Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Cả tiết, Nguyễn Kiều không có chút tâm trạng nào.
Trần Dương Dương bị Lâm Trạm nói mấy câu mất mặt, vẻ mặt lúng túng xoay người rời khỏi lớp học.
Mà lúc này Lâm Trạm như một vị thần ngồi cạnh cô, chơi game trên điện thoại dưới bàn.
Cô mơ hồ lên bục, trình bày đơn giản bài báo cáo trong ba phút, rồi mơ hồ xuống bục.
Một tiết học 45 phút, trong đầu cô toàn nhớ về những lời nói lúc Lâm Trạm che chở cho mình.
Một người con trai bảo vệ cho mình, khiến cô không thể nào dửng dưng được.
Rõ ràng con tim đập rất mạnh, nhưng lúc này cô lại làm bộ như không có gì.
Cũng may Lâm Trạm cứ chơi game ở dưới bàn suốt, không có trêu chọc cô.
Cô Từ khá xem trọng hiệu suất làm việc, chỉ cho mỗi nhóm 3 phút báo cáo, nếu lố giờ sẽ trực tiếp cắt ngang, kết thúc phần báo cáo.
Hồn Nguyễn Kiều đã lang thang đi đâu mất nên vốn không nghĩ nhiều, thời gian hai tiết là 90 phút, cho dù một tổ lên báo cáo khoảng 7, 8 phút vậy là vừa đủ, tại sao cô Từ nhất định phải khống chế trong 3 phút?
Đến khi kết thúc tiết một, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu.
Cô Từ đứng trên bục giảng phát biểu.
“Đầu tiên, cô vô cùng cảm ơn các em đã phối hợp với cô trong học kỳ này, mỗi lần lên lớp cô đều rất vui.”
“Tiếp theo, cô rất hài lòng với kết quả kiểm tra lần này, cô có dành chút thời gian để xem video của các em, phần lớn đều làm rất tốt, ví dụ như Trẻ em và tuổi trẻ, tình tiết trong kịch bản được sắp xếp rất sáng tạo. Tuy nhiên hơi bị thiếu sót về phần hậu kỳ, nhưng có thể nhìn ra được thành viên của tổ một rất cố gắng hoàn thành bài tập kiểm tra này.”
“Kế tiếp, phần báo cáo của các em trong tiết này cũng khá tốt, đều đạt được tiêu chuẩn mà cô trông mong, có một số bạn lên báo cáo trong thời gian quá dài, cô đã cắt ngang, thật sự xin lỗi các em, nhưng thật sự không thể nào nói quá dài.”
“Vậy tiết còn lại để làm gì đây? Chúng ta sẽ học tiết ngoài trời.”
“Thật ra trước kia trường chúng ta sẽ sắp xếp môn tâm lý học tập thể ở học kỳ sau trong chương trình học, bởi vì khi đó là mùa xuân, thời tiết đẹp, thuận tiện cho hoạt động ngoài trời.”
“Nhưng lịch học năn nay lại sắp xếp như vậy, cô cũng không có cách nào, học kỳ này trời lạnh, thời tiết không tốt lắm, chúng ta không thể học những tiết ngoài trời được, nên cô muốn tiết cuối cùng của tâm lý học tập thể sẽ hoạt động ở ngoài lớp, đúng lúc thời tiết hôm nay khá đẹp, bên ngoài mặt trời đã dâng cao.”
Biết cô Từ rất hài lòng về bài đánh già này, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi ủng hộ tiết tiếp theo sẽ hoạt động ngoài trời.
Lúc trước thời tiết không tốt, bọn họ rất ít học ngoài trời, nhưng cũng không phải là chưa từng học qua.
Tiết học ngoài trời đều là những trò chơi tập thể, ví dụ như “Gió lớn thổi”, “Giẫm lên báo” gì đó, chỉ cần tập trung tinh thần thì tất cả mọi người sẽ rất vui.
Hôm nay theo thường lệ sẽ chơi trò “Gió lớn thổi” (*) để mở màn, sau đó là trò chơi “Tim có hàng ngàn nút thắt”.
“Tim có hàng ngàn nút thắt” chính là mọi người nắm tay nhau vây thành một vòng tròn, mỗi người đều phải nhớ người bên trái và bên phải của mình.
Sau đó cô tuyên bố buông tay ra, xáo trộn vị trí.
Khi kêu “ngừng” thì mọi người phải tìm được người ở hai bên mình nắm tay lại.
Bởi vì vị trí lộn xộn nên một nhóm người sẽ bắt thành một vòng tròn nhỏ.
