Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49-50
Chương 49: Anh muốn làm gì?
Hai con ngươi Tư Khảm Hàn nhíu chặt, cơ hồ có chút bất ngờ, ngay phút này nảy sinh cảm giác muốn thưởng thức Hạ Ngưng Âm, anh thừa nhận mình chưa từng gặp qua ánh mắt này của cô, nhưng làm anh rất mê mẩn, ánh mắt tràn đầy sinh lực khiêu khích cái lạnh trong anh, đối với thư ký thẳng thắng phê bình, còn Tư Khảm Hàn chưa từng thấy qua sự giảo hoạt nào như vậy, giống như nói cho anh biết, giờ phút này, đây mới lạ Hạ Ngưng Âm thật sự.
Cô rất to gan, thế nhưng lại cất giấu đi một mặt khiến người ta động lòng, cũng may là hôm nay anh kịp thời nhận ra, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu cô trước anh rồi, cảm giác mọi sự thay đổi của cô như thuộc về anh, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Lồng ngực Tư Khảm Hàn căng thẳng, ánh mắt tĩnh mịch đuổi theo Hạ Ngưng Âm, tuy rằng suy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, lặng thinh một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chuyển sang thư ký: “Là thật? !”
Thư ký cả kinh, hốc mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn, “Tư tổng! Đó là bởi vì. . . . . . .” Cô còn chưa nói hết đã bị Tư Khảm Hàn đưa tay ra hiệu.
Tư Khảm Hàn khinh thường cô thư ký, khẩu khí băng lãnh: “Mang khách vào phòng tiếp đãi chu đáo, lập tức gọi quản lí Vương đến xin lỗi! Còn nữa. . . . . . , cô bị sa thải!”
Hạ Ngưng Âm nghe vậy thu lại nụ cười, trân trân mắt với Tư Khảm Hàn, anh xử lý tính huống rất linh hoạt, không cho người ta có cơ hội sửa chữa, vốn chỉ muốn cho cô ta một bài học, ai ngờ lại làm cho người ta mất chén cơm.
Haizz, ai kêu cô tốt bụng, đâu nỡ nhìn người ta mất việc, Hạ Ngưng Âm định mở miệng nói giúp liền bị ánh mắt hình viên đạn làm dừng lại, đành phải nuốt xuống bụng.
Tư Khảm Hàn tiến đến gần Hạ Ngưng Âm, cánh môi vẽ lên nụ cười ma mị, âm trầm đưa mặt vào cổ Hạ Ngưng Âm, phà hơi thở nóng giọng điệu mê hoặc “Tình huống như nhau, nếu ở đây không phải địa bàn của tôi, cô cũng không dám đắc tội với người ta, ở đó còn lớn lối ngang ngạnh sao?”
Hạ Ngưng Âm một mặt đỏ hồng, mánh khoé đã bị anh phát hiện, thấy cô thư ký và Lưu Kinh Lý kinh ngạc nhìn hành động của bọn họ, Hạ Ngưng Âm ném mắt sang anh, nhỏ giọng quát lớn: “Anh, Tư Khảm Hàn buông tôi ra! Anh muốn làm gì? Có người nhìn kìa!”
Tư Khảm Hàn giả bộ mắt điếc tai ngơ, thân hình cao đè lên cô, Hạ Ngưng Âm đâu chịu nổi trọng lượng của anh, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Tư Khảm Hàn vẫn bộ dạng bất cần đời, làm người ta say mê, hướng tới tai cô thì thầm: “Hả? Vẫn chưa trả lời tôi.”
Hạ Ngưng Âm thật muốn cắn anh một phát, con người này thật cố chấp, bất đắc dĩ trả lời qua loa “Biết, tôi sẽ không như thế nữa.”
“Ha ha.” Tư Khảm Hàn cười to, anh hài lòng đáp án này! Nếu cô dám dùng ánh mát này nhìn người khác, dám biểu lộ khuôn mặt này trước người khác, cô chết chắc!
