻ không sợ chết, chạy về phía hắn.
Vì sao nói cô ta không sợ chết? Bởi vì chỉ cần là người bình thường đều có thể cảm nhận được trên người ông chủ tản ra hơi thở lạnh băng, cô ta lại như là không nhìn thấy.
Quả nhiên, ông chủ lạnh lùng liếc mắt một cái, liền kêu người ném cô ta ra ngoài, hắn còn nhấn mạnh rất nhiều, nhất định phải là "Ném", ngoài ra về sau cũng không cho cô ta đi vào.
Kết quả là, tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn.
Vị này nữ khách này là người đã ở trong tiệm tiêu tốn số tiền lên tới bảy chữ số, ông chủ thế mà lại thản nhiên bỏ qua vị khách hàng tốt như thế này. Có thể thấy được hắn thật sự mới từ Bắc Cực trở về.
Không ổn, không chỉ có chuyện này.
Trong ngày thường các nhân viên nữ chỉ ước gì có thể đùa cợt nói vài câu với ông chủ, hiện tại cũng không dám.
Bởi vì có một con chim đầu đàn đã gặp hoạ.
Điều này cũng không thể trách con kia chim đầu đàn kia được, sự tình thật ra vì một câu nói của Đường Chỉ Mạn mà ra.
Ngày đó, Đường Chỉ Mạn nói: "Cô gái lần trước, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, chờ anh kiểm hàng, để cho cô ta thực sự đủ tư cách."
Trình Ý vung tay qua, không tỏ vẻ có hứng thú gì. "Vậy hãy để cho cô ta đến tiếp khách."
Đường Chỉ Mạn có chút kinh ngạc, "Anh không tự mình kiểm tra trước sao?"
Những khách đến nơi này chơi , đều biết đến,nhóm các cô gái củaHồng Oa, là nhóm có kỹ thuật tốt nhất. Có lẽ không nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng bọn họ còn hiểu cách mị hoặc đàn ông hơn cả cánh đàn ông, có thể nói là thực khiến người mất hồn lạc phách. Người khác chỉ nói là mấy ma ma của Hồng Oa lợi hại,thật ra kiểm hàng người cuối cùng mới là cao thủ.
Trình Ý đến mắt cũng lười nhấc mi, ngậm thuốc nói, "Không."
Đường Chỉ Mạn xuyên qua màn khói nhàn nhạt nhìn hắn, cảm thấy thời gian này thật hắn sự là càng ngày càng lạnh lùng. Cô nói giỡn một câu, "Có phải sợ chính mình không giữ được hả."
Hắn hít một hơi thuốc thật sâu, mới nhìn về phía cô, nhếch miệng. "Cô đã nói như thế, vậy hãy để cho cô ta tới thử cho tốt. Sau lần này, nếu cô ta qua được cửa của tôi, tôi sẽ bao cô ta."
Đường Chỉ Mạn trong lòng cả kinh.
Trình Ý mặc dù sẽ chỉ điểm mấy chiêu cho đám nhóc mới đến, nhưng hắn trước giờ đều có điểm dừng, tuyệt đối không thật sự xài đám người đó thật.
Công tác dạy dỗ đều là Đường Chỉ Mạn làm.
Lúc cô mới nhận lời mời đến đây làm, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Ý, trong lòng thoảng qua một ý tưởng, người đàn ông này ngay từ khi còn nhỏ đã là khắc tinh của phụ nữ.
Hắn lúc ấy đang ngồi bên bàn làm việc nhìn cô một thân quần áo đoan trang.
Ánh mắt kia, rõ ràng lại như là lột sạch quần áo của cô.
Trước khi đến đây, Đường Chỉ Mạn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu hắn muốn đích thân đến kiểm hàng, cô có thể phụng bồi. Thấy hình thể và màu da của hắn, cô cũng không tính là thua thiệt.
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ dùng ánh mắt dâm loạn nhìn cô, hành động thực tế thật không có.
Về sau, bởi vì có một con nhóc mới đến không biết gì nên hắn rất thận trọng, chỉ hơi hơi đùa vài cái. Kết quả, cô bé kia bị hắn làm cho mê mệt, choáng váng đầu óc, chỉ kém chút nữa là hòa tan thành nước trước mặt hắn.
