Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Editor: Tuyền Uri
Đầu phố náo nhiệt, đêm nay là lần đầu tiên tôi cùng Thư Lượng sau quãng thời gian “ở chung” “hẹn hò”, nói là hẹn hò, kỳ thực chỉ dừng lại ở việc đi ra tiệm ăn, kêu món bọ cánh cứng mà tôi yêu thích, chúng tôi chạy tới một tiệm ăn Tứ Xuyên, thật ra Lượng không sao ăn được đồ cay, từ nhỏ tới lớn, 3 bữa của cậu đều do chuyên viên dinh dưỡng của cậu lo, sau khi ở cùng tôi, cuộc sống của cậu thật sự đã thay đổi rất là nhiều.
Ăn xong, chúng tôi đi dạo phố, do người quá đông, Lượng chủ động nắm lấy tay tôi, tôi sợ nếu để lạc cậu, sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng cho trị an xã hội, nên để mặc cho cậu nắm lấy.
Nhưng khi tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc, đã lập tức bỏ tay cậu ra.
“Cô Lục? Thật trùng hợp!” Là Lâm Văn Quân và Trần Ba.
“Đúng vậy, ha ha.” Một mặt cười gượng gạo.
“Đi dạo phố a.”
“Đúng vậy, ha ha.”
“Ý, đây chẳng phải ………bạn học Khoát sao?”
Sau khi trông thấy Thư Lượng, cặp đôi nhỏ này sắc mặt liền thay đổi, đoán chừng bị khuôn mặt thanh lạnh dọa cho sợ rồi.
“Vậy…….cô Lục, chúng em tới bên kia xem chút, mọi người cứ thong thả dạo phố nhé.” Nói xong, Trần Ba kéo Lâm Văn Quân chạy đi, bọn chúng không phải đã hiểu lầm điều gì rồi chứ? Biểu hiện vừa rồi của tôi cũng được coi là tự nhiên đó chứ? Thấy bóng dáng bọn họ đã rời đi, nhưng vẫn là có chút cảm giác chột dạ.
Ngày hôm sau.
Tôi nghĩ Lượng giận rồi, buổi sáng không ăn điểm tâm, sau khi làm xong bữa sáng cho tôi liền rời đi, tới trường học cũng không nói một tiếng nào, buổi chiều không có tiết của tôi, tôi định đi tới thư viện mượn một ít sách tâm lý, nghiên cứu nghiên cứu, không ngờ phía sau lại có một cái đuôi đi cùng.
Từ lúc bước vào thư viện, cậu ta liền bắt đầu quấy rối tôi, ví như lúc này, tôi đi lấy sách ở tầng trên của kệ sách, cậu ta liền chặn trước mặt tôi, khi dễ tôi không cao bằng cậu ta, không chấp!
Vậy mà, chính lúc này đây, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến cả đời tôi: Cúi đầu xuống không trông thấy trong không gian một chiếc đầu đang ngẩng lên, một cái xoay người, Lượng không biết vì cớ gì cúi đầu xuống, nhanh như điện xẹt, môi chạm vào môi………..
Tiếp tục không nhìn, quay người định rời thư viện, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn……. chỉ là ngoài ý muốn……….tuyệt đối ngoài ý muốn!
Vừa ra tới cửa, nghe thấy phía sau một tiếng “a” thật lớn, tên nhóc này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Không sao, không sao, ha ha, cậu ta là cảm thấy nơi này yên tĩnh quá, sợ mọi người ngủ quên, nên đã hắng giọng, làm cho bầu không khí sôi nổi hơn thôi, hắc hắc………ha ha ha……..”
Nói xong kéo Thư Lượng ra ngoài.
Phía sau thư viện, một mảnh vườn cây um tùm, nơi đây dường như đã lâu không có người dọn dẹp, dưới đất tầng tầng lá cây rụng xuống, ẩm ướt bởi sương sớm, không khí cũng đặc biệt mát mẻ.
Xa xa, một cây đại thụ cao chừng 7, 8 mét, cao chót vót, vút lên trời xanh, cành lá chi chít, xanh biếc, tràn ngập ánh mặt trời, xuyên qua những tán cây rậm rạp chiếu xuống, khiến cho người ta lóa mắt, kéo Thư Lượng tới ngồi dưới gốc cây.
“Sao vậy?”
“Cô không quan tâm em.”
Thiếu gia, là cậu giận dỗi trước mà, “Đâu có, em nghĩ nhiều quá rồi đó!” (Thứ lỗi cho tôi, gần đây xem ti vi nhiều quá, cũng may chưa có nói nửa câu sau: chén thứ hai nửa giá mà–!)
“Cô còn hất em ra.”
“Éc………..Cô không phải là sợ người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm điều gì?”
“Em còn quá nhỏ, không hiểu được.”
“Em hiểu.”
Một trận im lặng……….
“Em yêu cô!” Cậu ta đột nhiên gầm lên với tôi.
Làm tôi giật cả mình.
Cậu tiếp tục nói “Em hiểu, cô sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng, em không sợ bọn họ hiểu lầm………em muốn mãi mãi sống bên cạnh cô.”
“Nói cho em biết, cô có thể!” Cậu ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Nói với em, cô cũng không sợ.” Giọng nói từ cứng rắn chuyển thành cầu khẩn, “Xin cô, nói cho em biết, cô có thể……….”
Cậu hiểu, cậu thật sự hiểu………nhưng giờ phút này, tôi đã hồ đồ rồi.
“Em cầu xin cô, được không? Cho em một cơ hội.”
Lượng nói rất khó hiểu, tôi cũng chỉ hiểu có một nửa, lại hồ đồ nói những lời vốn không nên nói…….
“Có thể!” Tôi trong nháy mắt đã rơi vào sự lo lắng cùng bối rối, bỏ ra sự khốn hoặc, tôi chọn tiến thêm một bước với cậu.
“Oh! Cậu ta mừng như điên vùi mặt vào ngực tôi, “Cám ơn cô, cám ơn!”
Bị nhiễm bởi niềm vui của cậu, cảm động rồi, không ngờ một câu cam kết của mình, lại có thể khiến cậu vui như vậy.
Cậu rõ ràng rất trẻ, ánh mắt lại sâu thẳm lại thâm trầm đến vậy, mỗi lần nhìn thấy bóng cậu ngồi trên ghế trầm tư, trong lòng tôi lại như đôi lông mày cậu, rối rắm.
Chính tại lúc này, tôi đột nhiên lao vào vòng tay của cậu, cậu vén sợi tóc trước trán tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán, giống như một cơn gió nhẹ, thổi qua mắt tôi, má cùng đôi môi.
Khoát Thư Lượng dùng tấm lòng sùng kính hôn lên cô, đây là nụ hôn mà cậu đã đợi lâu lắm lâu lắm rồi, nụ hôn trong mơ của cậu đã thành sự thật, cậu sợ bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Hơi thở hai người đều đồng dạng rối loạn, cậu đưa mắt nhìn vào khuôn mặt tôi, khàn khàn nói: “Vân, em…….em thật sự rất sợ, em biết bệnh của mình, sẽ không có ai yêu em cả, em sợ cô sẽ yêu người khác, sau đó…….sau đó sẽ rời xa em, em không thể để cô đi, cô hiểu không?”
Lúc này đây tôi đang nghiêm khắc khảo nghiệm lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của đối phương, đang cố gắng suy tư lấy lời của cậu.
“Em thật sự quan tâm cô như vậy sao?”Cảm giác tim sắp nhảy ra đến nơi.
“Không chỉ là quan tâm.” Mặt cậu cũng hồng lên, giọng càng nhỏ hơn, tràn đầy từ tính, “Em yêu cô, đừng nói cô không hiểu, em biết, em biết tất cả, em yêu cô, rất rất yêu cô…….”
Tôi nhìn cậu, vì lời nói kiên định độc đoán của cậu làm cho cảm động mà thôi.
Chính tại lúc này đây, tôi dường như quên hết tất cả, quên đi việc tôi là một cô giáo, quên đi việc cậu là một người bệnh, chỉ biết bây giờ tôi được một người đàn ông si tình yêu, yêu đến nỗi quên hết tất cả.
“Em yêu cô, tất cả những gì của em đều có thể trao cho cô, Vân, sống cùng em, được không?”
“Cô nghĩ rồi.”
Cậu hơi ngây ra, khó nén mừng rỡ nói: “Ý của cô là, cô đã bằng lòng tiếp nhận em?”
Tôi khẽ gật đầu. Sao có thể không tiếp nhận cậu? Muốn từ chối cậu cũng khó như việc duy trì hòa bình thế giới vậy. Hoặc có lẽ mình sau lần đầu trông thấy cậu ta, quả tim này đã liền thất thủ không giải thích được.
Dưới nhánh cây um tùm xanh biếc, ánh mặt trời loang lổ trên những lá cây, một thiếu niên trong bộ đồ sơ mi trắng, lười biếng nằm ngang trên mặt đất. Những chiếc lá giòn tan rơi trên mặt đất, tạo thành một mảnh vàng kim……………
Thấy cậu ngủ ngon lành, tôi nghĩ, tôi đã yêu rồi. Gặp cậu, là chuyện lãng mạn nhất trong cuộc đời tôi, tôi không phải người đi theo lối thông thường, chỉ cần mình thích, không gì có thể ngăn trở được, phần ngốc nghếch và xúc động này, đoán chừng cũng chính là nguyên nhân khiến tôi hợp với Lượng.
Tôi trong lòng bất giác thở dài một hơi. Yêu một người đàn ông còn ghen hơn cả giấm chua, lại bá đạo cộng thêm nhỏ mọn bị bệnh, không biết là may mắn hay xui xẻo của tôi đây?
Có điều, tôi biết cậu rất yêu tôi, rất yêu tôi, cho nên mới như vậy.
Lại hôn lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào, thấy khóe miệng cậu dần hướng lên, tôi cũng cười……….
Đầu phố náo nhiệt, đêm nay là lần đầu tiên tôi cùng Thư Lượng sau quãng thời gian “ở chung” “hẹn hò”, nói là hẹn hò, kỳ thực chỉ dừng lại ở việc đi ra tiệm ăn, kêu món bọ cánh cứng mà tôi yêu thích, chúng tôi chạy tới một tiệm ăn Tứ Xuyên, thật ra Lượng không sao ăn được đồ cay, từ nhỏ tới lớn, 3 bữa của cậu đều do chuyên viên dinh dưỡng của cậu lo, sau khi ở cùng tôi, cuộc sống của cậu thật sự đã thay đổi rất là nhiều.
Ăn xong, chúng tôi đi dạo phố, do người quá đông, Lượng chủ động nắm lấy tay tôi, tôi sợ nếu để lạc cậu, sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng cho trị an xã hội, nên để mặc cho cậu nắm lấy.
Nhưng khi tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc, đã lập tức bỏ tay cậu ra.
“Cô Lục? Thật trùng hợp!” Là Lâm Văn Quân và Trần Ba.
“Đúng vậy, ha ha.” Một mặt cười gượng gạo.
“Đi dạo phố a.”
“Đúng vậy, ha ha.”
“Ý, đây chẳng phải ………bạn học Khoát sao?”
Sau khi trông thấy Thư Lượng, cặp đôi nhỏ này sắc mặt liền thay đổi, đoán chừng bị khuôn mặt thanh lạnh dọa cho sợ rồi.
“Vậy…….cô Lục, chúng em tới bên kia xem chút, mọi người cứ thong thả dạo phố nhé.” Nói xong, Trần Ba kéo Lâm Văn Quân chạy đi, bọn chúng không phải đã hiểu lầm điều gì rồi chứ? Biểu hiện vừa rồi của tôi cũng được coi là tự nhiên đó chứ? Thấy bóng dáng bọn họ đã rời đi, nhưng vẫn là có chút cảm giác chột dạ.
Ngày hôm sau.
Tôi nghĩ Lượng giận rồi, buổi sáng không ăn điểm tâm, sau khi làm xong bữa sáng cho tôi liền rời đi, tới trường học cũng không nói một tiếng nào, buổi chiều không có tiết của tôi, tôi định đi tới thư viện mượn một ít sách tâm lý, nghiên cứu nghiên cứu, không ngờ phía sau lại có một cái đuôi đi cùng.
Từ lúc bước vào thư viện, cậu ta liền bắt đầu quấy rối tôi, ví như lúc này, tôi đi lấy sách ở tầng trên của kệ sách, cậu ta liền chặn trước mặt tôi, khi dễ tôi không cao bằng cậu ta, không chấp!
Vậy mà, chính lúc này đây, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến cả đời tôi: Cúi đầu xuống không trông thấy trong không gian một chiếc đầu đang ngẩng lên, một cái xoay người, Lượng không biết vì cớ gì cúi đầu xuống, nhanh như điện xẹt, môi chạm vào môi………..
Tiếp tục không nhìn, quay người định rời thư viện, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn……. chỉ là ngoài ý muốn……….tuyệt đối ngoài ý muốn!
Vừa ra tới cửa, nghe thấy phía sau một tiếng “a” thật lớn, tên nhóc này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Không sao, không sao, ha ha, cậu ta là cảm thấy nơi này yên tĩnh quá, sợ mọi người ngủ quên, nên đã hắng giọng, làm cho bầu không khí sôi nổi hơn thôi, hắc hắc………ha ha ha……..”
Nói xong kéo Thư Lượng ra ngoài.
Phía sau thư viện, một mảnh vườn cây um tùm, nơi đây dường như đã lâu không có người dọn dẹp, dưới đất tầng tầng lá cây rụng xuống, ẩm ướt bởi sương sớm, không khí cũng đặc biệt mát mẻ.
Xa xa, một cây đại thụ cao chừng 7, 8 mét, cao chót vót, vút lên trời xanh, cành lá chi chít, xanh biếc, tràn ngập ánh mặt trời, xuyên qua những tán cây rậm rạp chiếu xuống, khiến cho người ta lóa mắt, kéo Thư Lượng tới ngồi dưới gốc cây.
“Sao vậy?”
“Cô không quan tâm em.”
Thiếu gia, là cậu giận dỗi trước mà, “Đâu có, em nghĩ nhiều quá rồi đó!” (Thứ lỗi cho tôi, gần đây xem ti vi nhiều quá, cũng may chưa có nói nửa câu sau: chén thứ hai nửa giá mà–!)
“Cô còn hất em ra.”
“Éc………..Cô không phải là sợ người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm điều gì?”
“Em còn quá nhỏ, không hiểu được.”
“Em hiểu.”
Một trận im lặng……….
“Em yêu cô!” Cậu ta đột nhiên gầm lên với tôi.
Làm tôi giật cả mình.
Cậu tiếp tục nói “Em hiểu, cô sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng, em không sợ bọn họ hiểu lầm………em muốn mãi mãi sống bên cạnh cô.”
“Nói cho em biết, cô có thể!” Cậu ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Nói với em, cô cũng không sợ.” Giọng nói từ cứng rắn chuyển thành cầu khẩn, “Xin cô, nói cho em biết, cô có thể……….”
Cậu hiểu, cậu thật sự hiểu………nhưng giờ phút này, tôi đã hồ đồ rồi.
“Em cầu xin cô, được không? Cho em một cơ hội.”
Lượng nói rất khó hiểu, tôi cũng chỉ hiểu có một nửa, lại hồ đồ nói những lời vốn không nên nói…….
“Có thể!” Tôi trong nháy mắt đã rơi vào sự lo lắng cùng bối rối, bỏ ra sự khốn hoặc, tôi chọn tiến thêm một bước với cậu.
“Oh! Cậu ta mừng như điên vùi mặt vào ngực tôi, “Cám ơn cô, cám ơn!”
Bị nhiễm bởi niềm vui của cậu, cảm động rồi, không ngờ một câu cam kết của mình, lại có thể khiến cậu vui như vậy.
Cậu rõ ràng rất trẻ, ánh mắt lại sâu thẳm lại thâm trầm đến vậy, mỗi lần nhìn thấy bóng cậu ngồi trên ghế trầm tư, trong lòng tôi lại như đôi lông mày cậu, rối rắm.
Chính tại lúc này, tôi đột nhiên lao vào vòng tay của cậu, cậu vén sợi tóc trước trán tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán, giống như một cơn gió nhẹ, thổi qua mắt tôi, má cùng đôi môi.
Khoát Thư Lượng dùng tấm lòng sùng kính hôn lên cô, đây là nụ hôn mà cậu đã đợi lâu lắm lâu lắm rồi, nụ hôn trong mơ của cậu đã thành sự thật, cậu sợ bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Hơi thở hai người đều đồng dạng rối loạn, cậu đưa mắt nhìn vào khuôn mặt tôi, khàn khàn nói: “Vân, em…….em thật sự rất sợ, em biết bệnh của mình, sẽ không có ai yêu em cả, em sợ cô sẽ yêu người khác, sau đó…….sau đó sẽ rời xa em, em không thể để cô đi, cô hiểu không?”
Lúc này đây tôi đang nghiêm khắc khảo nghiệm lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của đối phương, đang cố gắng suy tư lấy lời của cậu.
“Em thật sự quan tâm cô như vậy sao?”Cảm giác tim sắp nhảy ra đến nơi.
“Không chỉ là quan tâm.” Mặt cậu cũng hồng lên, giọng càng nhỏ hơn, tràn đầy từ tính, “Em yêu cô, đừng nói cô không hiểu, em biết, em biết tất cả, em yêu cô, rất rất yêu cô…….”
Tôi nhìn cậu, vì lời nói kiên định độc đoán của cậu làm cho cảm động mà thôi.
Chính tại lúc này đây, tôi dường như quên hết tất cả, quên đi việc tôi là một cô giáo, quên đi việc cậu là một người bệnh, chỉ biết bây giờ tôi được một người đàn ông si tình yêu, yêu đến nỗi quên hết tất cả.
“Em yêu cô, tất cả những gì của em đều có thể trao cho cô, Vân, sống cùng em, được không?”
“Cô nghĩ rồi.”
Cậu hơi ngây ra, khó nén mừng rỡ nói: “Ý của cô là, cô đã bằng lòng tiếp nhận em?”
Tôi khẽ gật đầu. Sao có thể không tiếp nhận cậu? Muốn từ chối cậu cũng khó như việc duy trì hòa bình thế giới vậy. Hoặc có lẽ mình sau lần đầu trông thấy cậu ta, quả tim này đã liền thất thủ không giải thích được.
Dưới nhánh cây um tùm xanh biếc, ánh mặt trời loang lổ trên những lá cây, một thiếu niên trong bộ đồ sơ mi trắng, lười biếng nằm ngang trên mặt đất. Những chiếc lá giòn tan rơi trên mặt đất, tạo thành một mảnh vàng kim……………
Thấy cậu ngủ ngon lành, tôi nghĩ, tôi đã yêu rồi. Gặp cậu, là chuyện lãng mạn nhất trong cuộc đời tôi, tôi không phải người đi theo lối thông thường, chỉ cần mình thích, không gì có thể ngăn trở được, phần ngốc nghếch và xúc động này, đoán chừng cũng chính là nguyên nhân khiến tôi hợp với Lượng.
Tôi trong lòng bất giác thở dài một hơi. Yêu một người đàn ông còn ghen hơn cả giấm chua, lại bá đạo cộng thêm nhỏ mọn bị bệnh, không biết là may mắn hay xui xẻo của tôi đây?
Có điều, tôi biết cậu rất yêu tôi, rất yêu tôi, cho nên mới như vậy.
Lại hôn lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào, thấy khóe miệng cậu dần hướng lên, tôi cũng cười……….
Bình luận facebook