Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Tháng bảy kết thúc chuyển tiếp sang tháng tám, mặt trời càng nóng rực hơn.
Nguyễn Kiều đã dùng hết một thỏi son nhưng môi vẫn hơi nứt.
Nắng quá đi.
Từ lúc bọn họ bắt đầu giảng dạy ở Cam Bái Xung thì ở đây chỉ từng có một trận mưa, hơn nữa chỉ giống như xe tưới nước, qua một trận đã ngừng rồi.
Mùa hè ở đây nóng thành thế này, sao còn không biết ngại mà gọi là Cam Bái Xung hả…
Nóng thế này nhưng người trong thôn vẫn tiếp tục sinh hoạt.
Lại đến ngày họp chợ,
Hôm nay không có tiết nên Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đều đội nón rơm giúp mẹ Hắc Bì vận chuyển hàng hóa đến chợ phiên, nhân tiện muốn mua chút đồ mà quầy bán quà vặt ở trong thôn không có bán.
Từ chợ phiên này, Nguyễn Kiều đã thấy qua trong sách, còn đối với Lâm Trạm thì hoàn toàn xa lạ.
Đến chợ phiên, hai người đều cảm thấy rất thú vị. Dù sao hơn một tháng rồi chưa từng thấy nơi nào náo nhiệt thế này.
Đồ bán trên chợ cái gì cũng có, lớn thì là gia súc, nhỏ thì là kim thêu hoa.
Nguyễn Kiều chỉ vào con bò rồi nhìn về phía Lâm Trạm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Còn có bò nữa kìa.”
Lâm Trạm cũng cảm thấy ngạc nhiên, hai người bước đến trước mặt con bò, Lâm Trạm còn quái lạ đi nói chuyện với con bò.
Nguyễn Kiều yên lặng lùi hai bước, có phải người này bị đần không…
Con bò không để ý tới anh, Lâm Trạm cũng cảm thấy mất mặt, chỉ lấy điện thoại ra rồi đến bên cạnh Nguyễn Kiều chụp một tấm hình chung.
Trong ảnh, gần đây hai người đều đen đi không ít so với trước, nhưng so với những người khác trong chợ thì bọn họ đã được xem là trắng, sáng sủa rồi, dù sao kem chống nắng của Nguyễn Kiều cũng không phải là đồ bỏ.
Đến đây hơn một tháng, quần áo chỉ có mấy bộ đổi qua đổi lại, mặc đến cũ hết.
Lâm Trạm nhìn tấm hình, vừa cười vừa đưa cho Nguyễn Kiều: “Nhìn xem, nhìn xem nè, có giống mấy câu chuyện tình yêu ở nông thôn không?”
Nguyễn Kiều gập đầu gối định đá anh, “Anh mới là tình yêu nông thôn đó, em là thanh niên trí thức xuống làng.”
Lâm Trạm bật cười, vừa né đánh vừa nói: “Được được được, em có văn hóa, là thanh niên trí thức, không thể chọc vào.”
Hai người vừa chọc ghẹo nhau vừa đi dạo trong chợ, Lâm Trạm đứng trước một quầy hàng, tiện tay cầm cái quần hoa màu xanh lam, “Quả Hồng muội muội, nhìn cái này xem, có hợp với em không?”
Màu mè hoa văn thế này, nhìn qua giống như dành cho người thế hệ cỡ bà nội mặc.
Thấy Lạm Trạm có ý mua, bà chủ đang đeo túi bên eo vội ngẩng đầu hỏi: “Thoải mái lắm đó, bông vải tơ lụa, tính rẻ cho cậu thôi, 20 một cái.”
Lâm Trạm kinh ngạc: “20?”
“Sao hả?” Bà chủ cau mày, do dự một lúc, “Bớt thêm hai đồng, không thể bớt nữa đâu.”
Một câu “Chỉ cần 20 đồng” mắc kẹt trong họng, vẻ mặt Lâm Trạm vẫn mông lung, thật sự còn có thể cảm thấy lành lạnh, anh cầm cái quần kiểu dáng ông cụ không thấy rẻ chút nào rồi tính tiền chung.
Thấy anh mua hai cái quần, Nguyễn Kiều bèn làm mặt ghét bỏ.
Mà Lâm Trạm còn dùng bịch màu hồng để đựng hai cái quần rồi nhét vào trong ngực cô, nhíu mày nói: “Quần đôi đó, có phải rất fashion không?”
Fashion cái cọng lông á, còn bày đặt dùng tiếng anh nữa.
Thấy vẻ mặt Lâm Trạm đặc sắc, Nguyễn Kiều cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người mua bánh nướng ở trong chợ để ăn cơm trưa, tay trái tay phải đều xách không ít đồ, hôm nay mẹ của Hắc Bì buôn bán không tệ, đồ bán nhanh hơn so với ngày thường rất nhiều.
Bán hết đồ xong đương nhiên là sẽ đi về.
Lúc trở về là buổi trưa, mặt trời cực kỳ gay gắt.
Nắng nóng trên diện rộng khiến người đi đường hơi choáng váng, Nguyễn Kiều uống nước xong bèn đưa cho Lâm Trạm, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Uống nước đi.”
Lâm Trạm lắc đầu, không nói chuyện.
Nguyễn Kiều chú ý tới sắc môi anh hơi trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi thẳng xuống, áo thun phía sau cũng bị thấm ướt mồ hôi.
“Lâm Trạm, anh không sao chứ?”
Lâm Trạm lại lắc đầu, giọng nghe ra trông vẫn bình thường, “Không sao, chỉ là phơi nắng hơi nhiều.”
Tối hôm qua anh giúp người trong thôn đi gánh nước, trở lại phòng liền than đau lưng mỏi eo, Nguyễn Kiều còn xoa bóp giúp anh, chỉ là hình như tối qua anh cũng không ngủ ngon lắm.