Mọi người cần phải đi qua các nhóm nhỏ từ từ tách ra, khôi phục lại vòng tròn lớn lúc ban đầu.
Trong lúc này tay không được buông tay ra, không được hoán đổi thứ tự trái phải.
Trước khi bắt đầu, Lâm Trạm ép buộc kéo Giang Thành lẻn đến bên người Nguyễn Kiều, chen vào người bên trái cô, thản nhiên nắm tay cô.
Nguyễn Kiều bất giác giật giật ngón tay, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, nhưng chỉ vài giây, hơi ấm của cô đã truyền sang bàn tay lành lạnh kia.
Cô không ngoảnh đầu lại, nhưng tai đã hơi nóng lên.
Hai trò chơi này chỉ có thể xem như làm nóng người, sau khi chơi xong, cô Từ vỗ tay, tuyên bố hoạt động cuối cùng của tâm lý học tập thể là Ánh mắt của cậu.
Mọi người sẽ chia hai người thành một nhóm hợp tác với nhau, một người bị bít kín mắt, dưới sự chỉ dẫn của người còn lại sẽ đi qua đủ loại chướng ngại vật.
Mà người chỉ dẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào sự điều khiển các động tác đã được giao hẹn.
Gần như vừa mới tuyên bố trò chơi, Lâm Trạm bèn kéo cổ tay Nguyễn kiều.
Anh khẽ nhíu mày, trực tiếp nói, “Chúng ta cùng một nhóm đi.”
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh, “Cậu muốn làm người mù à?”
“Người mù thì người mù.”
Nguyễn Kiều khẽ nâng khóe miệng, không từ chối.
Sau khi mọi người chia nhóm và “người mù” mang đồ bịt mắt xong, cô Từ mới ra hiệu cho người chỉ dẫn dẫn đồng đội đến khu chướng ngại vật.
Nguyễn Kiều vừa nhìn thấy khu chướng ngại vật liền nhức đầu, có phải hơi khó không…
Ngoại trừ các chướng ngại vật cần phải vượt qua, còn có cạm bẫy, thậm chí còn có con đường dốc nữa.
Khi con người không nhìn thấy gì đều sẽ có cảm giác không an toàn, còn có nỗi sợ hãi không biết được phía trước ra sao.
Thành viên của một số nhóm ở phía trước đi tới chướng ngại vật, sống chết không chịu cất bước, còn có người nắm chặt áo của người chỉ dẫn.
Còn có người không đủ kiên nhẫn, không chút lưỡng lự đẩy người ta vào trong chướng ngại vật.
“Người mù” cũng có tôn nghiêm của người ta, ép buộc đẩy vào thế này đương nhiên phải chống lại, vừa kháng cự thì chắc chắn sẽ có đủ loại hậu quả xảy ra như đụng đầu, rơi vào bẫy.
Đến lượt Nguyễn Kiều dẫn Lâm Trạm đi, Nguyễn Kiều nhớ những lỗi mà các bạn trước mắc phải, cả đường đi rất cẩn thận.
Hai người cũng coi như khá ăn ý.
Nguyễn Kiều vỗ bả vai Lâm Trạm vài cái, Lâm Trạm liền bước lên phía trước vài bước, chỗ phải nhấc chân thì sẽ vỗ đùi, nếu quẹo trái quẹo phải thì kéo hai bên tay là được.
Đoạn đường này hai người đi rất ổn định, ngay cả lên dốc xuống dốc đều bình yên vô sự đi qua.
Trước khi đến một kênh rạch, Lâm Trạm đưa chân thăm dò trước, cảm thấy có hơi bất ổn, anh cảm giác được hình như giẫm lên chỗ rìa nào đấy.
Anh hỏi: “Phía trước có cạm bẫy đúng không?”
Nguyễn Kiều không thể nói, muốn dùng động tác để nhắc nhở anh nhấc chân, nhưng bỗng chốc đứt gân não hay sao mà nhớ lầm, vỗ vai anh.
Lâm Trạm không hề nghi ngờ, bước tới phía trước.
“Rầm”, Lâm Trạm giẫm vào bẫy một cách oanh liệt.
Bời vì anh không hề phòng bị nên ngã xuống rất nặng, chân gập lại, đầu gối đập vào bên đường cạm bẫy.
“Ui.”
Lâm Tram than nhẹ.
Nguyễn Kiều chưa kịp phản ứng, nghe thấy anh kêu lên mới giật mình, cô hốt hoảng bước lên nâng Lâm Trạm dậy, cũng bất chấp quy định không thể nói chuyện gì đó.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé… tớ vỗ sai chỗ rồi.”
“Quần cậu rách rồi, có phải chảy máu rồi không?”
Lâm Trạm chịu đau, giọng nói rất thấp, “Không sao, đi nốt chỗ còn lại đi.”
Phía sau chỉ còn một chướng ngại vật đơn giản, Nguyễn Kiều dìu Lâm Trạm khập khễnh đi qua, rồi lập tức giúp anh tháo bịt mắt xuống, dìu anh ngồi cạnh bồn hoa.
Nguyễn Kiều ngồi trên mặt đất, giúp anh cuốn ống quần lên.
Trán Lâm Trạm đang đổ mồ hôi.
Lần va chạm này thật sự rất nặng, bị đau thật chứ không phải là kiểu “bán thảm”.
Đầu gối của anh đau rát, chỉ cần động một tí thì dây thần kinh đều nhảy dựng lên.
Nguyễn Kiều mím môi, cẩn thận cuốn ống quần lên, cố gắng tránh đụng đến vết thương.
Nhưng vừa cuốn lên thì nhìn thấy máu còn đang chảy ra ngoài, bên cạnh vết thương đã sưng lên.
Nguyễn Kiều lấy một cốc nước từ trong cặp ra, giúp anh rửa miệng vết thương, sau khi làm xong thì đứng dậy.
“Cậu ngồi ở đây một lát nhé, tớ đi mua thuốc cho cậu.”
Lâm Trạm gọi cô: “Này, không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nguyễn Kiều vốn không quan tâm tới, quay lại giải thích với cô Từ rồi chạy đến phòng y tế rất nhanh.
Khi trở về, cô cầm một túi đồ, lúc này đã tan học nên mọi người đã giải tán hết.
Cô đến trước người Lâm Trạm, Lâm Trạm còn chưa phát hiện, anh đang cúi đầu không ngừng lấy tay quạt chỗ vết thương.
Nguyễn Kiều yên lặng ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh rửa miệng vết thương.
Lúc này Lâm Trạm mới thấy cô, tay dừng lại ở giữa không trung, sau đó thu tay về.
Nguyễn Kiều lấy bông băng và cồn ra, vừa thoa vừa nói chuyện với anh.
Giọng của cô rất nhẹ: “Xin lỗi nhé, là lỗi của tớ.”
Dáng vẻ nghiêm túc xin lỗi này của Nguyễn Kiều khiến Lâm Trạm hơi ngại.
Anh đang định lợi dụng chuyện bị thương này mà chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ chỉ có thể sờ mũi, giả vờ thản nhiên nói: “Tớ đã nói với cậu rồi, chút việc nhỏ thôi mà, vốn dĩ không cần phải thoa thuốc gì đâu, vết thương nhỏ mà làm như là bị trọng thương vậy, rõ là… khiến người khác sẽ cảm thấy tớ yểu điệu như mấy cô gái.”
Nguyễn Kiều giương mắt nhìn anh, rồi tiếp tục nói: “Tớ còn chưa nói hết, có phải cậu bị ngốc không hả, đã biết phía trước là bẫy mà còn bước tới, trước khi xuất phát tớ cũng đã lén nói với cậu, hình như cuối cùng có một cái bẫy, bảo cậu nên chú ý, vậy mà cậu lại giẫm lên.”
Lâm Trạm đối mặt với cô, buột miệng nói; “Đó là bởi vì tớ tin tưởng cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Kiều dừng động tác lại.
Lâm Trạm nhìn cô rồi giải thích, “Ôi cậu đừng hiểu lầm, tớ không có trách cậu.”
Nguyễn Kiều không hề hiểu lầm, cô chỉ cảm thấy trên mặt có vệt ửng đỏ nóng bừng bừng không thể nào che giấu được, nên chỉ có thể cúi đầu càng thấp hơn.
Ngay cả động tác thoa thuốc cũng bắt đầu rối beng.
“Ui.”
Lâm Trạm lại than nhẹ: “Ôi ôi ôi, cậu nhẹ tay chút được không.”
Đầu óc Nguyễn Kiều mơ hồ, cô cúi đầu nói: “Được! Cậu đừng nói chuyện nữa, quấy rầy tớ.”
Nguyễn Kiều cẩn thận thoa thuốc cho Lâm Trạm, nhìn thấy miệng vết thương mà phát hoảng.
Nguyễn Kiều: “Cậu ở đây nghỉ một lát, chút nữa tớ sẽ đỡ cậu về phòng ngủ.”
Lâm Trạm không có ý kiến, anh nghịch điện thoại.