Sau này, các cô em trong nhóm đều lấy ra tất cả vốn liếng, bằng mọi cách dụ ông chủ lên giường. Nhưng mà, không có một ai thành công.
Đối với những dụng ý của các cô nàng kia Đường Chỉ Mạn coi như là mở một con mắt nhắm một con mắt. Cô đồng thời cũng đang mong đợi Trình Ý khi nào thì có thể phá giới, thật sự chơi cô em nào đó.
Nhưng mà cô vẫn chưa đợi được.
Cô thậm chí hoài nghi hắn có phải không được ở phương diện kia không, chỉ có lý luận tri thức phong phú mà thôi.
Sau khi đã thân quen với Trịnh Hậu Loan, cô mới biết được, Trình Ý có một người vợ chưa đăng ký.
Lần đầu tiên Đường Chỉ Mạn thấy Chu Hồng Hồng, là khi đang bàn bạc công việc trong phòng Trình Ý.
Đang nói, đột nhiên một bé gái đi vào (mình để nguyên nghĩa, chị tú bà này gọi HH là bé gái).
Cô gái này vừa nhìn thấy Trình Ý liền hung dữ, "Hút hút hút, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, hút chết cũng không ai quản anh."
Trình Ý thế mà ngay lập tức dụi điếu thuốc, hỏi: "Cô sao cũng tới đây?"
"Mấy gói thuốc của anh đều vứt ở nhà, rõ ràng là cố ý phải không. Tôi tan học còn phải sắc thuốc cho anh, anh thì tốt nhỉ, còn ở đây hút hăng say." Cô gái thở phì phò, cầm ấm thuốc trong tay bỏ lên trên bàn, mở nắp, trong không khí liền bay ra một mùi thuốc Đông y.
Trình Ý cười đứng dậy, đến kéo tay của cô bé, "Vợ ngoan, còn giúp anh nấu xong mới đưa tới."
Cô gái hất tay của hắn ra, "Mau thừa dịp nóng uống đi."
Đường Chỉ Mạn vừa thấy tình cảnh này, lập tức kiếm cớ muốn đi ra ngoài.
Vừa rồi cô ngồi trong góc, ngọn đèn hơi tối, hơn nữa lưng đối diện cửa. Cô bé kia chắc là lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, thần sắc trở nên có chút xấu hổ.
Trình Ý giới thiệu hai bên với nhau.
Đường Chỉ Mạn vẫn cho rằng, cô gái có thể làm cho Trình Ý ngưỡng mộ, tất nhiên phải là cô gái khuynh quốc khuynh thành. Cũng không phải nói Chu Hồng Hồng không xinh đẹp, chỉ là nét đẹp của cô ấy còn chưa thể đạt tới trình độ có thể xứng đôi với hắn.
Chu Hồng Hồng vừa nhìn là biết có khí chất của người phụ nữ của gia đình, còn tà khí trên người Trình Ý quá nặng. Đường Chỉ Mạn cũng không biết, cô bé kia làm thế nào có thể ngăn chặn hắn.
Hơn nữa cô cũng không hiểu, vì sao một kẻ trời sinh họa thủy như hắn lại không ăn vụng. Rõ ràng hắn có điều kiện tốt như vậy, ngoắc ngoắc ngón tay, là cả đám phụ nữ xếp hàng đợi hắn.
Nhưng mà, bây giờ Trình Ý lại đột nhiên nói muốn phá giới. Đường Chỉ Mạn lập tức nghĩ tới, hắn và Chu Hồng Hồng có phải xảy ra mâu thuẫn gì hay không.
Đường Chỉ Mạn hỏi: "Anh nói thật?"
"Thật." Trình Ý cười trả lời, nhưng nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng thấy phiếm lạnh.
Bởi vì quyết định này của Trình Ý mà cô thấy có chút mất mát. Cô cho rằng hắn là một người đàn ông trong số ít còn sống giữ mình trong sạch, thì ra cũng sẽ có một ngày như thế.