Nguyễn Kiều tiến lên, lấy đồ trong tay Lâm Trạm để mình tự cầm, còn đẩy nhẹ Lâm Trạm một cái, “Đi nhanh nào, chịu đựng một tí nha, đến nhà của bí thư hưởng chút gió điều hòa.”
Lâm Trạm không lên tiếng, nhưng chưa đi được mấy bước thì Lâm Trạm cảm thấy chân mình mềm đi, trước mắt là một vùng sáng trắng, nhìn đồ vật bắt đầu mơ hồ không rõ, sau đó trời đất quay cuồng, anh không còn tỉnh táo nên không ý thức được gì nữa.
Chuyện bất ngờ đến khiến cô không kịp phòng bị, Nguyễn Kiều bị hù dọa đến ngốc, đồ trên tay rớt xuống cô cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ tiến đến trước ngồi xổm xuống nhìn Lâm Trạm, vỗ vỗ mặt anh, “Lâm Trạm! Lâm Trạm, anh sao vậy!”
Trong không khí có mùi thuốc khử trùng.
Lâm Trạm khẽ nhăn mũi, mắt đang nhắm nhưng lại cảm thấy có ánh sáng xuyên qua mí mắt, cực kỳ chói mắt.
Anh từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là bình thuốc trong suốt, đường truyền nước biển đang đi xuống đến tay anh, đầu ngón tay anh khẽ cử động.
Nguyễn Kiều canh chừng anh một lúc, vừa thấy đầu ngón tay anh khẽ động liền lập tức phản ứng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Trạm mở to mắt, dáng vẻ còn hơi mơ màng.
Cô đứng dậy, giọng rất nhẹ, nghe kỹ còn có chút khàn khàn, “Này, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi.”
Lâm Trạm thuận theo giọng nói nhìn cô, đôi mắt cô đỏ bừng, vừa nhìn là biết đã khóc không lâu, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo lúc cùng đi chợ phiên.
“Anh bị làm sao thế?”
Anh đã một lúc lâu chưa nói chuyện nên giọng hơi yếu.
Thấy Lâm Trạm tỉnh lại, tim Nguyễn Kiều lơ lửng đã buông xuống được một nửa, lúc nói chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, “Anh bị trúng nắng, bảo anh uống nước Hoắc Hương Chính Khí (*) thì không uống, đột nhiên té xỉu thấy vui không?”
(*) Hoắc Hương Chính Khí: thuốc Đông y dùng để giải cảm, lưu thông khí huyết, trị các bệnh có triệu chứng thường thấy như tiêu chảy, nhức đầu, nôn mửa.
Lâm Trạm ngoảnh đầu nhìn đồng hồ trên tường, vẫn đang là buổi chiều, xem ra từ chợ phiên đến đây cũng không mất bao lâu.
Anh không động tay đang truyền nước mà chống tay kia lên giường từ từ ngồi dậy.
Nguyễn Kiều thấy thế, định sang dìu anh thì anh lắc đầu, “Anh không sao.”
Quả thật anh không có chuyện gì lớn, chỉ là bị phơi nắng đến cảm nắng thôi.
Trời ở đây nóng nực, trường mua rất nhiều nước Hoắc Hương Chính Khí cho nhóm sinh viên giảng dạy vùng xa.
Nguyễn Kiều biết sức khỏe mình bình thường, cho nên đã ngoan ngoãn uống Hoắc Hương Chính Khí, sợ bị cảm nắng sẽ gây phiền toái cho người khác.
Nhưng Lâm Trạm cảm thấy khó uống, bản thân mình không cần dùng đến nên không hề uống qua.
Cho dù sức khỏe có tốt tới đâu thì vẫn là cậu ấm từ trong nội thành tới, chưa từng cực khổ còn sĩ diện hảo, phơi nắng nhiều ngày như vậy, cho tới hôm nay mới bị cảm nắng xem như anh cũng lợi hại.
Nguyễn Kiều thấy anh tỉnh dậy còn có sức ăn táo, biết anh không có chuyện gì lớn nên ở một bên nhẹ giọng trách mắng anh.
Lâm Trạm nheo mắt nghe cô trách mắng, hoàn toàn không để tâm tới, quả táo bị cắn phát ra tiếng lanh lảnh.
Đợi đến khi Nguyễn Kiều dừng lại uống nước, anh mới ung dung hỏi: “Có phải em khóc không?”
Nguyễn Kiều khựng lại.
“Sẽ không nghĩ rằng anh sắp chết đó chứ, có phải sợ mình làm quả phụ không.”
Lâm Trạm nửa ngồi ở đầu giường, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc.
Nguyễn Kiều xấu hổ, vội xoay người cầm điện thoái xem mắt, đúng là hơi đỏ thật.
Cô xoay người lấy gối đang đặt ở chân giường đánh Lâm Trạm.
“Anh nói bậy cái gì vậy hả, em bị anh dọa sợ đó, anh có biết lúc nãy anh… một người 1m80 mấy đột nhiên ngã bịch xuống, em bị anh làm sợ đó được không! Anh xem mình đi, không phải cảm cúm mà là cảm nắng, anh đổi tên thành Lâm Đại Ngọc đi!”
Lâm Trạm không nói lời nào mà chỉ nhìn thẳng cô, ánh mắt còn mang theo ý cười.
Nguyễn Kiều bị nhìn đến da mặt càng lúc càng nóng nên đành phải đứng dậy, “Em không nói chuyện với anh nữa, anh nằm một mình ở trong này đi, em đi ăn cơm!”
