• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương (3 Viewers)

  • Chương 87

Hàn Bình ngồi cùng Phùng Gia Hảo và Hàn thị, chân hắn đã đỡ, dù rằng biết bản thân cả đời này chỉ có thể chống nạn, nhưng trên mặt hắn, một chút đau khổ cũng không có.

Phùng Gia Hảo xoa xoa chân hắn:

- Biểu ca, huynh đừng giấu trong lòng, có tâm sự gì cứ nói ra!

Hàn Bình cay đắng cười:

- Nếu muội bị hủy dung, thì sẽ làm gì? Khóc lóc để người khác thương hại?

Hàn thị lấy khăn tay lau nước mắt, cẩn thận xem vết thương của cháu trai:

- Con còn đau nhiều không?

Hàn Bình lắc đầu, không nói gì. Hàn thị nhìn Phùng Gia Hảo rồi tiếp tục:

- Con đừng hận cô mẫu, cô mẫu không gây ra loại chuyện thiệt thân như vậy! Cô mẫu là bị Mẫn thị hãm hại! Bình nhi, con tha lỗi cho cô mẫu!

Hàn Bình thở dài:

- Cô mẫu, con làm sao có thể hận người, phụ thân gây nhiều áp lực lên cô mẫu, con cũng cảm thấy áy náy!

Phùng Gia Hảo biết biểu ca đã hiểu được, liền an ủi:

- Huynh đừng nghĩ nhiều, ngoại tổ phụ đã từng nói chỉ cần huynh cố gắng, công danh vẫn có thể đạt được!

Hàn Bình gật đầu:

- Hơi khó một chút, nhưng ta tự thân ghi danh bảng vàng, không sợ không có ngày ngẩng cao đầu!

Hàn thị hơi hướng mắt ra ngoài, nha hoàn biết ý liền cẩn thận đóng cửa, Hàn thị hạ thấp âm lượng, đôi mắt bi ai, giọng nói đứt quãng:

- Bình nhi, buổi chiều ngoại tổ phụ muốn cô mẫu gả Nhị tỉ nhi cho con!

Hàn Bình hơi bất ngờ, cười khổ:

- Phụ thân con biết tin con bị thế này liền không sáng suốt, con với biểu muội chỉ là huynh muội! Huống hồ muội ấy còn muốn gả cao!

Hàn thị thấy có hi vọng liền dẫn giải:

- Nhưng mà, con cũng thấy đấy, nếu cô mẫu không tác hợp hai đứa, Hàn gia sẽ từ mặt ta mất! Ta không muốn Hảo nhi đến ngoại tổ cũng không về được!

Hàn Bình nhìn biểu muội dung nhan xinh đẹp đang ướt ướt mi mắt, hắn tuyệt đối không chê nàng ta, nhưng hiện tại, hắn cần một chỗ dựa vững vàng trên đường công danh, để biểu muội này gả vào hoàng thân quốc thích vẫn là tốt hơn cả.

Hàn Bình nghi ngờ:

- Cô mẫu đã có chủ ý?

Hàn thị mắt sáng lên, ngồi thụp xuống cạnh Hàn Bình, thì thầm vào tai hắn.

Bây giờ đã qua tháng tám, tiết trời mát mẻ hơn rất nhiều, Trung Thu tuy chưa đến, nhưng ngoài phố đèn lồng đã rực rỡ treo bán.

Từ khi Gia Hỷ gặp gỡ Thành Vương cũng đã năm ngày, nhưng nàng chưa hề có động tĩnh gì, không phải nàng chê thân phận Trắc phi, cũng không phải nàng sợ Hiên thị, nhưng nàng thật sự không muốn dính dáng vào cuộc đoạt đích, nếu có thể cưới một người chẳng can hệ gì với triều chính, thật tốt biết bao.

Rất khuya, trăng khuyết nhạt màu xanh xao, Gia Hỷ khoác áo ngoài, cùng Bối Lan đi dạo. Nàng không thắp đèn lồng, nguyệt quang lờ mờ dẫn lối.

Bối Lan khe khẽ trò chuyện:

- Tiểu thư, nô tì thấy Thành Vương là người tốt, Tuyên Quý phi cũng không quá khó khăn, hôm nay Đại lão gia lên triều, Tuyên Quý phi có cho người nhắn Đại lão gia đem bát tự niên canh của người cùng Nhị tiểu thư đưa lên! Tuyên Quý phi còn khen ngợi người!

