2019.
Năm ấy tôi đang học lớp 11.
Tôi đã thích một người từ rất lâu.
Tôi có thể miêu tả anh bằng hàng vạn mỹ từ nhưng lại không thể hình dung được giọng nói của anh.
Anh là một người tẻ nhạt, cũng không thích nói chuyện với người khác, thế nên tôi và anh chưa một lần nói chuyện với nhau.
Tôi từng than thở chuyện yêu thầm của mình trên mạng xã hội.
Chàng trai tôi thích, giọng nói của anh trong ký ức của tôi rất mơ hồ.
Cộng đồng mạng bày tỏ sự ngạc nhiên, thậm chí không tin, sao tôi có thể quên mất giọng nói của người mình thích chứ.
Thú thật tôi cũng không hiểu tại sao.
Hai năm.
Suốt hai năm dài đằng đẵng, tôi chưa một lần thật sự nghe rõ giọng nói của anh.
Anh là chàng trai đầu tiên tôi phải lòng trong đời, anh cũng là người cho tôi biết cảm giác lần đầu khi thầm thương một ai đó là như thế nào, có trăm thứ cảm xúc lẫn lộn.
Tan học, tôi và anh cùng bước trên một con đường. Lúc về nhà, tôi sẽ âm thầm lẽo đẽo theo sau anh, đôi khi ánh hoàng hôn sẽ khiến kéo dài cái bóng của anh, tôi sẽ rảo bước rồi giẫm lên nó, như thể tôi đã theo kịp bước chân của anh vậy.
Tôi hiểu, chúng tôi sẽ không thể sóng bước đi bên nhau, vì vậy tan học âm thầm đi theo anh đã trở thành điều ngọt ngào duy nhất trong chuyện tình yêu thầm với đủ thứ cảm xúc của tôi.
Anh không ngoảnh đầu lại mà chỉ tiến về phía trước.
Tôi cũng không bước đến mà chỉ lặng nhìn bóng lưng gần lúc xa của anh.
Mỗi lần ngước đầu trông thấy bóng lưng vững chãi, lạnh lùng của anh tôi lại có một suy nghĩ ngốc nghếch, nếu có một ngày anh dừng bước đợi tôi, bắt chuyện với tôi thì hay biết mấy.
Câu đầu tiên anh nói với tôi sẽ là gì đây nhỉ.
Ngày anh thi đại học, khối chúng tôi được nghỉ hè.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cũng sắp hai năm rồi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, nhiều năm như thế thật ra cũng chỉ là một mình tôi đơn phương.
Tôi biết, anh không có nghĩa vụ phải biết tôi thích anh.
Nhưng tôi không cam tâm, cũng không muốn giấu mãi bí mật này trong lòng, thế nên ngày hôm đó tôi đã lấy hết can đảm nói ra tình cảm của mình, viết dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.
Khi ấy, tôi nhìn ID QQ mình cất giữ bấy lâu rồi ấn vào boxchat của anh, con tim đập thình thịch trong lồng ngực, ngón tay bắt đầu gõ ba chữ tôi không bao giờ có thể mở lời.
“Em thích anh.” Mấy giây sau.
“Tôi là bạn gái của anh ấy.” Bảy chữ ấy khiến tôi ch.ết lặng.
Bởi, vào khoảnh khắc đó.
Mối tình đơn phương trong suốt ba năm trời của tôi đã kết thúc theo một cách rất đỗi hoang đường.
Tôi kiên cường ngẩng cao đầu nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, nhờ vào chút lý trí cuối cùng còn sót lại, tôi đã không do dự xóa anh.
Cả mùa hè, tôi không còn nhớ đến anh nữa.
Ngày nóng nhất của tháng 09 năm 2020, tôi ngồi tàu hỏa đến trường đại học, tựa người vào khung cửa sổ, đeo tai nghe. Lúc nhắm mắt lại tôi đã trông thấy bóng lưng mình không thể nào quên.
