Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Lịnh Hồ Vương ở đây đã bảy ngày, vẫn chưa đề ra nữ nhân nào, trong ngoài quý tộc kinh thành đều như đang có chiến sự, rụt rè cẩn trọng, lo sợ nữ nhi nhà mình bị đem đi hòa thân. Cũng là hòa thân, nhưng Đại Công chúa được vinh quang được ngưỡng mộ về Viêm Quốc làm Vương Hậu bao nhiêu thì trở thành Vương phi Mạt quốc lại khiến người người thấp thỏm.
Thịnh Vương vắng đi Mạt Viện, thường ngày chán nản nên hay qua đêm tại Diên Hi cung. Hắn đã là Thân Vương hiển nhiên không thể lui tới cung điện phi tần, cho dù là ở lại cung mẫu phi vẫn phạm tội, nhưng Vĩnh Nguyên Đế thấy tâm tình hắn bực dọc, thê tử lại vừa qua đời, không những không trách phạt, mà còn hạ lệnh chuẩn bị một tẩm phòng riêng biệt.
Thịnh Vương nằm trên tháp dài, thản nhiên để cung nữ hầu hạ xoa bóp. Trong lòng cứ vì những lời của Gia Hỷ làm cho phát hỏa, đây là nàng khiến hắn ủy khuất mà, cái gì mà nàng không đợi hắn hắn không đợi nàng. Thịnh Vương càng nghĩ càng khó chịu, nhìn gì cũng không vừa mắt, thấy cung nữ im lặng cúi đầu tỏ dáng điệu ẻo lả liền nổi lên sinh khí:
- Cút!
Cung nữ kia lệ nóng chảy ra, sướt mướt:
- Điện hạ! Nô tì đã làm gì sai?
Thịnh Vương càng chán ghét, thuận tiện tách trà trong tay ném mạnh xuống mặt đất. Từ bên ngoài, Vạn Quý phi chứng kiến cảnh tượng, thở dài phất tay cung nữ lui. Ngồi xuống cạnh hắn:
- Có gì không vừa ý? Bạch thị mới mất, con không thể công khai sủng hạnh nữ nhân, nhưng đâu cần tự ép buộc mình, lại để tâm tình thành ra thế này tệ hại?
Thịnh Vương lắc đầu:
- Cung nữ ngày càng xấu xí thì phải! Muốn leo giường nhi thần? Thật không xứng!
Vạn Quý phi bật cười, vuốt ve mái tóc xõa mềm như nhung của hắn:
- Sắp tới Lịnh Hồ Vương rước Vương phi, con có muốn làm sứ giả?
- Công chúa được phong thì làm sao đủ vinh dự để nhi thần ra mặt! Mà nói đi cũng phải nói lại, nhi thần nhớ còn một muội muội là Quận chúa cũng đã cập kê?
Vạn Quý phi bĩu môi:
- Hoàng thượng thứ nhất không muốn để nữ nhi dưới thân Phan Hiền phi hòa thân, tuy rằng mười hai tuổi nhưng nhan sắc đã không tệ. Lại lấy cớ quá nhỏ! Còn người con nhắc đến là Tứ Quận chúa, đang được An phi nhận nuôi. Đứa nhỏ này không được sủng, có lẽ Hoàng thượng đã quên mất, hoặc cho rằng xuất thân ti tiện!
Thịnh Vương gật gật đầu:
- Hiền phi nhận nhiều thánh sủng, Công chúa cũng ngày ngày quấn quýt phụ hoàng nên hiển nhiên được bảo bọc! Còn Tứ Hoàng muội, nhi thần cũng thật muốn nhìn xem nhan sắc nàng ra làm sao!
Vạn Quý phi cau mày, có chút ngờ vực, lại cảm thấy dạo gần đây Thịnh Vương không để nữ nhân nào lại qua đêm, nội tâm dâng lên bất an:
- Đừng làm ra cái gì bậy bạ!
Thịnh Vương nửa bực bội:
- Mẫu phi nghĩ cái gì vậy? Hòa Cát diễm lệ như vậy nhi thần còn chưa từng động lòng, nói gì đến một muội muội không được sủng?
Vạn Quý phi liếc mắt, môi bôi đỏ tươi không hiện ý cười:
- Hòa Cát cùng mẹ với Hoàn Nhan Viên Hạo, con làm sao có thể có ý được? Cái tính cách bất chấp luân thường đạo lý của con, mẫu phi nuôi nấng bao năm còn không rõ?
Thịnh Vương phất phất tay, cũng không đi đâu nữa, lười biếng nằm đó phiếm chuyện:
- Mẫu phi có biết Lịnh Hồ Vương chọn trúng ai không?
Giọng nói Vạn Quý phi nhàn nhạt:
- Nghe nói là Thục Trinh Huyện chúa!
Khôn Ninh cung.
Gia Hỷ lặng người ngồi một bên, mơ hồ nghe Hiên Hậu khuyên nhủ.
- Tuy rằng Mạt Quốc xa xôi cách trở, nhưng ngươi đi cũng không tính là ủy khuất! Hoàng thượng sẽ định ra ngày sắc phong một Vương Thành Công chúa, ban Hầu tước đến Phùng phủ, qua đó ngươi cũng chính là Vương phi, trên vạn người! Hiện tại ở Đại Quốc này, làm sao ngươi cùng nhà mẹ có thể có được từng ấy vinh dự!
Gia Hỷ hờ hững cười:
- Nếu đã tốt như vậy, nương nương không chọn từ Hiên gia một muội muội đi?
Hiên Hậu làm bộ làm tịch, tỏ vẻ tiếc rẻ:
- Đáng tiếc xá muội hiện tại đã ở Thành Vương phủ một cái chính thê, nếu không bản cung cũng muốn đưa người qua đó! Mà Lịnh Hồ Vương trực tiếp điểm mặt chỉ tên ngươi! Vương tử đã có tâm đến vậy, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!
Gia Hỷ bình thản dùng trà, binh đến thì tướng chặn vậy, cổ đại nhiều phương thuốc bí truyền, không lẽ nàng chẳng tìm nổi một đơn triệt luôn nam căn tên Lịnh Hồ Vương ấy. Thế mới biết xuyên làm phi tần bao nhiêu sung sướng, có sẵn phu quân đứng đầu thiên hạ, nếu không tranh chấp lấy lòng thì cúi đầu mà sống, chắc chắn sẽ không đến mức không có cơm ăn, hoặc bị đẩy vào hiểm cảnh gả cho một tên vô lại như nàng.
- Nương nương nghĩ rằng ai cũng sẽ tham chút vinh hoa mà liều thân đến Mạt Quốc hay sao? Hoàng thượng để nương nương khuyên nhủ thần nữ, mười phần vì sợ thần nữ quyên sinh khi nghe tin dữ này đúng không?
Hiên Hậu chột dạ, đồng tử ngưng trọng.
Bên ngoài Ngự Hoa viên, Thịnh Vương vội vội vàng vàng một đường đến Càn Thanh cung, đang chịu tang thê tử thì sao chứ, lần này hắn không cưới nàng, chính là chẳng bao giờ có khả năng nữa.
Một nam nhân tròng mắt nâu vàng tinh anh như sói đêm nhàn nhã chặn hắn lại, nửa miệng cười:
- Thịnh Vương điện hạ!
Thịnh Vương phượng mâu dâng lên nộ khí, đúng lúc, quả là đúng lúc:
- Lịnh Hồ Vương tử? Không ngờ lại gặp ngươi ở đây?
Lịnh Hồ Vương y phục may bằng da lông hồ ly sa mạc, có chút bất tuân, chút ngạo nghễ, không phiền giận khi nghe khẩu khí người đối diện:
- Ta đoán không chừng, điện hạ muốn phá hoại chuyện tốt của ta cùng Thục Trinh Huyện chúa!
Thịnh Vương hừ lạnh:
- Đại Quốc hàng vạn mỹ nhân, sao phải là nàng! Ngươi muốn gì? Đất phong, hiện kim hay quyền lực? Chỉ cần lên tiếng bản Vương không ngại tìm giúp ngươi!
Lịnh Hồ Vương cười thành tiếng, ra chừng rất sảng khoái:
- Ngươi không thấy sao? Thục Trinh Huyện chúa thân mình mềm mại như bông lau, giọng nói êm ái tựa tiếng suối reo, đặt nàng dưới thân mà hành hạ, chẳng phải vô cùng kích thích! Không riêng gì ta, huynh đệ ta vốn quen chém giết cũng sẽ vì nàng mà buông cung đầu hàng!
Máu trong huyết quản sôi lên sùng sục, Thịnh Vương không nói không rằng, nắm đấm lao tới nhằm thẳng tròng mắt Lịnh Hồ Vương mà dùng hết lực. Huỳnh Kiện công công thấy chủ nhân không kiềm chế được hấp tấp, miệng la oai oái:
- Người đâu! Người đâu! Mau cản hai vị điện hạ!
Có điều, hành động Huỳnh Kiện công công đi ngược lại hoàn toàn, ông ra sức ôm lấy Lịnh Hồ Vương, đám nô tài xung quanh vốn không ưa gì dị quốc, nên dù giả vờ can ngăn, nhưng mục đích chính vẫn là giữ chặt Lịnh Hồ Vương lại để Thịnh Vương thỏa sức đánh. Cứ thế ồn ào huyên náo kéo dài mấy khắc. Mãi đến khi cả hai bị đưa đến Ngự Thư phòng.
Vĩnh Nguyên Đế cẩn thận nhìn Thịnh Vương tuy vạt áo dính máu nhưng không có chỗ nào bị thương, nhìn phía đối diện, lại thấy một bên mắt Lịnh Hồ Vương sưng húp, tay chân hắn thâm tím, thì yên lòng quở trách:
- Lăng Mặc! Thân là Hoàng tử Đại Quốc lại tiếp đãi Vương tử chư hầu như thế? Còn ra thể thống gì?
Thịnh Vương biết bản thân đã sai, nửa câu cũng không giải thích. Lịnh Hồ Vương sờ sờ tay lên mặt, tuy xuýt xoa vì đau đớn nhưng vẫn phải tỏ ra rộng rãi:
- Hoàng thượng, cũng là do thần không kiềm chế lời nói!
Vĩnh Nguyên Đế thở dài, ôn nhu an ủi:
- Lăng Mặc tuổi trẻ tính tình xốc nổi, gần đây trong phủ hắn nhiều chuyện không vui, Vương tử không nên chấp nhất!
Lịnh Hồ Vương cười không nổi, mẹ nó, Thịnh Vương chỉ thua hắn một tuổi, lại dám nói còn nhỏ nóng nảy, đây chính là hổ phụ bao biện cho hổ tử!
Vĩnh Nguyên Đế trầm trầm giọng nhìn Quang Từ Tổng quản:
- Vương tử đến Thần Đô này đã là đại hỷ sự, nên thêm vào hồi lễ một nghìn thạch gạo* cùng trăm súc gấm vóc Tô Châu! Còn Lăng Mặc, tháng này cấm túc tại phủ!
Đây vừa là đền bù vừa là xoa dịu, vô cùng thỏa đáng. Thịnh Vương hồi phủ, Lịnh Hồ Vương cũng đành phải ấm ức nén đi cơn giận. Tuy vậy, khi vừa quay đi, khóe miệng hắn lại nhếch lên nụ cười kì dị, phân phó người bên cạnh:
- Chuẩn bị tối nay đến phủ tên Thịnh Vương đó! Xem lần này hắn có còn dám chống đối ta!
Thịnh Vương ngồi trên xe ngựa chưa bao lâu đã hay tin Lịnh Hồ Vương muốn làm khách, trong đầu đột ngột bình tĩnh lại, nghĩ đến muôn vạn khả năng có thể xảy ra.
- Mời Bạch Thị lang đến thư phòng!
Thịnh Vương tắm xong đầu óc cũng thanh tỉnh nhiều, nhìn Bạch Thực Thần chuyên chú pha trà, không còn vội vã nữa:
- Ngươi từng đi sứ Mạt Quốc một lần, nói xem tên man di đó đang muốn làm gì?
Bạch Thực Thần dâng trà đến, cười cười:
- Vương gia chỉ cần dây vào Huyện chúa liền nóng giận mất...
Thịnh Vương không để ý lời hắn nói xúc phạm, phất phất tay:
- Vì Cẩm Chúc, bản Vương tha tội ngươi mạo phạm!
Bạch Thực Thần thoáng chút đau lòng, thở dài:
- Điện hạ, người Mạt Quốc không đánh giết nhau không kết thành bằng hữu, người cùng Lịnh Hồ Vương một trận thư hùng chẳng gây nên hiềm khích gì đâu!
Thịnh Vương chán nản biểu hiện:
- Thư hùng cái gì? Là đám hạ nhân giữ hắn lại để bản Vương đánh! May mà khi đó còn chút lý trí, nếu không hắn chết, phụ hoàng nhất định đày bản Vương ra biên ải thủ thành năm năm giống lão Tứ rồi!
Bạch Thực Thần dở khóc dở cười, người ta nói yêu vào đầu óc không còn minh mẫn, Thịnh Vương chính là tiêu biểu cho kiểu người đó. Hắn lại tiếp tục phân tích:
- Người Mạt Quốc bàn chuyện rất thô lậu, có thể vừa giao hoan vừa uống rượu vừa tính toán đại sự, cho nên thần nghĩ Lịnh Hồ Vương chỉ muốn mượn Huyện chúa để làm cầu nối với Vương gia mà thôi!
Thịnh Vương nhấm nháp trà nóng, làn hơi tỏa quanh mắt:
- Huynh đệ một nhà bên đó dùng chung nữ nhân thật à?
Bạch Thực Thần hơi ngạc nhiên:
- Đúng vậy! Tuy không quá phổ biến nhưng cũng không phải chuyện hiếm!
Thịnh Vương nhắm hờ mắt phượng:
- Huỳnh Kiện, Phùng Cơ thiếp quay về chịu tang Vương phi đã hồi đất phong chưa?
Huỳnh Kiện công công lục lọi trí nhớ, đoán chừng chủ nhân muốn nhắc đến Phùng Gia Hòa:
- Dạ chưa, Vương phi chưa đủ trăm ngày, thiếp thất đều phải mỗi sáng thắp hương!
Bạch Thực Thần nhoẻn miệng cười:
- Điện hạ muốn kết giao cùng Vương tử?
Thịnh Vương xoa xoa nhẫn ngọc tinh tế, thâm thúy u lam tối tăm đến đáng sợ:
- Thứ nhất, vì cứu nàng! Thứ hai, chẳng phải ngươi từng nói hạ được Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ có Mạt Quốc? Bản Vương không muốn phải tranh giành nàng với bất kỳ ai nữa!
___________________
Chú thích:
1 thạch = ~ 50kg
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Thịnh Vương vắng đi Mạt Viện, thường ngày chán nản nên hay qua đêm tại Diên Hi cung. Hắn đã là Thân Vương hiển nhiên không thể lui tới cung điện phi tần, cho dù là ở lại cung mẫu phi vẫn phạm tội, nhưng Vĩnh Nguyên Đế thấy tâm tình hắn bực dọc, thê tử lại vừa qua đời, không những không trách phạt, mà còn hạ lệnh chuẩn bị một tẩm phòng riêng biệt.
Thịnh Vương nằm trên tháp dài, thản nhiên để cung nữ hầu hạ xoa bóp. Trong lòng cứ vì những lời của Gia Hỷ làm cho phát hỏa, đây là nàng khiến hắn ủy khuất mà, cái gì mà nàng không đợi hắn hắn không đợi nàng. Thịnh Vương càng nghĩ càng khó chịu, nhìn gì cũng không vừa mắt, thấy cung nữ im lặng cúi đầu tỏ dáng điệu ẻo lả liền nổi lên sinh khí:
- Cút!
Cung nữ kia lệ nóng chảy ra, sướt mướt:
- Điện hạ! Nô tì đã làm gì sai?
Thịnh Vương càng chán ghét, thuận tiện tách trà trong tay ném mạnh xuống mặt đất. Từ bên ngoài, Vạn Quý phi chứng kiến cảnh tượng, thở dài phất tay cung nữ lui. Ngồi xuống cạnh hắn:
- Có gì không vừa ý? Bạch thị mới mất, con không thể công khai sủng hạnh nữ nhân, nhưng đâu cần tự ép buộc mình, lại để tâm tình thành ra thế này tệ hại?
Thịnh Vương lắc đầu:
- Cung nữ ngày càng xấu xí thì phải! Muốn leo giường nhi thần? Thật không xứng!
Vạn Quý phi bật cười, vuốt ve mái tóc xõa mềm như nhung của hắn:
- Sắp tới Lịnh Hồ Vương rước Vương phi, con có muốn làm sứ giả?
- Công chúa được phong thì làm sao đủ vinh dự để nhi thần ra mặt! Mà nói đi cũng phải nói lại, nhi thần nhớ còn một muội muội là Quận chúa cũng đã cập kê?
Vạn Quý phi bĩu môi:
- Hoàng thượng thứ nhất không muốn để nữ nhi dưới thân Phan Hiền phi hòa thân, tuy rằng mười hai tuổi nhưng nhan sắc đã không tệ. Lại lấy cớ quá nhỏ! Còn người con nhắc đến là Tứ Quận chúa, đang được An phi nhận nuôi. Đứa nhỏ này không được sủng, có lẽ Hoàng thượng đã quên mất, hoặc cho rằng xuất thân ti tiện!
Thịnh Vương gật gật đầu:
- Hiền phi nhận nhiều thánh sủng, Công chúa cũng ngày ngày quấn quýt phụ hoàng nên hiển nhiên được bảo bọc! Còn Tứ Hoàng muội, nhi thần cũng thật muốn nhìn xem nhan sắc nàng ra làm sao!
Vạn Quý phi cau mày, có chút ngờ vực, lại cảm thấy dạo gần đây Thịnh Vương không để nữ nhân nào lại qua đêm, nội tâm dâng lên bất an:
- Đừng làm ra cái gì bậy bạ!
Thịnh Vương nửa bực bội:
- Mẫu phi nghĩ cái gì vậy? Hòa Cát diễm lệ như vậy nhi thần còn chưa từng động lòng, nói gì đến một muội muội không được sủng?
Vạn Quý phi liếc mắt, môi bôi đỏ tươi không hiện ý cười:
- Hòa Cát cùng mẹ với Hoàn Nhan Viên Hạo, con làm sao có thể có ý được? Cái tính cách bất chấp luân thường đạo lý của con, mẫu phi nuôi nấng bao năm còn không rõ?
Thịnh Vương phất phất tay, cũng không đi đâu nữa, lười biếng nằm đó phiếm chuyện:
- Mẫu phi có biết Lịnh Hồ Vương chọn trúng ai không?
Giọng nói Vạn Quý phi nhàn nhạt:
- Nghe nói là Thục Trinh Huyện chúa!
Khôn Ninh cung.
Gia Hỷ lặng người ngồi một bên, mơ hồ nghe Hiên Hậu khuyên nhủ.
- Tuy rằng Mạt Quốc xa xôi cách trở, nhưng ngươi đi cũng không tính là ủy khuất! Hoàng thượng sẽ định ra ngày sắc phong một Vương Thành Công chúa, ban Hầu tước đến Phùng phủ, qua đó ngươi cũng chính là Vương phi, trên vạn người! Hiện tại ở Đại Quốc này, làm sao ngươi cùng nhà mẹ có thể có được từng ấy vinh dự!
Gia Hỷ hờ hững cười:
- Nếu đã tốt như vậy, nương nương không chọn từ Hiên gia một muội muội đi?
Hiên Hậu làm bộ làm tịch, tỏ vẻ tiếc rẻ:
- Đáng tiếc xá muội hiện tại đã ở Thành Vương phủ một cái chính thê, nếu không bản cung cũng muốn đưa người qua đó! Mà Lịnh Hồ Vương trực tiếp điểm mặt chỉ tên ngươi! Vương tử đã có tâm đến vậy, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!
Gia Hỷ bình thản dùng trà, binh đến thì tướng chặn vậy, cổ đại nhiều phương thuốc bí truyền, không lẽ nàng chẳng tìm nổi một đơn triệt luôn nam căn tên Lịnh Hồ Vương ấy. Thế mới biết xuyên làm phi tần bao nhiêu sung sướng, có sẵn phu quân đứng đầu thiên hạ, nếu không tranh chấp lấy lòng thì cúi đầu mà sống, chắc chắn sẽ không đến mức không có cơm ăn, hoặc bị đẩy vào hiểm cảnh gả cho một tên vô lại như nàng.
- Nương nương nghĩ rằng ai cũng sẽ tham chút vinh hoa mà liều thân đến Mạt Quốc hay sao? Hoàng thượng để nương nương khuyên nhủ thần nữ, mười phần vì sợ thần nữ quyên sinh khi nghe tin dữ này đúng không?
Hiên Hậu chột dạ, đồng tử ngưng trọng.
Bên ngoài Ngự Hoa viên, Thịnh Vương vội vội vàng vàng một đường đến Càn Thanh cung, đang chịu tang thê tử thì sao chứ, lần này hắn không cưới nàng, chính là chẳng bao giờ có khả năng nữa.
Một nam nhân tròng mắt nâu vàng tinh anh như sói đêm nhàn nhã chặn hắn lại, nửa miệng cười:
- Thịnh Vương điện hạ!
Thịnh Vương phượng mâu dâng lên nộ khí, đúng lúc, quả là đúng lúc:
- Lịnh Hồ Vương tử? Không ngờ lại gặp ngươi ở đây?
Lịnh Hồ Vương y phục may bằng da lông hồ ly sa mạc, có chút bất tuân, chút ngạo nghễ, không phiền giận khi nghe khẩu khí người đối diện:
- Ta đoán không chừng, điện hạ muốn phá hoại chuyện tốt của ta cùng Thục Trinh Huyện chúa!
Thịnh Vương hừ lạnh:
- Đại Quốc hàng vạn mỹ nhân, sao phải là nàng! Ngươi muốn gì? Đất phong, hiện kim hay quyền lực? Chỉ cần lên tiếng bản Vương không ngại tìm giúp ngươi!
Lịnh Hồ Vương cười thành tiếng, ra chừng rất sảng khoái:
- Ngươi không thấy sao? Thục Trinh Huyện chúa thân mình mềm mại như bông lau, giọng nói êm ái tựa tiếng suối reo, đặt nàng dưới thân mà hành hạ, chẳng phải vô cùng kích thích! Không riêng gì ta, huynh đệ ta vốn quen chém giết cũng sẽ vì nàng mà buông cung đầu hàng!
Máu trong huyết quản sôi lên sùng sục, Thịnh Vương không nói không rằng, nắm đấm lao tới nhằm thẳng tròng mắt Lịnh Hồ Vương mà dùng hết lực. Huỳnh Kiện công công thấy chủ nhân không kiềm chế được hấp tấp, miệng la oai oái:
- Người đâu! Người đâu! Mau cản hai vị điện hạ!
Có điều, hành động Huỳnh Kiện công công đi ngược lại hoàn toàn, ông ra sức ôm lấy Lịnh Hồ Vương, đám nô tài xung quanh vốn không ưa gì dị quốc, nên dù giả vờ can ngăn, nhưng mục đích chính vẫn là giữ chặt Lịnh Hồ Vương lại để Thịnh Vương thỏa sức đánh. Cứ thế ồn ào huyên náo kéo dài mấy khắc. Mãi đến khi cả hai bị đưa đến Ngự Thư phòng.
Vĩnh Nguyên Đế cẩn thận nhìn Thịnh Vương tuy vạt áo dính máu nhưng không có chỗ nào bị thương, nhìn phía đối diện, lại thấy một bên mắt Lịnh Hồ Vương sưng húp, tay chân hắn thâm tím, thì yên lòng quở trách:
- Lăng Mặc! Thân là Hoàng tử Đại Quốc lại tiếp đãi Vương tử chư hầu như thế? Còn ra thể thống gì?
Thịnh Vương biết bản thân đã sai, nửa câu cũng không giải thích. Lịnh Hồ Vương sờ sờ tay lên mặt, tuy xuýt xoa vì đau đớn nhưng vẫn phải tỏ ra rộng rãi:
- Hoàng thượng, cũng là do thần không kiềm chế lời nói!
Vĩnh Nguyên Đế thở dài, ôn nhu an ủi:
- Lăng Mặc tuổi trẻ tính tình xốc nổi, gần đây trong phủ hắn nhiều chuyện không vui, Vương tử không nên chấp nhất!
Lịnh Hồ Vương cười không nổi, mẹ nó, Thịnh Vương chỉ thua hắn một tuổi, lại dám nói còn nhỏ nóng nảy, đây chính là hổ phụ bao biện cho hổ tử!
Vĩnh Nguyên Đế trầm trầm giọng nhìn Quang Từ Tổng quản:
- Vương tử đến Thần Đô này đã là đại hỷ sự, nên thêm vào hồi lễ một nghìn thạch gạo* cùng trăm súc gấm vóc Tô Châu! Còn Lăng Mặc, tháng này cấm túc tại phủ!
Đây vừa là đền bù vừa là xoa dịu, vô cùng thỏa đáng. Thịnh Vương hồi phủ, Lịnh Hồ Vương cũng đành phải ấm ức nén đi cơn giận. Tuy vậy, khi vừa quay đi, khóe miệng hắn lại nhếch lên nụ cười kì dị, phân phó người bên cạnh:
- Chuẩn bị tối nay đến phủ tên Thịnh Vương đó! Xem lần này hắn có còn dám chống đối ta!
Thịnh Vương ngồi trên xe ngựa chưa bao lâu đã hay tin Lịnh Hồ Vương muốn làm khách, trong đầu đột ngột bình tĩnh lại, nghĩ đến muôn vạn khả năng có thể xảy ra.
- Mời Bạch Thị lang đến thư phòng!
Thịnh Vương tắm xong đầu óc cũng thanh tỉnh nhiều, nhìn Bạch Thực Thần chuyên chú pha trà, không còn vội vã nữa:
- Ngươi từng đi sứ Mạt Quốc một lần, nói xem tên man di đó đang muốn làm gì?
Bạch Thực Thần dâng trà đến, cười cười:
- Vương gia chỉ cần dây vào Huyện chúa liền nóng giận mất...
Thịnh Vương không để ý lời hắn nói xúc phạm, phất phất tay:
- Vì Cẩm Chúc, bản Vương tha tội ngươi mạo phạm!
Bạch Thực Thần thoáng chút đau lòng, thở dài:
- Điện hạ, người Mạt Quốc không đánh giết nhau không kết thành bằng hữu, người cùng Lịnh Hồ Vương một trận thư hùng chẳng gây nên hiềm khích gì đâu!
Thịnh Vương chán nản biểu hiện:
- Thư hùng cái gì? Là đám hạ nhân giữ hắn lại để bản Vương đánh! May mà khi đó còn chút lý trí, nếu không hắn chết, phụ hoàng nhất định đày bản Vương ra biên ải thủ thành năm năm giống lão Tứ rồi!
Bạch Thực Thần dở khóc dở cười, người ta nói yêu vào đầu óc không còn minh mẫn, Thịnh Vương chính là tiêu biểu cho kiểu người đó. Hắn lại tiếp tục phân tích:
- Người Mạt Quốc bàn chuyện rất thô lậu, có thể vừa giao hoan vừa uống rượu vừa tính toán đại sự, cho nên thần nghĩ Lịnh Hồ Vương chỉ muốn mượn Huyện chúa để làm cầu nối với Vương gia mà thôi!
Thịnh Vương nhấm nháp trà nóng, làn hơi tỏa quanh mắt:
- Huynh đệ một nhà bên đó dùng chung nữ nhân thật à?
Bạch Thực Thần hơi ngạc nhiên:
- Đúng vậy! Tuy không quá phổ biến nhưng cũng không phải chuyện hiếm!
Thịnh Vương nhắm hờ mắt phượng:
- Huỳnh Kiện, Phùng Cơ thiếp quay về chịu tang Vương phi đã hồi đất phong chưa?
Huỳnh Kiện công công lục lọi trí nhớ, đoán chừng chủ nhân muốn nhắc đến Phùng Gia Hòa:
- Dạ chưa, Vương phi chưa đủ trăm ngày, thiếp thất đều phải mỗi sáng thắp hương!
Bạch Thực Thần nhoẻn miệng cười:
- Điện hạ muốn kết giao cùng Vương tử?
Thịnh Vương xoa xoa nhẫn ngọc tinh tế, thâm thúy u lam tối tăm đến đáng sợ:
- Thứ nhất, vì cứu nàng! Thứ hai, chẳng phải ngươi từng nói hạ được Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ có Mạt Quốc? Bản Vương không muốn phải tranh giành nàng với bất kỳ ai nữa!
___________________
Chú thích:
1 thạch = ~ 50kg
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Bình luận facebook