Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Edit: Mina
Sau khi Tuế Hòa rời đi, Cừ Chiêu có đi tìm cô.
Nhưng hắn tìm gần một năm vẫn không thu được kết quả.
Tuế Hòa như thể bốc hơi khỏi thế gian, khắp nơi không thấy dấu vết của cô.
Chính là một năm này, Cừ Chiêu nhận tổ quy tông, trở về Triệu gia.
Người người đều nói hắn có được thiên phú y học là bởi vì gen di truyền của gia tộc, sau lưng không có ai khẳng định nỗ lực của hắn, có chỉ là ngoài mặt a dua nịnh hót Triệu gia mà thôi.
Cừ Chiêu không để dối trá này trong mắt, hắn đã quen, cũng học được cách thờ ơ, gần như không có chuyện gì tác động đến cảm xúc của hắn.
Ngoại trừ Tuế Hòa.
Lúc nhận được tin tức về Tuế Hòa, Cừ Chiêu đang thực tập trong bệnh viện ở thành phố B.
Nguồn tin nói Tuế Hòa cũng đang ở thành phố B.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn tự ý rời khỏi cương vị.
Hắn nhìn thấy Tuế Hòa.
Cô ngồi trong tiệm cafe uống cafe, cửa kính phản quang, hắn nhìn không rõ, nhưng vẫn nhận ra Tuế Hòa gầy đi rất nhiều.
Xứng đáng. Cừ Chiêu ác độc nghĩ.
Nhưng trong lòng hắn đồng thời nghi hoặc, một năm Tuế Hòa biến mất kia, rốt cuộc đi đâu làm gì? Vì sao hắn tra thế nào cũng không ra?
Lặng lẽ nhìn nửa giờ, Cừ Chiêu xoa khóe mắt, xoay người rời đi.
Hắn không định lập tức đi chất vấn Tuế Hòa, hắn phải chờ tới thời cơ chín muồi nhất, chờ hắn trở nên mạnh mẽ rồi lại xuất hiện trước mặt Tuế Hòa.
Cừ Chiêu không muốn thừa nhận, khi đối mặt với Tuế Hòa, trong lòng hắn vẫn còn tự ti.
Nhưng không gặp mặt, cũng không gây trở ngại hắn biết được động tĩnh bên Tuế Hòa.
Hôm qua Tuế Hòa gặp ai, hôm nay Tuế Hòa phải tham gia lớp học Yoga, ngày mai Tuế Hòa có bữa sum họp gia đình... Hắn biết hết.
Cừ Chiêu biết hành vi như vậy của bản thân rất điên rồ, thậm chí là biến thái.
Nhưng thế thì sao? Đều là Tuế Hòa dạy hắn, không phải sao?
Nghe nói gần đây Tuế Hòa bị ép xem mắt, Cừ Chiêu biết, thời điểm thích hợp đến rồi.
Hắn muốn chiếm đoạt cuộc sống của Tuế Hòa, khiến cho Tuế Hòa yêu hắn, đến khi cô yêu hắn yêu đến không thể kiểm soát, hắn sẽ... mang cô đi đến nơi tra tấn cực hạn.
Dây dưa cả đời cũng không sao.
Hắn muốn kéo Tuế Hòa cùng đi.
Cùng xuống địa ngục.
Cừ Chiêu lái xe, luôn lạnh nhạt với Thẩm Oái đang không ngừng tự hỏi tự trả lời.
Tuế Hòa ngồi ghế sau, nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện, suy nghĩ trong đầu óc đang bay đầy trời.
Mấy năm trước Tuế Hòa cảm thấy Cừ Chiêu dịu dàng rất giống cô, cho rằng 6 năm làm bạn kia đã tạo nên ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại, Cừ Chiêu từng ấm áp lễ độ trở nên âm tình bất định, thái độ đối với người khác trực tiếp rõ ràng, không hề uyển chuyển che giấu.
Nguyên do là bởi vì được đưa về Triệu gia sao?
Kiếp trước Cừ Chiêu chưa được đưa về Triệu gia, mà hiện tại Tuế Hòa không quá hứng thú với chuyện đổi vận này, vả lại Tuế Sơ không nói cho cô nên cô cũng chỉ thông qua Thẩm Oái lảm nhảm mới biết.
Nói về chuyện Cừ Chiêu nhận tổ quy tông.
Người bình thường thật ra có bối cảnh sâu rộng.
Tuế Hòa không nhìn thấu hắn.
"Tuế Hòa."
Thẩm Oái mở miệng gọi cô, kéo hồn cô về.
"Hả?"
Thẩm Oái nỗ lực kiềm chế cảm xúc ghen ghét trong lòng, "Cừ Chiêu hỏi nhà cô ở đâu."
Tuế Hòa nói một cái địa chỉ.
"Tôi đưa Thẩm Oái về trước, như vậy sẽ tương đối tiện đường."
Cừ Chiêu đột nhiên mở miệng.
Thẩm Oái luống cuống, "Không nên, không nên, anh đưa Tuế Hòa về trước, đưa em về sau cũng được."
"Tuế Hòa," Cừ Chiêu không đáp lại Thẩm Oái, hắn nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Tôi đưa cô về sau, không có ý kiến gì chứ?"
Lúc này Tuế Hòa sợ nhất nhìn thấy ánh mắt Cừ Chiêu chứa đựng ý tứ dò hỏi, bởi áy náy trong lòng cô sẽ vì ánh mắt này mà phóng đại vô hạn.
"Tôi không có ý kiến." Cô lại nhìn bên ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn sáng rực trong đêm tối, thật xinh đẹp.
Thẩm Oái nghẹn đầy bụng không chỗ phát, móng tay cô ta bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn truyền đến, "Vậy thì đưa em về trước đi, em nhớ em còn vài việc phải về nhà làm."
Cô ta đã tự tạo bậc thang cho mình đi xuống, Cừ Chiêu thẳng thắn đáp lời, "Ừ."
...
Thẩm Oái xuống xe, trong xe chỉ còn Cừ Chiêu và Tuế Hòa.
Hai người trầm mặc, không trò chuyện.
Đến khi lái xe đi khoảng 500 mét, Cừ Chiêu đột nhiên dẫm phanh xe.
"Ngồi lên ghế trước đi." Hắn nói.
Tuế Hòa nhất thời không động đậy, không gian dường như dừng lại.
Kính chiếu hậu, ánh mắt Cừ Chiêu rất có dáng vẻ nếu Tuế Hòa không ngồi lên ghế trước hắn sẽ không lái xe nữa.
Nơi này ở giữa sườn núi, vốn không thể gọi xe vào, mà Tuế Hòa cũng không phải cô gái ngu ngốc sẽ xuống xe đi bộ về nhà.
"Biết rồi."
Xuống xe từ ghế sau, đổi lên ngồi ghế lái phụ, Tuế Hòa mặt vô cảm.
Cô đang tức giận.
Lòng áy náy không có nghĩa cô bằng lòng bị uy hiếp.
Tuế Hòa cho rằng sau khi cô ngồi lên ghế trước Cừ Chiêu sẽ nhắc đến yêu cầu vô lý gì đó, nhưng không có.
Suốt dọc đường Cừ Chiêu không nói lời nào, đưa Tuế Hòa đến đầu phố chỗ cô nói.
"Tôi tới rồi," Tuế Hòa cởi dây đai an toàn, "Cảm ơn."
"Cạch."
Cừ Chiêu khoá chốt cửa sổ xe.
Tuế Hòa tức giận bùng nổ: "Cừ Chiêu!"
"Hiện tại nhận ra tôi rồi?"
Sau khi Tuế Hòa rời đi, Cừ Chiêu có đi tìm cô.
Nhưng hắn tìm gần một năm vẫn không thu được kết quả.
Tuế Hòa như thể bốc hơi khỏi thế gian, khắp nơi không thấy dấu vết của cô.
Chính là một năm này, Cừ Chiêu nhận tổ quy tông, trở về Triệu gia.
Người người đều nói hắn có được thiên phú y học là bởi vì gen di truyền của gia tộc, sau lưng không có ai khẳng định nỗ lực của hắn, có chỉ là ngoài mặt a dua nịnh hót Triệu gia mà thôi.
Cừ Chiêu không để dối trá này trong mắt, hắn đã quen, cũng học được cách thờ ơ, gần như không có chuyện gì tác động đến cảm xúc của hắn.
Ngoại trừ Tuế Hòa.
Lúc nhận được tin tức về Tuế Hòa, Cừ Chiêu đang thực tập trong bệnh viện ở thành phố B.
Nguồn tin nói Tuế Hòa cũng đang ở thành phố B.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn tự ý rời khỏi cương vị.
Hắn nhìn thấy Tuế Hòa.
Cô ngồi trong tiệm cafe uống cafe, cửa kính phản quang, hắn nhìn không rõ, nhưng vẫn nhận ra Tuế Hòa gầy đi rất nhiều.
Xứng đáng. Cừ Chiêu ác độc nghĩ.
Nhưng trong lòng hắn đồng thời nghi hoặc, một năm Tuế Hòa biến mất kia, rốt cuộc đi đâu làm gì? Vì sao hắn tra thế nào cũng không ra?
Lặng lẽ nhìn nửa giờ, Cừ Chiêu xoa khóe mắt, xoay người rời đi.
Hắn không định lập tức đi chất vấn Tuế Hòa, hắn phải chờ tới thời cơ chín muồi nhất, chờ hắn trở nên mạnh mẽ rồi lại xuất hiện trước mặt Tuế Hòa.
Cừ Chiêu không muốn thừa nhận, khi đối mặt với Tuế Hòa, trong lòng hắn vẫn còn tự ti.
Nhưng không gặp mặt, cũng không gây trở ngại hắn biết được động tĩnh bên Tuế Hòa.
Hôm qua Tuế Hòa gặp ai, hôm nay Tuế Hòa phải tham gia lớp học Yoga, ngày mai Tuế Hòa có bữa sum họp gia đình... Hắn biết hết.
Cừ Chiêu biết hành vi như vậy của bản thân rất điên rồ, thậm chí là biến thái.
Nhưng thế thì sao? Đều là Tuế Hòa dạy hắn, không phải sao?
Nghe nói gần đây Tuế Hòa bị ép xem mắt, Cừ Chiêu biết, thời điểm thích hợp đến rồi.
Hắn muốn chiếm đoạt cuộc sống của Tuế Hòa, khiến cho Tuế Hòa yêu hắn, đến khi cô yêu hắn yêu đến không thể kiểm soát, hắn sẽ... mang cô đi đến nơi tra tấn cực hạn.
Dây dưa cả đời cũng không sao.
Hắn muốn kéo Tuế Hòa cùng đi.
Cùng xuống địa ngục.
Cừ Chiêu lái xe, luôn lạnh nhạt với Thẩm Oái đang không ngừng tự hỏi tự trả lời.
Tuế Hòa ngồi ghế sau, nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện, suy nghĩ trong đầu óc đang bay đầy trời.
Mấy năm trước Tuế Hòa cảm thấy Cừ Chiêu dịu dàng rất giống cô, cho rằng 6 năm làm bạn kia đã tạo nên ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại, Cừ Chiêu từng ấm áp lễ độ trở nên âm tình bất định, thái độ đối với người khác trực tiếp rõ ràng, không hề uyển chuyển che giấu.
Nguyên do là bởi vì được đưa về Triệu gia sao?
Kiếp trước Cừ Chiêu chưa được đưa về Triệu gia, mà hiện tại Tuế Hòa không quá hứng thú với chuyện đổi vận này, vả lại Tuế Sơ không nói cho cô nên cô cũng chỉ thông qua Thẩm Oái lảm nhảm mới biết.
Nói về chuyện Cừ Chiêu nhận tổ quy tông.
Người bình thường thật ra có bối cảnh sâu rộng.
Tuế Hòa không nhìn thấu hắn.
"Tuế Hòa."
Thẩm Oái mở miệng gọi cô, kéo hồn cô về.
"Hả?"
Thẩm Oái nỗ lực kiềm chế cảm xúc ghen ghét trong lòng, "Cừ Chiêu hỏi nhà cô ở đâu."
Tuế Hòa nói một cái địa chỉ.
"Tôi đưa Thẩm Oái về trước, như vậy sẽ tương đối tiện đường."
Cừ Chiêu đột nhiên mở miệng.
Thẩm Oái luống cuống, "Không nên, không nên, anh đưa Tuế Hòa về trước, đưa em về sau cũng được."
"Tuế Hòa," Cừ Chiêu không đáp lại Thẩm Oái, hắn nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Tôi đưa cô về sau, không có ý kiến gì chứ?"
Lúc này Tuế Hòa sợ nhất nhìn thấy ánh mắt Cừ Chiêu chứa đựng ý tứ dò hỏi, bởi áy náy trong lòng cô sẽ vì ánh mắt này mà phóng đại vô hạn.
"Tôi không có ý kiến." Cô lại nhìn bên ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn sáng rực trong đêm tối, thật xinh đẹp.
Thẩm Oái nghẹn đầy bụng không chỗ phát, móng tay cô ta bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn truyền đến, "Vậy thì đưa em về trước đi, em nhớ em còn vài việc phải về nhà làm."
Cô ta đã tự tạo bậc thang cho mình đi xuống, Cừ Chiêu thẳng thắn đáp lời, "Ừ."
...
Thẩm Oái xuống xe, trong xe chỉ còn Cừ Chiêu và Tuế Hòa.
Hai người trầm mặc, không trò chuyện.
Đến khi lái xe đi khoảng 500 mét, Cừ Chiêu đột nhiên dẫm phanh xe.
"Ngồi lên ghế trước đi." Hắn nói.
Tuế Hòa nhất thời không động đậy, không gian dường như dừng lại.
Kính chiếu hậu, ánh mắt Cừ Chiêu rất có dáng vẻ nếu Tuế Hòa không ngồi lên ghế trước hắn sẽ không lái xe nữa.
Nơi này ở giữa sườn núi, vốn không thể gọi xe vào, mà Tuế Hòa cũng không phải cô gái ngu ngốc sẽ xuống xe đi bộ về nhà.
"Biết rồi."
Xuống xe từ ghế sau, đổi lên ngồi ghế lái phụ, Tuế Hòa mặt vô cảm.
Cô đang tức giận.
Lòng áy náy không có nghĩa cô bằng lòng bị uy hiếp.
Tuế Hòa cho rằng sau khi cô ngồi lên ghế trước Cừ Chiêu sẽ nhắc đến yêu cầu vô lý gì đó, nhưng không có.
Suốt dọc đường Cừ Chiêu không nói lời nào, đưa Tuế Hòa đến đầu phố chỗ cô nói.
"Tôi tới rồi," Tuế Hòa cởi dây đai an toàn, "Cảm ơn."
"Cạch."
Cừ Chiêu khoá chốt cửa sổ xe.
Tuế Hòa tức giận bùng nổ: "Cừ Chiêu!"
"Hiện tại nhận ra tôi rồi?"
Bình luận facebook