Bóng lưng ấy đã rất mờ nhạt, tôi chỉ đành dựa vào ký ức nằm sâu trong bộ não của mình phác họa lại hình dáng của anh.
Có người nói, bước đầu tiên khi quên đi một người là từ giọng nói.
Nhưng cớ sao, rõ ràng tôi chưa từng nghe rõ giọng nói của anh nhưng tôi vẫn không thể thật sự quên được anh.
Sau này có người hỏi tôi, nếu như thời gian quay ngược trở lại, liệu cậu có dũng cảm hơn không. Tôi biết trên đời này làm gì có nếu như. Tôi cũng biết đáp án của câu hỏi này là vô nghĩa nhưng tôi vẫn canh cánh và suy nghĩ về nó rất lâu.
Tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ không nói cho anh biết tình cảm trong lòng mình, điều nuối tiếc nhất chính là giọng nói của anh trong thế giới của tôi quá mờ nhạt, thế nên tôi càng muốn nghe thấy giọng nói của anh hơn.
Thú thật một ngày trước khi vào năm học lớp 12, tôi bắt đầu thấy hoảng sợ, bởi tôi biết mình sẽ không thể nhìn thấy anh trong trường nữa, trong sân trường cũng không còn hình bóng của người ấy nữa.
Tôi không tài nào chấp nhận được, cũng không dám tin, anh tốt nghiệp thật rồi, anh đã rời xa nơi này thật rồi.
Tôi đã mong chờ rất nhiều.
Mùa xuân, tôi sẽ mong chờ tiết đọc buổi sáng, bởi trong tiếng đọc sách ở dưới tầng sẽ có tiếng của anh.
Mùa hạ, tôi sẽ mong chờ sân bóng rổ, bởi ở đó anh sẽ cảm thấy vui vẻ.
Mùa thu, tôi sẽ mong chờ cây ngô đồng, bởi anh sẽ đứng hóng gió ở nơi ấy.
Mùa đông, tôi sẽ mong chờ máy nước, bởi mỗi lúc ra chơi anh sẽ đến đó lấy nước.
Tôi mong chờ vào cuộc gặp gỡ tình cờ giữa chúng tôi, nhưng khi thật sự gặp được anh tôi lại vội chạy trốn.
Tiếng tàu hỏa bỗng vang lên, tôi hoàn hồn.
Mở mắt, tháo tai nghe xuống, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối ngoài cửa sổ vụt qua, bóng người dần xa, ở phương xa nơi không có rặng mây có một đàn chim bay qua, chúng kêu không ngớt, làn gió nóng thoảng qua vỗ về gương mặt tôi.
Từ từ, tôi nhắm mắt lại, tự hỏi lòng mình rốt cuộc mày còn thích người ấy không.
Nếu như sau này còn có cơ hội gặp lại thì sao?
Nếu khi đó anh vẫn còn nhớ em, em có thể yêu cầu.
Hy vọng có một ngày anh sẽ đứng trước mặt em rồi nói cho em biết tên của anh.
Nhưng tôi hiểu, đời người làm gì có nhiều lần gặp lại đến thế, có những người bỏ lỡ là bỏ lỡ, có thể cả đời này sẽ không gặp lại nữa.
Tàu hỏa dừng lăn bánh.
Người ta hay nói kiếp sau, nhưng có kiếp sau thật sao.
Tôi không tin lắm.
Nhưng sau khi gặp được anh.
Bỗng dưng tôi lại rất muốn có kiếp sau.
Kiếp sau nhất định anh sẽ giống như tôi, gặp được một người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, yêu nhưng không thể bên nhau.
Cảm ơn anh, tia sáng duy nhất trong thanh xuân của em.
Cảm ơn anh, đã chiếu rọi vùng đất cằn cỗi trong em.
Hoàng hôn buông xuống, tôi mở mắt, đứng dậy rồi lấy vali để trên kệ xuống.
Kiếp này, tôi chúc anh hạnh phúc.
Và tôi, sẽ gặp được một người tốt hơn anh.
Hết.
__________
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup khỏi blog, cảm ơn.
Bình luận facebook