• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hãn phu (6 Viewers)

  • chap-11

Chương 11: Kích Thích Không




Nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của anh liền biết trong đầu toàn tư tưởng đen tối.

Chu Kiều bị mấy lời ba hoa kia chọc cho cười không ngừng, tay của hai người không để lại dấu vết, thoải mái buông ra.

"Tôi đi xào rau, dì Tề dự trữ thức ăn rất nhiều, anh muốn ăn gì?" Chu Kiều hỏi.

Tay Lục Hãn Kiêu buông xuống để bên chân, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nắn vuốt, lưu luyến cảm xúc vừa rồi.

Anh dùng giọng nói bình tĩnh che giấu sự mất mát, nhìn tủ lạnh, nói: "Bông cải xanh, cần tây, một củ cà rốt, à, thêm một chút rau hẹ. Tối nay anh muốn ăn rau mầm.”

Chu Kiều theo lời anh dặn, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, "Rán thêm cho anh vài cái cánh gà nhé."

Dù sao cũng là người dùng chậu rửa mặt ăn cơm, chắc là không có thịt sẽ không vui nhỉ.

"Cánh gà ngon, cánh gà tuyệt ngon, ăn cánh gà mãi ngon ngon (*)." Lục Hãn Kiêu nói xong, tự mình cười ha ha ha.

Chu Kiều cúi đầu nhặt rau, bả vai nhịn cười đến run rẩy.

Lục Hãn Kiêu chậc một tiếng, tà tà nhích lại gần, tay trái chống lên bếp lò, tay phải sờ sờ cằm, "Yêu quý thì phải nói lớn tiếng ra, sùng bái cũng đừng cố che giấu, này thiếu nữ xinh đẹp, cô thật xấu xa nha."

Trời ạ, bữa cơm này không có cách nào làm luôn đấy.

Chu Kiều không lạnh nhạt nổi, đem rau củ thả xuống, cười mắng: "Đùa đủ chưa, còn như thế sẽ không nấu cơm cho anh nữa!".

Lục Hãn Kiêu: "Được được, không đùa nữa, anh cũng chỉ muốn làm em vui lên chút thôi, chứ không định khiến em vui lâu đâu."

"Ôi!" Thật sự là không nhịn được nữa, Chu Kiều cầm rau hẹ đánh anh.

Lục Hãn Kiêu vội vàng ôm lấy chính mình, khoa trương thét chói tai, "Trước đây có dì Tề nên trốn việc không chịu làm cơm, bây giờ nữ sinh phải nấu nên ra tay độc ác... Thực xin lỗi, anh không bịa được nữa."

Chu Kiều lại lấy rau hẹ dùng sức đánh anh.

"Còn đánh nữa sao? Tiếp tục đánh anh sẽ không khách khí nha." Lục Hãn Kiêu uy hiếp.

Nếu đã bắt đầu, đương nhiên là phải đánh cho thoải mái tâm tình, cũng may là phòng bếp này không có bình gas, nếu không Chu Kiều sẽ cầm ném vào mặt anh luôn quá.

Quất anh quất anh quất anh.

Lục Hãn Kiêu ngửi mùi rau hẹ, dùng sức quay lại, cầm lấy cổ tay Chu Kiều giữ lại giữa không trung.

Chu Kiều đổi tay, cầm lấy củ cà rốt gõ lên đầu anh.

"F*ck, tóc anh!" Lục Hãn Kiêu kích động, dơ tay cướp củ cà rốt. Chu Kiều là một người cơ trí, trái giấu phải trốn, nhất định không cho anh cướp được.

Hai người vặn vẹo so chiêu, từ phòng bếp đuổi tới phòng khách.

Lục Hãn Kiêu: "Nữ sinh trẻ tuổi, cầm cây cà rốt còn ra thể thống gì."

Chu Kiều không khách khí đánh trả: "Ông tổng tài lớn tuổi, bắt nạt nữ sinh không thấy cắn rứt lương tâm à?"

"Đối đáp giỏi lắm."

"Không không không, không giỏi bằng anh."

"Con nhóc xấu xa này!" Lục Hãn Kiêu ỷ vào tay dài chân dài, dùng chiêu “Vuốt ưng vồ trăng”, níu lấy cổ áo phía sau Chu Kiều, nhẹ nhàng dùng sức, "Xem em còn chạy đi đâu!"

Chu Kiều bị kéo lại gần, tư thế lúc này, có thể nói là ôm từ phía sau.

Chỉ là tình hình chiến đấu vẫn tiếp tục, tự động bỏ qua giới tính.

Tay Chu Kiều bị Lục Hãn Kiêu từ phía sau đè lại, gần như là bị anh ôm vào trong ngực. Nửa trên đã thất thủ, cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh nửa dưới.

Chu Kiều nâng chân phải, nhắm mục tiêu, dùng sức, hung hăng giẫm một cái.

