Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 8: Cởi Trần
Chu Kiều ở phòng bên cạnh dĩ nhiên không biết được đầu Lục Hãn Kiêu đã diễn ra bao nhiêu loại tuồng.
Cô mở vòng bạn bè của Lục Hãn Kiêu, bài đăng gần nhất là: [Bán hình cơ bụng có bản quyền, có thể coi như tiền vốn để đi bệnh viện chỉnh hình, nhờ anh em chia sẻ giúp, có ý định mua mời liên lạc với tôi theo số 157xxxx. ]
Chu Kiều nhíu mày, hình như đây không phải số di động của anh ta, cô nhìn xuống bình luận, quả nhiên, một tài khoản tên “Hỏa Nhiên” trả lời:
[Mẹ kiếp, đại gia mày, đây là số của ông đây!]
Trần Thanh Hòa nhắn lại: [Bán chân giò của nhà họ Lục, nuôi thả, không độc hại, không ăn thức ăn gia súc.]
Lục Hãn Kiêu: [ Cút đi, đồ không biết xấu hổ.]
Chu Kiều vừa xem vừa cười.
Kéo xuống một chút nữa—
[Hôm nay quá tức giận mà đập vỡ gương, bên trong là ai, đẹp trai đến độ người thần đều căm phẫn như thế. Trần Thanh Hòa chắc sắp tự ti đến độ tự sát.]
Xem tiếp, ồ, phía dưới còn có một bài đăng một đồ thị, biểu đồ giá cổ phiếu của công ty anh tăng liên tục trong 3 ngày.
Đuôi Lục Hãn Kiêu đã sắp vểnh lên trời, [Lục Bảo Bảo, mã chứng khoán 630152, ngài xứng đáng nhận được điều này.]
Bình luận phía dưới quá nhiều lời châm chọc, Lục Hãn Kiêu liền trả lời duy nhất một câu: [Ghen tị cứ việc nói thẳng, ai đó còn không phải tiểu tiên nữ* đâu.]
* Tiểu tiên nữ: ám chỉ người hẹp hòi
Tiểu tiên nữ nhìn mà muốn ném luôn đôi cánh của mình.
Lướt xuống chút nữa... Ơ?
“Ban nhạc Fish ngày 18 tháng 6 sẽ khiến thành phố bùng nổ, chia sẻ tin này để có cơ hội nhận được vé vip.”
Lục Hãn Kiêu chia sẻ tin này tận 15 lần: [Tôi quý khí bức người như vậy, chọn tôi, chọn tôi!]
Chu Kiều nghĩ thầm, chả lẽ vị anh trai này còn là fan cuồng?
Trước khi tắt điện thoại di động, cô nhìn thoáng qua ảnh đại diện WeChat của Lục Hãn Kiêu, là ảnh một thị vệ che mặt đeo đao trong phim hoạt hình, trên đầu còn có bốn chữ: “Giang sơn của trẫm!”
Chu Kiều lắc đầu cười, cầm lấy từ điển Tiếng Anh, chuẩn bị học một trang từ mới đè ép tâm trạng.
———
Ngày mùa hè nên mới sáng sớm đã có nắng, vừa tới 6 giờ, khắp phòng đều tràn ngập ánh sáng.
Chu Kiều rời giường thay quần áo xong, đúng lúc dì Tề mua thức ăn về.
“A, Tiểu Kiều dậy sớm thế.”
“Vâng.” Chu Kiều nói: “Cháu không ngủ được.”
“Ấy, sao lại không ngủ được? Có phải tâm thần không tập trung, có suy nghĩ lo lắng khó giải, đôi khi ngột ngạt khó thở, thỉnh thoảng còn sẽ bị ảo giác cực đoan không?”
“...” Chu Kiều vội vàng khoát tay, “Không đâu không đâu ạ, từ trước đến nay cháu đều dậy sớm.”
“Không được.” Dì Tề thực sự vì thân thể khỏe mạnh của cả nhà mà lo muốn rớt tim, “Dì đi mua chút thuốc Đông y, hầm gà cách thủy cho cháu tẩm bổ.”
Chu Kiều vội vàng nói: “Dì Tề, cháu thật sự không sao, dì hầm cho anh Lục là được.”
“Không có đâu, dì mua hai con gà, hai đứa mỗi đứa một con, đứa nào cũng trốn không thoát.” Dì Tề nhanh nhẹn bắt đầu làm bữa sáng, “Tiểu Kiều, gọi Hãn Kiêu dậy đi, nó còn phải đi làm, không nên tới muộn.”
Chu Kiều không cảm thấy có vấn đề gì, đi tới gõ cửa phòng ngủ anh.
Không có tiếng trả lời.
Gõ lại.
Mấy giây sau, giọng điệu lười nhác từ trong phòng vọng ra, “Vào đi.”
Không muốn đi vào chút nào.
Chu Kiều: “Mau rời giường rồi ăn sáng.”
Lục Hãn Kiêu ở trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cô, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Anh giật mình, từ trên giường dựng ngược lên, không nói hai lời nhảy lên như vượt chướng ngại vật, “phịch” một cái nhảy xuống đất, sau đó tay dài vươn tới, “két” một tiếng đẩy cửa phòng chứa quần áo ra, tìm một chiếc quần đen bó sát, bởi quần đen dài bó sát có thể làm nổi bật đôi chân dài của anh.
Anh cố ý không cài nút, chỉ kéo khóa quần, cạp quần lỏng lẻo bên hông mơ hồ lộ ra tuyến nhân ngư.
Quần áo dĩ nhiên không thể không mặc, nhưng thời điểm này, chỉ nên làm một chàng trai cuồng dã với thân hình không mặc áo.
Lục Hãn Kiêu cũng không biết trúng phải tà gì, trước khi ra mở cửa, anh nhìn quần áo rồi kiểm tra cẩn thận lại cơ bụng.
Ừ, không tệ, tám múi không bị mất.
Chu Kiều không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, cho rằng người kia lại ngủ thêm, đang chuẩn bị gõ cửa.
Tay vừa giơ lên giữa không trung—
“Cót két” một tiếng, cửa mở ra, chàng trai cuồng dã giả bộ không có chuyện gì.
“!!!”
Chu Kiều bị khiếp sợ.
Cái người này sao lại không mặc áo?
Lục Hãn Kiêu giống như một bức tường thịt, trực tiếp chắn trước mặt cô, sức sống tràn đầy chào hỏi: “Em gái Tiểu Kiều, buổi sáng tốt lành.”
Chu Kiều nhìn chằm chằm mặt anh, ngủ một giấc dậy râu đã lún phún, vừa mới tỉnh ngủ, khí chất còn rất ôn hòa.
Lục Hãn Kiêu đối mặt với cô, trong lòng hơi gấp gáp, “Chuyện gì xảy ra thế này, không định nhìn xuống sao? Nhìn xuống thưởng thức dáng người lồi lõm của ông đây một chút được không?”
Ánh mắt Chu Kiều vẫn rất ngay ngắn, chỗ nào cũng không nhìn, bình thản nói: “Ừ, dì Tề gọi anh xuống ăn sáng.”
Sau đó xoay người, đi rồi.
Lục Hãn Kiêu liếc mắt nhìn cơ bụng mình, nghĩ thầm, anh cũng sắp yêu chính mình rồi đây, sao em lại có thể thờ ơ như thế chứ!
Mười phút sau, bữa sáng đã dọn lên bàn.
“Tiểu Kiều, ăn nhiều cháo này, thanh đạm, giúp dưỡng da, sẽ xinh đẹp hơn. Hãn Kiêu ăn bánh quẩy, từ nay cuộc sống luôn vui vẻ.” Dì Tề không làm nhục sứ mệnh bà nội Lục giao phó, tận sức làm một bà quản gia tốt.
Lục Hãn Kiêu cũng không biết là giận dỗi cái gì, tìm cớ nói: “Cháu thấy cháo của cô ấy, trắng hơn của cháu. Dì Tề, phân biệt đối xử sẽ bị đoàn múa ở quảng trường khai trừ.”
F*ck, đoàn múa ở quảng trường chính là vảy ngược của dì Tề, bà ai da một tiếng, “Cháu giỏi thì đi nấu đi.”
Chu Kiều nhanh chóng giảng hòa, đẩy cháo của mình tới trước mặt Lục Hãn Kiêu, “Cho anh, đổi bát.”
Lục Hãn Kiêu: “Không muốn, em đã ăn 2 miếng, anh còn chưa đụng đến đâu. Người làm ăn không bao giờ chịu lỗ.”
Trừ phi…
Động tác nhanh chóng, anh bưng cháo lên ăn 3 miếng lớn vào bụng, sau đó gọn gàng dứt khoát để xuống trước mặt Chu Kiều, “Bây giờ thì được.”
Chu Kiều cười, quỷ ngây thơ nhập hồn sao.
Đùa giỡn qua đi, Lục Hãn Kiêu khôi phục lạnh lùng, cười cười với cô, “Màn giải trí ‘Cuộc sống tốt đẹp vui vẻ lúc sáng sớm’ bắt đầu.”
Chu Kiều hé miệng gật đầu, “Được.”
Cô dùng chén che miệng, giả vờ bình tĩnh uống cháo, thế nhưng khóe miệng không kìm được mà vểnh lên, không sao giấu được dưới ánh sáng buổi sớm.
Lục Hãn Kiêu nói chính sự, “Hôm nay em không đi đâu chứ?”
“Hả?” Chu Kiều ngẩng đầu lên, “Ở nhà học bài.”
“À, Lý lão đầu mời anh đến nhà ông ấy ăn cơm tối, anh nói sẽ dẫn em theo.”
“Tôi?”
“Đúng, không phải em muốn làm học trò của ông ấy sao, lót đường cho em, trước tiên phải tăng độ hảo cảm.” Lục Hãn Kiêu nói: “Nhưng ban ngày công ty anh rất bận, chắc không có thời gian về đón em.”
“Vậy tự tôi bắt xe đi.” Câu này Chu Kiều còn chưa kịp nói ra miệng—
“Cho nên em theo anh cùng đến công ty đi.”
???
“Phòng làm việc của anh yêu tĩnh, em học thuộc lòng cũng không bị quấy rầy, còn cơm trưa, ở đó ăn bữa trưa công sở luôn.”
Dáng vẻ Lục Hãn Kiêu nghiêm trang nhìn rất đáng tin, chủ yếu việc này cũng thực sự là giúp cô, từ chối thì có chút ngượng ngùng.
Cô gật gật đầu, "Vậy được."
Lục Hãn Kiêu rũ mi thu mắt, thổi cho cháo nguội, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Kỳ thật trong lòng —
"Ha, luận về không biết xấu hổ, ta đây vẫn luôn hơn người thường một bậc."
Cứ như vậy, sau bữa sáng, Chu Kiều u u mê mê bị Lục Hãn Kiêu đưa đến sào huyệt.
Công ty Lục Hãn Kiêu ở đường vành đai số ba, năm ngoái vừa mới trùng tu, phong cách lẫn nội thất đều là hàng đỉnh, rất giống với khí chất Lục Hãn Kiêu lúc câm miệng— vô cùng tinh anh.
Chu Kiều được anh dẫn vào phòng làm việc, đẩy hai cánh cửa bằng gỗ lim ra, mùi mát lạnh của cây mộc hương đập vào mặt.
"Cứ ngồi tự nhiên." Lục Hãn Kiêu ném chìa khóa xe và kính râm lên bàn, "Thế nào, căn cứ địa của anh lớn không? Lúc nghỉ trưa, hai ta còn có thể ở đây đá cầu."
Chu Kiều: "..."
Sở thích không chuyên này của ngài cũng thật phù hợp với địa hình nhỉ.
Phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất, Lục Hãn Kiêu đứng trước bàn, bắt đầu xem qua văn kiện chờ xử lý.
Chu Kiều đứng dậy, trở tay định đóng cửa, cửa không những không đóng được, cô còn bị thứ khổng lồ sau cửa dọa nhảy dựng.
Trời ạ! Đây là cái quái gì?!
"À, người máy của anh. " Lục Hãn Kiêu kịp thời giải đáp.
Chu Kiều: "..."
"Nó hữu ích lắm, có thể châm trà, nói chuyện, còn có thể nhảy múa đơn giản." Lục Hãn Kiêu vô cùng tự hào, "Anh biểu diễn cho em xem một chút. Xem này, đây là điều khiển từ xa, ấn công tắc."
Chỉ thấy người máy kia bắt đầu "biu~biu~biu" cảnh báo, hai mắt lóe lên phát ra ánh sáng đỏ rực đói khát khó nhịn.
Chu Kiều vội vàng trốn ra xa.
Lục Hãn Kiêu: "Trước tiên biểu diễn cho em xem một điệu múa quảng trường." Sau đó hắn rõ ràng dõng dạc gào với điều khiển từ xa: "Nào, múa bài 《 Hoa lài 》đi."
Hoa lài: Ôi cứu mạng, tôi bị ép buộc.
Âm nhạc vừa vang lên, người máy cũng thực sự bắt đầu cử động.
Hai cánh tay từ từ lướt từ bả vai xuống, động tác này có thể tổng kết thành: Vai bị đau xoa một cái, tim ngừng đập ấn một cái, dạ dày không thoải mái đập một đập, bàng quang có sỏi phải vuốt ve bằng yêu thương.
Người máy này nhảy rất theo trình tự, tay vừa đến giữa háng, liền con mẹ nó bắt đầu mù quáng tuốt ra.
Nhạc của bài hát Hoa lài du dương uyển chuyển, người máy liên tục vuốt bọng đái.
Chu Kiều thấy vậy có chút lúng túng, đầu Lục Hãn Kiêu cũng đổ đầy mồ hôi, "Ngại quá, hệ thống bị kẹt. Mẹ kiếp."
Anh cầm lấy điều khiển từ xa dùng sức ấn thật mạnh, hơn mười giây sau đó.
"Ầm" một tiếng—
Không xong rồi, đầu người máy bốc khói.
“Ôi trời." Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu sợ hãi, "Lục Bảo Bảo, con không sao chứ?"
Đợi chút!
Nó còn có tên?
Nội tâm Chu Kiều sụp đổ, "Lục, Lục Bảo Bảo?"
Lục Hãn Kiêu nhìn thất khiếu của người máy đang bốc khói, tiếc nuối nói: “Đây là hàng anh đặt thiết kế riêng từ nước ngoài, chương trình cài đặt theo sở thích của anh, ngày thường anh thích uống trà, hút thuốc, cho nên nó còn có thể giúp anh châm thuốc."
Sở thích của ngài?
Nhưng mà...
Động tác vuốt bọng đái của nó lúc nãy, có phải có chút quá đáng không.
Chu Kiều lặng lẽ lôi sách vở ra, ngồi bên cạnh ngoan ngoãn học tập.
Lục Hãn Kiêu vẫn đứng tại chỗ thương tiếc Lục Bảo Bảo ba giây, sờ sờ khuôn mặt nó, "Đây là lần thứ mười lôi đi sửa chữa lại rồi, người anh em, chiến đấu vì điều này nào!"
Sau một hồi gà bay chó sủa, Lục Hãn Kiêu cũng bắt đầu làm việc.
Ký xong vài văn kiện, anh bỗng phân tâm, liếc trộm Chu Kiều đang ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh.
Cô rất yên tĩnh, hôm nay để tóc dài xõa vai, tóc một bên mặt vén ra sau tai, đường nét nửa khuôn mặt hiện ra vô cùng nhu hòa.
Lục Hãn Kiêu đem văn kiện chồng thật cao, ngăn trở khuôn mặt mình, sau đó điều chỉnh góc độ, không kiêng nể gì thưởng thức thiếu nữ xinh đẹp.
Thưởng thức một hồi, anh lại nhẹ nhàng cầm di động trên bàn, chỉnh tiêu điểm là Chu Kiều, một tiếng “tách” vang lên, chụp xong một tấm.
Tay run khiến ảnh hơi mờ, nhưng không có gì đáng ngại. Lục Hãn Kiêu nổi lên ý xấu, đặt cho tấm ảnh trong máy một biệt danh, gọi là gì thì hay đây?
Anj thoáng suy tư, bỗng bật ra ba chữ—
Kiều bảo bảo.
Như đã nói, 'Lục bảo bảo' hiện đang bốc khói chờ sửa chữa, giờ bỗng có 'Kiều bảo bảo' hiên ngang xuất thế.
Lục Hãn Kiêu cười dữ dội, "Ha ha ha ha”
Tiếng cười này kinh động Chu Kiều.
Cô ngẩng đầu lên, không nói gì nhìn anh, đại ca, ngài lại làm cái quái quỷ gì vậy?
Lục Hãn Kiêu cong khóe miệng, mặt tràn đầy vui vẻ, "Em gái Tiểu Kiều."
"..."
Có thể đổi lại xưng hô hay không.
Vẻ mặt tiểu Lục tổng chân thành, "Tuần sau, anh muốn mời em đi xem hòa nhạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Chu Kiều ở phòng bên cạnh dĩ nhiên không biết được đầu Lục Hãn Kiêu đã diễn ra bao nhiêu loại tuồng.
Cô mở vòng bạn bè của Lục Hãn Kiêu, bài đăng gần nhất là: [Bán hình cơ bụng có bản quyền, có thể coi như tiền vốn để đi bệnh viện chỉnh hình, nhờ anh em chia sẻ giúp, có ý định mua mời liên lạc với tôi theo số 157xxxx. ]
Chu Kiều nhíu mày, hình như đây không phải số di động của anh ta, cô nhìn xuống bình luận, quả nhiên, một tài khoản tên “Hỏa Nhiên” trả lời:
[Mẹ kiếp, đại gia mày, đây là số của ông đây!]
Trần Thanh Hòa nhắn lại: [Bán chân giò của nhà họ Lục, nuôi thả, không độc hại, không ăn thức ăn gia súc.]
Lục Hãn Kiêu: [ Cút đi, đồ không biết xấu hổ.]
Chu Kiều vừa xem vừa cười.
Kéo xuống một chút nữa—
[Hôm nay quá tức giận mà đập vỡ gương, bên trong là ai, đẹp trai đến độ người thần đều căm phẫn như thế. Trần Thanh Hòa chắc sắp tự ti đến độ tự sát.]
Xem tiếp, ồ, phía dưới còn có một bài đăng một đồ thị, biểu đồ giá cổ phiếu của công ty anh tăng liên tục trong 3 ngày.
Đuôi Lục Hãn Kiêu đã sắp vểnh lên trời, [Lục Bảo Bảo, mã chứng khoán 630152, ngài xứng đáng nhận được điều này.]
Bình luận phía dưới quá nhiều lời châm chọc, Lục Hãn Kiêu liền trả lời duy nhất một câu: [Ghen tị cứ việc nói thẳng, ai đó còn không phải tiểu tiên nữ* đâu.]
* Tiểu tiên nữ: ám chỉ người hẹp hòi
Tiểu tiên nữ nhìn mà muốn ném luôn đôi cánh của mình.
Lướt xuống chút nữa... Ơ?
“Ban nhạc Fish ngày 18 tháng 6 sẽ khiến thành phố bùng nổ, chia sẻ tin này để có cơ hội nhận được vé vip.”
Lục Hãn Kiêu chia sẻ tin này tận 15 lần: [Tôi quý khí bức người như vậy, chọn tôi, chọn tôi!]
Chu Kiều nghĩ thầm, chả lẽ vị anh trai này còn là fan cuồng?
Trước khi tắt điện thoại di động, cô nhìn thoáng qua ảnh đại diện WeChat của Lục Hãn Kiêu, là ảnh một thị vệ che mặt đeo đao trong phim hoạt hình, trên đầu còn có bốn chữ: “Giang sơn của trẫm!”
Chu Kiều lắc đầu cười, cầm lấy từ điển Tiếng Anh, chuẩn bị học một trang từ mới đè ép tâm trạng.
———
Ngày mùa hè nên mới sáng sớm đã có nắng, vừa tới 6 giờ, khắp phòng đều tràn ngập ánh sáng.
Chu Kiều rời giường thay quần áo xong, đúng lúc dì Tề mua thức ăn về.
“A, Tiểu Kiều dậy sớm thế.”
“Vâng.” Chu Kiều nói: “Cháu không ngủ được.”
“Ấy, sao lại không ngủ được? Có phải tâm thần không tập trung, có suy nghĩ lo lắng khó giải, đôi khi ngột ngạt khó thở, thỉnh thoảng còn sẽ bị ảo giác cực đoan không?”
“...” Chu Kiều vội vàng khoát tay, “Không đâu không đâu ạ, từ trước đến nay cháu đều dậy sớm.”
“Không được.” Dì Tề thực sự vì thân thể khỏe mạnh của cả nhà mà lo muốn rớt tim, “Dì đi mua chút thuốc Đông y, hầm gà cách thủy cho cháu tẩm bổ.”
Chu Kiều vội vàng nói: “Dì Tề, cháu thật sự không sao, dì hầm cho anh Lục là được.”
“Không có đâu, dì mua hai con gà, hai đứa mỗi đứa một con, đứa nào cũng trốn không thoát.” Dì Tề nhanh nhẹn bắt đầu làm bữa sáng, “Tiểu Kiều, gọi Hãn Kiêu dậy đi, nó còn phải đi làm, không nên tới muộn.”
Chu Kiều không cảm thấy có vấn đề gì, đi tới gõ cửa phòng ngủ anh.
Không có tiếng trả lời.
Gõ lại.
Mấy giây sau, giọng điệu lười nhác từ trong phòng vọng ra, “Vào đi.”
Không muốn đi vào chút nào.
Chu Kiều: “Mau rời giường rồi ăn sáng.”
Lục Hãn Kiêu ở trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cô, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Anh giật mình, từ trên giường dựng ngược lên, không nói hai lời nhảy lên như vượt chướng ngại vật, “phịch” một cái nhảy xuống đất, sau đó tay dài vươn tới, “két” một tiếng đẩy cửa phòng chứa quần áo ra, tìm một chiếc quần đen bó sát, bởi quần đen dài bó sát có thể làm nổi bật đôi chân dài của anh.
Anh cố ý không cài nút, chỉ kéo khóa quần, cạp quần lỏng lẻo bên hông mơ hồ lộ ra tuyến nhân ngư.
Quần áo dĩ nhiên không thể không mặc, nhưng thời điểm này, chỉ nên làm một chàng trai cuồng dã với thân hình không mặc áo.
Lục Hãn Kiêu cũng không biết trúng phải tà gì, trước khi ra mở cửa, anh nhìn quần áo rồi kiểm tra cẩn thận lại cơ bụng.
Ừ, không tệ, tám múi không bị mất.
Chu Kiều không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, cho rằng người kia lại ngủ thêm, đang chuẩn bị gõ cửa.
Tay vừa giơ lên giữa không trung—
“Cót két” một tiếng, cửa mở ra, chàng trai cuồng dã giả bộ không có chuyện gì.
“!!!”
Chu Kiều bị khiếp sợ.
Cái người này sao lại không mặc áo?
Lục Hãn Kiêu giống như một bức tường thịt, trực tiếp chắn trước mặt cô, sức sống tràn đầy chào hỏi: “Em gái Tiểu Kiều, buổi sáng tốt lành.”
Chu Kiều nhìn chằm chằm mặt anh, ngủ một giấc dậy râu đã lún phún, vừa mới tỉnh ngủ, khí chất còn rất ôn hòa.
Lục Hãn Kiêu đối mặt với cô, trong lòng hơi gấp gáp, “Chuyện gì xảy ra thế này, không định nhìn xuống sao? Nhìn xuống thưởng thức dáng người lồi lõm của ông đây một chút được không?”
Ánh mắt Chu Kiều vẫn rất ngay ngắn, chỗ nào cũng không nhìn, bình thản nói: “Ừ, dì Tề gọi anh xuống ăn sáng.”
Sau đó xoay người, đi rồi.
Lục Hãn Kiêu liếc mắt nhìn cơ bụng mình, nghĩ thầm, anh cũng sắp yêu chính mình rồi đây, sao em lại có thể thờ ơ như thế chứ!
Mười phút sau, bữa sáng đã dọn lên bàn.
“Tiểu Kiều, ăn nhiều cháo này, thanh đạm, giúp dưỡng da, sẽ xinh đẹp hơn. Hãn Kiêu ăn bánh quẩy, từ nay cuộc sống luôn vui vẻ.” Dì Tề không làm nhục sứ mệnh bà nội Lục giao phó, tận sức làm một bà quản gia tốt.
Lục Hãn Kiêu cũng không biết là giận dỗi cái gì, tìm cớ nói: “Cháu thấy cháo của cô ấy, trắng hơn của cháu. Dì Tề, phân biệt đối xử sẽ bị đoàn múa ở quảng trường khai trừ.”
F*ck, đoàn múa ở quảng trường chính là vảy ngược của dì Tề, bà ai da một tiếng, “Cháu giỏi thì đi nấu đi.”
Chu Kiều nhanh chóng giảng hòa, đẩy cháo của mình tới trước mặt Lục Hãn Kiêu, “Cho anh, đổi bát.”
Lục Hãn Kiêu: “Không muốn, em đã ăn 2 miếng, anh còn chưa đụng đến đâu. Người làm ăn không bao giờ chịu lỗ.”
