-
#1
"Chủ tịch, phu nhân đánh nhau với Hân tiểu thư nhà họ Vương"
Têm trợ lí run rẩy chạy một mạch từ dưới khu mua sắm lên tận phòng làm việc của Mộ Quân Thần. Hắn vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cô ta dám đánh phu nhân cái nào lập tức rút cổ phần của Vương Thị"
"Vâng, chủ tịch"
[......]
"Chủ tịch phu Nhân nói hết tiền mua đồ rồi"
Trợ lí Bạch cung kính nói với Mộ Quân Thần. Anh mảy may không để ý tới hắn mà phất phấy tay dặn dò.
"Đưa cho cô ấy thẻ, thiếu thì đưa thêm"
Trợ lí Bạch đổ mồ hôi hột, anh có phải quá cưng chiều vợ rồi không? Chỉ trách số cô sướng chỉ việc ngồi quậy phá.
"V...Vâng"
[.......]
"Mạc Tổng, ngài có thể giúp tôi cứu vớt công ty được không, tôi xin báo đáp cậu dù làm trâu làm ngựa"
Vương Chiêu tự hạ thấp mình chỉ để nhờ vả Mạc Lâm Dương cứu giúp công ty ông ta.
"Nghe nói ông có cô con gái rất xinh, tôi muốn cô ta phục vụ tôi đêm nay"
Vương Chiêu lau mồ hôi trước lời đề nghị của hắn, ông ta suy nghĩ một hồi lâu mới đáp trả, đánh đổi con gái mình vì chuyện này rất đáng dù gì sau này Mạc Lâm Dương cũng phải chịu trách nhiệm với con gái ông ta, sợ gì chứ? Coi như dạm ngõ con gái của mình trước.
Vương Chiêu suy nghĩ nhất thời là như vậy, ông ta cũng đâu biết rằng Mạc Lâm Dương còn có rất nhiều ý đồ sâu xa nữa.
"Được"
[......]
"Chủ tịch, phu nhân nhờ tôi đưa cho anh cái này"
Trợ lí Bạch từ lúc bước vào phòng đã cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ nâu nhìn rất đẹp và một tớ giấy.
Trong phòng không gian vốn yên ắng đến lạ thường từ sau khi công ty gặp nạn, bị Vương Thị quay lại trả thù vì ngày đó cô và con gái của Vương Chiêu đánh nhau nên xảy ra xô xát.
Vương Thị được sự cứu vớt của S.K_công ty lớn thứ hai trong nước sau Quân Thị giúp đỡ nên không đi đến bước phá sản.
Vương Thị chơi xỏ thuê người sang làm việc ở Quân Thị và nhái hàng giả khiến công ty bị dư luận ném đá vì tội sản xuất và buôn bán hàng lậu vậy nên công ty đang ngày một tụt dốc và thiếu tiền đền bù trầm trọng.
"Cô ấy đi rồi sao?"
Giọng nói của Mộ Quân Thần khàn khàn. Mộ Quân Thần tự cười trên nỗi đau, đến người mình yêu còn không giữ được huống hồ là chuyện cứu vớt công ty.
Cô ấy đi rồi, anh hết tiền nên cô ấy bỏ anh đi rồi. Trong đầu anh thoáng chốc là hiện lên ý nghĩ ấy.
Cầm trên tay chiếc hộp đựng nhẫn cưới đắt hàng chục tỷ Mộ Quân Thần cười chua chát.
Trợ lí Bạch cảm thấy tình hình này công ty sẽ trên đà phá sản mà tiến tới.
"Chủ tịch đây là số tiền tôi tiết kiệm và mượn được từ bạn bè, người thân của mình anh giữ mà dùng để cứu vớt công ty"
*1 ngày trước đó*
"Sau này không có tôi phiền anh hãy thay tôi chăm sóc anh ấy, còn nữa đây là số tiền trước đó anh đưa cho tôi làm ơn hãy nói khéo để Quân Thần nhận để cứu vớt công ty"
Hàn Mẫn Nhi đưa ra một chiếc hộp và một tờ đơn li hôn đưa cho Bạch Thiên, trên môi cô nở một nụ cười nhạt nhẽo
"Phu Nhân cô có thể ở lại cạnh chủ tịch không?"
"Ở lại chỉ thêm phiền không được tích sự gì cả, thà đi còn hơn ở lại"
"Vậy cô sẽ đi đâu?"
Bạch Thiên tôn trọng quyết định của Hàn Mẫn Nhi, dù là cô ở lại hay rời đi cũng là do cô quyết định hắn không có tư cách ngăn cản.
Hàm Mẫn Nhi không nhìn vào hắn mà cô ngoảnh mặt ra phía bầu trời xa xăm kia nở một nụ cười gượng.
"Đi đến một nơi rất xa không bao giờ tôi muốn gặp lại anh ấy nữa, tôi muốn anh ấy quên đi tôi và tìm một cuộc sống mới
Têm trợ lí run rẩy chạy một mạch từ dưới khu mua sắm lên tận phòng làm việc của Mộ Quân Thần. Hắn vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cô ta dám đánh phu nhân cái nào lập tức rút cổ phần của Vương Thị"
"Vâng, chủ tịch"
[......]
"Chủ tịch phu Nhân nói hết tiền mua đồ rồi"
Trợ lí Bạch cung kính nói với Mộ Quân Thần. Anh mảy may không để ý tới hắn mà phất phấy tay dặn dò.
"Đưa cho cô ấy thẻ, thiếu thì đưa thêm"
Trợ lí Bạch đổ mồ hôi hột, anh có phải quá cưng chiều vợ rồi không? Chỉ trách số cô sướng chỉ việc ngồi quậy phá.
"V...Vâng"
[.......]
"Mạc Tổng, ngài có thể giúp tôi cứu vớt công ty được không, tôi xin báo đáp cậu dù làm trâu làm ngựa"
Vương Chiêu tự hạ thấp mình chỉ để nhờ vả Mạc Lâm Dương cứu giúp công ty ông ta.
"Nghe nói ông có cô con gái rất xinh, tôi muốn cô ta phục vụ tôi đêm nay"
Vương Chiêu lau mồ hôi trước lời đề nghị của hắn, ông ta suy nghĩ một hồi lâu mới đáp trả, đánh đổi con gái mình vì chuyện này rất đáng dù gì sau này Mạc Lâm Dương cũng phải chịu trách nhiệm với con gái ông ta, sợ gì chứ? Coi như dạm ngõ con gái của mình trước.
Vương Chiêu suy nghĩ nhất thời là như vậy, ông ta cũng đâu biết rằng Mạc Lâm Dương còn có rất nhiều ý đồ sâu xa nữa.
"Được"
[......]
"Chủ tịch, phu nhân nhờ tôi đưa cho anh cái này"
Trợ lí Bạch từ lúc bước vào phòng đã cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ nâu nhìn rất đẹp và một tớ giấy.
Trong phòng không gian vốn yên ắng đến lạ thường từ sau khi công ty gặp nạn, bị Vương Thị quay lại trả thù vì ngày đó cô và con gái của Vương Chiêu đánh nhau nên xảy ra xô xát.
Vương Thị được sự cứu vớt của S.K_công ty lớn thứ hai trong nước sau Quân Thị giúp đỡ nên không đi đến bước phá sản.
Vương Thị chơi xỏ thuê người sang làm việc ở Quân Thị và nhái hàng giả khiến công ty bị dư luận ném đá vì tội sản xuất và buôn bán hàng lậu vậy nên công ty đang ngày một tụt dốc và thiếu tiền đền bù trầm trọng.
"Cô ấy đi rồi sao?"
Giọng nói của Mộ Quân Thần khàn khàn. Mộ Quân Thần tự cười trên nỗi đau, đến người mình yêu còn không giữ được huống hồ là chuyện cứu vớt công ty.
Cô ấy đi rồi, anh hết tiền nên cô ấy bỏ anh đi rồi. Trong đầu anh thoáng chốc là hiện lên ý nghĩ ấy.
Cầm trên tay chiếc hộp đựng nhẫn cưới đắt hàng chục tỷ Mộ Quân Thần cười chua chát.
Trợ lí Bạch cảm thấy tình hình này công ty sẽ trên đà phá sản mà tiến tới.
"Chủ tịch đây là số tiền tôi tiết kiệm và mượn được từ bạn bè, người thân của mình anh giữ mà dùng để cứu vớt công ty"
*1 ngày trước đó*
"Sau này không có tôi phiền anh hãy thay tôi chăm sóc anh ấy, còn nữa đây là số tiền trước đó anh đưa cho tôi làm ơn hãy nói khéo để Quân Thần nhận để cứu vớt công ty"
Hàn Mẫn Nhi đưa ra một chiếc hộp và một tờ đơn li hôn đưa cho Bạch Thiên, trên môi cô nở một nụ cười nhạt nhẽo
"Phu Nhân cô có thể ở lại cạnh chủ tịch không?"
"Ở lại chỉ thêm phiền không được tích sự gì cả, thà đi còn hơn ở lại"
"Vậy cô sẽ đi đâu?"
Bạch Thiên tôn trọng quyết định của Hàn Mẫn Nhi, dù là cô ở lại hay rời đi cũng là do cô quyết định hắn không có tư cách ngăn cản.
Hàm Mẫn Nhi không nhìn vào hắn mà cô ngoảnh mặt ra phía bầu trời xa xăm kia nở một nụ cười gượng.
"Đi đến một nơi rất xa không bao giờ tôi muốn gặp lại anh ấy nữa, tôi muốn anh ấy quên đi tôi và tìm một cuộc sống mới
Bình luận facebook