Chẳng qua cô vẫn sắp xếp cô gái kia đi vào câu dẫn Trình Ý.
Dù sao cô ta chỉ là người nghe lệnh làm việc ——
Cô gái kia sau khi đi vào phòng của Trình Ý, vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc thụ sủng nhược kinh (cảm giác kinh ngạc pha chút sợ hãi khi được sủng ái). Cô ta nghe bọn chị em trong nhóm từng nói về ông chủ, anh ta đều chưa từng nhúng chàm các cô, định lực vô cùng kinh người. Lần này không biết tại sao, lại muốn làm thật.
Trình Ý nửa nghiêng thân mình, dựa trên ghế sofa. Từ sau khi cô gái tiến vào, hắn vẫn cúi đầu chơi trò chơi trên di động.
Cô gái bị hắn vứt ở một bên, không biết phải làm sao.
Hắn đánh xong mấy ván trò chơi, mới nhìn cô nàng, như cười như không. "Bắt đầu đi, trơ ra đó làm gì. Ông đây không phải tiêu tiền để nhìn cô đứng ngây ở đó?"
Vốn cô gái kia không hề run rẩy, sau khi hắn ngẩng đầu, cô ta liền run cầm cập.
Sắc mặt ông chủ thế này, không ổn rồi.
"Đường Chỉ Mạn dạy cô chỉ biết run rẩy đứng đó thôi hả?" Hắn nói xong tiếp tục chơi di động.
"Không phải..." Cô gái lắc đầu liên tục, nhân lúc hắn còn chưa cảm thấy cô không làm được việc, vội cởi quần áo xuống, chỉ sợ khi bị hắn nhìn, cô không có dũng khí.
Trình Ý lại chơi một ván, sau đó để điện thoại di động xuống, ánh mắt dừng lại trên thân thể cô gái.
Hắn nhìn thế nào cũng thấy ngực của cô ta là giả.
Cô gái điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, thay một tư thế quyến rũ, lay nhẹ eo nhỏ, động tác thong thả, lại có ám chỉ mãnh liệt.
Không thể không nói, Đường Chỉ Mạn dạy cũng tương đối tốt. Cô ta luôn hiểu được vừa muốn nghênh đón nhưng vẫn còn xấu hổ, mơ hồ câu dẫn so với trực tiếp phóng đãng lại mê người hơn gấp bội.
Trình Ý nhìn thân thể phía trước với tỷ lệ hoàn hảo, nhưng lại không phải là một khối thân thể thật sự tự nhiên, giọng nói hơi chậm, "Lại đây."
Trong lòng cô gái rất vui vẻ khi thấy thái độ của hắn, chầm chậm khoan thai, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhưng hắn lại chỉ cầm tay cô lên.
Mười đầu ngón tay nhọn, mềm mại không xương.
Tay Chu Hồng Hồng vĩnh viễn cũng sẽ không có loại mềm mại này. Tay cô thật sự thô ráp, kem dưỡng da tay gì cũng không cứu vớt được. Cô phải làm việc, trong nhà tất cả việc nhà đều dồn trên người cô.
Lúc hắn dắt tay cô, thích mài vết chai của cô, đó là dấu vết cô vì hắn hao tốn sức lực.
Chu Hồng Hồng cũng không học được dáng vẻ câu dẫn người khác, nhiều lắm thì chỉ là trên giường kêu dễ nghe một chút, ôm hắn chặt một chút. Thỉnh thoảng, lúc hắn hỏi vài câu hạ lưu, sẽ keo kiệt đáp trả hắn một câu.
Nhưng mà thời khắc chinh phục được cô, có một loại đó khoái cảm kịch liệt, khó có thể hình dung được.
Cô gái kia, cuối cùng vẫn bị Trình Ý đuổi đi ra ngoài.
Hắn hiện tại tình nguyện một mình lẳng lẽ hút thuốc, cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ khác ở trước mặt hắn lắc lư.
Bởi vì, người phụ nữ có thể làm hắn phóng túng khát vọng, chỉ là người có tên Chu Hồng Hồng.
Bình luận facebook