Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia Hỷ ngồi cạnh giường đọc một đoạn ký sự cho Thành Vương nghe. Đã mười ngày trôi qua, Thành Vương mười phần cũng đỡ được tám, chín. Xong trang cuối cùng, nàng gấp sách chuẩn bị ra về.
Hoàn Nhan Viên Hạo có ý tiếc nuối:
- Ngày mai nàng còn đến?
Gia Hỷ lắc đầu:
- Vương gia sắp khỏe lại, có lẽ ta không đến nữa! Nếu người cần gì có thể cho người tới Phùng phủ gọi ta a!
Gió thổi, rèm ngọc bên ngoài bị động vang lên lanh canh, Triệu Tử Đoạn đi vào giữa câu chuyện, gương mặt như một mỹ nhân đang hờn dỗi. Thành Vương có chút buồn cười:
- Ai chọc giận ngươi?
Triệu Tử Đoạn mắt hẹp cau lại, nhưng không trả lời, mà nói sang chuyện khác:
- Chủ nhân, ngày mai Hoàng thượng đến, người có muốn chuẩn bị gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo trở người, cảm nhận đau nhức sau lưng truyền đến rõ ràng:
- Phụ hoàng không có ý thăm nom, chỉ muốn xem bản Vương có thật sự bị thương nặng như những tấu chương đề lên!
Triệu Tử Đoạn nhìn về Gia Hỷ, nàng hiểu Thành Vương sắp bàn đại sự, liền cáo từ hồi phủ. Nhẩn nha trên hành lang dài, không bóng người qua lại, nàng cảm thấy thật kỳ lạ. Thành Vương bị thương nặng như vậy cũng không có một thiếp thất nào đến hầu. Ngay cả Vương phi cũng chưa từng thấy ghé qua. Cả Trắc phi Phùng Gia Hảo, nàng chỉ loáng thoáng nghe đồn đang bị cấm túc. Là Thành Vương bạc tình, hay quy củ trong phủ khắc nghiệt sâm nghiêm.
Bóng áo đỏ xuất hiện phía trước, Triệu Tử Đoạn có ý đợi nàng:
- Nô tài tham kiến Huyện chúa!
Gia Hỷ có chút bất ngờ, đây là lần đầu Triệu Tử Đoạn dùng kính ngữ xưng hô như vậy:
- Thiếu giám đa lễ!
Triệu Tử Đoạn vẫn gương mặt lạnh lùng vô cảm:
- Huyện chúa, thứ cho nô tài hỏi thẳng, người thật lòng thật tâm với điện hạ?
Gia Hỷ hơi bất ngờ, mắt hạnh cau lại, đồng tử rung động:
- Thiếu giám có ý gì?
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh:
- Nếu Huyện chúa không muốn bước vào hậu viện Thành Vương phủ này, người cũng đừng nên dây dưa cùng điện hạ nữa! Hai lần cứu người, điện hạ đã dùng hết tâm sức! Lần này tính mạng điện hạ ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Hồng Thất tiên sinh, sợ rằng đã không thể gượng dậy nổi!
Gia Hỷ im lặng, bàn tay siết chặt khăn lụa, môi mím lại có chút ửng hồng.
Triệu Tử Đoạn nhìn biểu hiện nàng lại nói:
- Điện hạ vì một câu đồng ý gả vào của người mà đem cả tính mạng ra đánh cược. Phù Đô đốc bắt cóc người, lại đòi điện hạ phải sửa lại chứng cứ phạm tội của Đại Hoàng tử để trao đổi! Người đã từng nghĩ một kẻ ở tận Đông Châu như hắn làm sao biết được điện hạ nơi kinh thành lưu tâm ai mà hành động? Chính là có bàn tay của Thịnh Vương nhuốm vào!
Gia Hỷ nghe lồng ngực phập phồng đập, đêm đó nhìn thấy bóng áo Thịnh Vương phủ biết chính xác nơi nàng bị giam giữ, liền lờ mờ đoán được vài phần, có điều hiện tại nghe chính miệng người khác khẳng định, vẫn là cảm giác cực kì bị đả kích.
- Thiếu giám, những chuyện người nói, ta sẽ suy nghĩ!
Gia Hỷ xoay người bước đi, liền nghe Triệu Tử Đoạn đạm mạc:
- Huyện chúa cứ nghĩ cho kỹ lưỡng, nếu không vì tính mạng người, điện hạ đã cho quân đánh úp thủy binh, chẳng cần mạo hiểm lên thuyền rồi bị Thịnh Vương phục kích, và có thể Huyện chúa hôm nay cũng chẳng đứng được ở đây đâu!
Gia Hỷ không ngừng bước chân, một đường ra cửa. Ngồi trên xe ngựa, nước mắt nàng lăn dài, thi thoảng không kìm nổi, đành phải lấy khăn tay lau đi. Xa mã đang lộc cộc chạy thì ngừng hẳn, phía trước nổi lên ồn ào, Gia Hỷ quệt lệ:
- Em ra xem thử có gì!
Một lúc sau Bối Lan quay vào:
- Có cô nương nhà kia bị phụ thân đánh đập, còn trói lại đòi dìm nước, người qua đường tụ tập đàm tiếu!
Gia Hỷ cau mày, giữa thanh thiên bạch nhật đòi đánh đòi giết như vậy, thật có chút quá đáng, nàng vén rèm cửa đi xuống, thấy bóng dáng yêu kiều tư thái sang trọng, xung quanh đông đúc cũng nhường đường để nàng vào trong.
Gia Hỷ nhìn nữ tử chật vật trên mặt đất, kinh ngạc:
- Đàm Ngọc!
Lão già đang cầm roi ngựa tuổi độ ngũ tuần hếch mắt thấy một khuê các tiểu thư quyền quý lại có thể biết được con gái mình, liền giở giọng:
- Tiểu thư, đây là chuyện riêng của Đàm gia, người không có quyền xen vào!
Đàm Ngọc giật giật gấu váy Gia Hỷ, thống khổ kêu lên:
- Huyện chúa, cứu mạng!
Gia Hỷ phất tay Bối Lan nâng nàng ta dậy, cau mày:
- Lão nông, dù sao đây cũng là nữ nhi ngươi ruột thịt, có thể đánh đến nông nổi này?
Lão già tự phụ vỗ ngực:
- Đàm gia tuy nhỏ nhưng sống có quy củ trước sau, nó là nữ nhi mà dám lăn loàn trắc nết, bỏ nhà đi mấy ngày, nghiệm thân không còn sạch sẽ, theo lý phải dìm chết!
Xung quanh ồn ào đồng tình, mạng nữ nhân nhỏ hơn con sâu cái kiến, nếu giết thì cũng phải chịu cách thống khổ nhất. Gia Hỷ hừ lạnh, nàng thật muốn nhổ vào những rào cản phong kiến trói buộc phụ nữ. Nam nhân có thể tự do ra vào kỹ viện, nhưng nữ nhân chỉ cần thất tiết liền bị đánh bị giết.
- Đàm Ngọc cô nương tuổi trẻ gan dạ, đêm chống phản quân cách kinh thành, nàng có công cứu ta! Hôm nay gặp được nàng ở đây, ta liền muốn ban thưởng! Không ngờ lại...
Nghe đến nữ nhi có công cứu mạng quý nhân, lão già liền thay đổi thái độ:
- Đàm gia đã dạy dỗ, sao có thể ra một hư hỏng nữ nhi!
Gia Hỷ liếc mắt, Bối Lan đưa một túi bạc đến, nhấm nhẳn:
- Huyện chúa có lòng, muốn đem Đàm cô nương theo bên mình, đây có chút ngân lượng!
Lão già nhìn Bối Lan chỉ là một nha hoàn mà ăn mặc trên dưới toàn lụa là gấm vóc, trang sức cũng bằng vàng, liền nổi lên lòng tham:
- Nữ nhi lão hiếu thuận, bao đây chưa đủ!
Đàm Ngọc lẩm bẩm chửi thề trong miệng, Gia Hỷ lấy thêm hai nén bạc:
- Được rồi!
Lão già ước chừng kha khá nặng, mới hí hửng, lại ra oai chỉ vào Đàm Ngọc:
- Ngươi, có phúc đi theo Huyện chúa, phải hầu hạ thật cẩn thận!
Đám người xung quanh nghe chừng hết chuyện cũng tản mác ra, Bối Lan dìu Đàm Ngọc lên xe ngựa hồi phủ. Đàm Ngọc tự rót cho mình một chén nước trà, uống cạn. Gia Hỷ mỉm cười:
- Cô nương bao nhiêu tuổi? Chuyện hôm nay là thế nào!
Đàm Ngọc lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán:
- Tạ ơn Huyện chúa cứu mạng, người đó chỉ là nghĩa phụ, vốn định bán ta minh hôn với một hài tử đã chết của nhà kia! Không ngờ phát hiện ta bị cưỡng bức, nuôi thêm thì tốn cơm nên tìm cách giết chết! Năm nay ta đã hai mươi tuổi!
Dân chúng cổ hủ, quan niệm trần sao âm vậy, gia đình có con trai chết vốn đã đau lòng, sao lại nỡ tước đoạt thêm mạng sống một cô gái khác. Gia Hỷ ai oán:
- Cứu một người không cứu được nhiều, nếu có thể nắm đại quyền trong tay, ta thực sự muốn dẹp bỏ toàn bộ nạn mê tín dị đoan này!
Đàm Ngọc bĩu môi:
- Dễ thôi, đặt ra luật, kẻ phạm luật một đao trảm thủ, đảm bảo sau vài lần liền chẳng còn ai dám!
Bối Lan cười, Gia Hỷ cũng cười. Đàm Ngọc tính tình thật cương liệt, mạnh mẽ.
- Hiện tại cô nương coi như thoát khỏi Đàm gia, cô nương có dự tính gì không?
Đàm Ngọc lắc đầu:
- Ta không có nhà để về, không có nơi để đi, nếu Huyện chúa không ngại ta thô lỗ thì xin người thu nhận ta đi!
Gia Hỷ cười cười:
- Vốn là một tự do nữ tử, lại phải vào hậu viện cung kính trước sau, cô nương có làm được? Vả lại hậu viện nào cũng đầy rẫy chuyện bất minh, tính cách cô nương cũng cần thu liễm nhiều!
Đàm Ngọc gật gật đầu, tươi tắn gương mặt:
- Vậy coi như Huyện chúa đã đồng ý, ta không có gì trong người, nhưng đã theo người hiển nhiên trung tâm tuyệt đối, không để ai bắt nạt người!
Xe ngựa đi mãi cũng đến Phùng phủ, Gia Hỷ thong thả về viện rồi phân phó:
- Bối Lan, em đưa Đàm Ngọc đi thay y phục mới, báo với Tứ phu nhân bên viện ta thêm nhất đẳng nha hoàn nhưng không nhập nô tịch, chỉ bảo qua cho Đạm Ngọc ít phép tắc đơn giản, những gì khó khăn ta sẽ mời ma ma đến dạy sau!
Đàm Ngọc quỳ xuống dập đầu, lại nói:
- Tiểu thư, ta...à không, nô tì đã đi theo người, xin người ban cho tên mới!
Gia Hỷ đỡ hờ tay Đàm Ngọc dậy, suy nghĩ đôi chút:
- Ngọc cốt thanh tâm, vốn là mỹ tự, vậy ta sẽ gọi em là Đạm Ngọc đi, chữ Đạm này để em tiết chế lại tính cách thẳng thắng quá mức của mình, lại không quá xa rời tên cũ!
Đạm Ngọc vui vẻ đọc đi đọc lại tên mình, rồi nhanh nhạy theo chân Bối Lan. Gia Hỷ thong thả vào khuê phòng, rút bớt trâm cài, lấy nước cốt hoa hồng lau qua gương mặt. Bối Lan đem nước ấm cùng khăn bông vào:
- Tiểu thư, Đạm Ngọc cô nương đã đi tắm rửa thay y phục mới!
Gia Hỷ gật đầu tiếp nhận, lấy trong hộp gỗ mấy đóa hoa lụa cùng hai cây trâm vàng bạc đơn giản:
- Đưa đến cho Đạm Ngọc, ban thưởng nàng ta ngày đầu vào Phùng phủ!
Đổi qua xiêm áo đơn giản, Gia Hỷ nhìn lên cánh tay còn vài vết hồng hồng sau đợt trúng độc, nàng thừ người chán nản ngắm bầu trời đầy mây xám. Bối Lan ngại ngần:
- Tiểu thư, người nghĩ về lời Triệu Thiếu giám?
Gia Hỷ không rõ biểu tình gương mặt, chỉ thở dài. Bối Lan đánh bạo:
- Tiểu thư, ngoài Thành Vương, người còn có thể gả cho ai! Khi người trúng độc, ngày ngày Vương gia đều giúp đỡ người ngâm mình, thân thể đã chạm qua, coi như cũng là người của nhau rồi!
Gia Hỷ tròn mắt, đầu ong ong không phản ứng được:
- Không phải...Vương gia đã nói là...
Bối Lan cúi mặt phụng phịu:
- Tiểu thư, em có bao giờ nói dối người đâu, nếu khi đó điện hạ không chặn xe ngựa lại, hiện giờ chưa chắc tiểu thư đã hồi phủ được!
Gia Hỷ bất lực phản kháng, hừ nhẹ:
- Ai là chủ tử của em vậy?
Bối Lan lè lưỡi lắc đầu, Gia Hỷ vuốt vuốt lại tóc, lôi tì bà ra giật giật mấy sợi dây trút giận:
- Từ bây giờ không tiếp bất kì người của phủ nào nữa! Thật nhức đầu!
Đạm Ngọc khanh khách tiếng cười, tay ôm một bó hoa bạch trà* nho nhỏ, thản nhiên cắm vào lọ sứ trắng:
- Người trong cuộc mù mờ, người bên ngoài sáng suốt!
Gia Hỷ nhìn nàng ta tuy thành thục bộ dáng câu dẫn nhưng vẫn tỏa khí chất quyết tiệt cứng rắn, lại nghĩ đến đêm trên thuyền, liền hỏi:
- Làm sao cô nương có thể dễ dàng vượt qua nghịch cảnh như vậy?
Đạm Ngọc ngồi cạnh chân Gia Hỷ, buồn buồn giọng nói:
- Nếu nô tì cứ mãi phiền muộn một chuyện không thể nào thay đổi được, thì thật có lỗi với ông trời đã cho nô tì sống sót, đêm đó ngàn binh lính tử thương, nô tì có thể an toàn thoát nạn, chính là đặc ân to lớn rồi! Hà cớ gì phải buồn! Vả lại, nếu không có đêm đó, nô tì cũng bị minh hôn mà chết, bây giờ lại gặp được tiểu thư, cuộc sống tốt hơn rất nhiều!
Gia Hỷ được Đạm Ngọc truyền một khối năng lượng tích cực, tâm trạng cũng sáng sủa hơn. Đạm Ngọc bóp chân cho nàng, lại kể chuyện:
- Nô tì từng rất yêu một người, cũng cùng người đó trao thân gửi phận. Thế nhưng đêm bị phản quân bắt đi, người đó một mạch chạy mất dạng, bỏ lại nô tì, thế mới biết hung hiểm rõ lòng người! Vị điện hạ đêm đó trên thuyền lấy tính mạng để cứu tiểu thư thật đúng là ân tình sâu rộng!
Gia Hỷ nghe nàng ta thủ thỉ, trong lòng cảm xúc mãnh liệt cuộn trào.
___________________
Chú thích:
Hoa Bạch trà
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Gia Hỷ ngồi cạnh giường đọc một đoạn ký sự cho Thành Vương nghe. Đã mười ngày trôi qua, Thành Vương mười phần cũng đỡ được tám, chín. Xong trang cuối cùng, nàng gấp sách chuẩn bị ra về.
Hoàn Nhan Viên Hạo có ý tiếc nuối:
- Ngày mai nàng còn đến?
Gia Hỷ lắc đầu:
- Vương gia sắp khỏe lại, có lẽ ta không đến nữa! Nếu người cần gì có thể cho người tới Phùng phủ gọi ta a!
Gió thổi, rèm ngọc bên ngoài bị động vang lên lanh canh, Triệu Tử Đoạn đi vào giữa câu chuyện, gương mặt như một mỹ nhân đang hờn dỗi. Thành Vương có chút buồn cười:
- Ai chọc giận ngươi?
Triệu Tử Đoạn mắt hẹp cau lại, nhưng không trả lời, mà nói sang chuyện khác:
- Chủ nhân, ngày mai Hoàng thượng đến, người có muốn chuẩn bị gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo trở người, cảm nhận đau nhức sau lưng truyền đến rõ ràng:
- Phụ hoàng không có ý thăm nom, chỉ muốn xem bản Vương có thật sự bị thương nặng như những tấu chương đề lên!
Triệu Tử Đoạn nhìn về Gia Hỷ, nàng hiểu Thành Vương sắp bàn đại sự, liền cáo từ hồi phủ. Nhẩn nha trên hành lang dài, không bóng người qua lại, nàng cảm thấy thật kỳ lạ. Thành Vương bị thương nặng như vậy cũng không có một thiếp thất nào đến hầu. Ngay cả Vương phi cũng chưa từng thấy ghé qua. Cả Trắc phi Phùng Gia Hảo, nàng chỉ loáng thoáng nghe đồn đang bị cấm túc. Là Thành Vương bạc tình, hay quy củ trong phủ khắc nghiệt sâm nghiêm.
Bóng áo đỏ xuất hiện phía trước, Triệu Tử Đoạn có ý đợi nàng:
- Nô tài tham kiến Huyện chúa!
Gia Hỷ có chút bất ngờ, đây là lần đầu Triệu Tử Đoạn dùng kính ngữ xưng hô như vậy:
- Thiếu giám đa lễ!
Triệu Tử Đoạn vẫn gương mặt lạnh lùng vô cảm:
- Huyện chúa, thứ cho nô tài hỏi thẳng, người thật lòng thật tâm với điện hạ?
Gia Hỷ hơi bất ngờ, mắt hạnh cau lại, đồng tử rung động:
- Thiếu giám có ý gì?
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh:
- Nếu Huyện chúa không muốn bước vào hậu viện Thành Vương phủ này, người cũng đừng nên dây dưa cùng điện hạ nữa! Hai lần cứu người, điện hạ đã dùng hết tâm sức! Lần này tính mạng điện hạ ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Hồng Thất tiên sinh, sợ rằng đã không thể gượng dậy nổi!
Gia Hỷ im lặng, bàn tay siết chặt khăn lụa, môi mím lại có chút ửng hồng.
Triệu Tử Đoạn nhìn biểu hiện nàng lại nói:
- Điện hạ vì một câu đồng ý gả vào của người mà đem cả tính mạng ra đánh cược. Phù Đô đốc bắt cóc người, lại đòi điện hạ phải sửa lại chứng cứ phạm tội của Đại Hoàng tử để trao đổi! Người đã từng nghĩ một kẻ ở tận Đông Châu như hắn làm sao biết được điện hạ nơi kinh thành lưu tâm ai mà hành động? Chính là có bàn tay của Thịnh Vương nhuốm vào!
Gia Hỷ nghe lồng ngực phập phồng đập, đêm đó nhìn thấy bóng áo Thịnh Vương phủ biết chính xác nơi nàng bị giam giữ, liền lờ mờ đoán được vài phần, có điều hiện tại nghe chính miệng người khác khẳng định, vẫn là cảm giác cực kì bị đả kích.
- Thiếu giám, những chuyện người nói, ta sẽ suy nghĩ!
Gia Hỷ xoay người bước đi, liền nghe Triệu Tử Đoạn đạm mạc:
- Huyện chúa cứ nghĩ cho kỹ lưỡng, nếu không vì tính mạng người, điện hạ đã cho quân đánh úp thủy binh, chẳng cần mạo hiểm lên thuyền rồi bị Thịnh Vương phục kích, và có thể Huyện chúa hôm nay cũng chẳng đứng được ở đây đâu!
Gia Hỷ không ngừng bước chân, một đường ra cửa. Ngồi trên xe ngựa, nước mắt nàng lăn dài, thi thoảng không kìm nổi, đành phải lấy khăn tay lau đi. Xa mã đang lộc cộc chạy thì ngừng hẳn, phía trước nổi lên ồn ào, Gia Hỷ quệt lệ:
- Em ra xem thử có gì!
Một lúc sau Bối Lan quay vào:
- Có cô nương nhà kia bị phụ thân đánh đập, còn trói lại đòi dìm nước, người qua đường tụ tập đàm tiếu!
Gia Hỷ cau mày, giữa thanh thiên bạch nhật đòi đánh đòi giết như vậy, thật có chút quá đáng, nàng vén rèm cửa đi xuống, thấy bóng dáng yêu kiều tư thái sang trọng, xung quanh đông đúc cũng nhường đường để nàng vào trong.
Gia Hỷ nhìn nữ tử chật vật trên mặt đất, kinh ngạc:
- Đàm Ngọc!
Lão già đang cầm roi ngựa tuổi độ ngũ tuần hếch mắt thấy một khuê các tiểu thư quyền quý lại có thể biết được con gái mình, liền giở giọng:
- Tiểu thư, đây là chuyện riêng của Đàm gia, người không có quyền xen vào!
Đàm Ngọc giật giật gấu váy Gia Hỷ, thống khổ kêu lên:
- Huyện chúa, cứu mạng!
Gia Hỷ phất tay Bối Lan nâng nàng ta dậy, cau mày:
- Lão nông, dù sao đây cũng là nữ nhi ngươi ruột thịt, có thể đánh đến nông nổi này?
Lão già tự phụ vỗ ngực:
- Đàm gia tuy nhỏ nhưng sống có quy củ trước sau, nó là nữ nhi mà dám lăn loàn trắc nết, bỏ nhà đi mấy ngày, nghiệm thân không còn sạch sẽ, theo lý phải dìm chết!
Xung quanh ồn ào đồng tình, mạng nữ nhân nhỏ hơn con sâu cái kiến, nếu giết thì cũng phải chịu cách thống khổ nhất. Gia Hỷ hừ lạnh, nàng thật muốn nhổ vào những rào cản phong kiến trói buộc phụ nữ. Nam nhân có thể tự do ra vào kỹ viện, nhưng nữ nhân chỉ cần thất tiết liền bị đánh bị giết.
- Đàm Ngọc cô nương tuổi trẻ gan dạ, đêm chống phản quân cách kinh thành, nàng có công cứu ta! Hôm nay gặp được nàng ở đây, ta liền muốn ban thưởng! Không ngờ lại...
Nghe đến nữ nhi có công cứu mạng quý nhân, lão già liền thay đổi thái độ:
- Đàm gia đã dạy dỗ, sao có thể ra một hư hỏng nữ nhi!
Gia Hỷ liếc mắt, Bối Lan đưa một túi bạc đến, nhấm nhẳn:
- Huyện chúa có lòng, muốn đem Đàm cô nương theo bên mình, đây có chút ngân lượng!
Lão già nhìn Bối Lan chỉ là một nha hoàn mà ăn mặc trên dưới toàn lụa là gấm vóc, trang sức cũng bằng vàng, liền nổi lên lòng tham:
- Nữ nhi lão hiếu thuận, bao đây chưa đủ!
Đàm Ngọc lẩm bẩm chửi thề trong miệng, Gia Hỷ lấy thêm hai nén bạc:
- Được rồi!
Lão già ước chừng kha khá nặng, mới hí hửng, lại ra oai chỉ vào Đàm Ngọc:
- Ngươi, có phúc đi theo Huyện chúa, phải hầu hạ thật cẩn thận!
Đám người xung quanh nghe chừng hết chuyện cũng tản mác ra, Bối Lan dìu Đàm Ngọc lên xe ngựa hồi phủ. Đàm Ngọc tự rót cho mình một chén nước trà, uống cạn. Gia Hỷ mỉm cười:
- Cô nương bao nhiêu tuổi? Chuyện hôm nay là thế nào!
Đàm Ngọc lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán:
- Tạ ơn Huyện chúa cứu mạng, người đó chỉ là nghĩa phụ, vốn định bán ta minh hôn với một hài tử đã chết của nhà kia! Không ngờ phát hiện ta bị cưỡng bức, nuôi thêm thì tốn cơm nên tìm cách giết chết! Năm nay ta đã hai mươi tuổi!
Dân chúng cổ hủ, quan niệm trần sao âm vậy, gia đình có con trai chết vốn đã đau lòng, sao lại nỡ tước đoạt thêm mạng sống một cô gái khác. Gia Hỷ ai oán:
- Cứu một người không cứu được nhiều, nếu có thể nắm đại quyền trong tay, ta thực sự muốn dẹp bỏ toàn bộ nạn mê tín dị đoan này!
Đàm Ngọc bĩu môi:
- Dễ thôi, đặt ra luật, kẻ phạm luật một đao trảm thủ, đảm bảo sau vài lần liền chẳng còn ai dám!
Bối Lan cười, Gia Hỷ cũng cười. Đàm Ngọc tính tình thật cương liệt, mạnh mẽ.
- Hiện tại cô nương coi như thoát khỏi Đàm gia, cô nương có dự tính gì không?
Đàm Ngọc lắc đầu:
- Ta không có nhà để về, không có nơi để đi, nếu Huyện chúa không ngại ta thô lỗ thì xin người thu nhận ta đi!
Gia Hỷ cười cười:
- Vốn là một tự do nữ tử, lại phải vào hậu viện cung kính trước sau, cô nương có làm được? Vả lại hậu viện nào cũng đầy rẫy chuyện bất minh, tính cách cô nương cũng cần thu liễm nhiều!
Đàm Ngọc gật gật đầu, tươi tắn gương mặt:
- Vậy coi như Huyện chúa đã đồng ý, ta không có gì trong người, nhưng đã theo người hiển nhiên trung tâm tuyệt đối, không để ai bắt nạt người!
Xe ngựa đi mãi cũng đến Phùng phủ, Gia Hỷ thong thả về viện rồi phân phó:
- Bối Lan, em đưa Đàm Ngọc đi thay y phục mới, báo với Tứ phu nhân bên viện ta thêm nhất đẳng nha hoàn nhưng không nhập nô tịch, chỉ bảo qua cho Đạm Ngọc ít phép tắc đơn giản, những gì khó khăn ta sẽ mời ma ma đến dạy sau!
Đàm Ngọc quỳ xuống dập đầu, lại nói:
- Tiểu thư, ta...à không, nô tì đã đi theo người, xin người ban cho tên mới!
Gia Hỷ đỡ hờ tay Đàm Ngọc dậy, suy nghĩ đôi chút:
- Ngọc cốt thanh tâm, vốn là mỹ tự, vậy ta sẽ gọi em là Đạm Ngọc đi, chữ Đạm này để em tiết chế lại tính cách thẳng thắng quá mức của mình, lại không quá xa rời tên cũ!
Đạm Ngọc vui vẻ đọc đi đọc lại tên mình, rồi nhanh nhạy theo chân Bối Lan. Gia Hỷ thong thả vào khuê phòng, rút bớt trâm cài, lấy nước cốt hoa hồng lau qua gương mặt. Bối Lan đem nước ấm cùng khăn bông vào:
- Tiểu thư, Đạm Ngọc cô nương đã đi tắm rửa thay y phục mới!
Gia Hỷ gật đầu tiếp nhận, lấy trong hộp gỗ mấy đóa hoa lụa cùng hai cây trâm vàng bạc đơn giản:
- Đưa đến cho Đạm Ngọc, ban thưởng nàng ta ngày đầu vào Phùng phủ!
Đổi qua xiêm áo đơn giản, Gia Hỷ nhìn lên cánh tay còn vài vết hồng hồng sau đợt trúng độc, nàng thừ người chán nản ngắm bầu trời đầy mây xám. Bối Lan ngại ngần:
- Tiểu thư, người nghĩ về lời Triệu Thiếu giám?
Gia Hỷ không rõ biểu tình gương mặt, chỉ thở dài. Bối Lan đánh bạo:
- Tiểu thư, ngoài Thành Vương, người còn có thể gả cho ai! Khi người trúng độc, ngày ngày Vương gia đều giúp đỡ người ngâm mình, thân thể đã chạm qua, coi như cũng là người của nhau rồi!
Gia Hỷ tròn mắt, đầu ong ong không phản ứng được:
- Không phải...Vương gia đã nói là...
Bối Lan cúi mặt phụng phịu:
- Tiểu thư, em có bao giờ nói dối người đâu, nếu khi đó điện hạ không chặn xe ngựa lại, hiện giờ chưa chắc tiểu thư đã hồi phủ được!
Gia Hỷ bất lực phản kháng, hừ nhẹ:
- Ai là chủ tử của em vậy?
Bối Lan lè lưỡi lắc đầu, Gia Hỷ vuốt vuốt lại tóc, lôi tì bà ra giật giật mấy sợi dây trút giận:
- Từ bây giờ không tiếp bất kì người của phủ nào nữa! Thật nhức đầu!
Đạm Ngọc khanh khách tiếng cười, tay ôm một bó hoa bạch trà* nho nhỏ, thản nhiên cắm vào lọ sứ trắng:
- Người trong cuộc mù mờ, người bên ngoài sáng suốt!
Gia Hỷ nhìn nàng ta tuy thành thục bộ dáng câu dẫn nhưng vẫn tỏa khí chất quyết tiệt cứng rắn, lại nghĩ đến đêm trên thuyền, liền hỏi:
- Làm sao cô nương có thể dễ dàng vượt qua nghịch cảnh như vậy?
Đạm Ngọc ngồi cạnh chân Gia Hỷ, buồn buồn giọng nói:
- Nếu nô tì cứ mãi phiền muộn một chuyện không thể nào thay đổi được, thì thật có lỗi với ông trời đã cho nô tì sống sót, đêm đó ngàn binh lính tử thương, nô tì có thể an toàn thoát nạn, chính là đặc ân to lớn rồi! Hà cớ gì phải buồn! Vả lại, nếu không có đêm đó, nô tì cũng bị minh hôn mà chết, bây giờ lại gặp được tiểu thư, cuộc sống tốt hơn rất nhiều!
Gia Hỷ được Đạm Ngọc truyền một khối năng lượng tích cực, tâm trạng cũng sáng sủa hơn. Đạm Ngọc bóp chân cho nàng, lại kể chuyện:
- Nô tì từng rất yêu một người, cũng cùng người đó trao thân gửi phận. Thế nhưng đêm bị phản quân bắt đi, người đó một mạch chạy mất dạng, bỏ lại nô tì, thế mới biết hung hiểm rõ lòng người! Vị điện hạ đêm đó trên thuyền lấy tính mạng để cứu tiểu thư thật đúng là ân tình sâu rộng!
Gia Hỷ nghe nàng ta thủ thỉ, trong lòng cảm xúc mãnh liệt cuộn trào.
___________________
Chú thích:
Hoa Bạch trà
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Bình luận facebook