Đáy mắt Tư Khảm Hàn xẹt qua tia tàn nhẫn, lúc Hạ Ngưng Âm còn thẫn thờ lanh lẹ đặt nụ hôn lên môi cô, dùng sức cắn xé, Hạ Ngưng Âm đau kêu rên, Tư Khảm Hàn vẫn chưa thỏa mãn cứ quấn lấy chiếc miệng nhỏ nhắn, bàn tay tham lam lục lọi trên người Hạ Ngưng Âm.
Lam Nguy vừa đi ra đã thấy bọn họ khai chiến, thiếu chút bật cười, anh cũng như cô thư ký và Lưu Kinh Lý to gan nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp.
Chương 50: Lêu lổng với đàn ông.
Tư khảm Hàn dần dần mặt ủ mày chau, hạ thân căng cứng vì khó chịu, nhanh chóng buông cô ra, nếu không phải có người anh liền muốn cô ngay chỗ này.
Hạ Ngưng Âm hung hăng chùi môi, hít sâu một hơi, tức giận trợn mắt với Tư Khảm Hàn, cô phải nín thở hơn hai phút bởi nụ hôn chết tiệt, anh đúng là xấu xa chơi đánh lén lúc cô chưa phòng bị, lại gặp Lưu Kinh Lý còn ở đây, sẽ nghĩ sao về cô, hiện tại cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Nhìn cánh môi cô sưng đỏ, Tư Khảm Hàn rất hài lòng, thanh âm trầm thấp đủ cho đối phương nghe: “Tối hôm nay trở về sớm, đừng để tôi bắt gặp lêu lổng với đàn ông khác!”
Ai biết anh nói cái quỷ gì! Hạ Ngưng Âm mặc kệ anh, đi ra chỗ khác, khi lướt qua anh trong đầu cô chợt lóe lên vài điều, ngọn lửa trong mắt phát sáng, hai cánh tay đặt trước ngực, môi đỏ mọng xuất hiện nụ cười, nhấc chân nặng nề hướng tới Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn nhếch miệng, bộ dạng như không sợ chọc Hạ Ngưng Âm tức giận, nhanh chóng bước qua cô, thân thể đi rất nhẹ nhàng, Hạ Ngưng Âm mang giày cao gót nên không bắt kịp anh, gót chân đau đớn vì đi quá nhanh.
Hạ Ngưng Âm nửa ngồi nửa đứng chẳng để ý đến hình tưởng tháo đôi giày ra, xoa xoa bàn chân, trong lòng chưa phục , “Anh cố ý!”
Tư Khảm Hàn hiếm khi tốt bụng nắm lấy tay cô, phòng ngừa cô mất thăng bằng ngã xuống đất, sẽ cười đến rụng răng.
Hạ Ngưng Âm trộm gà không được còn mất nắm gạo, thẹn quá hóa giận dùng sức thoát khỏi tay Tư Khảm Hàn, “Buông ra! Không cần anh làm bộ!”
Tư Khảm Hàn cau có, cố ý nói giọng mờ ám: “Chẳng lẽ tôi phải hạ mình cho cô ngồi? Sau đó để cô thoải mái rời đi?” Tư Khảm Hàn đang nói dừng lại nắm tay cô lần nửa: “Thực xin lỗi, tôi không biết săn sóc như vậy.” Ai, thẳng như ruột ngựa, tha thứ cô đi, cô cũng đâu có làm đau anh chỗ nào, nhưng mà. . . . . . Cô đang đau thật mà, ai bảo anh chơi ác như vậy, biết cô mang guốc còn đi nhanh hơn siêu nhân nữa, ách.
Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng xoay mặt, khom người đem giày mang vào.
Tư Khảm Hàn đút tay vào túi quần, khẽ nghiêng gương mặt tuấn tú nhìn Hạ Ngưng Âm, cô đứng lên đón nhận ánh mắt của anh, đột nhiên bên môi Tư Khảm Hàn co lại, nụ cười rất rực rỡ mà cực kì trẻ con. Hạ Ngưng Âm mở to mắt sang Tư Khảm Hàn như không thể tin.
Tư Khảm Hàn là thương nhân ở trên thương trường lăn lộn mấy năm, chắc cũng hơn ba mươi rồi, có chỗ nào giống thanh niên mời lớn đâu? Đôi mắt tĩnh mịch của anh cô đã thấy qua nhiều lần, nhưng nụ cười trẻ con là lần đầu tiên cô thấy! Hạ Ngưng Âm vỗ cái trán, nghĩ là mình hoa mắt rồi.
Bóng lưng cao ráo của anh xoay người bước chân trầm ổn rời đi, Hạ Ngưng Âm dõi theo như đang tận hưởng vẻ đẹp của vị thần, đẹp đến mê hoặc lòng người, người đàn ông này có chỗ nào không đẹp không, sao càng nhìn càng thấy anh đẹp đến độ hoàn mĩ tuyệt đối.
Lam Nguy vội theo sau Tư Khảm Hàn, bọn họ vừa rời đi, thư ký đang khóc đã quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở nên hung ác: “Xem cô có thể phách lối bao lâu? Đừng tưởng rằng Tư tổng lại để ý người phụ nữ xấu xí như cô, đừng có mơ.”
Hạ Ngưng Âm chả thèm để ý nên lười phản bác, cô không quen lời qua tiếng lại, chỉ cười nhẹ nhắc nhở: “Tiểu thư, xin nhường đường.”
“Hừ!” Thư ký hừ lạnh.
“Cái đó, cô có quen Tư tổng giám đốc?” Lưu Kinh Lý tò mò hỏi.
“Anh ta thân phận gì? Lam sao có quan hệ với tôi.” Hạ Ngưng Âm thẳng thắng nói.
Lưu Kinh Lý vẫn còn rất hoài nghi, thấy cô ngại nhiều lời cũng không muốn hỏi tới.
Hai con ngươi Tư Khảm Hàn nhíu chặt, cơ hồ có chút bất ngờ, ngay phút này nảy sinh cảm giác muốn thưởng thức Hạ Ngưng Âm, anh thừa nhận mình chưa từng gặp qua ánh mắt này của cô, nhưng làm anh rất mê mẩn, ánh mắt tràn đầy sinh lực khiêu khích cái lạnh trong anh, đối với thư ký thẳng thắng phê bình, còn Tư Khảm Hàn chưa từng thấy qua sự giảo hoạt nào như vậy, giống như nói cho anh biết, giờ phút này, đây mới lạ Hạ Ngưng Âm thật sự.
Cô rất to gan, thế nhưng lại cất giấu đi một mặt khiến người ta động lòng, cũng may là hôm nay anh kịp thời nhận ra, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu cô trước anh rồi, cảm giác mọi sự thay đổi của cô như thuộc về anh, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Lồng ngực Tư Khảm Hàn căng thẳng, ánh mắt tĩnh mịch đuổi theo Hạ Ngưng Âm, tuy rằng suy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, lặng thinh một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chuyển sang thư ký: “Là thật? !”
Thư ký cả kinh, hốc mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn, “Tư tổng! Đó là bởi vì. . . . . . .” Cô còn chưa nói hết đã bị Tư Khảm Hàn đưa tay ra hiệu.
Tư Khảm Hàn khinh thường cô thư ký, khẩu khí băng lãnh: “Mang khách vào phòng tiếp đãi chu đáo, lập tức gọi quản lí Vương đến xin lỗi! Còn nữa. . . . . . , cô bị sa thải!”
Hạ Ngưng Âm nghe vậy thu lại nụ cười, trân trân mắt với Tư Khảm Hàn, anh xử lý tính huống rất linh hoạt, không cho người ta có cơ hội sửa chữa, vốn chỉ muốn cho cô ta một bài học, ai ngờ lại làm cho người ta mất chén cơm.
Haizz, ai kêu cô tốt bụng, đâu nỡ nhìn người ta mất việc, Hạ Ngưng Âm định mở miệng nói giúp liền bị ánh mắt hình viên đạn làm dừng lại, đành phải nuốt xuống bụng.
Tư Khảm Hàn tiến đến gần Hạ Ngưng Âm, cánh môi vẽ lên nụ cười ma mị, âm trầm đưa mặt vào cổ Hạ Ngưng Âm, phà hơi thở nóng giọng điệu mê hoặc “Tình huống như nhau, nếu ở đây không phải địa bàn của tôi, cô cũng không dám đắc tội với người ta, ở đó còn lớn lối ngang ngạnh sao?”
Hạ Ngưng Âm một mặt đỏ hồng, mánh khoé đã bị anh phát hiện, thấy cô thư ký và Lưu Kinh Lý kinh ngạc nhìn hành động của bọn họ, Hạ Ngưng Âm ném mắt sang anh, nhỏ giọng quát lớn: “Anh, Tư Khảm Hàn buông tôi ra! Anh muốn làm gì? Có người nhìn kìa!”
Tư Khảm Hàn giả bộ mắt điếc tai ngơ, thân hình cao đè lên cô, Hạ Ngưng Âm đâu chịu nổi trọng lượng của anh, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Tư Khảm Hàn vẫn bộ dạng bất cần đời, làm người ta say mê, hướng tới tai cô thì thầm: “Hả? Vẫn chưa trả lời tôi.”
Hạ Ngưng Âm thật muốn cắn anh một phát, con người này thật cố chấp, bất đắc dĩ trả lời qua loa “Biết, tôi sẽ không như thế nữa.”
“Ha ha.” Tư Khảm Hàn cười to, anh hài lòng đáp án này! Nếu cô dám dùng ánh mát này nhìn người khác, dám biểu lộ khuôn mặt này trước người khác, cô chết chắc!
Đáy mắt Tư Khảm Hàn xẹt qua tia tàn nhẫn, lúc Hạ Ngưng Âm còn thẫn thờ lanh lẹ đặt nụ hôn lên môi cô, dùng sức cắn xé, Hạ Ngưng Âm đau kêu rên, Tư Khảm Hàn vẫn chưa thỏa mãn cứ quấn lấy chiếc miệng nhỏ nhắn, bàn tay tham lam lục lọi trên người Hạ Ngưng Âm.
Lam Nguy vừa đi ra đã thấy bọn họ khai chiến, thiếu chút bật cười, anh cũng như cô thư ký và Lưu Kinh Lý to gan nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp.
Chương 50: Lêu lổng với đàn ông.
Tư khảm Hàn dần dần mặt ủ mày chau, hạ thân căng cứng vì khó chịu, nhanh chóng buông cô ra, nếu không phải có người anh liền muốn cô ngay chỗ này.
Hạ Ngưng Âm hung hăng chùi môi, hít sâu một hơi, tức giận trợn mắt với Tư Khảm Hàn, cô phải nín thở hơn hai phút bởi nụ hôn chết tiệt, anh đúng là xấu xa chơi đánh lén lúc cô chưa phòng bị, lại gặp Lưu Kinh Lý còn ở đây, sẽ nghĩ sao về cô, hiện tại cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Nhìn cánh môi cô sưng đỏ, Tư Khảm Hàn rất hài lòng, thanh âm trầm thấp đủ cho đối phương nghe: “Tối hôm nay trở về sớm, đừng để tôi bắt gặp lêu lổng với đàn ông khác!”
Ai biết anh nói cái quỷ gì! Hạ Ngưng Âm mặc kệ anh, đi ra chỗ khác, khi lướt qua anh trong đầu cô chợt lóe lên vài điều, ngọn lửa trong mắt phát sáng, hai cánh tay đặt trước ngực, môi đỏ mọng xuất hiện nụ cười, nhấc chân nặng nề hướng tới Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn nhếch miệng, bộ dạng như không sợ chọc Hạ Ngưng Âm tức giận, nhanh chóng bước qua cô, thân thể đi rất nhẹ nhàng, Hạ Ngưng Âm mang giày cao gót nên không bắt kịp anh, gót chân đau đớn vì đi quá nhanh.
Hạ Ngưng Âm nửa ngồi nửa đứng chẳng để ý đến hình tưởng tháo đôi giày ra, xoa xoa bàn chân, trong lòng chưa phục , “Anh cố ý!”
Tư Khảm Hàn hiếm khi tốt bụng nắm lấy tay cô, phòng ngừa cô mất thăng bằng ngã xuống đất, sẽ cười đến rụng răng.
Hạ Ngưng Âm trộm gà không được còn mất nắm gạo, thẹn quá hóa giận dùng sức thoát khỏi tay Tư Khảm Hàn, “Buông ra! Không cần anh làm bộ!”
Tư Khảm Hàn cau có, cố ý nói giọng mờ ám: “Chẳng lẽ tôi phải hạ mình cho cô ngồi? Sau đó để cô thoải mái rời đi?” Tư Khảm Hàn đang nói dừng lại nắm tay cô lần nửa: “Thực xin lỗi, tôi không biết săn sóc như vậy.” Ai, thẳng như ruột ngựa, tha thứ cô đi, cô cũng đâu có làm đau anh chỗ nào, nhưng mà. . . . . . Cô đang đau thật mà, ai bảo anh chơi ác như vậy, biết cô mang guốc còn đi nhanh hơn siêu nhân nữa, ách.
Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng xoay mặt, khom người đem giày mang vào.
Tư Khảm Hàn đút tay vào túi quần, khẽ nghiêng gương mặt tuấn tú nhìn Hạ Ngưng Âm, cô đứng lên đón nhận ánh mắt của anh, đột nhiên bên môi Tư Khảm Hàn co lại, nụ cười rất rực rỡ mà cực kì trẻ con. Hạ Ngưng Âm mở to mắt sang Tư Khảm Hàn như không thể tin.
Tư Khảm Hàn là thương nhân ở trên thương trường lăn lộn mấy năm, chắc cũng hơn ba mươi rồi, có chỗ nào giống thanh niên mời lớn đâu? Đôi mắt tĩnh mịch của anh cô đã thấy qua nhiều lần, nhưng nụ cười trẻ con là lần đầu tiên cô thấy! Hạ Ngưng Âm vỗ cái trán, nghĩ là mình hoa mắt rồi.
Bóng lưng cao ráo của anh xoay người bước chân trầm ổn rời đi, Hạ Ngưng Âm dõi theo như đang tận hưởng vẻ đẹp của vị thần, đẹp đến mê hoặc lòng người, người đàn ông này có chỗ nào không đẹp không, sao càng nhìn càng thấy anh đẹp đến độ hoàn mĩ tuyệt đối.
Lam Nguy vội theo sau Tư Khảm Hàn, bọn họ vừa rời đi, thư ký đang khóc đã quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở nên hung ác: “Xem cô có thể phách lối bao lâu? Đừng tưởng rằng Tư tổng lại để ý người phụ nữ xấu xí như cô, đừng có mơ.”
Hạ Ngưng Âm chả thèm để ý nên lười phản bác, cô không quen lời qua tiếng lại, chỉ cười nhẹ nhắc nhở: “Tiểu thư, xin nhường đường.”
“Hừ!” Thư ký hừ lạnh.
“Cái đó, cô có quen Tư tổng giám đốc?” Lưu Kinh Lý tò mò hỏi.
“Anh ta thân phận gì? Lam sao có quan hệ với tôi.” Hạ Ngưng Âm thẳng thắng nói.
Lưu Kinh Lý vẫn còn rất hoài nghi, thấy cô ngại nhiều lời cũng không muốn hỏi tới.
Bình luận facebook