Vừa lướt điện thoại đã nhìn thấy được tin động trời, Giang Thành thối không biết xấu hổ lại gửi video clip cho lớp Hán ngữ đối ngoại, là clip tâm lý của bọn họ.
Sau đó bạn trong lớp đồng loạt gửi sticker có biểu cảm như đã thông suốt chuyện gì đó.
Lâm Trạm lướt mấy chục tin, quái dị thiệt sao tất cả đều là biểu cảm của anh thế!
Một người vừa đóng một vai trang trí vừa đóng một vai là thực vật như anh dễ dàng lắm sao?!
Đúng vào lúc này, Nguyễn Kiều chợt bật cười.
Lâm Trạm có dự cảm không tốt, “Cậu cười cái gì?”
Nguyễn Kiều lắc đầu không nói gì, Lâm Trạm nhanh tay lẹ mắt, đoạt lấy di động của cô, di động đang dừng ở trang web, là gói biểu cảm thực vật phiên bản Lâm Trạm mà Tống Loan Loan gửi cho cô.
Lâm Trạm sắp tức chết rồi, vừa mới nhập học anh là Đạo Minh Tự của Nam Đại, còn chưa hết một học kỳ mà hình ảnh này đã bị phá vỡ mất rồi.
Lâm Trạm rất muốn cứu vãn hình tượng của mình.
Anh đột nhiên lanh trí, bật máy ảnh điện thoại, rồi ngoắc ngón tay với Nguyễn Kiều, “Này, qua đây đi, đạo diễn Nguyễn.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ: “Gì thế?”
Lâm Trạm hất cằm, nâng mắt nhìn cô, “Sau khi quay clip tâm lý xong, tớ vẫn luôn muốn đăng trong vòng bạn bè, nhưng tớ chỉ là vai phụ thôi, nếu chụp ảnh cùng với đạo diễn thì cũng không quá đáng chứ.”
Nguyễn Kiều lập tức lắc đầu, “Không cần.”
Lâm Trạm kéo cô ngồi xuống, Nguyễn Kiều quay đầu kháng cự, “Dùng camera trước hả, xấu quá.”
Lúc này Lâm Trạm mới nhớ tới, con gái khi chụp hình phải xinh đẹp, nhưng điện thoại của anh không có chức năng làm đẹp nào.
Anh hỏi: “Ơ, Quả Hồng muội muội, điện thoại của cậu có không?”
Nguyễn Kiều định nói không có, nhưng nghĩ đến nếu như dùng điện thoại của mình chụp, hình như có thể… bởi vì nếu không gửi cho anh thì anh sẽ không thể nào đăng lên vòng bạn bè.
Vì thế cô lặng lẽ gật đầu, mở phần mềm B612 ra.
Lâm Trạm nhìn thấy, “Nấm lùn của tớ lợi hại quá, nhiều hiệu ứng quá, vương miện này không tệ nè, chọn cái này đi…”
Nguyễn Kiều không để anh đụng vào điện thoại, tự mình chọn hiệu ứng vương miện.
Rất nhanh, trên đầu của hai người đều xuất hiện một chiếc vương miện, Lâm Trạm còn vòng qua cổ Nguyễn Kiều, giơ ngón tay “hi” cạnh đầu cô.
“Rắc”, một tấm hình xinh đẹp đã ra đời.
“Hiệu ứng này được thế, không tệ, không tệ.”
Lâm Trạm như nhà khoa học vừa phát hiện ra cái mới, cứ không ngừng khen ngợi.
“Lát nữa cậu gửi hình cho tớ nha, tớ cũng muốn tải ứng dụng này về.”
Nguyễn Kiều vờ như không nghe thấy, âm thầm đổi chủ đề, “Được rồi, nghỉ đủ rồi, tớ dìu cậu về phòng ngủ.”
(*) Cách chơi trò Gió lớn thổi:
Sắp số ghế dựa ít hơn một cái so với số người và tạo thành một vòng. Người làm quỷ sẽ đứng ở chính giữa vòng, người đó có thể nói gió lớn hay nhỏ tùy ý. Nếu như hô gió lớn thổi thì người có đặc điểm X mà người làm quỷ nói phải đứng dậy hoán đổi vị trí. Nếu như nói gió nhỏ thổi, thì những người không có đặc điểm X phải đứng dậy hoán đổi vị trí. Người không cướp được chỗ sẽ là quỷ mới.
Ví dụ:
Quỷ: Gió lớn thổi
Những người còn lại: Thổi cái gì?
Quỷ: Thổi người đeo mắt kiếng (Những người đeo mắt kiếng sẽ đứng dậy đổi vị trí).
Trần Dương Dương bị Lâm Trạm nói mấy câu mất mặt, vẻ mặt lúng túng xoay người rời khỏi lớp học.
Mà lúc này Lâm Trạm như một vị thần ngồi cạnh cô, chơi game trên điện thoại dưới bàn.
Cô mơ hồ lên bục, trình bày đơn giản bài báo cáo trong ba phút, rồi mơ hồ xuống bục.
Một tiết học 45 phút, trong đầu cô toàn nhớ về những lời nói lúc Lâm Trạm che chở cho mình.
Một người con trai bảo vệ cho mình, khiến cô không thể nào dửng dưng được.
Rõ ràng con tim đập rất mạnh, nhưng lúc này cô lại làm bộ như không có gì.
Cũng may Lâm Trạm cứ chơi game ở dưới bàn suốt, không có trêu chọc cô.
Cô Từ khá xem trọng hiệu suất làm việc, chỉ cho mỗi nhóm 3 phút báo cáo, nếu lố giờ sẽ trực tiếp cắt ngang, kết thúc phần báo cáo.
Hồn Nguyễn Kiều đã lang thang đi đâu mất nên vốn không nghĩ nhiều, thời gian hai tiết là 90 phút, cho dù một tổ lên báo cáo khoảng 7, 8 phút vậy là vừa đủ, tại sao cô Từ nhất định phải khống chế trong 3 phút?
Đến khi kết thúc tiết một, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu.
Cô Từ đứng trên bục giảng phát biểu.
“Đầu tiên, cô vô cùng cảm ơn các em đã phối hợp với cô trong học kỳ này, mỗi lần lên lớp cô đều rất vui.”
“Tiếp theo, cô rất hài lòng với kết quả kiểm tra lần này, cô có dành chút thời gian để xem video của các em, phần lớn đều làm rất tốt, ví dụ như Trẻ em và tuổi trẻ, tình tiết trong kịch bản được sắp xếp rất sáng tạo. Tuy nhiên hơi bị thiếu sót về phần hậu kỳ, nhưng có thể nhìn ra được thành viên của tổ một rất cố gắng hoàn thành bài tập kiểm tra này.”
“Kế tiếp, phần báo cáo của các em trong tiết này cũng khá tốt, đều đạt được tiêu chuẩn mà cô trông mong, có một số bạn lên báo cáo trong thời gian quá dài, cô đã cắt ngang, thật sự xin lỗi các em, nhưng thật sự không thể nào nói quá dài.”
“Vậy tiết còn lại để làm gì đây? Chúng ta sẽ học tiết ngoài trời.”
“Thật ra trước kia trường chúng ta sẽ sắp xếp môn tâm lý học tập thể ở học kỳ sau trong chương trình học, bởi vì khi đó là mùa xuân, thời tiết đẹp, thuận tiện cho hoạt động ngoài trời.”
“Nhưng lịch học năn nay lại sắp xếp như vậy, cô cũng không có cách nào, học kỳ này trời lạnh, thời tiết không tốt lắm, chúng ta không thể học những tiết ngoài trời được, nên cô muốn tiết cuối cùng của tâm lý học tập thể sẽ hoạt động ở ngoài lớp, đúng lúc thời tiết hôm nay khá đẹp, bên ngoài mặt trời đã dâng cao.”
Biết cô Từ rất hài lòng về bài đánh già này, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi ủng hộ tiết tiếp theo sẽ hoạt động ngoài trời.
Lúc trước thời tiết không tốt, bọn họ rất ít học ngoài trời, nhưng cũng không phải là chưa từng học qua.
Tiết học ngoài trời đều là những trò chơi tập thể, ví dụ như “Gió lớn thổi”, “Giẫm lên báo” gì đó, chỉ cần tập trung tinh thần thì tất cả mọi người sẽ rất vui.
Hôm nay theo thường lệ sẽ chơi trò “Gió lớn thổi” (*) để mở màn, sau đó là trò chơi “Tim có hàng ngàn nút thắt”.
“Tim có hàng ngàn nút thắt” chính là mọi người nắm tay nhau vây thành một vòng tròn, mỗi người đều phải nhớ người bên trái và bên phải của mình.
Sau đó cô tuyên bố buông tay ra, xáo trộn vị trí.
Khi kêu “ngừng” thì mọi người phải tìm được người ở hai bên mình nắm tay lại.
Bởi vì vị trí lộn xộn nên một nhóm người sẽ bắt thành một vòng tròn nhỏ.
