Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Thân phận của Cố thiếu
Editor + Beta: Vi
Mỗi lần Tiếu Ân thấy Kỷ Hi Nguyệt đều thấy cô tràn đầy sức sống, ánh mắt của chủ tử vẫn khá tốt, chỉ là anh ta biết chủ tử không phải loại người nông cạn chỉ đánh giá người phụ nữ bằng nhan sắc.
Nếu vậy, mặc dù Kỷ Hi Nguyệt là đại mỹ nhân, nhưng cũng không phải không có người phụ nữ nào đẹp hơn cô.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt lên xe: "Tiếu Ân, sao chủ tử của anh lại dẫn tôi đến công ty vậy? Làm tôi khẩn trương muốn chết."
Tiếu Ân mỉm cười nói: "Cái này tôi cũng không rõ, nhưng hình như có liên quan đến thiếu gia Cố Cửu."
"Cố Cửu? Cái tên bác sĩ đào hoa đó?" Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, trong mắt cô, hình tượng mỹ nam lịch sự của Cố Cửu sớm bay đi cũng vì ngày đó thấy anh ta ôm một vị minh tinh đi dạo phố.
"Vâng, tôi nghe thấy trong điện thoại của chủ tử có nhắc tên thiếu gia Cố Cửu." Tiếu Ân vừa lái xe vừa nói.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, không hiểu Triệu Húc Hàn gọi cô đi có liên quan gì đến Cố Cửu không, nhưng mà dù sao cũng không thể không đi, đến rồi sẽ biết.
Còn việc hỏi Đại ma vương vẫn còn chưa xong, anh đúng là tích chữ như tích vàng vậy.
"Tiếu Ân, hồi trước tôi từng thấy Cố Cửu có ôm một đại minh tinh đi dạo phố, vốn dĩ tôi muốn đăng tin nhưng chủ tử của anh bảo nếu đăng sẽ chết, vậy là có ý gì?"
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ vẫn còn một lúc nữa, lại nói chuyện với Tiếu Ân, không có Vô Cốt ở đây, cô thấy rất thoải mái.
"Cố thiếu gia không phải là người Cảng Thành, anh ta vì trốn tránh sự quản lý của gia tộc nên mới đến đây, chủ tử đầu tư mở một bệnh viện cao cấp cho anh ta, để anh ta làm ở đó." Tiếu Ân giải thích đơn giản.
"Hả? Anh ta không phải người Cảng Thành?" Kỷ Hi Nguyệt khiếp sợ, "Vậy anh ta người ở đâu?"
"Người Kinh Thành." Tiếu Ân trả lời.
"Người Kinh Thành? Gia tộc Kinh Thành? Con mẹ nó, Tiếu Ân, sẽ không phải như tôi nghĩ chứ?" Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt, vô cùng kinh sợ.
"Khụ, chắc là vậy." Câu trả lời của Tiếu Ân rất có ý tứ.
"Mẹ nó, thì ra Cố thiếu trâu bò như vậy, chẳng trách sẽ chết người, người chết chắc là anh ta rồi, anh ta sẽ bị lão gia tử đánh chết!" Kỷ Hi Nguyệt tưởng tượng bao hình ảnh trong đầu.
Tiếu Ân không nói gì, đầu đầy hắc tuyến, Kỷ đại tiểu thư nói bậy thật nhiều...
Chỉ là nhớ lại mỗi lần cô vì Triệu Vân Sâm mà cự tuyệt chủ tử, nghe không lọt tai chút nào, không dám tin cô là đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải, giống tiểu thái muội hơn.
Nhưng chủ tử đều bỏ qua, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, khiến cho mọi người rớt cả mắt.
Nhưng mà bây giờ giới trẻ đều như thế, trong miệng thì không ngừng chửi bậy, chỉ là hàm nghĩa của từ chửi bậy đã thay đổi, dường như trở thành câu cảm thán đúng hơn.
Xã hội không ngừng thay đổi, sự tiếp nhận của anh ta cũng phải thay đổi giống chủ tử vậy.
"Tiếu Ân, tập đoàn Triệu thị buôn bán gì vậy?" Kỷ Hi Nguyệt không nén nổi tò mò hỏi.
Khóe miệng Tiếu Ân hơn run rẩy: "Kỷ tiểu thư, cái này cô nên hỏi chủ tử là tốt nhất, những thủ hạ như chúng tôi cũng không rõ lắm."
"Hừ, tôi không tin." Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, Triệu Húc Hàn rất tín nhiệm Tiếu Ân, làm gì có chuyện anh ta không biết, không nói cho cô cũng chỉ vì coi cô là người ngoài.
Nhưng cứ cho là cô không biết đi, sau khi nghe lai lịch của Cố Cửu, cô mơ hồ có thể phỏng đoán vài thứ, dù sao cũng là chuyện làm ăn lớn.
"Tiếu Ân, trừ thiếu gia Cố Cửu ra còn ai nữa không?" Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
"Tôi thực sự không biết." Tiếu Ân dở khóc dở cười.
Mỗi lần Tiếu Ân thấy Kỷ Hi Nguyệt đều thấy cô tràn đầy sức sống, ánh mắt của chủ tử vẫn khá tốt, chỉ là anh ta biết chủ tử không phải loại người nông cạn chỉ đánh giá người phụ nữ bằng nhan sắc.
Nếu vậy, mặc dù Kỷ Hi Nguyệt là đại mỹ nhân, nhưng cũng không phải không có người phụ nữ nào đẹp hơn cô.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt lên xe: "Tiếu Ân, sao chủ tử của anh lại dẫn tôi đến công ty vậy? Làm tôi khẩn trương muốn chết."
Tiếu Ân mỉm cười nói: "Cái này tôi cũng không rõ, nhưng hình như có liên quan đến thiếu gia Cố Cửu."
"Cố Cửu? Cái tên bác sĩ đào hoa đó?" Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, trong mắt cô, hình tượng mỹ nam lịch sự của Cố Cửu sớm bay đi cũng vì ngày đó thấy anh ta ôm một vị minh tinh đi dạo phố.
"Vâng, tôi nghe thấy trong điện thoại của chủ tử có nhắc tên thiếu gia Cố Cửu." Tiếu Ân vừa lái xe vừa nói.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, không hiểu Triệu Húc Hàn gọi cô đi có liên quan gì đến Cố Cửu không, nhưng mà dù sao cũng không thể không đi, đến rồi sẽ biết.
Còn việc hỏi Đại ma vương vẫn còn chưa xong, anh đúng là tích chữ như tích vàng vậy.
"Tiếu Ân, hồi trước tôi từng thấy Cố Cửu có ôm một đại minh tinh đi dạo phố, vốn dĩ tôi muốn đăng tin nhưng chủ tử của anh bảo nếu đăng sẽ chết, vậy là có ý gì?"
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ vẫn còn một lúc nữa, lại nói chuyện với Tiếu Ân, không có Vô Cốt ở đây, cô thấy rất thoải mái.
"Cố thiếu gia không phải là người Cảng Thành, anh ta vì trốn tránh sự quản lý của gia tộc nên mới đến đây, chủ tử đầu tư mở một bệnh viện cao cấp cho anh ta, để anh ta làm ở đó." Tiếu Ân giải thích đơn giản.
"Hả? Anh ta không phải người Cảng Thành?" Kỷ Hi Nguyệt khiếp sợ, "Vậy anh ta người ở đâu?"
"Người Kinh Thành." Tiếu Ân trả lời.
"Người Kinh Thành? Gia tộc Kinh Thành? Con mẹ nó, Tiếu Ân, sẽ không phải như tôi nghĩ chứ?" Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt, vô cùng kinh sợ.
"Khụ, chắc là vậy." Câu trả lời của Tiếu Ân rất có ý tứ.
"Mẹ nó, thì ra Cố thiếu trâu bò như vậy, chẳng trách sẽ chết người, người chết chắc là anh ta rồi, anh ta sẽ bị lão gia tử đánh chết!" Kỷ Hi Nguyệt tưởng tượng bao hình ảnh trong đầu.
Tiếu Ân không nói gì, đầu đầy hắc tuyến, Kỷ đại tiểu thư nói bậy thật nhiều...
Chỉ là nhớ lại mỗi lần cô vì Triệu Vân Sâm mà cự tuyệt chủ tử, nghe không lọt tai chút nào, không dám tin cô là đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải, giống tiểu thái muội hơn.
Nhưng chủ tử đều bỏ qua, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, khiến cho mọi người rớt cả mắt.
Nhưng mà bây giờ giới trẻ đều như thế, trong miệng thì không ngừng chửi bậy, chỉ là hàm nghĩa của từ chửi bậy đã thay đổi, dường như trở thành câu cảm thán đúng hơn.
Xã hội không ngừng thay đổi, sự tiếp nhận của anh ta cũng phải thay đổi giống chủ tử vậy.
"Tiếu Ân, tập đoàn Triệu thị buôn bán gì vậy?" Kỷ Hi Nguyệt không nén nổi tò mò hỏi.
Khóe miệng Tiếu Ân hơn run rẩy: "Kỷ tiểu thư, cái này cô nên hỏi chủ tử là tốt nhất, những thủ hạ như chúng tôi cũng không rõ lắm."
"Hừ, tôi không tin." Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, Triệu Húc Hàn rất tín nhiệm Tiếu Ân, làm gì có chuyện anh ta không biết, không nói cho cô cũng chỉ vì coi cô là người ngoài.
Nhưng cứ cho là cô không biết đi, sau khi nghe lai lịch của Cố Cửu, cô mơ hồ có thể phỏng đoán vài thứ, dù sao cũng là chuyện làm ăn lớn.
"Tiếu Ân, trừ thiếu gia Cố Cửu ra còn ai nữa không?" Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
"Tôi thực sự không biết." Tiếu Ân dở khóc dở cười.
Bình luận facebook