Gia Hỷ siết tay lại:

- Nương nương khen ta? Chuyện này có thật sao?

- Nô tì nghĩ Quý phi muốn lấy bát tự niên canh Nhị tiểu thư chỉ là cái cớ, nếu không làm sao lại nhấn mạnh người được! Chắc hẳn Thành Vương đã nói chuyện cùng Quý phi!


Gia Hỷ chậm chạp đi qua mấy khóm hoa đêm, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa:

- Lần này Vương phủ chọn một Trắc phi, hai cái phu nhân, coi như cũng không ít!

Phải chi có Vịnh Đan ở đây, Gia Hỷ hơi phiền lòng, Vịnh Đan thông minh hiểu chuyện, tính nết lại trầm tĩnh. Bối Lan luận về các mặt đều không bằng, chỉ là Vịnh Đan thật có tâm tư riêng, người như vậy không thể trọng dụng. Hiện tại ở Đông cung, Gia Hỷ không biết Vịnh Đan đã làm được những gì, nàng luôn mong mỏi Vịnh Đan toàn thân trở ra, dù biết điều này vô cùng khó khăn!

Phía cuối hành lang có tiếng động mạnh, Gia Hỷ kéo Bối Lan lùi khuất sau gốc tùng cổ thụ. Nàng thấy rõ một nữ nhi bị đánh ngất, kéo lê vào phòng củi.

Gia Hỷ thì thào:

- Đi, đến đó xem thế nào!

Bối Lan hơi chần chừ:

- Tiểu thư, nhỡ như người bị phát hiện, không phải sẽ nguy hiểm hay sao?

Gia Hỷ gạt bỏ:

- Vậy thì em ở đây đi!

Bối Lan đành cắn răng theo chủ nhân, cả hai nấp sau cửa sổ phòng củi, ngồi tựa vào bức tường thấp. Giữa đêm khuya thanh vắng nàng nghe rõ được từng tiếng bước chân bên trong.

"Muội muội yên tâm! Biểu ca ta sẽ chăm sóc muội đàng hoàng!"

Tiếng đáp trả nấc nghẹn vì bị bịt lại, chỉ ô ô ư ư như rên rỉ. Gia Hỷ cau mày, giọng nói quen thuộc này là của Phùng Gia Hảo, nhưng người bị trói là ai, hiện tại trong phủ chỉ còn mấy tiểu thư, nếu lập kế để Hàn Bình bức thân, chỉ có thể là Phùng Điển Dung.

Gia Hỷ thì thào:

- Ta phải cứu muội ấy!

Bối Lan giữ tay chủ nhân lại, một mực lắc đầu. Lúc này, trong phòng có âm thanh kẽo kẹt mở cửa, giọng nam nhân lãnh đạm:

- Thật đắc tội!

Gia Hỷ nhặt một khối gỗ, cẩn trọng vòng ra cửa lớn. Lúc này, Phùng Điển Dung bên trong đột ngột lên tiếng:

- Đồ đốn mạt! Hai huynh muội ngươi không sợ mẫu thân ta? Hàn thị dám bày ra trò này?

Hàn Bình phủi phủi tay:

- Già mồm, mẫu thân ngươi xuống tay hại bản thiếu không lưu lại chút nhân tình? Muốn bản thiếu đối đãi tử tế với ngươi? Liếm đế giày mà cầu xin đi!

Gia Hỷ nghe tiếng vải áo bị xé bỏ, nàng càng cuống quýt. Phùng Điển Dung không chống cự được liền hét lên:

- Phùng Gia Hảo, ngươi không thả ta ra, thân thế đại ca ngươi đừng hòng giấu giếm ai nữa!

Phùng Gia Hảo vội vã cắt ngang lời nói:

- Biểu ca, đừng nghe ả luyên thuyên, Mẫn thị năm xưa hại chết Lữ thị đổ oan mẫu thân, bây giờ lại hắt nước đục lên người ca ca...

Phùng Điển Dung yếu ớt:

- Ta thề sẽ giết...

Một cái tát vang dội, kèm theo tiếng đấm đá, Phùng Điển Dung hình như vì quá đau mà Gia Hỷ bây giờ chỉ nghe được tiếng thở phì phò.