Mọi người cần phải đi qua các nhóm nhỏ từ từ tách ra, khôi phục lại vòng tròn lớn lúc ban đầu.
Trong lúc này tay không được buông tay ra, không được hoán đổi thứ tự trái phải.
Trước khi bắt đầu, Lâm Trạm ép buộc kéo Giang Thành lẻn đến bên người Nguyễn Kiều, chen vào người bên trái cô, thản nhiên nắm tay cô.
Nguyễn Kiều bất giác giật giật ngón tay, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, nhưng chỉ vài giây, hơi ấm của cô đã truyền sang bàn tay lành lạnh kia.
Cô không ngoảnh đầu lại, nhưng tai đã hơi nóng lên.
Hai trò chơi này chỉ có thể xem như làm nóng người, sau khi chơi xong, cô Từ vỗ tay, tuyên bố hoạt động cuối cùng của tâm lý học tập thể là Ánh mắt của cậu.
Mọi người sẽ chia hai người thành một nhóm hợp tác với nhau, một người bị bít kín mắt, dưới sự chỉ dẫn của người còn lại sẽ đi qua đủ loại chướng ngại vật.
Mà người chỉ dẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào sự điều khiển các động tác đã được giao hẹn.
Gần như vừa mới tuyên bố trò chơi, Lâm Trạm bèn kéo cổ tay Nguyễn kiều.
Anh khẽ nhíu mày, trực tiếp nói, “Chúng ta cùng một nhóm đi.”
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh, “Cậu muốn làm người mù à?”
“Người mù thì người mù.”
Nguyễn Kiều khẽ nâng khóe miệng, không từ chối.
Sau khi mọi người chia nhóm và “người mù” mang đồ bịt mắt xong, cô Từ mới ra hiệu cho người chỉ dẫn dẫn đồng đội đến khu chướng ngại vật.
Nguyễn Kiều vừa nhìn thấy khu chướng ngại vật liền nhức đầu, có phải hơi khó không…
Ngoại trừ các chướng ngại vật cần phải vượt qua, còn có cạm bẫy, thậm chí còn có con đường dốc nữa.
Khi con người không nhìn thấy gì đều sẽ có cảm giác không an toàn, còn có nỗi sợ hãi không biết được phía trước ra sao.
Thành viên của một số nhóm ở phía trước đi tới chướng ngại vật, sống chết không chịu cất bước, còn có người nắm chặt áo của người chỉ dẫn.
Còn có người không đủ kiên nhẫn, không chút lưỡng lự đẩy người ta vào trong chướng ngại vật.
“Người mù” cũng có tôn nghiêm của người ta, ép buộc đẩy vào thế này đương nhiên phải chống lại, vừa kháng cự thì chắc chắn sẽ có đủ loại hậu quả xảy ra như đụng đầu, rơi vào bẫy.
Đến lượt Nguyễn Kiều dẫn Lâm Trạm đi, Nguyễn Kiều nhớ những lỗi mà các bạn trước mắc phải, cả đường đi rất cẩn thận.
Hai người cũng coi như khá ăn ý.
Nguyễn Kiều vỗ bả vai Lâm Trạm vài cái, Lâm Trạm liền bước lên phía trước vài bước, chỗ phải nhấc chân thì sẽ vỗ đùi, nếu quẹo trái quẹo phải thì kéo hai bên tay là được.
Đoạn đường này hai người đi rất ổn định, ngay cả lên dốc xuống dốc đều bình yên vô sự đi qua.
Trước khi đến một kênh rạch, Lâm Trạm đưa chân thăm dò trước, cảm thấy có hơi bất ổn, anh cảm giác được hình như giẫm lên chỗ rìa nào đấy.
Anh hỏi: “Phía trước có cạm bẫy đúng không?”
Nguyễn Kiều không thể nói, muốn dùng động tác để nhắc nhở anh nhấc chân, nhưng bỗng chốc đứt gân não hay sao mà nhớ lầm, vỗ vai anh.
Lâm Trạm không hề nghi ngờ, bước tới phía trước.
“Rầm”, Lâm Trạm giẫm vào bẫy một cách oanh liệt.
Bời vì anh không hề phòng bị nên ngã xuống rất nặng, chân gập lại, đầu gối đập vào bên đường cạm bẫy.
“Ui.”
Lâm Tram than nhẹ.
Nguyễn Kiều chưa kịp phản ứng, nghe thấy anh kêu lên mới giật mình, cô hốt hoảng bước lên nâng Lâm Trạm dậy, cũng bất chấp quy định không thể nói chuyện gì đó.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé… tớ vỗ sai chỗ rồi.”
“Quần cậu rách rồi, có phải chảy máu rồi không?”
Lâm Trạm chịu đau, giọng nói rất thấp, “Không sao, đi nốt chỗ còn lại đi.”
Phía sau chỉ còn một chướng ngại vật đơn giản, Nguyễn Kiều dìu Lâm Trạm khập khễnh đi qua, rồi lập tức giúp anh tháo bịt mắt xuống, dìu anh ngồi cạnh bồn hoa.
Nguyễn Kiều ngồi trên mặt đất, giúp anh cuốn ống quần lên.
Trán Lâm Trạm đang đổ mồ hôi.
Lần va chạm này thật sự rất nặng, bị đau thật chứ không phải là kiểu “bán thảm”.
Đầu gối của anh đau rát, chỉ cần động một tí thì dây thần kinh đều nhảy dựng lên.
Nguyễn Kiều mím môi, cẩn thận cuốn ống quần lên, cố gắng tránh đụng đến vết thương.
Nhưng vừa cuốn lên thì nhìn thấy máu còn đang chảy ra ngoài, bên cạnh vết thương đã sưng lên.
Nguyễn Kiều lấy một cốc nước từ trong cặp ra, giúp anh rửa miệng vết thương, sau khi làm xong thì đứng dậy.
“Cậu ngồi ở đây một lát nhé, tớ đi mua thuốc cho cậu.”
Lâm Trạm gọi cô: “Này, không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nguyễn Kiều vốn không quan tâm tới, quay lại giải thích với cô Từ rồi chạy đến phòng y tế rất nhanh.
Khi trở về, cô cầm một túi đồ, lúc này đã tan học nên mọi người đã giải tán hết.
Cô đến trước người Lâm Trạm, Lâm Trạm còn chưa phát hiện, anh đang cúi đầu không ngừng lấy tay quạt chỗ vết thương.
Nguyễn Kiều yên lặng ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh rửa miệng vết thương.
Lúc này Lâm Trạm mới thấy cô, tay dừng lại ở giữa không trung, sau đó thu tay về.
Nguyễn Kiều lấy bông băng và cồn ra, vừa thoa vừa nói chuyện với anh.
Giọng của cô rất nhẹ: “Xin lỗi nhé, là lỗi của tớ.”
Dáng vẻ nghiêm túc xin lỗi này của Nguyễn Kiều khiến Lâm Trạm hơi ngại.
Anh đang định lợi dụng chuyện bị thương này mà chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ chỉ có thể sờ mũi, giả vờ thản nhiên nói: “Tớ đã nói với cậu rồi, chút việc nhỏ thôi mà, vốn dĩ không cần phải thoa thuốc gì đâu, vết thương nhỏ mà làm như là bị trọng thương vậy, rõ là… khiến người khác sẽ cảm thấy tớ yểu điệu như mấy cô gái.”
Nguyễn Kiều giương mắt nhìn anh, rồi tiếp tục nói: “Tớ còn chưa nói hết, có phải cậu bị ngốc không hả, đã biết phía trước là bẫy mà còn bước tới, trước khi xuất phát tớ cũng đã lén nói với cậu, hình như cuối cùng có một cái bẫy, bảo cậu nên chú ý, vậy mà cậu lại giẫm lên.”
Lâm Trạm đối mặt với cô, buột miệng nói; “Đó là bởi vì tớ tin tưởng cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Kiều dừng động tác lại.
Lâm Trạm nhìn cô rồi giải thích, “Ôi cậu đừng hiểu lầm, tớ không có trách cậu.”
Nguyễn Kiều không hề hiểu lầm, cô chỉ cảm thấy trên mặt có vệt ửng đỏ nóng bừng bừng không thể nào che giấu được, nên chỉ có thể cúi đầu càng thấp hơn.
Ngay cả động tác thoa thuốc cũng bắt đầu rối beng.
“Ui.”
Lâm Trạm lại than nhẹ: “Ôi ôi ôi, cậu nhẹ tay chút được không.”
Đầu óc Nguyễn Kiều mơ hồ, cô cúi đầu nói: “Được! Cậu đừng nói chuyện nữa, quấy rầy tớ.”
Nguyễn Kiều cẩn thận thoa thuốc cho Lâm Trạm, nhìn thấy miệng vết thương mà phát hoảng.
Nguyễn Kiều: “Cậu ở đây nghỉ một lát, chút nữa tớ sẽ đỡ cậu về phòng ngủ.”
Lâm Trạm không có ý kiến, anh nghịch điện thoại.
Vừa lướt điện thoại đã nhìn thấy được tin động trời, Giang Thành thối không biết xấu hổ lại gửi video clip cho lớp Hán ngữ đối ngoại, là clip tâm lý của bọn họ.
Sau đó bạn trong lớp đồng loạt gửi sticker có biểu cảm như đã thông suốt chuyện gì đó.
Lâm Trạm lướt mấy chục tin, quái dị thiệt sao tất cả đều là biểu cảm của anh thế!
Một người vừa đóng một vai trang trí vừa đóng một vai là thực vật như anh dễ dàng lắm sao?!
Đúng vào lúc này, Nguyễn Kiều chợt bật cười.
Lâm Trạm có dự cảm không tốt, “Cậu cười cái gì?”
Nguyễn Kiều lắc đầu không nói gì, Lâm Trạm nhanh tay lẹ mắt, đoạt lấy di động của cô, di động đang dừng ở trang web, là gói biểu cảm thực vật phiên bản Lâm Trạm mà Tống Loan Loan gửi cho cô.
Lâm Trạm sắp tức chết rồi, vừa mới nhập học anh là Đạo Minh Tự của Nam Đại, còn chưa hết một học kỳ mà hình ảnh này đã bị phá vỡ mất rồi.
Lâm Trạm rất muốn cứu vãn hình tượng của mình.
Anh đột nhiên lanh trí, bật máy ảnh điện thoại, rồi ngoắc ngón tay với Nguyễn Kiều, “Này, qua đây đi, đạo diễn Nguyễn.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ: “Gì thế?”
Lâm Trạm hất cằm, nâng mắt nhìn cô, “Sau khi quay clip tâm lý xong, tớ vẫn luôn muốn đăng trong vòng bạn bè, nhưng tớ chỉ là vai phụ thôi, nếu chụp ảnh cùng với đạo diễn thì cũng không quá đáng chứ.”
Nguyễn Kiều lập tức lắc đầu, “Không cần.”
Lâm Trạm kéo cô ngồi xuống, Nguyễn Kiều quay đầu kháng cự, “Dùng camera trước hả, xấu quá.”
Lúc này Lâm Trạm mới nhớ tới, con gái khi chụp hình phải xinh đẹp, nhưng điện thoại của anh không có chức năng làm đẹp nào.
Anh hỏi: “Ơ, Quả Hồng muội muội, điện thoại của cậu có không?”
Nguyễn Kiều định nói không có, nhưng nghĩ đến nếu như dùng điện thoại của mình chụp, hình như có thể… bởi vì nếu không gửi cho anh thì anh sẽ không thể nào đăng lên vòng bạn bè.
Vì thế cô lặng lẽ gật đầu, mở phần mềm B612 ra.
Lâm Trạm nhìn thấy, “Nấm lùn của tớ lợi hại quá, nhiều hiệu ứng quá, vương miện này không tệ nè, chọn cái này đi…”
Nguyễn Kiều không để anh đụng vào điện thoại, tự mình chọn hiệu ứng vương miện.
Rất nhanh, trên đầu của hai người đều xuất hiện một chiếc vương miện, Lâm Trạm còn vòng qua cổ Nguyễn Kiều, giơ ngón tay “hi” cạnh đầu cô.
“Rắc”, một tấm hình xinh đẹp đã ra đời.
“Hiệu ứng này được thế, không tệ, không tệ.”
Lâm Trạm như nhà khoa học vừa phát hiện ra cái mới, cứ không ngừng khen ngợi.
“Lát nữa cậu gửi hình cho tớ nha, tớ cũng muốn tải ứng dụng này về.”
Nguyễn Kiều vờ như không nghe thấy, âm thầm đổi chủ đề, “Được rồi, nghỉ đủ rồi, tớ dìu cậu về phòng ngủ.”
(*) Cách chơi trò Gió lớn thổi:
Sắp số ghế dựa ít hơn một cái so với số người và tạo thành một vòng. Người làm quỷ sẽ đứng ở chính giữa vòng, người đó có thể nói gió lớn hay nhỏ tùy ý. Nếu như hô gió lớn thổi thì người có đặc điểm X mà người làm quỷ nói phải đứng dậy hoán đổi vị trí. Nếu như nói gió nhỏ thổi, thì những người không có đặc điểm X phải đứng dậy hoán đổi vị trí. Người không cướp được chỗ sẽ là quỷ mới.
Ví dụ:
Quỷ: Gió lớn thổi
Những người còn lại: Thổi cái gì?
Quỷ: Thổi người đeo mắt kiếng (Những người đeo mắt kiếng sẽ đứng dậy đổi vị trí).