Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Edit: Mina
Chuyện phái người theo dõi Tuế Hòa là do Thẩm Oái sai khiến.
Thẩm Oái chỉ muốn người nọ giở trò cảnh cáo Tuế Hòa một phen, nào ngờ rằng người nọ sau khi nhìn thấy Tuế Hòa liền nảy ra ý đồ xấu.
Làm loại chuyện này, đối với Thẩm Oái mà nói, là chuyện rất bình thường. Từ nhỏ đến lớn, cô ta quen thói kiêu ngạo, luôn cảm thấy tất cả mọi người hẳn nên vây quanh cô ta. Sau khi ăn quả đắng bên Cừ Chiêu, lại bị té ngã bên Tuế Hòa, đây là việc mà cô ta chưa từng trải qua.
Nếu Thẩm Oái dám phái người theo dõi Tuế Hòa, vậy thì đã làm tốt chuẩn bị bị người tìm tới cửa.
Nhưng khiến cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới là thái độ của Cừ Chiêu.
Ngày đó Cừ Chiêu gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Oái, hẹn cô ta ra gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt là chung cư của Cừ Chiêu.
Thẩm Oái vốn bởi vì phái người đi mãi không trở về mà trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng Cừ Chiêu chủ động liên hệ khiến cô ta mê man tâm trí trong nháy mắt, sau khi cao hứng trang điểm xong liền ra cửa, nào còn nhớ đến người và chuyện không quan trọng?
Hai người vừa thấy mặt, đầu tiên Cừ Chiêu dẫn Thẩm Oái vào phòng, rồi lại rót cho cô ta một ly nước, “Uống chút nước đi.”
Thẩm Oái cố gắng để bản thân thùy mị hơn chút, “Cảm ơn.”
Chờ cô ta uống hết ly nước, Cừ Chiêu bày ra vẻ mất tự nhiên cười cười với cô ta, “Trong nước có bỏ thêm vài thứ, có lẽ có vị hơi ngọt.”
Khóe miệng Thẩm Oái còn chưa kịp nhếch lên hoàn toàn đã vội vã há to miệng.
Cừ Chiêu nhân lúc cô ta chưa kịp chuẩn bị, duỗi tay bóp chặt cổ cô ta, xốc cô ta lên lùi về sau đụng vào tường!
“Cừ… Cừ Chiêu…”
Như là có một sợi dây thừng dùng sức treo cô ta lên, cánh mũi phập phồng, nước mắt chảy ra, cô ta cầu xin tha thứ, nhưng vẫn không đổi được nửa điểm bố thí của Cừ Chiêu.
Thời gian một ly nước, trời đất xoay chuyển.
“Thẩm Oái, cô biết vì sao tôi phải làm vậy với cô không?”
Cừ Chiêu gần như cắn răng gằn từng chữ. Khóe mắt hắn ửng đỏ, chứa đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Thẩm Oái, dường như muốn thiêu cháy cô ta thành tro bụi.
Không dùng mặt nạ che đậy nữa.
Mà Thẩm Oái không thể nghe thấy Cừ Chiêu nói gì, tiếng khóc bị dồn nén trong cổ họng, cả khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng, cô ta dùng ngón tay mềm oặt vô lực moi móc, định tháo gông cùm xiềng xích của Cừ Chiêu ra, “Buông tay… Buông…”
Nước mắt tràn lan.
Cừ Chiêu ghét bỏ liếc nhìn Thẩm Oái một cái, bỗng nhiên thả lỏng tay, “Phế vật.”
Thẩm Oái thuận thế ngã xuống sàn, không rảnh lo lắng đầu gối bị đập phát đau, cô ta liều mạng hô hấp, ho khan liên tục, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc bị bóp cổ.
Cừ Chiêu mắt lạnh khinh thường cô ta, toàn thân như máy móc không có sinh mạng, “Cần tôi nhắc lại cho cô hay rốt cuộc cô đã làm gì không?”
Thẩm Oái dần bình thường trở lại, cô ta trừng mắt hung dữ nhìn Cừ Chiêu, người đàn ông trước mắt hoàn toàn không có ý liếc mắt nhìn lại, cô ta hận không thể chọc mù đôi mắt mình, vậy mà trước kia cảm thấy người đàn ông đáng sợ như này là người trong nóng ngoài lạnh.