Nào biết Lục Hãn Kiêu giống như có mắt dưới chân, "bùm bùm" nhảy lên, thoải mái tránh né.

"Chao ôi ối há há há, giẫm không trúng em giẫm không trúng."

Chu Kiều vừa tức vừa buồn cười, giãy giụa càng lợi hại hơn.

"Hôm nay không đem em trói lại, em sẽ không biết nghề phụ của anh là bán dây thừng đâu!" Lục Hãn Kiêu khí thế hung hăng, tay trái giữ chặt hai cổ tay cô, tay phải ấn lưng, Chu Kiều bị ép khom lưng xuống, mông đè lên chân Lục Hãn Kiêu.

"Có nhận thua hay không!"

Chiếm được lợi thế, Lục Hãn Kiêu giờ phút này rất đắc ý, đôi mắt hưng phấn đến sáng lên.

Chu Kiều vừa vội vừa phiền, "Anh buông ra, mau buông ra."

"Gọi anh Lục đẹp trai, nếu không sẽ trói em lại!"

"..."

Xin phép cự tuyệt làm điều trái lương tâm.

Hai người giằng co ầm ĩ, ai cũng không chú ý đến động tĩnh ở cửa.

Mười giây trước ổ khóa đã thanh thúy "két" một tiếng vang lên—

"Lục lão gia, chính là chỗ này, ngài chậm một chút." dì Tề tiếp tục chào hỏi Lục lão phu nhân phía sau, "Chị, cẩn thận, dưới chân có một khối nệm êm."

Đứng trước cửa, ba vị bảo bối lớn tuổi lóe sáng chút gặt hái.

"Thằng nhóc này cuối cùng cũng biết làm chút chính sự, vì Chu Kiều mà chuẩn bị quan hệ." Bà nội Lục vừa khen ngợi vừa đi tới phòng khách.

Sau đó, ông Lục rống một tiếng động trời "Lục ngu ngốc!"

Năm người thuận lợi gặp mặt!

Lục Hãn Kiêu và Chu Kiều dùng một tư thế mười phần ái muội, cùng nhau quay đầu mắt to trừng mắt lão.

Cố ý hay vô ý?

Kinh hãi hay kinh hỉ?

Có kích thích hay không?

"Trời ạ!" đầu Lục Hãn Kiêu hiện một đống dấu hỏi, sau đó nhanh chóng buông Chu Kiều, luống cuống tay chân đứng thẳng.

"Ông nội bà nội, đến sao không nói một tiếng, như vậy cháu sẽ xuống lầu tiếp đón cẩn thận."

Lục Vân Khai không để mình bị đẩy vào tròng, vỗ đầu che mặt mắng, "Bao nhiêu tuổi rồi còn không đứng đắn!"

Chu Kiều đã hết ngơ ngẩn, căng thẳng vặn ngón tay, mặt đỏ ửng.

Lục Hãn Kiêu cợt nhả bước lên vài bước, không biến sắc ngăn trước mặt Chu Kiều, "Ông nội dạy phải, ngày mai cháu sẽ bay sang Hàn Quốc, biểu hiện khiến cho ông hài lòng."

"Càn quấy!" Ria mép Lục Vân Khai cũng nhếch lên, không chịu nổi trò nói năng ngọt xớt của thằng cháu trai.

"Ông cảnh cáo mày, đừng thấy Tiểu Kiều nhu thuận nghe lời mà bắt nạt con bé, mày ba mươi tuổi rồi, buổi tối không thể học người ta xem sách, viết văn, luyện chữ một chút sao?!"

Lục Hãn Kiêu: "? ?"

Chu Kiều: "? ? ?"

Đợi chút, Lục Hãn Kiêu kháng nghị, "Cháu không phục!" Đánh nhau không phải có mỗi mình anh mà.

"Không phục cũng im!" Lục Vân Khai lôi thái độ của một lão thư ký tỉnh ủy ra, nói như sấm rền.

Cháu rất tức giận đó, Lục Hãn Kiêu vận sức, miệng pháo đã châm lửa, hai tay anh chống nạnh, sức mạnh tràn đầy, thanh âm vang dội—

"Im thì im!"

Chu Kiều: "..."

"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ, hết người nọ rồi người kia lớn tiếng, hàng xóm còn cho là chúng ta nổ pháo ở đây đấy." Bà nội Lục nhẹ giọng hoà giải.

"Hãn Kiêu, bà và ông nội cháu ăn cơm ở nhà chiến hữu, gói một con gà quay, vốn là định cầm về nhà cho chó ăn, nhưng vừa vặn xe đi qua chỗ cháu ở, liền thuận tiện mang cho cháu."

"..."

F*ck, bà nội, yêu thương nhau một chút có được không?

Chu Kiều nhìn Lục Hãn Kiêu ăn quả đắng, nhanh chóng bị anh làm buồn cười chết.

"Đi đi." Lục Vân Khai mở lời, "Nhìn thấy mày là muốn tăng huyết áp, đồ đã đưa đến, chúng ta trở về thôi."

Lục Hãn Kiêu còn đang đắm chìm trong tâm tình bi thương vì "sống không bằng chó", lấy lại tinh thần nói: "Ông bà, cháu đưa hai người xuống lầu."

Đưa nhóm lão bảo bối vào thang máy, Lục Hãn Kiêu vẫy tay từ biệt, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Trước khi cửa thang máy đóng một giây, Lục lão gia nhìn thấy hai chữ "Thổ hào" sau áo anh, trong nháy mắt trợn mắt trừng trừng —

"Tùy tiện! Thằng ngốc kia! Chép mười lần gia huấn nhà họ Lục cho ông!"

Chậc chậc, hỏa lực này, thang máy nghĩ muốn nhảy lầu.

Người vừa đi, Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt khôi phục thành người đàn ông huýt sáo vui vẻ. Điện thoại di động vang lên, là Trần Thanh Hòa gọi đến.

"Đần độn, call cho thần tượng làm gì thế?" Lục Hãn Kiêu nghe máy.

"Nhắc nhở mày đến giờ rồi, tìm một tầng lầu gần đấy nhảy đi." Công phu miệng lưỡi của Trần Thanh Hòa cũng tương đương, "Chỗ cũ, đánh bài ba thiếu một, không đến thiến JJ."

"Thiến cũng vẫn lớn hơn mày." Lục Hãn Kiêu lười nói nhiều, một ngày gà bay chó sủa như thế này cần giải toả một chút, "Được, chờ tao hai mươi phút."

Loại chuyện đánh bài này, sao có thể không mang vật may mắn được.

"... Chu Kiều, bắt đầu làm việc."

———

Năm phút sau, chiếc Land Rover màu đen chạy trên đường cái.

Chu Kiều đơn giản là bị ép buộc lên xe, bị Lục Hãn Kiêu uy hiếp, "Em không đi với anh, buổi tối anh sẽ đem em buộc vào đầu giường, cho em hiểu cái gì gọi là nút thắt tình yêu."

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Chu Kiều bị anh lăn qua lăn lại, thực sự không còn khí lực chiến đấu. Lao động trí óc so với lao động thể lực dĩ nhiên tốt hơn, không phải chỉ là đánh bài sao.

Đến nơi, Trần Thanh Hòa gọi anh, "Lục Lục đến rồi, bàn bài mau dọn lên, sơn tuyền cũng rót ra cho tao."

Lục Hãn Kiêu thích náo nhiệt, hai tay nhấc một cái, "Làm bầu không khí nóng lên đi!"

"A, em gái cũng tới nữa." Trần Thanh Hòa chào hỏi với Chu Kiều, ánh mắt gian xảo liếc Lục Hãn Kiêu và cô.

"Đồ không biết xấu hổ." Lục Hãn Kiêu cũng phiền hắn đoán bừa quan hệ, "Đêm nay mày chết chắc."

A a a, bao che khuyết điểm cho đôi tay tài giỏi à.

Trần Thanh Hòa nháy mắt ra hiệu, cố ý đứng cạnh Chu Kiều, "Kiều Kiều em có weixin không? Hai ta thêm bạn tốt đi, có gì anh còn có thể chia sẻ cho em một chút kiến thức dưỡng sinh nha."

"Cút đi." Lục Hãn Kiêu cản hắn, "Lo cho mình không bị tiết sớm trước đi."

"Trời ạ." Trần Thanh Hòa đạp lại một cước, "Lần sau so tài một chút, dùng đồng hồ bấm giây luôn."

Chờ chính là câu này!

Lục Hãn Kiêu mở miệng, trong nháy mắt hóa thân thành học sinh ba tốt, "Ai thèm so với mày, bạn gái tao còn chưa có đâu."

Vừa nói, ánh mắt anh ngóng về phía Chu Kiều, cố ý lớn tiếng như sợ cô không nghe thấy.

Trần Thanh Hòa ra dấu tạm dừng, "Đợi chút, tao đi toilet ói một cái."

Lục Hãn Kiêu lười biếng, "Hôm nay chơi bài kiểu gì?"

"Mẹ kiếp, trừ đấu địa chủ, mày còn đánh được loại nào nữa chắc?" Trần Thanh Hòa bỗng nghĩ ra một chủ ý ôi thiu, "Thua, đừng uống nước."

"Được." Lục Hãn Kiêu nói: "Hay đổi thành nhổ lông chân được không?"

Chu Kiều khiếp sợ, lông chân?

Tổng tài thua bài nhổ lông chân?

Nhưng rất nhanh, Lục Hãn Kiêu đổi giọng, "Không được, không thể nhổ lông."

Trần Thanh Hòa: "Vì sao?"

Lục Hãn Kiêu không phản ứng với hắn, mà là nghiêng đầu, ánh mắt xấu xa nhìn Chu Kiều, sau đó hạ thấp giọng ở bên tai cô, "Bởi vì em thích nhiều lông."

"..."

"Ai nha, còn đỏ mặt sao?" Lục Hãn Kiêu thật xấu, nói: "Đừng xấu hổ, ai chẳng có ham mê đặc thù."

Chu Kiều có chút vội vàng, bật thốt ra, "Tôi không thích nhiều lông."

Lục Hãn Kiêu phải nói là con mẹ nó cực kỳ vui vẻ, cố nén cười, gật gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, về nhà anh sẽ đem lông nách lẫn lông chân cạo sạch."

Aaaa... không nhịn được.

Chu Kiều dở khóc dở cười nắm tay thành đấm, rất muốn đánh anh.

Lục Hãn Kiêu lại hành động trước cô một bước, chợt vươn tay, lâng lâng choáng váng tát "bốp" một cái lên mặt mình.

Sau đó anh lập tức bụm mặt, ngón trỏ run rẩy chỉ Chu Kiều, "Ô ô, Kiều Kiều em đánh anh, siêu đau."

"..."

Chu Kiều cuối cùng cũng biết cái gì là có tức giận mà không có cách nào phát tiết nổi.

Lục Hãn Kiêu tiếp tục giả bộ, nhíu mày méo miệng, giống như muốn khóc, "Mặt đau tay đau lòng cũng đau, miệng vết thương của anh em không biết đâu, tí nữa nó sẽ mưng mủ đấy, sao em còn đứng ở đó, không mau đến đây dỗ anh một chút."

Chu Kiều cười đến không đứng được. Bản lĩnh của Lục Hãn Kiêu chính là có thể khống chế toàn bộ mối quan hệ, dù mở đầu có không tốt, anh cũng có thể thoải mái tự nhiên khiến mọi thứ trở lại như thường.

"Được rồi, điều hòa không khí một chút thôi, đánh bài đi." Lục Hãn Kiêu khôi phục bình thường, xoay người đi tới bài bàn.

Chu Kiều thả lỏng, vừa định cất bước.

Lục Hãn Kiêu đột nhiên xoay người, ánh mắt rất nghiêm túc, "Mặt thật đau quá đi, em xác định không đến ôm một cái à?"

"..." Chu Kiều duỗi tay đập lên mặt anh, "Anh đi mau đi, nhìn kỹ đường có được không."

Lục Hãn Kiêu mí mắt cong lên, vui vẻ tràn đầy, "Em nói đi, anh sẽ đi, đi đến lúc em bảo ngừng."

Chu Kiều bật cười, không muốn tiếp tục dây dưa cùng anh, liền đi toilet.

Trên bàn bài, Trần Thanh Hòa thấy toàn bộ quá trình, vừa chia bài vừa nói, "Tao phát hiện, kỹ thuật không biết xấu hổ của mày lại mạnh thêm một bậc."

Không có phụ nữ, Lục Hãn Kiêu mới đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, nuốt mây nhả khói nói: "Mày im miệng, tao so với mày thì cái gì cũng mạnh."

"Mà này, người anh em, Chu Kiều thật sự là con gái nhà thân thích của mày?"

"Đúng vậy." Lục Hãn Kiêu tích chữ như vàng, dừng một chút, ngẩng đầu lên, cảnh giác cực kỳ, "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Trần Thanh Hòa cố ý kích anh: "Rất xinh xắn, làm một chuyện tốt đi, cho tao weixin của cô ấy."

"Thêm weixin của mày làm gì ?" Lục Hãn Kiêu hỏi: "Xem dê tắm rửa sao?"

Trần Thanh Hòa xuỳ một tiếng, "Vừa rồi màn biểu diễn đánh tay của mày thật sự là tương đối có trình độ, ai da, Kiêu Nhi, mày có nên xem lại mình một chút không."

Lục Hãn Kiêu lơ đễnh, gõ gõ tàn thuốc, "Tao có cái gì tốt mà nghĩ lại, a."

Sau đó anh nhướn mày ——

"Tao dựa vào bản lĩnh mà làm nũng, mày quản được không?”

Tác giả có lời muốn nói: Mua cổ phiếu, tuyển Lục bảo, Lục tổng chúng ta đặc biệt hảo, giá trị nhan sắc cao, lông chân ít, giữ mình trong sạch không làm loạn, duỗi người, gào một cái, eo nhỏ mạnh mẽ, yêu Chu Kiều, khen cô hảo, cuồng thê không thiếu nổi, nhếch miệng cười, cười một cái, nhớ kỹ hắn gọi Lục Hãn Kiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom