Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Tô Khả Phương chưa hoàn hồn đạp hắn một cước, thật mất mặt vọt vào nhà.
Tô Khả Phương về phòng, không khí trong viện tức khắc trở nên ngượng ngùng.
Không biết qua bao lâu, Hạng Tử Nhuận mới chú ý tới đùi mẫu thân quấn băng, hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nương, sao người lại bị thương?”
Tô Khả Phương trốn ở trong phòng nghe được lời của Hạng Tử Nhuận, đột nhiên nhớ mình muốn đi nha môn, không khỏi buồn bực dậm chân, mở cửa đi ra ngoài.
“Cùng ta đi nha môn, vừa đi vừa nói chuyện!” Nàng trừng mắt nhìn hắn một chút, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn đi ra nội viện trước hắn một bước, không có mặt mũi nhìn mặt bà bà.
Thấy nhi tử còn ngơ ngẩn ở đó, Diêu thị ho nhẹ một tiếng, nói: “Phương Nhi sẽ nói cho con, con đi nhanh đi.”
Hạng Tử Nhuận tai đỏ lự: “Nương, người ở một mình nhớ cẩn thận, đợi lát nữa ta gọi Mã Liên về trước.”
Nhi tử và con dâu vừa đi, Diêu thị nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ xoa trán, đời này bà cũng chưa từng luống cuống như vậy.
Hai đứa nhỏ này cũng thật là, ban ngày ban mặt mà……
Ai, thôi, thôi, chỉ cần hai người có thể sớm sinh cho nàng một tôn tử béo mập là được.
Diêu thị quyết định quên đi chuyện hôm nay.
Trên đường đi nha môn ngang qua “Tiệm đồ chơi trẻ con”, Hạng Tử Nhuận vào trong gọi Mã LIên ra, sai nàng trở về chăm sóc cho mẫu than mình, sau đó theo sát tức phụ mình đi về phía nha môn.
Chính sự quan trọng, Tô Khả Phương đem chuyện kể lại, từ bọn du côn huyện Vĩnh Phúc bao vây bà bà, làm hại bà bà bị thương, và cả việc nàng đoán được sau lưng có người sai khiến nói cho hắn.
Nghe xong, Hạng Tử Nhuận đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, hỏi: “Nàng có đối tượng hoài nghi nào không?”
Nàng lắc đầu, nói: “Không có, nhưng ta đoán đối phương chắc làm nhằm vào ta.”
Hạng Tử Nhuận mím môi, đem lời nàng vừa nói cân nhắc, cũng cảm thấy như vậy khả năng khá lớn.
“Tìm được chủ mưu, nàng muốn đường đường chính chính trả thù hay là trả thù ngầm?” Hắn nghĩ rồi hỏi.
Nếu nhằm vào nàng, hắn cũng nghĩ đến vài người.
“Cái gì?” Tô Khả Phương nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không rõ nguyên do nghiêng đầu nhìn hắn.
“Việc này ta không muốn giao cho nha môn xử lý!” Hạng Tử Nhuận mặt mang một tầng sương, môi cười lạnh lẽo.
Thù mình mình báo, không cần nhờ tay người khác!
Dám làm mẫu thân bị thương, dám tính kế tức phụ hắn, vậy thì cứ chuẩn bị bị hắn nghiền xương thành tro đi!
Tô Khả Phương chớp mắt, hưng phấn nói: “Nếu có thể, đương nhiên là đường đường chính chính trả thù!”
Trước kia nàng không quyền không thế, không có chỗ dựa, cho nên đối phó những người bắt nạt nàng chỉ có thể ngầm ra tay, hiện tại nàng có thể dựa vào hắn, nàng không nghĩ lại nghẹn khuất mình như vậy!
“Được, đều nghe nàng!” Hắn nhìn nàng, lệ khí trong đáy mắt tan biến.
Đến nha môn, Nghiêm Trung Đình đã thẩm tra xong vụ án, ở phía sau nha môn gặp Hạng Tử Nhuận cùng Tô Khả Phương.
Lúc Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương đến hậu nha, Lâm Chiêu Hoành cũng ở đó.
Biết được người sai khiến sau lưng là Trình thợ mộc, đây lại là ngoài dự kiến của Tô Khả Phương.
“Trước kia ta cảm thấy buồn bực, vì sao mấy tiệm mộc khác trong huyện thành làm ăn lại ảm đạm như vậy, chỉ có một mình tiệm mộc của hắn làm ăn phát đạt, bây giờ thì rõ rồi, hóa ra toàn bộ đều là do thủ đoạn đe tiện vô sỉ bỉ ồi của tên rùa rút đầu Trình Vương này!” Lâm Chiêu Hoành vừa tức giận vừa khinh thường hừ hừ nói.
“Việc làm ăn của tiệm mộc Trình gia tốt như vậy sao?” mắt Tô Khả Phương chợt lóe, hỏi.
Trước kia nàng chỉ biết Trình gia làm mộc, hơn nữa Trình thợ mộc ở trong huyện tuy cũng có chút danh tiếng, nhưng nàng không biết tiệm mộc Trình gia ở đâu.
“Cũng không phải gì, tên rùa rút đầu Trình vương này có một nhạc phụ (cha vợ) tốt, nhiều mối làm ăn của tiệm mộc Trình gia đều là do nhạc phụ hắn mời tới, nhưng mấy năm nay nhạc phụ hắn lớn tuổi rồi, không thể xử lý việc của tiệm mộc, nếu không thì danh tiếng của tiệm mộc Trình gia sẽ lớn hơn nữa.” Lâm Chiêu Hoành nhớ đến mỗi năm Lâm phủ đều tiêu một số tiền lớn để đặt làm đồ gỗ ở tiệm mộc Trình gia, hắn giận sôi máu.
Sau khi nghe xong lời này, Tô Khả Phương cười sáng lạn: “Ta còn sợ danh tiếng của hắn không đủ lớn!”
Hạng Tử Nhuận nhíu mày, nháy mắt hiểu rõ tính toán của tức phụ mình, không khỏi nhẹ nhếch môi.
Như vậy cũng tốt, trước cứ cho nàng xả giận đi.
“Tẩu tử, tỷ giận đến hồ đồ rồi à?” Lâm Chiêu Hoành liếc nàng một cái, hỏi.
Tô Khả Phương chỉ cười không nói.
“Đại nhân, việc này chúng ta muốn tự giải quyết.” Hạng Tử Nhuận nói với Nghiêm Trung Đình.
“Như vậy không ổn đâu?” Nghiêm Trung Đình nhíu mày nói.
Sự kiện bao vây này ở ngay trong huyện ảnh hưởng cực lớn, hắn còn tính thừa cơ hội này giết gà dọa khỉ, cảnh tỉnh bọn lưu manh du côn.
“Đại nhân, chúng ta biết ngài khó xử, những tên du côn từ huyện Vĩnh Phúc sẽ để ngài xử trí, chúng ta không nhúng tay; ta cũng có thể bảo đảm với ngài, chúng ta tự giải quyết với Trình gia sẽ tuyệt đối không kinh động đến ngài.” Hạng Tử Nhuận dự liệu trước nói.
“Sư huynh, cái tên du côn bắt nạt tức phụ của huynh mà huynh cũng có thể buông tha à?” Lâm Chiêu Hoành đột nhiên chen vào nói.
Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, dùng ánh mắt dò hỏi tức phụ mình.
Có người muốn bắt nạt nàng, tại sao không nói với hắn?
“Chính là cái tên du côn đã khai ra Trình thợ mộc, cũng chính là con cá lọt lưới, ngày đó ở chợ bán thức ăn muốn gây rồi với ta, nhưng cuối cùng không làm được gì.” Nếu hắn biết việc này nhất định sẽ không bỏ qua cho tên lưu manh mắt hí kia, nhưng Tô Khả Phương cũng không mở miệng ngăn cản, bởi vì nàng cũng vốn muốn trừng trị hắn!
“Mong Nghiêm đại nhân giao tên du côn vừa cung khai kia cho chúng ta xử trí.” Hạng Tử Nhuận chắp tay nói với Nghiêm Trung Đình.
Nghiêm Trung Đình trầm ngâm một lúc lâu, mới miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được.”
Nếu hắn không cho hai vợ chồng này mặt mũi, cũng phải cho đại thiếu gia Lâm gia ba phần thể diện.
Một mình Tô Khả Phương đi về nam thông viện trước, cũng không hỏi Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành muốn trừng trị tên du côn như thế nào.
Một lúc sau, Hạng Tử Nhuận vàLâm Chiêu Hoành đem theo hai mươi gia đinh của Lâm phủ lại đây, Tô Khả Phương đổi lại nữ trang, trang điểm nhẹ, đem theo nhóm người này hung hổ đi về hướng tiệm mộc Trình gia.
Các học đồ của tiệm mộc Trình nhìn thấy trận thế này liền hoảng sợ, đang chuẩn bị tiến lên hỏi có chuyện gì thì thấy Lâm Chiêu Hoành đi tới.
Lâm Chiêu Hoành là đại thiếu gia Lâm gia, các học đồ đều nhận ra, mấy người nhìn nhau, vây quanh xu nịnh tiến lên thăm hỏi nói: “Không biết Lâm đại thiếu đến thăm, không tiếp đón từ xa.”
Lâm Chiêu Hoành không nhìn bọn họ một cái, đi xung quanh cửa hàng, sau đó tự mình lấy ghế mới trong tiệm, đưa cho Tô Khả Phương phía sau, cười lấy lòng nói: “Tẩu tử, người ngồi đi!”
Vừa rồi sư huynh tính trừng trị hắn đã không báo cáo, may mắn tẩu tử giữ lời hứa giúp hắn chắn một hồi, cho nên giờ hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng.
Tô Khả Phương nghênh ngang ngồi xuống, đáy mắt Hạng Tử Nhuận hiện lên ý cười sủng nịnh, đứng ở bên cạnh nàng, không nói chen vào.
Người đi đường nhìn thấy Tiệm mộc Trình gia bị vây kín, người quen gần đó thấy vậy liền chạy qua “Tiệm đồ chơi Thịnh vượng” báo tin cho nhà Trình thợ mộc.
Tô Khả Phương về phòng, không khí trong viện tức khắc trở nên ngượng ngùng.
Không biết qua bao lâu, Hạng Tử Nhuận mới chú ý tới đùi mẫu thân quấn băng, hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nương, sao người lại bị thương?”
Tô Khả Phương trốn ở trong phòng nghe được lời của Hạng Tử Nhuận, đột nhiên nhớ mình muốn đi nha môn, không khỏi buồn bực dậm chân, mở cửa đi ra ngoài.
“Cùng ta đi nha môn, vừa đi vừa nói chuyện!” Nàng trừng mắt nhìn hắn một chút, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn đi ra nội viện trước hắn một bước, không có mặt mũi nhìn mặt bà bà.
Thấy nhi tử còn ngơ ngẩn ở đó, Diêu thị ho nhẹ một tiếng, nói: “Phương Nhi sẽ nói cho con, con đi nhanh đi.”
Hạng Tử Nhuận tai đỏ lự: “Nương, người ở một mình nhớ cẩn thận, đợi lát nữa ta gọi Mã Liên về trước.”
Nhi tử và con dâu vừa đi, Diêu thị nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ xoa trán, đời này bà cũng chưa từng luống cuống như vậy.
Hai đứa nhỏ này cũng thật là, ban ngày ban mặt mà……
Ai, thôi, thôi, chỉ cần hai người có thể sớm sinh cho nàng một tôn tử béo mập là được.
Diêu thị quyết định quên đi chuyện hôm nay.
Trên đường đi nha môn ngang qua “Tiệm đồ chơi trẻ con”, Hạng Tử Nhuận vào trong gọi Mã LIên ra, sai nàng trở về chăm sóc cho mẫu than mình, sau đó theo sát tức phụ mình đi về phía nha môn.
Chính sự quan trọng, Tô Khả Phương đem chuyện kể lại, từ bọn du côn huyện Vĩnh Phúc bao vây bà bà, làm hại bà bà bị thương, và cả việc nàng đoán được sau lưng có người sai khiến nói cho hắn.
Nghe xong, Hạng Tử Nhuận đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, hỏi: “Nàng có đối tượng hoài nghi nào không?”
Nàng lắc đầu, nói: “Không có, nhưng ta đoán đối phương chắc làm nhằm vào ta.”
Hạng Tử Nhuận mím môi, đem lời nàng vừa nói cân nhắc, cũng cảm thấy như vậy khả năng khá lớn.
“Tìm được chủ mưu, nàng muốn đường đường chính chính trả thù hay là trả thù ngầm?” Hắn nghĩ rồi hỏi.
Nếu nhằm vào nàng, hắn cũng nghĩ đến vài người.
“Cái gì?” Tô Khả Phương nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không rõ nguyên do nghiêng đầu nhìn hắn.
“Việc này ta không muốn giao cho nha môn xử lý!” Hạng Tử Nhuận mặt mang một tầng sương, môi cười lạnh lẽo.
Thù mình mình báo, không cần nhờ tay người khác!
Dám làm mẫu thân bị thương, dám tính kế tức phụ hắn, vậy thì cứ chuẩn bị bị hắn nghiền xương thành tro đi!
Tô Khả Phương chớp mắt, hưng phấn nói: “Nếu có thể, đương nhiên là đường đường chính chính trả thù!”
Trước kia nàng không quyền không thế, không có chỗ dựa, cho nên đối phó những người bắt nạt nàng chỉ có thể ngầm ra tay, hiện tại nàng có thể dựa vào hắn, nàng không nghĩ lại nghẹn khuất mình như vậy!
“Được, đều nghe nàng!” Hắn nhìn nàng, lệ khí trong đáy mắt tan biến.
Đến nha môn, Nghiêm Trung Đình đã thẩm tra xong vụ án, ở phía sau nha môn gặp Hạng Tử Nhuận cùng Tô Khả Phương.
Lúc Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương đến hậu nha, Lâm Chiêu Hoành cũng ở đó.
Biết được người sai khiến sau lưng là Trình thợ mộc, đây lại là ngoài dự kiến của Tô Khả Phương.
“Trước kia ta cảm thấy buồn bực, vì sao mấy tiệm mộc khác trong huyện thành làm ăn lại ảm đạm như vậy, chỉ có một mình tiệm mộc của hắn làm ăn phát đạt, bây giờ thì rõ rồi, hóa ra toàn bộ đều là do thủ đoạn đe tiện vô sỉ bỉ ồi của tên rùa rút đầu Trình Vương này!” Lâm Chiêu Hoành vừa tức giận vừa khinh thường hừ hừ nói.
“Việc làm ăn của tiệm mộc Trình gia tốt như vậy sao?” mắt Tô Khả Phương chợt lóe, hỏi.
Trước kia nàng chỉ biết Trình gia làm mộc, hơn nữa Trình thợ mộc ở trong huyện tuy cũng có chút danh tiếng, nhưng nàng không biết tiệm mộc Trình gia ở đâu.
“Cũng không phải gì, tên rùa rút đầu Trình vương này có một nhạc phụ (cha vợ) tốt, nhiều mối làm ăn của tiệm mộc Trình gia đều là do nhạc phụ hắn mời tới, nhưng mấy năm nay nhạc phụ hắn lớn tuổi rồi, không thể xử lý việc của tiệm mộc, nếu không thì danh tiếng của tiệm mộc Trình gia sẽ lớn hơn nữa.” Lâm Chiêu Hoành nhớ đến mỗi năm Lâm phủ đều tiêu một số tiền lớn để đặt làm đồ gỗ ở tiệm mộc Trình gia, hắn giận sôi máu.
Sau khi nghe xong lời này, Tô Khả Phương cười sáng lạn: “Ta còn sợ danh tiếng của hắn không đủ lớn!”
Hạng Tử Nhuận nhíu mày, nháy mắt hiểu rõ tính toán của tức phụ mình, không khỏi nhẹ nhếch môi.
Như vậy cũng tốt, trước cứ cho nàng xả giận đi.
“Tẩu tử, tỷ giận đến hồ đồ rồi à?” Lâm Chiêu Hoành liếc nàng một cái, hỏi.
Tô Khả Phương chỉ cười không nói.
“Đại nhân, việc này chúng ta muốn tự giải quyết.” Hạng Tử Nhuận nói với Nghiêm Trung Đình.
“Như vậy không ổn đâu?” Nghiêm Trung Đình nhíu mày nói.
Sự kiện bao vây này ở ngay trong huyện ảnh hưởng cực lớn, hắn còn tính thừa cơ hội này giết gà dọa khỉ, cảnh tỉnh bọn lưu manh du côn.
“Đại nhân, chúng ta biết ngài khó xử, những tên du côn từ huyện Vĩnh Phúc sẽ để ngài xử trí, chúng ta không nhúng tay; ta cũng có thể bảo đảm với ngài, chúng ta tự giải quyết với Trình gia sẽ tuyệt đối không kinh động đến ngài.” Hạng Tử Nhuận dự liệu trước nói.
“Sư huynh, cái tên du côn bắt nạt tức phụ của huynh mà huynh cũng có thể buông tha à?” Lâm Chiêu Hoành đột nhiên chen vào nói.
Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, dùng ánh mắt dò hỏi tức phụ mình.
Có người muốn bắt nạt nàng, tại sao không nói với hắn?
“Chính là cái tên du côn đã khai ra Trình thợ mộc, cũng chính là con cá lọt lưới, ngày đó ở chợ bán thức ăn muốn gây rồi với ta, nhưng cuối cùng không làm được gì.” Nếu hắn biết việc này nhất định sẽ không bỏ qua cho tên lưu manh mắt hí kia, nhưng Tô Khả Phương cũng không mở miệng ngăn cản, bởi vì nàng cũng vốn muốn trừng trị hắn!
“Mong Nghiêm đại nhân giao tên du côn vừa cung khai kia cho chúng ta xử trí.” Hạng Tử Nhuận chắp tay nói với Nghiêm Trung Đình.
Nghiêm Trung Đình trầm ngâm một lúc lâu, mới miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được.”
Nếu hắn không cho hai vợ chồng này mặt mũi, cũng phải cho đại thiếu gia Lâm gia ba phần thể diện.
Một mình Tô Khả Phương đi về nam thông viện trước, cũng không hỏi Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành muốn trừng trị tên du côn như thế nào.
Một lúc sau, Hạng Tử Nhuận vàLâm Chiêu Hoành đem theo hai mươi gia đinh của Lâm phủ lại đây, Tô Khả Phương đổi lại nữ trang, trang điểm nhẹ, đem theo nhóm người này hung hổ đi về hướng tiệm mộc Trình gia.
Các học đồ của tiệm mộc Trình nhìn thấy trận thế này liền hoảng sợ, đang chuẩn bị tiến lên hỏi có chuyện gì thì thấy Lâm Chiêu Hoành đi tới.
Lâm Chiêu Hoành là đại thiếu gia Lâm gia, các học đồ đều nhận ra, mấy người nhìn nhau, vây quanh xu nịnh tiến lên thăm hỏi nói: “Không biết Lâm đại thiếu đến thăm, không tiếp đón từ xa.”
Lâm Chiêu Hoành không nhìn bọn họ một cái, đi xung quanh cửa hàng, sau đó tự mình lấy ghế mới trong tiệm, đưa cho Tô Khả Phương phía sau, cười lấy lòng nói: “Tẩu tử, người ngồi đi!”
Vừa rồi sư huynh tính trừng trị hắn đã không báo cáo, may mắn tẩu tử giữ lời hứa giúp hắn chắn một hồi, cho nên giờ hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng.
Tô Khả Phương nghênh ngang ngồi xuống, đáy mắt Hạng Tử Nhuận hiện lên ý cười sủng nịnh, đứng ở bên cạnh nàng, không nói chen vào.
Người đi đường nhìn thấy Tiệm mộc Trình gia bị vây kín, người quen gần đó thấy vậy liền chạy qua “Tiệm đồ chơi Thịnh vượng” báo tin cho nhà Trình thợ mộc.
Bình luận facebook