• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HẮN KHÔNG VUI (1 Viewer)

  • Chương 29

Edit: 笑顔Egao.



Nhưng rất nhiều chuyện đã hứa sẽ làm, Thẩm Đình cũng không làm được.



Cậu cầm tiền lì xì vui vẻ chạy xuống lầu, lại không xỏ dép, chỉ đi một đôi tất lông cừu, quần pijama quá dày khiến cậu trông có bẻ mũm mĩm, lúc nhảy nhót xuống tầng dưới Cố Triều Ngạn suýt chút nữa mở miệng mắng cậu, thằng nhóc này, em là muốn làm anh tức giận đúng không? Tức chết anh rồi là em có thể tiếp tục sống không buồn không lo đúng không?



Xem ra là lần trước ngã quá nhẹ, còn chưa biết sợ.



“Lần sau còn như vậy đánh gãy chân của em!”



Thẩm Đình không bị dọa sợ, cậu nhảy lên người Cố Triều Ngạn, không biết cậu lấy đâu ra nhiều sức lực đến nhưu vậy, quấn chặt hắn như dây thường xuân, trên người còn vương lại hơi ấm từ trong chăn, vừa thơm vừa mềm.



“Có tiền!”



Cậu hưng phấn duỗi thẳng chân: “Em có tiền thật này!”



“Không đế mức đấy đâu!”



Huyết dịch Cố Triều Ngạn chảy ngược, tất cả mạch máu đều chảy về phía dưới bụng, đầu hắn choáng váng, không có cách nào hô hấp thuận lợi, vì một chút tiền như vậy Thẩm Đình cũng sắp ghìm chết hắn.



“Buông ra, khụ… Đi xuống.”



Thẩm Đình nghe lời đi xuống, sau đó mới chú ý trang phục của Cố Triều Ngạn hôm nay không như mọi ngày.



“Anh định đi đâu vậy…”



Thẩm Đình cầm tiền lì xì bước tới, hai tay khoác lên cánh tay của hắn, dính sát vào lồng ngực của Cố Triều Ngạn.



Hỏi lại một lần nữa: “Anh định đi đâu?”



“Chúng ta đã nói rồi mà em quên rồi?” Cố Triều Ngạn nhìn thẳng vào cậu: “Chúng ta đã nói gì? Thẩm Đình.”



“Anh phải về nhà…” Thẩm Đình cọ xát trên quần áo hắn, làm bộ đáng thương: “Em nhớ mà, anh phải về nhà, còn đi cùng với mẹ…”



Cậu nhón chân lên hôn cằm Cố Triều Ngạn, tiền trong tay cũng không quan trong nữa, vì cầm tiền sẽ không còn tay để ôm ca ca, cậu đặt tiền lì xì lên bàn trà, tiếp tục động tác trước đó, vừa hôn vừa liếm: “Em không thể đi cùng sao?”



“Không thể…”



“Ừm…”



Thẩm Đình không hỏi tại sao, Cố Triều Ngạn trái lại không nhìn nổi, bổ sung một câu phía sau: “Lần này không thể.”



Lần sau có thể.



Hắn cúi đầu hôn lên môi Thẩm Đình, vừa nhẹ vừa nhanh, mang theo một chút thận trọng, hắn xoa lưng Thẩm Đình ôm cậu đến bên mình, tận lực dỗ dành: “Chúng ta đã nói trước đó rồi, vì vậy không thể đổi ý, biết anh mấy giờ sẽ về sao?”



“Biết,” Thẩm Đình lẩm bẩm: “Đến buổi tối.”



“Đúng, vì vậy lúc anh không có mặt, em phải biết nghe lời.”



Thẩm Đình nghịch cổ áo của hắn, hỏi: “Nghe lời ai?”



“Chờ một lát nữa sẽ có người tới, chơi với em, nấu cơm tối cho em ăn, em phải nghe lời của cô ấy.”



“Nói cái gì cũng phải nghe sao?”



“Thẩm Đình, em không nên hỏi mấy câu nhạt nhẽo như thế này.”



Cố Triều Ngạn biết cậu không đến mức hỏi ra những câu như thế này, cậu nhóc này có lúc sẽ bắt đầu lém lỉnh, nói nhiều câu khiến người khác á khẩu không trả lời được.



“Em biết mình nên nghe những lời nào mà.”



“Được rồi…”



Cố Triều Ngạn nghiêng đầu thở dài, nói: “Chỉ hôm nay thôi, Thẩm Đình, đồ ăn vặt trên tủ em ăn bao nhiêu cũng được, nhưng không cho phép bỏ cơm chỉ ăn đồ ăn vặt, kem cũng có thể ăn… một ít, TV chỉ được xem đến muộn nhất là mười hai giờ.”



Nói như vậy, có nghĩa là chưa chắc có thể về trước mười hai giờ.



Thẩm Đình suy nghĩ một lát, hỏi hắn: “Vậy anh có xem chương trình cuối năm trên TV không?”



“Anh xem ở bên kia, em mở TV, coi như chúng ta đang cùng nhau xem.”



“Cùng nhau xem,” Thẩm Đình nghe không hiểu ý của hắn cũng ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, cho rằng hắn nói đúng: “Vậy bao giờ anh mới về? Em chờ anh.”



Cố Triều Ngạn đỡ trán: “Không cần chờ, nửa đêm anh mới về được.”



“Nhưng chúng ta còn phải cùng nhau xem chương trình mà…”



“…”



Cố Triều Ngạn giải thích lại từng câu từng chữ, Thẩm Đình mới nghe hiểu.



“Vậy… Vậy cũng được…”



Thẩm Đình nắm chặt mép quần áo của hắn trong tay, lại thả ra, nói: “Anh đi đi, nhớ về sớm một chút.”



Cố Triều Ngạn phải hạ quyết tâm rất lớn mới khắc chế được bản thân không quay đầu lại khi xỏ giày.



Hắn quay mặt sang chỗ khác, hỏi Thẩm Đình: “Đánh răng chưa?”



Thẩm Đình nói: “Em đánh rồi, còn thay quần áo nữa.”



Không ngắn nắp tí nào, nhưng tốt xấu không có mặc nhầm.



“Vậy thì đi ăn đi, phải uống hết sữa bò.”



“Tạm biệt ca ca…”



“Anh còn chưa ra khỏi nhà mà.”



“Tạm biệt…”



Lúc bước ra cửa Cố Triều Ngạn nghĩ, sáng nay cũng rất thuận lợi.



Hắn và Thẩm Đình, từ khi kết thúc đối thoại đến tận lúc rời đi cũng không gian nan như trong tưởng tượng.



Phải ngoan ngoãn, không được chạy lung tung, ở trong nhà cũng không được, đồ ăn vặt không được ăn quá nhiều, phải ăn cơm, nhất định phải ăn cơm.



Những điều này Thẩm Đình đều đáp ứng sẽ làm tốt.



Nhưng Cố Triều Ngạn vừa ra khỏi cửa, lên xe, quay đầu lại đã nhìn thấy đứa ngốc này đang đứng ở cửa sổ lầu hai lau nước mắt, vừa khóc vừa vẫy tay với hắn, miệng còn nói bye bye.



Hăn như bị giáng một đòn nghiêm trọng, mắng một câu thô tục, vỗ một chưởng lên tay lái, làm sao hắn có thể đi được.



Thẩm Đình rõ ràng đã chiếm lấy từng tấc trong mọi bộ phận ở cơ thể hắn, hắn làm sao có thể bỏ lại cậu đi một mình.



Hắn quay người xuống xe, mặt không đổi sắc quay về phòng mình ở lầu hai, kéo Thẩm Đình xuống lầu, nhét vào trong xe.



Động tác nhanh nhẹn, gọn gàng dứt khoát.







Thẩm Đình ôm hộp giấy ăn, đầu rụt lại như con rùa, không khí trong xe quá lạnh lẽo, Cố Triều Ngạn nhíu mày rất mạnh, khiến Thẩm Đình có cảm giá mình vừa phá hỏng chuyện của hắn.



Cậu không muốn khóc, nhưng Cố Triều Ngạn vừa rời đi cậu liền hoảng hốt, vô cùng sợ hãi, cậu cũng không biết mình đang sợ cái gì, tựa như lần này Cố Triều Ngạn một khi rời đi sẽ không trở lại, ngôi nhà bỗng trở nên xa lạ, nơi nào không có Cố Triều Ngạn cũng trở nên lạ lẫm.



Cậu chạy đến phòng mình trên lầu, đến gần cửa sổ thủy tinh, nơi có thể nhìn rõ Cố Triều Ngạn, nước mắt tự nhiên rớt xuống.



Cậu rất sợ Cố Triều Ngạn hỏi mình tại sao lại khóc, cậu không phải không hiểu chuyện, là tại nước mắt tự chảy, không liên quan gì đến cậu hết.



“Thẳng cái lưng lên,đừng co ro lại như thế, nhìn khó coi chết đi được.”



Cố Triều Ngạn lái xe phải nhìn về phía trước, chỉ có thể dùng khóe mắt liếc cậu một cái, trong lòng thầm mắng mình quá vọng động, chuyện dắt người về nhà mà không báo trước như thế này chưa bao giờ xảy ra, hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp này.



Không phải hắn sợ Cố Mẫn Hoa sẽ nổi giận với hắn hay gì, chỉ lo lắng Thẩm Đình bị người khác bắt nạt.



Chuyện đã đến nước này chỉ có thể để nhóc ngốc này không rời mình một bước, luôn ở dưới mí mắt mình, bọn họ mới không dám gây chuyện.