Chỗ cổ bị siết chặt vẫn còn cảm giác hít thở không thông, nhưng vừa thoát khỏi nguy hiểm, cô ta liền không chút hoảng loạn như ban nãy.
“Cừ Chiêu, anh sẽ không được chết tử tế đâu!” Tay chân cô ta vẫn chưa có sức lực, “Anh còn gạt tôi cho tôi uống ly nước đã hạ thuốc, quá ghê tởm!”
Rõ là mạnh miệng.
“Không được chết tử tế?” Cừ Chiêu ngồi xổm xuống, bỏ qua câu nói phía sau của cô ta, nhìn thẳng vào cô ta, “Cô cảm thấy Thẩm Oái hay Triệu gia to hơn?”
Thẩm Oái ợ một tiếng, dịch chua trong dạ dày cuồn cuộn trào lên, cô ta nôn khan, khí thế yếu đi hơn nửa, “Anh chờ đó cho tôi… Khụ khụ…”
Cừ Chiêu ghét bỏ che mũi, đứng dậy, nhìn cô ta đầy thương xót: “Chờ? Thẩm Oái, cô thật đúng là chưa đụng phải tường Nam chưa quay đầu (*) phải không.”
(*) Tương tự câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” hoặc “Chưa thấy sông Hoàng Hà chưa hết hy vọng”.
Thanh âm u ám lạnh nhạt khiến Thẩm Oái cứng đờ người — hiện tại cô ta không ở đâu khác, mà chính là ở trên địa bàn của Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu ở căn hộ với phong cách rất lạnh, mỗi một đồ gia dụng đều được bày biện như đã tính toán khoảng cách, không nhiều không ít, góc cạnh bén nhọn, màu sắc đơn điệu…
Thẩm Oái phản ứng lại, cô ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Cừ Chiêu biểu hiện thản nhiên đến vậy, chẳng lẽ là muốn… Giết chết cô ta sao?
Thẩm Oái co rúm lại, đôi tay vuốt cổ, bả vai đang run, “Cừ Chiêu, vì sao anh phải đối với tôi như vậy…”
Cô ta sai rồi, Cừ Chiêu vốn không phải là người cô ta nên đụng vào.
Trước kia Thẩm Oái cảm thấy Cừ Chiêu cùng một loại người với cô ta, làm việc gì cũng luôn giữ lại một đường lui, không đánh khi không có chuẩn bị trước. Nhưng mãi đến giờ khắc này, Cừ Chiêu không chút sợ hãi khiến cô ta phát hiện bản thân không thể so độ độc ác với hắn.
Cô ta quá ngây thơ rồi.
Cừ Chiêu không lập tức trả lời, mà từ trong ngăn tủ phía sau lấy ra một chiếc ống tiêm, chất lỏng trong suốt tràn đầy trong ruột ống nho nhỏ, hắn rút nắp, kim tiêm bén nhọn làm Thẩm Oái nhìn thôi xương cốt cũng đau nhức.
“Người theo dõi Tuế Hòa, là cô tìm.”
Câu trần thuật không chút nghi ngờ.
Cho dù đã đoán ra, nhưng nghe thấy Cừ Chiêu khẳng định như vậy, Thẩm Oái vẫn cảm thấy buồn cười.
Lửa giận và sợ hãi đang bành trướng, Thẩm Oái hỏng mất mà hô to: “Anh điên rồi sao!”
Rốt cuộc tiện nữ nhân Tuế Hòa kia tốt đẹp chỗ nào? Đáng giá để Cừ Chiêu vì cô ta xuất đầu nổi điên với cô sao?
Phế vật không biết hối cải.
“Như vậy mà đã điên rồi sao?” Cừ Chiêu nhớ đến gương mặt của Tuế Hòa để chính mình bình tĩnh lại.
Hắn lại ngồi xổm xuống, kẹp kim tiêm giữa hai đầu ngón tay, dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ mặt Thẩm Oái, “Nếu không phải bởi vì Tuế Hòa, cô cho rằng hiện tại cô còn mạng để nói chuyện cùng tôi à?”
Thẩm Oái nhìn chằm chằm chiếc ống tiêm kia, cô ta run rẩy kịch liệt, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, “Rốt cuộc anh… Muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Cừ Chiêu quơ quơ lỗ kim trước mặt cô ta, “Chỉ là nghĩ, nên cắm kim tiêm này vào đâu.”
Thẩm Oái thét chói tai: “Cừ Chiêu!”
Cừ Chiêu không kiên nhẫn xoa xoa tai, “Tôi cảnh cáo cô.”
Hắn hờ hững nhìn Thẩm Oái khóc lóc không màng đến hình tượng, nói: “Đừng có chọc vào Tuế Hòa. Nếu không, thứ này chui vào cơ thể cô sẽ đem đến hậu quả gì cho cô, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Thẩm Oái nhìn hắn, như đang nhìn quái vật: “Anh đúng là người điên.”
“Bây giờ người điên này sẽ cho cô một cơ hội,” Cừ Chiêu chỉ chỉ cửa, “Từ nơi này đi ra ngoài, hoặc là tôi tiêm cho cô một mũi, tự cô chọn đi.”
Mắt Thẩm Oái lóe sáng, “Anh để tôi đi?”
“Đúng vậy.” Cừ Chiêu thờ ơ gật đầu, lại chịu không nổi mùi nước hoa trộn lẫn mùi mồ hôi, hắn đứng dậy, “Xem cô chọn ra sao.”
Thẩm Oái chống vào vách tường đứng lên, chân mềm nhũn như chỉ còn da thịt, “Anh đừng có mà hối hận.”
Cừ Chiêu nhún vai, “Không hối hận.”
Thẩm Oái như được lệnh đặc xá, cô ta chạy về phía cửa, vừa mới nhào đến mặt cửa lạnh ngắt, phía sau liền truyền tới câu nói lạnh như băng của Cừ Chiêu.
“Thẩm Oái, đi ra khỏi cánh cửa này, tôi hy vọng cô biết cô nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Đây đều là trách nhiệm cho sự lựa chọn của cô, cô hiểu chứ.”
Thẩm Oái nắm chốt cửa, chậm chạp không cử động, trong đầu suy nghĩ quanh co trăm vòng.
Cừ Chiêu cười một tiếng, lẽ ra lời nói kế tiếp nên là lời lẽ tình cảm cực kỳ dễ nghe.
Nhưng mà không phải.
Hắn nói: “Nhưng cô khiêu chiến lần nữa thử xem, xem ai thắng.”
Thẩm Oái mở cửa, giọng nói khàn khàn cực tệ.
“Tôi biết rồi.”
Cô ta đấu không lại Cừ Chiêu.
Lòng Thẩm Oái sáng như gương, đừng nhìn hiện giờ Thẩm gia nhìn đồ sộ vẻ vang, thật ra đã là một khối vỏ rỗng, nếu ngay lúc này cô ta xảy ra chuyện, thì sẽ không có người nào bảo vệ cô ta cả.
Nếu muốn vui vẻ yên ổn qua hết đời này, cô ta chỉ có thể mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cừ Chiêu, cô ta không thể trêu vào.
Mà Thẩm Oái cũng không biết, sau khi cô ta rời đi, Cừ Chiêu cười lạnh ném kim tiêm vào thùng rác.
“Một liều dịch dinh dưỡng mà đã sợ thành như vậy.”
Ngay cả nước, cũng chỉ là nước ấm bình thường, nào có công dụng gì khiến cho người ta thần chí không rõ tay chân nhũn ra đâu.
Tất cả đều do tâm lý gây ảnh hưởng quấy phá.
Cừ Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Oái đi đứng nghiêng ngả lảo đảo, chân tay mềm nhũn.
Hắn nhếch môi: “Phế vật.”
————
Thẩm Oái đáng đời. Tìm người hại Tuế Hòa mà vẫn cảm thấy bản thân không sai!!!
Nên trừng phạt! Nên trừng phạt!
Con trai ta thật soái! ( Ta kích động gì chứ, than ôi.)
Chuyện phái người theo dõi Tuế Hòa là do Thẩm Oái sai khiến.
Thẩm Oái chỉ muốn người nọ giở trò cảnh cáo Tuế Hòa một phen, nào ngờ rằng người nọ sau khi nhìn thấy Tuế Hòa liền nảy ra ý đồ xấu.
Làm loại chuyện này, đối với Thẩm Oái mà nói, là chuyện rất bình thường. Từ nhỏ đến lớn, cô ta quen thói kiêu ngạo, luôn cảm thấy tất cả mọi người hẳn nên vây quanh cô ta. Sau khi ăn quả đắng bên Cừ Chiêu, lại bị té ngã bên Tuế Hòa, đây là việc mà cô ta chưa từng trải qua.
Nếu Thẩm Oái dám phái người theo dõi Tuế Hòa, vậy thì đã làm tốt chuẩn bị bị người tìm tới cửa.
Nhưng khiến cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới là thái độ của Cừ Chiêu.
Ngày đó Cừ Chiêu gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Oái, hẹn cô ta ra gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt là chung cư của Cừ Chiêu.
Thẩm Oái vốn bởi vì phái người đi mãi không trở về mà trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng Cừ Chiêu chủ động liên hệ khiến cô ta mê man tâm trí trong nháy mắt, sau khi cao hứng trang điểm xong liền ra cửa, nào còn nhớ đến người và chuyện không quan trọng?
Hai người vừa thấy mặt, đầu tiên Cừ Chiêu dẫn Thẩm Oái vào phòng, rồi lại rót cho cô ta một ly nước, “Uống chút nước đi.”
Thẩm Oái cố gắng để bản thân thùy mị hơn chút, “Cảm ơn.”
Chờ cô ta uống hết ly nước, Cừ Chiêu bày ra vẻ mất tự nhiên cười cười với cô ta, “Trong nước có bỏ thêm vài thứ, có lẽ có vị hơi ngọt.”
Khóe miệng Thẩm Oái còn chưa kịp nhếch lên hoàn toàn đã vội vã há to miệng.
Cừ Chiêu nhân lúc cô ta chưa kịp chuẩn bị, duỗi tay bóp chặt cổ cô ta, xốc cô ta lên lùi về sau đụng vào tường!
“Cừ… Cừ Chiêu…”
Như là có một sợi dây thừng dùng sức treo cô ta lên, cánh mũi phập phồng, nước mắt chảy ra, cô ta cầu xin tha thứ, nhưng vẫn không đổi được nửa điểm bố thí của Cừ Chiêu.
Thời gian một ly nước, trời đất xoay chuyển.
“Thẩm Oái, cô biết vì sao tôi phải làm vậy với cô không?”
Cừ Chiêu gần như cắn răng gằn từng chữ. Khóe mắt hắn ửng đỏ, chứa đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Thẩm Oái, dường như muốn thiêu cháy cô ta thành tro bụi.
Không dùng mặt nạ che đậy nữa.
Mà Thẩm Oái không thể nghe thấy Cừ Chiêu nói gì, tiếng khóc bị dồn nén trong cổ họng, cả khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng, cô ta dùng ngón tay mềm oặt vô lực moi móc, định tháo gông cùm xiềng xích của Cừ Chiêu ra, “Buông tay… Buông…”
Nước mắt tràn lan.
Cừ Chiêu ghét bỏ liếc nhìn Thẩm Oái một cái, bỗng nhiên thả lỏng tay, “Phế vật.”
Thẩm Oái thuận thế ngã xuống sàn, không rảnh lo lắng đầu gối bị đập phát đau, cô ta liều mạng hô hấp, ho khan liên tục, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc bị bóp cổ.
Cừ Chiêu mắt lạnh khinh thường cô ta, toàn thân như máy móc không có sinh mạng, “Cần tôi nhắc lại cho cô hay rốt cuộc cô đã làm gì không?”
Thẩm Oái dần bình thường trở lại, cô ta trừng mắt hung dữ nhìn Cừ Chiêu, người đàn ông trước mắt hoàn toàn không có ý liếc mắt nhìn lại, cô ta hận không thể chọc mù đôi mắt mình, vậy mà trước kia cảm thấy người đàn ông đáng sợ như này là người trong nóng ngoài lạnh.
Chỗ cổ bị siết chặt vẫn còn cảm giác hít thở không thông, nhưng vừa thoát khỏi nguy hiểm, cô ta liền không chút hoảng loạn như ban nãy.
“Cừ Chiêu, anh sẽ không được chết tử tế đâu!” Tay chân cô ta vẫn chưa có sức lực, “Anh còn gạt tôi cho tôi uống ly nước đã hạ thuốc, quá ghê tởm!”
Rõ là mạnh miệng.
“Không được chết tử tế?” Cừ Chiêu ngồi xổm xuống, bỏ qua câu nói phía sau của cô ta, nhìn thẳng vào cô ta, “Cô cảm thấy Thẩm Oái hay Triệu gia to hơn?”
Thẩm Oái ợ một tiếng, dịch chua trong dạ dày cuồn cuộn trào lên, cô ta nôn khan, khí thế yếu đi hơn nửa, “Anh chờ đó cho tôi… Khụ khụ…”
Cừ Chiêu ghét bỏ che mũi, đứng dậy, nhìn cô ta đầy thương xót: “Chờ? Thẩm Oái, cô thật đúng là chưa đụng phải tường Nam chưa quay đầu (*) phải không.”
(*) Tương tự câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” hoặc “Chưa thấy sông Hoàng Hà chưa hết hy vọng”.
Thanh âm u ám lạnh nhạt khiến Thẩm Oái cứng đờ người — hiện tại cô ta không ở đâu khác, mà chính là ở trên địa bàn của Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu ở căn hộ với phong cách rất lạnh, mỗi một đồ gia dụng đều được bày biện như đã tính toán khoảng cách, không nhiều không ít, góc cạnh bén nhọn, màu sắc đơn điệu…
Thẩm Oái phản ứng lại, cô ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Cừ Chiêu biểu hiện thản nhiên đến vậy, chẳng lẽ là muốn… Giết chết cô ta sao?
Thẩm Oái co rúm lại, đôi tay vuốt cổ, bả vai đang run, “Cừ Chiêu, vì sao anh phải đối với tôi như vậy…”
Cô ta sai rồi, Cừ Chiêu vốn không phải là người cô ta nên đụng vào.
Trước kia Thẩm Oái cảm thấy Cừ Chiêu cùng một loại người với cô ta, làm việc gì cũng luôn giữ lại một đường lui, không đánh khi không có chuẩn bị trước. Nhưng mãi đến giờ khắc này, Cừ Chiêu không chút sợ hãi khiến cô ta phát hiện bản thân không thể so độ độc ác với hắn.
Cô ta quá ngây thơ rồi.
Cừ Chiêu không lập tức trả lời, mà từ trong ngăn tủ phía sau lấy ra một chiếc ống tiêm, chất lỏng trong suốt tràn đầy trong ruột ống nho nhỏ, hắn rút nắp, kim tiêm bén nhọn làm Thẩm Oái nhìn thôi xương cốt cũng đau nhức.
“Người theo dõi Tuế Hòa, là cô tìm.”
Câu trần thuật không chút nghi ngờ.
Cho dù đã đoán ra, nhưng nghe thấy Cừ Chiêu khẳng định như vậy, Thẩm Oái vẫn cảm thấy buồn cười.
Lửa giận và sợ hãi đang bành trướng, Thẩm Oái hỏng mất mà hô to: “Anh điên rồi sao!”
Rốt cuộc tiện nữ nhân Tuế Hòa kia tốt đẹp chỗ nào? Đáng giá để Cừ Chiêu vì cô ta xuất đầu nổi điên với cô sao?
Phế vật không biết hối cải.
“Như vậy mà đã điên rồi sao?” Cừ Chiêu nhớ đến gương mặt của Tuế Hòa để chính mình bình tĩnh lại.
Hắn lại ngồi xổm xuống, kẹp kim tiêm giữa hai đầu ngón tay, dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ mặt Thẩm Oái, “Nếu không phải bởi vì Tuế Hòa, cô cho rằng hiện tại cô còn mạng để nói chuyện cùng tôi à?”
Thẩm Oái nhìn chằm chằm chiếc ống tiêm kia, cô ta run rẩy kịch liệt, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, “Rốt cuộc anh… Muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Cừ Chiêu quơ quơ lỗ kim trước mặt cô ta, “Chỉ là nghĩ, nên cắm kim tiêm này vào đâu.”
Thẩm Oái thét chói tai: “Cừ Chiêu!”
Cừ Chiêu không kiên nhẫn xoa xoa tai, “Tôi cảnh cáo cô.”
Hắn hờ hững nhìn Thẩm Oái khóc lóc không màng đến hình tượng, nói: “Đừng có chọc vào Tuế Hòa. Nếu không, thứ này chui vào cơ thể cô sẽ đem đến hậu quả gì cho cô, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Thẩm Oái nhìn hắn, như đang nhìn quái vật: “Anh đúng là người điên.”
“Bây giờ người điên này sẽ cho cô một cơ hội,” Cừ Chiêu chỉ chỉ cửa, “Từ nơi này đi ra ngoài, hoặc là tôi tiêm cho cô một mũi, tự cô chọn đi.”
Mắt Thẩm Oái lóe sáng, “Anh để tôi đi?”
“Đúng vậy.” Cừ Chiêu thờ ơ gật đầu, lại chịu không nổi mùi nước hoa trộn lẫn mùi mồ hôi, hắn đứng dậy, “Xem cô chọn ra sao.”
Thẩm Oái chống vào vách tường đứng lên, chân mềm nhũn như chỉ còn da thịt, “Anh đừng có mà hối hận.”
Cừ Chiêu nhún vai, “Không hối hận.”
Thẩm Oái như được lệnh đặc xá, cô ta chạy về phía cửa, vừa mới nhào đến mặt cửa lạnh ngắt, phía sau liền truyền tới câu nói lạnh như băng của Cừ Chiêu.
“Thẩm Oái, đi ra khỏi cánh cửa này, tôi hy vọng cô biết cô nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Đây đều là trách nhiệm cho sự lựa chọn của cô, cô hiểu chứ.”
Thẩm Oái nắm chốt cửa, chậm chạp không cử động, trong đầu suy nghĩ quanh co trăm vòng.
Cừ Chiêu cười một tiếng, lẽ ra lời nói kế tiếp nên là lời lẽ tình cảm cực kỳ dễ nghe.
Nhưng mà không phải.
Hắn nói: “Nhưng cô khiêu chiến lần nữa thử xem, xem ai thắng.”
Thẩm Oái mở cửa, giọng nói khàn khàn cực tệ.
“Tôi biết rồi.”
Cô ta đấu không lại Cừ Chiêu.
Lòng Thẩm Oái sáng như gương, đừng nhìn hiện giờ Thẩm gia nhìn đồ sộ vẻ vang, thật ra đã là một khối vỏ rỗng, nếu ngay lúc này cô ta xảy ra chuyện, thì sẽ không có người nào bảo vệ cô ta cả.
Nếu muốn vui vẻ yên ổn qua hết đời này, cô ta chỉ có thể mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cừ Chiêu, cô ta không thể trêu vào.
Mà Thẩm Oái cũng không biết, sau khi cô ta rời đi, Cừ Chiêu cười lạnh ném kim tiêm vào thùng rác.
“Một liều dịch dinh dưỡng mà đã sợ thành như vậy.”
Ngay cả nước, cũng chỉ là nước ấm bình thường, nào có công dụng gì khiến cho người ta thần chí không rõ tay chân nhũn ra đâu.
Tất cả đều do tâm lý gây ảnh hưởng quấy phá.
Cừ Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Oái đi đứng nghiêng ngả lảo đảo, chân tay mềm nhũn.
Hắn nhếch môi: “Phế vật.”
————
Thẩm Oái đáng đời. Tìm người hại Tuế Hòa mà vẫn cảm thấy bản thân không sai!!!
Nên trừng phạt! Nên trừng phạt!
Con trai ta thật soái! ( Ta kích động gì chứ, than ôi.)
Bình luận facebook