Trừ phi…
Động tác nhanh chóng, anh bưng cháo lên ăn 3 miếng lớn vào bụng, sau đó gọn gàng dứt khoát để xuống trước mặt Chu Kiều, “Bây giờ thì được.”
Chu Kiều cười, quỷ ngây thơ nhập hồn sao.
Đùa giỡn qua đi, Lục Hãn Kiêu khôi phục lạnh lùng, cười cười với cô, “Màn giải trí ‘Cuộc sống tốt đẹp vui vẻ lúc sáng sớm’ bắt đầu.”
Chu Kiều hé miệng gật đầu, “Được.”
Cô dùng chén che miệng, giả vờ bình tĩnh uống cháo, thế nhưng khóe miệng không kìm được mà vểnh lên, không sao giấu được dưới ánh sáng buổi sớm.
Lục Hãn Kiêu nói chính sự, “Hôm nay em không đi đâu chứ?”
“Hả?” Chu Kiều ngẩng đầu lên, “Ở nhà học bài.”
“À, Lý lão đầu mời anh đến nhà ông ấy ăn cơm tối, anh nói sẽ dẫn em theo.”
“Tôi?”
“Đúng, không phải em muốn làm học trò của ông ấy sao, lót đường cho em, trước tiên phải tăng độ hảo cảm.” Lục Hãn Kiêu nói: “Nhưng ban ngày công ty anh rất bận, chắc không có thời gian về đón em.”
“Vậy tự tôi bắt xe đi.” Câu này Chu Kiều còn chưa kịp nói ra miệng—
“Cho nên em theo anh cùng đến công ty đi.”
???
“Phòng làm việc của anh yêu tĩnh, em học thuộc lòng cũng không bị quấy rầy, còn cơm trưa, ở đó ăn bữa trưa công sở luôn.”
Dáng vẻ Lục Hãn Kiêu nghiêm trang nhìn rất đáng tin, chủ yếu việc này cũng thực sự là giúp cô, từ chối thì có chút ngượng ngùng.
Cô gật gật đầu, "Vậy được."
Lục Hãn Kiêu rũ mi thu mắt, thổi cho cháo nguội, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Kỳ thật trong lòng —
"Ha, luận về không biết xấu hổ, ta đây vẫn luôn hơn người thường một bậc."
Cứ như vậy, sau bữa sáng, Chu Kiều u u mê mê bị Lục Hãn Kiêu đưa đến sào huyệt.
Công ty Lục Hãn Kiêu ở đường vành đai số ba, năm ngoái vừa mới trùng tu, phong cách lẫn nội thất đều là hàng đỉnh, rất giống với khí chất Lục Hãn Kiêu lúc câm miệng— vô cùng tinh anh.
Chu Kiều được anh dẫn vào phòng làm việc, đẩy hai cánh cửa bằng gỗ lim ra, mùi mát lạnh của cây mộc hương đập vào mặt.
"Cứ ngồi tự nhiên." Lục Hãn Kiêu ném chìa khóa xe và kính râm lên bàn, "Thế nào, căn cứ địa của anh lớn không? Lúc nghỉ trưa, hai ta còn có thể ở đây đá cầu."
Chu Kiều: "..."
Sở thích không chuyên này của ngài cũng thật phù hợp với địa hình nhỉ.
Phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất, Lục Hãn Kiêu đứng trước bàn, bắt đầu xem qua văn kiện chờ xử lý.
Chu Kiều đứng dậy, trở tay định đóng cửa, cửa không những không đóng được, cô còn bị thứ khổng lồ sau cửa dọa nhảy dựng.
Trời ạ! Đây là cái quái gì?!
"À, người máy của anh. " Lục Hãn Kiêu kịp thời giải đáp.
Chu Kiều: "..."
"Nó hữu ích lắm, có thể châm trà, nói chuyện, còn có thể nhảy múa đơn giản." Lục Hãn Kiêu vô cùng tự hào, "Anh biểu diễn cho em xem một chút. Xem này, đây là điều khiển từ xa, ấn công tắc."
Chỉ thấy người máy kia bắt đầu "biu~biu~biu" cảnh báo, hai mắt lóe lên phát ra ánh sáng đỏ rực đói khát khó nhịn.
Chu Kiều vội vàng trốn ra xa.
Lục Hãn Kiêu: "Trước tiên biểu diễn cho em xem một điệu múa quảng trường." Sau đó hắn rõ ràng dõng dạc gào với điều khiển từ xa: "Nào, múa bài 《 Hoa lài 》đi."
Hoa lài: Ôi cứu mạng, tôi bị ép buộc.
Âm nhạc vừa vang lên, người máy cũng thực sự bắt đầu cử động.
Hai cánh tay từ từ lướt từ bả vai xuống, động tác này có thể tổng kết thành: Vai bị đau xoa một cái, tim ngừng đập ấn một cái, dạ dày không thoải mái đập một đập, bàng quang có sỏi phải vuốt ve bằng yêu thương.
Người máy này nhảy rất theo trình tự, tay vừa đến giữa háng, liền con mẹ nó bắt đầu mù quáng tuốt ra.
Nhạc của bài hát Hoa lài du dương uyển chuyển, người máy liên tục vuốt bọng đái.
Chu Kiều thấy vậy có chút lúng túng, đầu Lục Hãn Kiêu cũng đổ đầy mồ hôi, "Ngại quá, hệ thống bị kẹt. Mẹ kiếp."
Anh cầm lấy điều khiển từ xa dùng sức ấn thật mạnh, hơn mười giây sau đó.
"Ầm" một tiếng—
Không xong rồi, đầu người máy bốc khói.
“Ôi trời." Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu sợ hãi, "Lục Bảo Bảo, con không sao chứ?"
Đợi chút!
Nó còn có tên?
Nội tâm Chu Kiều sụp đổ, "Lục, Lục Bảo Bảo?"
Lục Hãn Kiêu nhìn thất khiếu của người máy đang bốc khói, tiếc nuối nói: “Đây là hàng anh đặt thiết kế riêng từ nước ngoài, chương trình cài đặt theo sở thích của anh, ngày thường anh thích uống trà, hút thuốc, cho nên nó còn có thể giúp anh châm thuốc."
Sở thích của ngài?
Nhưng mà...
Động tác vuốt bọng đái của nó lúc nãy, có phải có chút quá đáng không.
Chu Kiều lặng lẽ lôi sách vở ra, ngồi bên cạnh ngoan ngoãn học tập.
Lục Hãn Kiêu vẫn đứng tại chỗ thương tiếc Lục Bảo Bảo ba giây, sờ sờ khuôn mặt nó, "Đây là lần thứ mười lôi đi sửa chữa lại rồi, người anh em, chiến đấu vì điều này nào!"
Sau một hồi gà bay chó sủa, Lục Hãn Kiêu cũng bắt đầu làm việc.
Ký xong vài văn kiện, anh bỗng phân tâm, liếc trộm Chu Kiều đang ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh.
Cô rất yên tĩnh, hôm nay để tóc dài xõa vai, tóc một bên mặt vén ra sau tai, đường nét nửa khuôn mặt hiện ra vô cùng nhu hòa.
Lục Hãn Kiêu đem văn kiện chồng thật cao, ngăn trở khuôn mặt mình, sau đó điều chỉnh góc độ, không kiêng nể gì thưởng thức thiếu nữ xinh đẹp.
Thưởng thức một hồi, anh lại nhẹ nhàng cầm di động trên bàn, chỉnh tiêu điểm là Chu Kiều, một tiếng “tách” vang lên, chụp xong một tấm.
Tay run khiến ảnh hơi mờ, nhưng không có gì đáng ngại. Lục Hãn Kiêu nổi lên ý xấu, đặt cho tấm ảnh trong máy một biệt danh, gọi là gì thì hay đây?
Anj thoáng suy tư, bỗng bật ra ba chữ—
Kiều bảo bảo.
Như đã nói, 'Lục bảo bảo' hiện đang bốc khói chờ sửa chữa, giờ bỗng có 'Kiều bảo bảo' hiên ngang xuất thế.
Lục Hãn Kiêu cười dữ dội, "Ha ha ha ha”
Tiếng cười này kinh động Chu Kiều.
Cô ngẩng đầu lên, không nói gì nhìn anh, đại ca, ngài lại làm cái quái quỷ gì vậy?
Lục Hãn Kiêu cong khóe miệng, mặt tràn đầy vui vẻ, "Em gái Tiểu Kiều."
"..."
Có thể đổi lại xưng hô hay không.
Vẻ mặt tiểu Lục tổng chân thành, "Tuần sau, anh muốn mời em đi xem hòa nhạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook