Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Tô Khả Phương giả bộ rất bất đắc dĩ nhéo mi tâm, kỳ thật đang nín cười, nghiêm túc nói: ”Chuyện là, kinh nguyệt của ta vừa mới nghé thăm."
Dựa theo chu kỳ bình thường, kinh nguyệt của nàng phải hai ngày nữa mới đến, ai ngờ tháng này đến sớm trước thời hạn. Hơn nữa còn đến đúng lúc nàng vừa tắm xong, đây cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Nghe vậy, mặt Hạng Tử Nhuận càng đen hơn.
Hắn hiểu y thuật, tự nhiên biết kinh nguyệt của nữ nhân là cái gì.
"Làm sao có thể trùng hợp như vậy?" Qua rất lâu, hắn mới phun ra được một câu.
Nhìn bộ dạng hắn như bị táo bón, Tô Khả Phương thật sự không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng là khéo."
"Nàng không gạt ta chứ?" Hắn cắn nhẹ vào môi nàng, sắc mặt thối cực kỳ.
"Không phải huynh hiểu y thuật sao, bắt mạch cho ta chẳng phải sẽ biết sao?" Nàng không biết bắt mạch có xem được tình hình kinh nguyệt hay không, nhưng vẫn cố ý đưa cổ tay về phía Hạng Tử Nhuận, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
"Lâm Chiêu Hoành chết tiệt!" Hắn nghiến răng nặn ra một câu.
Đều tại tên gia hoả kia phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Ta buồn ngủ, huynh có muốn đi tắm nước lạnh hay không?" Lâm Chiêu Hoành sống chết ra sao không liên quan tới chuyện của nàng, thay vào đó nàng còn có lòng tốt nhắc nhở Hạng Tử Nhuận.
"Không cần!" Hạng Tử Nhuận kéo căng khuôn mặt ôm nàng lên giường.
Dù sao cũng không thể làm gì, nên Tô Khả Phương thuận theo Hạng Tử Nhuận. Nhưng ngủ đến nửa đêm nàng liền hối hận muốn đá hắn xuống giường.
Nửa đêm tỉnh lại Tô Khả Phương mới phát hiện không biết mình bị Hạng Tử Nhuận lột sạch sẽ từ khi nào. Cơ thể cứng rắn, nóng hổi của hắn dán chặt lấy nàng, hai bàn tay to không an phận, mà di chuyển lung tung hại nàng tỉnh dậy.
"Hạng Tử Nhuận, mấy ngày này huynh ôm chăn đệm xuống đất ngủ cho ta!! Mau!”
Nàng thẹn quá hoá giận đạp về phía hắn, lại bị hắn dùng chân kẹp lấy.
"Không cần, ta đã ngủ dưới đất rất lâu rồi đó!” Hắn oán giận.
"Thế thì an phận một chút cho ta, ôm ta chặt sắp chết luôn rồi!" Tô Khả Phương tức giận cấu bàn tay đang dừng ở trước bộ ngực cao ngất của nàng vuốt ve.
"Nàng ngủ đi, ta không quấy nàng nữa!” Một tay hắn đặt dưới cổ nàng làm gối, tay kia đặt ở ngang hông nàng. Thật sự không cử động nữa.
Ngày hôm sau Tô Khả Phương dậy muộn, Hạng Tử Nhuận đã ra cửa, nàng ăn cháo ấm hắn ủ trong nồi rồi cũng mở cửa đến tiệm gà chiên.
Tới tiệm gà chiên, việc đầu tiên Tô Khả Phương hỏi Phù Sáng và Phạm Chí Đạt về tình hình mấy ngày nay. Tiếp đó nàng lấy sổ sách của kế toán tiên sinh kiểm tra. Hợp tác làm ăn quan trọng nhất là tiền bạc sòng phẳng, rõ ràng, nên trước khi khai trương nàng đã bảo Từ Tư Di tìm vị kế toán tiên sinh...
Xem sổ sách xong, nghe Phù Sáng nói Lý Trì đang ở phòng bao của tiệm gà chiên, Tô Khả Phương liền đến đó tìm hắn.
Nhìn thấy Tô Khả Phương, Lý Trì rất mừng rỡ: "Phương Nhi, ta đến nhiều lần mà không gặp muội."
Tô Khả Phương nở nụ cười: "Đợt trước ta về nhà, hôm qua mới quay lại."
"Thì ra là thế!" Lý Trì cười, dùng khăn ẩm chuẩn bị sẵn lau tay, nói: “Nói thật, tiệm gà chiên của muội ăn ngon nhất, canh cũng không sai. Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia so với tiệm của muội đúng là kém xa.”
Tô Khả Phương nhíu mày: "Phố Bắc Thông cũng mở tiệm gà chiên rồi à?”
Nàng có nghĩ qua sau khi mình mở tiệm gà chiên nhất định sẽ có người mở theo, nàng chỉ không ngờ lại nhanh như vậy. Sinh ý bên này mới ổn định, vừa rồi nàng xem sổ sách thấy lượng khách lên xuống không chênh lệch lắm, nhưng không biết sau này sẽ thế nào?
Tô Khả Phương trầm ngâm một lúc, mới hỏi: "Lý Trì, huynh nói thật với ta. Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia hương vị và giá cả so với nhà ta thì thế nào?”
Nếu như cạnh tranh mức độ nhẹ nàng không sợ, chỉ sợ đối phương dùng chút thủ đoạn hèn hạ. Giống như Hà Gia một trong tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường vì muốn cạnh tranh với Lý Gia, mà không ngại hy sinh tính mạng của mấy người Vương Gia. Nàng không hy vọng loại chuyện này sẽ tái diễn ở tiệm gà chiên của mình.
“Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia mới khai trương mấy ngày, hôm khai trương ta có kêu gã sai vặt đi mua về ăn thử. Gà hương vị so với bên muội chỉ kém hơn chút, nhưng canh thì không đáng ngại. Phương diện giá cả cũng tương đương bên muội.”
Bởi vì liên quan tới Tô Khả Phương, nên vừa nghe có người mở tiệm gà chiên Lý Trì liền chú ý.
Nghe ý tứ của Lý Trì, sinh ý của tiệm gà chiên bên kia sẽ không tạo thành uy hiếp với tiệm của mình. Nhưng Tô Khả Phương vẫn tính bảo Hạng Tử Nhuận giúp hỏi thăm tình hình thực tế của đối phương.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Lý Trì nói xong chuyện tiệm gà chiên, lại bắt đầu nói tới chuyện sinh ý tiệm đồ chơi. Hàng ở kho của tiệm đồ sắp hết, việc buôn bán bị đứt đoạn. Tô Khả Phương tính nhân lúc mấy ngày nay rảnh rỗi sẽ điêu khắc chút đồ chơi đơn giản bán trước.
Gần tới bữa trưa Hạng Tử Nhuận mới trở về phố Nam Thông, vừa vào cửa hắn liền ngửi thấy mùi rau hẹ. Vào phòng bếp nhìn thử, quả nhiên thấy nương tử mình đang gói sủi cảo rau hẹ thịt nạc.
Nhìn nửa ngày, hắn mới mở miệng hỏi: "Bây giờ giá rau hẹ rất rẻ sao?”
Tô Khả Phương chớp mắt, cười nói: “Không biết nữa, thấy huynh thích nên ta mua về thôi, không hỏi giá."
Rau hẹ này giá có rẻ không à? Làm gì mất tiền!
Hạng Tử Nhuận trợn mắt há hốc mồm, hắn thích ăn rau hẹ bao giờ chứ?
"Huynh còn việc gì khác không? Nếu như không còn vậy giúp ta mang nồi đi rửa sạch trước nhé. Đúng rồi, nồi súp gà mái già đặt trên bếp chắc đã được, giúp ta tắt bớt lửa đi luôn.” Tô Khả Phương thấy Hạng Tử Nhuận đứng ngẩn người ở cửa phòng bếp, rất tự nhiên giao việc cho hắn.
Hai khắc đồng hồ sau, nhìn trước mặt mình đặt một đĩa to sủi cảo rau hẹ thịt nạc. Lòng Hạng Tử Nhuận đau khổ vô cùng, trên mặt lại không biểu hiện gì, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Hắn tự nói với mình, có thể ăn sủi cảo do chính tay nương tử mình gói chính là niềm hạnh phúc, nào được quyền soi mói?
Cơm nước xong xuôi, Tô Khả Phương liền lấy dao khắc, bắt đầu điêu khắc đồ chơi.
Nhìn trong viện đột nhiên nhiều ra mấy khối vật liệu gỗ, Hạng Tử Nhuận hiếu kì hỏi: "Vật liệu gỗ ở đâu ra thế?"
Lúc đến huyện thành hắn không thấy nàng mang theo vật liệu gỗ mà.
Mắt Tô Khả Phương lấp lánh, thuận miệng đáp: "Lý Trì tìm giúp ta."
Nàng và Lý Trì hợp tác mở tiệm đồ chơi, nói vật liệu gỗ do Lý Trì giúp nàng tìm cũng chẳng kỳ lạ. Chắc hẳn hắn sẽ không tìm Lý Trì hỏi thăm việc này.
Lông mày Hạng Tử Nhuận nhíu lại, vật liệu gỗ do Lý Trì tìm?
"Ta đi ra ngoài một chút." Hắn đanh mặt đi ra ngoài.
Hạng Tử Nhuận đi mãi đến chạng vạng tối mới trở về, lúc trở về trên vai còn khiêng mấy khúc gỗ cây trinh nam (*), cành rất thô, thích hợp dùng để điêu khắc đồ chơi.
Từ khi đến triều đại này đây là lần đầu tiên Tô Khả Phương nhìn thấy gỗ cây trinh nam, nhất thời mừng rỡ như điên: "Hạng Tử Nhuận, gỗ cây trinh nam huynh tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ở ngọn núi lớn vùng ngoại ô.” Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt nói: "Nàng điêu khắc đồ chơi cũng không dễ dàng gì, nếu nàng sử dụng vật liệu gỗ tốt sẽ tăng thêm giá trị cất chứa. Nàng có thể bán đắt hơn. Sau này nàng ít dùng những vật liệu gỗ thấp kém kia, lãng phí thời gian!"
Nghe đoạn trước, Tô Khả Phương cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý, ai ngờ hắn chuyển giọng như gió, giọng điệu mang đầy khinh thường.
Nàng nghi ngờ nhìn Hạng Tử Nhuận, cảm thấy hắn hơi kỳ quái, nhưng nàng đang vui vẻ vì mấy khúc gỗ cây trinh nam, nên không truy đến cùng, mà mở to mắt đầy chờ mong nhìn hắn: "Trên núi vẫn còn vật liệu gỗ khác tốt như vậy sao?"
(*) Cây Trinh nam (Danh pháp khoa học: Phoebe zhennan. Trung văn gọi là nam mộc (楠木), nam thụ (楠樹/楠树), trinh nam (楨楠/桢楠)): Là một loài thực vật thuộc họ Lauraceae. Đây là loài đặc hữu của Trung Quốc. Chúng hiện đang bị đe dọa mất môi trường sống.
Nó được văn bản của phía Trung Quốc ghi là chữ Nam 楠. Chữ này có hai bộ phận: bộ mộc 木 chỉ cây, chữ nam 南 có ý chỉ là đến từ phương nam hay mọc ở phương nam. Phương nam ở đây là chỉ cả miền nam Trung Quốc ngày nay, nước Việt Nam, vùng Đông Nam Á rộng lớn.
Sách “Bản thảo cương mục” cũng ghi nhận nó là cây của phương nam.
Đây là loại cây cho gỗ chắc, thớ mịn, kết cấu của loại gỗ này rất lý tưởng cho việc xây dựng vì kị mối mọt. Khi được đánh bóng, nó có màu vàng óng, được sử dụng để xây dựng tường, trần nhà và trụ cột của cung điện và dinh thự.
Gỗ của cây trinh nam vốn rất đắt đỏ, chỉ có các hoàng đế Trung Hoa mới có khả năng sở hữu. Theo sử sách, gỗ trinh nam từng được dùng để xây dựng Tử Cấm Thành và để làm ngai vàng, đồ nội thất phòng ngủ cho các hoàng đế thời nhà Minh. Hiện cây trinh nam đang được xếp vào loại cây quý được nhà nước bảo vệ, có giá trị ước tính gấp 8.000 lần giá trị của gỗ thường. (Sưu tầm)
Dựa theo chu kỳ bình thường, kinh nguyệt của nàng phải hai ngày nữa mới đến, ai ngờ tháng này đến sớm trước thời hạn. Hơn nữa còn đến đúng lúc nàng vừa tắm xong, đây cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Nghe vậy, mặt Hạng Tử Nhuận càng đen hơn.
Hắn hiểu y thuật, tự nhiên biết kinh nguyệt của nữ nhân là cái gì.
"Làm sao có thể trùng hợp như vậy?" Qua rất lâu, hắn mới phun ra được một câu.
Nhìn bộ dạng hắn như bị táo bón, Tô Khả Phương thật sự không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng là khéo."
"Nàng không gạt ta chứ?" Hắn cắn nhẹ vào môi nàng, sắc mặt thối cực kỳ.
"Không phải huynh hiểu y thuật sao, bắt mạch cho ta chẳng phải sẽ biết sao?" Nàng không biết bắt mạch có xem được tình hình kinh nguyệt hay không, nhưng vẫn cố ý đưa cổ tay về phía Hạng Tử Nhuận, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
"Lâm Chiêu Hoành chết tiệt!" Hắn nghiến răng nặn ra một câu.
Đều tại tên gia hoả kia phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Ta buồn ngủ, huynh có muốn đi tắm nước lạnh hay không?" Lâm Chiêu Hoành sống chết ra sao không liên quan tới chuyện của nàng, thay vào đó nàng còn có lòng tốt nhắc nhở Hạng Tử Nhuận.
"Không cần!" Hạng Tử Nhuận kéo căng khuôn mặt ôm nàng lên giường.
Dù sao cũng không thể làm gì, nên Tô Khả Phương thuận theo Hạng Tử Nhuận. Nhưng ngủ đến nửa đêm nàng liền hối hận muốn đá hắn xuống giường.
Nửa đêm tỉnh lại Tô Khả Phương mới phát hiện không biết mình bị Hạng Tử Nhuận lột sạch sẽ từ khi nào. Cơ thể cứng rắn, nóng hổi của hắn dán chặt lấy nàng, hai bàn tay to không an phận, mà di chuyển lung tung hại nàng tỉnh dậy.
"Hạng Tử Nhuận, mấy ngày này huynh ôm chăn đệm xuống đất ngủ cho ta!! Mau!”
Nàng thẹn quá hoá giận đạp về phía hắn, lại bị hắn dùng chân kẹp lấy.
"Không cần, ta đã ngủ dưới đất rất lâu rồi đó!” Hắn oán giận.
"Thế thì an phận một chút cho ta, ôm ta chặt sắp chết luôn rồi!" Tô Khả Phương tức giận cấu bàn tay đang dừng ở trước bộ ngực cao ngất của nàng vuốt ve.
"Nàng ngủ đi, ta không quấy nàng nữa!” Một tay hắn đặt dưới cổ nàng làm gối, tay kia đặt ở ngang hông nàng. Thật sự không cử động nữa.
Ngày hôm sau Tô Khả Phương dậy muộn, Hạng Tử Nhuận đã ra cửa, nàng ăn cháo ấm hắn ủ trong nồi rồi cũng mở cửa đến tiệm gà chiên.
Tới tiệm gà chiên, việc đầu tiên Tô Khả Phương hỏi Phù Sáng và Phạm Chí Đạt về tình hình mấy ngày nay. Tiếp đó nàng lấy sổ sách của kế toán tiên sinh kiểm tra. Hợp tác làm ăn quan trọng nhất là tiền bạc sòng phẳng, rõ ràng, nên trước khi khai trương nàng đã bảo Từ Tư Di tìm vị kế toán tiên sinh...
Xem sổ sách xong, nghe Phù Sáng nói Lý Trì đang ở phòng bao của tiệm gà chiên, Tô Khả Phương liền đến đó tìm hắn.
Nhìn thấy Tô Khả Phương, Lý Trì rất mừng rỡ: "Phương Nhi, ta đến nhiều lần mà không gặp muội."
Tô Khả Phương nở nụ cười: "Đợt trước ta về nhà, hôm qua mới quay lại."
"Thì ra là thế!" Lý Trì cười, dùng khăn ẩm chuẩn bị sẵn lau tay, nói: “Nói thật, tiệm gà chiên của muội ăn ngon nhất, canh cũng không sai. Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia so với tiệm của muội đúng là kém xa.”
Tô Khả Phương nhíu mày: "Phố Bắc Thông cũng mở tiệm gà chiên rồi à?”
Nàng có nghĩ qua sau khi mình mở tiệm gà chiên nhất định sẽ có người mở theo, nàng chỉ không ngờ lại nhanh như vậy. Sinh ý bên này mới ổn định, vừa rồi nàng xem sổ sách thấy lượng khách lên xuống không chênh lệch lắm, nhưng không biết sau này sẽ thế nào?
Tô Khả Phương trầm ngâm một lúc, mới hỏi: "Lý Trì, huynh nói thật với ta. Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia hương vị và giá cả so với nhà ta thì thế nào?”
Nếu như cạnh tranh mức độ nhẹ nàng không sợ, chỉ sợ đối phương dùng chút thủ đoạn hèn hạ. Giống như Hà Gia một trong tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường vì muốn cạnh tranh với Lý Gia, mà không ngại hy sinh tính mạng của mấy người Vương Gia. Nàng không hy vọng loại chuyện này sẽ tái diễn ở tiệm gà chiên của mình.
“Tiệm gà chiên ở phố Bắc Thông kia mới khai trương mấy ngày, hôm khai trương ta có kêu gã sai vặt đi mua về ăn thử. Gà hương vị so với bên muội chỉ kém hơn chút, nhưng canh thì không đáng ngại. Phương diện giá cả cũng tương đương bên muội.”
Bởi vì liên quan tới Tô Khả Phương, nên vừa nghe có người mở tiệm gà chiên Lý Trì liền chú ý.
Nghe ý tứ của Lý Trì, sinh ý của tiệm gà chiên bên kia sẽ không tạo thành uy hiếp với tiệm của mình. Nhưng Tô Khả Phương vẫn tính bảo Hạng Tử Nhuận giúp hỏi thăm tình hình thực tế của đối phương.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Lý Trì nói xong chuyện tiệm gà chiên, lại bắt đầu nói tới chuyện sinh ý tiệm đồ chơi. Hàng ở kho của tiệm đồ sắp hết, việc buôn bán bị đứt đoạn. Tô Khả Phương tính nhân lúc mấy ngày nay rảnh rỗi sẽ điêu khắc chút đồ chơi đơn giản bán trước.
Gần tới bữa trưa Hạng Tử Nhuận mới trở về phố Nam Thông, vừa vào cửa hắn liền ngửi thấy mùi rau hẹ. Vào phòng bếp nhìn thử, quả nhiên thấy nương tử mình đang gói sủi cảo rau hẹ thịt nạc.
Nhìn nửa ngày, hắn mới mở miệng hỏi: "Bây giờ giá rau hẹ rất rẻ sao?”
Tô Khả Phương chớp mắt, cười nói: “Không biết nữa, thấy huynh thích nên ta mua về thôi, không hỏi giá."
Rau hẹ này giá có rẻ không à? Làm gì mất tiền!
Hạng Tử Nhuận trợn mắt há hốc mồm, hắn thích ăn rau hẹ bao giờ chứ?
"Huynh còn việc gì khác không? Nếu như không còn vậy giúp ta mang nồi đi rửa sạch trước nhé. Đúng rồi, nồi súp gà mái già đặt trên bếp chắc đã được, giúp ta tắt bớt lửa đi luôn.” Tô Khả Phương thấy Hạng Tử Nhuận đứng ngẩn người ở cửa phòng bếp, rất tự nhiên giao việc cho hắn.
Hai khắc đồng hồ sau, nhìn trước mặt mình đặt một đĩa to sủi cảo rau hẹ thịt nạc. Lòng Hạng Tử Nhuận đau khổ vô cùng, trên mặt lại không biểu hiện gì, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Hắn tự nói với mình, có thể ăn sủi cảo do chính tay nương tử mình gói chính là niềm hạnh phúc, nào được quyền soi mói?
Cơm nước xong xuôi, Tô Khả Phương liền lấy dao khắc, bắt đầu điêu khắc đồ chơi.
Nhìn trong viện đột nhiên nhiều ra mấy khối vật liệu gỗ, Hạng Tử Nhuận hiếu kì hỏi: "Vật liệu gỗ ở đâu ra thế?"
Lúc đến huyện thành hắn không thấy nàng mang theo vật liệu gỗ mà.
Mắt Tô Khả Phương lấp lánh, thuận miệng đáp: "Lý Trì tìm giúp ta."
Nàng và Lý Trì hợp tác mở tiệm đồ chơi, nói vật liệu gỗ do Lý Trì giúp nàng tìm cũng chẳng kỳ lạ. Chắc hẳn hắn sẽ không tìm Lý Trì hỏi thăm việc này.
Lông mày Hạng Tử Nhuận nhíu lại, vật liệu gỗ do Lý Trì tìm?
"Ta đi ra ngoài một chút." Hắn đanh mặt đi ra ngoài.
Hạng Tử Nhuận đi mãi đến chạng vạng tối mới trở về, lúc trở về trên vai còn khiêng mấy khúc gỗ cây trinh nam (*), cành rất thô, thích hợp dùng để điêu khắc đồ chơi.
Từ khi đến triều đại này đây là lần đầu tiên Tô Khả Phương nhìn thấy gỗ cây trinh nam, nhất thời mừng rỡ như điên: "Hạng Tử Nhuận, gỗ cây trinh nam huynh tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ở ngọn núi lớn vùng ngoại ô.” Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt nói: "Nàng điêu khắc đồ chơi cũng không dễ dàng gì, nếu nàng sử dụng vật liệu gỗ tốt sẽ tăng thêm giá trị cất chứa. Nàng có thể bán đắt hơn. Sau này nàng ít dùng những vật liệu gỗ thấp kém kia, lãng phí thời gian!"
Nghe đoạn trước, Tô Khả Phương cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý, ai ngờ hắn chuyển giọng như gió, giọng điệu mang đầy khinh thường.
Nàng nghi ngờ nhìn Hạng Tử Nhuận, cảm thấy hắn hơi kỳ quái, nhưng nàng đang vui vẻ vì mấy khúc gỗ cây trinh nam, nên không truy đến cùng, mà mở to mắt đầy chờ mong nhìn hắn: "Trên núi vẫn còn vật liệu gỗ khác tốt như vậy sao?"
(*) Cây Trinh nam (Danh pháp khoa học: Phoebe zhennan. Trung văn gọi là nam mộc (楠木), nam thụ (楠樹/楠树), trinh nam (楨楠/桢楠)): Là một loài thực vật thuộc họ Lauraceae. Đây là loài đặc hữu của Trung Quốc. Chúng hiện đang bị đe dọa mất môi trường sống.
Nó được văn bản của phía Trung Quốc ghi là chữ Nam 楠. Chữ này có hai bộ phận: bộ mộc 木 chỉ cây, chữ nam 南 có ý chỉ là đến từ phương nam hay mọc ở phương nam. Phương nam ở đây là chỉ cả miền nam Trung Quốc ngày nay, nước Việt Nam, vùng Đông Nam Á rộng lớn.
Sách “Bản thảo cương mục” cũng ghi nhận nó là cây của phương nam.
Đây là loại cây cho gỗ chắc, thớ mịn, kết cấu của loại gỗ này rất lý tưởng cho việc xây dựng vì kị mối mọt. Khi được đánh bóng, nó có màu vàng óng, được sử dụng để xây dựng tường, trần nhà và trụ cột của cung điện và dinh thự.
Gỗ của cây trinh nam vốn rất đắt đỏ, chỉ có các hoàng đế Trung Hoa mới có khả năng sở hữu. Theo sử sách, gỗ trinh nam từng được dùng để xây dựng Tử Cấm Thành và để làm ngai vàng, đồ nội thất phòng ngủ cho các hoàng đế thời nhà Minh. Hiện cây trinh nam đang được xếp vào loại cây quý được nhà nước bảo vệ, có giá trị ước tính gấp 8.000 lần giá trị của gỗ thường. (Sưu tầm)
Bình luận facebook