Thấy Nguyễn Kiều đi ra ngoài thật, Lâm Trạm vội kêu cô, “Ơ, em xấu hổ gì chứ, đừng đi mà…”
Nguyễn Kiều chạy còn nhanh hơn thỏ, Lâm Trạm thấy cô biến mất rất nhanh ở cửa bèn bật cười rồi cắn thêm một miếng táo, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là trạm y tế ở trên trấn, điều kiện khá đơn sơ nhưng nhìn qua coi như sạch sẽ.
Lúc nãy Lâm Trạm ngất xỉu dọc đường, có thể nói là trước không thôn xóm sau không nhà ở. Cũng may còn có một chút tín hiệu, Nguyễn Kiều dưới cơn hoảng loạn còn nhớ gọi điện thoại cho giáo viên dẫn đầu.
Giáo viên dẫn đầu xử lý kịp thời, gọi thêm mấy nam sinh giúp đẩy xe bò xuống núi đưa Lâm Trạm vào trạm y tế trong trấn.
Nguyễn Kiều đi ra ngoài một lát thì mấy nam sinh lúc nãy đưa Lâm Trạm đến liền tiến vào.
Mọi người ở đây cùng nhau hơn một tháng, đã quen thuộc lẫn nhau nên tiến vào bèn nói chuyện thân thiết với nhau.
Suy cho cùng thì ở đây cũng là trên trấn, đồ đạc vẫn nhiều hơn một tí, Nguyễn Kiều đến một cửa tiệm mua cháo, đóng gói cháo xong bèn đi vào trạm y tế, vừa vào phòng thì chợt nghe mấy nam sinh đang ồn ào.
“Tình cảm giữa cậu và Nguyễn Kiều tốt quá đó, trời ạ, lúc nãy tụi tớ đến thì Nguyễn Kiều đang ôm cậu khóc không chịu buông tay, tớ còn tưởng cậu đột tử bất chợt đấy chứ.”
Một nam sinh khác vừa cười vừa đánh cậu ta: “Cậu có biết ăn nói không đó, vừa tỉnh là đã trù người ta chết rồi, Lâm Trạm, cậu có cần tớ đánh cậu ta giúp cậu không?”
Ánh mắt Lâm Trạm hàm chứa ý cười, xuyên qua nhóm người trước giường bệnh nhìn thẳng lên người Nguyễn Kiều đang đứng ở cửa.
Mấy ngày sau khi Lâm Trạm bị cảm nắng, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, Lâm Trạm chỉ có thể bịt mũi uống nước Hoắc Hương Chính Khí khó chịu dưới sự giám sát của Nguyễn Kiều.
Khi hai người đứng dưới mái hiên híp mắt nhìn bầu trời, Lâm Trạm hỏi: “Sao anh cảm thấy trên trời có tận chín mặt trời thế, nóng muốn chết thật đó, nơi này cách Nam Thành cũng không xa mà, sao mà nóng thế này.”
“Thật ra Nam Thành cũng rất nóng, chỉ là bình thường anh không có ra ngoài phơi nắng mà thôi.”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Nói giống như em có đi ra ngoài phơi nắng vậy.”
Ừm… thì không có thật.
Cũng may chưa nóng được bao lâu thì bọn họ phải lên đường trở về trường rồi.
Đến đây từ lúc mặt trời chói chang, rồi cũng rời khỏi dưới ánh mặt trời chói chang.
Ngày phải đi, Lâm Trạm thức dậy rất sớm, còn đánh thức Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều nghĩ anh vì sắp về nên phấn khởi không sao ngủ được, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Anh sao vậy, không phải hành lý đã thu dọn xong từ hôm qua rồi sao?”
Lâm Trạm ngồi ở bên giường, dùng quạt điện nhỏ nhắm thẳng vào cô, “Thức dậy, mau thức dậy đi, anh ôm em nhé.”
Nói xong, anh bèn để quạt điện xuống xoay người ôm công chúa.
Nguyễn Kiều bật dậy, cô liếc Lâm Trạm, “Anh giở trò lưu manh à!”
Lâm Trạm phản đối, “Chúng ta đã ngủ chung một phòng hai tháng rồi đó, chưa từng giở trò lưu manh gì đó nhé, nếu có con thì người khác cũng cảm thấy rất bình thường thôi mà.”
Nguyễn Kiều đá anh, “Miệng chó không mọc ra ngà voi.”
Lâm Trạm không biết xấu hổ, “Trong miệng chó vốn không nhả ra ngà voi được mà.”
Nguyễn Kiều trừng mắt, “Anh đừng có nói bậy bạ nữa!”
Lâm Trạm cúi người cợt nhả, “Chẳng lẽ em còn muốn tố cáo phỉ báng anh, nói anh không chịu giở trò lưu manh với em à?”
Mới sáng sớm mà Nguyễn Kiều đã tức đỏ mặt, nhưng người vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc Nguyễn Kiều đi đánh răng, Lâm Trạm ở một bên ăn bắp luộc, dựa vào trước cánh cửa hỏng nói chuyện: “Nói nghiêm túc đây, anh gọi em thức dậy là muốn trở về trường một chuyến.”
Miệng Nguyễn Kiều chứa bọt kem đánh răng, giọng không rõ hỏi: “Anh còn có đồ để quên ở trường sao?”
Lâm Trạm ăn bắp xong, tiện tay ném cùi bắp vào trong thùng rác.
Anh lắc đầu, “Anh muốn về quét dọn vệ sinh.”
Tay Nguyễn Kiều đang đánh răng khựng lại.
Trường học rất yên tĩnh, chổi quét trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc.
Hòa cùng tiếng chim và chó sủa gần đó.
Mặt trời lại từ từ mọc lên từ đằng đông.
Nguyễn Kiều ngồi ở phía trước nhìn Lâm Trạm tập trung quét dọn, vừa nghiên túc vừa đẹp trai.
Còn nhớ trước kia anh dọn dẹp trường còn gào thét nói đây là lần đầu tiên anh quét dọn.
Lúc đó Nguyễn Kiều cảm thấy khoa trương quá, trong nhà có tiền đi chăng nữa thì cũng không đến mức chưa từng quét dọn bao giờ chứ.
Nhưng Lâm Trạm nói, anh thật sự chưa từng quét nhà, trước kia trường học có sắp xếp sau khi tan học sẽ làm vệ sinh, nhưng trước giờ anh chưa từng làm, trong nhà càng không cần anh phải làm gì, số lần nhìn thấy người máy quét dọn còn nhiều hơn số lần nhìn thấy cây chổi.
Hai tháng này ở thôn nhỏ, Nguyễn Kiều cảm thấy Lâm Trạm vẫn có thay đổi rất lớn.
Nhưng thay vì nói anh có thay đổi rất lớn, chẳng bằng nói là cho cô có cơ hội được hiểu Lâm Trạm toàn diện hơn.
Thật ra Lâm Trạm chưa từng giở tính khí thiếu gia, cũng không phải là người quá ngạo mạn, ăn sơn hảo hải vị đến quen nhưng cũng không ghét bỏ cơm rau dưa đạm bạc.
Nguyễn Kiều có biết điều này lúc anh ở trường học, phần lớn ăn ở căn tinh anh cũng không kén chọn gì cả.
Chỉ là khi đến nơi này, cô phát hiện phạm vi Lâm Trạm có thể tiếp nhận được lại kéo rộng ra một vòng rất lớn.
Chuyện chưa từng làm, lần đầu tiên học sẽ rất nghiêm túc, làm vệ sinh, nấu cơm, dạy dỗ trẻ em, gánh nước, thậm chí anh còn đam mê sửa ghế, nhận sửa tất cả ghế dựa đã hư ở trong trường.
Anh sống chung với mấy đứa nhỏ rất tốt, tuy mình không đọc sách nhưng sẽ nói với bọn nhỏ phải đọc nhiều sách, đến trên trấn, đến thị trấn, đến thành phố lớn, thậm chí còn dùng lời nói mà mình từng nói với anh để giảng dạy cho mấy đứa nhỏ.
Có lẽ tri thức không thể thay đổi được vận mệnh, nhưng tầm mắt có thể thay đổi được đời người.
Anh biết vẽ những bông hoa nhỏ mọc dại ven đường ở thôn quê, cũng biết vẽ những tòa nhà chọc trời cao vút trong mây ở chốn thành thị.
Đám nhỏ đều rất thích anh, thích quấn quít bên anh bảo anh dạy vẽ tranh, Tiểu Hắc Bì còn rất thích bảo anh cõng cậu bé chạy xuống đường dốc.
Anh chẳng giống với cậu thiếu niên can đảm ra tay đánh huấn luyện viên quân sự lúc trước gì cả, vừa giống lại vừa không giống lắm.
Không biết phải hình dung thế nào, nhưng Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được, thật ra anh vô cùng… tốt bụng.
“Này, nghĩ gì thế.”
Lúc nguyễn Kiều xuất thần thì Lâm Trạm đã quét xong, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh thoáng nghiêng đầu, không đứng đắn hỏi: “Có phải thấy anh quét dọn rất đẹp trai không, nhìn đến ngẩn người luôn.”
Nguyễn Kiều hất tay anh ra, nhoẻn miệng cười, không lên tiếng.
Hai người nhìn mặt trời dần dần có độ ấm, mặt đất bắt đầu xuất hiện những bóng cây loang lổ.
Một ngày mới ở Cam Bái Xung sắp bắt đầu, nhưng hôm nay bọn họ phải đi rồi.
Tiểu Hắc Bì biết bọn họ sắp đi, ngược lại không hề cảm thấy đau lòng bi thương gì lắm, chỉ là giọng nói hơi tỏ vẻ cô đơn, cậu bé nói, “Đây là năm thứ ba có giáo viên đến dạy, giáo viên nói hằng năm sẽ trở lại gặp tụi em nhưng họ không có đến.”
Giảng dạy ở vùng núi, vốn chỉ đến rồi lại đi, một đợt đến rồi một đợt chia ly.
Không bỏ được thì cũng phải đi.
Trên đường ngồi xe bus trở về, máy điều hòa ở đỉnh đầu thổi gió mát lạnh.
Nguyễn Kiều nhìn thị trấn náo nhiệt ngoài cửa sổ, rồi nhìn ngọn núi mờ mờ phía xa xa, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh còn có thể trở lại không?”
Lâm Trạm lắc đầu, “Nói thật thì anh cũng không biết.”
Một khoảng thời gian trải nghiệm khó khăn có lẽ sẽ rất nhanh bị phai nhạt trong thành phố ngợp trong vàng son.
Mấy đứa bé sẽ từ từ trưởng thành, bọn nhỏ có thể đi ra khỏi thôn núi tiến đến thành phố, cũng có thể mãi mãi ở lại nơi đó, trông thấy từng đợt giáo viên giảng dạy tình nguyện, mà bọn họ phải trở về nơi sinh sống của mình, cũng phải bước đi trên chặng đường hoàn toàn mới của mình.
Ai cũng không thể cam đoan, cả đời này còn có thể trích ra được một khoảng thời gian ngắn trở lại nơi cằn cỗi thế này.
Giảng dạy ở vùng xa hai tháng, quyển sổ tay của Nguyễn Kiều mỗi ngày đều viết đầy hết, bởi vì mỗi ngày đều trải qua rất thú vị, nhưng ngày kết thúc giảng dạy, cô chỉ viết một câu trong quyển sổ.
“Em hy vọng có một ngày, sẽ có thể cùng anh trở về nơi đây.”
Nguyễn Kiều đã dùng hết một thỏi son nhưng môi vẫn hơi nứt.
Nắng quá đi.
Từ lúc bọn họ bắt đầu giảng dạy ở Cam Bái Xung thì ở đây chỉ từng có một trận mưa, hơn nữa chỉ giống như xe tưới nước, qua một trận đã ngừng rồi.
Mùa hè ở đây nóng thành thế này, sao còn không biết ngại mà gọi là Cam Bái Xung hả…
Nóng thế này nhưng người trong thôn vẫn tiếp tục sinh hoạt.
Lại đến ngày họp chợ,
Hôm nay không có tiết nên Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đều đội nón rơm giúp mẹ Hắc Bì vận chuyển hàng hóa đến chợ phiên, nhân tiện muốn mua chút đồ mà quầy bán quà vặt ở trong thôn không có bán.
Từ chợ phiên này, Nguyễn Kiều đã thấy qua trong sách, còn đối với Lâm Trạm thì hoàn toàn xa lạ.
Đến chợ phiên, hai người đều cảm thấy rất thú vị. Dù sao hơn một tháng rồi chưa từng thấy nơi nào náo nhiệt thế này.
Đồ bán trên chợ cái gì cũng có, lớn thì là gia súc, nhỏ thì là kim thêu hoa.
Nguyễn Kiều chỉ vào con bò rồi nhìn về phía Lâm Trạm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Còn có bò nữa kìa.”
Lâm Trạm cũng cảm thấy ngạc nhiên, hai người bước đến trước mặt con bò, Lâm Trạm còn quái lạ đi nói chuyện với con bò.
Nguyễn Kiều yên lặng lùi hai bước, có phải người này bị đần không…
Con bò không để ý tới anh, Lâm Trạm cũng cảm thấy mất mặt, chỉ lấy điện thoại ra rồi đến bên cạnh Nguyễn Kiều chụp một tấm hình chung.
Trong ảnh, gần đây hai người đều đen đi không ít so với trước, nhưng so với những người khác trong chợ thì bọn họ đã được xem là trắng, sáng sủa rồi, dù sao kem chống nắng của Nguyễn Kiều cũng không phải là đồ bỏ.
Đến đây hơn một tháng, quần áo chỉ có mấy bộ đổi qua đổi lại, mặc đến cũ hết.
Lâm Trạm nhìn tấm hình, vừa cười vừa đưa cho Nguyễn Kiều: “Nhìn xem, nhìn xem nè, có giống mấy câu chuyện tình yêu ở nông thôn không?”
Nguyễn Kiều gập đầu gối định đá anh, “Anh mới là tình yêu nông thôn đó, em là thanh niên trí thức xuống làng.”
Lâm Trạm bật cười, vừa né đánh vừa nói: “Được được được, em có văn hóa, là thanh niên trí thức, không thể chọc vào.”
Hai người vừa chọc ghẹo nhau vừa đi dạo trong chợ, Lâm Trạm đứng trước một quầy hàng, tiện tay cầm cái quần hoa màu xanh lam, “Quả Hồng muội muội, nhìn cái này xem, có hợp với em không?”
Màu mè hoa văn thế này, nhìn qua giống như dành cho người thế hệ cỡ bà nội mặc.
Thấy Lạm Trạm có ý mua, bà chủ đang đeo túi bên eo vội ngẩng đầu hỏi: “Thoải mái lắm đó, bông vải tơ lụa, tính rẻ cho cậu thôi, 20 một cái.”
Lâm Trạm kinh ngạc: “20?”
“Sao hả?” Bà chủ cau mày, do dự một lúc, “Bớt thêm hai đồng, không thể bớt nữa đâu.”
Một câu “Chỉ cần 20 đồng” mắc kẹt trong họng, vẻ mặt Lâm Trạm vẫn mông lung, thật sự còn có thể cảm thấy lành lạnh, anh cầm cái quần kiểu dáng ông cụ không thấy rẻ chút nào rồi tính tiền chung.
Thấy anh mua hai cái quần, Nguyễn Kiều bèn làm mặt ghét bỏ.
Mà Lâm Trạm còn dùng bịch màu hồng để đựng hai cái quần rồi nhét vào trong ngực cô, nhíu mày nói: “Quần đôi đó, có phải rất fashion không?”
Fashion cái cọng lông á, còn bày đặt dùng tiếng anh nữa.
Thấy vẻ mặt Lâm Trạm đặc sắc, Nguyễn Kiều cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người mua bánh nướng ở trong chợ để ăn cơm trưa, tay trái tay phải đều xách không ít đồ, hôm nay mẹ của Hắc Bì buôn bán không tệ, đồ bán nhanh hơn so với ngày thường rất nhiều.
Bán hết đồ xong đương nhiên là sẽ đi về.
Lúc trở về là buổi trưa, mặt trời cực kỳ gay gắt.
Nắng nóng trên diện rộng khiến người đi đường hơi choáng váng, Nguyễn Kiều uống nước xong bèn đưa cho Lâm Trạm, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Uống nước đi.”
Lâm Trạm lắc đầu, không nói chuyện.
Nguyễn Kiều chú ý tới sắc môi anh hơi trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi thẳng xuống, áo thun phía sau cũng bị thấm ướt mồ hôi.
“Lâm Trạm, anh không sao chứ?”
Lâm Trạm lại lắc đầu, giọng nghe ra trông vẫn bình thường, “Không sao, chỉ là phơi nắng hơi nhiều.”
Tối hôm qua anh giúp người trong thôn đi gánh nước, trở lại phòng liền than đau lưng mỏi eo, Nguyễn Kiều còn xoa bóp giúp anh, chỉ là hình như tối qua anh cũng không ngủ ngon lắm.
Nguyễn Kiều tiến lên, lấy đồ trong tay Lâm Trạm để mình tự cầm, còn đẩy nhẹ Lâm Trạm một cái, “Đi nhanh nào, chịu đựng một tí nha, đến nhà của bí thư hưởng chút gió điều hòa.”
Lâm Trạm không lên tiếng, nhưng chưa đi được mấy bước thì Lâm Trạm cảm thấy chân mình mềm đi, trước mắt là một vùng sáng trắng, nhìn đồ vật bắt đầu mơ hồ không rõ, sau đó trời đất quay cuồng, anh không còn tỉnh táo nên không ý thức được gì nữa.
Chuyện bất ngờ đến khiến cô không kịp phòng bị, Nguyễn Kiều bị hù dọa đến ngốc, đồ trên tay rớt xuống cô cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ tiến đến trước ngồi xổm xuống nhìn Lâm Trạm, vỗ vỗ mặt anh, “Lâm Trạm! Lâm Trạm, anh sao vậy!”
Trong không khí có mùi thuốc khử trùng.
Lâm Trạm khẽ nhăn mũi, mắt đang nhắm nhưng lại cảm thấy có ánh sáng xuyên qua mí mắt, cực kỳ chói mắt.
Anh từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là bình thuốc trong suốt, đường truyền nước biển đang đi xuống đến tay anh, đầu ngón tay anh khẽ cử động.
Nguyễn Kiều canh chừng anh một lúc, vừa thấy đầu ngón tay anh khẽ động liền lập tức phản ứng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Trạm mở to mắt, dáng vẻ còn hơi mơ màng.
Cô đứng dậy, giọng rất nhẹ, nghe kỹ còn có chút khàn khàn, “Này, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi.”
Lâm Trạm thuận theo giọng nói nhìn cô, đôi mắt cô đỏ bừng, vừa nhìn là biết đã khóc không lâu, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo lúc cùng đi chợ phiên.
“Anh bị làm sao thế?”
Anh đã một lúc lâu chưa nói chuyện nên giọng hơi yếu.
Thấy Lâm Trạm tỉnh lại, tim Nguyễn Kiều lơ lửng đã buông xuống được một nửa, lúc nói chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, “Anh bị trúng nắng, bảo anh uống nước Hoắc Hương Chính Khí (*) thì không uống, đột nhiên té xỉu thấy vui không?”
(*) Hoắc Hương Chính Khí: thuốc Đông y dùng để giải cảm, lưu thông khí huyết, trị các bệnh có triệu chứng thường thấy như tiêu chảy, nhức đầu, nôn mửa.
Lâm Trạm ngoảnh đầu nhìn đồng hồ trên tường, vẫn đang là buổi chiều, xem ra từ chợ phiên đến đây cũng không mất bao lâu.
Anh không động tay đang truyền nước mà chống tay kia lên giường từ từ ngồi dậy.
Nguyễn Kiều thấy thế, định sang dìu anh thì anh lắc đầu, “Anh không sao.”
Quả thật anh không có chuyện gì lớn, chỉ là bị phơi nắng đến cảm nắng thôi.
Trời ở đây nóng nực, trường mua rất nhiều nước Hoắc Hương Chính Khí cho nhóm sinh viên giảng dạy vùng xa.
Nguyễn Kiều biết sức khỏe mình bình thường, cho nên đã ngoan ngoãn uống Hoắc Hương Chính Khí, sợ bị cảm nắng sẽ gây phiền toái cho người khác.
Nhưng Lâm Trạm cảm thấy khó uống, bản thân mình không cần dùng đến nên không hề uống qua.
Cho dù sức khỏe có tốt tới đâu thì vẫn là cậu ấm từ trong nội thành tới, chưa từng cực khổ còn sĩ diện hảo, phơi nắng nhiều ngày như vậy, cho tới hôm nay mới bị cảm nắng xem như anh cũng lợi hại.
Nguyễn Kiều thấy anh tỉnh dậy còn có sức ăn táo, biết anh không có chuyện gì lớn nên ở một bên nhẹ giọng trách mắng anh.
Lâm Trạm nheo mắt nghe cô trách mắng, hoàn toàn không để tâm tới, quả táo bị cắn phát ra tiếng lanh lảnh.
Đợi đến khi Nguyễn Kiều dừng lại uống nước, anh mới ung dung hỏi: “Có phải em khóc không?”
Nguyễn Kiều khựng lại.
“Sẽ không nghĩ rằng anh sắp chết đó chứ, có phải sợ mình làm quả phụ không.”
Lâm Trạm nửa ngồi ở đầu giường, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc.
Nguyễn Kiều xấu hổ, vội xoay người cầm điện thoái xem mắt, đúng là hơi đỏ thật.
Cô xoay người lấy gối đang đặt ở chân giường đánh Lâm Trạm.
“Anh nói bậy cái gì vậy hả, em bị anh dọa sợ đó, anh có biết lúc nãy anh… một người 1m80 mấy đột nhiên ngã bịch xuống, em bị anh làm sợ đó được không! Anh xem mình đi, không phải cảm cúm mà là cảm nắng, anh đổi tên thành Lâm Đại Ngọc đi!”
Lâm Trạm không nói lời nào mà chỉ nhìn thẳng cô, ánh mắt còn mang theo ý cười.
Nguyễn Kiều bị nhìn đến da mặt càng lúc càng nóng nên đành phải đứng dậy, “Em không nói chuyện với anh nữa, anh nằm một mình ở trong này đi, em đi ăn cơm!”
Thấy Nguyễn Kiều đi ra ngoài thật, Lâm Trạm vội kêu cô, “Ơ, em xấu hổ gì chứ, đừng đi mà…”
Nguyễn Kiều chạy còn nhanh hơn thỏ, Lâm Trạm thấy cô biến mất rất nhanh ở cửa bèn bật cười rồi cắn thêm một miếng táo, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là trạm y tế ở trên trấn, điều kiện khá đơn sơ nhưng nhìn qua coi như sạch sẽ.
Lúc nãy Lâm Trạm ngất xỉu dọc đường, có thể nói là trước không thôn xóm sau không nhà ở. Cũng may còn có một chút tín hiệu, Nguyễn Kiều dưới cơn hoảng loạn còn nhớ gọi điện thoại cho giáo viên dẫn đầu.
Giáo viên dẫn đầu xử lý kịp thời, gọi thêm mấy nam sinh giúp đẩy xe bò xuống núi đưa Lâm Trạm vào trạm y tế trong trấn.
Nguyễn Kiều đi ra ngoài một lát thì mấy nam sinh lúc nãy đưa Lâm Trạm đến liền tiến vào.
Mọi người ở đây cùng nhau hơn một tháng, đã quen thuộc lẫn nhau nên tiến vào bèn nói chuyện thân thiết với nhau.
Suy cho cùng thì ở đây cũng là trên trấn, đồ đạc vẫn nhiều hơn một tí, Nguyễn Kiều đến một cửa tiệm mua cháo, đóng gói cháo xong bèn đi vào trạm y tế, vừa vào phòng thì chợt nghe mấy nam sinh đang ồn ào.
“Tình cảm giữa cậu và Nguyễn Kiều tốt quá đó, trời ạ, lúc nãy tụi tớ đến thì Nguyễn Kiều đang ôm cậu khóc không chịu buông tay, tớ còn tưởng cậu đột tử bất chợt đấy chứ.”
Một nam sinh khác vừa cười vừa đánh cậu ta: “Cậu có biết ăn nói không đó, vừa tỉnh là đã trù người ta chết rồi, Lâm Trạm, cậu có cần tớ đánh cậu ta giúp cậu không?”
Ánh mắt Lâm Trạm hàm chứa ý cười, xuyên qua nhóm người trước giường bệnh nhìn thẳng lên người Nguyễn Kiều đang đứng ở cửa.
Mấy ngày sau khi Lâm Trạm bị cảm nắng, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, Lâm Trạm chỉ có thể bịt mũi uống nước Hoắc Hương Chính Khí khó chịu dưới sự giám sát của Nguyễn Kiều.
Khi hai người đứng dưới mái hiên híp mắt nhìn bầu trời, Lâm Trạm hỏi: “Sao anh cảm thấy trên trời có tận chín mặt trời thế, nóng muốn chết thật đó, nơi này cách Nam Thành cũng không xa mà, sao mà nóng thế này.”
“Thật ra Nam Thành cũng rất nóng, chỉ là bình thường anh không có ra ngoài phơi nắng mà thôi.”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Nói giống như em có đi ra ngoài phơi nắng vậy.”
Ừm… thì không có thật.
Cũng may chưa nóng được bao lâu thì bọn họ phải lên đường trở về trường rồi.
Đến đây từ lúc mặt trời chói chang, rồi cũng rời khỏi dưới ánh mặt trời chói chang.
Ngày phải đi, Lâm Trạm thức dậy rất sớm, còn đánh thức Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều nghĩ anh vì sắp về nên phấn khởi không sao ngủ được, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Anh sao vậy, không phải hành lý đã thu dọn xong từ hôm qua rồi sao?”
Lâm Trạm ngồi ở bên giường, dùng quạt điện nhỏ nhắm thẳng vào cô, “Thức dậy, mau thức dậy đi, anh ôm em nhé.”
Nói xong, anh bèn để quạt điện xuống xoay người ôm công chúa.
Nguyễn Kiều bật dậy, cô liếc Lâm Trạm, “Anh giở trò lưu manh à!”
Lâm Trạm phản đối, “Chúng ta đã ngủ chung một phòng hai tháng rồi đó, chưa từng giở trò lưu manh gì đó nhé, nếu có con thì người khác cũng cảm thấy rất bình thường thôi mà.”
Nguyễn Kiều đá anh, “Miệng chó không mọc ra ngà voi.”
Lâm Trạm không biết xấu hổ, “Trong miệng chó vốn không nhả ra ngà voi được mà.”
Nguyễn Kiều trừng mắt, “Anh đừng có nói bậy bạ nữa!”
Lâm Trạm cúi người cợt nhả, “Chẳng lẽ em còn muốn tố cáo phỉ báng anh, nói anh không chịu giở trò lưu manh với em à?”
Mới sáng sớm mà Nguyễn Kiều đã tức đỏ mặt, nhưng người vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc Nguyễn Kiều đi đánh răng, Lâm Trạm ở một bên ăn bắp luộc, dựa vào trước cánh cửa hỏng nói chuyện: “Nói nghiêm túc đây, anh gọi em thức dậy là muốn trở về trường một chuyến.”
Miệng Nguyễn Kiều chứa bọt kem đánh răng, giọng không rõ hỏi: “Anh còn có đồ để quên ở trường sao?”
Lâm Trạm ăn bắp xong, tiện tay ném cùi bắp vào trong thùng rác.
Anh lắc đầu, “Anh muốn về quét dọn vệ sinh.”
Tay Nguyễn Kiều đang đánh răng khựng lại.
Trường học rất yên tĩnh, chổi quét trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc.
Hòa cùng tiếng chim và chó sủa gần đó.
Mặt trời lại từ từ mọc lên từ đằng đông.
Nguyễn Kiều ngồi ở phía trước nhìn Lâm Trạm tập trung quét dọn, vừa nghiên túc vừa đẹp trai.
Còn nhớ trước kia anh dọn dẹp trường còn gào thét nói đây là lần đầu tiên anh quét dọn.
Lúc đó Nguyễn Kiều cảm thấy khoa trương quá, trong nhà có tiền đi chăng nữa thì cũng không đến mức chưa từng quét dọn bao giờ chứ.
Nhưng Lâm Trạm nói, anh thật sự chưa từng quét nhà, trước kia trường học có sắp xếp sau khi tan học sẽ làm vệ sinh, nhưng trước giờ anh chưa từng làm, trong nhà càng không cần anh phải làm gì, số lần nhìn thấy người máy quét dọn còn nhiều hơn số lần nhìn thấy cây chổi.
Hai tháng này ở thôn nhỏ, Nguyễn Kiều cảm thấy Lâm Trạm vẫn có thay đổi rất lớn.
Nhưng thay vì nói anh có thay đổi rất lớn, chẳng bằng nói là cho cô có cơ hội được hiểu Lâm Trạm toàn diện hơn.
Thật ra Lâm Trạm chưa từng giở tính khí thiếu gia, cũng không phải là người quá ngạo mạn, ăn sơn hảo hải vị đến quen nhưng cũng không ghét bỏ cơm rau dưa đạm bạc.
Nguyễn Kiều có biết điều này lúc anh ở trường học, phần lớn ăn ở căn tinh anh cũng không kén chọn gì cả.
Chỉ là khi đến nơi này, cô phát hiện phạm vi Lâm Trạm có thể tiếp nhận được lại kéo rộng ra một vòng rất lớn.
Chuyện chưa từng làm, lần đầu tiên học sẽ rất nghiêm túc, làm vệ sinh, nấu cơm, dạy dỗ trẻ em, gánh nước, thậm chí anh còn đam mê sửa ghế, nhận sửa tất cả ghế dựa đã hư ở trong trường.
Anh sống chung với mấy đứa nhỏ rất tốt, tuy mình không đọc sách nhưng sẽ nói với bọn nhỏ phải đọc nhiều sách, đến trên trấn, đến thị trấn, đến thành phố lớn, thậm chí còn dùng lời nói mà mình từng nói với anh để giảng dạy cho mấy đứa nhỏ.
Có lẽ tri thức không thể thay đổi được vận mệnh, nhưng tầm mắt có thể thay đổi được đời người.
Anh biết vẽ những bông hoa nhỏ mọc dại ven đường ở thôn quê, cũng biết vẽ những tòa nhà chọc trời cao vút trong mây ở chốn thành thị.
Đám nhỏ đều rất thích anh, thích quấn quít bên anh bảo anh dạy vẽ tranh, Tiểu Hắc Bì còn rất thích bảo anh cõng cậu bé chạy xuống đường dốc.
Anh chẳng giống với cậu thiếu niên can đảm ra tay đánh huấn luyện viên quân sự lúc trước gì cả, vừa giống lại vừa không giống lắm.
Không biết phải hình dung thế nào, nhưng Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được, thật ra anh vô cùng… tốt bụng.
“Này, nghĩ gì thế.”
Lúc nguyễn Kiều xuất thần thì Lâm Trạm đã quét xong, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh thoáng nghiêng đầu, không đứng đắn hỏi: “Có phải thấy anh quét dọn rất đẹp trai không, nhìn đến ngẩn người luôn.”
Nguyễn Kiều hất tay anh ra, nhoẻn miệng cười, không lên tiếng.
Hai người nhìn mặt trời dần dần có độ ấm, mặt đất bắt đầu xuất hiện những bóng cây loang lổ.
Một ngày mới ở Cam Bái Xung sắp bắt đầu, nhưng hôm nay bọn họ phải đi rồi.
Tiểu Hắc Bì biết bọn họ sắp đi, ngược lại không hề cảm thấy đau lòng bi thương gì lắm, chỉ là giọng nói hơi tỏ vẻ cô đơn, cậu bé nói, “Đây là năm thứ ba có giáo viên đến dạy, giáo viên nói hằng năm sẽ trở lại gặp tụi em nhưng họ không có đến.”
Giảng dạy ở vùng núi, vốn chỉ đến rồi lại đi, một đợt đến rồi một đợt chia ly.
Không bỏ được thì cũng phải đi.
Trên đường ngồi xe bus trở về, máy điều hòa ở đỉnh đầu thổi gió mát lạnh.
Nguyễn Kiều nhìn thị trấn náo nhiệt ngoài cửa sổ, rồi nhìn ngọn núi mờ mờ phía xa xa, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh còn có thể trở lại không?”
Lâm Trạm lắc đầu, “Nói thật thì anh cũng không biết.”
Một khoảng thời gian trải nghiệm khó khăn có lẽ sẽ rất nhanh bị phai nhạt trong thành phố ngợp trong vàng son.
Mấy đứa bé sẽ từ từ trưởng thành, bọn nhỏ có thể đi ra khỏi thôn núi tiến đến thành phố, cũng có thể mãi mãi ở lại nơi đó, trông thấy từng đợt giáo viên giảng dạy tình nguyện, mà bọn họ phải trở về nơi sinh sống của mình, cũng phải bước đi trên chặng đường hoàn toàn mới của mình.
Ai cũng không thể cam đoan, cả đời này còn có thể trích ra được một khoảng thời gian ngắn trở lại nơi cằn cỗi thế này.
Giảng dạy ở vùng xa hai tháng, quyển sổ tay của Nguyễn Kiều mỗi ngày đều viết đầy hết, bởi vì mỗi ngày đều trải qua rất thú vị, nhưng ngày kết thúc giảng dạy, cô chỉ viết một câu trong quyển sổ.
“Em hy vọng có một ngày, sẽ có thể cùng anh trở về nơi đây.”