Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Gặp Triệu Vân Sâm (III)
Đây thực sự là đang trả đũa.
Vấn đề là hôm nay Triệu Húc Hàn muốn thiếu gia đến gặp Kỷ Hi Nguyệt là rốt cuộc có chuyện gì?
Lẽ nào anh cũng tin những lời Kỷ Hi Nguyệt nói là thật? Thiếu gia đã đánh thuốc Kỷ Hi Nguyệt? Cho nên Triệu Húc Hàn vẫn chưa hả giận, muốn tẩn cho thiếu gia thêm một trận?
Nhớ đến lần đó ở phòng khách sạn, Triệu Húc Hàn giống như biến thành dã thú. Anh ta thực sự không dám tưởng tưởng. Rất là đáng sợ, từng quyền từng quyền đánh vào mặt, vào người thiếu gia, âm thanh va vào da thịt như muốn nứt toát, làm anh ta không nỡ nhìn thẳng.
Quan trọng là bị đánh đến ngu người nhưng thiếu gia lại không hề tổn thương đến nội tạng. Bản lĩnh đánh người như vậy quả thực không có đối thủ. Về phần anh ta thì bị Vô Cốt và Tiêu Ân kẹp lại, căn bản là không thể giúp được gì cho thiếu gia.
Chủ nhân Triệu Húc Hàn đã để lại ấn tượng sâu sắc về sự tàn bạo nhưng lại vô cùng lợi hại trong lòng anh ta.
Anh ta chỉ hy vọng thiếu gia nhà mình đừng đi chọc ghẹo Kỷ Hi Nguyệt nữa, càng không nên đụng vào bất cứ thứ gì của chủ nhân.
“Được rồi!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói hai chữ, kết thúc cuộc tranh cãi.
Cố Cửu đã ngồi xuống vắt chéo chân từ lâu, thấy Triệu Húc Hàn mở miệng, anh ấy nhìn Triệu Vân Sâm cười vô hại.
“Triệu đại công tử, lành vết thương nhanh vậy sao?”
Triệu Vân Sâm cau có ngồi xuống, nhìn Cố Cửu cười lạnh nói: “Cửu thiếu, anh xem kịch có mệt không? Cẩn thận kịch của anh còn đặc sắc hơn đấy.”
Cố Cửu bật cười: “Được thôi. Triệu đại công tử đã có lòng nhắc nhở, tôi đây đương nhiên sẽ cẩn thận.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy ba người đàn ông đã ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống.
Một chiếc bàn tròn lớn, tổng cộng có bốn người, ngồi ở bốn góc khác nhau, rộng rãi đến mức không cần thiết, ai cũng có thể nhìn rõ được mặt của ba người còn lại.
Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn Triệu Vân Sâm quá nhiều, cho dù có nhìn cũng là ánh mắt phẫn nộ, vì không muốn để hơi thở xung quanh Triệu Húc Hàn lạnh đi.
Bữa ăn tối nay muốn cô gặp Triệu Húc Hàn không biết là có ý tứ gì.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nữa.
Thức ăn rất tinh xảo đẹp mắt. Triệu Húc Hàn không nói chuyện, mọi người cũng không ai lên tiếng, chỉ tập trrung cúi đầu ăn cơm.
Nhưng Triệu Vân Sâm làm gì nuốt trôi, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Một là cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt như biến thành một người khác, hai là chú Ba kiếm anh ta rốt cuộc là có chuyện gì.
Anh không phải thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Không muốn anh ta lại gần Kỷ Hi Nguyệt tại sao lại kêu anh ta đến đây ăn cơm?
Cố Cửu tự vui với niềm vui của riêng mình, vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại. Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết Triệu Húc Hàn gọi anh ấy tới đây làm cái gì.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Kỷ Hi Nguyệt với Triệu Vân Sâm ăn mà bồn chồn lo lắng, không cảm được mùi vị.
Cuối cùng, Triệu Húc Hàn bỏ đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lại dùng khăn lông lau tay. Làm xong anh ngước mắt lên nhìn về hướng Triệu Vân Sâm.
“Vân Sâm, chú đã bàn bạc với bố cháu để cho cháu đi Thụy Sĩ hoàn thành chương trình học còn lại.” Triệu Vân Sâm bình tĩnh nói.
“Cái gì? Tại sao? Cháu không đi! Cháu không muốn ra nước ngoài.” Triệu Vân Sâm lập tức phản đối. Anh em tốt của anh ta đang ở đây, anh ta không muốn đi.
“Chú Ba, chú không thể vì người phụ nữ này mà đuổi cháu ra nước ngoài được.” Triệu Vân Sâm vội vã nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đưa mắt liếc về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng cười giả lả nói: “Anh Hàn, tên này không muốn sống yên thân, cứ đưa ra nước ngoài là tốt nhất. Tránh trường hợp thấy mặt lại bực mình.” Kỷ Hi Nguyệt coi như là đạp Triệu Vân Sâm xuống bùn.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm xém chút nữa đập bàn.
Anh ta không hiểu nổi, tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều đến vậy, trước đây rõ ràng là thích anh ta đến mức nói gì cũng nghe, sao bây giờ lại như vậy? Lẽ nào cũng bị chú Ba đánh nên sợ?
“Ai quá đáng? Anh mới quá đáng. Lần trước nếu tôi không lanh trí thì đã bị tên Khưu thiếu bạn anh làm thịt luôn rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.
Vấn đề là hôm nay Triệu Húc Hàn muốn thiếu gia đến gặp Kỷ Hi Nguyệt là rốt cuộc có chuyện gì?
Lẽ nào anh cũng tin những lời Kỷ Hi Nguyệt nói là thật? Thiếu gia đã đánh thuốc Kỷ Hi Nguyệt? Cho nên Triệu Húc Hàn vẫn chưa hả giận, muốn tẩn cho thiếu gia thêm một trận?
Nhớ đến lần đó ở phòng khách sạn, Triệu Húc Hàn giống như biến thành dã thú. Anh ta thực sự không dám tưởng tưởng. Rất là đáng sợ, từng quyền từng quyền đánh vào mặt, vào người thiếu gia, âm thanh va vào da thịt như muốn nứt toát, làm anh ta không nỡ nhìn thẳng.
Quan trọng là bị đánh đến ngu người nhưng thiếu gia lại không hề tổn thương đến nội tạng. Bản lĩnh đánh người như vậy quả thực không có đối thủ. Về phần anh ta thì bị Vô Cốt và Tiêu Ân kẹp lại, căn bản là không thể giúp được gì cho thiếu gia.
Chủ nhân Triệu Húc Hàn đã để lại ấn tượng sâu sắc về sự tàn bạo nhưng lại vô cùng lợi hại trong lòng anh ta.
Anh ta chỉ hy vọng thiếu gia nhà mình đừng đi chọc ghẹo Kỷ Hi Nguyệt nữa, càng không nên đụng vào bất cứ thứ gì của chủ nhân.
“Được rồi!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói hai chữ, kết thúc cuộc tranh cãi.
Cố Cửu đã ngồi xuống vắt chéo chân từ lâu, thấy Triệu Húc Hàn mở miệng, anh ấy nhìn Triệu Vân Sâm cười vô hại.
“Triệu đại công tử, lành vết thương nhanh vậy sao?”
Triệu Vân Sâm cau có ngồi xuống, nhìn Cố Cửu cười lạnh nói: “Cửu thiếu, anh xem kịch có mệt không? Cẩn thận kịch của anh còn đặc sắc hơn đấy.”
Cố Cửu bật cười: “Được thôi. Triệu đại công tử đã có lòng nhắc nhở, tôi đây đương nhiên sẽ cẩn thận.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy ba người đàn ông đã ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống.
Một chiếc bàn tròn lớn, tổng cộng có bốn người, ngồi ở bốn góc khác nhau, rộng rãi đến mức không cần thiết, ai cũng có thể nhìn rõ được mặt của ba người còn lại.
Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn Triệu Vân Sâm quá nhiều, cho dù có nhìn cũng là ánh mắt phẫn nộ, vì không muốn để hơi thở xung quanh Triệu Húc Hàn lạnh đi.
Bữa ăn tối nay muốn cô gặp Triệu Húc Hàn không biết là có ý tứ gì.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nữa.
Thức ăn rất tinh xảo đẹp mắt. Triệu Húc Hàn không nói chuyện, mọi người cũng không ai lên tiếng, chỉ tập trrung cúi đầu ăn cơm.
Nhưng Triệu Vân Sâm làm gì nuốt trôi, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Một là cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt như biến thành một người khác, hai là chú Ba kiếm anh ta rốt cuộc là có chuyện gì.
Anh không phải thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Không muốn anh ta lại gần Kỷ Hi Nguyệt tại sao lại kêu anh ta đến đây ăn cơm?
Cố Cửu tự vui với niềm vui của riêng mình, vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại. Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết Triệu Húc Hàn gọi anh ấy tới đây làm cái gì.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Kỷ Hi Nguyệt với Triệu Vân Sâm ăn mà bồn chồn lo lắng, không cảm được mùi vị.
Cuối cùng, Triệu Húc Hàn bỏ đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lại dùng khăn lông lau tay. Làm xong anh ngước mắt lên nhìn về hướng Triệu Vân Sâm.
“Vân Sâm, chú đã bàn bạc với bố cháu để cho cháu đi Thụy Sĩ hoàn thành chương trình học còn lại.” Triệu Vân Sâm bình tĩnh nói.
“Cái gì? Tại sao? Cháu không đi! Cháu không muốn ra nước ngoài.” Triệu Vân Sâm lập tức phản đối. Anh em tốt của anh ta đang ở đây, anh ta không muốn đi.
“Chú Ba, chú không thể vì người phụ nữ này mà đuổi cháu ra nước ngoài được.” Triệu Vân Sâm vội vã nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đưa mắt liếc về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng cười giả lả nói: “Anh Hàn, tên này không muốn sống yên thân, cứ đưa ra nước ngoài là tốt nhất. Tránh trường hợp thấy mặt lại bực mình.” Kỷ Hi Nguyệt coi như là đạp Triệu Vân Sâm xuống bùn.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm xém chút nữa đập bàn.
Anh ta không hiểu nổi, tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều đến vậy, trước đây rõ ràng là thích anh ta đến mức nói gì cũng nghe, sao bây giờ lại như vậy? Lẽ nào cũng bị chú Ba đánh nên sợ?
“Ai quá đáng? Anh mới quá đáng. Lần trước nếu tôi không lanh trí thì đã bị tên Khưu thiếu bạn anh làm thịt luôn rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.
Bình luận facebook