Gia Hỷ lẳng lặng buông khúc gỗ, người đến lúc gặp hốt hoảng sẽ không giữ được bí mật, càng khó nói dối! Thân thế Phùng Cẩm nếu Phùng Điển Dung đã biết được, thì chuyện Hàn thị cùng Mẫn thị ngày trước cấu kết hiển nhiên có khả năng xảy ra.

Gia Hỷ quệt nước mắt lặng lẽ đi trong màn đêm, không phải nàng thất vọng Nhị phòng, mà thất vọng bản thân, bị người khác xoay như con rối. Nàng xuyên qua lâu như vậy, tính toán nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay người khác!

Bối Lan thẽ thọt:

- Tiểu thư, biết đâu Nhị tiểu thư là nói bừa...

Gia Hỷ lấy khăn chấm nước mắt:

- Không phải đâu! Điển Dung nói chính xác nên Phùng Gia Hảo mới sợ hãi như vậy. Chuyện cơ mật của Hàn thị mà Nhị phòng có thể biết rõ ràng, thì mối quan hệ của họ ngày trước xem ra không tầm thường!

Gia Hỷ tự cười một mình, vì sao tổ mẫu không bao giờ nâng đỡ Nhị phòng, đi xa bao nhiêu năm như vậy cũng không về kinh thành lần nào. Phùng Điển Dung là đích xuất Nhị phòng, nhưng Phùng Điển Nguyệt thứ xuất lại được yêu thương hơn, bởi một lẽ đơn giản, Phùng Điển Nguyệt không phải từ bụng Mẫn thị chui ra.

- Tổ mẫu không ghét bỏ Nhị lão gia, tổ mẫu là ghét bỏ Mẫn thị! Tổ mẫu có thể sống đến từng tuổi này với ba người con ruột, hai thứ xuất, quản lý tài sản Phùng gia ngày một giàu có, sao ta lại không tin vào mắt nhìn người của bà chứ!

Gia Hỷ đi qua hoa viên xuyên về viện thì thấy ồn ào nổi lên ở đằng xa, đèn đuốc sáng rõ. Nàng xoa xoa mặt, nở một nụ cười tự nhiên nhất đi tới.

- Nhị thúc, Nhị thẩm! Khuya thế này hai người còn đi đâu?

Nhị phu nhân dịu dàng điệu bộ, một mực quan tâm:

- Hỷ nhi đêm sương sao lại ra ngoài, còn không mang đèn đuốc! Thẩm đang tìm Điển Dung, buổi tối con bé đi dạo, lại chẳng thấy quay về!

Nhị phu nhân không thể để lộ Phùng Điển Dung lén lút gặp người từ trong cung đi ra, vốn dĩ để thuận lợi làm việc cho Thành Vương, Nhị phòng cũng có rải rác một số cơ quan. Nay Điển Dung sắp đến tuổi lấy chồng, nên liền muốn thu thập tin tức của các vương công quý tộc. Nào ngờ hôm nay chỉ có đi không có về.

Gia Hỷ lắc đầu:

- Con đi bộ từ bên phòng củi qua, không có gì bất thường!

Nhị phu nhân thở dài, Nhị lão gia nhìn quanh rồi phân phó:

- Nếu Đại tỉ nhi đã nói vậy, chúng ta chia ra tìm những nơi khác trước!

Gia Hỷ nhìn đoàn người tản mác, lẳng lặng quay về viện. Nàng chong đèn, viết một bức thư dài.

- Bối Lan, ngày mai em đem đến Thành Vương phủ. Người ta thường nói cưới trước yêu sau, ta cũng nghĩ thông rồi!

Bối Lan mỉm cười vâng lời, lại chuẩn bị giường nằm. Gia Hỷ trằn trọc đến gần sáng rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm Bối Lan đã trở mình dậy, nàng chuẩn bị điểm tâm đầy đủ, nói qua Hà ma ma một tiếng rồi một mạch đi giao thư. Nàng đợi thật lâu ở cửa hông, mới thấy Linh Tê xiêm y mềm mại bước ra.

- A! Cô nương là người bên cạnh Thục Trinh Huyện chúa!

Bối Lan gật đầu:

- Chủ nhân tôi có cái này muốn đưa đến tận tay Vương gia, phiền tỉ tỉ!

Linh Tê nhận lá thư thơm hương hoa lan, gật đầu xác nhận, quay vào trong, Bối Lan nhìn theo thấp thỏm rồi cũng vui vẻ ra về.

Linh Tê tự tiện lấy thư ra xem, càng đọc càng bĩu môi, mối thù nàng cùng Vịnh Đan ở Mi Châu còn chưa tính sổ. Thục Trinh Huyện chúa này dựa vào cái gì mà muốn bước chân vào Vương phủ, ngồi lên đầu nàng! Linh Tê hậm hực dán kín như cũ rồi đem đến thư phòng.

Giữa trưa, Linh Tê đổi y phục, lén lút ra khỏi Vương phủ, nàng ta vòng vèo qua mấy căn ngõ liền choàng áo đen trùm kín đầu, sau khi hòa trong dòng người tấp nập, rẽ vào một phố son phấn.

Linh Tê tiến lên nhã gian đã đặt trước, cẩn trọng nhìn trước sau đi vào. Bên trong đã có người đợi sẵn. Linh Tê ngắm nhẫn ngọc trên tay người ấy, màu xanh thẫm tinh tế, nổi bật những ngón tay thon dài.

Thịnh Vương nhàn nhạt biểu cảm:

- Ngồi đi!

Linh Tê cởi áo choàng, xiêm y màu lựu tươi tắn lộ ra, trên tóc cài hồng ngọc, đeo khuyên vàng, người sực nức hương liệu thơm tho. Nàng ta đỏ mặt:

- Điện hạ!

Thịnh Vương hàn ý tỏa ra:

- Nàng hầu hạ Hoàn Nhan Viên Hạo đã quen, lâu như vậy mới nhớ đến bản Vương?

Linh Tê cúi mặt, sau cái chết của Tuyệt Tâm, ngày đầu tiên được quay về, cho dù thân thể đã bị nam tử ngồi trước mặt vấy bẩn, nàng cũng không muốn làm việc cho hắn. Nàng tin rằng đến một ngày nàng sẽ khiến Thành Vương cảm động tâm ý, mà cho nàng một danh phận. Nhưng không, chủ nhân nàng lại muốn để nàng xuất cung, gả cho người khác. Bây giờ lại chuẩn bị nạp một nhà thiếp thất, nàng sợ bản thân không còn chỗ đứng, nàng phân vân, nàng toan tính. Cho đến khi, Thành Vương gặp riêng Phùng Đại tiểu thư ở Tây Định Vương phủ, nàng liền biết, bản thân không còn là duy nhất trong lòng chủ nhân nữa!

Linh Tê ho nhẹ che giấu bối rối:

- Không phải nô tì là người của điện hạ sao? Nô tì làm việc cho điện hạ cũng là lẽ thường!

Thịnh Vương khẽ cười, mắt phượng ánh lên tia nghi ngờ:

- Làm sao bản Vương biết nàng không phải vì hắn mà đến tính kế với bản Vương?

Linh Tê túng quẫn, nàng về Thành Vương phủ đã lâu như vậy cũng chưa từng liên lạc với Thịnh Vương. Nay đột ngột tìm đến, thật dễ gây hiểu lầm!

- Nô tì...nô tì...

Linh Tê đột ngột cởi thắt lưng, quỳ gối trước Thịnh Vương:

- Nếu người muốn nô tì hầu hạ, nô tì có thể làm!

Thịnh Vương cả cười, nâng nàng ta dậy:

- Bản Vương chỉ đùa, nàng đừng tin là thật! Nói đi, có việc gì gấp?

Linh Tê chu môi:

- Thục Trinh Huyện chúa đã đồng ý gả cho Thành Vương!

- Vậy sao?


Tuy là biểu hiện lãnh đạm, nhưng tay của Thịnh Vương đã siết lại cứng đau, hắn không nghĩ Ngũ Hoàng đệ dám công khai cấu kết đại thần như vậy. Sắp tới đây, Phùng Thượng thư sẽ được thăng thành Nhị phẩm, tuy giữ nguyên chức cũ, nhưng tầm ảnh hưởng liền theo đó tăng lên. Thịnh Vương nghe tim mình nảy lên từng nhịp một, cơn đau nhói bóp nghẹt lấy lồng ngực.

_____________________

Tác giả: Chào mừng 20.000 lượt đọc, dành tặng cho các nàng thức khuya đêm nay!

Ta phát hiện cứ đăng hai chương một lúc thì chương trước luôn ít bình chọn cùng lượt đọc hơn! Các nàng đừng quên chương trước nhé!!!


Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).


Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom