Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Edit: Tịnh Hảo
“Nghỉ học?” Nguyễn Kiều theo bản năng hỏi lại, cô nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng Lâm Trạm gật đầu, đáp “ừm”, tỏ vẻ chắc chắn.
Đèn giao thông chuyển màu, anh đạp nhẹ chân ga, xe tiếp tục lăn bánh về trước.
Nguyễn Kiều còn đang đắm chìm vào câu nói nghỉ học kia mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Lâm Trạm chở Nguyễn Kiều đến bến tàu Ngọc Giang, trên xe có dẫn đường nên không sợ chạy sai hướng.
Khi xuống xe, cơn gió rét lạnh ở bờ sông quất vào mặt, Lâm Trạm đưa tay kéo Nguyễn Kiều qua, vùi đầu cô vào trong lòng mình.
Bên tai là gió sông gào thét, chóp mũi là mùi thuốc lá trên người Lâm Trạm hòa cùng hương chanh thanh mát quen thuộc.
Nguyễn Kiều chợt nhớ tới khi cô và Lâm Trạm chưa quen biết nhau được bao lâu, buổi tối mà anh chở mình đi hóng gió, đó là vào mùa hè năm ngoái, không, đã là… năm kia luôn rồi.
Cơn mưa vào đêm đó giống như trận mưa tạt mạnh lên cửa sổ vào ngày hôm qua, nhớ lại chợt cảm thấy tất cả đều rõ mồn một.
Mặt sông Ngọc Giang mênh mông, mùng tám tháng Giêng, bên bờ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng pháo nổ, đây là vì tàu vận tải cát đá sắp khởi công, khai trương vào năm mới để đạt được nhiều may mắn, đến chỗ nào đều sẽ đầu xuôi đuôi lọt.
Bình thường Nguyễn Kiều thi thoảng có đi ngang qua Ngọc Giang, cũng có thể nhìn thấy các con thuyền lớn chạy trên mặt sông, chỉ là chẳng biết thế nào, lúc này Lâm Trạm lại có thể giới thiệu một cách quen thuộc với cô.
“Cha anh không có học hành gì cả, sinh ra ở một vùng nông thôn gần Nam Thành, trước đây ông từng nói với anh nhưng lại chưa bao giờ để ý tới.”
“Ông học xong cấp hai thì lang thang kiếm sống, không phải thành tích không giỏi, mà là không có tiền để đi học, lúc đó cũng không có giáo dục bắt buộc gì, sau đó quen biết mẹ anh ở phương Bắc, ừm… Câu chuyện hơi cũ rích xíu, chính là con gái của nhà có tiền chạy theo một tên nghèo nàn.”
“Họ trở về Nam Thành, lúc đó Ngọc Giang vẫn đang trong trạng thái chờ khai phá, không giống với bây giờ còn phải qua cửa kiểm soát của cục hàng hải, cha anh không có tiền nhưng lại là người to gan chí lớn, mượn tiền hùn vốn với người ta thuê một con thuyền.”
Nói đến đây, Lâm Trạm chỉ về phía con thuyền đang chạy trên mặt sông: “Chiếc thuyền này có tải trọng khoảng 3000 tấn, nhìn xem còn mới hay cũ mà tùy mức độ sử dụng, giá cả dao động trong khoảng từ 800 vạn đến 1200 vạn. Chiếc thuyền mà ban đầu họ mua là một cái rất nhỏ, tải trọng chỉ có 400 tấn, không có quen biết với xưởng cát đá nên khi thu hàng còn bị đè xuống 10% đến 15%.”
“Chỉ là dựa vào một chiếc thuyền nhỏ như vậy mà cha anh đi đến ngày hôm nay.”
Nguyễn Kiều nghe không hiểu những chuyện này lắm, chỉ nhìn theo hướng mà Lâm Trạm chỉ, từng động cơ thuyền lớn vang lên ầm ần, thong thả lướt đi trên mặt sông, trông rất hùng vĩ.
Nếu như cô nhìn kỹ thì trước khoang điều khiển của những con thuyền lớn đang chạy thong thả kia, trừ đánh số mở đầu “Ngọc 3” như thường lệ ra thì phía sau còn có một chữ “Lâm”.
Lâm Trạm hơi híp mắt lại, trông về phía xa: “Câu đầu tiên cha anh thường nói với anh là phải chăm chỉ học hành, ông nói người không có văn hóa sẽ thiệt thòi, phải đi rất nhiều đường vòng.”
“Đôi khi sẽ có người nịnh hót cha anh, còn có người sẽ nói học hành có ích lợi gì chứ, không học cũng không theo quy tắc nhưng có thể làm Thuyền Vương Ngọc Giang mà? Nhưng cha anh không nghĩ thế, ông nói ông quen biết một người không biết chữ nhưng lại rất giàu, bây giờ ký tài liệu mà tên mình cũng viết không xong, phải đi đánh con dấu, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không học hành thì có thể sống tốt, nếu những người thông minh mà còn đi học thì sẽ sống càng tốt hơn.”
“Trước đây anh không để những lời này trong lòng… đến bây giờ muốn học cũng rất khó rồi. Cho nên, thay vì cứ tiếp tục sống như thế này, chẳng bằng nhân lúc bây giờ làm lại từ đầu.”
“Anh muốn nghỉ học, thi đại học một lần nữa.”
Tám chữ (*) cuối cùng này của anh không lớn lắm nhưng lại rất có khí phách chạm vào đáy lòng Nguyễn Kiều.
(*) Trong bản raw là bốn chữ 我想退学, 重新高考.
Nghỉ học, thi đại học một lần nữa.
Lâm Trạm cười một cách thản nhiên, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều: “Bây giờ cách thi đại học năm nay còn có bốn tháng, nghĩ lại thấy cũng không thi ra trò trống gì, nhưng không sao cả, anh có thể xem như là bước thử nghiệm, năm nay thi không đậu thì năm sau tiếp tục.
Cổ họng Nguyễn Kiều hơi khô khốc.
Năm tháng cấp ba của rất nhiều người gần như đều không dám ngẩng đầu ngắm xem bầu trời, chẳng biết bầu trời có trong xanh hay không, cũng không biết hoa có thơm hay không, không biết cỏ có xanh hay không, mọi người đều vùi đầu vào núi sách và biển đề thi cả ngày lẫn đêm, vì cuộc thi tháng lần nào đó mà cũng tính toán chi ly việc 0 giờ 5 phút.
Tất cả mọi người đều ôm lòng tin của khoảng thời gian đó mà cắn răng xông lên trước, muốn thi cho xong đại học, thoát khỏi khổ cực này.
Nhưng lúc này Lâm Trạm lại nói, anh muốn quay về, quay về làm lại tất cả.
Qua thật lâu, Nguyễn Kiều mới nhẹ giọng mở miệng hỏi anh: “Anh… chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Trạm chỉ híp mắt trông về phía xa, khẽ gật đầu, giọng thản nhiên: “Có học kém thì cũng không tệ bằng sống không lý tưởng.”
Nói xong anh nở nụ cười nhìn Nguyễn Kiều: “Nếu sau này em thi được tiến sĩ mà chồng của em lại là tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, vậy thì tệ quá đi mất.”
Nguyễn Kiều không cười như anh mà chỉ cúi đầu nhìn mũi chân.
Âm thanh ầm ầm của động cơ thuyền vận tải cát nơi xa xa vang lên, Nguyễn Kiều đột nhiên xoay người, kiễng chân, chủ động ôm lấy Lâm Trạm.
”Lâm Trạm, em sẽ ủng hộ anh.”
Đã qua tháng Giêng âm lịch, học kỳ sau của năm hai khai giảng.
Vào kỳ chuyển tiếp giữa cuối đông và đầu xuân, trời vẫn còn rất lạnh, chẳng qua có một vài cành cây đã bắt đầu lú ngọn, dường như có thể ngửi thấy hương vị của mùa xuân.
Nguyễn Kiều vẫn như cũ nhưng Hứa Ánh cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng, nếu nói cụ thể thì Hứa Ánh lại không nói rõ được lý do.
Mãi đến lúc trông thấy một cặp đôi thì cô ấy mới chợt nghĩ tới: “Kiều Kiều, Lâm Trạm nhà cậu đâu? Khai giảng được một khoảng thời gian rồi nhưng tớ chưa gặp Lâm Trạm nhà cậu.”
Nguyễn Kiều mua hai ly lục trà sữa ở tiệm trà sữa, đưa một ly cho Hứa Ánh, giọng thản nhiên: “Anh ấy hả, nghỉ học rồi.”
Hứa Ánh vừa định cắm ống hút chợt dừng giữa lúc, ống hút đè trên mặt nhựa bị gãy thành hai đầu, cô ấy nâng mắt nhìn Nguyễn Kiều, mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Nghỉ học?”
Nguyễn Kiều khẽ gật đầu.
Đầu tiên Hứa Ánh liền nghĩ đến Lâm Trạm đã làm sai chuyện gì đó nên bị trường khuyên thôi học nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy làm chuyện gì rồi, sao trường ác thế…”
Nguyễn Kiều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ấy: “Anh ấy tự nghỉ học, bây giờ đang ở trường học lại cấp bốn.”
Miệng Hứa Ánh hóa thành chữ O đầy vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, việc học lại cấp bốn còn khiến Hứa Ánh kinh ngạc hơn cả so với nghỉ học.
“Lâm Trạm… sao đột nhiên chăm chỉ học tập thế?”
Nguyễn Kiều yên lặng tự trả lời trong lòng, không chỉ như vậy, anh còn mời giáo viên mỹ thuật, chuẩn bị tham gia thi đại học với thân phận là sinh viên ngành nghệ thuật, mục tiêu là học viện mỹ thuật.
Thật ra ngày từ đầu, Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc. Cô không ngờ Lâm Trạm lại nghiêm túc thực hiện đến thế, nói nghỉ học là nghỉ học, không hề nhập nhằng.
Lâm Trạm đi học cấp bốn, đương nhiên thời gian hai người gặp nhau cũng ít đi.
Trường anh đang học quản rất nghiêm, mỗi tuần chỉ có chiều chủ nhật là được nghỉ, buổi tối còn phải tự học tối.
Nhưng Lâm Trạm có lòng làm lại lần nữa, Nguyễn Kiều tuyệt đối ủng hộ, cô hiểu hơn ai hết, Lâm Trạm làm như vậy, phần lớn nguyên nhân đều là do mình.
Chiều chủ nhật bọn họ hẹn gặp nhau, Nguyễn Kiều đặc biệt lấy một quyển ghi chép vào thời trung học ra.
Khi tốt nghiệp, có đàn em muốn mượn vở ghi chép của cô nhưng cô không nỡ, chỉ cho người ta mượn đi photocopy, còn bản gốc thì vẫn giữ lại trong tay.
Lúc này lật ra còn có thể nhìn thấy nét chữ hơi non nớt, cô nhớ vào giờ tự học tối, mình đã dựa vào cửa sổ mà múa bút thành văn.
Mỗi trang giấy của quyển vở cô đều viết lại một câu để cổ vũ chính mình.
“Dù gió táp nổi lên, đời này cũng không được nuốt lời.”
“Năm tháng ngắn ngủi này, không được bỏ lỡ khát vọng.”
Lật từng quyển ra, Nguyễn Kiều phát hiện mình là người rất biết viết soup gà cho tâm hồn, cô cong môi, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nghĩ đến chuyện này, cô tiện thể chọn vài quyển sách soup gà cho tâm hồn nói về chăm chỉ trong kệ sách.
Bây giờ cô xem qua mấy thứ này đã không còn cảm xúc gì quá lớn.
Không biết từ lúc nào, trên xã hội bắt đầu nổi lên phong trào “phản soup gà”, nhưng không thể không thừa nhận, vào những lúc gặp rất nhiều mệt mỏi muốn từ bỏ ở thời cấp ba, cô cũng từng tìm động lực từ những câu chuyện hư ảo mà tiếp tục bước đi.
Cô không thể nào ở bên cạnh Lâm Trạm một tấc không rời, nhưng biết Lâm Trạm sẽ có lúc kiên cường, cũng sẽ có lúc yếu đuối.
Thu dọn hành lý xong, Lâm Trạm ở dưới lầu đã đợi đến buồn ngủ.
Nguyễn Kiều mở cửa tay lái phụ ngồi lên thì hơi kinh ngạc, cô hỏi: “Lâm Trạm, anh không ngủ ngon sao?”
Lâm Trạm nghe vậy, cố mở to mắt, chỉ là mí mắt lại muốn cụp xuống, còn hơi uể oải: “Không sao.”
Anh đánh tay lái, lái ra tiểu khu, dừng trên con đường trống trải ở gần đấy.
Hôm nay Lâm Trạm cố ý đổi chiếc xe tự lái vì để tiện dạy cho Nguyễn Kiều chạy ra đường.
Vận may Nguyễn Kiều không tốt lắm, bị điều đến chỗ huấn luyện viên hạng mục thứ ba đang dẫn dắt mười mấy học viên, mỗi lần xếp hàng đều mất cả một ngày, đến bây giờ cô vẫn chưa luyện được mấy lần.
Lâm Trạm bảo cô đổi chỗ ngồi với mình, Nguyễn Kiều ngồi trên vị trí lái, định chuẩn bị từ từ buông chân ly hợp, gạc cần số.
Lâm Trạm liếc cô: “Dây an toàn…”
Nguyễn Kiều chợt ngẩn ra, thè lưỡi bắt đầu thắt dây an toàn.
Lâm Trạm vốn rất buồn ngủ, nhưng Nguyễn Kiều lái được một đoạn thì cơn buồn ngủ của anh đã sớm chạy mất.
“Em quẹo trái mà đánh tay lái sang phải làm gì?”
“Em không nhìn kính chiếu hậu à?”
“Ngừng, ngừng, ngừng! Đèn đỏ!”
“Em còn chưa chuyển làn đường mà tính làm gì thế? Đây là làn đường quẹo phải, quẹo phải thì em phải quay vòng theo đèn!”
Giọng Lâm Trạm càng lúc càng lớn, Nguyễn Kiều càng luống cuống tay chân hơn.
Cuối cùng dưới sự chỉ huy lung tung của Lâm Trạm, rốt cuộc Nguyễn Kiều dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường, bầu không khí yên lặng.
Đầu Lâm Trạm bị dọa đến tỉnh táo lại rồi.
Anh nghi ngờ: “Em thi đậu hạng mục thứ hai thật à?”
Nguyễn Kiều yên lặng như “gà”.
Lâm Trạm nhìn cô, cảm thấy khó tin: “Lúc này bốn làn đường hai chiều không một chiếc xe mà em chạy với khí thế như ở đường núi khúc khuỷu, anh phục em luôn.”
Nguyễn Kiều lẳng lặng nhéo đùi anh.
“Còn không phải anh hung dữ với em sao, anh dạy thì dạy đi, hung dữ thế làm gì…”
Lâm Trạm không thể tin chỉ vào mũi mình hỏi lại: “Anh hung dữ? Anh…”
“Em quẹo trái mà đánh tay lái sang phải làm gì?”
“Em không nhìn kính chiếu hậu à?”
...
Quả thật giọng của câu này còn lớn hơn cả câu kia.
Lâm Trạm bình tĩnh một lúc, hỏi: “Em ghi âm làm gì?”
Nguyễn Kiều giải thích: “Em xem ở trên mạng nói khi đi học lái xe ở trường phải ghi âm, lưu lại bằng chứng nên em theo bản năng nhấn ghi âm, quên mất…”
Lâm Trạm nhìn cô, qua hai giây sau anh nhìn cô lần nữa.
Không nhìn ra đấy, bạn gái anh có ý thức phòng bị rất cao.
“Nghỉ học?” Nguyễn Kiều theo bản năng hỏi lại, cô nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng Lâm Trạm gật đầu, đáp “ừm”, tỏ vẻ chắc chắn.
Đèn giao thông chuyển màu, anh đạp nhẹ chân ga, xe tiếp tục lăn bánh về trước.
Nguyễn Kiều còn đang đắm chìm vào câu nói nghỉ học kia mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Lâm Trạm chở Nguyễn Kiều đến bến tàu Ngọc Giang, trên xe có dẫn đường nên không sợ chạy sai hướng.
Khi xuống xe, cơn gió rét lạnh ở bờ sông quất vào mặt, Lâm Trạm đưa tay kéo Nguyễn Kiều qua, vùi đầu cô vào trong lòng mình.
Bên tai là gió sông gào thét, chóp mũi là mùi thuốc lá trên người Lâm Trạm hòa cùng hương chanh thanh mát quen thuộc.
Nguyễn Kiều chợt nhớ tới khi cô và Lâm Trạm chưa quen biết nhau được bao lâu, buổi tối mà anh chở mình đi hóng gió, đó là vào mùa hè năm ngoái, không, đã là… năm kia luôn rồi.
Cơn mưa vào đêm đó giống như trận mưa tạt mạnh lên cửa sổ vào ngày hôm qua, nhớ lại chợt cảm thấy tất cả đều rõ mồn một.
Mặt sông Ngọc Giang mênh mông, mùng tám tháng Giêng, bên bờ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng pháo nổ, đây là vì tàu vận tải cát đá sắp khởi công, khai trương vào năm mới để đạt được nhiều may mắn, đến chỗ nào đều sẽ đầu xuôi đuôi lọt.
Bình thường Nguyễn Kiều thi thoảng có đi ngang qua Ngọc Giang, cũng có thể nhìn thấy các con thuyền lớn chạy trên mặt sông, chỉ là chẳng biết thế nào, lúc này Lâm Trạm lại có thể giới thiệu một cách quen thuộc với cô.
“Cha anh không có học hành gì cả, sinh ra ở một vùng nông thôn gần Nam Thành, trước đây ông từng nói với anh nhưng lại chưa bao giờ để ý tới.”
“Ông học xong cấp hai thì lang thang kiếm sống, không phải thành tích không giỏi, mà là không có tiền để đi học, lúc đó cũng không có giáo dục bắt buộc gì, sau đó quen biết mẹ anh ở phương Bắc, ừm… Câu chuyện hơi cũ rích xíu, chính là con gái của nhà có tiền chạy theo một tên nghèo nàn.”
“Họ trở về Nam Thành, lúc đó Ngọc Giang vẫn đang trong trạng thái chờ khai phá, không giống với bây giờ còn phải qua cửa kiểm soát của cục hàng hải, cha anh không có tiền nhưng lại là người to gan chí lớn, mượn tiền hùn vốn với người ta thuê một con thuyền.”
Nói đến đây, Lâm Trạm chỉ về phía con thuyền đang chạy trên mặt sông: “Chiếc thuyền này có tải trọng khoảng 3000 tấn, nhìn xem còn mới hay cũ mà tùy mức độ sử dụng, giá cả dao động trong khoảng từ 800 vạn đến 1200 vạn. Chiếc thuyền mà ban đầu họ mua là một cái rất nhỏ, tải trọng chỉ có 400 tấn, không có quen biết với xưởng cát đá nên khi thu hàng còn bị đè xuống 10% đến 15%.”
“Chỉ là dựa vào một chiếc thuyền nhỏ như vậy mà cha anh đi đến ngày hôm nay.”
Nguyễn Kiều nghe không hiểu những chuyện này lắm, chỉ nhìn theo hướng mà Lâm Trạm chỉ, từng động cơ thuyền lớn vang lên ầm ần, thong thả lướt đi trên mặt sông, trông rất hùng vĩ.
Nếu như cô nhìn kỹ thì trước khoang điều khiển của những con thuyền lớn đang chạy thong thả kia, trừ đánh số mở đầu “Ngọc 3” như thường lệ ra thì phía sau còn có một chữ “Lâm”.
Lâm Trạm hơi híp mắt lại, trông về phía xa: “Câu đầu tiên cha anh thường nói với anh là phải chăm chỉ học hành, ông nói người không có văn hóa sẽ thiệt thòi, phải đi rất nhiều đường vòng.”
“Đôi khi sẽ có người nịnh hót cha anh, còn có người sẽ nói học hành có ích lợi gì chứ, không học cũng không theo quy tắc nhưng có thể làm Thuyền Vương Ngọc Giang mà? Nhưng cha anh không nghĩ thế, ông nói ông quen biết một người không biết chữ nhưng lại rất giàu, bây giờ ký tài liệu mà tên mình cũng viết không xong, phải đi đánh con dấu, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không học hành thì có thể sống tốt, nếu những người thông minh mà còn đi học thì sẽ sống càng tốt hơn.”
“Trước đây anh không để những lời này trong lòng… đến bây giờ muốn học cũng rất khó rồi. Cho nên, thay vì cứ tiếp tục sống như thế này, chẳng bằng nhân lúc bây giờ làm lại từ đầu.”
“Anh muốn nghỉ học, thi đại học một lần nữa.”
Tám chữ (*) cuối cùng này của anh không lớn lắm nhưng lại rất có khí phách chạm vào đáy lòng Nguyễn Kiều.
(*) Trong bản raw là bốn chữ 我想退学, 重新高考.
Nghỉ học, thi đại học một lần nữa.
Lâm Trạm cười một cách thản nhiên, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều: “Bây giờ cách thi đại học năm nay còn có bốn tháng, nghĩ lại thấy cũng không thi ra trò trống gì, nhưng không sao cả, anh có thể xem như là bước thử nghiệm, năm nay thi không đậu thì năm sau tiếp tục.
Cổ họng Nguyễn Kiều hơi khô khốc.
Năm tháng cấp ba của rất nhiều người gần như đều không dám ngẩng đầu ngắm xem bầu trời, chẳng biết bầu trời có trong xanh hay không, cũng không biết hoa có thơm hay không, không biết cỏ có xanh hay không, mọi người đều vùi đầu vào núi sách và biển đề thi cả ngày lẫn đêm, vì cuộc thi tháng lần nào đó mà cũng tính toán chi ly việc 0 giờ 5 phút.
Tất cả mọi người đều ôm lòng tin của khoảng thời gian đó mà cắn răng xông lên trước, muốn thi cho xong đại học, thoát khỏi khổ cực này.
Nhưng lúc này Lâm Trạm lại nói, anh muốn quay về, quay về làm lại tất cả.
Qua thật lâu, Nguyễn Kiều mới nhẹ giọng mở miệng hỏi anh: “Anh… chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Trạm chỉ híp mắt trông về phía xa, khẽ gật đầu, giọng thản nhiên: “Có học kém thì cũng không tệ bằng sống không lý tưởng.”
Nói xong anh nở nụ cười nhìn Nguyễn Kiều: “Nếu sau này em thi được tiến sĩ mà chồng của em lại là tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, vậy thì tệ quá đi mất.”
Nguyễn Kiều không cười như anh mà chỉ cúi đầu nhìn mũi chân.
Âm thanh ầm ầm của động cơ thuyền vận tải cát nơi xa xa vang lên, Nguyễn Kiều đột nhiên xoay người, kiễng chân, chủ động ôm lấy Lâm Trạm.
”Lâm Trạm, em sẽ ủng hộ anh.”
Đã qua tháng Giêng âm lịch, học kỳ sau của năm hai khai giảng.
Vào kỳ chuyển tiếp giữa cuối đông và đầu xuân, trời vẫn còn rất lạnh, chẳng qua có một vài cành cây đã bắt đầu lú ngọn, dường như có thể ngửi thấy hương vị của mùa xuân.
Nguyễn Kiều vẫn như cũ nhưng Hứa Ánh cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng, nếu nói cụ thể thì Hứa Ánh lại không nói rõ được lý do.
Mãi đến lúc trông thấy một cặp đôi thì cô ấy mới chợt nghĩ tới: “Kiều Kiều, Lâm Trạm nhà cậu đâu? Khai giảng được một khoảng thời gian rồi nhưng tớ chưa gặp Lâm Trạm nhà cậu.”
Nguyễn Kiều mua hai ly lục trà sữa ở tiệm trà sữa, đưa một ly cho Hứa Ánh, giọng thản nhiên: “Anh ấy hả, nghỉ học rồi.”
Hứa Ánh vừa định cắm ống hút chợt dừng giữa lúc, ống hút đè trên mặt nhựa bị gãy thành hai đầu, cô ấy nâng mắt nhìn Nguyễn Kiều, mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Nghỉ học?”
Nguyễn Kiều khẽ gật đầu.
Đầu tiên Hứa Ánh liền nghĩ đến Lâm Trạm đã làm sai chuyện gì đó nên bị trường khuyên thôi học nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy làm chuyện gì rồi, sao trường ác thế…”
Nguyễn Kiều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ấy: “Anh ấy tự nghỉ học, bây giờ đang ở trường học lại cấp bốn.”
Miệng Hứa Ánh hóa thành chữ O đầy vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, việc học lại cấp bốn còn khiến Hứa Ánh kinh ngạc hơn cả so với nghỉ học.
“Lâm Trạm… sao đột nhiên chăm chỉ học tập thế?”
Nguyễn Kiều yên lặng tự trả lời trong lòng, không chỉ như vậy, anh còn mời giáo viên mỹ thuật, chuẩn bị tham gia thi đại học với thân phận là sinh viên ngành nghệ thuật, mục tiêu là học viện mỹ thuật.
Thật ra ngày từ đầu, Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc. Cô không ngờ Lâm Trạm lại nghiêm túc thực hiện đến thế, nói nghỉ học là nghỉ học, không hề nhập nhằng.
Lâm Trạm đi học cấp bốn, đương nhiên thời gian hai người gặp nhau cũng ít đi.
Trường anh đang học quản rất nghiêm, mỗi tuần chỉ có chiều chủ nhật là được nghỉ, buổi tối còn phải tự học tối.
Nhưng Lâm Trạm có lòng làm lại lần nữa, Nguyễn Kiều tuyệt đối ủng hộ, cô hiểu hơn ai hết, Lâm Trạm làm như vậy, phần lớn nguyên nhân đều là do mình.
Chiều chủ nhật bọn họ hẹn gặp nhau, Nguyễn Kiều đặc biệt lấy một quyển ghi chép vào thời trung học ra.
Khi tốt nghiệp, có đàn em muốn mượn vở ghi chép của cô nhưng cô không nỡ, chỉ cho người ta mượn đi photocopy, còn bản gốc thì vẫn giữ lại trong tay.
Lúc này lật ra còn có thể nhìn thấy nét chữ hơi non nớt, cô nhớ vào giờ tự học tối, mình đã dựa vào cửa sổ mà múa bút thành văn.
Mỗi trang giấy của quyển vở cô đều viết lại một câu để cổ vũ chính mình.
“Dù gió táp nổi lên, đời này cũng không được nuốt lời.”
“Năm tháng ngắn ngủi này, không được bỏ lỡ khát vọng.”
Lật từng quyển ra, Nguyễn Kiều phát hiện mình là người rất biết viết soup gà cho tâm hồn, cô cong môi, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nghĩ đến chuyện này, cô tiện thể chọn vài quyển sách soup gà cho tâm hồn nói về chăm chỉ trong kệ sách.
Bây giờ cô xem qua mấy thứ này đã không còn cảm xúc gì quá lớn.
Không biết từ lúc nào, trên xã hội bắt đầu nổi lên phong trào “phản soup gà”, nhưng không thể không thừa nhận, vào những lúc gặp rất nhiều mệt mỏi muốn từ bỏ ở thời cấp ba, cô cũng từng tìm động lực từ những câu chuyện hư ảo mà tiếp tục bước đi.
Cô không thể nào ở bên cạnh Lâm Trạm một tấc không rời, nhưng biết Lâm Trạm sẽ có lúc kiên cường, cũng sẽ có lúc yếu đuối.
Thu dọn hành lý xong, Lâm Trạm ở dưới lầu đã đợi đến buồn ngủ.
Nguyễn Kiều mở cửa tay lái phụ ngồi lên thì hơi kinh ngạc, cô hỏi: “Lâm Trạm, anh không ngủ ngon sao?”
Lâm Trạm nghe vậy, cố mở to mắt, chỉ là mí mắt lại muốn cụp xuống, còn hơi uể oải: “Không sao.”
Anh đánh tay lái, lái ra tiểu khu, dừng trên con đường trống trải ở gần đấy.
Hôm nay Lâm Trạm cố ý đổi chiếc xe tự lái vì để tiện dạy cho Nguyễn Kiều chạy ra đường.
Vận may Nguyễn Kiều không tốt lắm, bị điều đến chỗ huấn luyện viên hạng mục thứ ba đang dẫn dắt mười mấy học viên, mỗi lần xếp hàng đều mất cả một ngày, đến bây giờ cô vẫn chưa luyện được mấy lần.
Lâm Trạm bảo cô đổi chỗ ngồi với mình, Nguyễn Kiều ngồi trên vị trí lái, định chuẩn bị từ từ buông chân ly hợp, gạc cần số.
Lâm Trạm liếc cô: “Dây an toàn…”
Nguyễn Kiều chợt ngẩn ra, thè lưỡi bắt đầu thắt dây an toàn.
Lâm Trạm vốn rất buồn ngủ, nhưng Nguyễn Kiều lái được một đoạn thì cơn buồn ngủ của anh đã sớm chạy mất.
“Em quẹo trái mà đánh tay lái sang phải làm gì?”
“Em không nhìn kính chiếu hậu à?”
“Ngừng, ngừng, ngừng! Đèn đỏ!”
“Em còn chưa chuyển làn đường mà tính làm gì thế? Đây là làn đường quẹo phải, quẹo phải thì em phải quay vòng theo đèn!”
Giọng Lâm Trạm càng lúc càng lớn, Nguyễn Kiều càng luống cuống tay chân hơn.
Cuối cùng dưới sự chỉ huy lung tung của Lâm Trạm, rốt cuộc Nguyễn Kiều dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường, bầu không khí yên lặng.
Đầu Lâm Trạm bị dọa đến tỉnh táo lại rồi.
Anh nghi ngờ: “Em thi đậu hạng mục thứ hai thật à?”
Nguyễn Kiều yên lặng như “gà”.
Lâm Trạm nhìn cô, cảm thấy khó tin: “Lúc này bốn làn đường hai chiều không một chiếc xe mà em chạy với khí thế như ở đường núi khúc khuỷu, anh phục em luôn.”
Nguyễn Kiều lẳng lặng nhéo đùi anh.
“Còn không phải anh hung dữ với em sao, anh dạy thì dạy đi, hung dữ thế làm gì…”
Lâm Trạm không thể tin chỉ vào mũi mình hỏi lại: “Anh hung dữ? Anh…”
“Em quẹo trái mà đánh tay lái sang phải làm gì?”
“Em không nhìn kính chiếu hậu à?”
...
Quả thật giọng của câu này còn lớn hơn cả câu kia.
Lâm Trạm bình tĩnh một lúc, hỏi: “Em ghi âm làm gì?”
Nguyễn Kiều giải thích: “Em xem ở trên mạng nói khi đi học lái xe ở trường phải ghi âm, lưu lại bằng chứng nên em theo bản năng nhấn ghi âm, quên mất…”
Lâm Trạm nhìn cô, qua hai giây sau anh nhìn cô lần nữa.
Không nhìn ra đấy, bạn gái anh có ý thức phòng bị rất cao.
Bình luận facebook