Thẩm Đình ngồi thẳng lưng, lại dịch dịch cái mông ngồi về phía trước, vẫn cúi gằm đầu nhìn tay.



“Lau sạch nước mắt đi.”



“Em lau khô rồi…” Thẩm Đình cầm sẵn hộp giấy trên tay, phát sinh tiếng động nhỏ bé, cậu vừa lên xe Cố Triều Ngạn liền bí mật đưa giấy ăn cho cậu, lúc thắt dây an toàn cậu căng thẳng tới mức tay run cầm cập, thử mấy lần vẫn không cài được dây, Cố Triều Ngạn liền đoạt dây từ tay cậu, lạch cạch một tiếng thắt xong dây an toàn, lại thắt cho bản thân hắn,toàn bộ thời gian đó hắn không nói gì, còn đùng đùng nổi giận.



“Em đã lau xong lâu rồi…”



Thẩm Đình lúc ở nhà đã thay quần áo ngủ ra, nhưng lại không mang áo khoác, lúc Cố Triều Ngạn kéo cậu đi ra đầu óc không suy nghĩ nổi việc gì khác, chờ đến lúc dần dần bình tĩnh mới nhận ra cậu chỉ mặc một lớp áo lông, thân hình cậu thiếu niên nhìn vô cùng đơn bạc.



Việc đầu tiên Cố Triều Ngạn làm là tăng cao nhiệt độ trong xe, sau đó cởi áo bành tô ra đắp lên người Thẩm Đình, bên trong hắn mặc áo lông cao cổ kiểu đơn giản màu đen, nhìn kỹ có thể thấy rất giống với áo Thẩm Đình mặc.



Nhiệt độ trong xe vốn đã cao sẵn, Thẩm Đình không thấy lạnh, sau khi đắp áo khoác lên bị hun nóng đến mức đỏ cả mặt, nhưng ca ca không nói tiếng nào, cậu muốn động cũng không dám động đậy.



Cố Triều Ngạn rút một tờ khăn giấy ra, động tác tự nhiên đặt dưới mũi cậu, sai khiến: “Xì mũi.”



Thẩm Đình nghe hắn nói liền làm theo, thực ra không còn nước mũi, chỉ là sau khi khóc xong giọng nói trở nên ồm ồm, nghe dính nhơm nhớp, vốn đã là một đứa trẻ yếu ớt, lại còn dùng giọng nói như vậy ai mà chịu được.



Ai cũng không chịu được.



Cố Triều Ngạn để cậu tự cầm giấy, nhìn về phía trước, hỏi:”Có biết chúng ta đang đi đâu không?”



“Biết,” Thẩm Đình nhấc cánh tay ra, ngồi nghiêm chỉnh: “Đang đến nhà ca ca, ăn Tết cùng với mẹ.”



“Không phải ăn Tết cùng mẹ.”



Cố Triều Ngạn không hài lòng với cách nói này: “Chỉ đi ăn bữa cơm thôi, đừng nghĩ đến chuyện đi chơi, buổi tối còn phải quay về nhà.”



Thẩm Đình nhanh chóng đổi giọng: “Em biết rồi, không phải đi chơi, là đi ăn cơm.”



“Ừ, lát nữa… phải đi theo anh, không được chạy lung tung, biết không?”



“Không chạy lung tung em không chạy lung tung!”



“Nếu có ai hỏi chuyện em, biết thì nói, không trả lời được thì thôi.”



“Dạ~”



Cố Triều Ngạn thấy cậu ngoan ngoan trả lời, không nhịn được quay đầu sang quan sát cậu một chút, vừa nhìn lại cảm thấy không xuôi được:”Tại sao lại khóc?”



“Không khóc mà,” Thẩm Đình trái lại thấy nghi hoặc, cậu dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, tuy lại có hai giọt nước mắt rơi xuống, nhưng tuyệt đối không phải là cậu muốn khóc: “Mắt em đau, nó tự rơi ra ngoài.”



“Mắt đau cũng đừng dụi, còn nữa, đợt lát nữa đến chỗ lạ… không được khóc.”



“Em biết rồi…”



Xe tăng tốc, Thẩm Đình căng sống lưng đến phát mệt, sau mấy lần giảm tốc mới bắt đầu thả lỏng mềm cuống, cậu lấy iPad đặt sẵn trong xe mở ra xem, xem mấy phút lại bỏ xuống, quay đầu sang nhìn chằm chằm Cố Triều Ngạn, nhìn như có thắc mắc.



Cậu quả thực có thắc mắc.



“Nhưng mà, ca ca.”



“Cái gì?”



“Tại sao em không được khóc?”



Thẩm Đình tựa như đang giấu giếm gì đó nhìn ra cửa sổ, không nén được bất an, hỏi: “Không lẽ bọn họ sẽ bắt nạt người khác sao?”



“Làm gì có?”



Cố Triều Ngạn nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng: “Anh còn chưa chết đâu, ai dám bắt nạt em?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom